Tôi nhớ lại.
Cái lần đầu tiên tôi nhìn thấy tiền bối, tôi đã cho rằng chị ấy dễ thương như một con búp bê.
Tức là, chị ấy là một thiếu nữ xinh đẹp mà ai cũng nhận ra được.
Có nhiều cách để diễn tả sự hấp dẫn của chị ấy, nhưng với tôi, đôi mắt to tròn ấy và con ngươi sâu thẳm như hút hồn ấy là điều tôi hết sức ấn tượng.
Chị ấy thuần khiết, xinh xắn so với tuổi và nhìn trững chạc hơn chút so với tôi, một hậu bối. Chính là Tsukasa Katase, đàn chị năm cuối người được đồn đại là thiếu nữ xinh đẹp nhất trường.
Sau giờ tan học của một ngày tháng 5, khi Tuần lễ vàng trôi qua thì tôi cuối cùng cũng dần cảm thấy rằng mình đã là một thằng học sinh cao trung…..
“Nacchi, Nacchi, trông kìa, Katase đang đi dạo.”
“Đừng có gọi tao là “Nacchi.”
Quả thật tên tôi là Chiaki Nachi, nhưng tôi chẳng nhớ là mình có biệt danh nào như thế. Trong lúc bạn mơ hồ không biết đang tìm kiếm điều gì, thì cũng có vài điều mà bạn có thể làm. Từ tầng 3 nhìn xuống dưới sân, tôi thấy Katase Senpai lướt ngang qua cùng với vài người bạn học. Chị ấy chắc hẳn là rất nổi tiếng trong số các học sinh năm 3 và luôn là tâm điểm của nhóm đó.
Điều này làm tôi nhớ lại khoảng thời gian trước đây, từ đó trở đi chúng tôi không còn cơ hội ngắm nhìn hay thậm chí là tận mắt nhìn nhau nữa. Chắc có lẽ đó chỉ là ảo tưởng mà tôi hay nhìn không rời vào đôi mắt chị ấy.
“Chị ấy hôm nay cũng dễ thương ghê. Tao sẽ chụp chị ấy vài bức.”
Thằng bạn tôi sau đó lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi áo đồng phục.
“Đừng làm thế, bất lịch sự lắm đấy.”
“Đừng lo, chị ấy không nhận ra đâu.”
Cuối cùng thì, cậu ta bắt đầu chĩa ống kính điện thoại về chị ấy mà ngó lơ lời nói ngăn cản của tôi, tôi đoán đây là lúc nhận thức về quyền sử dụng ảnh cá nhân đang từ từ mất đi. Mà, tên này cũng không thể nào chụp được tấm nào đẹp từ khoảng cách này đâu.
Tôi nhìn chăm chú vào Katase cùng những người trong nhóm khi họ đi xa dần.
“Đệt, họ đi rồi.”
Thằng bạn cạnh tôi lẩm bẩm đầy tiếc nuối.
“Có sao đâu vì mày đã gặp chị ấy rồi mà.”
“Tao muốn được một lần nói chuyện riêng với chị ấy cơ. ….Có lẽ tao sẽ nói hết tâm tư ra và thú nhận luôn.”
“Thôi nào, thư giãn đi, chị ấy có biết gì về mày đâu.”
“Nhưng tao biết, được chưa?”
Và tên này buông thõng đôi vai.
“Được rồi, thế thì, mày đi đi.”
“Sao lại là tao?”
“Chả phải, mày có gương mặt dễ thương sao. Mày có nhiều cơ hội hơn tao đấy.”
Sao mày lại chỉ lấy mỗi khuôn mặt tao ra thế? Cái mặt trẻ con cùng chiều cao dưới mức trung bình, là liên hợp đấy. Tôi đã nghĩ vậy.
“[Em thích chị từ lâu lắm rồi. Chị hẹn hò với em nhé?] Tao chả tin có gái nào đồng ý đâu.”
Nghĩ mà xem. Ai lại đi đồng ý với lời tỏ tình từ một tên mà mình chưa từng gặp bao giờ cơ chứ? Người tỏ tình có thể biết người kia, nhưng đối với người kia, đâu phải vậy. Nếu có, thì là kiểu suy nghĩ nhất thời “cũng được thôi” hay là hiếm hoi như “Mình cũng thích anh ấy”, chẳng hạn.
“Ngay cả vậy, tao nghe nói ít nhất vài đứa đã bị nghiền nát mỗi tháng đấy. Vậy thì kế hoạch của Nachi là gì đây?”
“Katase senpai cực kỳ rất đỗi dễ thương. Nên ít nhất là làm bạn với chị ấy.”
Tôi quyết tâm nắm chặt tay thành nắm đấm.
“……”
“……”
“……”
Tôi quay gót và thẳng tiến từ cửa sổ đến cửa lớp.
“Mày đi luôn đấy à?”
“Không, tao ra nhà vệ sinh. Mày có thể đi trước. Tao sẽ bắt kịp mày sau.”
Tôi vẫy cánh tay ra sau lưng và rời khỏi lớp học.
Vài phút sau, tôi vừa bước ra khỏi buồng vệ sinh sau khi giải quyết xong công chuyện.
"Đó là Katase"
Một vài tên học sinh bước vào nói chuyện.
(Katase?)
Cái tên nghe thân quen. Ở đó chỉ có một Katase mà tôi biết. Đương nhiên, đầy người cùng chung họ, nên cũng có thể là”Katase” trong cuộc trò chuyện này ám chỉ một Katase-san khác hay Katase-kun chẳng hạn. Nhưng gì thì gì, tôi cũng tò mò về chi tiết, nên đã lép mình vào sau cánh cửa khép hở ở buồng cá nhân, cố gắng che giấu sự hiện diện của mình. Cánh cửa mở hướng vào trong, nên sẽ không một ai thấy tôi trừ khi họ liếc nhìn vào.
Những gì tôi nghe thấy ở cuộc trò chuyện đáng ngờ đều là lời nói không đứng đắn.
“Bọn tao sẽ đưa cô ta vào phòng câu lạc bộ. Họ sẽ không bao giờ biết được đâu."
“Sau đó sẽ làm gì?”
“Thì làm những gì mày muốn làm và chụp ảnh thì mày sẽ ổn thôi. Gái nào dám chạy đến báo cảnh sát khi biết làm thế sẽ bị tung ảnh ra chứ hả.”
Cuối cùng thì, bọn chúng kết thúc cuộc bàn bạc bí mật và rời nhà vệ sinh, sau đó một lúc, tôi cũng rời khỏi buồng.
“……”
Trong lúc rửa tay ở bồn, tai tôi đã bắt được tiếng bước chân của bọn chúng và xác nhận được hướng chúng đã đi. Nó ở chiều ngược lại với hướng đến lớp học tôi.
Tôi ngước lên, thấy gương mặt quen thuộc trong tấm gương. Phút chốc, tôi nhìn chăm chú vào gương mặt đó, rồi bước ra ngoài hành lang--- và dừng lại.
Trước tiên, tôi nhìn về hướng lớp mình.
Sau đó, tôi quay lại rồi nhìn về hướng ngược lại của hành lang.
Có khá ít học sinh ở đây vào giờ giải lao, cơ mà nó đầy tiếng ồn ào công khai. Đó là một hành lang bình thường sau giờ học.
Phải, ngoại trừ sự biến mất của những kẻ dường như đang mưu đồ chuyện đê tiện nào đó.
“Mà, đi thôi nào”
Tất nhiên, chúng không phải là thành viên lớp tôi rồi. Tôi không chắc mình phải làm gì, nhưng tôi sẽ làm điều đó …. Đương nhiên, tôi sẽ đi về hướng ngược lại lớp mình.
“Có một vài vấn đề nhỉ?”
Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm.
Trước tiên, những điều chúng vừa nói có được thực hiện ngay bây giờ hay không. Tiếp theo, không biết “Katase” được nhắc đến trong câu chuyện vừa rồi có phải là Katase senpai hay không.
