Sau khi mua xong kính cho Mashiro, vì sắp đến giờ trưa nên chúng tôi đã quyết định đi dùng bữa. Bước vào một hàng đồ ăn cách tiệm kính không xa, tôi chọn hai ghế trong góc rồi ngồi xuống đối diện Mashiro trong khi bị choáng ngợp bởi số lượng người ở đây.
Tình cờ thay, tôi đã mua một chiếc hamburger từ một chuỗi nhà hàng nọ để ăn trưa. Tôi thì không có khẩu vị cụ thể nào cả, nhưng Mashiro lại đưa ra một yêu cầu khá kỳ lạ. Em chưa ăn món này bao giờ và đã luôn tò mò kể từ khi em trông thấy trên TV hoặc trên điện thoại. Nói đến nấu ăn và làm việc nhà, Mashiro luôn đảm nhiệm một cách hoàn hảo, nhưng được chứng kiến vẻ ngây thơ này của em cũng khá là thú vị đấy chứ.
Chúng tôi chắp tay lại giống như đang ăn ở nhà, rồi tôi cắn một miếng hamburger trước Mashiro. Hương vị khô khan của món bánh lan tỏa ra khắp miệng tôi. Tuy nêm nếm có hơi nhạt, nhưng không có nghĩa là nó dở, trái lại bao phủ khoang miệng tôi bằng thứ cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc khó tả.
Sau khi quan sát tôi, Mashiro dè dặt đặt hamburger lên miệng. Em không cắn miếng lớn vì sở hữu chiếc miệng nhỏ cùng phong thái ăn uống tao nhã, nhưng tôi càng xem càng thấy biểu cảm em thay đổi.
“N-Ngon quá ạ…”
“Tốt quá rồi.”
Mashiro vốn rất điềm tĩnh, nhưng em vẫn mang sự hiếu kỳ với mọi thứ trong bản tính của loài mèo. Trải nghiệm đầu tiên của em với hamburger xem ra là không tệ, và em đã tiếp tục ăn, dù có chút vụng về nhưng nhìn chung vẫn rất ngon miệng.
Trông thấy Mashiro hạnh phúc như vậy càng thôi thúc tôi muốn ăn thêm.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hai chúng tôi cứ thế ăn burger trong im lặng mà không trò chuyện gì nhiều, và rồi ánh mắt tôi rơi trên miệng em. Hình như là vì em không quen cách ăn này, hoặc cũng có thể do miệng em nhỏ quá, mà một phần thừa đã vãi ra. Trên miệng em dính đầy xốt cà chua.
Thường thì Mashiro phải nhận ra ngay và lau đi rồi, nhưng dường như em đã bị món mới này hớp hồn nên cứ tiếp tục ăn.
“Mashiro, ngồi yên một chút đi.”
“Ể?”
Tôi đặt một tay lên má em để ngăn mặt em cử động rồi đưa tay còn lại lên miệng em. Mashiro có hơi bối rối bởi hành động đột ngột này, nhưng khi tay tôi chạm lên môi mình, hai mắt em nhắm chặt lại.
“Mmm…”
“Rồi, xong rồi đó.”
Sau khi đã nhẹ nhàng lau đi tương cà chua, tôi đưa lên cho Mashiro xem, lúc này em vẫn nghiêng nghiêng đầu ngay cả khi đã mở mắt ra và chẳng thể nào hiểu nổi được tình huống. Dần rồi em cũng nắm được, và hai má em bắt đầu đỏ lên.
“X-Xin lỗi, em…”
“Anh biết là nó ngon rồi, nhưng nếu không muốn nghẹn thì em cần phải bình tĩnh lại nhé.”
Đây là điều em luôn nói khi tôi ăn đồ do em nấu, nhưng không ngờ lại có ngày tôi làm điều ngược lại với em đấy. Mashiro đáp, “V-Vâng…” nhưng em ngừng ăn và không nhìn tôi nữa, chắc là vì ngại. Dù cho chúng tôi đã ở cùng nhau lâu đến vậy, nhưng không biết có phải là tôi đã đi hơi xa không nữa.
“...Anh thân mật quá sao?”
“K-Không, không phải đâu ạ…”
“Vậy sao? Thế thì tốt rồi.”
Như mọi khi, Mashiro không giao tiếp nhiều với tôi bằng mắt, nhưng em đã trả lời câu hỏi của tôi. Tôi đã lăn lộn ở đời hơn 20 năm rồi, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi tâm tư của con gái cùng lứa tuổi. Tôi cứ nghĩ mình đã học được chút gì đó khi sống chung với Mashiro rồi cơ, nhưng vì tôi thiếu tinh tế hoặc do em quá trưởng thành, mà tôi vẫn không thể nói rằng tôi đã rất thỏa mãn với những sự chăm sóc em dành cho tôi.
Mơ hồ nghĩ về điều đó, tôi liếm chỗ tương cà trên ngón tay mình. Khi vị chua cay lan tỏa trong miệng, cảm giác thèm ăn của tôi lại bị kích thích, thế là tôi cắn một miếng hamburger…
“—!”
Ngay lúc đó, tôi nhận ra đôi mắt Mashiro đang mở to nhìn tôi. Khuôn mặt em còn đỏ hơn trước nữa, và đôi tai của em cũng mang cùng một màu sắc.
“S-Sao thế?”
“...K-Không có gì đâu ạ…”
Mashiro quay mặt đi khỏi tôi. Tôi thừa biết là không thể có chuyện không có gì, nhưng em lại chẳng trả lời tôi. Đúng là tôi chẳng có tí kinh nghiệm trong việc nắm bắt cảm xúc của nữ giới cả. Hmm… họ khó đoán thật đấy.
Nếu em không nói chuyện với tôi nữa thì sẽ đau lòng lắm, nên tôi đã lên tiếng xin lỗi, nhưng em lại nhướng mày lên rồi nói em không giận tôi đâu. Không, em đang giận mà…
Rốt cuộc thì cho đến khi ăn xong, tâm trạng của em vẫn không khá lên, nhưng tôi đã có thể an tâm khi dường như em đã tận hưởng việc này dù khuôn mặt của em đang tỏ ra vẻ không hài lòng.
“...Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Cảm ơn vì bữa ăn. Thật vui vì món này hợp khẩu vị của em.”
“Vâng, ngon lắm ạ. Cảm ơn anh nhiều.”
Tôi không làm gì để nhận lại lời cảm ơn cả, nhưng Mashiro đã cúi đầu trước tôi mất rồi. Có lẽ đây không phải là điều nên làm trong một bữa ăn trưa, nhất là khi đây lại là một buổi đi chơi giữa hai người khác giới, một cuộc hẹn hò giữa thanh thiên bạch nhật. Thế nhưng Mashiro lại có hứng thú với loại món ăn bình thường như vậy, rồi còn nói rằng nó thật ngon và cảm thấy hạnh phúc nữa chứ.
Điều này khiến cho tôi vui hơn hết thảy, và không thể không vươn tay về phía mái đầu em để vuốt ve mái tóc mềm mượt ấy.
“Anh Satou… C-Có chuyện gì thế?”
“Anh cũng cảm ơn em nhé.”
“...?”
Cứ thế mà chạm vào tóc con gái có lẽ là một hành động nên giữ ở mức tối thiểu, nhưng tôi vẫn cứ làm. Tôi chẳng còn cách nào khác để bày tỏ cảm xúc của mình đến Mashiro cả. Em đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, rồi không do dự mà chấp nhận hành động đó. Điều này khiến gánh nặng trong lòng tôi được cất lên, bàn tay đang xoa xoa mái đầu em tăng tốc.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại