--- Vương quốc Mùa đông, Làng Trú Đông.
Anh Hùng: “Ooh, trời bắt đầu trở lạnh rồi đấy”
Quỷ Vương: “Đó là vì mùa đông đang tới gần.”
Anh Hùng: “Nàng vẫn ổn chứ, Quỷ Vương?”
Quỷ Vương: “Em muốn nói là mình ổn, nhưng thật sự thì đôi chân em rã rời rồi. Chỉ là đi bộ thôi mà mệt đến vậy sao?”
Anh Hùng: “Đó do lớp tuyết dày trên đường. Hơn nữa, nàng không có nhiều sức mạnh thể chất.”
Quỷ Vương: “Em là một Quỷ Vương trí thức”
Anh Hùng: “.... Đến một nơi hẻo lánh như này liệu có ổn không?”
Quỷ Vương: “Hẻo lánh?”
Anh Hùng: “Không, Ý ta là, như nàng nói đó, lương thực chủ yếu được sử dụng ở Lục địa Trung tâm là Ngũ cốc đúng không? Nếu vậy, lẽ ra chúng ta nên tập trung vào các loại ngũ cốc chứ?”
Quỷ Vương: “Phải, chàng nói đúng”
Anh Hùng: “Thế thì, chẳng phải những quốc gia nông nghiệp như Vương quốc Hồ hay Vương quốc gỗ Du sẽ tốt hơn sao?”
Quỷ Vương: “Nhưng liệu họ có muốn nghe lời em?”
Anh Hùng: “Ah---”
Quỷ Vương: “Em cũng nghĩ sẽ tốt hơn nếu chàng không xuất hiện trong một thời gian.”
Anh Hùng: “Hử?”
Quỷ Vương: “Đúng vậy, chàng là một lí do đấy, ai đó có thể sẽ thù hằn gì với chàng thì sao.”
Anh Hùng: “Không có chuyện đó đâu”
Quỷ Vương: “Bên cạnh đó, nếu chúng ta muốn cách mạng hóa ở mọi nơi, để thuyết phục được họ, chúng ta cần thêm kinh nghiệm cũng như các số liệu thực tế.”
Anh Hùng: “Nàng nói đúng”
Quỷ Vương: “Em đã sắp xếp chỗ ở tại ngôi làng này rồi. Và đây sẽ cũng là nơi chúng ta thử nghiệm các phương pháp canh tác khác nhau”
Anh Hùng: “Vậy sao?”
Quỷ Vương: “Em còn đã gửi thuộc hạ của mình đến đó rồi”
Anh Hùng: “Nàng là một người chu đáo đấy, hử.”
Quỷ Vương: “Chỉ là để phòng hờ những chuyện không cần thiết thôi”
Anh Hùng: “Trong ngôi làng này sao?”
Quỷ Vương: “Đúng thế, đây hoàn toàn là một ngôi làng bình thường, phải không?”
Anh Hùng: “Ừ, Ta biết rất nhiều ngôi làng kiểu như như vậy”
Quỷ Vương: “Nơi này là một Vùng Khai Hoang điển hình ở các Vương quốc Phía nam. Nó là một mạng lưới bao gồm nông dân và các thợ thủ công cùng làm việc trong một hệ thống nông nghiệp chung”
Anh Hùng: “Nhưng nơi này vẫn đang phải đối mặt với cuộc chiến với Quỷ tộc mà.”
Quỷ Vương: “Mặc dù vậy, họ vẫn cố bám trụ cuộc sống của mình với mặt đất. Đây cũng là đáng khâm phục của loài người”
Anh Hùng: “Thế, nàng đã gửi ai đến đây?”
Quỷ Vương: “Em đã yêu cầu cô ấy chuẩn bị cho chúng ta một căn nhà nhỏ, nhưng mà em cũng chẳng biết nó đang ở đâu nữa, chắc đâu đó quanh ngôi làng này thôi”
Anh Hùng: “Ah--, vậy sao? Tìm một căn nhà ở nơi này có lẽ không khó, nhưng trời sắp tối rồi và chúng ta không thể đi trong đêm lạnh như này được.”
Quỷ Vương: “Mmm, đúng vậy”
Anh Hùng: “Ừm, đúng là như thế”
Hầu Gái Trưởng: “Ngài Quỷ Vương! Ngài Quỷ Vương! ~ ♪”
Anh Hùng: “Cá-i”
Quỷ Vương: “Oh, Em biết giọng nói này”
Hầu Gái Trưởng: “Ngài Quỷ Vương! ~ ♪”
Quỷ Vương: “Để em giới thiệu với hai người. Anh Hùng!”
—————————
Giải thích
Ngũ cốc: là một sản phẩm nông nghiệp, có rất nhiều loại ngũ cốc như: Lúa mì, lúa mạch, yến mạch, lúa mạnh đen,.... Mặc dù lúa mì là loại lương thực quan trọng và dễ ăn, vì được nghiền bằng cối xay và khó trồng ở vùng lạnh, nó được xem là loại lương thực xa xủ ở Bắc Âu.
Vùng khai hoang: Để tạo ra những cánh đồng mới từ vùng đất hoang, những ngôi làng được thiết lập từ con số không. Dân làng sẽ phải làm rất nhiều việc như di chuyển đá, nhổ rễ cây và cày bừa chỗ đất đó cho đến khi có thể trồng trọt được. Đổi lại, vùng đất này sẽ trở thành sở hữu của họ.
Trans: Giải thích thêm: cây Du: thực vật có hoa, phân bố chủ yếu ở vùng ôn đới. xem thêm https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%8D_Du
—————————
Anh Hùng: “Thật ngu ngốc! Đây là ngôi làng của con người! Chứ không phải nơi để hét lên ‘Ngài Quỷ Vương, Ngài Quỷ Vương’ như thế đâu!”
Quỷ Vương: “Hmm, đúng vậy. Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé”
Hầu Gái Trưởng: “Hehehe, Tôi hiểu rồi, thưa Ngài Quỷ Vương!” Cười
Quỷ Vương: “Ổn rồi, chàng không phải cau có nữa đâu”
Anh Hùng: “---”
Hầu Gái Trưởng: “Mặt cậu sẽ xuất hiện nếp nhăn nếu cứ như vậy đấy”
Anh Hùng: “Thế, đây ai đây?”
Quỷ Vương: “Cô ấy là thuộc hạ của em, người quản lí những Hầu gái khác, Hầu Gái Trưởng”
Hầu Gái Trưởng: “Như đã giới thiệu, tôi là Hầu Gái Trưởng. Tôi đã chăm sóc ngài Quỷ Vương từ khi còn nhỏ. Được dõi theo ngài ấy đến tận lúc này, tôi thực sự phấn khởi khi biết hôn lễ giữa Anh Hùng và Quỷ Vương đến mức lồng ngực tôi cứ rộn ràng.”
Anh Hùng: “Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng trước hết, chúng tôi không có kết hôn”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy sao?”
Anh Hùng: “Đó chỉ là Hợp đồng Sở hữu lẫn nhau vô thời hạn thôi”
Hầu Gái Trưởng: “Tôi hiểu rồi, nó cũng na ná với kết hôn nhỉ?”
Quỷ Vương: “Đó là sự khác biệt giữa cỏ ba lá trắng và cỏ ba lá.”
Hầu Gái Trưởng: “Không phải hai thứ đó là một sao?”
Quỷ Vương: “Có thể chúng giống nhau, nhưng mỗi cách gọi lại có sức hấp dẫn của riêng nó”
Hầu Gái Trưởng: “Ah, hiểu rồi! Cũng tương tự nếu ta so sánh giữa một hầu gái, đầy tớ, người giúp việc và một cái gối ôm đúng không?”
Quỷ Vương: “Chúng cũng có những nét quyến rũ khác nhau sao?”
Anh Hùng: “.... Có thật không vậy?”
Hầu gái: “Sự hấp dẫn rất quan trọng, Không phải nói quá khi nó chiếm đến hơn 80% giúp hình thành mối quan hệ nam nữ đấy”
Quỷ Vương: “Thật sao! Tiếc là ta lại không có mấy cái thứ đó?!”
Hầu Gái Trưởng: “Đó cũng là một nét đẹp đấy.”
Anh Hùng: “Umm-- Ngoài này lạnh quá, nên….”
Hầu Gái Trưởng: “Ôi trời”
Quỷ Vương: “Anh Hùng nói là chàng ấy lạnh rồi, chúng ta nên làm gì đây”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy hãy đi theo lối này, tôi sẽ dẫn đường cho mọi người”
Quỷ Vương: “Ohh, trông nó như thế nào vậy?”
Hầu Gái Trưởng: “Cũng không lớn lắm, chỉ là tôi vừa tân trang lại một căn biệt thự cũ ở gần ngôi làng”
Quỷ Vương: “Làm tốt lắm, Hầu Gái Trưởng”
----- Trong căn biệt thự cũ kĩ.
Anh Hùng: “Ê, không phải như này hơi quá lớn rồi sao?”
Hầu Gái Trưởng: “Chẳng là gì cả. Nó thậm chí còn không bằng 1% lâu đài Quỷ Vương”
Anh Hùng: “Đó chỉ là một Hầm ngục, cô không thể so sánh chúng với nhau được”
Quỷ Vương: “Nhưng em vẫn sống ở đó đấy thôi”
Anh Hùng: “Ah, đúng vậy”
Hầu Gái Trưởng: “Làm ơn theo lối này, tôi sẽ mang trà ra”
Quỷ Vương: “Xin lỗi—”
Anh Hùng: “Chỉ là nàng có quan hệ như nào với người thuộc hạ này vậy?”
Quỷ Vương: “Hmm, Có thể nói, cô ấy là một người bà con của em”
Anh Hùng: “Cô ấy cũng là một học giả sao? Giống những người trong giống loài của nàng ấy?”
Quỷ Vương: “Mm- Nếu là tất cả thì cũng không đúng cho lắm. Nói chính xác hơn là ‘Một giống loài không thể kiểm soát được sự tò mò của mình’, và chúng em tập trung nghiên cứu vào những lĩnh vực khác nhau. Mặc dù nhiều tuổi hơn, nhưng Hầu Gái Trưởng đã được nhận danh hiệu ‘Con đường hầu gái’”
—————————-
Giải thích
Cỏ ba lá trắng: Về cơ bản là cỏ ba lá. Như những cây họ đậu khác nó có khả năng cố định đạm. Nói cách khác, cố định đạm tự nhiên được sản xuất và làm giàu đất. Ngoài ra, nó cũng có thể được sử dụng làm thức ăn chăn nuôi.
Hầm ngục: Là một loại nhà tù được đặt ở tầng hầm trong lâu đài. Những truyền thuyết kể rằng một số còn có những mê cung rộng lớn và đầy rẫy những cạm bẫy chết chóc.
——————————-
Anh Hùng: “Hmm.”
Hầu Gái Trưởng: “Cũng như cậu thôi, người được nhận danh hiệu ‘Con đường hiệp sĩ’ ạ”
Quỷ Vương: “Nhanh đấy.”
Hầu Gái Trưởng: “Trà đỏ đây. Tôi đã thêm rất nhiều mật ong vào rồi đó”
Quỷ Vương: “Em đã được nuôi lớn như vậy đấy, đôi khi em còn để cho cô ấy chỉ cả huy đội quân quỷ nữa.”
Anh Hùng: “Hở, hầu gái có thể làm được việc đó sao?”
Hầu Gái Trưởng: “Tuân theo bất kì yêu cầu nào của chủ nhân đó chính là ‘Con đường hầu gái’.”
Quỷ Vương: “À mà, căn nhà thuộc về ai vậy?”
Anh Hùng: “Đúng vậy, ta cũng rất muốn biết”
Hầu Gái Trưởng: “Có vẻ như tòa nhà trước đây thuộc về giới quý tộc của vùng đấy này. Vì người thừa kế đã chết trong cuộc chiến, nên từ đó, căn nhà này bị bỏ hoang.”
Quỷ Vương: “Tôi tin chắc là cô đã hoàn tất thủ tục để sở hữu căn biệt thự này rồi đúng không?”
Hầu Gái Trưởng: “Vâng, dĩ nhiên rồi. Ngay cả đội công nhân mà chúng ta sử dụng để tân trang lại căn nhà cũng đã được trả tiền.”
Quỷ Vương: “Hmm”
Anh Hùng: “Hợp lí một cách đáng ngạc nhiên đấy.”
Quỷ Vương: “Ngày nào đó, một kẻ thù hùng mạnh xuất hiện khiến chúng ta bộc lộ sức mạnh thực sự của bản thân. Đến lúc đó, nếu có thể hãy cố giải quyết mọi chuyện trong hòa bình mà không dùng đến vũ lực. …Sẽ thật phiền phức nếu chúng ta bị ghét.”
Anh Hùng: “?”
Quỷ Vương: “Không có gì đâu… Quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ ở lại nơi này. Và để xem bây giờ nên tạo lớp vỏ bọc như nào nhỉ?”
Hầu Gái Trưởng: “Tôi đã gặp mặt Trưởng làng và các bô lão. Cũng như giải thích cho họ rằng Ngài là cô con gái rượu của một học giả có quyền thế lớn đến từ Viện Thần Học tại Thánh Đô Hoàng gia”
Quỷ Vương: “Như vậy có ổn không?”
Anh Hùng: “Với điều kiện nàng mặc quần áo hợp với cương vị của mình?”
Quỷ Vương: “Cái áo thí nghiệm với áo choàng này có được không?”
Anh Hùng: “Trông không giống cho lắm.”
Hầu Gái Trưởng: “Không thể nào.”
Quỷ Vương: “Nhưng nó rất thoải mái…”
Anh Hùng: “Con gái quí tộc không chọn quần áo chỉ vì nó thoải mái.”
Hầu Gái Trưởng: “Đúng vậy. Ngài nên mặc vài bộ đồ thu hút sự chú ý và gợi cảm hơn thì tốt”
Quỷ Vương: “Cô đang nói tôi không gợi cảm sao?”
Hầu Gái Trưởng: “Tôi không có nói vậy. Tuy nhiên….”
Quỷ Vương: “Cái gì?”
Hầu Gái Trưởng: “Ngài có thể ghé tai lại đây một chút được không?”
Quỷ Vương: *Thì thầm*
The Demon King: “Anh Hùng, chàng ơi!”
Anh Hùng: “Có chuyện gì?”
Quỷ Vương: “Một miếng thịt vô dụng là miếng thịt không có sự gợi cảm của nó, đúng không?”
Anh Hùng: “Sao nàng tự nhiên lại hỏi vậy?”
Quỷ Vương: “Chàng cứ trả lời đi.”
Anh Hùng: “Ờ--”
Quỷ Vương: “Một miếng thịt vô dụng? Hay là không?!”
Anh Hùng: “Ah-- Điều đó---”
Hầu Gái Trưởng: “Cậu có cần thêm trà không?”
Quỷ Vương: “Em làm chàng sợ sao?”
Anh Hùng: “Ta thực sự không thể nói được.”
Hầu Gái Trưởng: “Đặc biệt là vì ngài không chịu tập thể dục tập thường xuyên vào mùa đông”
Quỷ Vương: “Ohhhh”
Anh Hùng: “....Chuyện đó, từ giờ nàng nên ăn vận thời trang hơn. Nó sẽ mang lại sự quyến rũ mà người ta nói tới đấy”
Hầu Gái Trưởng: “Chính xác là như vậy, Ngài Quỷ Vương”
Quỷ Vương: “Là thế sao?....”
Anh Hùng: “Ừm, vậy cuộc gặp mặt còn gì nữa không?”
Hầu Gái Trưởng: “Vâng, đúng vậy. Tôi cũng đã giải thích với họ rằng nhà nghiên cứu của học viện này cảm thấy hứng thú với ngôi làng để giảng dạy những Kĩ thuật Canh tác mới.”
Quỷ Vương: “Điều đó sẽ giúp ích rất nhiều đấy”
Anh Hùng: “Đúng vậy, để chuẩn bị có lẽ chúng ta sẽ tốn rất nhiều thời gian”
Hầu Gái Trưởng: “Đúng vậy..... Ngài Quỷ Vương”
Quỷ Vương: “Hửm?”
Hầu Gái Trưởng: “Chúng ta nên làm gì với Đội quân quỷ bây giờ đây?”
Quỷ Vương: “Ah. Đúng rồi.”
Anh Hùng: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Quỷ Vương: “Anh Hùng và ta đã có một trận chiến kinh thiên động địa ở Đại Sảnh của Lâu đài Quỷ Vương. Tung tin đồng rằng cả hai đều bị thương nặng. Ta hiện tại đang hồi phục từ vết thương Lâu đài Quỷ Vương. Còn số phận của Anh Hùng thì chưa chắc chắn, nhưng có một giải thuyết là anh ta đã trốn thoát được khỏi đó”
Hầu gái trường: “Tuân lệnh Ngài”
Quỷ Vương: “Chàng nghĩ sao về nó, Anh Hùng?”
Anh Hùng: “Ahh. Không vấn đề gì. Sau tất cả, ta vẫn là của nàng mà”
Hầu Gái Trưởng: “Ố ồ”
Quỷ Vương: “Đừng có cười-- Chúng ta sẽ có tầm một năm với tin đồn này. Phe Chủ Chiến của đội quân quỷ sẽ nghĩ rằng ta đang âm mưu gì đó và án binh bất động một thời gian”
Anh Hùng: “Một năm, hử”
Quỷ Vương: “Em cũng đã có một kế hoạch khác. Nếu muốn, chúng ta có thể kéo dài thêm được 3 năm. Nhưng nếu kéo dài quá lâu, cuộc chiến rốt cuộc vẫn sẽ lại nổ ra giữa Loài Người và Quỷ Tộc.”
Anh Hùng: “...”
Quỷ Vương: “Chúng ta phải tìm được ‘Kết thúc chưa được nhìn thấy’ trước khi nó xảy ra.”
Anh Hùng: “Không phải nàng chỉ muốn xem nó à?”
Quỷ Vương: “.... Nhưng nếu không tìm ra, chẳng phải em sẽ bị chủ nhân của mình ghét sao?”
Anh Hùng: “Ah. Chuyện. Ch.. Chuyện đó. Đúng vậy.”
Quỷ Vương: “.”
Anh Hùng: “Ư-Ừm”
Quỷ Vương: “Để đến được kết thúc này, chúng ta cần cải cách nền nông nghệp.”
Anh Hùng: “Nông nghiệp?”
Quỷ Vương: “Là việc thường thấy ở nông trại ý”
Anh Hùng: “Không phải đó chỉ là những công việc như gieo hạt và thu hoạch vụ mùa thôi sao?”
Quỷ Vương: “Chúng ta sẽ cải cách nó”
Anh Hùng: “Hử, có thể ư?”
Quỷ Vương: “Chàng có biết, nếu liên tục trồng lúa trong một thửa ruộng, chỗ đất đó sẽ dần bị bạc màu không?”
Anh Hùng: “Ah--, Ta có nghe nói về nó. Là sự xói mòn Phước lành của Đất, đúng không?”
Quỷ Vương: “Để giải quyết vấn đề này, người ta sử dụng Hệ Thống Luân Canh Ba Thửa Ruộng. Mỗi thửa sẽ có một nhiệm vu khác nhau. Một được sử dụng cho vụ đông, một cho vụ hạ và thửa còn lại được nghỉ ngơi. Sau vụ mùa, người ta sẽ Luân Canh và phần đất được nghỉ ngơi được hồi phục lại”
Anh Hùng: “Nghe thôi đã thấy mệt. Đợi đã. Tại sao phải Luân Canh cơ chứ? Sao không cày luôn một thửa ruộng mới. Nếu sử dụng phần đất mới, thì hẳn sẽ có rất nhiều Phước lành của Đất.”
——————————
Giải thích
Hệ thống luân canh 3 thửa ruộng: Bằng cách chuyển đổi lần lượt cách sử dụng mỗi mảnh. Vụ đông (lúa mì hoặc lúa mạch đen) => Phần mùa hạ (đại mạch hoặc yến mạch) => Phần ruộng được nghỉ (đồng cỏ). Phương pháp này được sử dụng rộng rãi ở Nước Anh, Bắc Âu, Bắc đức.
Luân canh: là trồng luân phiên các vụ mùa khác nhau trên cùng một diện tích. Ví dụ. vụ hè => vụ đông => cho đất nghỉ => vụ hè.
————————
Quỷ Vương: “Thật là ngu ngốc. Đó là một sai lầm lớn mà những người có khả năng chiến đấu mạnh mẽ cũng như sức mạnh cơ bắp và phép thuật phi thường như chàng thường hay mắc phải đấy.”
Anh Hùng: “L-là như vậy sao?”
Quỷ Vương: “Chuyển sang vùng đất khác sẽ tốn rất nhiều thời gian cũng như là công sức. Đã vậy còn tăng nguy cơ bị quấy phá bởi quái vật và thú hoang.”
Anh Hùng: “Ừm, nàng nói có lí….”
Quỷ Vương: “Nơi đây đúng là có sử dụng phương pháp luân canh ba thửa này, nhưng…...”
Anh Hùng: “Hmhmm”
Quỷ Vương: “Em nhắm đến cải cách nó để gia tăng số vụ mùa lên.”
Anh Hùng: “Ta hiểu, nhưng chính xác thì nàng định làm gì?”
Quỷ Vương: “Vẫn dùng phương pháp luân canh, nhưng lần này, chúng ta sẽ dùng 4 thửa ruộng”
Anh Hùng: “Mhm”
Quỷ Vương: “Nói cách khác, đây là hệ thống luân canh 4 thửa ruộng: 1 trồng đại mạch, 1 cho cỏ ba lá, 1 cho lúa mì, thửa còn lại là trồng củ cải. Và chúng ta sẽ có 4 chu kì trong 1 năm”
Anh Hùng: “Có vẻ không khác với hệ thống 3 thửa cho lắm”
Quỷ Vương: “Hệ thống 3 thửa sẽ có 1 thời kì cho đất nghỉ ngơi, đúng không? Hệ thống này cũng tương tự, nhưng vào thời kì này, chúng ta sẽ trồng cỏ ba lá.”
Anh Hùng: “Điểm khác biệt nằm ở đó sao?”
Quỷ Vương: “Không phải, khác ở chỗ chúng ta có thêm một thửa để trồng củ cải”
Anh Hùng: “Thế, chỗ củ cải đó dùng cho người ăn hay còn mục đích nào khác?”
Quỷ Vương: “Đúng vậy, nó giúp tăng số loại thực phẩm cho con người, dù sao ăn mãi ngũ cốc cũng không tốt. Nhưng, củ cải cũng có thể dùng trong chăn nuôi, đặc biệt là loài lợn”
Hầu Gái Trưởng: “Lợn?”
Quỷ Vương: “Cô biết đấy, thịt là nguồn thực phẩm tối quan trọng ở vùng đất lạnh lẽo và nghèo nàn này. Vào mùa đông, sẽ không còn nhiều loại hoa quả hay rau củ nữa, săn bắn cũng trở nên khó khăn hơn. Tuy nhiên, muốn nuôi lợn thì phải cho nó ăn, nhưng kiếm đâu ra thức ăn cho chúng trong khi đến cả con người vẫn còn thiếu cái để bỏ bụng?”
Anh Hùng: “Nàng nói đúng. Đó là lí do tại sao trước đó, người ta xẻ thịt lợn thành xúc xích, thịt muối hay găm bông để bảo quản được lâu dài và sử dụng trong mùa đông. Nó cũng được áp dụng phổ biến ở nhiều nơi, không chỉ giới hạn ở Các Vương quốc Phía nam này.”
Quỷ Vương: “Mặc dù chúng ta có một mùa vụ bổ sung vào mùa đông….. nói cách khác, là mùa mà trong đó các chất dinh dưỡng không được cung cấp đầy đủ, cuối cùng, người ta vẫn trồng màu như những mùa khác. Nó có hiệu quả không. Đáng tiếc thay, người ta không thể duy trì hay gia tăng số lượng gia súc.”
Anh Hùng: “Giờ nàng có nói như vậy…..”
Quỷ Vương: “Nếu là vậy, chúng ta sẽ sử dụng cỏ ba lá và củ cải. Vào mùa hè, cỏ ba lá được dùng để chăn lợn và dê mà nếu không có gia súc thì ta vẫn có thể ủ nó thành phân bón. Còn mùa đông, loại thức ăn chăn nuôi trên sẽ được thay bằng củ cải”
Anh Hùng: “—Vậy ư?”
Quỷ Vương: “Đúng vậy, kĩ thuật này đáp ứng đầy đủ 3 tiêu chí: ‘tận dụng phần đất nghỉ’, ‘không làm giảm vụ mùa’ và ‘gia tăng sản lượng nông nghiệp’. ”
Anh Hùng: “Vậy là nàng đã nghĩ trước tất cả về ngôi làng và kế hoạch này ư, Quỷ Vương?”
——————————
Giải thích
Hệ thống luân canh 4 thửa ruộng: Còn gọi là hệ thống luân canh Norfolk. Được sử dụng đầu tiên tại Norfolk nước Anh vào cuối thế kỉ 17 và trở nên phổ biến vào đầu thế kỉ 18. Người ta lần lượt trồng: Lúa mì -> củ cải -> Lúa mạch đen -> Cỏ ba lá. Lợi điểm của nó là không phải bỏ hoang phần đất nghỉ mà vẫn có thể chăn nuôi gia súc. Kĩ thuật này còn được gọi là Cách mạng nông nghiệp, và nó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến sự gia tăng dân số vào thời kì này.
