Trans: Invincible
----------------------------------
“Xin lỗi nhé, Shinobu. Lớp của tớ tan học trễ quá…”
“Cậu không cần lo đâu, tới chỉ vừa tới đây thôi.”
Sau khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, Emma đã tới sân thượng trong trạng thái thở không ra hơi và chào tôi bằng một nụ cười. Trước khi chúng tôi thành người yêu, miễn là thời tiết tốt thì chúng tôi sẽ lên đây ăn, thế nên cái sân thượng này là nơi đặc biệt của chúng tôi.
Còn trước giờ nghỉ trưa thì tôi bị dính một đống rắc rối.
Do con vi- rút ‘Otori Emma có người yêu’ đã lây lan khắp trường cấp ba Chokushi trong chớp mắt, và tạo ra một vụ nổi loạn khủng khiếp. Khiến vô số học sinh đã chạy tới và chặn đường tôi - nguồn gốc của con vi - rút này.
Hầu hết học sinh không muốn trò chuyện với tôi, họ chỉ muốn xem coi tôi là kiểu người gì thôi.
Cũng khá bình thường khi họ tò mò vì sao Otori Emma lại chọn một đứa như tôi.
Tuy nhiên, có vẻ là con dịch bệnh không ảnh hưởng căn nguyên của con vi-rút cho lắm. Vì trên sân thượng chỉ có mỗi tôi và Emma, nhưng ở lối vào thi… còn có năm đứa đang đứng canh. Tôi phải cẩn thận tụi nó mới được.
Trong khi suy nghĩ về mấy chuyện này, tôi lấy ra hộp cơm trưa của mình và…
“A!”
Emma trông như vừa thấy một thứ gì đó bất ngờ và hơi có vẻ bối rối.
Có một cô bạn gái đáng yêu đã ghê, kể cả khi bối rối, cổ nhìn cũng xinh.
“Ummm…! Tớ nên làm gì đây…”
Emma bồn chồn, và vũ khí trong ngực cổ càng trở nên rõ ràng hơn… Tôi đùa thôi, các bạn đọc tiếp đi.
Sao tôi cứ tập trung vào ba thứ gì đâu không hoài, tôi nên hỏi Emma đang gặp vấn đề gì mới đúng…
“Chuyện gì thế?”
Nhìn thấy Emma đang ngó hộp cơm trưa của tôi, tôi cố tình hỏi cô ấy dùng tôi đã đoán trước cổ muốn nói gì rồi. Tuy vậy, tôi không dám nói trước vì sẽ siêu ngượng nếu tôi đoán sai.
“Thật ra, tớ đã làm cơm trưa cho Shinobu, nhưng…”
“Không sao, tớ sẽ ăn cơm cậu nha.”
Tuy tôi đã chuẩn bị trước câu trả lời, nhưng cái cảm giác biết ơn khiến tôi trông thật lòng hơn.
“Thật ư? Nhưng cậu đã mua cơm trưa rồi…”
“Nhưng cơm Emma nấu là ưu tiên hàng đầu của tớ nha.”
“C-cảm ơn cậu! Vậy đây…”
Tôi mở ra một hộp cơm trưa được bọc trong vải hồng một cách cẩn thận như đang gỡ bom vậy. Để tránh là hư phần trang trí, tôi cố gắng mở nhẹ hết mức và…
“Ahaha, bánh sandwich trông ngon ghê…”
Những cánh sandwich bắt mắt xuất hiện trước mắt tôi. Tôi nói câu, “Tôi ăn đây”, và bắt đầu lấy một cái sandwich bỏ vào miệng.
“... Hmm. Cái này…”
“...Cậu thấy sao?”
Tôi cắn một ngụm bánh mì và nước sốt bên trong liền tan vào miệng tôi.
Cảm nhận được vị tươi mát quen thuộc này, tôi….
“Nó ngon lắm. Cảm ơn cậu, Emma.”
“Vậy thì tốt quá! Cậu cứ ăn thật nhiều đi, Shinobu!”
….
…
..
“Nè Shinobu, tớ hỏi cậu một chuyện này được không?”
Sau khi chúng tôi ăn trưa xong được mười phút, Emma hỏi tôi một cách bồn chồn.
“Sao thế?”
“Tại… tại sao Shinobu lại đồng ý làm bạn trai tớ vậy?”
Đôi mắt Emma chất chứa đầu lo âu trong khi cô ấy cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi.
Đừng lo, Emma. Tớ nào nỡ trả lời phật ý cậu đâu.