Tôi suy nghĩ trong chốc lát, và nhận ra.
“Không phải, cả hai điều đó còn chẳng phải là vấn đề gì to tát.”
Suy nghĩ đầu tiên thì ổn thôi nếu bỏ chút thời gian, còn cái sau thì lại là một điều vặt vãnh. Không quan trọng đó có phải người mình biết hay không nếu như họ sẽ bị tổn thương nặng.
“Điều quan trọng hơn cả là tôi đã mất dấu hắn ta. Vả lại, tôi còn chẳng thấy bọn họ ngay từ đầu.”
Phải, tôi mắc một vấn đề rất rất cơ bản: đó là đã mất dấu mục tiêu mà tôi đã cho là phải theo dõi.
(Oh, tên ấy có nhắc gì đó về phòng câu lạc bộ nhỉ?)
Nhớ lại điều đó, .Tôi thay đôi giày rồi rời khỏi khu nhà học. Trên đường đi, tôi băng qua khu sảnh kiếm đạo và mượn tạm một thanh kiếm shinai dùng cho việc luyện tập. (kiếm gỗ)
Tôi định đến hội quán của các câu lạc bộ thì khi đến trước phòng tập thể dục.
“Whoa”
Tôi va vào một nam sinh lao ra bất thình lình từ bên cạnh. Cú va chạm quá mạnh khiến cả hai chúng tôi văng ra xa và cuối cùng tiếp đất bằng mông. Tôi không biết mình phải làm gì. Anh ta có vẻ như là đàn anh năm 3.
Giờ thì, đây là chút giải thích.
Đồng phục tại trường cao trung Seiryo Gakuen là áo blazer cho cả nam lẫn nữ, còn cà vạt của nam sinh được chia thành ba màu là lam sẫm, xanh lá cây sẫm và đỏ nhạt cho mỗi khóa. Hiện học sinh năm nhất sử dụng đỏ nhạt cho cả 3 năm, và các học sinh năm nhất tới vào năm sau sẽ dùng lam sẫm của các anh chị năm ba hiện tại sử dụng. Được thay đổi lần lượt.
Tuy nhiên, vì vài lý do, ở cà vạt cho học sinh nữ không có sự phân biệt về màu sắc. Để tương xứng với váy kẻ ca rô màu lam nhạt, nên cà vạt cũng được thống nhất là màu lam nhạt cho tất cả các khối.
Đàn anh năm 3 va phải tôi trưng ra vẻ mặt thảm hại.
“Có chuyện gì sao, Senpai ……?”
“Đó không phải lỗi của tôi. Tôi chỉ gọi cô ấy theo yêu cầu của họ thôi. Tôi không thể tránh được vì tôi không thể chống đối lại được họ.”
Anh ta có vẻ rất quẫn trí, tôi không có hỏi, nhưng mà anh ấy cứ vừa rối rít xin tha lỗi và vừa bò đi.
Lẽ nào, là sau phòng tập thể dục?
Tôi nắm lấy thanh shinai của mình rồi vòng ra phía sau phòng tập thể dục, nơi tôi thấy được điều tồi tệ nhất, ở đấy, như hầu hết dự đoán, tình hình đang diễn ra: 4 thằng quây quanh lấy Katase đang đứng dựa vào tường.
Như vậy, lúc nãy là thế này. Đàn anh vừa bỏ chạy kia ắt hẳn đã bị mấy tên này đe dọa hoặc làm gì đó để gọi chị Katase ra. Tỏ ra là, chuyện thường thấy. Anh ấy sẽ nói như: “Mình đã thích cậu từ lâu lắm rồi.” Và rồi, vào thời điểm ngẫu nhiên nào đó, mấy tên sẽ xuất hiện và tấn công chị ấy.
Thật là bọn đáng khinh.
Chúng như đang chọc tức tôi vậy.
"Tránh xa Senpai ra!"
Tôi hét lên khi đang lao ra, tay cầm thanh shinai.
Việc đầu tiên tôi làm là phang cái tên đứng ngay trước mặt mình, kẻ vừa quay mặt lại vì nghe thấy giọng nói của tôi. Do không có kinh nghiệm về kiếm đạo, nên tôi không biết cách vung thanh shinai này, vì vậy tôi đã thực hiện một đòn xoay gậy kiểu bóng chày đập vào phần bụng anh ta mạnh hết sức có thể. Cú đánh bất thình lình có lẽ gây ra kha khá sát thương làm anh ta bay ra một khoảng cách lớn. Dù rằng, thanh shinai đáng tin cậy của tôi sau pha đó cũng bị vỡ nát.
“Mày vừa làm cái đéo gì thế?”
Tôi chả có lý do gì để trả lời câu hỏi đó, chứ không phải là không có thời gian.
"Katase-senpai, chạy đi!"
Sau phút chốc do dự, chị ấy ngay lập tức bỏ chạy, như thể đã hiểu rõ sự tình.
“Chờ đã!”
“Mày mới là đứa nên đợi mới phải.”
Tôi bám vào hông tên đó lôi xuống mặt đất, rồi quăng hắn dứt khoát.
“Thằng chó, sao mày dám can thiệp vào hả! Mày đừng nghĩ có thể thoát được sau chuyện này.”
Và như vậy, mục tiêu của chúng chuyển sang tôi.
Tầm nửa tiếng sau………
Tôi nằm vật vã trên chồng đất.
(Bọn chúng giỏi việc này mà, phải không? Tôi đoán bọn chúng khá giỏi đánh người mà không giết họ.)
Tôi bị hội đồng và cũng chưa từng đánh nhau trước đây, đời nào mà cân được bọn nó trong trận 4 chọi 1 cơ chứ. Tôi nhớ mình bị khóa chặt rồi ăn 5 phát vào bụng và 4 phát vào mặt, ngoài ra tôi không nhớ phần còn lại ra sao nữa.
(Tay và chân bất động. Phần còn lại cơ thể vẫn có thể cử động được. …… Ô hô, có vẻ đi tong vài cái xương sườn rồi.)
Tôi kiểm tra lại thương tổn trong lúc cảm nhận xuống dưới.
Cứ như vậy, toàn thân tôi đau nhức nhối. Cá biệt là xương sườn, chúng có vẻ như bị rạn nứt rồi, gây đau nhói mỗi lần thở cùng chuyển động của cơ hoành. Tôi không nghĩ mình có thể di chuyển được trong lúc này.
Nhưng không sao rồi, Katase-senpai vẫn an toàn.
Tôi vừa lẩm bẩm xong thì lại phát hiện ra thêm một chỗ bị thương nữa. Đó là vết thương nằm trong khoang miệng, dường như đã bị cắt mất một miếng, khóe miệng hai bên cũng bị sưng tấy luôn, rất khó nói chuyện.
Ngày mai, chuyện ăn uống sẽ khá khó khăn đây. …… Ouch.
Tôi thở dài một hơi. Á……, quên mất cái xương sườn vừa ăn vài thương tổn. Ngốc thật nhỉ? Sau khi chịu đựng cơn đau thoáng qua, tôi nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh và hồi phục lại sau cơn mệt mỏi.
Và rồi–
“Em có sao không ….?”
Giọng nói đó, tôi cảm thấy cái gì đó lạnh tanh trong khoang miệng.
“……?”
Tôi đã bất ngờ bởi khá nhiều điều, như là việc ai đó đến một nơi như này và cái thứ lạnh tanh ở trong mồm tôi đã làm vết thương đau đớn nữa.
Và hơn cả, tôi đã bị sốc khi thấy Katase senpai đang ở đó.
“S-senpai, sao chị lại ở đây ……?”
“Ừm, chị lo lắng cho em mà. A, cứ nằm yên đi.”
Tôi định đứng dậy, cơ mà chị ấy đã cản tôi lại. Có vẻ như tiền bối đang lấy khăn tay lau những vết thương trên mặt cho tôi. Chị ấy lau lần lượt từ miệng sang má.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Katase-senpai gần đến vậy, người mà tôi chỉ toàn nhìn từ nơi xa.
