Math Girls

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Isekai Yurutto Survival Seikatsu ~Gakkou no Minna to Isekai no Mujintou ni Ten-i Shita Kedo Ore Dake Rakushou Desu~

(Đang ra)

Isekai Yurutto Survival Seikatsu ~Gakkou no Minna to Isekai no Mujintou ni Ten-i Shita Kedo Ore Dake Rakushou Desu~

Ở trường tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tại thế giới này, tôi là người đứng đầu.

142 21730

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

28 31

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

8 531

Khi Những Ảo Tưởng Thanh Xuân Trở Thành Hiện Thực

(Đang ra)

Khi Những Ảo Tưởng Thanh Xuân Trở Thành Hiện Thực

Chuyển Giác Hôn Trư | 转角吻猪

Thời gian ngừng trôi, trẻ lại tuổi thanh xuân, điện thoại xuyên thời gian, ân nghĩa của loài mèo… Khi tuổi trẻ xuất hiện một sự kiện kỳ lạ và thần kỳ này đến sự kiện khác, câu chuyện của chúng tôi bắt

1 1

Những cô gái của Toán học - 2.6 Bên dưới tán ô.

Bên ngoài tòa giảng đường, Tetra đứng lại rồi ngước lên bầu trời. Những đám mây nặng trĩu xám xịt, và trời bắt đầu mưa.

"Không mang ô à?" Tôi hỏi.

"Sáng nay trễ học nên em vội quá, đã coi dự báo thời tiết các thứ rồi mà vẫn quên!" Em ấy nhún vai một cái. "Mà, mưa cũng không to lắm. Chắc em vẫn chạy được."

"Thế đến ga tàu là ướt hết đấy. Thôi, cùng đường cả mà. Anh có ô, đi cùng anh luôn cũng được."

Em ấy mỉm cười. "Em cảm ơn ạ!"

Tôi chưa từng đi chung ô với một cô gái. Cũng hơi lúng túng lúc đầu, nhưng tôi đã dần bắt được nhịp, kiểm soát nó để không đụng khuỷu tay mình vào em ấy. Chúng tôi bước đi chậm rãi trong cơn mưa phùn giữa xuân. Cả con đường dường như tĩnh lặng, cái nhộn nhịp của phố phường đều tan biến hết trong con mưa.

Thực sự, được ai đó ngưỡng mộ với tôi là một điều tuyệt vời, bản thân tôi cũng không nghĩ việc nói chuyện với em ấy lại thoải mái đến vậy. Tetra rất dễ để nhìn thấu - Nhất là khi em ấy vừa hiểu được thứ gì đấy, và cả khi không hiểu nữa.

"Mà sao anh biết được thế?" Em ấy hỏi.

"Biết gì mới được?"

"Sao anh biết được em đang vướng mắc phần nào ấy?"

"À, cái đó. Thì, hôm nay cũng nói về nhiều thứ nhỉ, số nguyên tố và giá trị tuyệt đối. Mấy cái đó hồi trước anh cũng băn khoăn suốt. Khi anh học toán, không hiểu cái gì là thấy khó chịu lắm. Anh nghĩ về nó cả tuần rồi tự mày mò mãi. Xong đột nhiên đến một lúc, anh hiểu được nó. Cái cảm giác khi điều ấy đến, nó khó tả lắm... Sau mấy lần như thế thì em sẽ thích toán thôi. Rồi từ đó việc học quán của em cũng tốt dần lên, và... Ấy, chúng ta nên rẽ lối này."

"Nhưng đâu phải đường ra ga tàu đâu ạ."

"Sẽ nhanh hơn nếu băng qua khu phố này đó."

"Dạ..."

"Vâng, đường tắt thì tuyệt quá ha."

Tự dưng Tetra bước chậm hẳn, nên tôi lại phải tự bắt lại nhịp cho đến hết quãng đường.

Khi chúng tôi đến trạm tàu, cơn mưa vẫn chưa dứt.

"Chắc là anh sẽ nghé vào nhà sách gần đây," Tôi bảo. "Có gì mai gặp lại nhé." Tôi bắt đầu rời đi. "À, đây" Tôi đưa ô của mình cho em ấy. "Cầm lấy này."

"Nhưng còn anh? À. Vâng, vậy... cảm ơn anh. Nay em học được nhiều lắm ạ." Em ấy cúi thấp đầu.

Tôi gật một cái rồi phóng nhanh đến nhà sách.

Ở đằng sau, Tetra hô gọi tôi. "Cảm ơn cái ô nữa ạ!"