Translator: Silent Sleep
***
Lúc Roland trở về phòng làm việc, đã thấy Barov đang đợi mình.
Roland ném bức thư trong tay vào người trợ lí , quăng người xuống ghế, bắt chéo trên, gác lên bàn.
Nếu không phải có người ngoài ở đây, cậu còn muốn hát một bài để chúc mừng.
“ Điện hạ, xin người nén bi thương.” Barov dùng tốc độ nhanh nhất đọc thư, nhíu mày nói “Cái chết của đức vua quả thật là thảm kịch, ngài ấy còn bị ám sát bởi chính con trai của mình… quả thực là bi kịch. Vậy, hoàng tử, ngài định làm gì đây?”
“Phiên tòa phán tội Gerald có nhiều điểm kì lạ. Ta vốn muốn đợi xem thử phản ứng của tam hoảng tỷ và ngũ hoàng muội rồi mới quyết định nên làm gì.” Roland trả lời “Nhưng trong tình huống này, ta nghĩ chúng ta nên chuẩn bị một vài thứ phòng ngừa có gì đó xảy ra. An toàn là trên hết.”
Barov im lặng quan sát Hoàng Tử, đợi cậu nói tiếp.
“ Lần này xảy ra sự việc thế này, Vương Đô chắc chắn sẽ bị đảo loạn, mấy tháng tiếp theo, thậm chí là vài năm sợ rằng sẽ không bình yên đâu. Vì vậy ưu tiên trước mắt chính là đảm bảo an toàn cho những người thân yêu và người nhà của chúng ta.” Nhị hoàng tử có thể bắt cóc những người đó làm con tin. Nếu hiện tại cậu muốn yên ổn điều hành tình tình tài chính của Trấn Biên Lãnh, bộ trưởng tài chính là vô cùng cần thiết. Roland nhấp một ngụm trà sau đó nói tiếp “ Ngươi và Carter, còn có cấp dưới của các ngươi, tốt nhất đều nên viết thư cảnh báo người thân của mình. Ta sẽ để cảnh vệ nhân cơ hội chuyển thư cho vị kia ở kinh thành, tranh thủ đưa thư cho họ, sau đó lại sắp xếp họ đến thành phố khác ở.”
“Tại sao không chuyển tới Trấn Biên Lãnh.” Barov không phải một kẻ ngốc, dù sao ông đã tiếp xúc với chính trị hơn hai mươi năm, ông lập tức có thể hiểu được ẩn ý của Hoàng Tử.
“Không, họ không thể đến thẳng Trấn Biên Lãnh được.” Roland không muốn phe phái khác lợi dụng thân nhân và thuộc hạ để uy hiếp mình, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn khiến cấp dưới của mình sinh ra e ngại, nghĩ rằng hoàng tử muốn khống chế người nhà của mình, nên cách tốt nhất cậu nghĩ ra là thỏa hiệp. Trước hết, cậu sẽ đưa họ đến sống ở những thành phố khác, sau khi cậu đã có căn cơ vững chắc tại Trấn Biên Lãnh, mới đón họ qua đây.
“Tôi hiểu rồi. tạ ơn hoàng tử điện hạ quan tâm.” Thấy Barov gật đầu tán đồng, khiến cho Roland khẽ thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như thuộc hạ của cậu đều là người có đầu óc, biết tự chăm sóc bản thân.
Roland đổi chủ đề “Một điều khác cần quan tâm chính là việc mua bán khoáng vật. Đợt sắt kia là đơn hàng cuối cùng, từ nay về sau chỉ bán khoáng sản thô cho Trấn Lá Liễu. Tất cả sắt đều giữ lại để sử dụng.”
“Ý tưởng này sợ không tốt đâu, tiền thuế thu được sẽ giảm xuống”
“Đúng, nhưng sẽ không gây ảnh hưởng gì. Gần đây, thợ mỏ đã báo cáo tìm ra một loại đá quý mới, chúng ta có thể dùng nó để bù vào” Roland giải thích “Mùa đông không phải thời điểm lí tưởng để mậu dịch thương mại, lũ quái vật có thể tấn công tàu buôn bất cứ lúc nào, có thể trong bốn tháng kế tiếp, hai ba giao dịch là nhiều rồi. Vì vậy đối với thương nhân mà nói, đá quý sẽ có lợi hơn nhiều, dù sao mặt hàng này có giá hơn nhiều.”
“Tôi hiểu rồi” Barov cũng hiểu được điều đó, nhanh chóng ghi chép mệnh lệnh xuống giấy.
Sau khi bộ trưởng tài chính đi ra, Roland gọi Carter đến, nói với anh ta, “Quy mô của quân đội hiện tại cần được mở rộng, ta giao nhiệm vụ này cho anh, anh có thể phát đơn tuyển chọn. Nhớ kiểm tra thực lực của họ, nếu phát hiện ai đủ khả năng có thể chỉ định người đó làm đội trưởng. Cứ áp dụng phương pháp huấn luyện giống như trước đây.”
“Điện hạ, nếu dùng cách trước đây, sợ rằng phải tốn một khoảng thời gian mới có thể đưa đạo quân này lên chiến trường”
“Ta chỉ cần họ mạnh hơn dân chúng bình thường một chút” Roland gạt bỏ lo lắng của Carter, bảo anh ta cứ làm theo những gì mình nói. Cậu còn đang lo lắng là, mức độ huấn luyện này so với quân đội chính thức chả thấm vào đâu, cùng lắm chỉ ngang với mấy đợt huấn luyện quân sự của sinh viên. Nhưng như thế vẫn tốt hơn so với người khác. Ngoài việc chiến đấu với lũ quái vật không có đầu óc, trong tương lai họ còn phải chống lại quân đội của những quý tộc khác, lính đánh thuê, lúc không có chiến tranh có thể quay lại làm nông dân. Nên chỉ cần cậu còn nắm trong tay mấy món vũ khí vượt xa thời đại thì dù là một đội quân trình độ sinh viên cũng đủ rồi.
