Vài tiếng sau, Zagan cùng mọi người tập trung trên một chiếc tàu chở khách vô cùng sang trọng, dòm trông còn có thể vi vu được mấy tháng ấy. Chiếc thuyền hiện đang nằm trên hồ lớn nhất lục địa-Suflighida. Đây chính là địa điểm Ma Vương Bifrons tổ chức dạ hội. Foll nhìn ra ngoài cửa sổ từ phòng dành cho khách, thở dài.
“Chúng ta đang ở trên một con tàu...phải không? Mà tàu ở trên hồ á?”
Kích thước của cái hồ này làm cô bé thấy chắc phải bao bọc được cả một hòn đảo. Nếu họ đi ra ngoài biển, thì bờ biển có sẽ xa lắm đây. Và hồ này dường như sâu tới mức không thể lặn tới tận đáy.
Zagan cùng mọi người được đưa tới một cabin rộng lớn, nội thất đầy đủ. Chỗ đó một phòng khách rộng tương đương với sảnh của lâu đài, và đủ phòng ngủ riêng cho tất cả mọi người trong nhóm. Foll đang nhìn ra ngoài cửa sổ từ phòng khách. Cửa sổ nhỏ được khảm vào trong, không mở được nhưng vì được đặt gần boong tàu nên vẫn có thể nhìn ra bên ngoài.
Khá chắc kèo đây là khoang hạng nhất. Trong góc phòng khách còn có một chiếc tủ lạnh được yểm ma thuật để giữ đá khỏi tan, bên trong còn có sẵn một bộ rượu được để lạnh. Không chỉ thế còn có thịt giăm bông, phô mát, sô cô la và nhiều loại đồ ngọt mỹ vị khác. Nên dù có bị nhốt ở đây nhiều ngày thì họ vẫn sống được thôi.
Ngoài Foll đang dán mắt vào cửa sổ kia thì còn có Zagan, Nephy và Raphael cũng đang ở đó. Cả ba người đều đang ngồi trên ghế riêng. Chastille vẫn chưa đến. Mà, với tư cách là một Thánh Kỵ Sĩ, nếu công chúng thấy cô thân thiết với Ma Vương Zagan thì cũng chẳng biết những loại người nào sẽ tìm đến cô. Vậy nên họ quyết định sẽ gặp mặt tại điểm đến.
Zagan vẫn khoác lên mình chiếc áo choàng như thường ngày, nhưng Nephy và những người khác đều mặc váy, mặc dù đây đều là do Manuela đơn phương chuẩn bị trang phục cho họ. Nephy diện một chiếc váy với tông màu đơn sắc, trong khi Foll mặc một chiếc váy ngắn xếp nếp.
Khi ánh mắt Zagan hướng tới Nephy, tai cô liền đỏ lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân. Lúc cô đi thay đồ, trông biểu cảm của cô có hơi phức tạp nên cậu có chút lo lắng, nhưng có vẻ như giờ thì cô ấy ổn rồi. Cô ấy đã giải quyết được nỗi lo lắng của mình…hay nói đúng hơn là cô ấy đã tìm ra giải pháp.
Và cũng vì thế mà nhìn Nephy còn xinh đẹp hơn. Đồ hầu gái bình thường cũng đáng yêu, nhưng bộ váy đó thực sự rất là đẹp, đúng không?!
Và cậu phải làm thế nào thì mới bộc lộ được những cảm xúc đó đây? Zagan chỉ có thể thở dài mà thôi. Mặt trời đã khuất, nhưng vẫn còn chút thời gian trước khi buổi dạ hội bắt đầu. Và thế là cả bọn quyết định ngồi đợi. Họ đang chờ đợi, giết thời gian thì Zagan bỗng nhìn vào dấu ấn trên tay phải của mình.
Bifrons đã đến chưa nhỉ? Kể từ khi lên thuyền, Ma Vương Ấn của Zagan cứ rung lên như thể có nhiệt ở trong đó vậy. Có thể là do có một Ấn khác đang ở gần nên nó phản ứng như vậy. Khi cậu nói ra điều đó, Nephy và những người còn lại cũng bất an như cậu. Và vì thế nên cậu không tài nào vui vẻ nổi.
Để tự làm mình quên đi chuyện đó, Zagan chuyển sự chú ý của mình sang Foll. Đôi mắt hổ phách của con gái cậu sáng lấp lánh, có vẻ cô bé đã bị thu hút bởi một cái gì đó.
“Lần đầu tiên con đi thuyền sao?”
“Vâng…Kiểu, trước đây thì đi hay không cũng đâu cần thiết lắm.”
“Thế à. Mà cũng đúng.”
Một con rồng như Foll thì cần gì ra ngoài để đi thuyền của con người? Đi cho vui thì cũng được, nhưng hồi còn bé, Foll có vẻ cũng chẳng đến chỗ con người, và cha cô bé lại còn được trần thế ca tụng là Hiền Long Orobas (Wise Dragon Orobas) nữa chứ. Nghĩ đến chuyện ông ta cải trang làm con người chỉ để đi thuyền thì đúng là có chút…
“Con có thích không?”
“Mm. Nó cứ lắc lư. Cũng vui nữa.”
“Đấy là điều con thích à…?”
Zagan cứ tưởng cô bé thích ngắm cảnh, nhưng hình như con bé thích vụ tàu nó lắc lư.
Nephy nghiêng đầu.
“Chủ nhân Zagan, ngài đã từng đi tàu chưa ạ?” Nephy hỏi vậy, chắc là cô ấy cũng mới đi lần đầu.
Thì ngôi làng elf bí mật đó cũng nằm ở phía bắc xa xôi, sâu trong núi hơn Norden nên cũng dễ hiểu thôi. Cô cũng chẳng bao giờ có cơ hội được ngồi thuyền. Nghĩ thế, Zagan nghiêm túc gật đầu.
“Hồi còn bé, có lần ta lỡ rơi vào thùng hàng lúc đang lục lọi xem có đồ ăn gì không để trộm. Rồi tự dưng có người đậy nắp vào, đưa ta lên thuyền luôn. Ta có đồ ăn cơ mà cũng mém chết vì nghẹt thở.”
Sau đó thì người thuỷ thủ phát hiện có tiếng động và cứu cậu ra khỏi thùng hàng, nhưng trớ trêu thay cậu lại bị nhầm thành thằng đi chùa vé, thế là ăn đủ luôn…Nhưng mà Zagan cũng đã ăn hết đồ ăn trong đó, nên cậu không thể đổ lỗi cho người ta được.
Nghe xong Nephy có chút đau lòng, tai cô khẽ rũ xuống. Rồi cô gật đầu cái rụp, như thể chính cô là người trải qua chuyện đó vậy.
“Em hiểu mà. Có một lần em đói quá cũng cố liếm một tí mật ong trong hầm chứa thức ăn, nhưng sau đó em bị nhốt lại và cũng suýt đông cứng luôn.”
Zagan mường tưởng cạnh Nephy nhỏ lén lút liếm mật ong, trái tim cậu bắt đầu đập liên hồi. Nhưng sau đó, giọng nói của cậu lại trở nên nguy hiểm vì cái chuyện không thể tha thứ được đó.
“Miêu tả chi tiết cho ta về cái thằng làm em như thế. Ta cho nó ăn đủ nuôn.”
“Cảm ơn ngài đã quan tâm đến em ạ. Nhưng có lẽ họ cũng đã chết cả rồi.”
Ngôi làng elf của Nephy đã bị con người tấn công, và phần lớn họ đều bị giết. Và tất nhiên, đám người đó đã hành hạ Nephy nên Zagan cũng chẳng hơi đâu mà thương xót cho chúng, với lại gần đây Nephy cũng đang cố quên đi nó rồi. Vì thế, Zagan lắc đầu.
“Chết rồi thì sao chứ? Có rất nhiều pháp sư ngoài kia có thể triệu hồi người chết. Thực tình không phải chuyện gì khó. Tất nhiên là bọn undead (thây ma) không có giác quan, nhưng nhân cách của chúng vẫn còn sót lại. Vậy nên có rất nhiều cách để làm chúng đau đớn.”
Đây không thuộc chuyên ngành của Zagan, nhưng nếu cần thì cậu sẽ đâm đầu vào học ngay lập tức. Thế nhưng Nephy lại lắc đầu, mái tóc trắng như tuyết cũng đung đưa theo.
“Ngài không cần phải mang phiền phức vào người như thế đâu ạ.”
“Hừm… Em quá tốt bụng, Nephy.”
“Chủ nhân Zagan, ngài cũng đâu có trả thù người đã nhốt ngài trong thùng hàng, đúng không ạ?”
Zagan hơi bối rối trước lý luận vô cùng hợp lí của cô.
“Thì chỗ hoa quả ta trộm lúc đó cũng ngon lắm…”
“Vâng. Mật ong cũng ngọt lắm ạ.”
“…Hai người…tuổi thơ dữ dội nhỉ.”
Hai bạn trẻ còn đang thông cảm cho nhau thì Foll bất ngờ chuyển sự chú ý về phía họ. Zagan bỗng ho một tiếng, như thể muốn bưng bít vụ này đi.
“Raphael. Chắc hẳn ông đã từng đi thuyền rồi nhỉ?”
Raphael, người Zagan bẻ lái sang, hiện giờ không mặc chiếc áo đuôi tôm thường ngày, mà thay vào đó là bộ giáp bao kín toàn thân. Là giáp của Valefor.
Đối với pháp sư, mặt Raphael quá quen thuộc. Thế nên ông mới phải mặc bộ giáp trước kia Foll từng dùng. Nó rất hợp với cánh tay giả của ông, đồng thời cũng là một lựa chọn tốt để ông che mặt mình và giả dạng thành người khác.
Nên hiện giờ ông là ‘Valefor’. Ở trong cabin thì ông cởi mũ giáp ra. Nghĩ một lúc, Raphael gật đầu rồi trả lời.
“Sau khi săn pháp sư đến mệt rồi thì tôi ngay lập tức được gửi tới mặt trận tiếp theo. Giết pháp sư ở trên thuyền cũng không phải là hiếm.”
Vì bản thân Raphael cũng chả có thù địch gì với họ cả, nên những lời này là ông đang đùa mà thôi. Rồi Raphael còn nghiêm túc lẩm bẩm.
“Hồ này đẹp thật. Gió cũng mát lắm. Những làn gió mang theo mùi muối đến từ đại dương thấm cả vào Giáp Rửa Tội. Sự khó chịu này tự dưng làm biểu cảm của tôi trở nên dữ tợn hơn.”
Giáp Rửa Tội là một loại giáp nhà thờ tạo ra để chống lại các pháp sư. Nghe nói mặc giáp đấy vào thì ta có thể chẻ đôi đất bằng tay không, sở hữu một sức mạnh phi thường.
Nếu biểu cảm của ông này dữ thêm tí nữa thì chắc ổng thành một tên đao phủ đang cầm sẵn quả đao trên tay quá. Zagan bỗng cảm thấy thương mấy người đi cùng thuyền với cậu.
Zagan đánh mắt về phía bộ giáp của Valefor.
“Bộ giáp có bất tiện lắm không?”
“Không ạ. Ngược lại tôi còn thấy mặc cái này thoải mái hơn mặc Giáp Rửa Tội ấy. Với cái này thì tôi còn xoắn gì bọn pháp sư hạ lưu kia nữa.”
Raphael đã từng là một Thánh Kỵ Sĩ. Sau khi mất đi cánh tay trái và từ bỏ Giáp Rửa Tội, kể cả một pháp sư yếu cũng có thể đánh bại ông. Vì thế nên Zagan đã sửa lại bộ giáp của Valefor thành Giáp Rửa Tội. Raphael liền hứng thú kêu ra tiếng.
“Nhưng mà thưa chúa công, đây là gì vậy? Quá trình sản xuất ra Giáp Rửa Tội được giấu kín trong nhà thờ. Kể cả ngài có là Ma Vương đi chăng nữa, chỉ nhìn một cái thì cũng không thể chế tạo được.”
“Nào, xem đã. Đối với pháp sư, thì công nghệ của nó đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nghe vậy, Raphael nghiêng đầu không hiểu.
“Giáp Rửa Tội có sức mạnh đối đầu với pháp sư. Tất nhiên ngài thì không nói, nhưng kể cả những pháp sư tàng tàng cũng thấy vậy sao ạ?”
“Chuyện đó là vô lý. Cả Thánh Kiếm lẫn Giáp Rửa Tội đều có cấu trúc khác với ma thuật. Có nghiên cứu bao nhiêu thì cũng không thể áp dụng vào ma thuật được. Hơn nữa, một pháp sư mới vào nghề lại càng không thể nghiên cứu chúng, nên việc này vốn dĩ chẳng đem lại lợi ích gì hết.”
Kể cả Zagan cũng cần phải có sách ở trong Ma Vương Điện, một thanh Thánh Kiếm thực sự và Nephy thì mới có thể tìm ra. Và sau khi cực khổ như vậy để tìm ra quá trình chế tạo, nó lại trở thành một thứ sức mạnh chẳng hề khớp với ma thuật. Tóm lại, pháp sư dù có nghiên cứu ra thì cũng chẳng sơ múi được gì cả. Có lẽ đó là lý do tại sao mà ngay cả một Ma Vương cũng chẳng thèm đi sâu vào nó. Trong di sản của Marchosias, số lượng sách liên quan tới Thánh Kiếm và Giáp Rửa Tội dường như chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Họ đang nói chuyện thì Foll rời khỏi cái cửa sổ rồi nhảy vào lòng Nephy. Có vẻ như cô bé khá thích thú với từ ‘Thánh Kiếm’. Cô bé vừa nhảy lên, Nephy cũng thuận tay vuốt tóc cô. Zagan giải thích từ đầu.
“Xem nào, Raphael. Ông có biết lý do tại sao mà Giáp Rửa Tội của nhà thờ lại chứa sức mạnh không?”
Raphael lắc đầu.
“Tiếc là tôi không biết. Một thanh kiếm chỉ biết giết chóc thì cần gì phải phải khắc chữ cho nó.”
“Ông nói cũng đúng. Có lẽ tất cả những Thánh Kỵ Sĩ khác cũng thế thôi.” Kể cả Chastille cũng không biết cách Giáp Rửa Tội hoạt động.
Trong phòng khách có cả bút và giấy. Zagan lấy chúng ra khỏi bàn và bắt đầu vẽ phác thảo một tiêu ngữ nào đó.
“Trên Giáp Rửa Tội của ông có khắc tiêu ngữ này.”
Vào trận chiến lần trước, bộ giáp của Raphael đã bị nghiền thành từng mảnh. Vì nó đã mất đi sức mạnh nên Zagan lấy để nghiên cứu. Sau khi phân tích, Zagan tìm thấy một cái bùa bên trong với tiêu ngữ này được khắc lên.
Raphael và Foll nhìn vào tiêu ngữ Zagan vẽ.
“Đây là…tiêu ngữ được khắc lên trên Thánh Kiếm mà?”
“Phải. Chúng giống nhau, nhưng kí tự thì khác. Có vẻ như nếu khắc mấy cái này lên thì nó sẽ cho ta sức mạnh. Vậy có nghĩa là Thánh Kiếm và Giáp Rửa Tội dùng chung một nguyên lí để lấy sức mạnh.”
Nói cách khác, đó là Tinh Thánh (Celestian-Vị Thần của những Vì Sao). Và sau đó, với câu ‘mặc dù là thế nhưng’, Zagan làm mặt kiểu: quá trình này khá là rắc rối.
“Có vẻ như cái thứ này không thể dùng như mạch được. Dù ta có rót mana vào thì nó cũng chẳng xảy ra hiện tượng gì cả. Vẽ thêm mạch vào cũng không được, và nó cũng khác loại với ma thuật của loài rồng nữa.”
Thế nên pháp sư đi nghiên cứu cái đó đúng là chả để làm gì cả. Zagan nhìn Foll, lúc này hai bím tóc màu xanh của cô bé đung đưa, cô bé lắc đầu.
“Cha con có thể sẽ biết, nhưng người cũng chưa từng dạy con.”
Vì vậy lúc đó nghiên cứu của Zagan tạm thời lâm vào ngõ cụt. Raphael hừm một cái, rồi cũng gật đầu.
“Thế tại sao bây giờ ngài lại làm được?”
“Là nhờ công của Nephy.” Zagan trả lời, rồi cậu tiếp tục “Nephy nhìn vào thanh Thánh Kiếm và đọc được chữ ‘Metatron’ khắc trên đó.”
Cô ấy đã làm được điều mà ngay cả chủ sở hữu của thanh kiếm, Raphael, còn không biết trên đó khắc tên của nó. Nephy khiêm tốn gật đầu.
“Vâng. Những kí tự đó khác với kí tự được dùng trong làng elf, nhưng trước đây em đã từng thấy nó rồi…Cơ mà em cũng không được học cách đọc hay viết, nên em không hiểu ý nghĩa của chúng.”
Ngoại trừ kí tự Metatron và cái được khắc trong Giáp Rửa Tội, Nephy không biết viết gì cả. Nhưng mà, cô vẫn đọc được, đó đã là một manh mối vô cùng lớn rồi. Đó là bởi vì phạm vi của mỗi chữ cái và nơi hình mô tả xuất hiện đã được chọn lọc.
Vài ngày sau khi Nephy làm rõ cho cậu cách đọc thế nào, nghiên cứu của Zagan về Tinh Thánh tiến triển rất nhanh chóng. Và hiện tại, kể cả Zagan cũng có thể đọc và viết chúng ở một trình độ nhất định nào đó.
“Dù không hiểu ý nghĩa của chúng, chỉ cần đọc thôi là đã làm rõ một vấn đề, đó là những kí tự này có một mối liên hệ với Nephy.”
Zagan chỉ ra, cậu ngưng lại một chút rồi mới tiếp tục.
“Tôi nghĩ, nếu Nephy sao chép lại những tiêu ngữ đó, có thể nó sẽ chứa sức mạnh.”
Đó là lý do họ làm được Giáp Rửa Tội cho Raphael.
Thêm nữa, theo lời Raphael, có vẻ như hiệu suất của nó còn cao hơn Giáp Rửa Tội bình thường nữa.
Có nghĩa là nó sẽ trở nên mạnh hơn nếu được sao chép bởi một người có thể đọc được những kí tự đó, hơn là một người không biết gì.
“Là thế đấy, người đã tái tạo Giáp Rửa Tội cho ông chính là Nephy. Nếu không có Nephy thì ta cũng không thể nghiên cứu được đến như này đâu.”
“Em rất vui vì đã giúp ích được cho ngài, chủ nhân Zagan.”
Khiêm tốn vậy nhưng Nephy cũng rất vui vì được khen. Tai cô cứng lại, hơi rung rung. Sau đó, Raphael liền cung kính cúi mình với cô, tay đặt trước ngực.
“Quả nhiên là tiểu thư Nephy, người phụ nữ rất có ảnh hưởng với chúa công của tôi.”
“H-Hả…”
Tất nhiên là Nephy không thể chịu được khi được hai người cùng khen ngợi như vậy. Cô che khuôn mặt lúc này đã đỏ phừng phừng của mình lại. Zagan vui vẻ nhìn cô, tiếp lời.
“Có khả năng cao đây là ngôn ngữ của tộc elf, hoặc của một chủng tộc nào đó gần với họ. Trong nhà thờ có linh mục hay ai đó có nòi giống gần giống vậy không?”
Có thể là một loài nào đó có họ hàng với tộc elf hay gì đấy tương tự đã làm ra Giáp Rửa Tội, nhưng Tinh Thánh là một thứ ngôn ngữ mà ngay cả nhà thờ cũng bị thất lạc. Đó chính xác là lý do tại sao bọn họ không thể đọc như Nephy.
Và đó cũng là nguyên nhân cho việc trên thế giới này chỉ tồn tại có 12 thanh Thánh Kiếm.
Kể từ khi Tinh Thánh bị thất lạc, họ không thể sản xuất thêm nữa. Nhận ra điều ấy, mắt Foll mở to.
“Thế có nghĩa là Nephy cũng có thể sao chép cả Thánh Kiếm sao?”
Nephy lắc đầu trước câu hỏi hiển nhiên ấy.
“Không. Chị định làm thế rồi, nhưng không được.”
“Hmm…Có lẽ để làm thì cần một nghi thức nào đó, kiểu phải đáp ứng được đủ điều kiện hay yêu cầu về địa điểm. Nếu tạo ra Thánh Kiếm dễ đến thế thì nhà thờ và tộc elf đã liên hợp để sản xuất nhiều hơn rồi.”
Tất nhiên cô cũng có thể ban cho chúng một lượng sức mạnh nhất định, nhưng so với một thanh Thánh Kiếm gốc thì còn thua xa.
Nephy có thể tạo ra một loại Giáp Rửa Tội mạnh hơn bản gốc, thế mà cô chỉ làm ra một thanh Thánh Kiếm mang một phần sức mạnh nhỏ so với hàng thật. Trừ khi đáp ứng đủ các điều kiện, không thì cô cũng khó mà tạo ra được thanh thứ 13.
Mà mình cũng chẳng ham Thánh Kiếm làm gì, nên kệ cha nó đi, sao cũng được.
Hiện giờ Zagan đang tập trung vào tìm biện pháp đối phó lại bọn quỷ và bí mật trên Ma Vương Ấn của Ma Vương. Cậu nghiên cứu Thánh Kiếm chỉ vì Ma Vương Ấn và tiêu ngữ khắc trên Thánh Kiếm có phần tương tự nhau thôi.
Mà Nephy cũng không nhận ra kí tự trên Ma Vương Ấn. Ấn này khá giống Tinh Thánh, nhưng nếu chỉ dựa vào ngôn ngữ đó thôi thì cũng có vẻ khó mổ xẻ lắm.