Chị ấy trông khá lo lắng và hối lỗi, nhưng ít nhất thì sức hấp dẫn của chị ấy không hề giảm đi. E là những người thực sự dễ thương thì đều rất dễ thương cho dù họ có biểu cảm như thế nào đi chăng nữa.
“Em ổn chứ?”
“Không rồi, như chị thấy đấy, em không nghĩ vậy.”
Trăm phần trăm là nói dối nếu bạn vẫn ổn trong cái tình trạng này. Mà nói dối là điều tất nhiên với mọi người, cơ mà sẽ chỉ khiến người đối diện mình xấu hổ mà thôi.
“Em cảm thấy toàn thân mình đau nhức. Và kiệt sức nhỉ? Ngoài ra, có vẻ như em đã bị dính lần thứ 4 và thứ 5.”
“Hể, thứ tư và thứ năm ……?
Senpai có vẻ như không hiểu ý của tôi và hỏi ngược lại tôi như bị bối rối.
“Chà, em đùa thôi. Em chỉ đang tỏ ra vẻ ngầu lòi thôi. Em thậm chí còn chả biết bao nhiêu phát đã trúng cả.”
“Chị thật sự xin lỗi em …… Cho chị xin lỗi vì những điều tồi tệ này đã xảy ra với em bởi vì chị.”
Dễ thương ghê, cơ mà khi chị ấy xin lỗi hết lần này đến lần khác, tôi lại cảm thấy mình như đang dọa nạt chị ấy vậy. Hơn nữa, Senpai của tôi dần như thể sắp phát khóc đến nơi rồi.
“Đừng lo. Việc này là do em tự làm mà. Em chỉ tình cờ nghe thấy được họ nói chuyện. Ngộ nhỡ bây giờ, em chẳng làm gì cả và sau đó phát hiện ra chị đã rơi vào tình huống kinh khủng, thì em sẽ ân hận lắm…….”
Tôi thậm chí còn chẳng biết mình muốn nói gì. Sự lúng túng đó thật đáng xấu hổ, và tôi rời mắt khỏi senpai và nhìn lên bầu trời, nơi dần trở nên mờ đục.
“À không, không phải em cứu chị vì chị là đàn chị của em. Chắc chắn là em sẽ lao ra ngoài đó dù là một người lạ đang bị một ông già khụm theo đuổi. Bởi vì em là ĐÀN ÔNG.”
Tôi quay mặt đi, lén nhìn chị ấy bằng khóe mắt, dường như những lời khó hiểu như vậy không thể làm senpai cảm thấy tốt hơn, vì chị ấy vẫn còn trong tâm thế ủ rũ .
“Nên là, senpai, lúc thế này, xin chị đừng xin lỗi, mà hãy nói là “Cảm ơn nhé”. Em sẽ rất vui nếu chị làm như vậy đó.”
Vào lúc đó, Katase-senpai đã giật lùi lại.
Rồi chị ấy nheo mắt cười nhẹ.
“Em tốt bụng quá. Cảm ơn nhé….”
Sau đó, Senpai áp sát mặt tôi, và hôn nhẹ lên má.
「○×△◆☆□♀♂●☆~~!!!」
Đó là cú sốc lớn nhất của ngày hôm nay.
(Tôi không nghĩ chúng tôi lại xích gần nhau bởi tai nạn đó……………)
(TN: Không hiểu sao đoạn này tôi lại nhớ tới cảnh trong Kimi suizo o tabetai) (TN: Ơ?) (TN:Tổng kết lại thì ăn 5 phát vào bụng, 4 phát vào mặt, tay chân liệt một lúc, mặt bầm tím, miệng rách 1 vết, đi vài cái xương sườn đổi lại là vé làm quen + 1 nụ hôn má @@) (TN: Chủ nhật nên mãi mới xong. Chào các bác em ra rush event dead gaem FGO đây :v)