Mặt trái của học sinh gương mẫu ~ Thật ra cô nàng xinh đẹp ngồi cạnh tôi là một người nổi tiếng trên mạng ngầm và chúng tôi ở lại một mình sau giờ học ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

WN - Chương 5 - Không phải là tôi sẽ có lợi khi được thoải mái nhìn thấy quần lót của JK sao?

Sau giờ học.

Chỉ có Mamiya và tôi còn ở lại trong lớp sau khi mọi người đã rời đi để tham gia hoạt động câu lạc bộ hoặc về nhà.

“Cũng đến lúc rồi nhỉ.”

Mamiya, người đang ngồi làm bài tập bên cạnh tôi, thay đổi giọng điệu và thì thầm.

Có vẻ như chế độ học sinh gương mẫu của cô ấy đã kết thúc.

Cô ấy cất bài tập vào cặp và vươn tay lên đầu.

Khi cô ấy nói “Hừm...”, ngực cô ấy nổi bật lên khi đẩy áo đồng phục từ bên trong ra.

“Cậu đang làm gì vậy? Sao nhìn ngực tôi kỹ thế?”

“Làm ơn, ít nhất cũng nên tỏ ra xấu hổ một chút đi.”

“Mặc dù qua lớp áo nhưng tôi đã quen với ánh mắt đó rồi. Và Aisaka-kun còn nhìn tôi khá dè dặt nữa. Tôi thấy cậu có chút xấu hổ và điều đó làm tôi thấy thú vị.”

“Xin lỗi nhé?” Mamiya nói với một nụ cười không hề hối lỗi.

Thông thường trong tình huống này, người xấu hổ phải là Mamiya chứ nhỉ?

Sao lại là tôi cảm thấy xấu hổ chứ?

Dù ở chế độ học sinh gương mẫu hay là chính bản thân Mamiya, tôi đều không có cảm giác mình có thể chiến thắng cô ấy.

Độ thành thạo của cô ấy ở một đẳng cấp khác hẳn.

“...Vậy hôm nay cậu định bắt tôi làm gì đây?”

“Cách nói của cậu có chút sắc bén nhỉ?”

“Chỉ là cậu cảm thấy vậy thôi.”

“Thật sao? Ừm, À, hôm nay tôi định tiếp tục công việc ngày hôm qua. Chúng ta chưa kịp chụp ảnh để đăng lên tài khoản phụ mà.”

Hôm qua, tôi đã tình cờ gặp cảnh đó và không thể chụp ảnh được.

Dù sao cũng không định xin lỗi.

“Vì vậy, tôi muốn cậu giúp một chút.”

“......Giúp đỡ?”

Tôi hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

“Khi tôi tự chụp, đôi khi góc chụp trở nên nhàm chán. Vừa may có người thuận tiện để giúp, nên tôi nghĩ sẽ nhờ cậu chụp ở những góc chưa từng thử.”

“……Tôi sẽ chụp ảnh để đăng lên tài khoản phụ của Mamiya sao?”

“Đúng vậy? Nếu cậu có phàn nàn gì thì tôi sẽ phát tán những bức ảnh đó.”

“Cậu là ác quỷ à?”

“Tôi là một nữ sinh cao trung đấy nhé.”

Cái loại người dám đe dọa thẳng thừng như vậy mà còn tự xưng mình là nữ sinh cao trung hoa lệ thì thật không thể chấp nhận.

Mà, thật sự là tôi sẽ phải chụp sao?

Cô ấy đã nói là sẽ đăng lên tài khoản phụ, và nhìn qua tình huống hôm qua thì có vẻ là những bức ảnh có phần gợi cảm.

......Thật sự là tôi chụp có được không?

Nếu tôi chụp rồi thì có tăng thêm vật chứng để bị đe dọa không?

“Nói trước là, tôi không có ý định phàn nàn gì về những bức ảnh này sau khi cậu chụp đâu. Vì đây là việc tôi nhờ mà.”

“Nếu cậu nghĩ tôi sẽ tin sau khi bị đe dọa vào ngày hôm qua thì tốt nhất là cậu nên đến bệnh viện đi.”

“Thật là tàn nhẫn. Nhưng chuyện này cậu phải tin tôi thôi. Dù sao thì cậu cũng không thể chạy thoát, nên tốt nhất là hãy chuẩn bị tinh thần đi?”