Nhưng mình nghĩ chúng cũng không hẳn là không có liên quan.
Lý do to lớn mà Zagan tham dự dạ tiệc của Bifrons là vì cậu muốn kiếm thêm thông tin mới. Nghĩ một lúc, Zagan liền nắm chặt bàn tay phải của mình.
“Dù sao đi nữa thì nghiên cứu cũng đang cho ta kết quả khá tốt. Nephy, kể từ bây giờ, em sẽ phải thường xuyên hợp tác với ta. Foll, Raphael, ta cũng sẽ nhờ hai người làm mấy việc nữa.”
“Dạ. Em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
“Như ý nguyện của ngài. Hãy cứ để toàn bộ việc nhà cho tôi.”
“…Con trông đợi vào cha đấy.”
Trái ngược với vẻ ngoài hung dữ của mình, Raphael vô cùng xuất sắc trong mấy công việc nhà, y như một quản gia chính hiệu vậy. Đến cái mức mà ông đã vô tình khiến Nephy nổi tính thi đua lên.
Mà vì gánh nặng việc nhà của Nephy đã giảm xuống, tôi lại có nhiều thời gian ở bên em ấy hơn. Thế nên tôi không bất mãn gì hết.
Zagan nheo mắt, rồi sau đó dựa mình lên ghế.
“Nhưng trước hết, vấn đề đó là dạ hội của Bifrons.”
Làm gì có chuyện bọn họ mời Zagan qua để tình thương mến thương.
“Tối nay Bifrons có lẽ đang định bắt đầu một kế hoạch vô lại nào đó. Đối thủ của chúng ta là một Ma Vương, nên mọi người đừng bất cẩn.”
Cậu dựng lại tinh thần mọi người, Foll và Raphael đều gật đầu đồng tình. Thấy vậy, Nephy khẽ nắm chặt váy, rồi cô bỗng mở miệng, dường như tâm đã quyết.
“Ừm, chủ nhân Zagan. Em có chuyện muốn nói với—“
“Tôi xin phép.”
Không thèm gõ cửa, người kia đã mở cửa phòng ra, cắt ngang lời Nephy. Thằng nào dám phá đám khi Nephy định nói đấy? Dòng thứ vô duyên không có cốt cách! Người mở cửa là một pháp sư trẻ, Zagan lườm hắn, trong mắt đầy sát khí.
“Ớ, ôi không…”
Tên pháp sư trẻ dường như nhận ra mình vừa làm gì đó sai. Hắn sợ đến mất mật, toàn thân run rẩy.
Mình có nên đấm nó không trượt phát lào không nhỉ?
Zagan nghĩ bụng, tay đã bắt đầu tụ mana. Nhưng Nephy lắc đầu.
“Chủ nhân Zagan, xin ngài hãy nguôi giận đi ạ. Người này chẳng phải đang có việc gì muốn nói với ngài sao?”
Tên pháp sư trẻ như bắt được phao cứu sinh, nhanh chóng gật đầu.
“Ừ-Ừm, bạn của Ma Vương Zagan vừa mới đến đó ạ.”
Bạn…? Chastille à? Thế thì cậu không bơ được rồi. Zagan bất đắc dĩ đứng dậy.
“Hiểu rồi. Ta đi đây.” Rồi cậu nhìn sang Nephy.
“Xin lỗi. Thế em định nói gì vậy?”
“…Không, không có gì đâu ạ.” Lúc cô nói ra câu ấy, tai Nephy rũ xuống. Rõ ràng là cô ấy mất hứng rồi.
Vậy mà mình cứ tưởng cô ấy định nói về kẻ tấn công cổ trên thị trấn cơ…Mãi cô ấy mới chịu nói, nên Zagan càng ngày càng ngứa mắt tên pháp sư kia.
Lúc họ định rời phòng thì…
“Kekekeke…”
Cậu nghe thấy một điệu cười quen thuộc, nom vô cùng mất tự nhiên.
“Zagan, sao vậy?” Zagan bỗng dưng dừng lại làm Foll hiếu kì nghiêng đầu hỏi.
“…Không, không sao.”
Có vẻ như chúng ta đã rơi vào lưới của Bifrons rồi nhỉ?
Mới khai tiệc mà Zagan đã e sợ như này, thật chẳng phù hợp chút nào. Cuối cùng, cậu tiến tới boong thuyền.