"Mashiro, tới giờ ăn tối rồi."
"Nyaa~"
Tiếng kêu đáp lại tôi của Mashiro thật dài và réo rắt. Em ấy bước lại về phía tôi, ngồi xuống rồi nhìn tôi chằm chằm.
"Đợi chút nhé, hôm nay tao có một chút gì đó cho mày nè."
Sau khi để món cám viên cho mèo như mọi khi lên đĩa của em ấy, tôi lấy một thứ trong tủ lạnh ra. Hôm nay tôi đã mua một miếng phi lê cá tươi kiểu Thái từ siêu thị.
Gần đây tôi đã bí mật dành tình yêu cho món cá thịt trắng. Nó thanh và nhạt, thế mà lại có hương vị mạnh mẽ. Khi nói về việc tìm một thứ gì đó ngon lành mà cả Mashiro lẫn tôi đều có thể ăn, không có nơi nào tốt hơn gian hàng thực phẩm tươi tại siêu thị cả.
Chắc là vì món này mà dạo đây tôi đã ngày càng bớt đi việc ăn ngoài hoặc ăn bữa trưa từ cửa hàng tiện lợi. Tất nhiên là tôi không nấu mọi thứ rồi, và trong đa số những trường hợp thì tôi dựa nhiều vào thực phẩm đông lạnh, nhưng tôi cảm thấy rằng rõ ràng là thói quen ăn uống của mình đang cải thiện. Tôi đã dùng chiếc chảo rán của mình ngày càng nhiều, thứ mà trước đây tôi ít khi đụng tới.
"Cảm ơn vì đã đợi. Giờ thì, cùng ăn thôi."
Sau khi thấy rằng Mashiro đã bắt đầu ăn, tôi nhanh chóng cắn một miếng cá Thái. Cẩn thận dùng đũa để loại bỏ xương, tôi cắt nó thành những miếng vừa ăn rồi đưa chúng vào miệng.
"Ngon thật đấy."
Tôi chẳng hề nêm nếm món này quá kĩ lưỡng... Nói chính xác thì, tôi không thể làm đúng hoàn toàn được, nhưng hương vị vẫn rất thanh và đơn giản là ngon. Như mọi khi, Mashiro tuy ăn chậm nhưng rất ngon lành.
Kể từ khi tôi bắt đầu sống với Mashiro, cuộc sống đã trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết. Việc không sống một mình vẫn luôn hấp dẫn cách này cách khác, và kết hợp với sự hăng hái ích kỉ của tôi khi cưng chiều Mashiro, những thói quen của tôi đã cải thiện nhiều.
Nếu phải đưa ra ví dụ, tôi sẽ nói rằng cái cách tôi dành ra những ngày nghỉ đã thay đổi rất nhiều. Trong quá khứ, tôi sẽ víu vào sự thật rằng tôi chẳng có một thú vui cụ thể nào như là một cái cớ, và ngày qua ngày sẽ ngủ đến quá trưa.
Tuy vậy, kể từ sự xuất hiện của Mashiro, điều đó đã chẳng còn nữa.
Không như tôi, giờ ngủ của Mashiro lại có kế hoạch hơn. Em ấy luôn thức dậy trước tôi và đợi tôi dậy. Dù cho ẻm không trèo lên giường để đánh thức tôi, khi tôi dậy và đi tìm Mashiro, mắt chúng tôi luôn chạm nhau.
Đó là lẽ tự nhiên khi em ấy luôn đói bụng vào buổi sáng, nhưng thức dậy mỗi ngày rồi phải chạm mắt với ẻm vẫn có chút gì đó căng thẳng. Thế nên, vì đã chịu thua áp lực từ sự im lặng của Mashiro, tôi chẳng thể ngủ thêm được trong những buổi sáng như thế.
Cách sống của tôi không phải là thứ duy nhất thay đổi. Vì có được nhiều thời gian rảnh rỗi, gần đây tôi đã quyết định sẽ bắt đầu đọc sách lại, thứ vốn là sở thích trước đây của tôi. Tôi từng làm thế mỗi ngày hồi còn là một học sinh, nhưng tôi đã không thể làm thế quá nhiều nữa.
