Chuyến tàu với những hành khách bên trong, bao gồm cả bốn chúng tôi, rời khỏi địa phận quận nơi tôi sống và đang trên đường đi tới quận lân cận.
Mashiro vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa mải mê trò chuyện cùng Ayano. Biểu cảm của em tuy không sống động và đầy năng lượng như Ayano, nhưng so với hồi tôi gặp Mashiro lần đầu tiên thì cách em cười đã trở nên tự nhiên hơn nhiều rồi.
Cảm thấy an tâm khi được thấy sự thay đổi đó ở em, tôi nghĩ về những gì mình nên làm ngày hôm nay. Tôi cần phải nói sự thật về Mashiro cho Sakakibara va Ayano, hai người đã mời tôi đi. Cho đến giờ tôi vẫn chưa thể tiết lộ được cả tên lẫn tuổi của Mashiro cho họ.
Dù cả hai đều là những người tôi tin tưởng, tôi không chắc là liệu họ có chấp nhận điều này mà không phản đối gì hết không. Tôi biết nguy cơ vẫn còn rất cao. Tuy vậy nhưng nếu Mashiro được tự do hơn thì tôi sẽ trân trọng suy nghĩ đó hơn bất cứ điều gì khác.
"Có chuyện gì sao ạ?"
"À, không. Không có gì đâu em."
Tôi đánh mắt sang Mashiro, em vừa hỏi tôi với vẻ tò mò. Sự thật rằng dường như trong biểu cảm của em có xen lẫn một chút sự lo lắng cho thấy rằng có khả năng cao em nắm được phần lớn suy nghĩ của tôi. Thấy vậy tôi liền nhìn đi chỗ khác để tránh gây ra những sự lo âu không cần thiết, nhưng chỗ khác đó lại là tên đồng nghiệp lúc này đang cười đầy tinh quái.
"Chà chà, nàng bạn gái ơi. Satou cũng là đàn ông cơ mà."
"...?"
Sakakibara đang chuẩn bị nói gì đó kỳ lạ thì Mashiro nghiêng đầu đầu thắc mắc. Thế rồi nụ cười của Ayano cũng trở nên quái như của Sakakibara vậy. ...Để không làm cho Mashiro thêm lo lắng nữa, tôi sẽ phải thực sự tận hưởng cuộc hẹn ngày hôm nay rồi.
Một lần nữa tôi xốc lại tinh thần và véo má tên Sakakibara lúc này vẫn đang lảm nhảm linh tinh.
Lúc cả đám xuống khỏi tàu tại điểm đến của mình, đầu tiên là tôi bị bất ngờ vì số lượng người và kích cỡ của nhà ga. Tôi chẳng phải là kiểu người thích đến mấy nơi đông đúc, phần là vì tôi không thường đi đâu quá xa. Cứ tưởng tôi đã quen với đám đông ở trung tâm mua sắm khi đi cùng với Mashiro rồi cơ, nhưng hóa ra lại không khi chứng kiến nơi này.
Mashiro cứ nhìn quanh liên hồi và trông còn ngỡ ngàng hơn cả tôi. Sau một hồi như thế thì em bước lại và nắm lấy vạt áo tôi.
Đây là một nơi đông người và rộng lớn. Mặc dù tôi đã có cách để liên lạc với em nếu bị tách nhau ra, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm tôi sợ hãi rồi. Nghĩ ngợi một lúc, tôi nhẹ nhàng gạt bàn tay em đang nắm áo tôi ra. Thay vào đó tôi đưa tay mình siết chặt lấy tay em.
"Đừng để bị tách nhau ra nhé?"
"C-Cảm ơn anh nhiều ạ."
Đây không phải lần đầu tôi tay trong tay với Mashiro, thậm chí sáng nay còn khoác tay với em nữa, thế mà tôi vẫn ngại lắm. Tuy vậy, với tư cách một người đàn ông, tôi không muốn thành ra như thể tôi không dám làm. Do đó mà tôi đã cố để tỏ ra lãnh đạm nhất có thể khi nói chuyện với em.
Không như tôi, có vẻ như Mashiro không hề xấu hổ mà hai má em giãn ra đầy hạnh phúc khi em thấy đôi bàn tay cả hai đan vào nhau. Trông thấy khuôn mặt em như thế càng làm tôi ngượng hơn, nên đành một lần nữa đánh mắt đi chỗ khác.
Khu tổ hợp mua sắm chúng tôi chuẩn bị đến đây được xây dựng liền kề với nhà ga nơi cả đám vừa xuống. Ở ga đã có sẵn bảng chỉ dẫn trực tiếp, nên cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm đường.
