“Rốt cuộc thì mình phải làm gì mới được…!?”
Zagan đang lâm vào một tình huống khó xử.
Hiện cậu đang ở trong tòa lâu đài của mình. Sàn lâu đài lát gỗ sồi mục trông khá hợp với những bức tường đá phủ đầy rêu. Có những tấm thảm và đồ trang trí treo lác đác trên tường để cố che chúng đi, nhưng Zagan chưa lần nào thực sự sửa sang lại nơi này cả.
Tòa lâu đài này đã tách biệt với thế giới bên ngoài gần hai trăm năm, bao trùm nó là một bầu không khí và ảm đạm.
Dẫu vậy, trước mặt Zagan, với hai chân đang bắt chữ ngũ trong khi tựa lưng vào cái ngai của lâu đài, là một cô gái đang đứng bất động, nín thinh.
Bất kì ai cũng sẽ bị thu hút trước hết là bởi mái tóc trắng như tuyết kéo dài tới tận eo của cô, cùng với đó là cái nơ màu đỏ đậm được dùng để trang trí cho những ổ khóa trên người. Khuôn mặt của cô nhỏ gọn, với cặp mắt thiên thanh như bầu trời mùa thu, đôi môi tai tái.
Che phủ lên cơ thể mong manh ấy là một bộ váy trắng. Qua khe hở ở phần ngực, ai cũng sẽ thoáng thấy hai phần rất lớn nhô ra, ngược lại so với vẻ ngoài mảnh mai của cô gái.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô lại thật trống rỗng, và đôi tai cô lại kéo dài và nhọn.
Một thành viên của bộ tộc huyền thoại đã được thần dân Bắc Âu ca tụng như những nàng tiên Norden thuở xa xưa — Elf.
Đặc biệt, cá thể với mái tóc trắng như tuyết thì rất hiếm khi xuất hiện, và được cho là sở hữu một nguồn sức mạnh khổng lồ.
Họ nói rằng, những cô gái như vậy có vị trí gần với thần linh hơn con người, nhưng chính bởi sự thần thánh ấy, không ít kẻ đã nhắm đến họ. Một lọn tóc nhỏ, giọt máu đào, hay thậm chí mạng sống của những cô gái ấy, đều là những chất xúc tác ma thuật chứa đựng sức mạnh không thể lý giải.
Trên cổ của cô gái bí ẩn và vô vọng ấy… là chiếc vòng thô cứng gắn với một sợi dây xích.
Một chiếc vòng cổ nô lệ.
Do đó, chính sự hiện diện của cô gái này là cội nguồn của nỗi phiền muộn đang bám lấy Zagan.
“Chính xác thì phải bắt đầu kiểu gì với một cô gái mình yêu chứ…!?”
Vài giờ trước, khi cậu ta đem lòng yêu từ cái nhìn đầu tiên và mua lại cô gái, cậu ta vẫn ổn. Nhưng bây giờ, vì bản thân mình trước đây chưa từng có cơ hội trò chuyện với những cô gái ở độ tuổi kết hôn, Zagan lúng túng. Cậu ta hoàn toàn không biết mình nên làm gì để có thể thu hút trái tim của đối phương.
Tất nhiên, vì đối phương cũng chính là cô gái cậu ta vừa mua lại, nên cô gái ấy hiện thời mang thân phận của một nô lệ. Biểu cảm của cô lúc này cứng đờ do bầu không khí khá căng thẳng, thậm chí đã đạt đến ngưỡng vô cảm.
Dù vậy, cậu ta biết rằng mình không thể cứ ngồi im thế này mãi được. Zagan phải mở lời.
Zagan thử duyệt lại một lần trong đầu.
“[Bầu trời hôm nay đẹp quá nhỉ?] … không, không ổn. Không ổn chút nào.”
Căn phòng này không có cửa sổ, và nếu nhìn lên trần nhà, sẽ chỉ thấy những sợi xích đã rỉ sét gắn liền với hàng loạt những dụng cụ tra tấn khác nhau. Hơn nữa, ngay từ đầu thì nơi này đã không được thiết kế để có thể nhìn ra bên ngoài.
Có nghĩ kiểu gì đi nữa thì nói vậy cũng không ổn tí nào. Nếu thế, chính xác thì phải nói gì đây?
“[Em nghĩ sao về tòa lâu đài này?]. Đợi đã, nghĩ thật kỹ lại nào. Không phải nơi này chỉ là một tòa lâu đài bị bỏ hoang ngổn ngang xác chết và những thiết bị chuyên dụng của phù thủy sao?”
Nó trông giống bãi tha ma hay địa ngục hơn, phải không? Đó là câu trả lời duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ tới.
Nhắc tới đấy, Zagan chợt cảm thấy hối hận vì đã không dọn dẹp nơi này trước khi đưa cô ấy đến.
Và rồi, khi nửa tiếng đã trôi qua, người mở lời đầu tiên… không phải là Zagan.
[Chủ nhân. Tôi có thể… hỏi một câu… được không?]. Đó là một giọng nói dịu dàng và trầm lắng như đang ngân lên.
[…Hả?]. Bằng một câu trả lời cục súc, Zagan đã bị đẩy đến giới hạn.
“Nói như thế chẳng khác nào xúc phạm em ấy cả mà!?”. Mặc dù cuối cùng cô ấy đã tự mình nói lời đầu tiên, nhưng cậu ta đã lỡ mất cơ hội ấy. Và giữa lúc Zagan đang oằn mình trong sự nuối tiếc, cô gái lại nói tiếp, bằng một giọng như không hề cảm thấy gì cả.
[Ngài sẽ… giết tôi… như nào ạ?]
Hoàn toàn bị bất ngờ, Zagan lên tiếng.
[Khoan đã! Tại sao ta lại phải giết cô?]
[Hở…? Tôi nói… sai sao?”. Nói xong, cô gái liếc nhìn những thứ đang treo lủng lẳng tên tường và trần nhà.
Những lưỡi cưa loang lổ vết máu, những cỗ quan tài đầy gai nhọn bên trong, dao kéo đủ loại hình thù và kích thước, và hàng tấn những thứ nguy hiểm có một không hai khác bị bỏ lại như những đồ trang trí.
Chúng đều là các dụng cụ tra tấn được chủ nhân trước của lâu đài này để lại.
“Đó là chưa kể, mình còn để xác của tên đột nhập hồi sáng này ngay ngoài chỗ tiền sảnh nữa chứ. Chả trách khi em ấy cảm thấy sợ như vậy.”
Nghĩ lại thì, dường như cậu ta đã cảm thấy cô gái ấy cứng đờ người lại khi nhìn thấy xác chết đó, thứ từng là cơ thể của một người với một kết cục bi thảm là bị bóp vỡ đầu.
Nếu có một tên phù thủy nào đó đưa một cô gái đến một nơi rùng rợn thế này rồi tuyên bố một cách thoải mái rằng “Ta là một quý ông lịch lãm, ta sẽ không làm gì đáng sợ đối với nàng đâu”, thì nhất định Zagan sẽ bắt đầu bằng việc đụp tên đó một trận.
Từng giọt mồ hôi thay nhau chảy dọc xuống theo sống lưng cậu ta.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt dường như đã mất hết hy vọng của cô gái, Zagan không thể bào chữa được gì.
Khởi đầu của câu chuyện… là những gì đã xảy ra vào buổi sáng hôm ấy.