"Vậy ra các ngươi là những kẻ dị giáo, không chấp nhận việc thắt chặt mối quan hệ với các quốc gia khác, và cũng như hôn sự của ta và công chúa Marietta? Đúng là ngu ngốc." Belvant bắt bọn tù nhân phải khai ra những thông tin mà chúng biết. Có vẻ là sự can thiệp chính trị trong hôn nhân khiến bọn chúng cảm thấy đây là một hành động vô nghĩa.
Những thứ tầm thường giống như tiềm lực chính trị và đặc quyền khiến kẻ khác tấn công vợ chưa cưới của mình. Bọn chúng nghĩ là mình sẽ nhận được gì với cái sự yếu ớt như thế này? Phiền vãi. Nếu mọi chuyện là như thế, mình sẽ tự điều tra bọn chúng, và cho chúng nếm mùi địa ngục. Kẻ nào mà muốn làm kẻ thù của mình thì chỉ cần cẩn thận dồn chúng vào chân tường. Bọn chúng sẽ không đời nào dám nghĩ đến chuyện đó một lần nữa. Belvant nghĩ, và biểu cảm của anh ta trở nên độc ác. Rõ ràng, những người nào không hiểu rõ sẽ hiểu lầm vẻ ngoài của anh ta, nhưng kể cả những người biết được tính khí của anh cũng phải rùng mình.
"Bình tĩnh đi Belvant. Chúng ta sẽ bắt được thủ phạm sớm thôi."
"Tất nhiên rồi. Làm như là tôi sẽ bỏ qua cho những kẻ nào chống đối với mình vậy." Khi anh lần đầu tiên nghe đến việc đức vua Oltaire sẽ ban cho anh một vị công chúa ở nước láng giềng, anh nhăn mặt bởi vì điều này là không cần thiết, nhưng vì đây là một cuộc hôn nhân chính trị vì lợi ích của quốc gia. Do trường hợp thực tế là vậy, nên anh phải miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ tới việc cơ duyên này có được là do thanh thế của chức thống soái, anh đã chọn là sẽ kiềm chế cảm xúc trước vấn đề, và chuẩn bị rước về một ít rắc rối. Ngay cả khi nghe tin kẻ địch tấn công, anh cũng chỉ nghĩ rằng bọn chúng sẽ thất bại như mấy con tốt chính trị, và nhanh chóng chạy đến để dọn dẹp đám đông, thế là...
["Đống máu đó..."]
Khuôn mặt đáng yêu của cô ấy, bị hoảng sợ bởi cuộc giết chóc. Đôi mắt cô ấy bất ngờ nhắm chặt lại và bất tỉnh; đúng là một cô gái yếu đuối.
Vị công chúa kém anh 12 tuổi, và để bảo vệ đất nước của mình, cô đã hi sinh thân mình cho một người đàn ông có danh tiếng không mấy tốt đẹp. Dù sao, anh cũng không thể nhìn nhận gì ở cô ngoài việc đó là một cô gái trẻ tuổi. Mình không thích điều này. Mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ.
"Sợ quá đi! Mặt của anh lúc này khiến tôi cũng phải gặp ác mộng đêm nay đấy!" Belvant đã quen biết người bạn vui tính Adran từ khi còn trẻ. Gương mặt của Belvant khiến cho Adran lạnh xương sống, xanh mặt và hét toáng lên. "Bình tĩnh và hạ nhiệt cái nào. Dù sao thì, anh có tra tấn bọn lưu manh này cỡ nào cũng không thể giải trừ được chấn thương tâm lý của công chúa đâu. Thay vào đó, anh nên tìm cách làm dịu trái tim của công chúa mới phải."
Adran luôn luôn hỗ trợ cho Balvant, từ lúc mà hai người họ còn là lính canh cho đến khi thăng tước, những từ ngữ của Adran khiến Belvant nhíu mày. "Làm dịu trái tim của cô ấy? Tại sao tôi phải làm thế?"
"Cái-, nhưng mà, hai người sắp thành vợ chồng rôi mà? Cô ấy đã đi cả một chặng đường dài để kết hôn với anh đấy. Anh có thể tưởng tượng rằng cô gái trẻ đã phải đau khổ đến nhường nào không? Xét tới cái lườm mắt đáng sợ ấy, thì còn sao nữa à, anh không đi thì ai đi?"
"Vậy anh nói rằng đây là trách nhiệm của tôi à?"
"Nghe này... đúng, đúng rồi đấy, đó là trách nhiệm của một thống soái. Cũng là vị lợi ích quốc gia nữa!" Adran cuối cùng cũng nhẹ nhõm, anh không biết tại sao người bạn của mình lại cách biệt so với một quý ông như vậy.
"... Hiểu rồi, ra là thế. Vậy thì, tôi nên tặng cô ấy thủ cấp của bọn tấn công à?"
Adran đột nhiên hét lên "KHÔNG!" khi mà tư duy của Belvant đang đi chệch hướng. "Anh còn định khiến cô ấy sợ hãi thêm nữa à?! Không, không được, anh phải xoa dịu cô ấy thật tử tế vào. Anh không thể biết hết về trái tim con gái được đâu."
"Làm dịu trái tim cô ấy à... nhưng làm thế nào bây giờ?"
"Làm sao là làm sao? Anh là thống soái cơ mà? Không phải công việc của anh là suy nghĩ chiến thuật hay sao?! Với lại đây còn là về vợ anh cơ đấy! Anh sẽ phải làm gì nếu cứ nhờ người khác giúp đỡ, không phải cách chân thành nhất là tự thân vận động hay sao?"
"Ra... là thế nhỉ...?" Anh bắt chéo hai cánh tay rắn chắc của mình lại và gật đầu. Anh gật đầu nhưng... đối với lần đầu như này, Belvant chẳng thế nghĩ ra được gì. Đồng ý và nghiêng đầu ngẫm nghĩ là những gì mà anh có thể làm.
"... Ờm, cơ mà, nếu một người không có kinh nghiệm với phụ nữ như anh đang tìm cứu cánh thì tôi có thể góp cho anh một số ý." Lo lắng về một Balvant nhu mì dễ bảo như thế này, Adran lại mở lời, và quăng một chiếc phao cứu sinh cho bạn của mình. "Đầu tiên, tặng một quà phải thật là tuyệt cho cô ấy. Kiếm thứ gì đó mà anh nghĩ là công chúa sẽ thích và tặng nó cho cô ấy, nghĩ sao hả? Nếu anh chuẩn bị được tặng quà, thì anh muốn thứ gì?"
"Thứ tôi muốn là là một viên đá mài mới cho thành kiếm của mình."
"Đó không phải thứ mà một người bình thường mong muốn!... Không, không phải, đây là lỗi của tôi vì đã hỏi. Thứ gì mà một cô công chúa trẻ muốn để khiến tinh thần trở nên thoải mái...?"
"Anh sẽ tặng thứ gì cho một người phụ nữ nếu anh muốn tán tỉnh cô ấy?"
"Ví dụ như, mấy bông hoa này, hay nghiêm túc hơn nữa, là trang sức này."
"Trang sức à?"
"Vẫn tốt hơn là một cục đá mài đấy. Vậy thì từ giờ ta sẽ tập trung vào trang sức nhé."
"Hiểu rồi. Vậy thì hãy đi tìm thứ gì đó thích hợp với tôi."
"Tại sao lại là anh chứ!"
"Không sao đâu, tôi sẽ trả mà."
"Tên khốn kiếp!"
"Nếu anh cứ giữ cái thái độ đó thì anh sẽ bị vứt bỏ trước cả lễ thành hôn mất!" Belvant nghe thấy Adran nói khi anh ta vội vã rời khỏi để báo cáo với đức vua.
****
"Ôi, ngài quá đỗi là tuyệt vời đi, ngài Belvant của lòng em..." được mời tới cung điện hoàng gia như một vị khách danh dự trong buổi hứa hôn và mệt mỏi từ chuyến đi dài ngày. Marietta thở nhẹ nhàng khi đang ở trong bồn tắm. Cô ngâm mình trong cái bồn tắm lớn được bao phủ bới các cảnh hoa thơm ngát, xinh đẹp, nhã nhặn của vùng Oltaire, và thoang thoảng hương nước hoa. Sau đó, cô khoác lên mình một bộ váy dễ di chuyển, thả mình lên tấm đệm của chiếc ghế sofa. Sau đó, cô thở dài rủ rượi khi cứ nhớ lại lần đầu gặp mặt Belvant ở trong tâm trí. Gương mặt cô hơi ửng đỏ theo một cách không quý phái tí nào rồi vùi đầu vào trong nệm.
Đứng theo dõi Marietta, hầu nữ Sierra tỏ ra nghiêm trọng. Công chúa đã kiệt quệ quá rồi, ngài ấy không thể làm gì khác ngoài thở dài... và không nghi ngờ gì nữa, ngài ấy phải kết hôn với tên thống soái đáng kinh tởm ấy. Chỉ cần nghĩ về việc hắn làm mình run sợ, cái tên người đầy máu đó... Ầy, giờ thì ngài ấy đang né tránh cả thế giới. Chắc là ngài ấy đang cố để không phiền mình. Cô công chúa của tôi không chỉ dễ thương mà con thông minh và tốt bụng nữa. Vậy thì tại sao, tại sao phải là tên đàn ông bạo ngược đó...
Vào lúc ấy, có một tiếng gõ cửa và ai đó lên tiếng. Cô hầu nữ tự mình xử lí và sớm quay trở lại với một chiếc hộp nhỏ cùng một bó hoa hồng.
"Một món quà cho công chúa đến từ thống soái Belvant Fergus."
"Ôi trời, cho tôi sao, từ ngài Belvant sao?" Marietta nhận lấy món quà bằng tâm trạng hăng hái và rạng rỡ. "Ôi, thật đẹp làm sao. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những cánh hoa hồng đen có đỉnh màu hồng như thế này."
"Tôi sẽ đặt chúng vào trong chậu."
Marietta đưa bó hoa lại cho Sierra, rồi gỡ chiếc ruy băng đang gói lấy cái hộp nhỏ. Ở bên trong có thể là gì nhỉ? Ngài Belvant tặng mình thứ gì đó... Mình hạnh phúc quá! Cho dù chắc hẳn phải rất bận nhưng ngài ấy vẫn lo lắng cho mình.
Sau lời nhấn mạnh sự chín chắn và giản đơn của Belvant, cô ấy vui vẻ mở chiếc hộp.