Một Ghoul tự nhiên chuyển đến nhà tôi - Zonmi Ra McKenzie.
Một người tự nhiên thú nhận mình là một Nephilim - Kurose Kyouko.
Tôi hiện đang trong một tình thế nguy hiểm khi mắc kẹt giữa hai người bọn họ.
Không phải nói đùa đâu đấy, mặc dù tôi không rõ lắm về tầm quan trọng của vấn đề này, như kiểu nếu tôi thấy một cái nấm xanh giữa đường, tôi sẽ không ngần ngại nhặt nó lên và ăn luôn nó
[Trong eng là nói về Mario . Vì nấm xanh cho thêm 1 mạng mà ]
Do đã ngủ một giấc tại phòng y tế lúc trước, nên cái trong tiết Lịch Sử ngày hôm nay kiến thức vào đầu tôi như búa bổ. Chỉ mỗi tội khi quan sát xung quanh tôi, có một bạn nữ đang nhìn tôi với ánh mắt lạnh lạnh lẽo như băng. Đó là Zonmi
Có vẻ như vụ lúc nãy khi tôi chuồn đi mất đã khiến cô ấy mất lòng hay sao ý.
Hừm, có lẽ tôi nên làm gì đó cho cô ấy nhỉ. Tuy vậy chứ vấn đề này tôi cũng chịu thua chứ ko tự mình giải quyết được. Ngoài ra từ đầu đã có quá ít thông tin để có thể giải quyết được nó rồi
Tôi hít một hơi thật sâu.
Sau đó hồi tưởng lại về cuộc nói chuyện của chúng tôi trước khi tôi nhập viện
[ Trans: chính xác là nhập phòng y tế ]
The International Monster Asscociate ( Hiệp hội Quái Vật Quốc Tế ).
Thật là một tổ chức mờ ám mà.. Nhưng nó cũng khiến tôi thấy tò mò. Suy nghĩ kỹ lại thì chính nó là ngọn nguồn của tất cả mọi thứ - Nói cách khác chính họ là người giật dây.
Có thể ở đó tôi sẽ tìm ra một vài giải pháp nào đó.
Dường như thấy một tia hi vọng, tôi ngay lập tức tìm kiếm thông tin về nó trên điện thoại. Khi bạn gặp rắc rối, hãy hỏi ngay Google-sensei.
Khoảng 12,400 kết quả - Nó dễ dàng hơn tôi nghĩ.
Có vẻ như cái tổ chức The International Monster Asscociate ( Hiệp hội Quái Vật Quốc Tế ) … Viết tắt IMA chả có trụ sở chính nào cả, thay vì đó họ lập ra nhiều chi nhánh ở khắp nơi. Thẳng thắn mà nói tôi thắc mắc rằng liệu có ổn không khi mà để thông tin lọt ra dễ dàng như này, cơ mà tôi cũng thấy biết ơn về nó.
Sau khi tìm kiếm chi nhánh gần nhất, tôi lưu địa chỉ lại trên điện thoại, có vẻ nơi đây cũng nằm trong khu vực này.
“Tốt ! Với cái này thì mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“... Cái gì ổn cơ ?”
Tất nhiên người đang hỏi tôi là Zonmi rồi. Cô đang cầm cái ô sáng lấp lánh và...
...có một ít máu dính trên đó, tôi thắc mắc máu đó của ai vậy.
“Tôi nghĩ rằng tình hình hiện tại là không ổn, vậy nên tôi đang suy nghĩ một vài thứ.. như là một kế hoạch để khắc phục vấn đề."
“Hoho, vậy anh cuối cùng cũng chịu làm khế ước với tôi rồi à?”
“Tại sao cố lại kết luận như vậy, có ai nói thế đâu!”
Không cần biết bao nhiêu lần cô nhắc lại nó, tôi không có ý định làm một công việc mờ ám như Luyên Quỷ Sư đâu. Thà làm part time việc rửa xác chết còn tốthơn loại công việc này.
“À, nói thể nào nhỉ, tôi có thắc mắc tại sao cô lại mang ô dù trời không mưa?”
Tôi muốn hỏi câu này lâu lắm rồi, Cái ô xanh lục mà Zonmi đang cầm trên tay, nhìn thế nào thì nó cũng không phải loại mua ở của cửa hàng tiện lợi 500 yên (100k vnd). Lẽ nào nó là loại “hàng đặt làm”? Mà thực ra cũng chả phải vấn đề lớn, chẳng qua trông nó khá đắt tiên thôi.
[Trans: thằng này tò mò vớ vẩn]
“Hỏi gì đần vậy. Chúng tôi loài Ghoul nên thường yếu đi khi tiếp xúc với tia na--- các đòn tấn công hệ ánh sáng. Cái này chính là một vật dụng cần thiết để bảo vệ chúng tôi.”
Thay vì nói “tia nắng mặt trời” thì cô ta lại sửa nó thành thế.
“Hu~mpf. Vậy khi cô đối dính phải một ti-- đòn tấn công hệ ánh sáng thì điều gì sẽ xảy ra?”
“Khi bị dính sự hủy hoại quá nhiều, chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm đến cả mạng sống. À nhiệt cũng là một lý do cần phải quan tâm; có cái mùa mà con người gọi là Mùa Hè ở thế giới anh ý đã khiến cho hơn 100,000 Ghoul nhập viện hàng năm đó.”
“Ực..”
Nên nói sao nhỉ, tận 100,000 Ghoul cơ á?
Tôi không muốn hình dung cái cảnh này đâu !
“À, Vậy chẳng lẽ đây là lý do mà khi cô đến nhà tôi mà lúc đầu chỉ mặc mỗi bộ đồ lót..?”
“Sa-sa-sa-sao tự nhiên anh nói cái gì vậy!?”
“Ơ chẳng phải làm thế để giảm nhiệt đọ cơ thể à?”
“.. Đúng vậy. Không phải quá rõ ràng sao !?”
“À, hóa ra là vậy, cái này giúp tôi giải đáp thêm một thắc mắc nữa..”
Có vẻ như tôi đã làm sáng tỏ một vài nghi ngờ trong đầu mình.
Kể cả loài Ghoul cũng có vấn đề của riêng họ. Nếu họ bị nhốt trong một không gian chật hẹp, nhiệt độ cơ thể họ chắc cũng sẽ tăng lên thôi.
“... À nhân tiện, tôi muốn hỏi anh một thứ để tham khảo; Từ lúc đó đến giờ anh nghĩ lý do là gì?”
“Hu~mph!, tôi nghĩ đấy chẳng phải là sở thích của cô sao..”
BAM !
“Guah!”
Tôi ăn một hit vào cẳng chân từ cái từ cái ô của Zonmi.
Một âm thanh nhè nhẹ vang lên khắp lớp học.
“Ouch...Đệt, thằng đần Chiharu… Tao cũng dính đòn nè.”
Hình như tôi có cảm giác thằng bạn thận đằng sau đang rên lên thì phải, có lẽ tôi nhầm, chắc chỉ là không khí thôi.
Điều đó, không biết liệu nó có gây tổn thương cho nó không nếu đây không phải trò đùa nhỉ?
Rất nhiều thứ đã xảy ra và giờ tan học cũng sắp đến gần
Thật là đau tim quá đi. Không biết liệu liệu khi đến đó tôi sẽ gặp phải thứ hỗn độn gì.
Và thêm vào đó
Tôi hiện đang bị kẹt trong một trò chơi đuổi bắt, với 2 con quỷ cứ hễ gặp tôi là đòi “lập khế ước đi nào”.
Khi tiết học kết thúc, tôi cấp tốc chạy thẳng vào nhà vệ sinh dù tôi không thực sự có nhu cầu cần giải quyết lắm.
Vào giờ nghỉ trưa, tôi ăn bữa chưa trong khi đang ngồi trong nhà vệ sinh, xung quanh nồng nặc mùi amoniac.
Với tình trạng cứ tiếp diễn như này, nếu tôi không giải quyết mọi rắc rối trong hôm nay, mọi thứ sẽ trở thành chuyện thường ngày mất.
Đó là lý do.
Khi chuông tan học báo hiệu, bởi vì lý do trên mà tôi chuồn gấp với toàn bộ sức mạnh cơ thể.
“Á! Này Chiharu! Sao anh lại chạy trốn nữa rồi, đứng lại ngay, tên hèn nhát kia!?”
“Oy! Chiharu! Mày hứa là sẽ cùng tao đi săn quái sau khi tan học mà!”
Tuy nhiên, tôi không ngoáy nhìn lại, tôi có cảm giác rằng mình không nên làm thế.
Hãy đi theo tiếng gọi con tim, chỉ một lòng hướng về The International Monster Asscociate ( Hiệp hội Quái Vật Quốc Tế ). Sẽ tốt hơn nếu tôi có thể kiếm được vài nguồn thông tin đáng giá… Hết thời gian nghỉ trưa + Tốc độ tối đa của tôi = Không có bóng người xung quanh.
Tôi đã cẩn thận không để Zonmi và Kyouko đuổi theo tôi rồi nhanh chóng lượn khỏi trường.
Tôi thay đôi giày đi ngoài trời thật nhanh bằng cách vứt nó xuống đất rồi xỏ vào luôn.
Sau đó, chạy thẳng ra ngoài cổng, tôi bắt đầu linh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Có một đống xe tải đang xếp chồng lên nhau như gạch
Chớp chớp vài nháy, tôi rụi mắt mình lại.
Không thể nào, chẳng lẽ mắt tôi đang lừa chính mình sao.
Hahaha… Có vẻ như theo một cách nào đó mà cảnh tượng trước mắt tôi không phải là ảo giác.
Một lượng lớn xe tải được xếp trước cổng trường, như thể ai đó đang muốn chặn lối thoát khỏi nơi đây. Thật là một cảnh tượng vô lý quá.
“Ha-ru~”
Tôi hướng đến giọng nói được phát ra.
Nó tới từ trên cao xa xa kia, trên đỉnh chỗ đống xe tải.
Ở đó, một cô gái mảnh mai đang ngồi xổm, với mái tóc đuôi ngựa vắt qua vắt lại từ phải sang trái được thổi bởi gió.
“Kyouko…”
Tôi đứng chôn chân không thể nghĩ được bất cứ lời nào để nói.
Thật không thể tin được. Chẳng lẽ tất cả chỗ này là do Kyouko làm…?
“Xin lỗi, Haru. Cậu hết đường chạy rồi.”
“Này, này, đây tốt nhất chỉ nên là một trò đùa đấy.”
Hình như là do tâm trạng phải không nhỉ? Cô gái này … đang toát ra cảm giác gì đó khác ngày thường.
Bầu không khí bị đóng băng bởi sự căng thăng.
“...Haru là một đứa trẻ hư. Do cậu không chịu làm khế ước với tớ. Vậy đó là lý do cậu chạy trốn à.”
“Chờ chút đã! Cậu định làm gì tớ!”
Giờ đang là thời điểm sau khi tan học.
Tại đây và đằng kia xuất hiện nhiều học sinh đang chuẩn bị về nhà, có vẻ họ sẽ phát hiện cái điều bất thường đang diễn ra này.
“Dù tớ nghĩ rằng Haru bằng cách nào đó sẽ ổn cả thôi, vì thế nên đừng chết vội nhé. Do lần trước tớ còn nhẹ tay với cậu … nên lần này tớ sẽ dùng vũ lực để bắt cậu lập khế ước.”
“Ehm… Hả?”
Tệ rồi đây.
Kurose Kyouko.
Mặc dù cô ấy được tôn thờ như một thiên thần tại ngôi trường này, nhưng ngay lúc này đây biểu hiện của cô ấy, nói thế nào nhỉ, bất kể bạn nhìn nó thế nào thì, đấy chính là một con quỷ chính hiệu. Cô ấy sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình… đấy là điều tôi nhận thấy qua đôi mắt cô.
Sau đó, dường như cô ta nghĩ gì đó, Kyouko tháo chiếc vòng tay của mình khỏi cổ tay rồi quăng nó lên trời.
Tôi thắc mắc liệu điều gì sẽ xảy ra.
Cái vòng tay tỏa sáng rồi biến thành một cái gậy dài, liệu đấy phải chăng là vũ khí mà cô ấy đã chọn ?
Hình dáng đó… là một thứ mà ta thường thấy trong game.
Nó được thiết kế kết hợp giữa một cây thương và một cái rìu, hình như họ thường gọi nó là cây kích thì phải .
[ Halberd:
Tôi nghĩ chắc Kyouko sẽ không do dự mà đâm nó thẳng xuống từ trên đỉnh của đống xe tải.
“Tuyệt kỹ: Moonsault.”
Tôi có linh cảm rằng hình như cô ấy vừa nói cái gì đó tương tự thế thì phải.
Cái xe tải lộn vòng trên không trung một cách không thể tin được.
Tôi không biết phải tả nó như nào, Kyouko sử dụng siêu sức mạnh bất thường của cô ấy, đâm chiếc kích xuyên qua cái xe tải cô đang đứng trên rồi dùng toàn lực hất tung cả nó và cô lên không trung.
Lộn một vòng tuyệt đẹp, cô ấy cứ rơi thẳng xuống chỗ tôi đang đứng.
Cùng với tiếng sấm vang lên như thể mặt đất bị chia rẽ làm đôi, một đám bụi tung tóe khắp nơi trong không khí.
“Wah!?”
Tôi bằng cách nào đó đã tránh được cú đó. Nếu chỉ chậm chân tí thôi thì chắc giờ tôi đã phẳng lỳ (bẹp dúm) giống như bộ ngực của cô ấy vậy.
“Ah~! Tại sao cậu lại tránh nó hả..? Chỉ cần ăn 1 hit thôi, cậu sẽ không cảm thấy đau đớn gì đâu.”
Này này, Cô ấy đang đùa phải không… Cái sức mạnh nực cười này là gì.
“Cái quái gì vậy? Chẳng phải mới nãy thôi cậu vẫn còn đang muốn lập khế ước còn gì!?”
“.. Cậu có lẽ không hiểu về nó đâu. Đối với loài quỷ, việc lập khế ước với một Luyện Quỷ Sư như là… Nếu mà mọi thứ cứ tiếp tục như vậy và con Ghoul kia được lập khế ước với cậu, thì thà tớ làm thế này còn hơn.”
“...”
Ờ đúng rồi, Zonmi cũng nói điều tương tự như vậy.
Nhưng bởi vì thế, liệu có ổn không khi dùng vũ lực để lập khế ước…?
*GURUN* Kyouko lại nhấc cái xe tải vừa nãy lên.
Tệ rồi đây, cô ấy ở gần quá. Tôi không nghĩ mình có thể tránh được đòn tiếp theo.
Và nếu tôi cố gắng đỡ cái đòn tấn công này, tay tôi chắc bị nghiền nát quá đi.
Vì vậy, chỉ còn một lựa chọn cuối cùng. Tôi bật mạnh rồi phóng thẳng với toàn bộ sức lực.
“Ku..”
*GOTSUN* Một tiếng kêu răng rắc chạy dài qua xương tôi. Có vẻ tôi không thể tránh được nó như tôi đã nghĩ.
À mà chân trái tôi cũng dính chưởng rồi. Chắc tôi cũng chả đứng vững được lâu nữa.
“Xin lỗi, Haru. Tớ thực sự không muốn phải hành sử bạo lực như này…”
“Vậy tại sao… cậu lại làm điều đó hả ,Kyouko!”
Liệu có bất lịch sự không khi hỏi như thế?
Tuy vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài hỏi cô ấy.
Sau tất cả những gì đã xảy ra. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chỉ nghĩ về Kyouko như một con người, chứ tôi đâu có biết gì về Kyouko như một Nephine đâu...
“Được rồi.. Để bắt đầu, sao chúng ta không nói về tộc của tớ nhỉ?”
Nhìn từ phía trên xuống, Kyouko nói với một tông giọng nghiêm túc.
“Chúng tớ, Tộc Nephilim, trong khi thuộc chủng loài khổng lồ, là một giống loài tội lỗi được sinh ra từ sự lai giống giữa con người và thiên thần sa ngã.. Hay nói cách khác, chúng tớ là những tạo vật chưa hoàn thiện không thuộc cả hai thứ trên."
“Mặc dù tổ tiên nguyên thủy của bọn tớ sống chui rủi trong một góc của thế giới bên kia, nhưng chỉ vì lý do trên mà những Nephilim bị bức hại đuổi khỏi lãnh thổ của họ và cuối cùng vất vưởng sang thế giới loài người.”
“... Thật sao, đối với tớ nó có vẻ là vấn đề của người khác mà.”
“Họ không còn cách nào khác. Khi tớ được sinh ra, tộc Nephilim đã bị đuổi khỏi thế giới bên kia rồi. Đó là lý do tớ không biết trông nơi đó như thế nào.”
“...”
“Không thuộc cả loài quỷ hay loài người, chúng tớ đúng ở giữa đó. Nếu bằng cách nào đó, chúng tớ có cơ hội để trở về thế giới bên kia… thì chỉ có mỗi lập khế ước với với một Luyện Quỷ Sử và đạt được vài thành tựu lớn… Đấy là những điều mà bố tớ nói.”
Kyouko cười khổ.
Ah, bằng cách nào đó tôi thấy cô thật đáng thương.
Kyouko mang trên vai mình số phận của cả tộc Nephilim.
Mặt khác, tôi cảm thấy mình đang ở trong một trò đùa nào đó… Tôi chỉ biết về việc lập khế ước với loài quỷ, chứ điều này có lẽ tôi đã nhận ra nó quá trễ.
“Tốt thôi, thế nhé. Haru… Đây sẽ là đòn kết thúc. Cậu sẽ ngủ sớm thôi.”
*FIUU* tiếng gió thôi. Chiếc xe tải được vung xuống một cách tàn nhẫn.
Lần này chắc chắn tôi không thể né nó được rồi, tôi nhắm mắt mình lại và buông xuôi...
“Anh thật là một chủ nhân vô dụng đó”
Mái tóc bạch kim thổi bồng bềnh trong gió, một bóng hình quen thuộc xuất hiện.
Tôi mở mắt ra, ở đó một cô gái mỏng manh đang chặn đứng chiếc xe tải bằng chiếc ô của mình.
“Zonmi!?”
Đó chính là Zonmi. Phải chăng cô ấy đã chặn đứng cú va chạm toàn lực này? Cái ô của cô thì trông tả tơi, còn tay cô uốn cong dị dạng theo hướng bất thường.
“Này, cô.. tay cô vẫn ổn chứ?”
“Đừng có xem thường loài Ghoul. Cái vết thương kiểu này chỉ như mấy cái vết trầy sước vớ vẩn thôi.”
“...”
Điều đó có lẽ đúng thật. Tôi không nghĩ cô ấy chém gió về nó.
“ Tôi sẽ giữ chân cô ta lại, nhanh lên di chuyển đi, hay là anh có kế hoạch nào khác?”
“...Ah”
Tôi gật đầu.
Những gì cô ấy nói lúc trước… nó đã nhắc nhỏ cho tôi.
Tôi chạy, chạy với toàn bộ sức lực.
May mắn thay, có vẻ như cái chân trái bị thương của tôi đã hồi phục phần nào. Thật sự tôi cảm thấy mừng với cái ma lực này trong cơ thể tôi.
“Ha-Haru… Cấm chạy!”
Cô ấy vung cái xe tải lao xuống.
Tuy nhiên, lần nảy tôi không còn sợ nữa…, tôi cảm thấy thật sự điềm tĩnh.
*FLASH!*
Di chuyện khéo léo như một con mèo, Zonmi đỡ lấy chiếc xe tải bằng cả cơ thể mình.
“... Cảm ơn cô.”
“Kh-không có gì đâu, không cần cảm ơn tôi đâu, Nếu muốn tạ ơn tôi thì anh hãy dùng hành động ý !”
Tôi nhìn vào Zonmi, hộp sọ của cô bị méo xuống, hãy giữ bí mật về những thứ lòi ra mà có thể nhìn thấy được nào.
Tôi trượt nhanh về phía cái cổng. Tìm kiếm cẩn thận trên những chiếc xe tải đang xếp chồng, ở đó có một lỗ hổng mà tôi có thể chui qua. Mong rằng nó sẽ không sụp xuống, tôi nhanh chóng vượt qua đám xe.
Cái này.. Có vẻ tôi không thể về nhà hôm nay khi còn đang trắng tay rồi.
Cảm thấy một sức ép nặng nề, tôi tiến về phía nhà ga nhanh hết sức có thể.
Dù tôi khá là hiếu kỳ về diễn biến trận đấu của Kyouko và Zonmi, nhưng mà điều đó cũng chẳng mang đến gì tốt đẹp cho tôi cả.
The International Monster Asscociate ( Hiệp hội Quái Vật Quốc Tế ) à. Mặc dù cái tên nghe rất đáng ngờ, nhưng đây chắc chắn chính là chìa khóa để giải quyết mọi vấn đề.
Tôi chạy thật nhanh với tốc độ không kém gì Melos khi anh ấy muốn cứu Selinuntius.
[ 2 nhân vật này trong tác phẩm Run, Melos! ]
Tôi lên chuyến tàu vừa cập bến đúng lúc.
XxX
Sau khi đến đúng địa điểm cần tìm, tôi không thể nói lên lời.
Dù tôi nghĩ nơi này sẽ dễ dàng nhận biết thôi… nhưng không ngờ nó lại quen thuộc như thế. Một nơi rất cần thiết cho mỗi bữa ăn gia đình, cửa hàng bán lẻ địa phương “Cửa hàng thịt Sakurazaka”.
Thật ư…? Chẳng phải đây là quê nhà mình sao…?
[Tên này đi tàu về quê nó]
Nhìn tấm biển “Cửa hàng thịt Sakurazaka” trên bản đồ, nơi đây là một tòa nhà kín và cũ nát. Có vẻ như chi nhánh văn phòng The International Monster Asscociate ( Hiệp hội Quái Vật Quốc Tế ) được đặt tại tầng ba của tòa nhà này.
Đã đến đây rồi.. Tôi hi vọng mình sẽ thu được vài kết quả.
Tràn đầy sự lo lắng, tôi bước lên bậc thang. Trong khi đang từ tầng hai đến tầng ba ...
… Có một con rắn hồng xuất hiện trước mắt tôi.
Với cái bụng phồng lên khiến nó trông giống một sinh vật lạ chưa từng được phát hiện.
Liệu nó có phải… một con quái không nhỉ?
Thè chiếc lưỡi ra, có vẻ nó muốn bảo rằng “theo tôi” mà không cần nói.
Cái gì đây … Liệu đây có phải là một dạng bẫy nào đó không?
Mà kể cả thế cũng chả còn cách nào khác. Cứ theo con rắn, tôi đi qua cửa văn phòng. Bên trong cực kỳ bừa bãi, nếu để diễn tả thì, giống như “Phòng ngủ lộn xộn của một sinh viên đại học nào đó”. Có rất nhiều sách và tài liệu nằm rải rác khắp mọi nơi khiến cho cả chỗ đứng còn không có
Đi sâu vào trong, có ai đó đang ngã ngửa trên cái mặt bàn. Đó là một người phụ nữ.
Chị ta có hàng lông mi dài trên đôi mắt hẹp, một chiếc mũi cân xứng, và mái tóc dài bồng bềnh đen óng.
Xét tổng thể, đây là một người toát lên vẻ đẹp của phụ nữ trẻ trưởng thành.
“Em là… Xem nào… Chiharu-kun đúng không nhỉ?”
“Đúng ạ, nhưng chị là ai?”
Mặc dù bị lộ tên khiến tôi cảm thấy khá bất an.. Nhưng chắc điều đó cũng không vấn đề gì.
Biết được tên tôi, vậy người này chắc chắn có liên quan đến Luyện Quỷ Sư rồi.
“Chị là Luka. Mọi người cũng hãy gọi chị như vậy luôn (Không dùng kính ngữ ý). Chị là Luyện Quỷ Sư được phân công tại vùng này… Em có thể coi chị là một người bảo vệ cũng được.”
Luyện Quỷ Sư bảo vệ vùng này… Tôi nghe rằng có rất nhiều chi nhánh IMA khắp thế giới. Chẳng lẽ cứ mỗi chi nhánh có một Luyện Quỷ Sư chịu trách nhiệm sao?
“Đây là chi nhánh văn phòng của The International Monster Asscociate ( Hiệp hội Quái Vật Quốc Tế ) phải không ạ? Không phải thông tin về nó có hơi lộ liễu sao?
“À đúng vậy đấy. Ngày trước thì họ thích bưng bít thông tin hơn, nhưng giờ khác rồi. Em có thể hiểu khi nhìn bên ngoài mấy ngày nay thôi. Làm sao có thể giấu mấy thứ đó lâu như vậy được.”
“... Làm sao mà thế giới lại thành như thế này?”
“Đấy cũng là điều mà bọn chị muốn biết Chiharu-kun à. Cách đây rất lâu, thế giới đã bị dính vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng. Vì thế nên lần này, bọn chị đã chấp nhận rủi ro để tuyển một lượng lớn Luyện Quỷ Sư. Bọn chị rất mong đợi sự tham gia của em.”
“...”
Khi chị ấy nhắc đến rủi ro, kể cả tôi cũng hiểu ý chị ta đang muốn nói đến việc nổi loạn của lũ quái và những bài báo cáo.
Làm giãn tác nghẽn ở Abyss Gate ( Cánh Cổng Địa Ngục ) nối giữa thế giới bên kia và thế giới loài người.
Liệu đấy có phải rủi ro mà chúng ta phải đảm nhận…?
“Vậy, em chỉ muốn hỏi thế thôi à?”
“...Không, em đến đây để hỏi về một thứ.”
“Fu, fu, Ý em là gì?”
Luka-san nở một nụ cười quyến rũ.
Tôi kể cho chị ấy nghe toàn bộ câu chuyện.
Việc tôi được lựa chọn làm Luyện Quỷ Sư. Việc bị kẹt trong cuộc xung đột giữa tộc Ghoul và tộc Nephilim. Và vụ ẩu đả , đối đầu lẫn nhau của hai người họ mới vừa nãy.
‘Ah, cái con người này chắc hẳn cần phải tư vấn nhiều thứ lắm đây’
Nhìn thái độ của cái chị Luka khi nghe tôi trình bày đủ để thấy được điều đó.
Tuy nhiên, chỉ một chút thôi.
Nếu có gì đó mà thu hút sự chú ý của tôi, thì đó là cách hành xử mà Luka-san, trong lúc tôi đang nói mà chị ta cứ cười thôi… Tôi đâu có nói gì đáng buồn cười đâu.
“Uk uk, Chị hiệu đại khái vấn đề rồi.. Chiharu-kun này, em vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
“Em… đứa trẻ á?”
“Ừm, một đứa trẻ. Đặc biệt hơn, em là dạng trẻ con mà sẽ ăn hamburger với sốt cả chua ý.” (Trans: Mình vẫn ăn như thế)
“Cái tiêu chuẩn đánh giá kiểu gì vậy?”
“Người lớn ăn nó với nước sốt đậu nành.”
“Thật á! Em không biết về nó đâu đấy!”
Tôi thấy lo lắng về những gì đang được bảo rằng thường thức của tôi không giống với thường thức của thế giới
“Vậy cuối cùng thì em chọn ai trong số họ?”
“Chọn ai á… Liệu có vấn đề gì không nếu em không chọn?”
“Ừ, vấn đề lớn đó. Em thật đúng là vô tích sự quá đi.”
“...”
Những từ đó khiến tôi tổn thương quá, như bị tên đâm trúng ý.
Nói thế nào nhỉ… Luka-san là kiểu người thường toát lên bầu không khí bí ẩn.
Không phải là dạng nói nhiều hay thích nói đùa, ánh mắt của chị ta giống kiểu có thể nhìn thấu mọi thứ giống như đó là điều hiển nhiên vậy.
“Vậy sao em không thay đổi cách suy nghĩ của mình đi? Cô gái nào em muốn chọn làm bạn gái?”
“Kiểu tình huống éo le gì vậy?”
Bọn tôi không theo kiểu quan hệ đó… Kết luận vậy, tôi cố đặt lại vấn đề đúng chỗ của nó.
“Thẳng thắn mà nói, em muốn chị chỉ em cách nào đó mà không để ai bị đau khổ. Hãy dạy em phương pháp khiến cho cả Zonmi và Kyouko đều hạnh phúc.”
“Ngọt ngào làm sao. Em không nghĩ mình đang đòi hỏi một điều không thể sao?”
“.. Có lẽ vậy.”
“Có một cách đó.”
“Có ư!”
Nhìn vào đôi mắt của chị ta, tôi đã hiểu ngay. Chị ta giống hệt Manami… Dạng người sinh ra dưới vì sao 'bạo dâm vô cực' (extreme sadism). Có lẽ trêu chọc người khác là một cách tiêu khiển của chị ấy.
“Tuy vậy, chỉ cho em cũng được thôi, nhưng có một vài điều kiện. Em có thể giúp chị một chút được không?”
Luka-san lại nở một nụ cười quyến rũ.
Thật sự cho dù tôi biết mình đang bị làm phiền giống như nhảy trên lòng bàn tay của chị ấy. Tôi vẫn gật đầu đồng ý.
“Nói ngắn gọn thì từ giờ đến 3 ngày nữa chị muốn đi nghỉ mát, vậy chị muốn em bảo vệ vùng đất này trong lúc đó. Em làm được không? Em trông có vẻ một người đáng tin cậy đó. Em biết đấy, kể từ khi chị giao phó em nhiệm vụ này, chị lâu rồi chưa có cơ hội đi du lịch một mi..”
“Chờ chút đã! Liệu có ổn không khi giao phó công việc quan trọng này cho người khác làm !?”
“Không sao, không sao. Đây là trường hợp đặc biệt đấy.”
Kể cả khi chị chỉ xem nhẹ nó, chẳng phải rõ ràng là công việc cực quan trọng sao...
“Nếu có gì quan trọng xảy ra như là hướng dẫn cho một Luyện Quỷ Sư mới, miễn là em không cư xử thiếu lịch sự. Dễ dàng thôi.”
“Một Luyện Quỷ Sư mới ư.. Này, em còn chưa đồng ý làm một Luyên Quỷ Sư cơ mà…”
“Vậy cơ à!?”
Luka-san bắt đầu nói như thể chị ấy vừa nhớ ra gì đó.
Chẳng lẽ chị đang lờ đi những gì tôi nói…?
“Chị sẽ vui lòng cho em một vài lời khuyên. Em biết đấy, những luyện sư tân binh phải lựa chọn một trong ba loài quỷ tương thích với khả năng chính mình để trở thành cộng sự. Em có hiểu điều này có ý nghĩa gì không?”
“Ế, có ý nghĩa gì vậy?”
“Ngay bây giờ, có hai người đã gặp em. Cả hai đều được đề xuất cho em chọn. Theo những gì chị biết… Chẳng phải nên còn một người nữa sao?”
“Còn một người.. Chưa xuất hiện?”
“Em nên giành chút thời gian suy nghĩ về nó. Có vẻ như … vận đen của em chỉ mới bắt đầu thôi.”
“... Đừng nói những điều tồi tệ giống như kiểu một dòng từ bộ manga bị hủy nào đó chứ.”
Mặc dù tôi đang tò mò về những lời mà Luka-san đã nói, nhưng tôi thấy chúng ta nên quay lại vấn đề chính lúc này.
Để bảo vệ vùng đất trong khi Luka-san đi mất… Tôi không hiểu nổi, nhưng liệu tôi có nên hỏi Zonmi và Kyouko hợp tác với nhau lúc này không…?
Trong lòng tôi bắt đầu tràn đầy sự quyết tâm, sau đó tôi rời khỏi nơi này.
xxx
“Anh về rồi!”
“...”
xxx
“Anh về rồi!”
“...”
Zonmi xuất hiện khi tôi đang cởi giày ở sảnh lúc về nhà.
Vẫn bộ đồ thùng thình lúc trước mà tôi đưa cho, vì lý do nào đó cô ấy mặc thêm một chiếc tạp dề, nhưng vẫn chưa sao. (Chưa thôi)
Đó… Liệu có phải một trò đùa?
Có một con dao làm bếp lớn đang đâm thẳng trên trán Zonmi
“Này.. Đầu cô vẫn ổn chứ?”
“Ca-cái gì cơ!?”
Zonmi lên giọng và cong miệng lên nói.
“Anh đang có ý gì? Tôi hoàn toàn bình thường, đừng có đánh đồng tôi với tên biến thái như anh!”
“.. Không, không phải cái đó. Ý tôi là cái này, cái này này.”
“Ah!”
*JAM* Tôi rút con dao đang dính trên đầu Zonmi ra.
Nếu tôi nhớ không nhầm… Cái thứ dính trên đầu Zonmi là con dao yêu thích của tôi.
“Ý tôi là, làm sao cô không để ý rằng có con dao dính trên trán chính mình hả…?
Khi tôi chỉ thể, Zonmi bắt đầu phồng má lên.
“Cũng không trách được, loài Ghoul bọn tôi không có hệ thống cảm xúc như là đau đớn đâu!”
Cô ta tỏ ra tức giận.
Không, không cảm giác đau đớn là một thứ rất quan trọng đó. Nó là một tín hiệu quan trọng mà cơ thể gửi đến chúng ta như SOS vậy… Mặc dù có thể nói.. Loài Ghoul gần như bất tử ngay từ đầu rồi, nên họ đúng cũng chẳng cần chức năng đó.
“Vậy, ai là người đã làm cái điều khủng khiếp đó?”
Cái này chắc chắn không phải do cô tự gây ra.
Trong khi tôi đã linh cảm ra được thủ phạm của vụ này, nhưng tôi vẫn ít nhất phải hỏi.
“Nó là do em gái của Chiharu làm đó. Tôi cũng chả biết tại sao nữa, cô ta tự nhiên lao vào đâm tôi.”
“Như dự đoán.”
Khủng khiếp quá.
Nếu Zonmi mà không phải Ghoul thì liệu việc gì sẽ xảy ra?
Tôi đã mường tượng ra cái tội ác mà sẽ ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời.
“Vậy, tôi vẫn còn một số câu hổi…”
“Ừ, cái gì?”
“Sau đó, làm thế nào mà cô kết thúc được trận chiến với Kyouko?”
Dù tôi cũng lo về cuộc nổi loạn của em gái tôi, nhưng điều này cần biết trước đã.
Tôi không thấy những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể Zonmi, ngoài cái trán cô ra, và còn nữa, cô ấy về được đến nhà tôi, tức là cô ấy thắng phải không nhỉ?
“Tôi không có gì bào chữa. Tôi đã chế ngự dồn cô ta vào góc, nhưng cuối cùng.. cô ta lại chạy thoát vào những giây cuối.”
“...Vậy à?”
Hơn cả tưởng tượng
Kyouko, người có siêu sức mạnh có thể nâng cả một chiếc xe tải bằng một tay mà còn phải chạy thoát ư. Kỹ năng thật sự của Zonmi chắc chắn phải hơn nhiều những gì tôi mong đơi.
“Mmm… Mmmm!”
Lý do nào đó, tôi có thể nghe thấy tiếng em gái tôi đang rên rỉ.
“Này, Zonmi… Nhân tiện, cô đã làm gì Manami vậy?”
“Ý anh là em gái anh à, tôi chỉ trói cô ta lại bằng dây thừng để cô không hành động bạo lực nữa.”
“...”
Cô ta bình tĩnh nói với tôi như vậy. Cô ta làm cái quái gì với em gái của người khác vậy hả, con dở hơi này.
Khi mà tôi định lên tiếng vậy, Manami xuất hiện trong tư thế kiểu trói mai rùa (BDSM) .
(Ảnh ngoài ln)
“Oo… Mmm…”
Em ấy chắc hẳn định nói “Oniichan !”, nhưng tôi không thể hiểu được do có cái khăn tắm nhét trong mồm em ấy.
Tôi tò mò không biết Zonmi có thể học kiểu trói mai rùa đó ở đâu khi mà nó không được phổ biến rộng rãi trong cuộc sống đời thường, nhưng ngay lúc này nó không phải vấn đề.
“Chờ chút, anh sẽ giúp em ngay đây.”
“.. Dừng lại, đừng. Một khi cởi trói cô ta, nếu cô ta lại điên lên lần nữa thì phải làm sao? Để tránh việc đó, không phải tốt hơn nếu cứ để cô ta như thế ư?”
“Em gái tôi trông giống như thú dữ ư?”
Nghĩ lại thì, cái cô học sinh chuyển trường này cũng tự giới thiệu mình như thế trong ngày đầu tiên nhập học.
Zonmi thật sự ghét loài người vậy sao...
Tôi vừa nghĩ vừa tháo chiếc khăn tắm khỏi mồm em gái tôi.
Trong tình hình này.. Thay vì chỉ là trò đùa thường thường, tôi lại thấy có cảm giác bất ổn.
“... Haaah! O-onii-chan ! Con nhỏ đó là cái quái gì vậy ? Nó còn không chết dù em đã giết nó vài lần, chắc chắn có gì đó kỳ lạ ở nó.”
“Bình tĩnh lại nào, Manami, Không phải em mới là đứa kỳ lạ sao? Ngay từ đầu, không phải vô nhân đạo khi giết một ai đó mới gặp sao.”
Tôi không rõ tại sao, nhưng có vẻ như những người xung quanh tôi đều có thường thức kỳ lạ cả. Chệt tiệt, giờ đầu tôi đang loạn cả lên này.
“Con nữ Zombie kia! Đừng có mà đến gần Oniiii~-chan! Biến đi!”
“Tôi không phải là Zombie. Tôi là Zonmi, một Ghoul kiêu hãnh.”
Zonmi lẩm bẩm một lời phàn nàn.
Tất nhiên rồi, cô ta sẽ làm ầm lên về điều đó mà.
“Ờ thì , về việc đâm người khác bằng dao làm bếp… thế là hư đó, hiểu chưa?”
“Nh-nhưng cô ta~! Cô ta tự nhiên đến đây rồi còn nói ‘tôi sẽ sống cùng với Oniichan’! Em sẽ không bao giờ đồng ý chuyện đó!”
“Cô nói thế thật à...Zonmi?”
“Ừ. Để những thứ xảy ra trong hôm nay không tiếp diễn một lần nữa. Ít nhất cho đến khi kết thúc thỏa thuận của chúng ta, tốt nhất đừng có rời khỏi tầm mắt của tôi.”
“...”
Chắc chắn Zonmi có thể giúp ích cho tôi về nhiều thứ khi ở bên ngoài. Tôi không biết khi nào Kyouko sẽ lại muốn lập khế ước bằng vũ lực lần nữa.
“Nghe này, Manami… Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Mặc dù anh cũng không muốn thế đâu, nhưng tình hình hiện tại không cho phép bọn anh sống xa nhau…”
“Ca-cái gì cơ? Anh phải sống cùng nhau dù cho anh không muốn điều đó ư?”
“Ờ thì ~ có một số vẫn đề sâu xa về nó…”
“Onii-chan… Chẳng có lẽ, cô ta là bạn tình của anh à?... Đúng nó rồi! Em không đồng ý! Giết, giết con ả này ngay! Onii-chan cởi trói cho em! Em phải giết cô ta!”
“Em nói cái quái gì vậy?”
“Urk!”
Tôi búng trán Manami.
Như mọi người thấy đó, Manami có khuynh hướng dễ dàng trở nên điên loạn, nhưng nếu biết nói lý lẽ với em ý, em ấy sẽ vâng lời… mặc dù tôi không chắc điều đó giúp được gì trong trường hợp này.
“Mmmph~~~! Onii-chan, thật hư hỏng. Em sẽ quất anh (bằng roi) hàng trăm lần để trừng phạt với điều này.
Đúng như tôi nghĩ, em ấy luôn như thế này...
“Bạn ti- ti-ti-tin..”
Lý do nào đó mà khuôn mặt Zonmi đỏ bừng như trái cà chua và còn lẩm bẩm thứ gì đó.
“Nhanh lên, cởi trói cho em đi! Onii-chan đã bị lừa bởi con quỷ cái này rồi! Em sẽ mở mắt giúp anh!”
“Nếu muốn anh cởi trói, em phải nghe hết sự tình đã.”
“Mmm~”
Tôi tháo sợi dây đang trói Manami.
Tôi ước rằng một khi làm xong sẽ không có rắc rối gì nữa, nhưng chắc mong ước xa vời thôi...
XxX
Sau đó, mất tận một giờ để thuyết phục được Manami, chúng tôi cùng nhau ăn tối. Thực đơn hôm nay của chúng tôi là gà rán tẩm bột ăn kèm với salad và súp miso, khá đơn giản nhưng hợp khẩu vị của chúng tôi.
Tôi khá ngạc nhiên khi một mình Zonmi làm tất cả món này mà không cần ai giúp.
Có thứ làm tôi tò mò, có vẻ như Zonmi mặc một chiếc tạp dề là do cô ấy đang chuẩn bị bữa tối lúc nãy.
Mùi hương ngọt ngào của dầu cá chiên lên kích thích sự thèm ăn của chúng tôi.
“Ooh, cái này ngon quá.”
Bề ngoài thì giòn tan còn bên trong thì đậm đà. Cùng lúc, một vị cay nhè nhẹ yêu thích tan chảy trong miệng tôi.
“Vậy à? Tôi đã học cách làm nó hợp với khẩu vị của anh đó.”
“Mmm~. Onii-chan chỉ nói quá lên thôi! Khi đứng trước một người đẹp, anh sẽ làm nụ cười ngu ngốc như vậy đó! Đồ háu ăn!”
“Thế cơ à, vậy em ăn thử cái này xem.”
Thể hiện thái độ không hài lòng, em gái tôi bốc miếng gà rán cho vào miệng mình.
“...!”
“Thế nào, ngon chứ?”
“Hmph. Cũng chả có gì đặc sắc! Đồ ăn Onii-chan nấu còn ngon gấp trăm lần ý!”
Mặc dù nói thế, Manami lấy đũa gắp lia lịa với tốc độ không tưởng.. Con bé này chẳng thành thật chút nào.
Do chúng tôi mồ cha, còn mẹ thì thường xuyên đi công tác nước ngoài nên tôi là người phụ trách nấu ăn. Không phải là tôi thích thế đâu, nhưng không thể làm khác được.
Không phải Manami không biết nấu.. Mà nếu để em ý làm, tôi sợ rằng sẽ có cái gì đó lẫn trong đấy mất. Không thật đấy, tôi không nói đùa đâu.
“Ngạc nhiên thật đấy, Zonimi, cô nấu ăn ngon lắm.”
“Tất nhiên. Bởi vì đối với loài quỷ chúng tôi, thực ăn cũng là một nguồn ma lực cần thiết mà.”
“Ế~, Vậy hóa ra là thế à.”
Có vẻ như việc bổ sung ma lực cũng giống như dinh dưỡng bình thường.
“Món súp miso này, thành thực nó không thua kém gì cái tôi thường làm, dù thành phần vẫn thế… Hử?”
“À món súp miso đó được em gái anh làm đó. Cô ta cứ cứng đầu bảo ‘để tôi làm nó’...
Cái quái gì vậy. Tôi có linh cảm chẳng lành.
“...Xin lỗi, anh sẽ đổ nó vào bồn rửa.”
“Ah! Onii-chan ác quá! Lần này em không có bỏ gì lạ vào đâu !”
“Nói cứ như anh tin em lắm ý! Có quá nhiều vụ như này rồi! Thành thật đi, em có bỏ gì nguy hiểm vào trong nó không?”
“Em thật sự không bỏ gì vào mà… À thì, cũng có một chút tình yêu vào …”
“... Như anh nghĩ, anh vứt nó đây.”
“Uwaaaaa! Đừng onii-chan! 3000 yên một gam đó!, em dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình để mua nó đấy!”
“Làm như anh biết ý!”
Tôi phải chớp lấy cơ hội này để đổ bỏ cái món súp miso này.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !”
Manami phát ra một âm thanh kỳ lạ giống như bọn rễ cây khoai ma ý.
[Cây khoai ma là cái bọn quái thực vật mà nhổ nó lên là nó hét kinh khung lắm ý, vd trong Harry Potter ]
“...”
Zonmi nhìn cách hành xử của anh em chúng tôi với ánh mắt lạnh băng.
Không, tôi đang nói gì vậy? Thật sự … cái đó là gì?
[Ý nói sao lại nhìn nó như thế ]
“... Ờ thì, vậy anh đã nghĩ ra kế hoạch nào để giải quyết chuyện đó chưa?”
“À ừm, về chuyện đó…”
Tôi nói với Zonmi những gì đã xảy ra lúc trước về Luka-san.
“Vậy à? Nếu là Luka nói, thì chúng ta có thể tin tưởng được.”
“Ế, cô biết chị ta à? Luka-san là một người nổi tiếng à?
“Luyện Quỷ Sư Kẻ Mê Hoặc Rắn… Luka Xà Nhãn. Một Luyện Quỷ Sư cực kỳ tài năng, ứng cử viên hàng đầu cho chức Quỷ Vương tiếp theo. Với vô số thành tựu đạt được, cô ta nổi tiếng không chỉ ở đây mà còn cả ở thế giới bên kia nữa.”
Tôi hiểu. Dù tôi nghĩ chị ta là người có một hào quang bất thường quanh mình, nhưng đâu ngờ đó là một người cực kỳ thành công.
“Bảo vệ vùng đất .. phải không? Mà ngay từ đầu cũng sẽ chẳng có gì lớn xảy ra đâu, thế nên độ khó của nhiệm vụ này cũng chỉ ở mức cực thấp mà thôi.”
“.. Sẽ không có sự cố lớn nào xảy ra trong vùng này đâu.”
“Đó là lý do mà chúng ta không cần phải lo lắng. Từ ngày mai, cứ yên tâm bảo vệ vùng đất là được.”
“Ế, nhưng còn trường học…”
“À một nửa trường đã bị phá hủy trong trận chiến với con Nephilim rồi. Nó sẽ đóng cửa một lúc trong thời gian tới.”
“...”
Tôi rút lại lời vừa nói.
Cảnh sát, cứu! Có chuyện lớn xảy ra rồi!
Ngực tôi bị lấp đầy bởi cái cảm giác tội lỗi
Bất thình lình, khi tôi nhìn Manami, ‘Mph!’, em ấy mím môi và trông có vẻ không thoải mái vì lý do nào đó.
“Này, nói cách khác, chẳng phải đó là hẹn hò sao?”
“Chắc chắn không phải, tại sao em không chịu lắng nghe khi người khác nói?”
“Nói dối ! Kể cả anh nói vậy, chẳng phải hai người dành thời gian bên nhau cả ngày sao? Đó chính là hẹn hò đó!”
“Ha,ha, em nói cái gì vậy Manami. Này, Zonmi, nói gì đó đi…”
“He-he-hẹn hò.. Hẹn hò ư….”
Zonmi cúi xuống, đôi má cô đỏ lên trông thấy.
...Này, tại sao cô không phủ nhận nó hả.
“Mmmmmph. Đấy, như em nói! Chắc chắn em sẽ không cho phép nó ! Còn quá sớm cho Onii-chan đi hẹn hò, thật quá táo bạo!”
“Vậy chẳng lẽ em muốn anh dành cả ngày ngủ trong nhà à?”
Ngay cả nếu tôi cân nhắc và gọi nó là một cuộc hẹn, tôi không hiểu tại sao tôi cân phải được cho phép bởi em gái tôi.
“Em cũng sẽ đi cùng anh. Đấy mới công bằng.”
“Xin lỗi, cơ mà anh không hiểu. Đầu tiên, cho em đi theo thì có ích lợi gì chứ.”
“Có những lợi ích khi cho em đi theo”
“Sao nghe nó như kiểu hàng tặng kèm khi mua mấy loại dầu gội lởm thế?”
“Không phải… mà em thấy nghi ngờ về khiếu hài hước của anh đấy…”
Trong khi đang lườm tôi một cách khinh miệt, ‘E hèm!’ Manami nuốc nước bọt rồi nói tiếp.
“Onii-chan, không phải sẽ rất tệ nếu bằng cách nào đó anh phải mua quần áo hay đồ lót với con Zombie này sao?”
“Gì!”
Thời điểm cô ấy nghe những lời của Manami, cơ thể Zonmi giật mạnh.
“Ah~. Giờ em nhắc đến nó, đúng là quần áo cô ta cũ hết rồi. Có vẻ chúng ta nên mua cho cô ta vài bộ mới.”
“Khôn-không phải lo, tôi không cần nó đâu. Đống quần áo này là đủ rồi.”
“... Lại nhắc đến nó, có vẻ như bằng cách nào mà cô kiếm được một bộ đồng phục của trường ta, cô lấy nó ở đâu vậy?”
“Cái đó… Tôi lấy ở chỗ Luka. Cô ta cũng giúp tôi nhập học vào trường luôn.”
“Ế, hóa ra là vậy…”
Tôi đã thắc mắc từ lâu, giờ đã được sáng tỏ rồi.
Trong hai ngày mà Zonmi biến mất, hóa ra cô ở chỗ Luka-san.
“Ý em là, ê con Zombie kia, cô cần thay đồ lót đúng không? Cô không định cứ mặc mãi một bộ đấy chứ, phải không…?”
Khi Manami hỏi với cái nhìn khinh miệt trên mắt em, cơ thể Zonmi lại giật mạnh giống như con cá vàng bị kéo lên mặt nước.
“Này… Chẳng lẽ… cô..”
“Tôi không còn lựa chọn nào! Tôi không thể nhờ ai mua hộ tôi đồ lót được! Tôi chỉ đơn giản cứ mặc cái bộ tôi thích… Này, Chiharu! Đừng nhìn tôi với con mắt như vây chứ!”
[ Trans: Yên tâm, con trai có đứa mặc một bộ suốt một tuần cơ mà ]
“Ha, ha…”
Có nghĩa là mai ba chúng tôi sẽ đi mua sắm.
Tất nhiên là bảo vệ vùng đất nữa, tuy nhiên… chắc là sẽ không có gì phải lo đâu.
XxX
Lúc sau0=.
Zonmi quyết định đi tắm , còn tôi tranh thủ lượn khỏi nhà tí.
Ý định của tôi, tất nhiên, là đi xem thử xem Kyouko có sao không.
Để lại lời nhắn ‘tôi sẽ đi ra cửa hàng tiện lợi’ và tôi đi ra ngoài.
Ngay bây giờ tôi có thể bị tấn công bất cứ lúc nào, tuy nhiên, tôi không thể chỉ đơn giản bỏ qua nó được. Ngay cả khi thực tế Kyouko là một con quỷ, nó không thay đổi rằng cậu ấy là bạn thời thơ ấu của tôi.
Đi bộ trên phố một lúc trong đêm, tôi thấy căn hộ nhà Kyouko. Đó là một căn nhà làm bằng gỗ và không thể đánh giá nó đẹp ngay cả khi đã tâng bốc nó lên ( nhà tồi tàn ). Khi tôi còn bé, tôi thường hay đến đây chơi, nhưng dạo này tôi chẳng có cơ hội đến thăm nữa.
Liệu cậu ấy có ổn không..?
Không phải lo. Kể cả cậu ấy cố tỏ ra nghiêm khắc như nào. Bên trong cậu ấy thực sự mềm yếu đến không ngờ.
““Ah!””
Trong khi đang đến chỗ rẻ, tôi chạm mặt Kyouko đang mặc áo thun thể thao.
“...”
Kyouko đang cầm một cái túi đi chợ. Vào giờ này á… Có lẽ cô ấy nhắm đến mua hàng giảm giá phút cuối đây mà. Tôi biết vì tôi cũng hay làm thế.
“Yo!”
Vẫn giống như mọi khi, cái bầu không khí khó xử đó, nhưng lần này tôi lại chủ động chào cô ấy.
“Ngạc nhiên thật đấy. Cậu thật sự là một tên ngốc đó… Kiểu này cậu không sống được lâu đâu.”
“Đúng, tớ là đồ ngốc, cuối cùng cậu cũng nhận ra à, đồ ngốc này?”
Tất nhiên không phải tôi đang xem nhẹ nó.
Nhưng ngay lúc này, tôi không nên bỏ Kyouko một mình. Cho nên...
“Này, cậu có muốn nói chuyện chút không?”
Tôi quyết định và cố thay đổi bầu không khí.
Tôi đã không đến nhà Kyouko kể từ thời tiểu học, chắc cũng phải 5 năm rồi.
“Ha, ha, ha, nhà cậu vẫn chẳng thay đổi tẹo nào.”
“Đừng nói thế, cũng chẳng khác được vì từ đầu vốn chúng tớ chẳng có gì rồi!”
Phòng của Kyouko chỉ có tối thiểu những đồ đạc cần thiết, sống đơn giản một cách mà không ai ngờ một cô gái tuổi này có thể làm được. Ở trường, Kyouko mang đến một ấn tượng tiểu thư đài các. Nếu mà bọn con trai trong lớp mà biết được, chắc chúng xỉu mất.
[ chẳng lẽ không có đứa nào Stalker em nó à ? ]
“Cậu có muốn uống gì không?”
“À ừ .”
“Calpis nhé?”
[ Calpis là sữa chua uống nhé, ngon lắm. ]
“Không, tớ không thích calpis nhà cậu đâu vì nó nhạt toẹt ra!”
Ăn một cú đá.
“Có trà lúa mạch không?”
“Ok”
Cuộc nói chuyện cứ tiếp diễn như vậy khiến tôi an tâm phần nào.
Tốt, Kyouko vẫn vậy.
Ít nhất có vẻ tôi sẽ không bất ngờ bị tấn công đâu.
Bất chợt, tôi nhớ về khoảng thời gian tôi đến chơi tại căn nhà này hồi tiểu học.
Lúc nào nhỉ?.. Kể từ khi chơi với con gái xấu hổ lắm, nên mối quan hệ của tôi với Kyouko bắt đầu trở nên căng thẳng. Có lẽ do những ký ức đã chìm sâu của nơi này,.. Hoặc do cái ngôi nhà chẳng thay đổi gì trong 5 năm qua mà tôi cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.
Một lúc sau, Kyouko quay lại với hai cái cốc trên tay.
“Này, cậu không nghĩ tớ sẽ tấn công cậu à?”
Kyouko lẩm bẩm trong khi đang bước xuống bậc thang.
“Vậy cậu có ý đinh tấn công không?”
[ Thằng này đang nói kiểu tấn công đó ý ]
“Ờ thì, cậu đã xem trận đánh với con Ghoul đó rồi đấy. Chả có lý do gì để làm thế ở đây cả. Xin lỗi về lần đó nhé… Vì cớ gì đó mà thành ra vậy.”
“Vậy à? Cũng tốt. Vì tớ muốn lần đầu của tớ là với cô gái tớ thích.”
Tôi giả ngốc khiến Kyouko cười khúc khích một chút.
“Haru nè, làm ơn hãy quay lại sau một chút”
“Tại sao lại đột nhiên làm thê?”
“Ổn thôi mà”
Được bảo vậy, tôi liền quay lại đằng sau.
Xem nào, tôi cảm thấy những sự việc gần đây luôn phát triển theo hướng này… Đặc biệt hôm nay.
Khi tôi quay lại sau khi nghe được ‘giờ quay lại được rồi’, tôi phát hiện ra Kyouko lại cởi bỏ quần áo của mình.
Không mặc gì khác ngoài bộ đồ lót, Nửa thân trên của Kyouko, mặc dù đang vô thức run rẩy nhưng vẫn thể hiện một sự nghiêm túc khi cô nói những lời tiếp:
“Tớ sẽ cho cậu xem hình dáng thật sự của tớ.”
“...Ok”
Ngay khi vừa nói xong, trên lưng của Kyou xuất hiện những vệt đen mờ ảo.
Được che phủ bởi mái tóc dài mỏng, chúng biến thành hình dạng một đôi cánh.
Rất khó để so sánh nó với thứ gì đó trong thế giới này, nhưng nếu bắt tôi phải tả thì nó gần giống với cánh loài Dơi… Kể cả có tâng bốc nó cũng không thể bảo rằng đôi cánh thật dễ thương được. Chúng mang đến một cảm giác khó chịu và hỗn loạn.
“Đây chỉ là một phần thôi, nếu cậu muốn tớ có thể chuyển biến toàn phần. Cậu có muốn nhìn không?”
“À thôi, thế là đủ rồi…”
Tốt hơn nên tránh điều đó, từ những gì tôi đang thấy đã mang đến cảm giác khó chịu rồi. Nếu còn thấy nhiều hơn nữa chắc tôi sẽ đau đầu mất.
‘Không biết từ bao giờ…”
“Tớ đã nhận biết được mình chẳng phải loài người từ khi sinh ra… Nhưng tớ đã chối bỏ nó. Nó rất khắc nghiệt. Kể cả trong khi che giấu thân phận thật của mình, tớ không thể trở nên gần gữi với bất kỳ ai…”
“... Tại sao giờ cậu mới nói với tớ?”
“Tớ không thể, cái dạng này… thật đáng sợ phải không?
“...”
Tôi chẳng thể phủ nhận hoặc công nhận nó được.
Người ta phải tự giải quyết những vấn đề của chính họ, nhưng tôi không thể đưa ra một quyết định ngay lúc này.
“Trong khi đối với người khác đây không phải vấn đề quan trọng gì, nhưng đối với tớ thường tự hỏi mình là ai, mình sinh ra để làm gì.”
“...”
“Nhưng cậu biết không? Gần đây, cuối cùng tớ đã có thể kiểm soát được sức mạnh này. Đó là khi tớ biết được Haru được chọn làm Luyện Quỷ Sư. Tớ đã rất vui. Tớ nghĩ rằng sẽ thật sự hạnh phúc nếu mình có thể dùng sức mạnh vì lợi ích của ai đó gần gũi với mình."
“Thật ư?”
Cậu ấy luôn nghĩ về những thứ đó à.
“Nhưng giờ đã muộn rồi, quá muộn rồi. Hôm nay khi tớ tập trung sức mạnh và quyết định mở lòng mình thì đã có một cô gái khác bên cạnh Haru rồi. Tớ đã sợ hãi. Tớ cảm thấy cô ấy sẽ cướp đi nơi mà tớ vừa tìm thấy… đó là lý do tớ làm trò ngu ngốc đó. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?.. Ngài những điều đáng ghê tởm đó… Tớ còn tự làm mình bị ghét nữa…”
Kyouko nhìn xuống cùng với đó là những giọt lệ chảy ra từ đôi mắt cậu ấy.
… Giờ nghĩ lại, Kyouko đã luôn là người như thế này.
Thật sự cậu ấy học cái thói quen xấu này từ ai vậy! Giả vờ cứng rắn với khuôn mặt điềm tĩnh… nhưng rồi tự mình dồn hết gánh nặng lên vai.
Đó là lý do mà hôm nay tôi thật sự cảm thấy rất vui.
Con người này đã thổ lộ ý định thật sự của mình với tôi.
Tôi đặt bàn tay mình lên đầu Kyouko rồi nhẹ nhàng xoa mái tóc cô.
“Chẳng phải cậu luôn gây ra rất nhiều rắc rối sao? Tớ cũng đã quen với nó từ lâu rồi.”
“Nhưng…”
Tôi nói trong khi lo lắng cho Kyouko.
“Kyouko nè, còn nhớ quyển Album hồi tiểu học không? Trên cột ghi ước mơ trong tương lai của chúng ta ý, cậu còn nhớ những gì mà tớ đã ghi sau này muốn trở thành gì không?”
“... Một con bọ cánh cứng.”
Những dòng đó được gắn mác ‘thời khắc đen tối nhất’ trong bộ nhớ của tôi.
“Đúng rồi đó, chúng tuyệt lắm. Chúng được ăn dưa hấu miễn phí này. Hơn nữa, còn rất ngầu lòi do cặp sừng của chúng nữa.
“... Ý cậu là sao?”
“Cậu không hiểu à? Ước mơ của tớ vẫn không thay đổi kể từ lúc đó, tớ vẫn luôn muốn được làm một con bọ cánh cứng! Đấy là lý do, đừng lo, đôi cánh của cậu thật sự rất ngầu lòi đó. Chúng không kinh tởm tí nào.”
“... Cậu là đồ ngốc à. Nói mấy thứ xấu hổ đó trong khi vẫn đang học trung học cơ đấy…”
“Đúng đó, cậu vẫn chưa nhận thấy điều đó đến tận bây giờ cơ à, đồ ~ ngốc?”
Ngày hôm nay, Kyouko đã khóc.
Hơn nữa, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bởi vì thế nên tôi đã về nhà hơi muộn và bị trói chặt bởi hai cô nàng kia do đã bắt họ phải chờ đợi.
Tôi cũng khóc hôm đó.
Vì sự trừng phạt của 2 người họ không phải trò đùa đâu. Họ nói ‘Tên loài người kia, tốt hơn hết nếu ngươi chết luôn đi’..., tôi nghĩ bạn sẽ không muốn nghe phần còn lại đâu.
Có lẽ, tôi sẽ không quên được những gì đã xảy ra trong hôm nay.
Ý tôi là, đây có lẽ là khoảng thời gian gay go nhất trong cuộc đời tôi đấy.