————————-
Hầu Gái Trưởng: “Ý cậu là gì?”
Anh Hùng: “Sẽ rất thích hợp nếu thử nghiệm trên một ngôi làng có nền nông nghiệp tự cung tự cấp kết hợp giữa gieo trồng và chăn nuôi gia súc mà không phụ thuộc từ bên ngoài. Ở khu vực thành thị - nơi khí hậu ấm áp và giàu có hơn, người ta chủ yếu chỉ trồng lúa mì trên một diện tích lớn, điều này sẽ làm giảm hiệu quả của cuộc thử nghiệm. Nói ngắn gọn, đây là kế hoạch ‘xóa đói, giảm nghèo’. ”
Hầu Gái Trưởng: “Là vậy sao!”
Quỷ Vương: “Em còn rất nhiều ý tưởng khác như: ủ cá làm phân bón ở Biển Nam Tuyết hay cải tiến công cụ lao động,......”
Anh Hùng: “Ta biết nàng còn rất nhiều phát minh mà.”
Quỷ Vương: “Vấn đề bây giờ là phải tái cơ cấu lại ngôi làng. Nếu tạo ra một vùng đồng cỏ mới, chúng ta sẽ gặp khó khăn trong việc kiểm soát những gia súc như cừu. Những tranh cãi nhỏ đòi quyền chăn thả trên vùng đất sẽ xảy ra. Trong thời kì loạn lạc như này, nó hoàn toàn có thể dẫn đến những cuộc xung đột lớn”
Anh Hùng: “Ta không hề muốn như vậy”
Hầu Gái Trưởng: “Nhưng ngài nói là người dân sẽ không từ bỏ vùng đất của mình mà. Liệu chúng ta có thể thực sự thuyết phục được họ không?”
Quỷ Vương: “Đó là lí do chúng ta cần đến Quỷ Tộc”
Anh Hùng: “?”
Quỷ Vương: “Em sẽ cho một vài toán lính Quỷ tộc đến tấn công và đánh phá vài vị trí vô hại của ngôi làng.”
Anh Hùng: “....”
Quỷ Vương: “Sau khi dân làng chạy trốn, sẽ có một đụng độ nhỏ giữa Quỷ tộc và các Hiệp sĩ được cử đến để giải cứu, sau đó em cho người của mình rút lui. Lúc quay lại, họ sẽ được đặt dưới sự bảo hộ của địa chủ phong kiến. Trong tình hình đó, tái cơ cấu nông nghiệp hay dồn điền đổi thửa cũng không thành vấn đề”
Anh Hùng: “....”
Quỷ Vương: “Phức tạp hơn những gì chàng nghĩ đúng không?”
Hầu Gái Trưởng: “.... Ngài Quỷ Vương”
Quỷ Vương: “Tất nhiên, cách này vẫn chưa thể sử dụng được ngay. Trước hết, chúng ta cần mối quan hệ với người nào đó có thế lực ở vương quốc, hay ít nhất là trong đám Hiệp sĩ có người hiểu kế hoạch này, nếu không chúng ta sẽ tự tạo ra một ‘con rối’ cho riêng mình. Rủi ro của kế hoạch này là không nhỏ và mình nó cũng không thể kết thúc được cả một cuộc chiến.”
Anh Hùng: “...”
Quỷ Vương: “Nhưng em đã quyết rồi. Nếu cứ để tình trạng như này, chiến tranh vẫn sẽ còn kéo dài đến hàng thế kỉ và em không thể để điều đó xảy ra. Em muốn biết sau cuộc chiến, thế giới này sẽ tươi đẹp đến nhường nào”
Anh Hùng: “...”
Quỷ Vương: “Chàng không thể phản đối hay ghét em, đúng không? R-Rối cuộc chàng vẫn là của em mà, và em sẽ không để điều đó xảy ra đâu”
Hầu Gái Trưởng: “....”
Quỷ Vương: “Nhưng nếu chàng vẫn muốn tiêu diệt Quỷ Vương, vậy thì hãy làm đi. Vì dù sao mạng sống này cũng thuộc về chàng…...”
Anh Hùng: “Ugh. Người nàng đang run lên đấy, Quỷ Vương”
Quỷ Vương: “...”
Anh Hùng: “Cho dù rủi ro là như vậy, chúng ta vẫn sẽ cứu được những người vô tội, ít nhất là trong khoảng thời gian đình chiến này, đúng không? Hơn nữa, nếu kĩ thuật canh tác mới thành công, hàng trăm nghìn đứa trẻ đói khát vẫn có thể được thấy lại mùa hè năm sau, phải chứ? -- Và sau khi kết thúc cuộc chiến, dân chúng sẽ được hưởng yên bình, đúng không?”
Quỷ Vương: “Đúng vậy”
Anh Hùng: “Và, sau cùng thì, ta thuộc về nàng”
Hầu Gái Trưởng: “...”
Anh Hùng: “Nhưng chúng ta vẫn phải tránh những sự hi sinh không đáng có.”
Quỷ Vương: “Ugh...”
Anh Hùng: “Vậy phải làm gì đây?.. Um, ta nghĩ mình biết rồi. Ta sẽ làm theo ý nàng”
Quỷ Vương: “Đúng như em mong đợi. Vậy từ giờ, nhiệm vụ của chàng về phe ‘chính nghĩa’, đánh đuổi quỷ tộc và trở thành thủ lĩnh đoàn quân tiên phong của các Vương quốc Phía nam”
Anh Hùng: “Trò hề gì đây!”
Quỷ Vương: “Đúng thế. Chàng đang nói chuyện với Quỷ Vương đấy. Đó mới chính là trò hề thực sự”
Anh Hùng: “Kể cả xuống địa ngục cả trăm lần thì nàng cũng không chịu chừa sao”
Quỷ Vương: “Hehe. Nếu vậy thì càng thú vị chứ sao”
Anh Hùng: “Nhưng tốt nhất là không nên thực hiện kế hoạch này vội”
Quỷ Vương: “Đó sẽ là con bài cuối cùng. Bằng mọi giá, chúng ta phải tăng được sản lượng nông nghiệp và đẩy lùi nạn đói”
——Làng Trú Đông, trên đường về từ nhà Trưởng Làng
Anh Hùng: “Chết tiệt!”
Quỷ Vương: “Chuyện này khó hơn em nghĩ”
Anh Hùng: “Đúng vậy”
Hầu Gái Trưởng: “Tôi không biết ông ta lại cứng đầu đến vậy”
Anh Hùng: “Chính xác là chẳng thu được gì cả. Có thể đây đơn giản chỉ một trải nghiệm đối với chúng ta, nhưng với ngôi làng nghèo nàn ở Vương quốc Mùa đông này, một vụ mùa thất bát thôi là đã đủ gây ra nạn đói rồi. ”
Hầu Gái Trưởng: “Cậu nói đúng”
Quỷ Vương: “Về mặt này thì ở quỷ giới sẽ tốt hơn đấy”
Anh Hùng: “Có lẽ là vậy”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy ngài Anh Hùng đây chắc đã đi qua rất nhiều vùng đất ở Quỷ giới rồi phải không?”
Anh Hùng: “Ukm. Ta nghĩ là hơn bất kì con người nào khác”
Hầu Gái Trưởng: “Nhưng trưởng làng đã có thái độ như vậy, chúng ta nên làm gì đây?”
Quỷ Vương: “Hm. Dù sao ông ta cũng không bác bỏ hoàn toàn ý kiến của chúng ta, có lẽ sẽ vẫn còn cơ hội”
Anh Hùng: “Chỉ là ông ta không dám thể hiện ra vì nghĩ nàng là con gái quí tộc thôi”
Hầu Gái Trưởng: “Đã vậy, chúng ta sẽ…..”
Quỷ Vương: “Vẫn chưa đến lúc đó”
Hầu Gái Trưởng: “Nhưng thưa điện hạ, chúng ta phải làm mọi cách để đạt được mục đích của mình.”
Quỷ Vương: “Nhưng điều cốt yếu vẫn là cải cách nông nghiệp. Loại bỏ những địa chủ là điều không thể tránh khỏi. Đó là điều thiết yếu để nâng cao năng suất. Nhưng nếu làm vậy bây giờ trong khi người nông dân còn chưa có đủ các kĩ năng thâm canh cần thiết thì cũng chỉ lợi bất cập hại.”
Anh Hùng: “Có lí”
Hầu Gái Trưởng: “Rắc rối thật”
Quỷ Vương: “Hmm…. Em nghĩ có lẽ là do trình độ giáo dục của họ còn thấp”
Anh Hùng: “Giáo dục?”
Hầu Gái Trưởng: “Nó có liên quan gì đến nhau sao?”
Quỷ Vương: “Thực ra còn nhiều lí do khác nữa. Em đã định để dành nó vào giai đoạn tiếp theo, nhưng có vẻ nếu không được can thiệp từ trước, mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy tiếp theo ngài định làm gì?”
Quỷ Vương: “Để xem nào. Kể cả có tăng được sản lượng lương thực mà cứ ‘ỉm hàng’ không chịu giao thương với nơi khác thì kế hoạch cải cách của chúng ta không thể mở rộng trên quy mô lớn được. Nhưng nếu chỉ đi loanh quanh giảng dạy cho từng người thì sẽ rất tốn thời gian và công sức”
Anh Hùng: “Đúng vậy”
Quỷ Vương: “Nếu vậy, chúng ta sẽ dạy kĩ thuật mới này cho vài người và để họ truyền bá nó ra khắp các vương quốc khác. Không cần biết là thuộc hạ hay đồng minh, chỉ cần có những người như vậy là đủ”
Anh Hùng: “Hmm.”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy là, chúng ta sẽ giáo dục từ bây giờ?”
Quỷ Vương: “À mà, ở đây con người ta được giáo dục như nào vậy?”
Anh Hùng: “Trước hết, giáo dục là cái gì mới được?”
Hầu Gái Trưởng: “.... Hả”
Quỷ Vương: “Ể, ahh”
Anh Hùng: “Nàng lại nói với ta những điều khó hiểu”
Quỷ Vương: “Tóm lại là việc truyền đạt kiến thức cho trẻ em và thiếu niên”
Anh Hùng: “Sao nàng không nói rõ từ sớm! Đương nhiên là loài người cũng có giáo dục rồi. Chuyện này đơn giản thôi đúng không? Đầu tiên, một đứa trẻ sẽ học cách ăn nói, cùng với đó là sự quan tâm và nuôi dưỡng của ông bà. Trong khi bố mẹ chúng ra ngoài cánh đồng hay săn bắn, những đứa trẻ không có ai quản lí sẽ tập hợp lại và tự chăm sóc lẫn nhau”
Hầu Gái Trưởng: “Hay đấy, như vậy người lớn vẫn có thể làm việc”
Anh Hùng: “Cho dù mới chỉ là những đứa trẻ, nhưng chúng đã có thể tự học cách gieo trồng, dự đoán thời tiết hay tránh thú dữ chỉ sau 5 năm. Hơn nữa, vào mùa đông khắc nghiệt với lớp tuyết dày và những trận bão xảy ra thường xuyên. Dân làng thường tụ tập quanh bên bếp lửa. Những đứa trẻ chăm chú nghe những câu truyện thần thoại hay cổ tích từ người già, trong khi các bà, các cô đan những bộ quần áo bằng len. À đợi đã --- Có cả vài câu truyện về Quỷ Vương nữa đấy. Còn về đọc, viết thì chỉ một vài đứa có tư chất hoặc là con trưởng làng mới được học.”
Quỷ Vương: “Hmm...”
Anh Hùng: “Nhưng ở thành phố thì lại là một câu truyện khác. Giáo dục ở đây được thực hiện bởicác giáo sĩ ở nhà thờ hoặc gia sư. Cô có biết gia sư là gì không? Umm.. Họ thường là những học giả nguyên cứu về lịch sử, tôn giáo, chữ viết hay toán học. Chỉ các nhà buôn giàu có và quí tộc mới có điều kiện để thuê gia sư về”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy, cậu đã được giáo dục theo cách nào?”
Anh Hùng: “Um, có thể nói ông nội ta là một gia sư…. Mà bỏ đi. Còn nàng nghĩ sao? Giáo dục có phải như này không?”
Quỷ Vương: “Ừm, cũng tương tự như vậy”
Anh Hùng: “Đã thế, cứ để những vấn đề về xã hội con người cho ta”
Quỷ Vương: “Nhưng thật ra mà nói, nền giáo dục của con người quá là lạc hậu”
Anh Hùng: “Lạc hậu?!”
Quỷ Vương: “Hmh. Nó hoàn toàn chưa phát triển và hoạt động kém hiệu quả”
Anh Hùng: “Không phải như vậy!”
Quỷ Vương: “Đùa chút thôi mà”
Anh Hùng: “Ugh”
Quỷ Vương: “Đây đều là những hoạt động giáo dục tự phát nên cũng có thể hiểu được”
Anh Hùng: “...”
Quỷ Vương: “Xét cho cùng, chúng ta hướng tới một nền giáo dục chủ động và yêu cầu có đủ cơ sở vật chất cho môi trường giáo dục mới này. Nhưng đã liên quan đến vật chất thì liên quan đến tiền.”
Anh Hùng: “Tiền à. Cứ để đó cho ta. Nếu bán hết trang bị của mình thì liệu có đủ không?”
Hầu Gái Trưởng: “Umm, để xem nào thanh kiếm, bộ áo giáp, khiên….. Tôi ước chừng cũng được tầm 18,000 đồng vàng.”
Anh Hùng: “Ồ, ấn tượng đấy”
Hầu gái tưởng: “Vậy chúng ta cần khoảng bao nhiêu, thưa ngài?”
Quỷ Vương: “Hmm. Theo thống kê giá cả các loại mặt hàng năm nay, ít nhất chúng ta cũng cần 2,600,000 đồng vàng”
Anh Hùng: “Đ-Đống …… Trang bị……. của ta…….”
Hầu Gái Trưởng: “Anh Hùng, Cậu phải mạnh mẽ lên”
Quỷ Vương: “Hầu Gái Trưởng, cấm đụng chạm thêm nữa”
Hầu Gái Trưởng: “Vâng, thưa điện hạ ♪”
Anh Hùng: “Là sao cơ?”
Hầu Gái Trưởng: “Mà, các hoạt động nông nghiệp chỉ thực sự bắt đầu vào mùa hè. Cho đến lúc đó, chúng ta có thể tận dụng mùa đông này để chuẩn bị mọi thứ”
Quỷ Vương: “Đúng vậy”
Anh Hùng: “Ukm, nhưng chúng ta chỉ có ba năm thôi”
Hầu Gái Trưởng: “Hôm nay chúng ta sẽ món khoai tây hầm thịt heo”
Quỷ Vương: “Có vẻ ngon đấy”
Anh Hùng: “Mà ta nghĩ lo lắng cũng chả giải quyết được gì”
----- Ngôi làng Sương giá, tại Phòng sưởi của Căn biệt thự
Hầu Gái Trưởng: “Giờ thì, Bữa tối sẽ sẵn sàng khoảng 1 giờ nữa, trong lúc đó 2 người cứ nghỉ ngơi đi.”
Quỷ Vương: “Ta biết rồi. Cô cứ làm việc của mình đi”
Bịch.
Anh Hùng: “...Ừaaa”
Quỷ Vương: “Anh Hùng, chàng cảm thấy mệt sao?”
Anh Hùng: “Ừm, Cũng không hẳn là do kiệt sức. Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều nên đầu óc ta bây giờ cứ quay cuồng hết cả lên”
Quỷ Vương: “Hehehe. Em thấy rồi”
Quỷ Vương: “Này, Anh Hùng”
Anh Hùng: “Mm?”
Quỷ Vương: “Ở trong này rất ấm áp, phải không?”
Anh Hùng: “Ừm, ít nhất, thì ta cũng không cảm thấy lạnh nữa.”
Quỷ Vương: “Chàng ơi.”
Anh Hùng: “Mm?”
Quỷ Vương: “Umm, Nếu thấy ổn….. chàng có thể ngồi cạnh em được không?”
Anh Hùng: “Tại sao?”
Quỷ Vương: “Vì ngồi ở đây không những ấm áp mà còn rất thoải mái nữa”
Anh Hùng: “Vậy sao?”
Quỷ Vương: “Đúng vậy, Vẫn còn một chỗ trống cho chàng này”
Anh Hùng: “Hm, ấm thật đấy”
Quỷ Vương: “Thật ư?”
Anh Hùng: “Nàng có vẻ đang rất vui nhỉ, Quỷ Vương”
Quỷ Vương: “Hm… Mặc dù chiếc lò sưởi này không phải là thành quả nghiên cứu của em…..”
Quỷ Vương: “................”
Anh Hùng: “...............”
Quỷ Vương: “Anh Hùng?”
Anh Hùng: “Mm?”
Quỷ Vương: “Em có thể chạm vào chàng không?”
Anh Hùng: “Ta không để ý đâu, nhưng… sao nàng lại muốn làm vậy?
Quỷ Vương: “Đừng hiểu nhầm. Chỉ là em muốn chạm vào mái tóc đen của chàng thôi”
Anh Hùng: “Tổ tiên của ta là Samurai”
Quỷ Vương: “Họ là gì vậy?”
Anh Hùng: “Những hiệp sĩ ở phương Đông. Họ có thể chém thủng áo giáp và mũ sắt chỉ với một đòn đánh”
Quỷ Vương: “Quả là những chiến binh mạnh mẽ”
Anh Hùng: “Ngay từ đầu, họ đã mang trong mình dòng máu của những chiến binh như vậy”
Quỷ Vương: “Nhưng em thấy chàng vẫn còn những điểm đặc biệt khác nữa”
Anh Hùng: “Vậy ư—”
Quỷ Vương: “Như là chàng có thể ngồi ngay cạnh em mà không hề cảm thấy sợ hãi”
Anh Hùng: “Quỷ Vương là phụ nữ, đã vậy lại yếu xìu. Thậm chí cô ta còn không thèm tập thể dục”
Quỷ Vương: “Nhưng em vẫn là Quỷ Vương mà”
Anh Hùng: “Thật không?”
Quỷ Vương: “Thật!”
Anh Hùng: “Quỷ Vương mà lại hiền vậy sao?”
Quỷ Vương: “Tất cả đều trong tính toán cả đấy”
Anh Hùng: “?”
Quỷ Vương: “Bây giờ, em muốn có một vụ đàm phán với chàng”
Anh Hùng: “Về chuyện gì?”
Quỷ Vương: “Không được. Nếu nói ra, nó sẽ không phải là đàm phán gì nữa”
Anh Hùng: “Nếu vậy thì làm sao ta có thể hiểu nàng muốn cái gì?”
Quỷ Vương: “Câu hỏi này rất khó trả lời. Và em muốn giải thích rõ ràng để chàng không hiểu lầm về em”
Anh Hùng: “Nàng cứ nói đi”
Quỷ Vương: “Hmm, Ngoài kia trời đang rất lạnh, phải chứ? Và cơn gió đông thổi tới càng làm tình hình tệ hơn. Còn trong này lại rất ấm áp và thoải mái. Mà chàng có làm gì trước khi đến bữa tối không? Đúng là còn cả núi vấn đề cần giải quyết và phải làm một lượng công việc khổng lồ để giải quyết đống rắc rối đang đổ lên đầu chúng ta đó. Nhưng vì Anh Hùng cảm thấy không được khỏe, nên chúng ta không thể hoàn thành công việc hiệu quả được”
Anh Hùng: “Ah--”
Quỷ Vương: “Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân và hoàn toàn không hề có cơ sở chứng minh nào, nhưng xét về tình trạng hiện tại của chàng, cho dù có là phương thuốc bí truyền hay những bài thuốc truyền miệng, em nghĩ chúng ta không được bỏ qua bất kì biện pháp nào. Trước đây em đã từng đọc một tài liệu cổ nói rằng các chiến binh thường xả xì-trét(stress) bằng một phương pháp gọi là ‘Khu vườn ngọt ngào’. Nhưng em tự hỏi không biết chàng đã được trải nghiệm cách này chưa.”
Anh Hùng: “Vậy phương pháp đó như thế nào?”
Quỷ Vương: “Đơn giản lắm, chàng sẽ đặt đầu mình…. lên đùi em?”
Anh Hùng: “Là như này sao?”
Quỷ Vương: “Ah. Uwaa. Anh Hùng…..”
Anh Hùng: “Ta thuộc về Quỷ Vương mà. Vậy nên, nàng không cần phải ngại đâu”
Quỷ Vương: “Anh Hùng.”
Anh Hùng: “Mm...”
Quỷ Vương: “Tóc chàng thật mềm”
Anh Hùng: “Đừng nghịch lung tung”
Quỷ Vương: “Em mới chỉ chạm vào thôi”
Anh Hùng: “Người nàng có mùi thơm lắm”
Quỷ Vương: “Vì em tắm rửa hằng ngày mà”
Anh Hùng: “Thật sao?”
Quỷ Vương: “Ừm. Mặc dù trước đó, em có ngồi lì trong phòng thí nghiệm tuần lễ thì Hầu Gái Trưởng cũng chả nói gì. Nhưng từ lúc rời Quỷ giới cô ấy đột nhiên rất nghiêm khắc”
Anh Hùng: “Đùi nàng cũng êm lắm”
Quỷ Vương: “L-Là thật sao? Không phải là nó nhũn nhèo đấy chứ?”
Anh Hùng: “Ta cảm thấy rất thoải mái là đủ rồi.”
Quỷ Vương: “Vậy ư. Tạ ơn chúa. Chàng thật sự là một chủ nhân có trái tim nhân hậu”
Anh Hùng: “Umm ---- …… Nàng cũng có thể gọi ta là chủ nhân hư hỏng”
Quỷ Vương: “?”
Quỷ Vương: “Vậy thì, Anh Hùng”
Anh Hùng: “Chuyện gì--?”
Quỷ Vương: “Lúc nãy chàng nói là em không cần phải ngại nữa”
Anh Hùng: “?”
Quỷ Vương: “Chuyện đó có thật không?”
Anh Hùng: “Thật”
Quỷ Vương: “Là vậy à.”
Anh Hùng: “.... Vậy nàng định làm gì?”
Quỷ Vương: “Mmm”
Anh Hùng: “Hãy nói gì đi, nàng làm ta sợ đấy”
Quỷ Vương: “Em cũng đang rất sợ đây này”
Anh Hùng: “Hả?”
Quỷ Vương: “Không được. Mục đích của cuộc đời em là ‘được trải nghiệm những điều mình chưa được thấy trước đó’, và bây giờ không phải lúc để từ bỏ”
Anh Hùng: “?”
Quỷ Vương: “Điều đó là, Anh Hùng…...”
Anh Hùng: “Là gì cơ, nàng có thể nói bình tĩnh hơn được không”
Rầm.
Quỷ Vương: “Âm thanh gì vậy?”
Anh Hùng: “Từ đằng sau…… Ở chuồng ngựa?”
DADADA
Quỷ Vương: “Ê này! Em nói là đợi đã!”
—— Chuồng ngựa
Anh Hùng: “Chỗ này!”
Quỷ Vương: “Có người ở đây”
???: “....”
An hùng: (Là con người à?)
Quỷ Vương: “Đợi chút, em sẽ niệm thần chú chiếu sáng….”
Chị gái lớn run rẩy.
Em gái nhỏ run cầm cập.
Anh Hùng: “... Chúng? Chúng đều là trẻ con”
Quỷ Vương: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy. Chúng ăn mặc thật tồi tàn”
LỘP CỘP
Hầu Gái Trưởng: “Ồ, xem chúng ta có gì này”
Quỷ Vương: “Hầu Gái Trưởng”
Hầu Gái Trưởng: “Lại ‘bò lạc’ vào đây nữa sao.”
Quỷ Vương: “Nhưng những người này là ai?”
Hầu Gái Trưởng: “Họ là những nô lệ bỏ trốn. Nơi này trước kia vốn rất vắng vẻ, và chủ nhân của nó cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến nữa, cộng thêm việc căn biệt thự này cũng không quá tồi tàn, nên đây là nơi rất lí tưởng để ẩn nấp”
Anh Hùng: “Nô lệ?”
Hầu Gái Trưởng: “Đúng như vậy”
Anh Hùng: “Nô lệ đến từ đâu được cơ chứ?”
Hầu Gái Trưởng: “Chắc là đâu đó quanh đây thôi? Chẳng phải đa số người dân đều là nô lệ sao?”
Anh Hùng: “Không đúng, Họ không phải là nô lệ!”
Hầu Gái Trưởng: “Oh, Vậy tôi nói sai à?”
Anh Hùng: “Chiếm hữu nô lệ là hành động của những kẻ man rợ. Và bọn ta không bao giờ cho phép điều đó”
Hầu Gái Trưởng: “Cho dù cậu có nói như thế thì...”
Quỷ Vương: “Nông nô, hai người này là nông nô”
Anh Hùng: “Nông nô….?”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy sau cùng chúng vẫn là nô lệ thôi”
Quỷ Vương: “Nông nô vẫn có những điểm khác biệt so với nô lệ”
Anh Hùng: “Nhìn xem. Ở các Vương quốc Phía nam này làm gì bóng dáng của một nô lệ nào”
Hầu Gái Trưởng: “Vậy sao?”
Quỷ Vương: “Với nông nô, họ có thể sở hữu tài riêng, nhà cửa, các công cụ lao động. Cũng như chung sống với gia của mình.”
Anh Hùng: “Đúng vậy”
Chị gái lớn run rẩy.
Em gái nhỏ run rẩy.
Quỷ Vương: “Nhưng mặt khác, họ không được tự do lựa chọn nghề nghiệp hay rời đi. Quan trọng hơn, khi đã ở trong Lãnh Địa…. Họ bị buộc phải làm việc hay cày cấy cho địa chủ”
Anh Hùng: “...”
Hầu Gái Trưởng: “... Đúng là chúng không giống với nô lệ thật. Hmmmmm”
Anh Hùng: “...”
Quỷ Vương: “Hầu Gái Trưởng, dừng lại ở đó…Trong khi chiếm hữu nô lệ là một thứ kinh tởm về mặt xã hội, nó lại thực sự rất có ý nghĩa về mặt kinh tế.”
Hầu Gái Trưởng: “Thế sao?”
Quỷ Vương: “Hầu Gái Trưởng”
Hầu Gái Trưởng: “....... Tôi đã nhiều lời rồi. Cho tôi gửi lời xin lỗi chân thành nhất”
Quỷ Vương: “....”
———————————
Giải thích
Nông nô: Người nông dân không có quyền di chuyển ra ngoài hay chọn nghề nghiệp. Họ có gia đình của mình, nhà cửa, công cụ lao động, và một vài tài sản nhất định. Tuy nhiên, họ phải lao động khổ sai và đóng thuế hàng năm. Bán nông nô là người sở hữu một vài mảnh đất và có quyền mua bán nông sản.
Lãnh Địa: Mọi ngôi làng và đất ruộng do Địa Chủ khiểm soát. Trong Lãnh địa, Địa chủ phong kiến là người đứng đầu, người chủ và thẩm phán, đáp ứng với một người cao hơn (một Địa chủ phong kiến khác như Vua hoặc cao hơn). Trong lãnh địa, nông sản từ đất ruộng dưới sự điều khiển trực tiếp của Địa chủ phong kiến, và vùng đất thuộc về nông dân tự do và vùng đất làm việc bởi nông nổ, tương tự với thuế thu được từ nông nô là thu nhập của Địa chủ phong kiến.
————————————
Anh Hùng: “...”
Em gái nhỏ run rẩy.
Chị gái lớn: “U-Umm….. Chúng em sẽ rời khỏi đây ngay sáng mai. Chúng, chúng em không muốn… bất kì rắc rồi nào hết… Chỉ một đêm thôi.”
Hầu Gái Trưởng: “....”
Quỷ Vương: “Hầu Gái Trưởng. Đây không phải là lần đầu tiên đúng không? Từ trước đến giờ, cô đã xử lí như thế nào với những trường hợp như này vậy?”
Hầu Gái Trưởng: “Với những nô lệ bỏ trốn…. ý tôi là nông nô. Thì đây là tội rất nghiêm trọng. Nó cũng làm xấu mối quan hệ với những người quyền lực xung quanh. Bọn tôi thường báo cáo lại sự việc ngay lập tức và họ sẽ đến rồi đưa chúng đi.”
Quỷ Vương: “Vậy sao?”
Anh Hùng: “...”
Hầu Gái Trưởng: “Ngài Anh Hùng, cậu cảm thấy không được thoải mái với chuyện này ư?”
Anh Hùng: “.... Không phải như vậy là hơi quá hà khắc sao?”
Hầu Gái Trưởng: “Người không thể làm chủ được vận mệnh của mình chỉ là một đám sâu bọ. Tôi ghét sâu bọ. Và càng chúa ghét hơn nữa là lũ sâu bọ đã bị vặt đứt đôi cánh”
Quỷ Vương: “...”
Anh Hùng: “Này nhá!”
Hầu Gái Trưởng: “Không phải đây chỉ là một nắm đất nhỏ giữa những ngọn núi khổng lồ sao? Làm phật ý những người quyền lực quanh đây vì một thứ tầm thường sẽ chẳng mang lại ích lợi gì.”
Quỷ Vương: “Đúng … vậy...”
Anh Hùng: “Quỷ Vương...”
Hầu Gái Trưởng: “Nếu vậy thì.”
Quỷ Vương: “Đợi đã, chúng ta sẽ để đến sáng mai rồi liên lạc với họ sau. Chuẩn bị buồn tắm. Chúng ta có vài bộ quần áo cũ, phải không? Khỏi bàn cãi. Hãy làm ngay đi. Đó là quyết định của ta.”
—— Biệt thự của Quỷ Vương, một Căn Phòng Nhỏ
Quỷ Vương: “Ah. Nó là gì?”
Anh Hùng: “...Nàng rất giỏi lảng tránh đấy.”
Quỷ Vương: “Em là một nhà kinh tế học. Em chẳng biết gì về mấy thứ như vậy.”
Chị gái lớn: “U-Umm. Cảm ơn rất nhiều.”
Em gái nhỏ co rúm.
Anh Hùng: “Không phải lo lắng về chuyện đó đâu.”
Chị gái lớn: “Tụi em chưa từng được mặc một bộ quần áo đẹp như này bao giờ.”
Em gái nhỏ chợp ngủ lơ mơ.
Anh Hùng: “Vậy sao? Chúng chỉ là quần áo thừa bị người chủ trước bỏ lại trong căn biệt thự này thôi.”
Quỷ Vương: “Ah--. Em có còn đói không? Giường ngủ được chứ?”
Em gái nhỏ: “Vâng. Đống rơm rất êm và ấm, căn phòng cũng rất xinh đẹp.”
Anh Hùng: “Ngày cả với căn phòng bé xíu, bẩn thỉu này…”
Quỷ Vương: “Đó chỉ là những thứ xung quanh chúng.”
Chị gái lớn: “Chuyện đó… Dù đã đối xử với tụi em rất tốt… Ngày mai, buổi sáng,…”
Quỷ Vương: “Chuyện đó…”
Anh Hùng: “…”
Chị gái lớn: “Làm ơn, đừng nói với họ. Xin đừng như vậy.”
Em gái nhỏ rơi nước mắt.
Chị gái lớn: “Chúng em sẽ rời khỏi đây. Chỉ một chút nữa thôi. Xin hãy đợi đến ngày mai.”
Hầu Gái Trưởng: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi không có giày chuyên dụng. Quần áo thì như đống rẻ rách. Cả tiền lẫn công cụ cũng không. Hay là nhà ngươi định cầu xin của bố thí trên đường?”
Em Gái Nhỏ khóc lóc.
Anh Hùng: “Chúng ta…Chúng ta có thể làm gì cho chúng không?”
Hầu Gái Trưởng: “Không. Cuộc sống của nô lệ rất khủng khiếp. Chúng chẳng thể làm được gì. Không có hi vọng. Chúng cứ tiếp tục sống, tự vấn
bản thân, ‘Mình có tội, nên mình phải tiếp tục sống như thế này’. Thực đúng là địa ngục trần gian. Nhưng mà…”
Em Gái Nhỏ: “…”
Hầu Gái Trưởng: “Việc chúng làm cũng chẳng khác gì với việc tôi đang làm. Nghe theo ý muốn của chủ nhân, coi lời nói của chủ nhân như luật lệ. Tồn tại với mục đích duy nhất để hoàn thành ước muốn của chủ nhân. —Bản thân tôi chẳng khác gì một nô lệ.”
Quỷ Vương: “Hầu Gái Trưởng. Ta chưa từng coi chị là nô lệ bao giờ cả.”
Hầu Gái Trưởng: “Vâng, Ngài Quỷ Vương. Tôi cũng chưa từng nghĩ Điện Hạ đối xử với tôi như thế. Chính vì vậy, tôi càng không thể chịu được cái thứ mình đang chứng kiến. Dù có cùng công việc, lũ yếu đuối này vẫn không thể chịu trách nhiệm về số phận của chính mình. Chúng lẽ ra phải bị thiêu sống.”
Em Gái Nhỏ: “Không đúng! Không phải vậy! Cái người đeo mắt kính thật độc ác. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây. Không phải chúng tôi không thể làm được gì. Chúng tôi sẽ đến thủ đô, cả hai chúng tôi, và rồi sống tốt ở đó.”
Anh Hùng: “Chuyện đó…”
Hầu Gái Trưởng: “Nhảm nhí.”
Em Gái Nhỏ: “Nhưng chúng tôi sẽ làm vậy.”
Hầu Gái Trưởng: “Cứ cho sau cả ngàn bước chân và gọi cái sự chăm chỉ của ngươi. Ngươi bò vào nhà người khác, nhận lòng tốt của họ. Được cho một chiếc giường và đồ ăn, vậy mà ngươi đáp lại bằng bỏ trốn ư. Và ngươi nghĩ như vậy là đúng? Hay đó là cách mà lũ nông nô các ngươi cư xử?”
Em Gái Nhỏ: “Nhưng! Nhưng!”
Hầu Gái Trưởng: “Ta sẽ nói lại lần nữa. Tồn tại mà không chịu trách nó thì chỉ là sự tồn tại của sâu bọ. Ta ghét sâu bọ. Ta khinh thường chúng. Ta chưa bao giờ xem lũ sâu bọ đó là con người.”
Chị Gái Lớn: “…”
Hầu Gái Trưởng: “Ngươi có hiểu không?”
Chị Gái Lớn: “Vâng…”
Hầu Gái Trưởng: “Hãy cầu xin sự tha thứ.”
Chị Gái Lớn: “Chúng em đã mang lại quá nhiều…phiền phức đến những người trong căn nhà này. Xin lỗi.”
Hầu Gái Trưởng: “Tốt.”
Chị Gái Lớn: “…”
Em Gái Nhỏ thổn thức.
Chị Gái Lớn: “…”
Hầu Gái Trưởng: “…Chỉ thế thôi sao?”
Em Gái Nhỏ: “Không… Bọn em sẽ trở về, không được…Nó đáng sợ lắm.”
Chị Gái Lớn: “…Em Gái, yên lặng nào.”
Hầu Gái Trưởng: “…”
Chị Gái Lớn: “Xin hãy coi chúng em…như Con Người. Chúng em nghĩ người chính là định mệnh của chúng em.”
Hầu Gái Trưởng: “Khi cúi đầu, đừng có khom lưng uốn gối như vậy. Sau khi vượt qua bao nhiêu rắc rối để mặc một chiếc váy, giữ nhẹ nó bằng đầu ngón tay và để lộ ra phần Diềm Xếp trong khi khẽ nhún đầu gối một cách trang nhã.”
Chị Gái Lớn cúi đầu.
Hầu Gái Trưởng: “Điện Hạ. Biệt thự này đúng là chỉ như một túp lều nếu so với Cung Điện Quỷ Vương, nhưng thực sự vẫn rất khó để tôi quản lí một mình. Vậy chúng ta có nên thuê thêm một vài hầu gái không?”
Anh Hùng: “Vậy có ổn không, Hầu Gái Trưởng? Cô vừa mới nói là ghét họ. Mà bây giờ lại tha thứ cho họ.”
Hầu Gái Trưởng: “Cái tôi ghét sâu bọ. Hầu gái không phải sâu bọ, mà là thứ tôi thích. Chẳng ai trên thế giới này lại ghét hầu gái cả. Cứ coi như chúng được tái sinh đi.”
Quỷ Vương: “Ta cho phép. Hãy đào tạo hai cô gái này cho ta.”
———————————
Giải Thích
Diềm Xếp: Những bộ quần áo hoặc váy được làm ra từ các đường nếp tuyệt đẹp. Vải vóc thời đó đắt hơn nhiều so với ngày nay, do diềm xếp yêu cầu một lượng vải đang kể, thể hiện sức mạnh kinh tế của gia chủ.
———————
—— Làng Trú Đông, trong Khu Rừng Tuyết.
Em Hầu Gái Nhỏ: “Ngài Anh Hùng~ Ngài Anh Hùng~”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Ngài Anh Hùng đâu rồi~ Em có mang bánh mì thơm ngon đến đây~”
Anh Hùng: “Ồ, em đã vất vả rồi.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Một miếng vải thắt lưng?! Ngài đã ở đâu vậy?”
Anh Hùng: “Ta đã dịch chuyển. Giọng nói của em vang khắp rừng.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Hehe~ ♪”
Anh Hùng: “Nơi này cũng an toàn nên không có gì phải lo cả. Cơ mà em vô tư thật đấy.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Ngài Anh Hùng, Em mang cho ngài thứ này.”
Anh Hùng: “Ồ!”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Đây là bữa trưa! Có bánh mì kem, và trứng chiên thịt xông khói!”
Anh Hùng: “Trông ngon nhỉ.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Chị Gái Lớn đã làm đấy.”
Anh Hùng: “Em ấy học nhanh đó, tốt lắm!”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Có ngon không ạ?”
Anh Hùng: “Ngon lắm! Cốc trà đỏ nóng quá làm anh muốn phát khóc. Em chạy đến đây à?”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Vâng.”
Anh Hùng: “Anh sẽ nốc cạn luôn.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Vâng.”
Anh Hùng: “Mặc dù là buổi chiều, nhưng thật khó để làm để làm việc bên ngoài. Anh thực sự rất chán nản đây, chết tiệt.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Ồ, đúng rồi. Chị quản lí có tin nhắn cho ngài.”
Anh Hùng: “Đó là gì? Lẽ ra em nên nói từ sớm chứ.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Hôm nay chàng phải bắt sáu con lợn rừng. Hoặc có thể thay bằng hai con gấu. Ngoài ra, hãy thăm dò vùng thượng nguồn dòng sông. Nếu thấy bất kì khu vực lụt lội nào, thì khắc phục hoặc phá hủy chúng bằng phép thuật.”
Anh Hùng: “Cô ấy thật biết cách dùng người…À mà, lớp học thế nào rồi?”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Buổi chiều này là tiết thể dục ạ.”
Anh Hùng: “Em có thể làm bài tập thể dục sao?”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Hiện tại lớp học không có nhiều người. Và chẳng có đứa trẻ nào bằng tuổi với em cả. Mang thức ăn cho Ngài Anh Hùng là bài tập buổi chiều của em.”
Anh Hùng: “Ồ. Em biết nói từ ‘Tuổi’ sao.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Chị quản lí đã dạy em đấy.”
Anh Hùng: “Bận bịu như vậy, mà vẫn còn cố nữa sao, cái đồ Quỷ Vương đó.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Tiếp theo sẽ là toán học.”
Anh Hùng: “Toán học?”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Nếu làm tốt, em có thể sẽ nên giàu có!”
Anh Hùng: “Cái đồ kinh tế học đó. Cô ấy chỉ nghĩ đến ‘Làm giàu’ thôi à.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Chị ấy cũng nói về Điểm Hòa Vốn.”
Anh Hùng: “Việc giáo dục này quá một chiều, đúng không?!”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Ehehe. Ngài Anh Hùng, công việc của ngài thế nào rồi?”
Anh Hùng: “Một…Hai con nữa. Nếu chúng ta chuyển sang săn lợn.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Thịt hầm!”
Anh Hùng: “Sao đột nhiên vậy!”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Thịt lợn hầm?”
Anh Hùng: “Ừ, nó rất ngon đấy!”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Vậy làm món Thịt Lợn Hầm nào!”
Anh Hùng: “Em chỉ quan tới mỗi đồ ăn thôi, hử.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Hãy mang bữa trưa về cho chúng ta, Ngài Anh Hùng.”
Anh Hùng: “Ừ, tất nhiên rồi.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Được lấp đầy bụng khiến em thực sự rất hạnh phúc.”
Anh Hùng: “Ừm.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Không có xung đột. Không phải quỳ gối trước mặt con trai Trưởng Làng. Chúng em sẽ hạnh phúc mỗi ngày. Có nệm ấm và quần áo đẹp. Em có thể luôn được ở bên chị gái. Đó chính là hạnh phúc.”
Anh Hùng: “…”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”
Anh Hùng: “Không, chỉ là anh vừa nhận ra Anh Hùng thật vô dụng.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “?”
Anh Hùng: “Anh chẳng có kiến thức, hay khả năng tinh toán. Cũng không thể làm nông hay chăm sóc động vật, tất cả anh có thể dạy…. Chắc là đánh kiếm. Anh biết rất rõ về nó. Mặc dù luôn miệng nói sẽ giành lấy Hòa Bình, nhưng Hòa Bình là gì, hay làm thế nào để có nó— Anh thậm chí còn chưa nghĩ xem mình sẽ làm gì sau khi đã có được Hòa Bình”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Khó thật đấy~”
Anh Hùng: “Đúng vậy.”
Em Hầu Gái Nhỏ: “Thịt lợn xông khói rất ngon phải không?”
Anh Hùng: “Sao, em thích nó ư?”
Mắt Em Hầu Gái Nhỏ sáng lên.
Anh Hùng: “Có thích không??”
Em Hầu Gái Nhỏ gật đầu.
Anh Hùng: “Vậy thì Anh Hùng này sẽ đi kiếm cho em vài con lợn.”
—— Đại sảnh của Căn Biệt Thự, giữa Buổi Học.
Quỷ Vương: “…Trên đây là cấu trúc cơ bản của nền kinh tế thời chiến bắt nguồn từ tình hình kinh tế hiện tại của các nước Nam.”
Học Trò Quý Tộc: “…”
Học Trò Thương Nhân: “…Umm”
Học Trò Quân Nhân: “…”
Quỷ Vương: “Tôi không phải chuyên gia về chuyện này, nhưng mà Tỉ Lệ Hao Mòn cần thiết để tiêu diệt một đội quân là—”
Học Trò Quân Nhân: “Giết hết đến tên cuối cùng~.”
Quỷ Vương: “Là xấp xỉ 30%. Tức ba phần mười. Do đó, Quân Thường Trực và Lính Đánh Thuê thường xuyên gặp khó khăn trong việc giữ vững Chiến Tuyến, còn phần lớn các cuộc chiến chống lại Quỷ Vương được tạo nên từ các Giao Tranh Nhỏ Lẻ hoặc Đồn Lũy.”
Quỷ Vương: “Còn bất kì câu hỏi nào về điểm này không?”
Chị Hầu Gái Lớn: “Thế còn Thánh Thập Tự Chinh thì sao?”
Quỷ Vương: “Umm, họ là một ngoại lệ.”
Quỷ Vương: “Cậu biết gì về Thánh Thập Tự Chinh? Hửm…Trò Quý Tộc.”
Học Trò Quý Tộc: “À. Vâng. Thánh Thập Tự Chinh được hình thành bởi Hội Đồng Khủng Hoảng Lục tại Địa Trung Tâm với tư cách là lực lượng thánh viễn chinh. Mục đích của họ là tiêu diệt loài Quỷ Tộc xấu xa và kết thúc cuộc chiến. Đã có hai cuộc viễn chinh được tổ chức trong vòng mười năm, mười sáu năm trở lại đây. Sau khi xuyên thủng qua cánh cổng được đặt tại Lục Địa Phía Nam, họ tiếp tục san phẳng hai thành phố Quỷ quan trọng trước khi bị tên Quỷ Vương đáng nguyền rủa, bằng một kế hoạch hèn nhát, đã phá vỡ Tuyến Đường Tiếp Tế và buộc họ phải rút lui.”
————————
Giải Thích
Tỉ Lệ Hao Mòn: Là phần trăm thương vong trong một đội quân, bao gồm những người chết, bị thương, bệnh tật và đào ngũ. Có rất nhiều cách để tính nhanh tỉ lệ này, nếu là tỉ lệ hao mòn hằng ngày hay số lượng thương vong từ số quân hiện có. Thì trong trường hợp này là cách số hai.
30%: Khi số lượng thương vong tăng lên, đồng nghĩa với đó là phải cử thêm người để đưa những thi thể và người bị thương về. Hơn nữa, trong một đội quân, có rất nhiều đơn vị không trực tiếp tham gia chiến đấu như đơn vị Thông Tin, đơn vị Tiếp Tế hoặc Quân Bảo Vệ Hậu Phương. Kết quả là, chỉ cần mất 30%, thì sẽ không đủ số đơn vị cần thiết trên chiến trường.
Quân Thường Trực:Nnói đến những đơn vị được huy động trong cả thời bình lẫn thời chiến, có thể được triển khai bất cứ lúc nào. Vì họ được luôn được đào tạo chuyện nghiệp, nếu số lượng bằng nhau, thì khả năng chiến đấu của họ thường sẽ lớn hơn.
Lính đánh thuê: Nói đến những người lính có thể thuê bằng tiền hoặc những đơn vị được hình thành từ những người này. Vì họ chiến đấu dựa trên thỏa thuận bằng tiền mặt, khi không còn được trả tiền, họ cũng sẽ ngừng chiến đấu. Một khi thỏa thuận kết thúc, họ có thể kí một thỏa thuận khác với một đất nước khác. Bạn bè hôm nay có thể là kẻ thù ngày mai.
Chiến tuyến: là tiền tuyến của một trận chiến. Nó thường xảy ra ở khu vực hai đội quân đối lập gặp nhau. Nếu toàn bộ giới tuyến không đủ phục vụ, thì quân địch có thoải mái tấn công và xâm lược bất kì khu vực không được bảo vệ nào trên giới tuyến.
Giao Tranh Nhỏ Lẻ: Nói đến một trận chiến duy nhất nổ ra khi hai đội quân gây sức ép lẫn nhau. Những quốc gia không có quân thường trực có thể cùng nhau sắp xếp thời gian và địa điểm cho một trận chiến kiểu này để quyết định thắng thua.
—————————
Quỷ Vương: “Ồ. Cậu gần được điểm tốt đa đấy. —Các lực lượng viễn chinh như vậy yêu cầu sức một nguồn sức mạnh quân sự to lớn. Đầu tiên, cả thế giới cần kịch liệt muốn kết thúc cuộc chiến. Nếu một đội quân viễn chinh đơn lẻ là đủ để kết thúc cuộc chiến, thì những người lính sẽ sẵn sàng chấp nhận khả năng năng cao phải hi sinh, và từ đó sinh ra những kẻ cuồng tín sẵn sàng vứt bỏ cuộc sống của mình.”
Học Trò Quân Nhân: “Những linh hồn bất hạnh sẽ ban cho chúng ta một chiến thắng vĩ đại.”
Quỷ Vương: “Về hỗ trợ kinh tế còn nhiều việc phải làm hơn. Ta đã nói rất nhiều lần, không có Kinh tế, bất kì xã hội hay quân đội nào cũng phải sụp đổ. Sau cùng, con người vẫn cần phải ăn để tồn tại.”
Học Trò Quý Tộc: “Còn có thứ quan trọng hơn cả tiền lẫn thức ăn ư.”
Học Trò Quân Nhân: “Nếu một người không thể gặt bản tính của mình sang một bên, thì người đó không thể chiến đấu được, thưa bả.”
Học Trò Thương Nhân: “…Đúng vậy không?”
Học Trò Quân Nhân: “Đót khát đơn thuần chỉ là lí do của những kẻ yếu đuối.”
Học Trò Quý Tộc: “Ngay từ đầu, một Địa Chủ Phong Kiến sẵn sàng khuất phục người dân của mình là để nạn đói không còn tồn tại.”
Chị Hầu Gái Lớn: “…Vậy cậu đang nói nạn đói không tồn tại?”
Quỷ Vương: “…Tiếp theo chúng ta sẽ nói về Năm Băng Dương. Nói cách khác, là phần mặt nước bao bọc lấy các Vương Quốc Phía Nam và Lục Địa. Đại dương này có ý nghĩ cả về mặt kinh tế lẫn quân sự. Hiện nay, khoảng 25% số trận chiến với Đội quân Quỷ Vương diễn ra ở đại dương này…”
RENG RENG RENG
Hầu Gái Trưởng: “Phu nhân, đến lúc kết thúc buổi học rồi ạ.”
Quỷ Vương: “Đã hết rồi sao? Nếu vậy thì, buổi học đến đây là kết thúc. Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai. Ngày mai cũng sẽ có một kiếm sư đến dạy cho các trò.”
Học Trò Quân Nhân: “Em đang rất mong chờ nó.”
Học Trò Quý Tộc: “Ngày mai sẽ rất tuyệt đấy.”
Quỷ Vương: “Vậy thì, mọi người giải tán. Ta còn phải đến Nhà của các Bô lão để trình bày bài thuyết giảng về Nông Nghiệp lúc chập tối.”
—— Trong Hành lang của Căn Biệt Thự
Anh Hùng: “Này. Làm tốt lắm.”
Quỷ Vương: “Làm tốt lắm.”
Anh Hùng: “Trông nàng rất mệt mỏi đấy.”
Quỷ Vương: “Tại sao em lại chọn giáo dục đầu tiên cơ chứ…? Em chưa từng nghĩ có đối thủ là trẻ em loài người lại mệt mỏi như vậy. Chúng như mấy con thú vật vậy. Em không thể dùng lý lẽ hay chuyện trò với chúng.”
Anh Hùng: “Ahh.”
Quỷ Vương: “Sao chúng lại kiêu căng quá vậy?”
Anh hùng: “Bởi vì chúng là con của quí tộc, quân nhân và thương gia, không phải sao?”
Quỷ Vương: “Em chỉ muốn biến chúng thành cóc.”
Anh Hùng: “Đó không phải chuyện để đùa đâu.”
Quỷ Vương: “Em đâu có đùa.”
Anh Hùng: “Tốt hơn là nàng nên dừng lại.”
Quỷ Vương: “Vậy sao?”
Anh Hùng: “Nàng đang định đến chỗ Bô Lão, phải không? Ta cũng đang trên đường tới đó.”
——————————
Giải Thích
Đồn lũy: Đối với bất kỳ loại hình quân sự nào, một vị trí chiến lược là điều cần thiết. Về mặt quân sự, nó có thể là một thành lũy hoặc một thành phố quan trọng. Ở đây, sức mạnh quân đội của quân đội được thu thập, vật tư được tích trữ, quân đội được nghỉ ngơi và triển khai.
Đường Tiếp Tế: nói đến tuyến đường mà những vật tư quan trọng (như thực phẩm và quân trang) cho lực lượng chiến đấu được vận chuyển. Những người hoạt động dọc theo tuyến đường này được gọi chung là Đơn Vị Tiếp Tế. Nếu tuyến đường bị cắt đứt hoặc Đơn Vị Tiếp Tế bị tiêu diệt, không có vật tư quân đội sẽ không còn có thế chiến đấu.
——————————
— Từ Ngưỡng Cửa của Biệt Thự đến Trung Tâm Ngôi Làng.
Gió thổi.
Quỷ Vường: “Bừ rừ. Lạnh thật.”
Anh Hùng: “Trời có tuyết rơi đâu.”
Quỷ Vương: “Nhưng em vẫn thấy lạnh, Anh Hùng.”
Anh Hùng: “Ta đã đi săn lợn rừng cả ngày trong thời tiết này rồi. Còn nàng chỉ việc ở nhà thôi nên đừng kêu ca.”
Quỷ Không: “Ứ chịu đâu. Lạnh lắm ý.”
Anh Hùng: “…”
Quỷ Vương: “…”
Anh Hùng: “Được thôi, quay lại đây.”
Anh Hùng ôm lấy Quỷ Vương.
Anh Hùng: “Vậy đã đủ ấm chưa?”
Quỷ Vương: “Ừm, ấm lắm.”
Anh Hùng: “Nàng đang rất vui đấy.”
Quỷ Vương: (…Khi được ở cạnh Anh Hùng, mình luôn cảm thấy rất vui.)
Quỷ Vương: “Hehe. Cũng không tệ.”
Anh Hùng: “Trông nàng tuyệt lắm.”
Quỷ Vương: “Thật tuyệt vời khi em được sở hữu chàng.”
Anh Hùng: “Ah— E hèm”
Quỷ Vương: “?”
Anh Hùng: “Ta cũng vậy.”
Quỷ Vương: “Mà, chúng ta cuối cùng cũng tổ chức được lớp học. Thật buồn cười em lại phàn về chúng lúc này.”
Anh Hùng: “Chà, chà.”
Quỷ Vương: “Cũng thật buồn khi cũng ta vẫn phải phụ thuộc vào quyền lực chính trị…Chỉ vì chúng ta nhận con trai quý tộc làm học trò mà đã có đủ uy tín với người nông dân để tổ chức cũng như truyền đạt những kĩ thuật canh tác mới này. Các thử nghiệm sẽ thực sự bắt đầu vào mùa hè.”
Anh Hùng: “Ở các Vương Quốc Phía Nam, khoảng cách giữa quý tộc và người dân đã khá gần nhau. So với Lục Địa Trung Tâm, khoảng cách xã hội cũng đã được giảm bớt.”
Quỷ Vương: “Vậy sao…? Như vậy đã được coi là gần ư…?”
Anh Hùng: “Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên. Đừng quá vội vàng. Chúng có vài năm trước khi thấy được kết quả.”
Quỷ Vương: “Không, chúng ta sẽ biết kết quả ngay trong năm sau thôi.”
Anh Hùng: “Có thể sao?”
Quỷ Vương: “Em có một thứ vũ khí bí mật.”
Anh Hùng: “Và thứ đó là gì?”
Quỷ Vương tìm kiếm quanh người.
Quỷ Vương: “Thứ này.”
Anh Hùng: “Vật hình tròn này á?”
Quỷ Vương: “Đây là Khoai Tây. Một loại nông sản.”
Anh Hùng: “?”
Quỷ Vương: “Đây là cây nông nghiệp. Nó trông như này là bởi được đào từ dưới đất lên, nhưng thường thì phần hình tròn sẽ nằm trong đất.”
Anh Hùng: “Ừ hử.”
Quỷ Vương: “Nó không những ngon mà còn rất bổ dưỡng. Trên hết, phần ăn được nằm dưới đất, nên không lo bị Tấn Công bởi Chim. Hơn nữa, nó có thể phát triển tốt ở những vùng Đất Cằn Cỗi, đất băng giá và kể cả đất cứng. Và trên tất cả, Sản Lượng Thu Hoạch tính ra cũng gấp ba lần lúa mì.”
Anh Hùng: “Thật sao?!”
Quỷ Vương: “Thật, em đang hoàn toàn nghiêm túc đấy.”
Anh Hùng: “Một thứ thực phẩm thần kì?!”
Quỷ Vương: “Chàng có thể nói như vậy, mặc dù nó có nguồn gốc từ Quỷ Giới.”
Anh Hùng: “…”
——————————————
Giải Thích
Khoai Tây: Một loại nông sản của Núi Andes ở Nam Mĩ. Được du nhập vào Châu âu và dùng làm thực phẩm vào thế kỉ thứ 16. Với khả năng chịu lạnh, nó có thể trồng được rất nhiều lần. Adam Smith đã viết rằng ‘nó gấp ba lần sản lượng lúa mì.’
Tấn công bởi chim: Với nông sản, để mặc chúng sẽ dẫn đến chúng có thể bị ăn bởi chim chóc. Khoai tây, được trồng dưới đất, có thể chống được điều đó.
Đất cằn cỗi: Vùng đất mà cây cối khó thể phát triển. Vì thiếu các vi khuẩn cần thiết, nên ngay cả khi đã bón phân hoặc bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, chúng vẫn không thể bị phân giải và hấp thụ bởi thực vật. Vì lí do này, phân trộn được thêm vào các vi khuẩn và nâng cao chất lượng của đất.
——————————
Quỷ Vương: “Đó là điều tuyệt vời về sự giao lưu giữa các nền văn minh và văn hóa khác nhau. Bất kể tốt hay xấu, giao lưu vẫn là giao lưu.”
Anh Hùng: “Ta có cảm xúc lẫn lộn về chuyện này.”
Quỷ Vương: “Bắt đầu là, không thể nói khoai tây không có nhược điểm riêng của nó.”
Anh Hùng: “Vậy nó có yếu điểm gì?”
Quỷ Vương: “Đầu tiên, nó Có Độc.”
Anh Hùng: “Vậy chúng ta không thể dùng chúng sao!”
Quỷ Vương: “Không hẳn, độc tính cũng không mạnh lắm. Nó chỉ trở nên có độc khi bị phơi dưới ánh sáng mặt trời và khi đã mọc mầm. Nếu thu hoặc và bảo quản đúng cách thì sẽ chẳng có vấn đề gì. Nếu để ở nơi tối nó thậm chí có thể được lưu trữ tới tận một năm.”
Anh Hùng: “Hừm…”
Quỷ Vương: “Nó cũng Khó Trồng Lại. Nhưng nếu khoai tây gặp đủ điều kiện cần thiết, thì chúng có thể trồng lại tới ba lần một năm.”
Anh Hùng: “Nghe thật tuyệt vời, như mong đợi loại thực phẩm tới từ Quỷ Vương.”
Quỷ Vương: “Ừm. Nhưng trong quá trình phát triển nó hút rất nhiều chất dinh dưỡng của đất, nói cách khác, ‘Phước Lành của Đất’ bị hút hết. Vì nó chỉ sử dụng loại Phước lành mà nó yêu cầu, nếu tiếp tục trồng trong cùng một khu vực, chất lượng nông sản sẽ giảm và thậm chí người ta có thể bị bệnh từ nó.”
Anh Hùng: “Hmm.”
Quỷ Vương: “Thêm một chút nữa.”
Anh Hùng: “Chuyện gì?”
Quỷ Vương: “Ôm em chặt thêm chút nữa. Nhỡ đâu chỗ này có lỗ hổng nào đó rồi em bị cảm lạnh thì sao?”
Anh Hùng: “U-Ừm…Ah— Cũng khá rắc rối nếu chúng ta sát nhau quá.”
Quỷ Vương: “…Cơ thể em khiến chàng kinh tởm ư?”
Anh Hùng: “Không, không, không phải như vậy.”
Quỷ Vương: “Mà, dù sao thì. Em đang định dùng loại thực phần này để chống lại đói rét. Chỉ cần cẩn thận loại bỏ được độc tố, chúng ta sẽ không gặp quá nhiều rắc rối. Nhưng rắc rối thực sự là rất khó để trồng lại.”
Anh Hùng: “Ta bắt điều hiểu rõ hơn rồi, nhưng mà…”
Quỷ Vương: “Phước lành của Đất sẽ trở lại theo thời gian, nhưng nếu chúng ta không làm gì cả để khôi phục chúng, thì giới hạn về mức nông sản có thể tăng lên.”
Anh Hùng: “Chúng ta có nên cầu nguyện các Tinh Linh Hộ Vệ của Đất?”
Quỷ Vương: “Đúng rồi, đó cũng là một loại người cầu khấn.”
Anh Hùng: “Không phải là Người Theo Chủ Nghĩa Vô Thần sao?”
Quỷ Vương: “Không cần biết em là người theo chủ nghĩa vô thần hay không, chỉ cần nó hữu dụng, với tư cách một nhà Kinh tế học, em sẽ dùng nó không dừng lại, không tạm ngừng và không cảm thấy xấu hổ.”
Anh Hùng: “Nàng đúng là một loại quỷ xấu xa.”
Quỷ Vương: “Chúng ta sẽ làm Vật Tế cho vùng đất như để chứng minh cho khế ước. Những vật tế này dù có ảnh hưởng tới xã hội con người hay trong nền kinh tế. Những thứ như thực phẩm cháy hoặc động vật, phân động vật hoặc thức ăn thừa.”
—————————
Sản lượng thu hoạch: khối lượng nông sản của một vùng đất. Ngày nay, 1 héc-ta có thể cho 4 tấn lúa mì, 30 tấn khoai tây hoặc 5 tấn gạo. Khoai tây có sản lượng gấp 8 lần sản lượng lúa mì. Vì công nghệ trong câu chuyện này chưa đủ tiến bộ, nên sản lượng chỉ đạt một nửa.
Khoai tây có độc: Trong khoai tây có chứa độc. Nó tồn tại riêng rẽ ở phần vỏ và mầm. Vì có tính độc, hình dạng kì lạ, và sự thật là nó không được viết trong Kinh thánh, ban đầu người ta tin rằng, nó là cây quỷ và tránh xa nó.
Khó trồng lại: Khi cây trồng được trồng lại nhiều lần, mọi thứ cần thiết cho sự phát triển như chất dinh dưỡng của đất bị cạn kiệt và dần dần sẽ trở nên khó khăn để duy trì sự sống. Vì lý do này, để ngăn chặn điều đó, phải thêm phân bón hoặc sử dụng hệ thống luân canh.
Thuyết vô thần: Hệ thống tư tưởng không tin vào các vị thần và đức tin rằng thế giới tạo ra hoặc chấp nhận bởi thần thánh. Thuyết Không Thể Biết chỉ đơn giản là thiếu niềm tin vào bất kỳ tổ chức tôn giáo, nhưng không bác bỏ niềm tin vào các vị thần. Còn chủ nghĩa vô thần thì cực đoan hơn là từ chối niềm tin vào sự tồn tại của các vị thần.
Vật tế: Ý nói đến phân bón hoặc chất dinh cho cây trồng phát triển. Ngày nay, chất dinh dưỡng, photphat và canxi là ba thành phần chủ yếu. Phân bón gúp bổ sung và cho phép tăng sản lượng
————————————
Anh Hùng: “Hmm. Chúng có vẻ không giống vật tế cho lắm.”
Quỷ Vương: “Cái em thực sự muốn là Cá từ Nam Băng Dương.”
Anh Hùng: “Tại sao?”
Quỷ Vương: “Cá sẽ là vật tế hoàn hảo.”
Anh Hùng: “Nàng có muốn mua vài con không? Ta có thể dịch chuyển chúng ta tới đó.”
Quỷ Vương: “Em rất biết ơn về điều đó nhưng, chúng ta sẽ cần nhiều hơn số lượng mà chúng có thể mang bằng cách đó. Một cánh đồng cần khoảng năm mươi số con. Chúng ta cũng sẽ cần điều đó mỗi năm. Ngạc nhiêu chưa?”
Anh Hùng: “Ồ. Ta ư?”
Quỷ Vương: “Nó vô lý ư?”
Anh Hùng: “Ừm.”
Quỷ Vương: “Nhưng có một vấn đề lớn hơn.”
Anh Hùng: “Sao? Có vấn đề gì với Nam Băng Dương hả?”
Quỷ Vương: “Ừm. Thực ra là hai. Đầu tiên, em chắc là chàng biết, là Tướng Quân Nam Băng.”
Anh Hùng: “Ông già đó ư?”
Quỷ Vương: “Ừm, chính hắn. Dù cho là một thành viên của loài Nanh Sói, hắn rất cứng đầu. Em nghe nói hắn vẫn tiếp tục kích động bạo lực mặc dù Quỷ Vương đang ẩn náu. Là chỉ huy của tộc Vảy Bạc, tộc Cá Chuồn và loài Rùa Sắt, hắn ta là một kẻ đáng sợ ở Quỷ Giới.”
Anh Hùng: “Ta có đánh nhau với hắn vào lần. Hắn to lớn một cách nực cười và rất giỏi với cây móc lao của hắn.”
Quỷ Vương: “Nếu định đến Nam Băng Dương, chúng ta chắc chắn sẽ đụng độ hắn.”
Anh Hùng: “Hừm…”
Quỷ Vương: “Và một điều nữa là ‘Liên Minh’.”
Anh Hùng: “Cái gì?”
Quỷ Vương: “Em đã định nói với chàng sau, nhưng…Bây giờ cũng là cơ hội tốt để giải thích.”
Anh Hùng: “Ừm.”
Quỷ Vương: “Tên chính thức của nó là ‘Liên Minh Kinh Tế các Thành Phố Độc Lập và Thương Nhân Tự Do’. Nhưng ngày nay người ta gọi nó là Liên Minh.”
Anh Hùng: “Hình như ta nghe ở đâu rồi, nó có nổi tiếng không?”
Quỷ Vương: “Cái tên rất nổi tiếng nhưng, không có nhiều người biết chính xác nó là gì. Nó thực sự không quá quan trọng với những người không phải thương nhân.”
Anh Hùng: “Nói cách khác, nó là một hội đồng các thương nhân?”
Quỷ Vương: “Ừm, đúng vậy. Khoảng 50 năm về trước, các thành phố tự do được tạo nên từ lúa gạo nằm dọc theo bờ biển đã tập hợp lại với nhau tạo thành một tổ chức. Nó được lập ra để bảo vệ Quyền Thương Mại Đặc Biệt của những thành viên tạo ra nó.”
Anh Hùng: “Quyền Thương Mại Đặc Biệt?”
Quỷ Vương: “Ừm. Để mang hàng hóa từ nơi này đến một nơi khác, chàng sẽ cần giấy phép, đúng không?”
Anh Hùng: “Ừm.”
Quỷ Vương: “Các thương nhân muốn thu thập những ‘Giấy phép’ này, và khi có chúng, họ muốn bảo vệ chúng. Đương nhiên, việc có hoặc không có giấy phép sẽ quyết định người đó có hoặc không thể buôn bán. Đó là vấn đề sống còn.”
Anh Hùng: “Mmhmm.”
Quỷ Vương: “Thời gian trôi qua, hệ thống thuế được thay đổi. Ngay cả những giấy phép giống nhau vẫn có những mức thuế khác nhau. Bằng cách này, hoàng gia và quý tộc có thể tham gia vào nền kinh tế thông qua thuế. Nhưng ngược lại, các Nhà kinh tế học, nói cách khác là các thương nhân cũng trở thành đối tác với những người quyền lực như quý tộc hay hoàng tộc.”
Anh Hùng: “Ồ, thật rắc rối.”
——————————
Giải Thích
Cá từ Nam Băng Dương: Ý nói đến Cá Chích. Sau khi chiết xuất dầu cá chích, cơ thể có thể phơi khô thành bột cá chích, một thứ phân bón tuyệt vời. Bên cạnh phân bón, chúng còn có thể dùng để chăn gà.
Tướng quân: Chắc chả cần giải thích đâu.
Liên Minh: Các thương nhân mua quyền mua bán ở các thành phố từ người chủ của chúng, và những thành phố này như là một liên có thể đủ sức chống lại các quốc gia khác. Một ví dụ là Liên Minh Hanseatic trong suốt thời Trung Cổ.
Quyền Thương Mại Đặc Biệt: Quyền sở hữu những đặc quyền khi giao dịch. Mức thuế thấp hơn, độc quyền đối với bến cảng nhất định hoặc thậm chí trục xuất các thương gia đối nghịch
————————————
Quỷ Vương: “Liên Minh là tổ chức lớn nhất trong các tổ chức thương nhân như vậy. Phạm vi hoạt động của họ vượt xa những gì chàng có thể tưởng tượng”
Anh Hùng: “Ể? Nó lớn cỡ nào? Đến hàng nghìn người chưa?”
Quỷ Vương: “Trong trường hợp này, số người không phải vấn đề chính.”
Anh Hùng: “Vậy sao?”
Quỷ Vương: “Nó là một tổ chức Kinh tế. Vũ khí của họ một lượng lớn của cải mà họ có thể huy động và khả năng của họ là gây ảnh hưởng tới dòng chảy kinh tế. Quân đội cũng chẳng có gì để làm với số lượng người như vậy.”
Anh Hùng: “Có vẻ hợp lí…Vậy họ có bao nhiêu quyền lực trong tay?”
Quỷ Vương: “Sức ảnh hưởng kinh tế của họ vươn tới cả Phía Nam và Trung tâm, toàn bộ khu vực đất liền của Lục Địa. Không ai biết phạm vi kinh tế của họ lớn đến cỡ nào, nhưng suy từ những ảnh hưởng của họ trong lịch sử thế giới, thì chắc chắn cũng cỡ một tên khổng lồ vô cùng to lớn.”
Anh Hùng: “…”
Quỷ Vương: “Theo tính toán, ít nhất họ cũng có thể mua hơn năm lầm Các Quốc Gia Phía Nam gộp lại.”
Anh Hùng: “Ể?!”
Quỷ Vương: “Tổ chức đó là vậy đấy.”
Anh Hùng: “Cái quái gì đây?!”
Quỷ Vương: “Hơn nữa, kể cả chúng ta có giới hạn nó chỉ ở các Vương Quốc Phía Nam, khoảng 60% lượng lúa mì chảy qua các thành phố đi qua bàn tay quả Liên Minh. Nếu muốn, họ có thể thay thể Địa Chủ Phong Kiến hay thậm chí là Thủ Tướng.”
Anh Hùng: “Đúng là quái vật.”
Quỷ Vương: “Quái vật không lẫn vào đâu được. Sự sống Con người được đặt trên vai của những con Quái Vật.”
Anh Hùng: “Ta đã nhận rất nhiều yêu cầu từ Liên Minh trong quá khứ, và thực hiện một số bài phát biểu.”
Quỷ Vương: “Vậy ư?”
Anh Hùng: “Ừm. Kiểu như là ‘Tiêu diệt Quỷ Vương, dô, dô, dô!’ Các cô gái với những bộ đồ bay phấp phới sẽ xuất hiện hát trên ban công và hô vang những lời cổ vũ.”
Quỷ Vương: “Đó là Tuyên Truyền. Em cá là chàng đã kiếm được vài ngàn đồng vàng từ nó.”
Anh Hùng: “Chúng đưa cho ta tất cả là 15 đồng vàng?! Ughh. Cái lũ chúng nó…”
Quỷ Vương: “Đừng buồn chán quá, Anh Hùng”
Anh Hùng: “Ta đã bị chúng nó lừa…”
Quỷ Vương: “Kinh tế không phải thế mạnh của chàng, điều này cũng không bất ngờ cho lắm.”
Anh Hùng: “Ta đã nói với nàng về đôi mắt lấp lánh, ngọt ngào của những cô gái đó. Chỉ những thứ đó cũng đủ tràn ngập trái tim ta với niềm kiêu hãnh và gửi ta bay đến Quỷ Giới.”
Quỷ Vương: “…”
Anh Hùng: “Tên oắt con đã đưa tiền cho ta nói rằng hắn đang trông chờ vào ngày trở về của ta cho Bữa tiệc Chiến thắng Rầm rộ. Hắn còn thúc khuỷu tay và nói ta rất nổi tiếng với các quý cô… Giờ nghĩ lại, hắn chắc hẳn là cũng là một tên thương nhân.”
Quỷ Vương: “…”
Anh Hùng: “Ughhh. Ta đúng là một thất bại của Anh Hùng mà.”
Quỷ Vương: “Hừm, những bài học cay đắng thường xảy ra mà.”
Anh Hùng: “Nói cách khác, những kẻ đó chính là kẻ thù.”
Quỷ Vương: “Đừng có quá khích đến vậy”
Anh Hùng: “Được thôi, chúng là chúng là kẻ thù. Ta sẽ dùng Phép Tia Chớp Lan ở cấp độ cao nhất.”
Quỷ Vương: “Đừng có dùng mấy Kĩ Năng Hủy Diệt bừa bãi!”
——————————
Giải Thích
Sự sống Con người được đặt trên vai của những con Quái Vật: Trong luận án triết học ‘Leviathan’ của Thomas Hobbes, chính phủ được coi là một loại quái vật chính trị. Người dân nhận được sức mạnh từ nó, và đổi lại phải cam kết bảo vệ quyền của người khác. Bằng cách này, những tập đoàn khổng lồ cũng được coi là quái vật. Trong trường hợp này, Liên Minh được coi như là một quái vật kinh tế thiết yếu có nhân tính.
Tuyên truyền: người trung gian để truyền bá một tư tưởng đến người khác. Nó ban đầu như một cách để truyền bá niềm tin của một người, nhưng dần dần nó bắt đầu sử dụng những lời dối trá và phóng đại để bóp méo sự thật để thông tin sai đến người khác nhằm hướng họ theo một hướng nhất định.
—————————
Anh Hùng: “Nhưng ta đã bị lừa!”
Quỷ Vương: “Chàng là trẻ con ư? — Từ đầu, Liên Minh không phải là một hệ tư tưởng nào cả. Họ chỉ là một tập hợp các thương nhân với mục đích duy nhất là trở nên giàu có, chia sẻ kiến thức, bảo vệ bản thân cũng như quyền lợi của mình. Đến cuối cùng, họ trở thành một tổ chức khổng lồ mà sự bành chướng đó không hề xuất phát từ muốn cá nhân nào cả. Họ có thể lừa dối chàng, nhưng đó không phải mục đích của họ, và trả thù Liên Minh cũng chẳng làm tổn thương những người liên quan.”
Anh Hùng: “Ugh, đúng là chỉ giận giữ vô ích.”
Quỷ Vương: “Họ không phải bạn bè hay kẻ thù gì cả. Đúng hơn là họ chỉ như những con thú hoang.”
Anh Hùng: “…”
Quỷ Vương: (Nhưng, cũng có thể…)
Anh Hùng: “Ugh. Ta đúng là chả biết cái gì cả.”
Quỷ Vương: “Đừng càu nhàu nữa.”
Anh Hùng: “Ừm, ổn thôi. Nếu cần phải chiến đấu, ta muốn được ở tiền tuyến.”
Quỷ Vương: “…Em sẽ luôn ở bên chàng.”
Anh Hùng: “Ta cũng vậy.”
Quỷ Vương: “Ah~ Ah~”
Anh Hùng: “Chuyện gì vậy?”
Quỷ Vương: “Nhìn xem, đến nhà Bô Lão rồi. Hôm nay em sẽ nói chuyện với ông ta về cách Kết tinh Phước lành của Đất bằng cỏ ba lá.”
Anh Hùng: “V-Vậy ư?”
Quỷ Vương: “…Umm”
Anh Hùng: “Ừm.”
Quỷ Vương: “Em sẽ trở về sau bốn giờ nữa, vậy nên—”
Anh Hùng: “Ta hiểu.”
Quỷ Vương: “H-Hẹn gặp lại.”
Anh Hùng: “Ừm! Hẹn gặp lại!”
————————————
Giải Thích
Kết tinh Phước lành của Đất: Cây họ đậu như cỏ ba lá có một loại khuẩn đặc biệt là Rhizobium ở rễ có thể chuyển đổi khí ni-tơ trong không khí thành nitrat. Vì lí do này, các thửa ruộng trồng cây họ đậu trước trở nên giàu phân nitrat hơn.
câu này hay. trans: molehill among mountains=một nắm đất nhỏ giữa những ngọn núi khổng lồ: Ám chỉ một việc cỏn con trong khi vẫn còn rất nhiều công việc quan trọng khác phải làm. Mình cũng thích thể loại hầu gái lắm ( ͡° ͜ʖ ͡°) Mình nghĩ ý AH là nếu đến lúc phải đấu thì nó đứng trc bảo vệ QV, chắc là vậy? trans: một bé loli nữa mới chuẩn bài :”>