Và thế là, chuyến đi đã đến.
…Thời tiết tốt, và bầu trời trong xanh rất đẹp. Một ngày tốt lành!
Chúng tôi dự tính sẽ đi tới chỗ hẹn bằng ô tô, và Maria sẽ lái xe. Tôi đã sẵn sàng khởi hành, nhưng tôi được bảo phải đợi mẹ tôi, nên tôi đã ra cửa trước và đứng đợi mẹ tôi ở ngoài vừa ngắm trời.
– C-ch-ch-chào!
– Hở?
Kikusui-san, hàng xóm nhà tôi, cũng là một thành viên của chuyến đi hôm nay. Tóc cô ấy đã chải chuốt gọn gàng hơn bình thường, nhưng quầng thâm dưới mắt vẫn thế. Cô ấy mặc một chiếc áo phông dài và quần jean. Một phong cách thể thao, trông khá dễ dàng để hoạt động ngoài trời. Cứ ngỡ như ta sẽ có hình ảnh về một con người năng động và lành mạnh, nhưng cô Kikusui là người mặc thì… cô ấy vẫn trông “không năng động” và cũng chẳng “lành mạnh” tí nào… Đã thế, hình ảnh của cô ấy cũng chẳng ăn nhập gì với cái tiết trời tốt lành thế này cả.
…Sau cùng, tạo hình của cô ấy như kiểu… một người thích vừa trùm chăn vừa xem tivi trong phòng tối.
– A, cô Kikusui-san, chào buổi sáng.
– C-c-c-c, cảm ơn cháu, cảm ơn đã mời cô hôm nay.
– À, cô luôn cho nhà cháu những thứ rất tuyệt, nên đừng lo lắng quá. Và, mẹ cháu một lát nữa mới ra, nên xin hãy đợi chút nữa.
– Đ-đ-đ-được! Cô hiểu rồi.
Có lẽ người ta sẽ nghĩ cô ấy có thể nói chuyện một cách bình thường, nhưng thực ra mắt chúng tôi, trong suốt lúc trò chuyện, chưa từng chạm nhau…Mà có vẻ là tôi đã dần quen rồi, nên tôi cũng chẳng còn bận tâm về điều đó nữa.
Khi tôi nghĩ thế và nhìn Kikusui-san, cô ấy dần bắt đầu phát hoảng.
– Có-...Ở đó có gì lạ ư?
Kikusui-san bắt đầu kiểm tra quần áo của mình xem có gì kì lạ không.
Ở đó chẳng có gì lạ cả… Chẳng là, cách cư xử của cô mới kì lạ đó, nhưng thôi cứ cho đó là cá tính của cô đi…
Thế nhưng nếu tôi không trả lời, tôi sẽ hệt như một thằng đàn ông lạ mặt đi nhìn con gái người ta mà không nói gì cả…
Và thế thật không tốt… ừm, không tốt chút nào…
– Không, không có gì kì lạ đâu ạ. Chỉ là vẻ ngoài của cô hôm nay có hơi khác mọi ngày, nên cháu có hơi thẩn thơ.
Tôi không nói dối. Sau cùng, đúng là tôi đã nhìn như thế… Ý tôi là, tôi đã quan sát thấy như thế. Ngoài ra, cô ấy bây giờ trông khá “tươi tắn” khi mà bình thường cô toàn mặc đồ thụng cả trên lẫn dưới. Mà dù thế, bản thân cô Kikusui-san với từ “tươi tắn” thì còn xa lắm…
Nếu có gì đó, thì đó là cô ấy cảm giác kém “tươi” hơn bình thường, không hiểu sao cô ấy trông khá mệt.
Sau khi nghe tôi nói, Kikusui-san đứng người ra một lúc. Rồi khi đã hoàn hồn, cô ấy rút điện thoại ra rồi bắt đầu bấm với một xung lực mãnh liệt.
– Hử, cô đang làm gì thế?
Khi tôi đặt câu hỏi do bị bất ngờ trước hành động đột ngột kia, Kikusui-san ngẩng đầu dậy trông rất hối lỗi.
– C, C, C, Cô xin lỗi, cô rất phấn khích khi nghe những từ ngữ của cháu, và cô nghĩ cô có thể dùng những từ đó trong tiểu thuyết của cô…
– Hả?! cô có ý định đưa nó vào trong bộ tiểu thuyết hiện tại của cô ấy hả?
– À-à-à cô vẫn chưa chắc, là cô có dùng nó hay không; nhưng cô nghĩ những lời như thế sẽ kéo người phụ nữ xuống vực thẳm của tình yêu…
Kéo xuống vực thẳm… Nghe nguy hiểm quá! Và tôi không phải loại người đó!
– Người phụ nữ bị tấn công bởi những câu nói kia sẽ sa ngã như một con thiêu thân bị thu hút bởi ngọn lửa trong màn đêm tối.
Thật nguy hiểm…, nghe còn tệ hơn nữa.
– Cháu biết đó, cô được yêu cầu viết một cuốn sách với một “hương vị” khác so với những cái mà cô đang viết.
– Cái mà cô đang viết… không phải là cái cô cho cháu xem máy hôm trước đấy chứ? Thế, cô cũng viết thứ khác cùng lúc luôn sao?
– Đúng thế, cô đã được yêu cầu viết một truyện ngắn… Và cô đã phân vân không biết nên làm gì, nhưng giờ thì cô đã có cảm hứng để sáng tác rồi.
– Vậy ư, liệu cháu có thể hỏi đó là gì không?
– Ư-ư-ư-ưm, không sao đâu. Dù sau cô đã lấy cảm hứng từ Hatano-san mà.
– Cô nói cô lấy cảm hứng từ cháu?
– Đúng thế… cô sắp sửa viết về một cô gái sẽ cống hiến vô số thứ cho một chàng trai xinh xắn…
Khoan chờ đã nào!!...
Tuy nhiên tiếng lòng của tôi đã không đến được Kikusui-san, cô ấy tiếp tục nói:
– Chàng trai xinh xắn sẽ buông những lời đường mật với cô gái nữ chính và khiến cô dâng hiến rất nhiều cho chàng trai… và sau đó, cô ấy nhận ra mình đã bị lừa dối… nhưng cô ấy vẫn còn có thể rời khỏi bên cạnh chàng trai đó… hoặc đại loại vậy.
… Đó chắc chắn không phải tôi!! Tôi không có lừa dối ai hết!...
Nhưng, không hiểu sao lại nghe như là một câu chuyện “bad end"… Tôi.. À ý tôi là chàng trai xinh xắn ấy sẽ không sao cho đến hết đúng không?
– Và… Cô đã nghĩ về phần kết chưa?
– Kết? K-k-k-không, cô vẫn chưa quyết định, nhưng… cô đã nghĩ về gì đó “máu me” cho phần kết… Cô không biết kết thúc như thế có được không nữa…
…Kì lạ thật đấy hử? Dù ngày hôm nay khá đẹp trời mà sao tôi đột nhiên thấy bầu trời trở nên thật u tối.
Nếu được thì cô làm ơn bỏ loại kết thúc như thế đi giùm… Mà, không phải tôi nghĩ chàng trai xinh xắn đó là tôi đâu… thật đấy…
Sau đó, Maria và mẹ tôi ra khỏi cửa, chào Kikusui san rồi chúng tôi vào xe.
Chiếc xe đã luôn đậu trong nhà tôi một thời gian dài, nhưng tôi nhớ Maria đã bảo dưỡng và thay đổi nó một chút, nên tôi hỏi chị ấy rằng chị ấy đã thay đổi nó ở chỗ nào.
– Phần tôi thay đổi ư?
– Vâng, chị nói mình đã thay đổi vài thứ phải chứ?
– Đúng, nhưng chỉ có mỗi một phần… Cái tôi đã thay là phần kính.
– Kính?
– Tôi đổi thành kính chống đạn.
– … Để làm gì?
– Tất nhiên là để phòng bắn t… trộm cắp.
– …
– …
Tôi và Maria im lặng.
Rồi mẹ tôi bảo: “cẩn thận là trên hết, đúng không nào?”, còn Kikusui-san thì liên tục lẩm bẩm: “kính chống đạn" và “bắn tỉa", trong khi bấm điện thoại.
Và như thế, chúng tôi hướng tới chuyến du lịch trên một cái xe như thế.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage