Khi tôi đang tắm sáng, một cô gái bước vào.
Chà, cũng không lạ gì. Dù nói thế nào thì mình cũng đang ở phòng tắm chung. Việc này có kì cục gì đâu.
Nhưng, cô gái vừa bước vào, tôi biết cô ấy… cô ấy đã thấy tôi khỏa thân một lần, nên lần này là chúng tôi huề nhau.
Cô gái ấy…, Maizumi Serina, rõ ràng là không để ý thấy tôi, cô ấy đã bị cảnh quan làm mẩn mê.
– Wow! Wow—!
Câu cảm thán ấy không hề gì là gượng gạo, từ suối nước nóng trong phòng tắm chung, người ta có thể tận hưởng quang cảnh thung lũng được bao quanh bởi thiên nhiên của những rặng núi cao, cứ như là suối nước nóng được chảy thẳng từ núi xuống vậy.
Maizumi-san định bước vào suối khi vừa mải chăm chăm ngắm cảnh.
Này này, đầu tiên cậu phải tắm rửa bằng vòi sen ở kia đã chứ!... Tôi nổi giận trong tim.
Maizumi-san chợt ngừng lại như thể cậu ấy có thể nghe thấy tiếng gào trong tim tôi.
– À, không không không, mình phải tắm qua trước đã…
Ồ, tốt. Tôi mừng là cậu có thể tự nhận ra điều đó.
Tôi gật gù cảm kích.
Rồi tôi lại nhìn Maizumi-san.
Làn da trắng nõn nà, chân tay mảnh khảnh, và một bộ ngực phì nhiêu bất kể cơ thể mảnh mai của cậu ấy…
Kỳ quan!... Tôi có nên xem lại không?... Thôi, không cần thiết!
Tôi không cố ý nhìn đâu, đây là suối nước nóng, nên những gì tôi nhìn thấy chỉ là một cảnh quan thôi. Không có gì sai cả… với cả tôi đang ở trong phòng tắm chung mà!
Khi tôi đang cố thuyết phục bản thân bằng cái cớ tôi nghĩ ra, tôi có thể nghe thấy tiếng Maizumi-san ngân nga văng vẳng bên tai. Cậu ấy trông khá phấn khởi.
– Hưm♪hưm♪hưm♪
Maizumi-san kỳ cọ mình mẩy trong khi ngâm nga, đầu tiên là tay trái, rồi đến là tay phải… nhưng khi cậu ấy tắm đến bụng thì ngừng tay lại.
– Hửm… có lẽ mình hơi béo…
Vừa nói thế, Maizumi-san vừa nhéo nhẹ vào bụng.
Không, cậu không béo chút nào đâu… Hơn thế nữa, nếu cậu giảm cân thì cậu sẽ trông bớt duyên đi đấy, cậu hiểu không hả?
Rồi, Maizumi-san vừa chạm vào ngực vừa tự nhủ…
– Kohaku thích lớn, hay cậu ta thích nhỏ nhỉ? Hừm…
Rõ rành rành là Maizumi-san quan tâm tới gu của tôi.
Hừm… Tớ chẳng bận tâm về kích thước cho lắm… Dù là to hay là nhỏ, đều ổn cả. Mà, chỉ là ý kiến cá nhân tớ vậy thôi.
Nhưng không hiểu sao khi tôi nhìn Maizumi-san đang thiếu phòng bị như thế này thì tôi lại cảm thấy như mình đang nhìn trộm cậu ấy vậy… Ôi, cái tôi đức hạnh của tôi… nhưng làm sao… tôi lại cảm thấy bồn chồn mặc dù mình đâu có nhìn trộm cậu ấy đâu… sau cùng thì tôi chỉ đi tắm trong suối nước nóng mà thôi!
Thế nên nếu có gì đó đi lạc vào khung cảnh thì cũng là bất khả kháng, đúng không nào?... Đúng vậy, bất khả kháng!
Khi tôi chìm trong suy tư, Maizumi-san đã tắm qua xong và chuẩn bị xuống suối nước nóng.
Tôi nghĩ hình như Maizumi-san đã thấy tôi, nhưng cậu ấy đã mò tới chỗ có thể ngắm cảnh mà chẳng hề gì là để ý tôi.