“Tớ đã để ý cậu từ lâu rồi. Từ hồi cậu chuyển trường và khi tớ thấy cậu, tớ chưa bao giờ ngưng…”
“Thật ư?”
“Thật. Sao mà tớ có thể không để ý Emma, cô bạn gái xinh xắn của tớ chứ.”
“Xinh xắn à… tuy không phải… nhưng cảm ơn cậu nhiều… hehe.”
“Vậy cậu nhớ lúc chúng ta trò chuyện vào đầu năm không? Từ lúc đó trở đi, tham vọng được thân thiết với cậu hơn đã lớn dần trong tớ.”
“Tớ cũng vậy! Tớ cũng muốn thân thiết với cậu hơn!”, nói rồi Emma đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.
“Tớ luôn tò mò về cậu đó, Shinobu! Tớ muốn hiểu hơn về cậu. Tớ hy vọng cậu sẽ kể hết mọi thứ về cậu cho tớ nghe. Suy nghĩ đó vẫn luôn ở trong đầu tớ … nên… a!”
Vào khoảnh khắc này, Emma nhận ra chúng tôi đã quá gần nhau, gần đến nỗi mà có thể hôn nhau được rồi. Nên cô ấy cách tôi một khoảng cách mà chúng tôi với tay nhau cũng không đụng được và khiến tôi cảm giác hơi bị chối bỏ.
“Tớ xin lỗi! Nhưng mọi thứ tớ nói đều là thật! Tớ muốn hiểu thêm về cậu đó!”
“Vậy cậu cứ hỏi bất cứ điều gì đi. Tớ sẽ trả trả lời hết nha.”
Khúc này thì tôi nói dối. Nếu Emma có hỏi chuyện gì mà quá riêng tư thì tôi đành phải đánh trống lảng thôi.
“Tuyệt quá! Nếu vậy thì… đầu tiên… Shinobu có bất cứ bí mật nào mà chưa từng cho ai biết không… nếu có thì cậu hãy cho tớ biết đi… tớ muốn biết bí mật về Shinobu mà chỉ tớ có thôi…”
Giờ nghĩ lại thì cậu hỏi này có hơi buồn cười, song cũng tạo cho chúng tôi một câu hỏi hiếm hoi.
“Thật ra, tớ là một cậu chủ giàu có đấy.”
“... Ể? Thật hả?!”
Hai mắt Emma mở to vì bất ngờ.
“Vậy có nghĩa là cậu sẽ thừa hưởng một gia sản kếch xù…”
“Chuyện này thì khó nói lắm. Nhưng nếu tớ có nhiều tiền đến thế thì tớ có một ước mơ mà tớ muốn thực hiện trước.”
“Giấc mơ ư? Shinobu mơ ước về…”
“Được ở bên Emma nha, và hai ta sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”
“-- Ể! Shinobu, cậu đừng có đột ngột thả thính chứ! Cậu hù tớ đấy!”
“Tớ mừng là tớ đã làm cậu bất ngờ. Vậy thì đó là điều duy nhất mà cậu muốn hỏi hả?”
“À, không, không, không! Kế tiếp, tớ muốn hỏi về gia đình của Shinobu—”
Sau đó, Emma hỏi tôi về rất nhiều thứ và tôi lần lượt trả lời.
Từ thành viên gia đình, đồ ăn yêu thích, ước mơ tương lai, đến cách tôi thư giãn vào cuối tuần. Cuộc nói chuyện vui vẻ và ấm cúng trên sân thượng cứ vậy tiếp diễn. Trước khi tôi kịp nhận ra thì giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
—------------------------------------------
“Chúng ta về cùng nhau đi, Emma.”
“Ừm!”
Sau khi tan học, tôi đến lớp Emma và nắm lại lòng bàn tay mà tôi đã thả ra vào sáng nay, rồi chúng tôi đi khỏi trường Cấp ba Chokusei. Vào lúc này, Koo đang bận tham gia câu lập bộ bóng rổ, còn Emma và tôi thì không tham gia câu lập bộ nào nên chúng tôi đi thẳng về nhà. Ai nấy đều có cách hưởng thụ tuổi trẻ riêng.
“À đúng rồi, Shinobu! Sao chúng ta cùng đi ăn kem đi?”
“Được đó. Để tớ mua cho cậu.”
Thế là hai đứa đi qua tủ đông của cửa hàng tiện lợi và mua hai que kem giá 100 yen mỗi que.
Khi chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng, chúng tôi nhận được lời chào tạm biệt mệt mỏi, “Đi cẩn thận~” từ nhân viên.
“Hehe, đi ăn chung làm vị kem ngon hơn hẳn.”
“Đúng vậy. Trong tương lai, chúng ta cùng nhau đi chung… Ặc?”
Trong khi tôi đang ăn kem với Emma trong công viên, điện thoại tôi rung lên.
Có người gửi tin nhắn cho tôi, sau khi đọc tin nhắn, tôi thở dài.
“Sao cậu thở dài thế Shinobu?”
“Không có gì, tớ ổn mà. Tớ chỉ nhận được một tin nhắn lạ thôi”, nói rồi tôi bỏ lại điện thoại vô túi áo mình.
—-----------------------------------
“Tuy chúng ta đi bộ không nhanh, nhưng tụi mình đã tới nơi rồi… thời gian trôi nhanh quá.”
“Ừm, tụi mình quên mất thời gian luôn.”
Sau khi rời khỏi công viên, chúng tôi đi tới ga tàu gần trường Chokusei gần nhất.
Emma và tôi sống ở hai hướng đối nhau với ga tàu ở giữa.
Dù là ở trường hay ở lớp, cái cảm giác vừa gần vừa xa này khiến tôi hơi bực mình.
“Emma à, đã đến lúc chúng ta phải buông tay rồi.”
“Hể-ể?”, bất ngờ vì yêu cầu đột ngột của Emma, tôi buột miệng thốt ra một âm thanh kỳ lạ.
“Tớ muốn ra mắt gia đình của cậu! Tớ không có ý định kỳ quặc gì… trừ khi Shino muốn, nhưng vậy cũng được…”
Ý trời đã định. Hôm nay này tôi sẽ dẫn Emma về nhà… ủa, khoan, tôi sẽ không làm vậy đâu.
“Tớ mừng là cậu muốn gặp gia đình tớ, Emma à.”
“Thật ư?! Thế –”
“Nhưng không phải hôm nay.”
“Ể… tại sao không vậy?”
“Nếu cậu đến nhà tớ vào bây giờ thì cậu sẽ phải đi về nhà khuya. Đương nhiên, nếu thế thì tớ sẽ đưa Emma đi… nhưng nghĩ đến việc cậu sẽ gặp nguy hiểm, khiến tớ rất lo…”
Trên đời này, có rất nhiều nguy hiểm mà Emma vẫn chưa biết, nên hôm nay thì không được.
“Shino tốt bụng quá… dẫu vậy, tớ vẫn muốn ra mắt thật sớm…”
Chuyện này tệ quá. Nếu cô ấy tiếp tục thất vọng như thế này và kết thúc mối quan hệ của chúng tôi, thì công sức của tôi sẽ đổ sông đổ biển hết.
Tôi phải làm gì đó… nhưng tôi chỉ có thể… chính nó!
Giờ là lúc thích hợp để tôi làm thứ đó!
“Cậu đừng buồn. Dù tớ không nghĩ thứ này sẽ đền bù được cho cậu, nhưng tớ hy vọng Emma sẽ chấp nhận nó nha.”
“Ể?”
Xin mời các bạn chứng kiến thời khắc vinh quang hoặc nhục nhã nhất của Kurumichi Shinobu, nhân vật chính của chúng ta.
Với đôi tay run rẩy, cậu ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay từ cặp.
Đây chính là phần quà mà cậu ấy đã chuẩn bị cho Emma.
“Đây, đây là món quà để chứng minh tình yêu của chúng ta!”
“... Hả! Shinobu, cậu cũng chuẩn bị quà à?!”
“Cũng? Ý cậu là… cậu cũng!”
Mặt Emma chín mọng vì ngại và cô ấy gật nhẹ đầu. Rồi cô ấy cũng đưa tay vào cặp và lấy ra một chiếc hộp vuông to bằng lòng bàn tay. Hai người trao đổi quà cho nhau và…
“Quao! Một sợi dây chuyền.”
“Ồ! Một chiếc vòng tay.”
Chiếc hộp của tôi đựng một sợi dây chuyền màu hồng vàng, trong khi hộp quà của Emma là một chiếc vòng tay bạc. Thế là cả hai chúng tôi cùng đeo chúng lên.
“...Hehe.”
“Haha…”
Cái bầu không khí mất mát lúc nãy đã biến mất. Giờ chỉ còn lại một cô gái nở một nụ cười ngượng nhưng thật tươi thôi.
Cứ hễ tôi nhớ rằng mình là người tạo ra khoảnh khắc tốt đẹp này, tôi lại cảm thấy tự hào.
“Đeo lên chiếc dây chuyền này. Tớ cảm thấy như được cậu che chở, dù chúng ta không ở bên nhau vậy…”
Đôi tay thon gọn của Emma nắm chặt mặt dây chuyền, còn lời nói dịu dàng của cô ấy vang lên như giai điệu du dương của đàn piano vậy.
Luôn ở bên cô ấy. Thông qua mặt dây chuyền, tôi đã hoàn thành điều ước đó của Emma.
“Tớ sẽ trân trọng chiếc vòng mà cậu tặng tớ. Nên hôm nay chúng ta dừng…”
“Được chứ! Vậy hẹn gặp cậu vào ngày mai nha, Shinobu!”
Emma nhảy chân sáo đến ga tàu và nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Sau khi chắc chắn rằng con tàu đã rời đi, tôi tháo chiếc tai nghe không dây và bắt đầu chuyến đi về nhà.
“Tôi không ngờ suy nghĩ của chúng ta giống nhau đến thế đó, Emma”, tôi nhìn chiếc vòng tay mà Emma tặng mình, rồi lẩm bẩm.
—------------------------------------------
“Ngon, mình về nhà an toàn rồi.”
Nếu tôi gọi đây là ‘trở về trong vinh quang’ thì cũng không sai. Bình thường, tôi chỉ mất mười phút để đi về nhà từ ga tàu, nhưng hôm nay tốn tôi tận bốn mươi lăm phút, và giờ đã là 16:53 rồi. Hiện tại, tôi đang đứng trước một căn nhà 40 mét vuông dành cho gia đình, căn nhà này còn có tầng hầm với bãi đỗ xe nữa.
Ngôi nhà bình thường này thuộc quyền sở hữu của nhà Kurumichi. Sau khi tôi cất giày ở lối ra vào, tôi đi thẳng tới phòng khách.
Khi tôi mở cửa, cả nhà cho tôi cái ánh nhìn ‘mày cuối cùng cũng lết xác về nhà rồi à’.
“Ồ, anh hai về rồi.”
“Anh về rồi đây, Chiyo.”
Cô bé đang nằm trên sofa và chiếm tới ba chỗ ngồi là em gái tôi, Kurumichi Chiyo. Do em ấy khá thoải mái khi ở nhà nên Chiyo chỉ mặc một chiếc quần ngắn, để lộ bắp chân của mình và mặc một chiếc áo ba lỗ màu hồng. Như thường lệ, em ấy đang lướt điện thoại của mình,
“Anh mệt quá, hôm nay anh bị hỏi quá trời.”
“À há! Vậy là anh hai bị cô ấy thả bom câu hỏi!”
Chiyo đá chân lên trần nhà rồi lấy đó làm lực đẩy, giúp em ấy ngồi dậy và đến bên cạnh tôi.
“Vậy mọi chuyện ra sao hửm, Shinobu?”
“Tạm thời thì anh an tâm rồi.”
“Anh tặng quà cho chị ấy rồi đúng không?”
“Ừ. Kiểu vậy”
“Phù~! Nhìn ai kìa, quý ông đào hoa! Chọc, chọc~!”, vừa nói, Chiyo vừa chọc cùi chỏ vào bụng tôi, rồi em ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
Đối diện chúng tôi là mẹ tôi, Kurumichi Izuna và bố tôi, Kurumichi Dan.
“Chiyo - chan à, đừng có trêu anh hai con nữa”, mẹ tôi dặn em ấy với một nụ cười dịu dàng trong khi đang viết gì đó vào cuốn sổ sách. Bà ấy đang mặc một chiếc quần jean vừa vặn cùng với một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, và đeo một chiếc tạp dề với hình trái tim siêu to trên nó.
“Ể~ Con chị đang quan tâm tới Shinobu theo bổn phận của một đứa em gái thôi mà”, Chiyo bĩu môi và tỏ vẻ giận dỗi trước lời nói của mẹ chúng tôi.
“Bố thì muốn nghe về chiếc vòng tay của con hơn đó”, bố tôi góp lời, ánh nhìn của ông thì cố định trên chiếc vòng tay của tôi trong khi gõ laptop. Ông thì đang mặc một bộ áo vest dù đang ở nhà, ông ấy trông như luôn sẵn sàng để hành động bất cứ lúc nào vậy.
Tôi thì lấy ra một cuốn tập và một chiếc bút chì bấm từ cặp.
“Cô ấy cũng tặng quà cho con… con thấy chúng con khá ăn ý đấy.”
“Hmm… vậy mọi chuyện đang diễn ra như mong đợi đúng không?”
“Diễn ra như mong đợi? Con còn không chắc liệu mình có thể duy trì nó được không nữa…”
Trong nhà Kurumichi với hai đứa con trong độ tuổi vị thành niên thì nó khá yên bình. Chúng tôi không giấu thứ gì và luôn chia sẻ mọi chuyện trên trường với gia đình. Điều đó có nghĩa là, Chiyo, mẹ tôi và bố tôi, đều biết Emma đã trở thành người yêu của tôi vào thứ sáu tuần trước.
“Đừng lo. Tự tin lên, dù sao thì con cũng là con trai bố mà.”
“Fufufu, đúng vậy. Shinobu nhà ta là một cậu bé thông minh nha.”
“Ừm! Em cũng nghĩ anh Shinobu là một người anh tốt nha!”
Vậy là do tôi lo lắng thái quá rồi à….
“Vậy thì con tính khi nào mới giới thiệu cô bé Otori này vậy?”
Chẳng phải chuyện này đang diễn ra quá nhanh ư?
“A? Giới thiệu cô ấy ư… chà, chuyện đó thì sẽ sớm thôi…”
“Hừm~? Anh Shinobu đang giấu điều gì hả?”
“Thật ra, Emma cũng rất muốn gặp mọi người, nhưng anh đã từ chối rồi.”
“Ể!! Tại sao vậy?! Nếu chị ấy tới thì chúng ta mới có thể làm quen với nhau nha! Anh hai kỳ quá, bộ anh nghĩ em đang giúp anh không công à?”
Tôi rất biết ơn em ấy khi giúp tôi chọn quà.
Nhưng mọi chuyện phải từ từ chứ.
“Shino-chan, bố và mẹ cũng muốn gặp cô bé thật sớm đấy.”
Nghe mẹ tôi nói vậy, tôi liền rơi vào một tình huống rắc rối. Dù mẹ tôi rất hiền lành và thông minh, nhưng bà ấy cũng là một người khá quyết đoán…
“Không có, tại con chỉ nghĩ ra mắt cô ấy khi mới bắt đầu yêu đương có hơn… con muốn vun đắp thêm cho tình yêu này…”
“Anh hai à, anh lại nghĩ quá lên rồi! Nếu chị ấy tới thì gia đình mình sẽ vui vẻ chào đón chị ấy nha.”
“Đúng rồi. Mẹ cũng sẽ nấu một bữa thật ngon nha.”
“Bình tĩnh nào. Nếu cô ấy tới thì chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Một bữa tiệc chào mừng thì sao nhỉ?”
Tuy giọng nói của họ khá bình thường nhưng cách họ nắm tay lại cho thấy họ hào hứng đến thế nào.
Kể cả người thường nghiêm nghị và bình tĩnh như cha tôi cũng khá hăng hái khi nghe về mối quan hệ của tôi với Emma. Ông cũng chia sẻ kinh nghiệm về lĩnh vực của mình về địa điểm đi chơi tốt cho chúng tôi.
“Vậy thì mời cô bé tới vào ngày mai đi, nếu thế thì cả bên đều có thể chuẩn bị trước nha.”
“Bố nói chí phải!”
“Fufu, vậy cũng không tệ~”
Cả Chiyo, bố và mẹ, đều rất hứng thú với Emma và khiến mọi chuyện khó khăn hơn với tôi.
“Ừm… về chuyện mời Emma về thì con nghĩ mọi người nên chờ thêm một chút.”
“Sao thế?!”, “Tại sao vậy?!”, “Tại sao?”
Cả ba giọng nói đồng thanh vang lên khiến tôi phải im lặng.
“Con cần phải chuẩn bị tinh thần… và nếu có thể thì con muốn gặp gia đình Emma trước.”
Nghe câu trả lời của tôi, Chiyo và mẹ tôi tỏ vẻ thông cảm.
Tạm thời thì tôi an toàn rồi… hửm?
“Nghe này Shinobu - chan, cẩn thận là tốt nhưng có mấy chuyện thì con phải gan lì lên, con hiểu không?”
Có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi nhưng cách mẹ tôi cười như muốn gây khó dễ với tôi.
“Hả… ý mẹ là…”
“Chà, sau này thì con sẽ hiểu thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Bữa tối sắp sẵn sàng rồi, con hãy thay đồ và đi tắm đi, Shinobu - chan.”
“Dạ…”
Tôi đứng dậy khỏi chiếc bàn bốn chỗ này và đi lên phòng tôi ở trên lầu.
Chà, tôi rất mong chờ ngày mai đây. Tôi muốn gặp Emma quá đi.
Hôm nay vẫn chưa đủ, tôi muốn đưa mối quan hệ này đi xa hơn nữa.