Ngay khi chúng tôi đến nơi, Ayano tiến lên dẫn đầu và lao về phía mấy cửa hàng mà chẳng thèm nghỉ ngơi. Sakakibara thì trò chuyện vui vẻ cùng cô ấy khi được cô nàng vừa khoác tay vừa dẫn đi, trong lúc đó Mashiro và tôi đi theo bước chân của họ.
Ayano đã từng đến nơi này trước đây và dường như đã có danh sách những cửa hàng mà mình muốn đi. Nơi đầu tiên chúng tôi bước vào là một cửa hàng quần áo, một địa điểm mua sắm thường thấy. Bên trong cửa hàng có rất nhiều loại trang phục dành cho nữ, có cả đồ theo mùa và mấy món độc lạ nữa.
"Nhanh nào, nhanh nào. Em đâu thể cứ bám dính lấy bạn trai mãi vậy chứ."
"E-Em đâu có..."
Dĩ nhiên là Sakakibara và tôi chẳng có chốn nào để dung thân tại một cửa hàng đồ nữ, nên Ayano và Mashiro đành đi mua sắm một mình. Ayano tóm lấy Mashiro, lúc này vẫn đang nắm tay tôi, rồi kéo em ra khỏi tôi.
Tuy việc nắm tay em từ nãy đến giờ khiến tôi xấu hổ không ít, nhưng khi cả hai buông ra tôi lại thấy có chút buồn. Thế này vừa là cái bản ngã muốn bảo vệ vừa là một hành động đầy nhục nhã với một thằng đàn ông, thế mà tôi lại không thể không để tâm đến việc hơi ấm trong lòng bàn tay tôi đang lạnh dần.
Thế nhưng dưới cương vị là người giám hộ của Mashiro, sẽ không tốt cho em chút nào nếu tôi cứ tỏ ra như một thằng ngốc. Ở khía cạnh đó thì sự hiện diện của Ayano là rất quan trọng với đây.
"Trang phục hôm nay là do em tự chọn sao?"
"A, ưm, bộ này... là do anh Satou ạ."
"Hmm~, chị hiểu rồi..."
Ayano vừa hỏi Mashiro xong thì quay sang cười toe toét với tôi. Như đã nhắc đến hồi sáng, trang phục của Mashiro hôm nay là bộ đồ đầu tiên tôi dùng làm quà tặng em. Bất kể gu tôi có thế nào thì bộ đó vẫn hợp với Mashiro một cách hoàn hảo kia mà.
Tôi chưa từng có cơ hội được ai khác đánh giá trong việc này, song ít ra thì có vẻ Ayano không cho rằng nó quá tệ. Tuy nụ cười nhếch mép trên mặt cô ấy dĩ nhiên là khá khó chịu, vẫn sẽ tốt hơn nếu có một người cùng giới với Mashiro chọn đồ cho em chứ không phải tên nghiệp dư như tôi.
"Satou là kiểu người lầm lỳ, thích sự gọn gàng và nhu mì, nhưng chị cứ nghĩ là cậu ta sẽ chơi kiểu khác cơ đấy~"
"Hmm, lầm lỳ ấy ạ..."
Dừng lại đi, đừng tiêm nhiễm mấy thứ kỳ quái cho Mashiro nữa. Và Mashiro vì nghiêm túc tiếp nhận những gì cậu nói mà đã nhìn tôi với một biểu cảm rất khó tả kia kì, nên dừng lại đi mà.
Sau khi trao cho tôi một màn trừng phạt rất không dễ chịu, hai cô gái trở lại vào bên trong cửa hàng. Sakakibara và tôi bị bỏ lại phía sau, nhưng vì chúng tôi đều là bạn trai của họ nên chẳng còn cách nào khác ngoài đi theo cả.
"Bé bạn gái ơi, đây nè! Chị thấy bộ này chắc chắn sẽ hợp với em đó!"
"Wa, chẳng phải là có hơi hào nhoáng quá ạ?"
"Đâu, đâu có, ổn mà!"
"Nó vẫn trông quá hào nhoáng đó ạ."
Trông thấy Mashiro trò chuyện với ai đó không phải mình đem lại cho tôi một xúc cảm kỳ lạ. Và rồi tôi nhận ra Mashiro chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Tôi cũng nhận ra rằng mình vẫn chưa thể đem lại cho em cuộc sống mà một cô gái bình thường có.
Mashiro luôn nói với tôi rằng em đang hạnh phúc. Điều đó khiến cho tôi còn hơn cả vui, song sự thật là vẫn còn có những hạn chế trong cuộc sống của em. Hy vọng rằng những sự kiện giống hôm nay có thể đóng góp chút gì đó để đem lại sự tự do cho Mashiro.
Vừa nghĩ như vậy, tôi vừa quan sát nụ cười đầy hạnh phúc của em.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage uoc j t là main và được chứng kiến cảnh này :(( trái tim nguội lạnh đã quá lâu rồi