“Đó chắc chắn không phải là điều Mamiya nên nói.”

Cái gì mà “hãy chuẩn bị tinh thần đi?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày tôi nghe thấy cụm từ này trong cuộc trò chuyện hàng ngày.

Nghĩ kỹ lại thì dù sao cũng không thể chạy thoát, giờ có thêm một hai bức ảnh bằng chứng nữa cũng không thay đổi gì.

“Hiểu rồi. Vậy thì, cậu muốn chụp loại ảnh nào?”

“Ừm......ngồi lên bàn, co gối lại, chụp từ góc thấp phía trước.”

“......Có nhìn thấy quần lót không?”

“Có lẽ là thấy.”

“Không phải là có lẽ......Cậu thật sự là đồ biến thái mà.”

“Cậu không vui sao, Aisaka-kun? Trong lúc chụp ảnh, cậu có thể nhìn thấy quần lót của nữ sinh cao trung một cách thoải mái mà.”

“Để gật đầu đồng ý chuyện này cần rất nhiều can đảm đấy.”

Giả sử tôi gật đầu, có lẽ cô ấy sẽ cười nhăn nhở và nói, “Ê~ Aisaka-kun đúng là đồ biến thái~.”

Mà tại sao lại muốn tôi chụp ở góc có thể nhìn thấy quần lót... Chuyện này ít nhất cũng nên nhờ người cùng giới hoặc bạn trai chứ.

Là một nam sinh cao trung bình thường, đương nhiên tôi cũng có chút cảm giác hứng thú, đúng không?

Nhưng mà... tôi nghĩ mình có quyền chọn tình huống hay hoàn cảnh nào để thấy hứng thú.

Thay vì nhìn thấy một cách lộ liễu, việc nhìn thấy một cách tự nhiên hoặc khi cô ấy ngại ngùng mới thật sự gây hứng thú... Đây không phải là sở thích cá nhân của tôi mà là quan điểm chung.

Chắc là vậy. Tôi không chắc lắm.

“Mà, lo chuyện nhỏ cũng chẳng ích gì, bắt đầu thôi.”

Mamiya vỗ tay một cái rồi đứng dậy khỏi ghế.

Sau khi tháo giày trong nhà ra, cô ấy ngồi lên bàn một cách uyển chuyển, ôm đầu gối phải và duỗi chân trái ra.

Đôi chân bọc trong tất đen.

Đôi chân của cô ấy mịn màng và xinh đẹp đến nỗi tôi không thể rời mắt.

Tôi nhìn từ đầu gối lên đùi, và rồi hướng mắt về phía tối bị che khuất bởi váy――Và vì cảm giác tội lỗi, tôi đã quay mặt đi.

Bởi vì, nơi đó chắc chắn là quần lót, đúng không?

Dù có hứng thú thật, nhưng... việc phải chụp từ góc độ giống như phạm tội khiến tôi không thể tận hưởng một cách chân thành.

Hơn nữa, tôi đang bị đe dọa, nên đó không phải lỗi của tôi.

“Cậu có thể dùng điện thoại của tôi. Máy ảnh của nó tốt hơn cái của Aisaka-kun.”

“......Thật sự phải làm sao?”

“Nếu không chụp thì không thể đăng lên được. Nào, làm nhanh đi.”

“………… Hiểu rồi. Đừng có phàn nàn sau này kiểu như “Bị nhìn thấy quần lót rồi” nhé.”

“Không, tôi không phàn nàn đâu. À, hôm nay tôi mặc quần lót màu xanh nhạt. Có chiếc nơ nhỏ dễ thương ở phía trước nữa.”

“Làm ơn đừng thêm thông tin không cần thiết, đầu tôi sắp loạn rồi.”

“Dù sao cậu cũng sẽ nhìn thấy nên tôi nghĩ không sao cả.”

Cô ấy bị mất ốc vít trong đầu à......?

Ít nhất thì rõ ràng cô ấy không coi tôi là một thằng con trai trai hoặc đang coi thường tôi.

Điều đó làm tôi cảm thấy hơi bực mình.

Tôi nhận điện thoại từ tay Mamiya đang cười nhếch mép, kích hoạt camera, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Giữ cho đầu mình bình tĩnh.

“Vậy, tôi chụp đây.”

Khi tôi nói với Mamiya, hướng camera về phía cô ấy, cô ấy gật đầu không chút phản kháng, “Ừ.”