Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 98

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 4

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11329

Tập 03 - Ngoại truyện : Lời độc thoại của Selene

Sau buổi ra mắt của tôi với tư cách hoàng tộc, mẹ Chise và chị Tet đã đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Hai người chỉ để lại lá thư cho cha, rồi【Cổng Dịch chuyển】nối với ngôi nhà nơi tôi khôn lớn cũng đã bị đóng lại mãi mãi.

「Mẹ… Chị…」

Tôi biết ngày đó rồi sẽ phải đến.

Nhưng khi nó đến quá đột ngột, tôi lại cảm thấy buồn bã và cô đơn vô cùng, và đã khóc suốt ba ngày ba đêm trong phòng.

Đội thị nữ và kỵ sĩ hộ vệ – những người biết hoàn cảnh của tôi – đến gõ cửa thường xuyên vì lo lắng. Cả cha và hoàng hậu Aria – người mẹ mới của tôi – cũng đến trước phòng, dịu dàng gọi tên tôi.

Khóc đến khi mệt lả, rồi ngủ thiếp đi, thức dậy, lại nhận ra mẹ và chị không còn ở đó, và tôi lại khóc tiếp.

Đến sáng ngày thứ tư, khi tỉnh dậy, tôi mới chợt nhận ra… bụng mình lép kẹp rồi.

「À… dù gì thì ngày mai vẫn sẽ đến nhỉ…」

Khẽ lẩm bẩm, tôi chợt nhớ lại một kỷ niệm hồi còn bé.

Ngày ấy, tôi từng gây gổ với một người bạn ở nhà trẻ thú nhân Gald.

Chúng tôi ở lại nhà trẻ từ sáng tới tối, cùng chơi với những đứa trẻ khác. Hôm đó, tôi đã cãi nhau với một đứa bạn thân, rồi bỏ đi mà chưa kịp làm lành.

Vừa có cảm giác buồn bã vì xích mích với bạn bè, lại vừa có cảm giác tội lỗi vì đã không dám đối diện với bạn ý, nên tôi cũng chẳng buồn ăn uống.

Đêm ấy tôi khóc òa, nói với mẹ rằng mình không muốn đi học nữa.

『Mẹ ơi, con đói…』

『Thế à? Vậy thì cùng ăn thôi nào.』

『Phù thủy-sama~ Tet muốn ăn bánh ngọt mềm xốp phủ mật ong!』

『Rồi, rồi. Vậy làm bánh mì nướng kiểu Pháp nhé, thêm thật nhiều mật ong.』

Ngày ấy, tôi ngước nhìn bóng lưng mẹ trong gian bếp, kiên nhẫn chờ bữa sáng. Rồi cả ba cùng nhau ăn chiếc bánh ngọt mềm xốp ấy.

『Selene. Dù có buồn hay đau khổ đến đâu, ngày mai vẫn sẽ đến. Vì vậy, con hãy sống sao cho bản thân không cảm thấy hối tiếc, để có thể ngẩng cao đầu hướng về phía mặt trời.』

Mẹ đã ôn tồn dạy tôi như thế, trong khi tôi vẫn mải nhai miếng bánh.

Khi ấy tôi chẳng hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, chỉ biết rằng không thể cứ mãi dằn vặt vì một cuộc cãi vã như vậy được. Vậy nên hôm sau, tôi đã dũng cảm nói lời xin lỗi.

Và rồi bạn tôi cũng xin lỗi lại, cả hai tha thứ cho nhau, chúng tôi làm hòa trở lại.

Nếu khi đó tôi không xin lỗi, liệu bạn có chủ động nói trước không?

Hay cả hai cứ thế im lặng, mãi ôm trong lòng sự khó chịu?

「Sống không hối tiếc, ngẩng cao đầu hướng về mặt trời…」

Giờ thì tôi đã hiểu phần nào lời mẹ nói.

Nỗi buồn là điều không tránh khỏi. Nhưng không thể lấy đó làm lý do để mãi nhốt mình trong phòng, lấy mẹ và chị Tet làm cái cớ.

「Mình phải ăn thôi. Rồi phải xin lỗi những người đã lo lắng cho mình, và tiếp tục cố gắng.」

Nếu cứ cúi gằm mặt, thì cả mẹ Chise, chị Tet, lẫn mẹ Elise nơi thiên đường, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn họ.

Tôi dùng ma pháp hồi phục xóa đi đôi mắt đỏ hoe, rồi mở cửa ra ngoài, cúi đầu xin lỗi tất cả những người đã lo lắng cho mình.

Từ đó, tôi tiếp tục học tập với tư cách công chúa, và tham gia các hoạt động phục vụ trong giáo hội.

Với tư cách một công chúa, tôi được học từ hoàng hậu và các gia sư về tiệc trà, xã giao, nghệ thuật giao tiếp, thời trang. Nhưng vì lớn lên trong vòng tay mẹ Chise và chị Tet, những điều ấy tôi chẳng mấy thành thạo.

Ngược lại, tôi lại thấy hứng thú với những kiến thức học thuật mẹ Chise từng dạy, nên đã xin cha mời thầy giỏi đến để học chuyên sâu hơn.

Có lần, tôi kể lại cho họ những điều mẹ Chise từng dạy trong sinh hoạt hằng ngày. Ai ngờ các vị thầy chuyên gia lại trố mắt kinh ngạc, rồi bàn bạc nghiêm túc về nội dung đó. Điều ấy vừa khiến tôi bất ngờ, vừa bật cười.

「Thật sự… kiến thức của mẹ Chise, rốt cuộc từ đâu mà có vậy…」

Càng ngày tôi càng thấy mẹ vĩ đại đến nhường nào.

Vì tôi là công chúa lớn lên giữa dân gian, nên các buổi trà hay xã giao được giữ ở mức tối thiểu, còn lại tôi chủ yếu tham gia công việc phục vụ trong giáo hội.

Trong quá trình ấy, tôi kết bạn với một cô gái cùng tuổi – một sơ mới – rồi dạy cho cô ấy ma pháp hồi phục, cùng nhau làm việc trong bệnh xá.

Nhưng rồi, một chuyện đau lòng đã xảy ra – cái chết của bệnh nhân.

Tôi luôn cố gắng để không ai phải chết. Nếu không thể tránh được, thì cũng phải giúp họ ra đi an yên, ít đau đớn nhất.

Còn bạn tôi, cô ấy đã chữa lành vết thương cho bệnh nhân, nhưng tình trạng hậu trị liệu không tốt, và bệnh nhân qua đời.

Từ đó, tôi và các sơ trong bệnh xá cùng nhau thảo luận: nguyên nhân do đâu, và nếu lần tới tình huống tương tự xảy ra, chúng tôi phải làm gì.

Đôi khi, chúng tôi còn mời đến những y sĩ am hiểu về cơ thể con người, hay cả các học giả giải phẫu, để tiến hành nghiên cứu chung.

「Với tư cách hoàng tộc, phải biết cách sử dụng quyền lực sao cho xứng đáng.」

Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi chủ động dùng đến địa vị của mình.

Với tư cách công chúa, tôi có thể triệu tập những người đó.

Không phải để thỏa mãn tư lợi, mà để mở ra nhiều cơ hội cứu giúp người khác hơn.

Nếu tôi không làm, thì ai sẽ là người làm đây? Vậy nên, tôi đã dùng quyền lực của mình.

Ngoài ra, Hồng y Marius – người luôn dõi theo hoạt động của chúng tôi – đã cho phép tôi xem các ma thuật thư của giáo hội.

Và trong đó, tôi đặc biệt chú ý đến ma pháp《Bless》, vốn dùng để cường hóa thân thể người khác.

Ý tưởng của chúng tôi là: nếu có thể dùng《Bless》phân đoạn, thì sẽ hỗ trợ cho quá trình hồi phục của bệnh nhân sau trị liệu.

Tôi từng nhớ có lần ngồi trên xe ngựa bị say, mẹ đã khẽ xoa lưng mình. Ngay lập tức cảm giác khó chịu biến mất.

Khi đó mẹ bảo rằng đã cường hóa tạm thời phần cơ quan bị ảnh hưởng bởi say xe. Việc có thể dùng nó một cách cảm tính như thế, mẹ quả thật rất tuyệt vời.

Thế nên, chúng tôi đặt mục tiêu biến nó thành một ma pháp tiêu chuẩn, để ai cũng có thể dùng được.

Ban đầu, việc làm suy yếu《Bless》để dễ sử dụng vô cùng khó khăn.

Bởi vốn dĩ《Bless》là ma pháp chiến đấu, chuyên cường hóa đồng đội, nên mức tiêu hao ma lực rất lớn.

Thế nhưng, khi giảm bớt hiệu quả và chỉ định rõ bộ phận tác động, chúng tôi đã hạ mức tiêu hao xuống còn 500 đơn vị ma lực mỗi lần ── và như vậy, ma pháp《Lesser Bless》đã ra đời.

Nhờ nó, chúng tôi có thể cường hóa cục bộ dạ dày, ruột của bệnh nhân bị suy nhược bởi chấn thương hay bệnh tật, giúp họ hấp thu dinh dưỡng tốt hơn, qua đó thúc đẩy quá trình hồi phục.

Ma pháp《Lesser Bless》và phương pháp điều trị kết hợp đã trở thành cứu cánh cho những người cao tuổi sức khỏe suy yếu, hay những ai bẩm sinh đã mang nội tạng yếu.

Chính vì vai trò trung tâm trong quá trình phát triển đó, năm 14 tuổi, tôi được giáo hội Ngũ Đại Nữ Thần công nhận là một Thánh nữ mới, và được trao tặng ma thuật thư.

Trong buổi lễ ấy, tôi đã gặp một nhân vật đặc biệt.

「Hân hạnh được gặp công chúa Seleneriel. Ta là linh mục Paulo.」

「Rất hân hạnh, Linh mục Paulo. Cảm ơn ngài đã dành thời gian đến gặp tôi hôm nay.」

Điều tôi muốn tìm hiểu là: trước khi nuôi dạy tôi, mẹ Chise đã từng tham gia cứu trợ trẻ mồ côi ở thành phố hầm ngục như thế nào.

Đúng dịp đó, Linh mục Paulo – người quản lý giáo hội tại thành phố hầm ngục Apanemis – đến vương đô để giới thiệu người kế thừa của ông cho Hồng y Marius.

Tôi liền nhờ Hồng y Marius sắp xếp, để được nói chuyện với Linh mục Paulo và người kế thừa của ông – một người đàn ông to lớn, cường tráng.

Qua đó, tôi biết thêm nhiều khía cạnh khác của mẹ: có những điều tôi chưa từng biết, và cũng có những điều đúng là rất “mẹ”.

Khi nghe chuyện mẹ từng nghĩ ra việc “dạy nghề để trẻ mồ côi có công việc trong tay”, tôi không nhịn được mà bật cười – thật đúng là kiểu suy nghĩ của mẹ. Và khi tưởng tượng cảnh chị Tet chạy nhảy cùng đám trẻ, tôi lại thấy ghen tỵ.

Người kế thừa của Paulo là một cựu mạo hiểm giả, từng chứng kiến mẹ và chị Tet chiến đấu. Câu chuyện của ông đầy sức mạnh và nhiệt huyết, khiến tôi vô cùng phấn khích.

Quan trọng nhất là lần đầu tiên tôi được nghe kể về việc mẹ đã đối mặt với cuộc bạo loạn hầm ngục.

Trong cuộc phòng thủ kéo dài suốt một tuần lễ, mẹ đã bình tĩnh thi triển ma pháp, hạ gục từng đợt ma vật. Sức bền ma lực và hỏa lực của mẹ thật phi thường, và ngay cả khi ma vật mạnh mẽ xuất hiện, mẹ vẫn không lùi bước.

Những câu chuyện ấy vừa khiến tôi hạnh phúc, vừa ấm lòng. Trong khi đó, cha và các anh lại đang bận rộn chọn lựa hôn phu cho tôi.

Việc tuyển chọn hôn phu ở tuổi 14 có phần muộn với hoàng tộc, nhưng đó cũng bởi hoàn cảnh đặc biệt thuở nhỏ của tôi.

Hơn nữa, những quý tộc nam ưu tú thường đã được đính hôn từ rất sớm.

「Ừm… có lẽ chẳng cần kết hôn cũng được nhỉ…」

Tôi nghĩ, các hoạt động phục vụ ở giáo hội cũng rất vui, nên nếu không kết hôn, sau này gia nhập giáo hội cũng đâu có sao.

Ma lực của tôi đã đạt 30 000 đơn vị – ngang ngửa với lão pháp sư hoàng cung – tuổi thọ chắc chắn trên 100. Nghĩ đến vậy, tôi cũng đã nửa phần từ bỏ chuyện hôn nhân. Khi tôi lỡ buột miệng nói ra, thị nữ hầu cận đã òa khóc.

「Xin người đừng nói vậy! Thần đã luôn mơ một ngày nào đó được bế trên tay đứa con của công chúa mà!」

「X-xin lỗi…」

Và rồi, trong lúc tôi vẫn mải bận rộn với công việc tại giáo hội, học tập và nghiên cứu ma pháp, hôn phu của tôi đã được quyết định.

Đó là Ngài Vaise, con trai trưởng của Phiên địa Hầu tước Liebel.

Gia tộc Phiên địa Hầu tước này nắm giữ sức mạnh quân sự và quyền lực riêng, vì địa vị đặc thù tại biên cương.

Họ là lá chắn ngăn chặn Đế quốc Mubad ở phương bắc, vùng đất ma vật, và cả các tiểu quốc ở tây bắc. Đồng thời, họ cũng giao thương qua lại với các nước, nên được coi là một gia tộc ưu tú.

「Có lẽ… mình và ngài Vaise sẽ sống vui vẻ bên nhau.」

Từ nhỏ, tôi đã được mẹ Chise dạy ma pháp, và chị Tet dạy phép【Hoá cứng Thân thể】để phòng thân. Đến giờ, tôi vẫn duy trì luyện tập để không quên.

Dù tính cách hơi nghịch ngợm, chẳng hợp với hình mẫu công chúa, nhưng chính điều đó lại khiến gia tộc võ tướng như nhà Liebel hết sức hoan nghênh tôi.

Nhớ lại cảnh được chào đón khi ấy, lòng tôi lại mang một chút cảm xúc phức tạp.

Mẹ Chise, chị Tet… giá như ngày bé, hai người nuôi dạy tôi nữ tính hơn một chút.

Đôi lúc, tôi lo rằng với tính cách tinh nghịch này, hôn phu của mình sẽ thấy chán mà bỏ rơi tôi mất.

Dù sao, hôn ước cũng đã được định, và tại đây tôi lại gặp một mối lương duyên kỳ lạ.

「Cái gì!? Dưỡng mẫu của công nương Selene lại chính là Chise – người từng hạ gục Ogre ư!? Vậy thì ra em bé ngày đó họ bồng bế, nay đã trở thành hôn thê của thiếu gia nhà chúng tôi sao!?」

Lyle, một cựu mạo hiểm giả và cũng là hộ vệ của ngài Vaise, tỏ ra vô cùng sửng sốt. Ông ta từng biết mẹ khi bà còn là một mạo hiểm giả mới vào nghề.

Chuyện kể rằng hồi ấy mẹ đã hạ gục đám Ogre xuất hiện từ rừng chỉ trong chớp mắt – nghe thôi tôi đã thấy kinh ngạc.

Không chỉ thế, khi gặp mẹ ở Hội Mạo hiểm giả, Lyle còn nhớ cả việc đã từng nhìn thấy tôi – một đứa bé đỏ hỏn trong tay mẹ.

Hơn nữa, trong một lần ngài Vaise giới thiệu, tôi còn được gặp một thương nhân chuyên cung ứng hàng cho hoàng gia.

「Ôi trời, cô được Chise-san nuôi dạy sao!? Vậy thì tôi phải tặng thêm thật nhiều đồ mới được!」

Hóa ra, ngôi làng mà mẹ từng nhận ủy thác khai hoang đã thành công nhờ có mẹ giúp sức. Không chỉ vậy, từ loại lá Xà phòng mà mẹ mang đến, dân làng đã chế tạo ra xà phòng cao cấp – nay đã trở thành đặc sản nổi tiếng của địa phương.

Mùi hương của thứ xà phòng ấy khiến tôi nhớ lại hương thơm của phòng tắm trong ngôi nhà giữa hoang địa khô cằn.

Đồng thời, tôi cũng nghe thêm nhiều chuyện về mẹ ở ngôi làng khai hoang đó. Đêm hôm ấy, tôi đã chìm vào giấc ngủ trong mùi hương nhẹ nhàng của lá xà phòng.

Và rồi, trong buổi dạ tiệc trước lễ cưới ──

「Lâu lắm rồi mới gặp, công chúa Seleneriel.」

「Lâu rồi mới gặp, Gyunton điện hạ.」

Khi tôi cùng hôn phu – ngài Vaise – đang trò chuyện, thì hoàng tử thứ ba của Thú nhân quốc Gald – đồng thời cũng là một sứ giả – Gyunton xuất hiện.

「Thật hạnh phúc khi thấy cô bé nhỏ ngày nào nay đã trở thành một quý cô đoan trang rồi.」

「Đa tạ điện hạ.」

「Hơn nữa, việc một người không hề có thành kiến với thú nhân như nàng trở thành dâu của gia tộc Liebel, ta cũng vô cùng hoan hỉ.」

Vị hoàng tử có khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng lúc này lại nở một nụ cười hiền hòa nhìn chúng tôi.

「Và còn về phần Chise-dono…」

Ông ta hạ giọng thì thầm. Tôi bất giác siết chặt tay trước ngực, nhưng bàn tay ấm áp của ngài Vaise đã nắm lấy tay tôi, khiến tôi bình tâm lại.

Tôi từng tự nhủ không nên tìm hiểu về mẹ Chise, bởi chính mẹ đã gửi gắm tôi cho phụ vương. Tôi không dám hỏi, nhưng trong thâm tâm vẫn khao khát được biết.

「Sau khi trao lại công chúa Seleneriel, cô ấy đã ẩn mình trong hoang địa khoảng một năm. Sau đó, cô ta nhận ủy thác, đi khắp lãnh thổ Thú nhân quốc. Ở bất cứ nơi nào cô ấy đặt chân tới, cô cũng đều lo chuyện bao đồng.」

Điện hạ Gyunton cười khổ khi kể lại. Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, bật cười – quả thật rất giống phong cách của mẹ.

Nếu mẹ đang ở vương quốc thú nhân, thì chắc chắn ngày mai mẹ không thể đến dự hôn lễ của tôi.

Đêm khuya, trong nỗi thao thức trước ngày cưới, tôi đứng trước【Cổng Dịch chuyển】.

Cánh cổng dẫn đến biệt cung đã bị phá hủy từ lâu, còn cổng từng đặt ở căn nhà vương đô cũng đã được thu hồi.

Thỉnh thoảng, tôi lại mơ thấy【Cổng Dịch chuyển】bất ngờ sáng lên, đưa tôi về ngôi nhà ngày xưa, nơi mẹ và chị Tet đang chờ.

「Mẹ Chise… Chị Tet… con muốn gặp hai người quá…」

Tôi chỉ ước hôn lễ này có thể được mẹ và chị Tet chứng kiến.

Nghĩ vậy, tôi yếu ớt thì thầm hướng về cánh cổng đã tắt.

Tôi nắm chặt tay phải, nơi có chiếc nhẫn mithril và sừng kỳ lân – kỷ vật của mẹ Elise – rồi khẽ đặt bàn tay trái lên chiếc nhẫn mà mẹ Chise và chị Tet đã để lại.

Tôi cầu nguyện, mong một lần được gặp lại hai người.

Nhưng tôi chẳng biết họ đang ở đâu. Với thân phận hiện tại, tôi cũng không thể dễ dàng tìm đến họ.

Và rồi, ngày cưới đã đến.

「Cha Albard, mẹ Aria. Hôm nay con sẽ thành hôn.」

Trong thánh đường, tôi hướng lời chào đến phụ vương và kế mẫu.

Dẫu được vô số người chúc phúc, trong tim tôi vẫn còn khoảng trống cô đơn.

Tôi muốn… được gặp lại mẹ và chị Tet một lần nữa.

Cố giấu nỗi khao khát ấy, hôn lễ vẫn diễn ra trọn vẹn.

Và rồi, khi bước ra khỏi giáo đường, trên đầu tôi bất ngờ trút xuống một cơn mưa hoa.

「Hoa… rất nhiều hoa?」

Tôi ngẩng lên, vươn tay đón, nhưng những cánh hoa vụt tan – chúng chỉ là ảo ảnh.

Dõi mắt theo nguồn sáng, tôi thấy trên tháp chuông, một cô gái trong chiếc mũ phù thủy đen và áo choàng quen thuộc đang giơ cao cây trượng, thả xuống cơn mưa hoa ảo.

Bên cạnh cô là một thiếu nữ xinh đẹp, làn da rám nắng khỏe khoắn, đang mỉm cười tươi sáng.

「…Mẹ? Chị Tet?」

Khi tôi khẽ thì thầm như thế, hôn phu… không, là người chồng của tôi – ngài Vaise – khẽ ôm lấy eo tôi, cùng ngẩng đầu nhìn lên tháp chuông. Đúng lúc ấy, một cơn gió thoảng qua bên tai tôi.

『Selene, trăm năm hạnh phúc.』

『Chúc mừng nhé.』

Mẹ đã gửi lời chúc, chỉ để mình tôi nghe thấy.

「Cảm ơn mẹ, cảm ơn chị đã đến dự lễ cưới của con.」

Có lẽ lời của tôi đã có thể chạm tới họ, bởi tôi thấy mẹ và chị mỉm cười, rồi từ nơi ấy thi triển dịch chuyển, rời đi.

Tôi muốn mẹ và chị ở lại đến phút cuối cùng cùng với tôi, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng bản thân không được phép ích kỷ.

Bởi hôm nay đã là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi rồi, tôi chẳng thể đòi hỏi điều gì hơn nữa.

「Mẹ, chị Tet… con yêu hai người nhiều lắm.」