– Wow–! Cao quá đi!
Maizumi-san vừa tận hưởng suối nước nóng vừa ngắm nhìn cảnh quan, cậu ấy lại bắt đầu ngâm nga, kết quả là cậu ấy chẳng để ý sự hiện diện của tôi dù chỉ một chút xíu nào.
Khi tôi đã bắt đầu lưỡng lự có nên bắt chuyện với cậu ấy không, thì tôi nghe thấy giọng nói:
– Ôi, Tớ không nghĩ sẽ gặp cậu ở nơi này.
Ồ, có lẽ là nói với tôi. Chà, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt gặp cậu chỗ này…
– Lẽ nào, đây là định mệnh – …chúng ta đã ăn cùng nhau… chúng ta đã gặp cha mẹ của nhau…, và… chúng ta vừa kết hôn với nhau….
Này này, tiến triển nhanh quá đấy?! cậu ta nghĩ gì trong đầu vậy chứ?
… Thôi được rồi! hãy chờ thêm một chút nữa rồi gọi cậu ấy vậy.
– Đồ ăn thì ngon, bồn tắm thì thoải mái, và hơn nữa mình đã gặp Kohaku-san. Tóm lại là một chuyến đi tốt đẹp.
Hử? Cậu ta quên rằng mình đã bị cuộn lại và bị tra hỏi ra sao rồi sao?
Tôi nghĩ đó là một trải nghiệm sốc cho cậu ấy, tôi nói đúng chứ?...
Không, có lẽ là do “điều ấy"? Hiện tượng người ta quên đi một ký ức nào đó vì ký ức đó quá đáng sợ hay hãi hùng… Nói cách khác, nếu Maria xuất hiện ở đây, tôi chắc chắn chuyến đi vui vẻ của Maizumi sẽ thực sự chuyển thành bi kịch… dẫu sao thì đây đã là lần thứ hai.
…Nhưng có lẽ, sẽ ổn thôi? Tôi đã thấy bàn tiệc trong lúc đi tới đây, nhưng tất cả người lớn đều đang ngủ… Nghiêm túc mà nói, họ thâm chí còn không thể lết về phòng mình mà lại ngồi uống rượu thâu đêm trong phòng tiệc… thật là những người lớn tệ nạn! Tôi phải nhắc nhở họ mới được!
…Chờ đã, chị ấy vẫn còn có thể chở chúng tôi về nhà chứ?
Trong lúc tôi đang lo điều đó, Maizumi-san đã bước ra khỏi suối, nằm xuống cái băng ghế được đặt cho khách ngồi nghỉ, vắt một chiếc khăn tắm lên người, buông người nằm.
Một chiếc khăn tắm dính sát vào cơ thể Maizumi-san, điều đó làm cho cậu ấy còn gợi cảm hơn.
Và tôi rất hạnh phúc vì điều đó.
Nhưng tôi ngạc nhiên là cậu ấy đã không hề để ý tôi trong cả một lúc lâu… và tôi nghĩ cậu ấy đừng có để ý tôi cho trót luôn… sau cùng thì thật khó xử để tôi có thể nói chuyện với cậu ấy trong tình cảnh hiện giờ…
Sau một lúc, Maizumi-san tỉnh dậy và đi vào trong suối lần nữa.
– Mình nên đi bên nào tiếp theo đây?
Maizumi-san ngó nghiêng.
Và… Mắt chúng tôi chạm nhau.
– Chào buổi sáng.
………………
Maizumi-san đứng người và không hề động đậy…
Có lẽ cậu ấy đã nhận ra tình hình, và Maizumi-san mở to mắt và miệng, lại còn đưa tay lên miệng cố bịt lại.
Cậu bị gì vậy? Tôi tự hỏi, nhưng thắc mắc đã được giải đáp vào khoảnh khắc tiếp theo.
– WOOOOOooooo--------...!
Maizumi-san vừa hét vừa bịt miệng mình kìm giọng lại.
À, tôi hiểu rồi, nếu cậu ấy hét to thì Maria sẽ đến…
Maizumi-san rất ám ảnh sợ việc bị Maria tóm lần nữa.
Chà, cậu đã học được rất nhiều từ lần đầu tiên, 10 điểm cho nỗ lực nhé.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage