Phần 1
Ứng cử viên Quỷ Vương Tower, Takakuzure Marios đang sống trong một ngôi biệt thự năm mươi tầng tháp.
Căn hộ áp mái trên tầng cao nhất chính là nhà của Marios cũng như xưởng làm việc của hắn.
Ở chính giữa nóc nhà có các loại mô hình figure, mô hình bằng nhựa, mô hình 3D, và rất nhiều loại khác được sắp xếp rất có trật tự.
Takakuzure Marios chính là một nhà thiết kế tạo hình.
Có rất nhiều phòng trong căn hộ áp mái của hắn, nhưng toàn bộ chúng đều được sử dụng không làm nhà kho thì là xưởng làm việc.
Phòng thì chứa mô hình figure vẫn còn được niêm phong trong hộp, phòng thì chứa mô hình bằng nhựa mới hoàn thành được một nửa, phòng khác thì chứa nguyên vật liệu, đấy là chưa kể những xưởng làm việc dành riêng cho từng công đoạn, tất cả các phòng đều có vai trò của chúng. Không có nổi một không gian nào bình thường ở đây cả.
Ngay lúc này, Marios đang ở trong một căn phòng nơi mà mọi hướng đều là cửa sổ. Từ nơi đó có thể nhìn thấy quang cảnh những tòa nhà chọc trời nối tiếp nhau dưới bầu trời đêm. Quang cảnh ấy thật sự xinh đẹp, nhưng Marios lại chỉ chú tâm đến cái sản phẩm trên bàn làm việc của hắn.
Sản phẩm ấy đẹp tới nỗi khiến cho mọi thứ như khung cảnh trời đêm không đáng để lọt vào sự chú ý của hắn.
Đó là một mẫu figure phù thủy—một mẫu sản phẩm mà Marios dồn hết tâm huyết vào.
Với tỷ lệ 1:4. Chiều cao của nó phải tới hơn 50 xăng ti mét. Bề mặt đẹp hoàn hảo cùng với bộ giáp bao phủ lấy cơ thể, dù thế nhưng phần ngực vẫn nhô ra để làm tôn lên cái dáng vẻ của nữ giới. Mái tóc ánh bạc được làm cho rối bù cứ như thể nó đang rung rinh trong bầu không khí cùng với đôi cánh được xòe ra trên lưng vậy. Từ ngữ xinh đẹp là rất hợp với mẫu figure này.
Nếu như đây là một mẫu figure bình thường, thì mẫu figure này phải thuộc vào hàng nguyên bản, nhưng mẫu figure này lại không có dự định được sản xuất hàng loạt. Nó là một mẫu hoàn chỉnh. Vì mô hình là thứ cực kỳ phức tạp và nhiều chi tiết, nên điều đó là không thể cho dù có ai đó muốn sản xuất hàng loạt đi chăng nữa. Ngay cả khi họ đâm đầu vào việc sản xuất hàng loạt, thì chất lượng sẽ bị giảm sút đi rất nhiều. Kết quả sẽ chỉ là những bản sao chết mà thôi.
Mẫu sản phẩm này đã đạt tới mức độ sản phẩm nghệ thuật được tạo ra bởi thần thánh. Chẳng cần phải bận tâm tới bất kỳ giới hạn nào trong quá trình sản xuất.
Mẫu này chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của lòng ghen tỵ, không chỉ lũ con người điên cuồng, mà còn cả đám ác quỷ nữa.
Dường như có sức sống đang trú ngụ cùng với mana đang tỏa ra từ trong mẫu figure. Nếu như người phụ nữ này biến thành người thật, thì chắc chắn nó sẽ phô trương ra một thứ sức mạnh đến kinh hoàng—bất kỳ ai khi nhìn vào mẫu figure này đều sẽ liên tưởng tới chuyện đó. Nó chính là mẫu figure như thế đấy.
Marios khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào mẫu figure đó.
Khuôn mặt của hắn rất xanh xao, quanh đôi mắt cũng có quầng đen nữa. Vẻ ngoài của hắn sẽ khiến cho người khác lầm tưởng rằng hắn đã tập trung quá nhiều vào công việc tới mức quên cả ăn.
Mái tóc xanh lá gợn sóng trông cũng thật nhếch nhác và hoàn toàn chẳng hề coi sóc. Bộ trang phục cũng là bộ đồng phục đã lem màu sơn của figure. Dường như hắn có tính cách chẳng thèm bận tâm tới vẻ ngoài.
Sự tập trung của hắn chỉ đơn giản là nhìn chăm chú vào đúng một điểm.
Tiêu điểm hướng về phía tác phẩm của chính hắn.
Marios nhìn vào kết quả và cười mãn nguyện.
“Hoàn hảo……”
Thêm một chút nữa thôi kiệt tác của hắn sẽ được hoàn thành.
Rất có thể đây là công việc tốt nhất hiện tại của hắn. Đối với hắn công việc này chính là thứ quan trọng nhất đứng sau tính mạng.
—Và sau đó,
Khi hắn mường tượng ra sự thất vọng và cảm giác mất mát khi hắn để mất thứ này—thì cơ thể hắn bỗng run lên.
Khóe môi tự nhiên nhếch lên và hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi trong lòng.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hắn lỡ tay khi đang mang thứ này đi và nó rơi xuống sàn?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nó bị đập thành từng mảnh?
Thật đáng sợ.
Hắn không muốn đặt lên dù chỉ một tổn hại lên mẫu vật này.
Song,
Vẫn có một phần trong hắn muốn chuyện đó xảy ra.
Một phần trong hắn khao khát những điều không thể không hoàn thành.
Hắn khao khát cái cảm giác của sự mất mát và u buồn sẽ cắt tâm trí thành từng mảnh,
Đúng lúc đó thì có một tiếng chuông điện tử vang lên.
“—?”
Marios cau mày và nhìn lên màn hình được treo trên tường. Ở đó có chín màn hình tất cả. Mỗi màn hình đều hiển thị lên hình bóng của những quân bài của Tower.
Có một chiếc thang máy dành riêng cho Marios trong tòa tháp biệt thự này. Nó được thiết đặt dừng ở khoảng mỗi năm tầng. Mỗi tầng đều được sử dụng làm xưởng làm việc của các quân bài của Marios.
Toàn bộ quân bài của Tower đều là nhà thiết kế tạo hình.
Và cả, miễn là các quân bài ở mỗi tầng không xác nhận được khách viếng thăm an toàn, thì bọn họ sẽ không thể di chuyển được lên tầng cao hơn. Tấm khiên chắn phép thuật được bố trí tại tầng cao nhất, nên không thể đi vào căn hộ áp mái mà không sử dụng tới chiếc thang máy này.
Khi hắn nhìn lên màn hình của tầng thứ năm, thì có hai người bước ra khỏi thang máy.
Một trong số chúng là một gã thanh niên tóc đỏ. Còn người kia là một cô gái tóc hồng.
Ai vậy?
Hắn không hề quen biết bọn chúng—nhưng, có thể dễ dàng mường tượng được bọn chúng là các ứng cử viên Quỷ Vương hoặc là các quân bài.
Hắn không rõ cụ thể, nhưng hẳn đã nghe tin rằng Devil Ibiza đã bị đánh bại. Vì chuyện đó, nên hành tung của các ứng cử viên Quỷ Vương bắt đầu trở nên bận rộn.
Rất có thể vài tên ứng cử viên Quỷ Vương khac đang sử dụng quân bài để thăm dò hắn, không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Trong màn hình, một quân bài của Tower, Goryoukaku Basset đứng chắn lối hai kẻ xâm nhập. Hắn là một lính mới tới từ lớp 1-C của Học viện Ginsei. Hắn không phải là một trong những quân bài Hoàng gia, mà là một quân bài Phụ, hơn nữa hạng của hắn là ở con số thấp nhất II.
Tên Goryoukaku đó có một mẫu figure quái vật do chính hắn tạo ra. Mẫu figure đó có tạo hình ghê rợn từ một con ếch và một con cá sấu kết hợp lại với nhau. Trong mắt dân nghiệp dư, nó là một thứ có tay nghề rất tuyệt vời, nhưng trong mắt Marios thì lại rất thô thiển.
Goryoukaku ném mẫu figure đó đi.
Mẫu sản phẩm mà hắn đã phải cần cù tạo ra quay tròn trong không khí. Hai kẻ xâm nhập đứng trước mặt hắn hẳn phải cảm thấy hoang mang rằng tại sao hắn lại làm chuyện như thế.
—Nhưng, đây là năng lực cơ bản của Tower.
Mẫu figure hóa khổng lồ chỉ trong nháy mắt. Nó hiện hình thành một con quái vật cao tới hai mét.
—Một phép thuật thực thể hóa tác phẩm nghệ thuật.
Con quái vật pha trộn giữa ếch và cá sấu không có khả năng tồn tại trong thực tế tấn công tên xâm nhập nam kia. Hắn bị nuốt chửng mất đầu mà chẳng thể kháng cự.
“……Thật đần độn.”
Hắn không biết bọn chúng là quân bài của ai, nhưng bọn chúng chẳng có tí đe dọa nào.
Con quái vật gặm và nhai lấy cơ thể của gã thanh niên đó.
Marios mất hứng thú và quay lưng lại về phía màn hình để đối mặt với cái bàn làm việc thêm một lần nữa.
Hắn và các quân bài của hắn có thể thực thể hóa bất cứ thứ gì, không cần biết đó là quái vật, hay máy móc, tất cả mọi thứ. Bằng cách sử dụng sức mạnh đó, họ có thể gia tăng lực lượng chiến đấu nhiều như nào tùy họ muốn. Đây chính là sở trường mạnh nhất của họ Tower.
Các ứng cử viên khác đều bị giới hạn bởi số lượng quân bài mà họ có. Tuy nhiên, hắn ta thì lại không có giới hạn như thế. Hắn thậm chí có thể tập hợp nhiều quân lính có uy lực mạnh hơn với số lượng lớn hơn. Vì điều đó, bằng tài năng thiết kế, hắn đã thiết lập nên một hệ thống chuỗi dây chuyền sản xuất mô hình.
Ngay lúc này vẫn chưa phải lúc để hắn tham gia trận chiến.
Nhưng, trận chiến vốn đã bắt đầu rồi.
Xưởng làm việc nơi đây chính là chiến trường của hắn.
Marios bắt đầu hoàn thiện mẫu figure phù thủy.
Hắn quyết định hắn sẽ sử dụng thứ này để chiến đấu với những kẻ thù mạnh mẽ. Với chất lượng của nó, chắc chắn nó sẽ đánh bại được Star Hoshigaoka Stella, thậm chí cả Triumph nữa.
Đó chỉ là hắn ta đã nâng niu thứ sản phẩm này đến nhường nào mà thôi.
*Ting* Một âm thanh điện tử reo lên.
—Cái gì?
Đó chính là âm thanh báo hiệu cho hắn về một tên khách viếng thăm.
“Sao lại……”
Hắn quay người lại và nhìn lên màn hình trên tường. Toàn bộ chín màn hình đều tràn ngập tiếng ồn.
Những bước chân đang tới gần.
Chuyện gì đã xảy ra? Những người bên dưới đang làm gì vậy?
Marios đứng dậy với tâm trí hoàn toàn ngờ vực. Sau đó thì cánh cửa của căn phòng bỗng mở ra.
“Xin lỗi vì đã tới thăm vào đêm hôm như thế này. Ngươi là Tower, Takakuzure Marios?”
Đó là gã thanh niên tóc đỏ mà hắn đã nhìn thấy trên màn hình.
Nhìn sơ qua thì trông có vẻ là một người rất bình thường. Hắn nở ra một nụ cười rất thân thiện và cách ăn nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng, vẫn có điều gì đó kỳ lạ ở hắn.
Hắn không thể tìm được lời để miêu tả điều kỳ lạ đó là gì. Tuy nhiên, bản năng mách bảo hắn rằng người này không hề vô hại.
Hắn ta không hề mặc đồng phục của Học viện Ginsei mà là bộ trang phục cá nhân bao gồm một chiếc áo khoác trùm đầu màu đen cùng với chiếc áo sơ mi trắng rất đỗi giản dị, thêm vào đó là một chiếc quần bò rách rưới màu đen.
Đồng phục của học viện có thể tự do tùy chỉnh, thế nên nó có thể sẽ khác hoàn toàn so với lúc đầu, nhưng thứ tên này mặc chắc chắn không phài là đồng phục của học viện.
—Những người này là ai?
Khi hắn di chuyển ánh mắt về phía cô gái, thì người này lại mặc đồng phục. Hơn nữa, đồng phục của cô ấy trông dễ thương một cách bình thường.
Cô ấy đang cười rất niềm nở. Trông như thể cô ấy là loại người sẽ đi chơi cùng với đám bạn ở trung tâm mua sắm sau khi tan học vậy. Một loại người sẽ dừng chân trước quán café, sau đó là cảm thấy phấn khích khi đi mua quần áo, hoặc có thể là đồ phụ tùng. Và sau đó, một gã đi chiêu mộ những người có tài sẽ thỉnh thoảng mời gọi cô ấy—rất dễ để hình dung cô gái này là một người như thế.
“Mấy người các ngươi……làm sao, có thể đi xa tới vậy?”
Marios đáp lại câu hỏi đó bằng một câu hỏi khác.
Nhưng, gã thanh niên tóc đỏ trông có vẻ không khó chịu và cười nhẹ.
“Chúng ta tới đây theo cách thông thường thôi. Những người ở các tầng nơi bọn ta đã dừng chân, họ là các quân bài của ngươi……hay có thể nói là những người gác cửa đúng chứ? Nếu chúng ta có thể vượt qua được bọn họ, thì chúng ta sẽ có đủ tư cách để gặp ngươi, ta nghĩ nó chỉ là sự sắp xếp cho chuyện này mà thôi.”
Đôi mắt Marios mở to ra một chút.
Hắn ta nói rằng hắn tới đây bằng cách đánh bại bọn họ?
Chuyện đó là không thể. Bởi tên này đã bị giết dễ dàng ở tầng đầu tiên—,
Hắn đột nhiên nhận ra.
Những giọt nước màu đỏ đang nhỏ giọt xuống sàn dưới chân cô gái. Cánh tay trái trên áo đồng phục của cô ấy có vết nhuộm màu đỏ thẫm đang loang ra.
—Máu.
Tay phải của cô đang giữ lấy một con dao rọc giấy.
—Cô gái này.
Nhưng, hắn lại không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào trên khuôn mặt cô ấy.
Nó khiến cho nụ cười đáng yêu của cô gái trông thật ghê rợn.
“Mấy người các ngươi……là ai?”
Gã thanh niên tóc đỏ hướng lòng bàn tay về phía cô gái.
“Cô gái này là ứng cử viên Quỷ Vương Wheel of Fortune, Shimokadzuma Rinne.”
“Cái-……!?”
Hắn đột nhiên cảnh giác.
“Ta không thể tin chuyện này……ai lại nghĩ rằng một ứng cử viên Quỷ Vương lại đích thân dẫn quân tới đây chứ.”
Điều đó có nghĩa rằng, tên này hẳn phải là quân Át của Wheel of Fortune.
Khi Marios có kết luận như vậy—,
“Ta là ứng cử viên Quỷ Vương của Death God (Death), Joudogahama Lost. Rất hân hạnh.”
“……tssu!!”
Marios nắm lấy kiệt tác của hắn trên mặt bàn làm việc.
“Hiểu rồi, đó quả là một tác phẩm lộng lẫy đấy.”
Lost nhìn vào mẫu figure trong tay Marios và tỏ ra ấn tượng rất đỗi bình thường.
“Ta đã nhìn thấy nó ở những tầng dưới, năng lực của Tower là thực thể hóa mô hình phải không nhỉ? Theo lẽ thường một ứng cử viên sẽ tập hợp những quân bài khi nghĩ tới sự cân bằng, nhưng……đây là một thủ đoạn hoàn toàn tập trung vào việc vượt qua vấn đề đó sao.”
“Ngươi……ngươi đã chết ở tầng đầu tiên không phải sao?”
“Ta có dấu ấn Death, nên cái chết về mặt tương đối là không liên quan tới ta. Có hơi thất vọng rằng ta không thể sống mãi theo cái tên đó được.”
Lost nhún vai một cách quá cường điệu.
“Quan trọng hơn, ngươi cho chúng ta xem sức mạnh của ngươi thì sao nào? Mặc dù năng lực thì giống với những quân bài của ngươi, nhưng là một ứng cử viên ác quỷ thì nó sẽ phải rất khác đúng chứ?”
“Rất tốt vậy thì……ta sẽ cho ngươi xem.”
—Đây là kiệt tác của ta.
Nó là một viên đá quý mà hắn đã đồn hết thời gian tâm huyết vào mà không chừa lại bất cứ thứ gì cả.
Hơn hẳn mọi thứ khác, nó là kho báu quan trọng nhất của hắn.
Không quan trọng hắn phải đối đầu với tên ứng cử viên Quỷ Vương nào, bọn chúng sẽ chẳng làm được gì ngoại trừ phải quỳ gối trước mặt nó!
“ĂN ĐI NÀY ĐỒ KHỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐỐNNN!!”
Marios quăng mẫu figure kho báu đó lên cao tới trần nhà.
Và sau đó nó quay tròn,
Thực thể hóa,
Rồi thì không còn chuyện gì nữa diễn ra cả—,
Nó rơi xuống sàn nhà và bể nát.
“UWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!”
Marios ngã khuỵu xuống đầu gối và hét lên.
Hắn khóc thét đầy đau khổ mà không thèm bận tâm hắn trông như thế nào trong mắt những người khác.
Hắn nắm chặt tay lại và đấm lên sàn nhà.
“Đây là-! Đây là kiệt tác lớn nhất của ta!! Nó còn quan trọng hơn-! Giá trị hơn bất cứ thứ gì kháccccccc! Vậy mà, VẬY MÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!!”
Lost và Rinne bước lùi lại trước hành vi của Marios.
Mẫu figure ấy đã bị chính tay Marios ném đi và bể nát.
Có lẽ phép thuật của hắn chỉ là đồ giả mạo và mọi chuyện hóa thành như thế này đây.
Hoặc có thể nói rằng, hắn đang trả giá cho lỗi lầm của chính bản thân.
Đây có phải là ứng cử viên Quỷ Vương của Tower không?
Hắn vừa khóc vừa tiếp tục đấm lên sàn nhà bằng toàn bộ sức mạnh.
Lost chẳng thể làm được gì ngoài việc tiếp tục đứng theo dõi. Tuy nhiên—,
“UOOOOH! UAAAAAahhih……hi, fuhih! Hihihihihihihihi!”
“……?”
Chẳng được bao lâu thì nỗi đau buồn của Marios bắt đầu trộn lẫn với tiếng cười.
Những giọt nước mắt của hắn vẫn tiếp tục chảy ra không ngừng, ấy vậy mà Marios lại trưng ra bộ mặt sướng ngất ngây.
“Fuhaaah! Cảm giác tuyệt vọng này……cảm giác mất mát này……aa, ngực ta liệu có đau đớn……giận dữ, hối hận, thất vọng, đau khổ, dường như đầu ta sẽ điên lên vì chúng mất……chuyện này thật tuyệt, thật tuyệt.”
Lost quan sát thấy sự thay đổi đó bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Marios……ngươi.”
“Đánh mất thứ quan trọng nhất đối với ta—cái khoái lạc nàyyy! Thứ quý báu của ta bị đập nát thậm tệ và ra đi vĩnh viễn—cái tuyệt vọng này! Đây là, đây là điều tồi tệ nhất và TUYỆT NHẤTTTTTTT!!”
“!?”
Không gian xung quanh bỗng biến đổi.
Bức tường bao quanh họ bỗng biến mất và sàn nhà được bắn lên trời cao.
“……Đây là!?”
Lost nhìn thấy khung cảnh trời đêm đang dần rời xa bọn họ. Khi hắn nhận ra, thì chỗ đứng đã trở nên nhỏ hơn. Họ đáng lẽ phải ở trong một căn phòng rộng rãi, nhưng lúc này lại chỉ có không gian hai mét vuông cả về bốn hướng.
Họ đang ở trên độ cao vài trăm mét. Không có bức tường hay tường rào nào cả. Lỡ như có cơn gió mạnh thổi qua thì họ sẽ bị thổi bay đi mất.
Và chỉ có hắn cùng với Rinne đứng trên một nơi không vững chắc như thế.
“Đây là……ngọn tháp?”
Lost nhận ra họ không còn ở trong tòa biệt thự hình tháp trước đó nữa. Mà là trên đỉnh một ngọn tháp cao được tạo ra từ những khối đá và gạch.
“—Phép thuật độc nhất Babel Tower.”
Marios đang lơ lửng giữa trời đêm trước mặt Lost và Rinne.
Gương mặt hắn bị bóp méo bởi nỗi đau buồn và thống khổ, cùng với những giọt nước mắt của khoái lạc vẫn chảy ra từ trong mắt hắn.
“……Đây là……phép thuật độc nhất của Tower.”
Đột nhiên có một cơn gió mạnh tạt lên mặt Lost. Bầu trời đêm quang đãng bỗng nổi giông bão tố.
Những cơn gió mạnh đang cố thổi bay cả hai người ra khỏi đỉnh tháp không thương tiếc.
Họ sẽ chết nếu như họ ngã xuống.
Bản năng đang mách bảo họ như vậy.
Lost và Rinne đang gắng hết sức mình để chống chọi với cơn gió. Họ đặt cả tay lên sàn.
Nhưng không chỉ có ngọn gió là đang tấn công họ.
Bầu trời trên đầu cũng đang nổi cơn thịnh nộ. Mây chớp vần vũ y hệt như một con rồng đang cuộn mình. Có ánh sáng bắn tóe ra từ đám mây đó.
—Tia chớp.
Ánh chớp lóe lên từ trong đám mây, theo sau đó là tiếng gầm của sấm sét.
Rất có thể mối đe dọa thật sự chính là những tia chớp đó.
Lỡ như tia chớp đánh lên nơi họ đang đứng lúc này, thì ngọn tháp rất có thể sẽ nát vụn. Và họ sẽ được gặp mặt tử thần.
“Ta hiểu rồi. Vậy ra ngươi đập vỡ thứ búp bê đó là có chủ đích. Ngươi không hề thực thể hóa nó, ngươi đã phá hủy thứ quan trọng nhất đối với ngươi để thi triển ra một phép thuật tế lễ quy mô lớn……đó là, năng lực thật sự của ngươi.”
“Đúng thế. Thực ra đây là phép thuật độc nhất của quả báo. Mẫu figure đó chính là một tác phẩm của nghệ thuật……nó sẽ không bao giờ có thể bị tác phẩm của Rodin, hay kể cả của Bernini vượt qua. Cho dù các ngươi có nhìn nhận nó như thế nào, thì nó vẫn nặng giá hơn cả tính mạng của những kẻ khác. Aa! Vậy mà! Vậy mà! Ta đã buộc phải hiến dâng kiệt tác quan trọng nhất của ta chỉ để chăm sóc những kẻ không xứng đáng!”
Marios lại khóc.
“Vậy mà ngươi lại cảm thấy thích thú.”
Marios vừa cười vừa khóc.
“Khi thứ quan trọng nhất bị cướp đi từ ngươi, thì ngươi mới có thể cảm nhận được khoái lạc……ngươi hiểu chứ nhỉ?”
“Xin lỗi. Ta không hiểu được.”
Lost vừa cười tỏ vẻ hối lỗi vừa nghĩ cách thoát thân khỏi thứ phép thuật độc nhất này.
Nhưng hắn không rõ phải làm như thế nào.
“Để ta nói cho ngươi biết điều này, ngươi không thể thoát khỏi tòa tháp này đâu. Cách duy nhất để thoát khỏi nơi đây chính là chết chung với tòa tháp này.”
Marios tỏ vẻ đắc thắng. Lost gật đầu thán phục.
“Vậy ra đây là phép thuật độc nhất chết-là-cái-chắc của ngươi à……khủng khiếp thật đấy.”
Ngay lúc đó, tiếng sấm rền vang lên dữ dội. Marios tin chắc vào chiến thắng.
Hắn chẳng trông mong gì vào may mắn kiểu này. Sau tất cả thì đối thủ của hắn là Wheel of Fortune được đồn đại sở hữu một năng lực rất khủng khiếp cùng với một gã ứng cử viên Quỷ Vương Death đầy thần bí kia mà.
Tới lúc này vẫn chưa thể biết được ý đồ thật sự của Death. Hắn đã phô trương sức mạnh cho hắn ta xem rồi, việc đánh bại cả hai bọn chúng là điều có thể thôi.
Thà sử dụng mẫu figure mà hắn đã mất công chuẩn bị để chiến đấu với Star còn đáng hơn.
Nhưng, điều khiến hắn bận tâm—gã thanh niên được gọi là Joudogahama Lost đó……trông hắn ta vẫn đang rất thoải mái mặc dù đang rơi vào tình cảnh khó khăn. Hắn vẫn giữ cái vẻ lạnh lùng như vậy.
Hắn ta bị ngu sao?
Còn về phía cô gái, thì chẳng còn chỗ để mà nghi ngờ nữa. Cô ta vẫn đang cười vui vẻ bất chấp tình cảnh. Cô ta đúng là một đứa ngu dại.
Bất thình lình một tia chớp chói mắt lóe lên.
Tia chớp đó thổi bay đi một chút lo ngại trong lòng Marios.
Khoảnh khắc sau đó, một tiếng nổ thủng màng nhĩ vang lên.
Tia chớp siêu bự đó đánh ập xuống tòa tháp, và nó bắt đầu vỡ vụn.
Death và Wheel of Fortune chắc chắn sẽ chết một khi tòa tháp sụp đổ thành một núi gạch vụn.
Sàn nhà bên dưới chân họ nứt toác và tòa tháp đang bắt đầu dần dần chìm xuống.
“Rinne.”
Lost gọi tên Wheel of Fortune.
“—”
Cô gái ấy vẫn đứng trên sàn nhà vỡ vụn. Tay phải vẫn giữ lấy một con dao rọc giấy. Tiếng lạch cạch của lưỡi dao bị đẩy ra bỗng vang lên đến dị thường.
Rinne vẫn mỉm cười, xắn tay áo bên trái lên.
Marios nuốt nước bọt khi nhìn thấy làn da trắng trẻo đó.
—Ở đó có vài vết sẹo.
Có một vết thương rất mới ở gần cổ tay vẫn đang trào máu ra ngoài.
Lưỡi dao sáng loáng được ấn nhẹ lên đó.
Một tiếng chuông cảnh báo ầm ĩ vang lên bên trong Marios.
—Chuyện này tệ rồi đây.
Hắn không biết cô ta sẽ làm gì, nhưng chắc chắn sẽ rất tệ.
Rinne đẩy nhẹ lưỡi dao rọc giấy trên tay không chút ngại ngần.
Máu tươi tràn ra ngoài.
“……!?”
Những giọt nước màu đỏ bắn tung tóe lên không trung, khoảnh khắc sau đó—,
.
“Eh?”
Marios đang cầm kiệt tác figure phù thủy trong tay hắn.
.
“……-!!?”
Không nghi ngờ gì nữa. Đó chính là tác phẩm của hắn mà đáng lẽ ra đã phải bị bể nát dưới bàn tay hắn một lúc trước rồi.
Hắn nhìn quanh xưởng làm việc của chính mình.
“……Cái—?”
Thế giới do Babel Tower tạo ra đã biến mất.
Lost và Rinne đang đứng trước mặt hắn. Đứng trên sàn nhà rất đỗi bình thường.
—Mình……đang mơ hay đang gặp ảo giác?
Hắn lập tức xua tan cái ý nghĩ đó.
Bởi có hai vết thương trên cánh tay Rinne. Máu đỏ thẫm vẫn đang nhỏ giọt từ nơi ấy.
Lost khẽ mỉm cười.
“Babel Tower……thực sự là một phép thuật độc nhất rất lộng lẫy đấy.”
Hắn rùng mình, xương sống lạnh toát.
Marios cứng ngắc tới nỗi hắn không thể phát giác ra nỗi sợ hãi.
“Vừa rồi……không phải là việc làm của ngươi, mà là cô gái đằng kia sao.”
“Đúng thế. Phép thuật độc nhất của Rinne là Revival.”
Dường như đó là một kỹ thuật xóa bỏ mà nó đã tua ngược thời gian hoặc có thể là biến mọi chuyện đã xảy ra thành chưa bao giờ xảy ra.
Nếu như toàn bộ phép thuật đang được kích hoạt bị xóa bỏ, thì sẽ chẳng có gì có thể hoàn thành được cả.
Song, dù là Wheel of Fortune thì vẫn sẽ không thể chiến thắng được chỉ với thứ đó.
Ngay cả khi cô ta có thể xóa bỏ đòn tấn công của kẻ thù, miễn là cô ta không gây sát thương lên đối thủ thì chỉ cần lặp lại y hệt mà thôi.
—Nói cách khác, đó chính là lúc của Death.
Mồ hôi lạnh lẽo nhỏ đầy trán Marios.
Hắn không biết phép thuật độc nhất của Lost là gì. Nhưng, gã thanh niên này lại có dấu ấn Death.
Rất có thể nó là một phép thuật sẽ khiến cho đối thủ chết chỉ bằng một đòn tấn công.
Để câu giờ, hắn sẽ nói chuyện thêm một chút với bọn chúng. Trong khoảng thời gian đó, hắn cần phải nghĩ ra kế sách.
“……Dẫu vậy, ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người lập đội với ứng cử viên Quỷ Vương đồng môn đấy.”
“Ừm. Ác quỷ chỉ có thể tin tưởng vào bản thân. Đó là lý do tại sao ngay cả khi ngươi có lập đội với người khác, thì bọn họ vẫn sẽ không thể trở thành đồng đội đúng nghĩa. Mà chỉ là một đồng minh tạm thời khi điều quan tâm của từng người vẫn còn liên kết với nhau mà thôi.”
“—Và, hai ngươi tới đây là để đánh bại ta chỉ vì có thể ta sẽ trở nên nguy hiểm nếu để ta một mình?”
“Ngược lại cơ. Bọn ta tới đây để mời ngươi.”
“……Ngươi vừa nói gì cơ?”
“Mỗi ứng cử viên Quỷ Vương chúng ta đều có năng lực độc nhất của riêng chúng ta. Nhưng vì phong cách mạnh mẽ riêng, có những lúc chúng ta có thể kết hợp tốt với nhau, nhưng có những lúc thì không.”
Đúng như những gì hắn ta vừa nói.
Bản thân Marios cũng chẳng có ý định lấy hỏa lực mạnh mẽ cứ thế lao đầu vào chiến đấu với đối thủ đâu.
“Vậy nên chúng ta sẽ chung tay để đối phó với những đối thủ mà mỗi người chúng ta cảm thấy không hợp nhau……chuyện sẽ là như thế đấy.”
“Không hợp nhau……ngươi nói gì cơ?”
Marios chế giễu.
“Chắc chắn là ta cũng sẽ có đối thủ không hợp với ta. Nhưng, đấy chỉ là nếu như sách lược của ta và đối thủ trùng nhau mà thôi. Babel Tower của ta sẽ là bất khả chiến bại miễn sao ta vẫn còn bám theo phương thức của ta. Không quan trọng ta phải đối đầu với kẻ nào, chắc chắn nó sẽ mang tới lụi tàn cho bọn chúng……nếu như phép thuật của ta có thể phát triển tới mức hoàn thiện.”
Có hơi sốc khi phép thuật của hắn bị ngăn trở bởi Revival, nên hắn ta đã phát biểu thêm điều đó.
Tuy nhiên, Lost lại nhìn Marios bằng ánh mắt thương hại.
“Hiểu rồi. Vậy ra ngươi vẫn chưa biết.”
“Cái gì……ngươi tên Lost đúng không? Ngươi muốn nói gì với ta hả.”
“Takakuzure Marios. Ngươi có một kẻ thù tự nhiên đấy.”
—Kẻ thù tự nhiên?
“Haa? Ý ngươi là sao? Nếu Babel Tower của ta mà được đem ra để ra đòn kết thúc, cho dù đối thủ có là Hoshigaoka Stella hay Triumph—”
“Lovers Morioka Yuuto.”
Lovers……?
Đó là một cái tên đầy bất ngờ.
“Marios. Babel Tower của ngươi không phải là một phép thuật có tác dụng trực tiếp lên đối thủ. Nó chỉ là một năng lực phá hủy thứ quan trọng nhất của mục tiêu mà thôi. Không phải sao?”
—Tên này.
Marios không đáp lại.
“Tuy nhiên, đối với một ác quỷ chẳng có gì quan trọng hơn bản thân cả. Do đó, phép thuật này chắc chắn sẽ tiêu diệt đối thủ. Nó chính là một phép thuật độc nhất ăn-chắc và chết-là-cái-chắc.”
“……”
Đúng như những gì hắn ta vừa nói.
“Hơn nữa, nó không phải là một thứ lời nguyền trực tiếp, mà là gián tiếp. Đó là lý do tại sao rất khó để phòng thủ được nó. Thực sự là bất khả thi khi đối đầu với nó.”
“……Đó là lý do tại sao ta có thể giết chết đối thủ mà chẳng cần bận tâm chúng là ai. Những kẻ như Lovers không đáng để ta phải đánh nghiêm túc. Hắn không phải là v—”
“Ngươi hiện tại chưa biết tiểu sử của hắn đúng chứ? Đó là nguyên nhân ngươi không biết đấy……ứng cử viên Quỷ Vương Lovers, Morioka Yuuto là……một con người.”
Marios tròn mắt vì sốc.
“Cái-……!?”
“Có lẽ hắn ta có gì đó còn quan trọng hơn cả bản thân hắn. Hắn ta là đối thủ duy nhất mà Babel Tower của ngươi không có tác dụng đấy.”
Hắn ta nói……con người sao!?
“Không……đợi đã, vậy thì hắn ta đáng ra không thể trở thành đối thủ của ta mới đúng. Lỡ như có ai đó khác ngoài ta có thể đánh bại hắn—không, chưa tới mức đó, ta chỉ cần có thể đánh bại hắn bằng phép thuật thông thường thôi.”
“Nhưng hắn ta đã đánh bại Devil Mitsuishi Ibiza ngươi biết chứ? Bên cạnh đó, mặc dù Aspite Line của World chưa mất đi tư cách tham chiến trong trận Quỷ Vương Chiến lần này, nhưng hắn ta đã bị dồn ép tới mức phải rời bỏ sân khấu rồi đấy.”
Hắn vừa nói gì cơ?
“Ngươi đang nói rằng một tên con người có thể đánh bại Devil sao!?”
“Đó là lý do tại sao ta đang khuyên ngươi hãy nâng cao cảnh giác. Cứ thế này, ngay cả khi ngươi có cơ hội trụ lại tới cuối, thì Lovers sẽ là người đứng chắn lối ngươi vào những giây phút cuối cùng đấy.”
“……ku.”
Joudogahama Lost khẽ mỉm cười và chìa bàn tay phải ra.
“Không hẳn là bọn ta sẽ đánh thuế nghĩa vụ hay trách nhiệm của ngươi. Nhưng, ta muốn ngươi lập đội với bọn ta một cách rất bình thường mà đơn giản là chúng ta chỉ lợi dụng nhau mà thôi.”
“Có thể ta sẽ phản bội các ngươi.”
Lost cười hớn hở.
“Tự nhiên thôi mà. Không có ác quỷ nào không nghĩ như vậy đúng chứ?”
Marios suy nghĩ trong thoáng chốc trước khi—,
Hắn bắt tay với Lost.
Phần 2
Sau khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện, Reina có nói rằng ‘Reina có thể về nhà một mình desu desu’, nhưng phân nửa chúng tôi đã phải ép cô ấy cho phép chúng tôi đưa cô về nhà.
Bên trong chiếc xe limousine của Lizel-senpai rộng rãi tới mức chúng tôi vẫn có thể bước lên xe từ phía sau và ngồi đối diện với nhau. Lizel-senpai ngồi chung với Reina, còn tôi và Miyabi thì ngồi đối diện với họ.
Tôi dõi mắt theo khung cảnh ban đêm lướt qua bên ngoài cửa sổ rồi lại đảo mắt về phía gương mặt của Reina. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng Reina đang mất bình tĩnh vì nhà cô ấy đang ngày một gần hơn.
Chẳng được bao lâu thì chiếc xe limousine dừng lại ở góc của một khu dân cư.
Ngay cả Lizel-senpai trông cũng có phần bối rối.
“Đây là căn nhà trong địa chỉ nhưng mà……có thực đúng nơi không vậy?”
“Vâng……nơi này là, căn phòng của Reina desu, desu.”
Tôi bước xuống xe và nhìn vào tòa nhà hai tầng ngay phía trước mắt tôi.
Tôi nên nói như thế nào nhỉ……nó là một căn hộ trông như thể nó được xây dựng từ thời Showa vậy (1926-1989). Bức tường thì mỏng. Cầu thang gắn bên ngoài tòa nhà thì gỉ sét. Vài chỗ lan can cũng đã mục nát và ngả xuống. Nhìn tổng thể tòa nhà trông có phần dơ bẩn và rùng rợn.
“Chị được biết rằng em đã rời khỏi nhà chính và họ đã chuẩn bị cho em một căn phòng nhưng mà……thứ này.”
“Em cũng cảm thấy sốc lắm nè……”
Dường như cả Lizel-senpai và Miyabi cũng không biết về chuyện này. Họ không biết phải nói gì.
Chúng tôi bước vào căn hộ theo sự dẫn dắt của Reina. Thực sự chẳng có tí mét sân nào bên trong, thêm nữa là có hai tòa căn hộ chung cư cao ráo ở hai bên tòa nhà. Trông nó như thể cái túp lều được đặt ở dưới khe núi vậy.
Chúng tôi bước lên sàn nhà bê tông mà thậm chí còn không thể gọi nó là hành lang, rồi bước qua bốn cánh cửa. Có một chiếc máy giặt được đặt ở bên ngoài. Nó đứng chắn giữa lối nên nhóm chúng tôi không thể kề bên nhau mà bước đi được, mà phải xếp hàng để bước qua từng người một.
Reina mở cánh cửa ở cuối con đường ra và nở nụ cười đầy bối rối.
“T-tuy nơi này, nơi này có chút chật chội nhưng……mời vào đi ạ.”
Bên trong thực sự rất chật chội.
Nó là một phòng đơn với kích cỡ ba tấm thảm tatami.
Toàn bộ chúng tôi tự nhiên chẳng biết nói gì. Nụ cười của Miyabi bỗng giật giật.
“A-ahaha……k-không hiểu sao căn phòng này lại có cảm giác thân quen thế nhỉ! Cách đây không lâu chị cũng đã từng sống trong căn phòng kiểu này rồi. Căn phòng kiểu này, chị biết nói sao nhỉ, thoải mái lắm, nên điều chị muốn nói là, căn phòng này rất ổn đấy chứ, chị nghĩ vậy, ahahaa……”
Miyabi đang gắng hết sức để kéo tâm trạng của mọi người lên. Nó cho thấy cô ấy đang cảm thấy động lòng đến nhường nào. Tuy nhiên, sự quan tâm đó vẫn chỉ là giả tạo hiện trên bề mặt của những tấm chiếu tatami đã bị dập nát mà thôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm, theo lời của tou-san và kaa-san, thì nhà Koiwai đáng ra phải là một gia đình rất nổi tiếng nhưng……đừng nói là cô ấy cũng đang bị ai đó quấy rối giống như những gì đã xảy ra với gia đình Miyabi đấy chứ?
“Err……không có một cái gối đệm nào cho khách ngồi ở đây……Reina chỉ có một tấm nệm thôi.”
Reina đang tìm kiếm vài thứ đồ dùng trong vô vọng để đối đãi với những vị khách mà chúng có khi không có khả năng tồn tại trong căn phòng này. Cô ấy luống cuống mở ra rồi đóng lại cánh cửa trượt của tủ quần áo. Lizel-senpai nói một cách từ tốn với một Reina như vậy.
“Reina. Hôm nay em có thể nói cho bọn chị biết không? Về tình hình cụ thể mà em đang rơi vào.”
Sau khi nói vậy, Lizel-senpai ngồi xuống tấm chiếu tatami. Nó cho thấy cô ấy sẽ không về nhà tới khi nào cô được nghe về tình hình. Reina dường như cũng phải từ bỏ và quỳ gối xuống theo tư thế seiza.
Miyabi và tôi cũng ngồi xuống tại chỗ. Tấm chiếu tatami đã bị nung chảy bởi ánh mặt trời, bề mặt chúng cũng đã bị hư hại, nhưng lại chẳng có lấy một hạt bụi nào. Đó là bằng chứng cho thấy ngày nào Reina cũng ra sức quét dọn căn phòng.
“Thực ra, trong nhà Koiwai……thực sự có một ác quỷ tên là Reina. Nhưng……cô ấy đã chết sáu năm trước desu. Vì chuyện đó, otou-sama và okaa-sama đã yêu cầu một thầy pháp chế tạo ra Reina desu……desu.”
Đó là sự thật rằng Reina là một homunculus đã được nhắc đến trong bệnh viện trước đó. Nhưng, thực sự có một ác quỷ Reina—đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này. Reina trước mặt tôi lúc này là một homunculus được tạo ra để thế chỗ cho Reina đã chết.
Lizel-senpai khoanh tay lại với nét mặt nghiêm nghị.
“Em có biết thầy pháp đó là ai không?”
Reina lắc đầu xin lỗi.
“Chị hiểu rồi……vậy, tại sao em lại rời nhà để sống ở đây?”
“……Reina có một đứa em gái desu. Em nó không phải là một homunculus, mà là một ác quỷ thực sự được sinh ra từ otou-sama và okaa-sama desu.”
Tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành. Thành thật mà nói, tôi sẽ cảm thấy đau đớn mất khi tiếp tục ngồi nghe câu chuyện này.
Nhưng, đây là cuộc đời Reina đã bước. Là ứng cử viên Quỷ Vương Lovers, tôi sẽ chấp nhận mọi thứ về Reina. Đó chính là nghĩa vụ của tôi với tư cách là chủ nhân của Reina.
“Sau chuyện đó, otou-sama và okaa-sama dần dần ngừng chú ý tới Reina desu. Họ đã hoàn toàn dồn hết tâm trí vào em gái của Reina……nhưng, em gái của Reina thực sự rất dễ thương desu. Nên Reina nghĩ rằng chuyện đó là bất khả kháng rồi. Reina giờ đã là một người chị gái desu. Reina phải kiên nhẫn desu. Đó là lý do—”
Trong thoáng chốc, Reina rơi vào câm lặng. Nhưng chẳng được bao lâu thì cô ấy nói thều thào,
“Đó là lý do tại sao, Reina phải rời nhà ra đi là điều không thể tránh khỏi desu……”
“Khoan đã……điều đó, em nói thế có nghĩa là sao?”
Tôi tự nhiên chen ngang vào.
“Reina là một homunculus mà……em gái của Reina sẽ là người thừa kế dòng họ Koiwai desu. Nếu như Reina vẫn còn ở trong căn nhà đó, thì sẽ làm phiền tới em gái của Reina……và mọi người mất desu.”
“……Cái quái gì vậy.”
Tôi vô thức nở nụ cười đầy cay đắng.
“Không đời nào bậc cha mẹ sẽ đối xử với con cái của họ như một mối phiền phức cả.”
Tôi đứng bật dậy và nói với Lizel-senpai.
“Chúng ta sẽ tới nhà Reina.”
“Yuuto……chuyện đó.”
Senpai bỗng để lộ ra ánh mắt lưỡng lự.
“Chẳng quan trọng ai sẽ nói gì, bậc cha mẹ sẽ luôn là đồng đội của con cái của họ cho tới cuối đời. Người chị gái một thân ở một nơi như thế này dù cô ấy có một đứa em gái ư, điều đó chắc chắn là sai lầm.”
Tôi mỉm cười với Reina. Nhưng vì lý do nào đó nét mặt Reina lại chỉ có đau khổ.
Lizel-senpai trông cũng do dự trong phút chốc, nhưng ngay sau đó cô ấy đứng dậy và nói ‘Đợi một chút’ rồi bước ra ngoài.
Năm phút sau đó, Lizel-senpai quay trở lại cùng với một chiếc điện thoại trên tay.
“Chị đã tạo một cuộc hẹn. Dường như chúng ta có thể tới gặp họ ngay. Đi thôi nào.”
Phần 3
Căn nhà của gia đình Reina được tìm thấy sau khoảng một tiếng đồng hồ lái xe từ căn hộ của em ấy.
Nó không to như nhà của Miyabi, dẫu vậy nó vẫn là một căn biệt thự khổng lồ.
“Reina, ở yên trong xe. Miyabi, bọn chị có thể để em ấy cho em không?”
“Cứ để nó cho em bằng cú bùm này!”
Miyabi nói thế và đập mạnh tay lên bộ ngực lớn quá cỡ đó.
Một cánh cửa kiên cố trông như thể một cánh cổng của pháo đài tự động mở sang hai bên. Chỉ có tôi và Lizel-senpai bước vào trong. Ánh đèn của căn biệt thự có thể nhìn thấy ở phía trước con đường thẳng tắp. Xung quanh bao phủ một rừng cây. Cảm giác như thể chỉ có nơi này là một thế giới khác vậy.
“Senpai, tại sao chúng ta không dẫn Reina theo mặc dù chuyện này là về em ấy?”
“Có thể sẽ là một cuộc nói chuyện mà Reina không nên nghe.”
“Eh?”
Tôi không hiểu Lizel-senpai đang nghĩ cái gì.
Khi chúng tôi đi tới căn biệt thự, thì có một quản gia dẫn lối tới một căn phòng dường như là phòng tiếp khách. Một căn phòng rất sang trọng thực sự rất giống với phòng của quý tộc mà tôi đã từng nhìn thấy trên ti vi và phim ảnh.
Chúng tôi ngồi đợi thêm một lúc thì bố mẹ của Reina bước vào.
“Thứ lỗi cho chúng tôi vì đã bắt cô phải chờ đợi như thế này, Lizel-sama. Thật đáng xấu hổ vì chúng tôi không thể chuẩn bị mọi thứ dù cô đã phải cất công tới viếng thăm……”
Hầu như ác quỷ nào trông cũng đều rất trẻ, nhưng hai người này lại rất đáng chú ý.
Hai người họ có tướng tá nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh. Họ còn thấp hơn cả tôi. Mái tóc màu bạc cùng với khuôn mặt ngây ngô trông rất giống với Reina.
“Không, cháu là người cần phải xin lỗi vì đã đường đột tới viếng thăm như thế này mới phải. Và đây là ứng cử viên Quỷ Vương Lovers.”
“Cháu là Morioka Yuuto.”
Sau màn tự giới thiệu qua loa, tất cả chúng tôi ngồi đối diện với nhau trên ghế sofa.
“—Vậy, tối nay cô ở đây là có việc gì vậy?”
Họ quan sát Lizel-senpai để nhìn xem liệu có ổn không khi họ bắt chuyện, rồi sau đó.
“……Ngay lúc này, cháu đang tham gia trận Quỷ Vương Chiến với tư cách là Nữ hoàng của Lovers.”
“Vâng, chúng tôi cũng nhận ra rồi. Nhưng……chúng tôi cứ nghĩ rằng Lizel-sama sẽ trở thành một ứng cử viên Quỷ Vương……điều này thật là bất ngờ đối với chúng tôi đấy.”
Họ nói vậy và liếc mắt về phía tôi.
Đúng như tôi nghĩ, họ cảm thấy khó hiểu khi tôi trở thành một ứng cử viên Quỷ Vương……không đúng, dường như họ cảm thấy bất mãn. Có lẽ việc tôi là một con người chính là nhân tố cho chuyện đó.
“Hai bác cũng nhận ra rằng tiểu thư của nhà Tử tước Koiwai, Reina-san cũng đang tham gia với tư cách là Hiệp sĩ, đúng chứ ạ?”
Nhưng, bố mẹ Reina lại ngạc nhiên nhìn nhau.
“Đây là lần đầu tiên chúng tôi được nghe chuyện đó đấy. Hơn nữa……Reina đã chết sáu năm trước rồi.”
“Đợi-……xin hãy đợi một chút ạ!”
Tôi theo phản xạ ngắt lời.
“Reina vẫn còn sống! Em ấy là một homunculus, nhưng em ấy vẫn là con gái hai người. Suốt bấy lâu nay em ấy vẫn đi học, em ấy cũng cho cháu mượn sức mạnh với tư cách là một quân bài nữa!”
“Homunculus là homunculus. Cô ta không phải là con gái của chúng tôi.”
“Cái-……!?”
Bố mẹ Reina tuyên bố một cách điềm tĩnh.
“Đối với nhà Koiwai và cả tôi nữa, con gái chúng tôi đã chết từ hồi còn nhỏ, đó là một lỗi lầm rất lớn. Từ góc nhìn của người ngoài, điều đó sẽ giống với việc dòng máu của nhà chúng tôi là thứ thấp kém vậy. Đó là lý do tại sao chúng tôi tạo ra một homunculus giống con gái để giữ lấy thể diện."
Giữ lấy thể diện……ông ta nói sao.
Tôi không thể hiểu nổi bố mẹ Reina muốn nói gì.
“N-nhưng, hai người các bác tạo ra một homunculus với bề ngoài giống với con gái của hai bác để thế chỗ em ấy vì hai bác cảm thấy đau buồn trước cái chết của em ấy có đúng không? Không phải bác cũng yêu thương Reina như người con gái của mình sao?”
Người cha cảm thấy bất mãn đáp lại.
“Đó, đó chính là vấn đề đấy. Thứ đó đòi hỏi tình thương cha mẹ từ phía chúng tôi.”
“C-chỉ là tự nhiên thôi mà không đúng ư!? Điều đó có vấn đề gì sao!?”
“Nghĩ thứ tình yêu đó là cần thiết sao. Dù thế nào đi nữa cô ta vẫn chỉ là một ác quỷ khuyết thiếu mà thôi.”
“……tsu!!”
Đúng lúc đó, cánh cửa căn phòng bỗng vang lên âm thanh cọt kẹt.
Khi tôi quay người lại, tôi nhìn thấy một hình bóng nhỏ nhắn đang lén nhìn trộm vào bên trong từ kẽ hở. Trông đứa bé ấy chỉ mới ba bốn tuổi thôi. Một đứa bé rất đáng yêu có khuôn mặt giống y như đúc với Reina.
“……Họ là, khách ạ?”
“Aina!!”
Người bố biến sắc và la lên.
“Bà! Đưa Aine đi ngay!!”
“V-vâng!!”
Người mẹ vội vàng lao tới chỗ cánh cửa và bế đứa bé vào vòng tay.
Cái cách họ hoảng loạn thật không bình thường. Cứ như thể họ đang cố giữ đứa con của họ tránh xa khỏi một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
“Aina, con không nên ở đây! Nào, cùng trở lại phòng con thôi nào!”
Tuy nhiên, đứa bé ấy lại nhìn chúng tôi ngập tràn vẻ thích thú.
Aina……vậy ra đó là, em gái của Reina à.
Người mẹ cùng với Aina trong vòng tay rời khỏi phòng như đang chạy trốn.
Tôi chẳng thể nói được gì ngoài việc đứng tiễn bóng lưng của bọn họ.
Người bố vẫn ngồi phía sau bắt chuyện với Lizel-senpai cứ như thể ông ta đang kiếm cớ vậy.
“Là lỗi của tôi. Aina lúc này đang trong thời kì nhạy cảm……”
Ông ta lườm một cái ngắn ngủi về phía tôi.
“Nếu nó bị ảnh hưởng không cần thiết thì sẽ có rắc rối mất.”
“Vâng. Cháu có thể hiểu điều đó……nhưng, về Reina—”
Người bố ngắt lời senpai như không muốn nghe thấy cái tên đó.
“Tôi đã nói rồi!! Nếu có thứ gì như thế đòi hỏi tình cảm của bậc sinh thành từ phía chúng tôi như vậy thì sẽ có rắc rối đấy!!”
Tôi không thể kiềm chế được nữa mà theo phản xạ chen ngang vào.
“Nh-nhưng! Đó chỉ là điều tự nhiên đối với mọi sinh vật sống không phải sao? Tại sao bác lại gặp rắc rối? Tại sao bác phải đuổi Reina ra khỏi nơi đây!?”
“Thứ cần thiết đối với ác quỷ chính là tư lợi và toan tính. Đối với cha mẹ và con cái cũng như vậy mà thôi.”
“Cái gì……”
“Tôi sẽ không nói tình yêu thương như thế không tồn tại. Nhưng, ưu tiên lớn nhất chính là phúc lợi của chính bản thân và sự phồn thịnh của dòng họ. Trẻ con là công cụ cho chuyện đó, và bản thân chúng cũng đang lợi dụng cha mẹ của chúng. Nếu cảm xúc được xây dựng dựa trên mối quan hệ như thế thì sẽ ổn thôi. Tuy nhiên……thứ đó lại đòi hỏi tình thương vô điều kiện từ phía chúng ta. Việc chúng ta vứt bỏ cô ta chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.”
Vứt bỏ……ông ấy nói sao?
“Bác đang nói rằng……giữa cha mẹ và con cái, không hề có thứ gì như thế sao……”
Người bố thở dài không yên.
“Đúng là con người……cậu chẳng hiểu gì cả. Trận Quỷ Vương Chiến lần này sẽ một lần nữa kết thúc trong vô ích như thế này sao. Được rồi, nhà Koiwai không muốn can dự vào thứ đó thêm một lần nào nữa. Có hơi thô lỗ khi nói điều này trước mặt Lizel-sama nhưng……tốt hơn là không nên can dự vào nếu như thất bại là điều chắc chắn.”
Sau đó, nét mặt của ông ta biến thành của một người lên tiếng thuyết giảng cho một đứa trẻ ngu muội.
“Ác quỷ rất khác so với con người. Ngay cả mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái cũng chỉ dựa trên lợi ích chung mà thôi. Cha mẹ kì vọng con cái mang lợi ích cho chính mình và dòng họ, còn con cái thì kì vọng cha mẹ đầu tư cho bọn chúng.”
“Điều đó……chuyện như thế cũng ít nhiều tồn tại trong loài người. Nhưng, đó không phải là tất cả—”
“Đó là tất cả, có thế thôi. Chẳng còn gì khác cả.”
“……tsu!?”
Người cha một lần nữa cúi đầu hướng về phía Lizel-senpai.
“Tôi vô cùng xấu hổ vì homunculus do chúng tôi tạo ra đã khiến cho cô gặp rắc rối. Tuy nhiên, đó là chuyện mà chúng tôi đã giải quyết. Nó không còn liên quan gì tới nhà chúng tôi nữa. Xin hãy để mọi chuyện như vậy.”
Không còn lý lẽ nào để tranh luận nữa.
Tôi rời khỏi căn biệt thự mà trong lòng tràn ngập cảm giác của sự thất bại.
Reina……tôi nên nói gì với cô ấy đây.
Tôi bước đi về phía cánh cổng với những bước chân nặng nhọc. Lizel-senpai phía sau tôi ân cần nói lên.
“Yuuto……chuyện này có lẽ sẽ khiến em ngạc nhiên nhưng, chuyện này là rất bình thường đối với ác quỷ.”
Tôi dừng bước và quay người lại hướng về phía senpai.
“Senpai cũng, có mối quan hệ như thế……với bố mẹ chị sao?”
“Có. Mối quan hệ trong nhà Himekami có khi còn thiết thực hơn cả chuyện này.”
“Không đời nào……”
Tôi nhớ lại cái cách mà người mẹ ấy đã đưa Aina rời xa khỏi tôi trong hoảng loạn như thế nào.
“Nhưng, nếu bọn họ ghét con người nhiều tới mức họ không muốn đứa con của mình lại gần một ai, thì việc Reina bị ghét bỏ như thế này cũng……là chuyện như thế sao?”
“Điều này có lẽ sẽ khiến Yuuto buồn nhưng, đối với ác quỷ thì đó là một phản ứng rất bình thường. Đặc biệt là nếu để một đứa trẻ đến độ tuổi đó tiếp xúc với con người……thì chúng có thể rất dễ bị ảnh hưởng.”
“……Bị ảnh hưởng?”
“Đúng thế. Nó sẽ gây ra trở ngại về nhận thức giá trị của ác quỷ. Đó là lý do tại sao bọn họ không muốn Aina lại gần Yuuto. Họ không muốn để Reina chung nhà với đứa bé ấy cũng là vì lý do tương tự.”
Tôi thực sự không hiểu ý của senpai là gì nhưng……ngay cả con người cũng học được rất nhiều điều từ môi trường sống từ khi còn nhỏ. Và điều đó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với đứa trẻ. Đối với ác quỷ cũng như vậy sao?
“Đó là lý do tại sao Yuuto chẳng hề làm gì sai cả. Phản ứng của họ là rất bình thường……một phản ứng rất điển hình.”
“……Em hiểu rồi. Nhưng mà, vậy thì……Reina đã đi tìm tình cảm cha mẹ kiểu gì khi em ấy được nuôi lớn như vậy?”
“Chị không biết……tại sao Reina lại tìm được tình cảm cha mẹ nhưng……rất có thể, thầy pháp tạo nên Reina đã mắc lỗi, hoặc có thể đó là việc có chủ đích.”
Dường như có gì đó thật kỳ diệu. Nhưng trong xã hội của ác quỷ, việc sắp đặt đó không đem lại kết quả mà lại đem tới nỗi buồn cho Reina.
Không—từ cách ứng xử của người cha người mẹ, ngay từ đầu họ chỉ có ý định để cho Reina thế chỗ cho tới khi đứa con tiếp theo chào đời mà thôi. Cô ấy vẫn sẽ bị đuổi dù sớm hay muộn.
“Nhưng……mọi chuyện đã trở nên rõ ràng hơn rồi.”
“Ừ. Năng lượng mà chiếc lõi của Reina cần chính là tình thương cha mẹ.”
Và giờ chúng tôi đã hiểu ra đó chính là thứ mà Reina chắc chắn không thể nào có được.
Khi chúng tôi quay trở lại xe, Reina đang nhìn xuống, toàn thân cứng đờ. Trông cô ấy như một kẻ tù nhân đang chờ đợi một bản án tử hình vậy.
Chúng tôi lại một lần nữa ngồi đối diện với nhau trên hàng ghế phía sau. Tôi chẳng biết phải làm thế nào để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, và sau đó.
“Quả đúng là vậy, họ đã nói rằng Reina không cần thiết……nhỉ desu?”
“Chuyện đó—”
Tôi không thể nói tiếp.
Nhìn thấy tôi không có lời để nói, Reina mỉm cười như đang muốn an ủi tôi.
“Không sao đâu. Reina là một đứa trẻ kì lạ mà desu. Reina muốn được thích và được yêu thương. Chuyện otou-sama và okaa-sama cảm thấy chán Reina là chuyện không thể tránh được mà desu. Reina cũng nghĩ chỉ là tự nhiên thôi khi họ nói rằng Reina không tốt cho sự dạy dỗ của em gái Reina desu.”
“Reina……”
Ngay cả Lizel-senpai trông cũng thật đau đớn như thể đó là chuyện xảy ra với cô ấy vậy.
Miyabi dường như cũng nghĩ rằng cần phải làm gì đó để cổ vũ cho em ấy. Trông cô như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Mỗi lần lặp đi lặp lại hành động ấy, khuôn mặt của cô lại càng trở nên hài hước hơn.
Reina dõi theo phản ứng của chúng tôi và mỉm cười.
“Đó là lý do tại sao, Reina……trở thành quân bài của Yuuto-san desu.”
“Eh?”
Tôi hỏi lại theo phản xạ.
“Nếu là Lovers, thì có lẽ họ sẽ thích Reina……Reina đã nghĩ vậy desu. Nên nếu Reina có thể nâng thành tích trong trận Quỷ Vương Chiến……Reina đã nghĩ rằng có thể otou-sama và okaa-sama sẽ ban tình cảm cho Reina desu.”
Sau đó cô vừa mỉm cười vừa nghiêng đầu.
“Mặc dù, không bao giờ chuyện đó có thể xảy ra……desu.”
Nước mắt lấp ló nơi khóe mắt cô ấy.
Bình tĩnh lại đi, Morioka Yuuto.
Mày là chủ nhân của Reina không phải ư? Sao mày có thể tự nhận là ứng cử viên Quỷ Vương Lovers khi mà mày còn không thể cứu giúp được quân bài của mày cơ chứ?
Nhưng, tôi chẳng còn cách nào cả.
Tôi không thể ban cho Reina một thứ gì đó như tình thương của cha mẹ.
Tôi nên làm gì đây?
Ngay cả lần này Lizel-senpai cũng không thể làm được gì. Miyabi cũng vậy.
Không có thứ gì tôis có thể làm ngoài việc đứng nhìn lặng thinh cơ thể Reina rạn nứt như thế này sao?
Giá như có ai đó tưới vào Reina tình yêu thương như……
Ai đó.
—.
Chỉ có một người có thể đáp ứng.
“Lizel-senpai……xin hãy cho em mượn xe.”
“Rồi, nếu chúng ta cứ thế này mãi thì sẽ chỉ vô nghĩa mà thôi. Cùng quay trở lại cung điện để—”
“—Chị có thể đưa chúng ta tới nhà em được không?”
Phần 4
Tôi trở về nhà. Tôi chỉ cho senpai và những người khác vào phòng của tôi và bảo họ đợi một chút.
Và trong suốt thời gian đó, tôi kể tình hình của Reina cho kaa-san và tou-san trong phòng khách.
Hai người họ im lặng ngồi nghe, nhưng tou-san đang bắt đầu rơi nước mắt nên đã phải dụi mắt nhiều lần. Còn kaa-san thì……trông đã nghiêm nghị lại còn nghiêm nghị hơn.
Dường như bà ấy đang gắng hết sức đè nén cơn giận, nhưng vẫn không thể che đậy hoàn toàn. Có cảm giác như đang có một ngọn lửa thịnh nộ chập chờn trong không khí xung quanh kaa-san vậy.
Thành thật mà nói……đây là lần đầu tiên tôi thấy kaa-san trông đáng sợ đến vậy.
“—Đó là tình hình. Vậy nên—”
“Yuu-kun.”
Kaa-san cắt ngang lời tôi bằng giọng nói chất chứa đầy sự giận dữ.
“Con đã nói xong chưa?”
“V-vâng……nhưng mà, con không biết phải làm gì. Con muốn tham khảo ý kiến kaa-san và tou-san—”
Ánh mắt kaa-san sắc lạnh đến rõ rệt khiến cho tôi phải vô thức im bặt.
Sau đó, kaa-san tuyên bố với giọng điệu không tranh cãi.
“Chúng ta sẽ nhận Reina-chan.”
“Eh……”
“Từ ngày hôm nay bé ấy sẽ là con gái của chúng ta.”
“……Nh-nhưng mà.”
Ánh mắt kaa-san bật mở trông thật nguy hiểm. Sau đó bà ấy giận dữ hét lên.
“Chẳng cần biết ai nói gì!!”
Tôi nghĩ rằng kaa-san chắc chắn rất thích Reina khi nhìn vào cách đối xử của bà ấy đối với Reina từ trước tới giờ.
Khi tôi nhớ lại điều đó, tôi cứ tưởng ít nhất thì bà ấy sẽ chỉ có thể ban cho Reina một ít tình cảm của người mẹ mà thôi.
Chứ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bà ấy sẽ ngang nhiên tuyên bố nhận Reina làm con gái nuôi cả.
Dĩ nhiên là tôi không phản đối nhưng—,
“……Ch-chuyện đó thực sự ổn chứ ạ?”
Tôi sợ hãi hỏi lại.
“Đợi đã nào, kaa-san.”
Tou-san nói chen vào.
Dĩ nhiên rồi. Mặc dù Reina là một homunculus, cô ấy không khác gì con người. Gia đình chúng tôi sẽ tăng thêm một người. Nhưng chuyện này không phải là một vấn đề có thể dễ dàng quyết định như vậy được.
Tou-san hẳn phải rất cần thời gian cho vài chuyện như là chuẩn bị trước tinh thần, hay là giải đáp vài vấn đề pháp luật khác—,
“Anh đồng ý nhận bé ấy làm con gái chúng ta, nhưng chúng ta cũng cần phải coi xem cảm xúc của Reina-chan như thế nào đã.”
Bố đã quyết định rồi sao!?
“Ah……a-anh nói phải. Đúng thế. Dường như em nóng nảy quá rồi. Xin lỗi……”
Kaa-san vuốt tóc và thở một hơi thật sâu. Khuôn mặt như ác quỷ của bà ấy đã quay trở lại nét mặt thường ngày.
Còn Tou-san thì chống tay lên cằm và suy ngẫm.
“Chúng ta nên bắt bé ấy phải đồng ý làm con gái của chúng ta……”
Ông ta đang bật chế độ thuyết phục chứ không đơn thuần là hỏi cảm xúc của Reina đâu đấy!
“Này, Yuuto. Con có biết Reina có suy nghĩ như thế nào về tou-san và kaa-san không?”
“Ít nhất thì, dường như cô ấy có ấn tượng tốt với hai người, con nghĩ vậy……đặc biệt là kaa-san.”
Kaa-san ngẩng cao đầu với vẻ tự mãn. Có cảm giác như khuôn mặt của bà ấy bỗng trở nên lóe sáng. Còn ở phía bên kia thì, đôi vai tou-san chùng xuống……trông ông ấy chán nản như thể một tên thua cuộc vậy.
“Và, con nghĩ gì nào Yuu-kun? Về việc Reina-chan trở thành em gái của con.”
“E……”
Em gái!?
“Con hiểu rồi……ra là vậy sao……”
Ấn tượng tôi nhận được bỗng thay đổi khi tôi được nói thế thêm một lần nữa.
Em gái—một cái từ thật mạnh mẽ!!
“Không hiểu sao……con cảm thấy rất nóng lòng.”
“Trùng hợp thật đấy. Tou-san cũng cảm thấy thế.”
Kaa-san nhìn hai gã đàn ông bằng ánh mắt ngờ vực.
“……Em sẽ nói cho hai người biết trước điều này, chuyện này rất khác so với câu chuyện em gái hoặc con gái trong light novel được chứ?”
Bà ấy ra lời cảnh báo.
“Vấn đề là cách để đề cập tới chủ đề này……bé ấy lúc này chắc hẳn vẫn còn rất sốc, nên, có lẽ chúng ta nên cho bé ấy thêm một chút thời gian? Nếu bé ấy nói rằng không thể trở thành con của chúng ta—”
*Coong* Bỗng có một tiếng động vang lên khiến cho chúng tôi phải quay người lại.
Reina đang đứng trước cửa phòng khách trong khi đang giữ lấy chiếc khay.
“……-!?”
Cô ấy nghe thấy rồi sao!?
“E, err errr, Reina sẽ……dọn dẹp những chiếc cốc……”
Nét mặt cô ấy rõ ràng là đang run rẩy.
“Ừ-ừm, cảm ơn. Xin lỗi vì đã bắt cháu phải làm thế! Muốn uống gì không?”
Kaa-san đứng dậy và đón lấy chiếc khay.
“Kh-không ạ……không sao hết desu……desu.”
Reina không muốn bắt gặp ánh mắt của chúng tôi. Kaa-san cau mày khi nhìn thấy điều đó.
“Cháu biết đấy, Reina-chan. Chúng ta—”
“Tsu!”
Reina quay người và lao ra khỏi phòng khách.
“Reina!?”
Sau đó cô không hướng về phía tầng hai mà chạy ra sảnh.
Tôi cũng hoảng loạn đuổi theo cô ấy.
Tôi vội xỏ giầy vào và đi ra khỏi nhà, nhưng hình bóng Reina đã biến mất.
“……tsu!”
Tôi chạy tới cánh cổng vẫn còn để mở và nhìn khắp con đường trước nhà, nhưng chẳng có dấu hiệu nào của con người xung quanh.
Cô ấy đi đâu rồi……
Khi tôi hạ ánh mắt xuống với một ý nghĩ đen tối.
“Ah.”
Reina đang ngồi ôm đầu gối ngay bên cạnh cánh cổng.
“……Reina?”
Reina vẫn ghim chặt ánh mắt lên mặt đất mặc cho tôi gọi cô ấy. Tôi cúi người xuống bên cạnh và nói với cô.
“Reina, cùng trở vào trong đi nào.”
“Trở vào……”
Reina nhìn lên tôi đầy lo lắng.
“Đây có phải, là nơi Reina……trở về desu?”
Trong thoáng chốc tôi không biết phải trả lời sao. Tôi muốn nói đúng. Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng cắt đứt mối quan hệ với gia đình thật sự của cô ấy ở nhà Koiwai.
“Reina……anh không biết liệu anh có nên nói điều này không nhưng, anh.”
“Con tìm thấy Reina-chan rồi à!?”
Kaa-san chạy ra ngoài nhà. Sau đó khi bà ấy nhìn thấy bóng dáng Reina, kaa-san cũng cúi người xuống và ôm lấy Reina.
“Aah, mồ. Đừng có đột nhiên chạy ra như thế chứ! Cháu khiến chúng ta lo lắng đó!”
“Lo lắng……cho Reina ư?”
“Dĩ nhiên rồi. Bởi……đó là Reina-chan mà! Tự nhiên chúng ta sẽ cảm thấy lo lắng rồi!”
“Tại sao, điều đó……”
“Đó là vì ta thích Reina-chan đó.”
“Thí……!?”
Reina nhìn lên kaa-san bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Kaa-san cũng nhìn lại đôi mắt ấy.
“Xin lỗi nhưng, ta đã nghĩ về Reina-chan như con gái của mình mất rồi.”
Bà ấy nói thẳng.
Ánh mắt Reina bỗng thẫn thờ vì bối rối.
“Nhưng, Reina……không thể đem lại lợi ích gì cho mọi người. Reina chỉ là, một mối phiền phức mà thôi desu.”
“Lợi ích……”
Kaa-san bỗng không biết phải nói gì, rồi bà ấy mím môi lại và nắm lấy tay Reina.
“Những thứ như lợi ích, hay mối phiền phức, chúng chẳng quan trọng.”
“Nhưng……”
“Ta tin rằng ta cũng biết cảm giác bình thường là như thế nào trong thế giới ác quỷ. Nhưng, ta là một con người, nên điều đó chẳng quan trọng với ta.”
Dường như những giọt nước mắt đang sắp sửa trào ra khỏi đôi mắt Reina.
“Nè, Reina-chan. Cháu không muốn trở thành con của ta sao?”
“……”
“Reina-chan đã từng được nuôi lớn như một ác quỷ. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy miễn cưỡng khi trở thành con gái của một con người nhỉ.”
“Kh-không! Chuyện đó—”
Cô hoảng loạn thốt lên và nhìn kaa-san bằng ánh mắt khẩn khoản.
“Reina-chan, cháu có thích ta không?”
Reina đỏ mặt lên một chút và gật đầu một cách dè dặt.
“Hiểu rồi. Vậy ra cháu có thích ta một chút nhỉ.”
Song Reina lại lắc đầu lia lịa.
“Eh? Cháu không thích ta sao?”
“……Không phải, một chút đâu ạ desu.”
Reina bẽn lẽn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“……Reina thực sự, rất thích bác desu.”
Kaa-san nở một nụ cười ngất ngây trước thứ sức mạnh hủy diệt đó.
Tou-san hắng giọng để ngăn cho kaa-san khỏi bị mất kiểm soát.
“Aa, đây không phải là nơi để nói chuyện này. Dù sao thì cứ vào nhà trước đi đã.”
Reina nhìn lên tou-san bằng ánh mắt như muốn hỏi ‘Thực sự ổn chứ ạ?’
“Cháu không cần phải đưa ra câu trả lời ngay đâu. Cháu có thể ở lại nhà chúng ta trong một thời gian không? Thử sống với chúng ta……và sau đó cháu có thể cho chúng ta câu trả lời.”
“……Vâng.”
Reina do dự gật đầu, sau đó chúng tôi vừa quay trở vào nhà vừa lấy tay choàng quanh người cô ấy.
Rồi tôi lên phòng tôi để báo cáo mọi chuyện đã tiến triển như thế nào cho senpai và Miyabi biết.
“Ueeeee!? Đột nhiên nhận nuôi-!? Tớ cảm thấy DOGGyaaAAAN vì sốc mất!”
“Quả đúng là bố mẹ của Yuuto……”
Senpai cũng đang nói trong nửa ngưỡng mộ nửa ngạc nhiên.
“Vậy thì bọn chị sẽ để vấn đề này cho bố mẹ Yuuto. Hôm nay có lẽ bọn chị nên về nhà.”
Hai người họ đi kiểm tra tấm khiên chắn đặt quanh nhà trước rồi mới đi về.
Lizel-senpai có nói rằng thuộc hạ của cô sẽ đóng quân ở một căn nhà gần đó, nên không cần phải lo có chuyện xảy ra.
Vì Reina không thể chiến đấu trong tình trạng hiện tại mà. Nếu cô ấy tự ép buộc bản thân, trong trường hợp tồi tệ nhất cô ấy sẽ chết mất.
Thực ra thì tôi muốn thử kết nối kaa-san với Reina bằng Cutting Connect ngay lập tức nên tình cảm của kaa-san có thể đổ trực tiếp vào Reina nhưng……có lẽ lúc này mọi chuyện vẫn còn khó khăn.
Đặt kaa-san sang một bên, trái tim Reina vẫn chưa được chuẩn bị.
Giống như tou-san đã nói, có lẽ sẽ mất một chút thời gian. Dù sao đi nữa, lúc này chúng tôi cần phải xoa dịu Reina trước đã. Bên cạnh đó, tôi cũng phải chăm sóc đứa em gái của mình với tư cách là một người anh trai nữa.
Chăm sóc em gái……như một người anh trai.
……Chẳng biết vì lý do gì tôi bỗng căng thẳng lên.
Tôi đưa tiễn Lizel-senpai trong xe của cô ấy rồi quay trở vào trong nhà. Và tôi nhìn thấy tou-san đang hăm hở nói chuyện với Reina. Quả nhiên là vậy, ông ấy cũng đang căng thẳng lên.
“Có thứ gì con cần hay muốn không? Papa sẽ mua cho con bất cứ thứ gì con muốn!”
Tou-san. Coi lại cách ăn nói của bố đi.
“E-err err, không sao đâu ạ desu……xin lỗi vì đã bắt bác phải quan tâm tới Reina như thế này.”
Reina vẫn ở lại để bầu bạn với tou-san cùng với một nụ cười đầy bối rối.
“Con đang nói gì vậy. Dù đây chỉ là thời gian trải nghiệm, nhưng giờ con đã giống như con gái của bố khi con sống ở đây rồi! Con cũng có thể gọi bố là otou-san mà con biết chứ? Không đúng! Quả nhiên gọi papa vẫn tốt hơn!”
“Tou-san……bố đang cao hứng quá rồi đấy. Con hiểu tại sao bố lại cảm thấy hạnh phúc mà.”
Reina trông có phần an tâm hẳn đi khi tôi nhập cuộc.
“Con đang nói gì vậy Yuuto? Con không cảm thấy hạnh phúc à?”
“Rõ ràng là có! Con đang căng thẳng tột độ đến nỗi rất khó để giữ bình tĩnh nổi đây này! Bố không thấy con đang phải cố hết sức giữ trọng tâm như thế nào để không bị thổi bay lên thiên đường hay sao!?”
“Tou-san đang cố vượt qua cái lực hấp dẫn của trái đất từ rất lâu rồi đấy! Đồ khờ dại!!”
“Đấy không phải là thứ để khoe khoang đâu! Thế sao bố vẫn còn ở trên trái đất hả!?”
“Bố vừa mới làm một vòng quanh vũ trụ và quay trở lại đây!”
“Vậy ra bố biết vũ trụ có cấu trúc như thế nào ư!?”
“Vì đó là một đứa con gái đấy con biết chứ! Một đứa con gái hiểu không hả!? Tou-san đã……tou-san đã, mơ về chuyện này……rất nhiều lần rồi……uu.”
Đột nhiên tou-san bắt đầu ấn ngón tay lên mí mắt và bắt đầu phát ra tiếng nức nở—khoan đã, bố đang khóc thật đấy à!?
“C-cả con nữa! Bố có biết đã bao lần con mong mỏi một cuộc sống với đứa em gái sau khi đọc biết bao quyển light novel không!? Rồi thì ước mơ ấy lại đột nhiên trở thành hiện thực! Ai có thể ngừng căng thẳng trong cái tình cảnh đó chứ!! Đột nhiên có một đứa em gái, đó chỉ là tưởng tượng thôi không phải sao!?”
“Oi! Hai tên đực rựa kia!! Đừng có làm phiền Reina-chan nữa!”
Kaa-san bước ra khỏi phòng bếp và la mắng chúng tôi. Đặt con dao bếp xuống đi đã. Đáng sợ lắm đấy, không đùa đâu mẹ ơi.
“Fu, fufufuh.”
Reina đưa tay lên miệng, đôi vai bắt đầu rung rung.
“Kh-không cần……đâu ạ, ahahahahahahahahahaha.”
Chúng tôi lặng người đi khi nhìn thấy Reina bỗng bật cười.
“H-hai người, thật là kỳ lạ desu-, desu-! Fufufufu.”
Tou-san và tôi nhìn nhau và cười nhăn nhó. Còn kaa-san thì nở một nụ cười đầy phức tạp như đang muốn nói ‘Trời ạ’.
“Thôi nào, bữa tối xong rồi. Mau ngồi xuống đi.”
Oo……hôm nay nhiều món quá đi.
Cơm, canh miso, thịt heo xào nướng, bò shigureni, cá thu nấu miso, cá thu chiên ngập dầu, salad bơ và tôm, rau bina luộc nước tương cá ngừ bonito, dưa muối, trứng cá Pollack, chai nước……vân vân và mây mây.
“Mẹ nghĩ con chắc hẳn hôm nay đã đói lắm rồi, nên kaa-san đã nấu rất nhiều món! Đây là cuộc tỷ thí, con có thể ăn hết chúng hay không!!”
“Vâng! Con chấp nhận thử thách đó! Reina cũng thế nhỉ!?”
“R-Reina sẽ cố hết sức desu-“
Có bốn chiếc ghế vốn được đặt cạnh bàn. Thường thì ghế bên cạnh tôi không có ai ngồi, nhưng nay đã có Reina ngồi ở đó.
“Vậy thì itadakimasu-!”
“Itadakimasu.”
“I-itadakimasu, desu.”
Tôi nói itadakimasu sau kaa-san và đắm chìm vào đồ ăn trước mặt.
Bụng tôi chắc hẳn rất đói.
Sau tất cả thì hôm nay có hội thao, rồi thì tới trường hợp của Reina ngay sau đó và chúng tôi phải đi vào bệnh viện, sau đó là tới nhà Reina, hôm nay thực sự là một ngày rất bận rộn. Bữa tối hôm nay thực sự muộn hơn so với thường ngày.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện trong bữa tối là điều không thể thiếu. Chủ đề là những gì đã xảy ra ngày hôm nay và rất nhiều thứ khác như tin tức trên ti vi chẳng hạn.
“Haha, hôm nay Yuuto thực sự rất vất vả rồi. Tuy mất tư cách thi đấu nhưng con vẫn nhận được MVP!”
“Thật đấy. Mấy cô nàng đội cổ vũ cũng rất dễ thương nữa~. Em cũng muốn thử trò đó!”
“Oh, dường như thời tiết sẽ nắng nóng trong một thời gian đấy.”
Cuộc nói chuyện tạp nham lại tiếp tục.
“Chúng ta cũng sẽ tới cổ vũ cho Reina-chan vào ngày hội thao của sơ trung!”
“Ch-chuyện đó……ừm.”
“Giờ nhắc tới chuyện đó em mới để ý, về nhu yếu phẩm hàng ngày cho Reina-chan thì thế nào?”
“Ngày mai chúng ta sẽ đi mua chúng! Tất cả mọi người cùng nhau đi mua sắm!”
“V-vâng……”
Tốc độ ăn của Reina đang dần dần trở nên chậm hơn. Và sau đó tay cô hoàn toàn ngừng cử động. Cô ấy đang nhìn chăm chăm theo một đường chéo về phía trước trong khi tay vẫn giữ lấy bát và đôi đũa giữa không trung.
“Hm? Có chuyện gì thế? Đồ ăn không ngon à?”
“Reina?”
Những giọt nước mắt lớn bỗng lăn ra khỏi đôi mắt cô.
“Nó ngon lắm……desu. Desu.”
Kaa-san và tou-san hoảng loạn chạy về phía Reina.
“Có chuyện gì vậy, Reina-chan?”
“Cảm thấy đau chỗ nào à? Con có thể nói cho chúng ta biết nếu có chuyện gì đó làm con khó chịu mà.”
Reina đặt bát đũa xuống, sau đó cô ôm lấy đầu và bắt đầu khóc.
“Bởi vì……nó ngon lắm desu, ấm lắm desu……”
Kaa-san và tou-san ngạc nhiên.
“Cùng với, gia đình……uu……ue.”
Kaa-san khẽ ôm lấy Reina và nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ấy. Sau đó, tôi và tou-san tiếp tục dõi theo bọn họ cho tới khi Reina bình tĩnh trở lại.
Phần 5
“Err……thực sự, không sao chứ desu?”
Reina đang nằm trên giường. Cô nhìn xuống tôi đầy vẻ hối lỗi.
“Ừm. Anh không muốn bắt Reina phải ngủ trên sàn nhà đâu.”
Tôi chui vào túi ngủ mà tou-san đã mua từ ngày xưa vì một lần điên nhất thời, sau đó tôi ngủ trên sàn nhà.
Thật không may, chúng tôi không còn bất kỳ căn phòng trống nào, nên ngay lúc này đây là giải pháp tạm thời. Chúng tôi sẽ dọn dẹp một căn phòng đã từng được sử dụng làm nhà kho để biến nó thành phòng của Reina.
“Chuyện này……chuyện này, như một giấc mơ vậy desu.”
“Em đang nói quá rồi.”
“Reina đã nghĩ……Reina đã nghĩ, rằng cô ấy không được ai yêu thương hay cần đến.”
“……Reina.”
“Otou-sama và okaa-sama đã thương yêu Reina chỉ mỗi lúc Reina chào đời.”
“Anh hiểu rồi……”
“Bên cạnh đó, cảm giác về khoảng cách ở nơi đây thật là khác. Mọi người trong nhà Yuuto-san, đều gần gũi với nhau……có lẽ đó là lý do desu. Khi Reina ở đây, cảm giác……thực sự rất ấm áp desu……desu.”
Lời nói của Reina ngừng bặt. Chúng biến thành âm thanh của tiếng thở yên giấc vang đến bên tai tôi.
Tôi cảm thấy an tâm đến lạ lùng khi tôi nghe thấy cô ấy ngủ như thế.
Tôi cần phải làm việc chăm chỉ hơn bắt đầu từ ngày mai……có như thế cô ấy mới có thể công nhận tôi là một người anh trai……
Tôi cũng chìm vào giấc ngủ sâu trước khi tôi kịp nhận ra.
Phần 6
“……Dậy đi.”
Có ai đó đang gọi tôi.
“Xin hãy dậy đi ạ. Tới lúc ăn sáng rồi desu desu.”
Một giọng nói rất ân cần. Khác hoàn toàn so với cách đánh thức tôi dậy đầy căng thẳng của kaa-san. Ai trên thế giới này—,
“Ah, anh dậy rồi.”
Đó là gương mặt hân hoan của Reina.
“Aa……chào buổi sáng, Reina.”
Thật là tuyệt vời, một buổi sáng yên bình. Được em gái đánh thức, ai lại nghĩ điều ảo mộng như thế lại đang diễn ra cơ chứ.
Ah, cô ấy vẫn chưa trở thành em gái của tôi.
Nếu tôi vẫn nằm ngủ rồi cô ấy nói rằng, ‘Thật cẩu thả! Em không muốn trở thành em gái của một người như thế này đâu’, thì tôi sẽ không thể bù đắp được mất.
Tôi bò ra khỏi túi ngủ và nhỏm người dậy.
“Anh sẽ nhanh chóng đi xuống ngay sau khi thay đồ xong.”
“Vâng, đã hiểu desu.”
Reina bước đi tới cửa thì dừng lại. Trông cô có vẻ lưỡng lự.
“Hm? Có chuyện gì thế?”
“Không……thì, Reina sẽ đi trước……onii-chan.”
—Eh,
Khuôn mặt Reina chuyển đỏ, sau đó cô bỏ chạy xuống tầng.
Vừa rồi, cô ấy gọi tôi là……onii-chan ư.
—Điều đó có nghĩa là!?
HYAHHOOOUUUUUUUU!!
Tôi vừa nhảy cẫng vừa hét lên niềm vui sướng trong lòng.
Tôi không thể thế này mãi được. Tôi vội vàng cởi bỏ áo pajama, rửa mặt ở chậu rửa mặt của tầng hai, sau đó tôi mặc lên quần dài và áo sơ mi của bộ đồng phục trước khi đi xuống tầng một một cách ầm ĩ.
Khi tôi tới phòng ăn, thì Reina đã bày xong bữa ăn sáng trên mặt bàn.
Tôi ngồi lên ghế và nói itadakimasu. Một lúc sau—,
“Reina-chan. Chúng ta sẽ đi mua sắm sau khi tan trường ngày hôm nay. Chúng ta nên gặp nhau ở đâu đó.”
“V-vâng. Vậy thì……khi tan trường, Reina sẽ gọi điện cho……ma……”
Reina lo lắng đáp lại. Sau đó cô lưỡng lự khi nói tiếp.
“Ma?”
Kaa-san nghiêng đầu khó hiểu.
Còn tôi thì cổ vũ trong lòng ‘Cố hết sức đi nào!’
Tôi không biết liệu cảm xúc của tôi có chạm tới cô ấy hay không. Nhưng—,
“……Mama.”
Reina quyết tâm và truyền tải cảm xúc của mình.
Kaa-san cứng họng.
“……a”
Kaa-san dụi đôi mắt gần như đã rơi lệ. Sau đó bà ấy trả lời bằng một nụ cười như hoa hướng dương.
“Ừm! Mama sẽ đợi cuộc gọi của Reina-chan!”
Sau đó, Reina di chuyển ánh mắt về phía tou-san.
“Err……xin hãy kể cho Reina nghe những câu chuyện khác khi tan làm, desu……papa.”
Cơ thể tou-san run rẩy cứ như thể ông vừa bị điện giật vậy.
Tou-san cũng rơi lệ.
“Ừm! Chẳng biết vì lý do gì papa cảm thấy rất có động lực đi làm cho ngày hôm nay rồi! Yooosh, bố sẽ xong việc chỉ trong nháy mắt thôi!! Bố sẽ để lại kết quả tốt và cũng sẽ đi về nhà đúng giờ!!”
“Tự nhiên có chuyện gì với bố vậy hả, ông bố kì cục.”
Bữa sáng bỗng ngập tràn tiếng cười.
Tôi tự hỏi tại sao. Mọi bữa ăn từ trước tới giờ trong ngôi nhà này cũng đã rất vui vẻ rồi, nhưng giờ nó lại trở nên vui hơn bao giờ hết.
Tôi nhìn Reina và suy nghĩ trong lòng.
—Cảm ơn em, Reina. Vì đã trở thành gia đình của bọn anh.
Gian Lorenzo Bernini (1598-1680), một nghệ sĩ người Ý, nhà điêu khắc hàng đầu của kỷ nguyên Baroque. Một tấm thảm tatami rộng 1,82 hoặc 1,54 mét vuông