Sau khi Carter rời đi, rốt cuộc Roland nhịn không được bật cười.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện trùng hợp như thế này lại xảy ra. Giống như có người cố tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, buồn ngủ có người kê gối cho nằm.
Đây mà là hung tin sao? Đây là bi kịch sao? Không hề! Cậu không quá hiểu về con người của Garcia Wimbledon nhưng chắc chắn đó không phải là một người phụ nữ cam chịu để người khác nẫng tay trên của mình. Đại hoàng tử bị xử tử cũng quá đột ngột, cho dù không nắm rõ tình hình, cô ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn quay lại vương thành chỉ vì mệnh lệnh của Timothy.
Cậu cũng vậy. Cậu đã quyết định ở lại Trấn Biên Lãnh, vậy bắt buộc phải có kẻ thay thế – mà vị công tước ở thành Trường Ca có vẻ đang rất sốt ruột. Nếu không cũng không cử người đến đây vào khoảng thời gian này chỉ để chuyển thư.
Sợ rằng công tước đại nhân vô cùng mong đợi ngày cậu rời Trấn Biên Lãnh, mới có thể ăn ngon ngủ yên.
Quyết định ở lại Trấn Biên Lãnh tương đương với việc chống lại mệnh lệnh của nhà vua mới. Nếu Roland lấy cớ đợi hết tháng quỷ ám, vậy thì Ryan cũng có thể mượn danh nghĩa của Timothy, dạy cho cậu một bài học. Đây mới là điều mà Roland muốn.
Nếu có người hỏi điều gì quan trọng nhất để đẩy nhanh tốc độ công nghiệp hóa, đáp án chăc chắc sẽ là con người.
Mở rộng phạm vi sản xuất đòi hỏi một lượng lớn nhân công, máy móc càng to, cần càng nhiều người vận hành.Ở nước Anh lưu truyền một câu nói ‘cừu ăn thịt người’, ám chỉ tình trạng nông dân tá điền bị bọn địa chủ đuổi đi, dành ruộng đất cho việc trồng cỏ nuôi cừu, sản xuất len sợi, khiến họ bị mất việc.
Thời đại công nghiệp nổ ra giải quyết mọi vấn đề. Chỉ cần học một chút kĩ năng cơ bản, ai cũng có thể làm việc và được trả lương hậu hĩnh. Ngành công nghiệp càng phát triển, yêu cầu nhân lực càng lớn.
Nếu hỏi vấn đề khiến Roland đau đầu là gì, thì chính là do dân số của Trấn Biên Lãnh quá ít.
Dân cư của Trấn Biên Lãnh chỉ khoảng 2000 người. Dù có tạo ra máy móc mới, cũng không đủ nhân lực dể vận hành. Cũng chính vì vậy mà nhiều kế hoạch vẫn chưa được triển khai. Nhưng cậu phải đi đâu bắt người về đây?
Có nên mua một ít nô lệ không nhỉ? Nói cũng như không, cậu cũng không biết phải mua từ đâu, nô lệ trưởng thành thì tốn quá nhiều tiền , lại khó dạy dỗ. Mua nô lệ dưới mười tuổi để dạy dỗ thì lại tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa làm như thế chẳng khác nào bốc lột sức lao động trẻ em.
Chiêu mộ nhân tài? Ở cái vùng biên giới hẻo lánh này, ai lại có hứng thú đến đây cơ chứ? Huống chi phí ăn ở của bọn họ sẽ tốn kém gấp mấy lần nô lệ.
Khuyến khích gia tăng dân số? Chính sách ưu đãi kết hôn? Coi như chưa từng nói còn hơn…
Cậu cũng không mơ tưởng đến việc điều động thêm người từ thành Trường Ca. Cục diện hiện tại không phải muốn thay đổi là đổi, nếu có suy nghĩ động chạm đến lãnh thổ không quyền hạn của mình, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác. Cũng chính vì nguyên nhân này, công tước Ryan cũng không dám công khai đối đầu với Roland, chỉ có thể âm thầm động tay động chân.
Nhưng giờ tình thế đã thay đổi, sau khi Timothy chiếm lấy ngai vàng, cậu ta nhất định sẽ tìm cách loại trừ tất cả đối thủ của mình, cái mệnh lệnh triệu hồi chính là bằng chứng tốt nhất. Công tước Ryan chắc chắn cũng hiểu được điều này. Vị vua cũ vừa mất, cậu lại là người nắm trong tay vùng biên giới phía Tây. Cậu ta không có hành động mới là có vấn đề.
Trùng hợp là, Roland đã đợi cơ hội này từ lâu rồi.
Thành Trường Ca là vùng kinh tế trọng điểm của vùng đất phía Tây này đã mấy trăm năm, dân số lên đến hơn người ngàn người. Quan trọng là tòa thành đó không có không có quân đội mạnh mẽ trấn thủ. Chỉ cần gạt bỏ được công tước Ryan, quyền lực liền rơi vào tay cậu, đến lúc đó cậu vừa thu được một lượng nhân công hùng hậu, vừa có thể chiếm được một tòa thành trù phú.
Làm gì có phương pháp nào nhanh hơn việc sát nhập dân số? Cướp đoạt chẳng phải là cách nhanh nhất để làm giàu sao?
Tin tức này giống như đèn pha, chiếu xuyên sương mù, soi sáng con đường của Roland.
Cậu chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.