Sau khi ăn xong, tôi bật TV cho Mashiro rồi lấy một cuốn sách ra từ thùng giấy của mình. Bên trong chiếc thùng là những cuốn sách tôi đã đem theo khi tôi chuyển đến đây từ nhà bố mẹ.
Dù cho không quá nhiều sách bên trong cái thùng với kích thước khiêm tốn này, tôi nhớ nó là cái thùng nặng nhất trong đợt chuyển nhà. Tuy tôi đã đọc trước đó, đọc lại chúng sau một khoảng thời gian dài vẫn đem đến cho tôi một cảm giác vui vẻ khó tả. Tôi đọc cuốn sách trong khi uống ly cacao sau bữa tối một cách tao nhã với tiếng TV đóng vai trò như tiếng nhiễu trắng.
Sau khi đọc được một lúc, chương trình TV thay đổi và tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Tôi đóng sách lại rồi vươn vai. Hồi đó, mỗi khi bắt đầu đọc sách thì tôi chưa từng có thể đọc cho hết được, nhưng giờ tôi đã có thể đọc xong một nửa số sách của mình, từng cuốn một không ngừng trong một thời gian ngắn.
Trên TV đang chiếu một chương trình mà Mashiro luôn luôn xem. Nội dung rất đơn giản, tập trung vào những khung cảnh của thiên nhiên và cuộc sống hoang dã, và những hình ảnh được trình chiếu với tiếng thuyết minh chậm rãi. Cái đó không hẳn là thú vị, nhưng là một chương trình thư thái hoàn hảo cho một buổi chiều bình yên với Mashiro.
Mashiro có hứng thú trong việc xem nhiều thứ, nhưng nó khiến tôi suy nghĩ một chút khi thiên nhiên là thứ khiến Mashiro thích thú nhất. Tôi tự hỏi liệu điều đó ám chỉ rằng Mashiro muốn ra thế giới bên ngoài chăng.
Kể từ khi tôi đem em ấy về, Mashiro đã luôn sống trong nhà. Nhìn vào thói quen hằng ngày của ẻm, tôi nhận thấy rằng ẻm thích xem cảnh thiên nhiên trên TV, hay quan sát khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ chẳng hạn.
Tôi thường nghe rằng nếu bạn cho một con mèo ra ngoài, nó sẽ chạy đi mất. Tôi không nghĩ điều này sẽ xảy ra dựa trên hành vi của Mashiro, nhưng không thể thay đổi sự thật rằng tôi đang lo lắng. Dù gì thì, đấy chỉ là suy nghĩ của tôi dưới tư cách chủ nhân của em ấy. Nếu Mashiro muốn bỏ tôi, tôi chẳng thể làm khác được. Nhưng ít nhất thì tôi đã không dành ra thời gian của mình với Mashiro một cách hờ hững đến mức tôi có thể dễ dàng bỏ đi mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.
Và tôi muốn trở thành người chủ tốt bụng mà Mashiro sẽ muốn. Tôi muốn ngôi nhà này trở nên một nơi mà Mashiro có thể thực sự cảm thấy vui vì em ấy đã đến và ở lại.
Trái tim tôi nhói lên một chút khi thấy ánh nhìn háo hức của Mashiro trên chiếc TV. Một chú chim nhỏ đang kêu chiêm chiếp đầy dễ chịu trên đó, và hai tai Mashiro giật giật để đáp lại. Tôi khẽ vuốt ve đầu Mashiro.
“Tao xin lỗi.”
Những gì tôi muốn nói không hẳn là một lời xin lỗi, nhưng câu chữ lại cứ thế mà tuôn ra khỏi miệng tôi. Mashiro quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt tròn của ẻm.
Tôi cười lại với Mashiro để che giấu đi sự buồn bực trong trái tim mình rồi cầm ly cacao trên bàn lên mà nhấp một ngụm. Ly cacao, giờ chỉ còn hơi ấm, có vị ngọt hơn thường lệ.