Mandarin Orange, Kotatsu, And A Found Cat

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 156

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 26

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 222

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7448

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 178

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 173

Web Novel - Chương 51 - Mèo và khoảng cách

Sau khi bị chị chủ nhà làm cho giật mình, tôi đi vào trong khu căn hộ còn Mashiro thì cầm túi mua sắm mà sánh bước cùng tôi. Chỉ đến khi về tới nhà thì tôi mới bình an vô sự; suýt soát nữa thôi là tôi giẫm phải một bãi mìn cỡ lớn rồi.

Trước cả khi có cơ hội để giải thích, tôi đã bị hiểu nhầm là đang trong một mối quan hệ với Mashiro, và cũng chẳng có thời gian để mà làm rõ mọi thứ luôn. Dù sao thì cũng là trong cái rủi có cái may khi chị chủ nhà đã cho phép chúng tôi sống cùng nhau, nhưng nó lại gây ra cho Mashiro rất nhiều rắc rối.

“Anh xin lỗi nhé Mashiro.”

“Vì điều gì ạ?”

“À… là vì anh đã chưa giải quyết hiểu nhầm với chị chủ nhà ấy…”

“Em không bận tâm đâu. Em là người ở nhờ mà, và chỉ cần không gây ra bất tiện cho anh Satou thì em ổn thôi ạ.”

Trông em thực sự không quá để tâm trong khi cất đồ vừa mua về vào trong tủ lạnh. Về phần mình, tôi thấy vui vì đã có thể ở cùng Mashiro mà không cần phải lo lắng gì nữa…

“Chúng ta nên ăn gì cho bữa tối đây? Nếu anh có yêu cầu gì em sẵn lòng giải đáp đó ạ.”

“Ể, thật sao? Chẳng phải như thế là quá ích kỷ sao?”

“Không sao ạ, anh hỏi gì cũng được.”

Thường thì em không làm mấy chuyện như này đâu, nhưng dường như hôm nay lại là ngày em có hứng nhận yêu cầu. Tôi thì không chắc nữa. Chẳng rõ em đang hứng thú trong chuyện gì, nhưng đề xuất bất thường của em khiến tôi hứng thú rồi đây, và thế là tôi cố gắng nghĩ xem mình muốn ăn gì không.

“...Không có gì cụ thể cả.”

“Ểểểể…”

Mashiro buông tiếng thở dài khi em đáp lại những lời vừa thốt ra khỏi miệng tôi. Dĩ nhiên không phải là tôi không có hứng thú với các món ăn của Mashiro rồi. Trái lại thì Mashiro thường nấu những gì tôi muốn ăn hơn.

Kỹ năng của em trong việc nắm bắt khẩu vị của tôi quả là vô song mà, và em đang từng ngày từng ngày đến gần hơn với món ăn yêu thích của tôi. Thật tự hào khi thừa nhận rằng tôi chẳng có sở ghét cụ thể hay gu đặc biệt nào, nhưng khả năng nấu nướng của em thú vị thay lại hợp với khẩu vị của tôi.

Thế nên khi tôi được hỏi mình muốn ăn gì, tôi chẳng thể nghĩ ra gì vì lúc nào tôi cũng được đầy đủ cả.

“Lúc này em có nhiều nguyên liệu lắm, nên em nghĩ mình có thể làm gì đó đấy ạ.”

“Hmm… Anh thích mọi thứ được Mashiro nấu mà.”

“Dù cho anh có khen em thật nhiều thì anh cũng sẽ chỉ nhận được cùng một lượng thức ăn như mọi khi thôi đó.”

“Như thế là quá đủ rồi mà.”

Tôi lục đi lục lại trong đầu để cố nặn ra một món ăn gì đó khác đi, nhưng chẳng nghĩ được gì cả. Rốt cuộc thì mặc cho tôi có yêu cầu món gì, em vẫn chấp nhận cả, nhưng tôi lại thấy buồn vì không muốn phí cơ hội này chỉ để chọn một món từng được em làm rồi.

Trước khi tôi nhận ra, Mashiro đã bỏ đồ vào trong tủ lạnh xong và đang ngồi cạnh tôi mà đưa ánh nhìn hạnh phúc.

“Sao thế em?”

“À không, em chỉ thấy vui khi thấy anh tỏ ra thật nghiêm túc thôi ạ. Đừng lo nha anh.”

“M-Mashiro… anh chịu thôi. Có lẽ anh sẽ chẳng có thêm một cơ hội như này nữa đâu.”

“Nhưng như thế đâu có nghĩa đây là một việc đáng lo ngại đâu ạ. Hmm.”

Cứ như thể không thể nhịn nổi nữa, Mashiro buông tiếng cười trong khi lấy tay che miệng. Mối quan hệ giữa em và tôi cứ giống như một người mẹ và một đứa con tuổi dậy thì vậy, và điều này khiến tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Thế thì anh đã quyết định được chưa ạ?”

Mashiro hỏi tôi thêm lần nữa rồi bắt đầu đếm như đang chơi gameshow hỏi đáp. Trong khi Mashiro trông như đang tận hưởng, thì tôi cứ thế mà nghĩ xem mình muốn ăn gì…

“C-Cơm chiên trứng đi.”

Những lời ấy vừa thốt ra khỏi miệng tôi. …Kh-Không, cơm chiên trứng là sao chứ? Hối hận khi đã nói ra một món ăn thật dễ thương, tôi không thể không cười khúc khích với chính mình.

Đúng như mong đợi, đôi mắt Mashiro chớp chớp rồi đứng hình trước yêu cầu của tôi. Cũng tốt thôi. Dù cho nó có phải là món ưa thích của tôi hay không, trước đây tôi cũng từng được người ta làm cho cơm chiên trứng rồi.

“Nhân tiện thì, em có thể hỏi tại sao không ạ?”

“...Bởi vì cơm chiên trứng Mashiro làm rất ngon đó.”

“Chỉ vậy thôi sao anh?”

“Không, à thì…”

Tôi sẽ không nói dối đâu, nhưng sau đó thì nhận ra rằng đó chẳng phải là lý do duy nhất. Nhưng tôi lại hơi xấu hổ khi nói cho em biết, nên đành nuốt lời vào trong. Nếu tôi phải giải thích đơn giản thôi thì nó sẽ là một chuyện không đáng kể kiểu như, “Hồi anh còn bé, anh thích những món trứng do bố mẹ mình làm lắm…”

“Được rồi ạ. Thế thì em sẽ làm món chính là cơm chiên trứng cho hôm nay nhé.”

“C-Cảm ơn em.”

Mashiro nói rồi bật TV lên xem để giết thời gian cho đến bữa tối. Như mọi khi, hai chính tôi cùng ngồi trên sofa và theo dõi một chương trình nọ với những hình ảnh vui nhộn.

Cuộc đối thoại vừa rồi của chúng tôi khiến cho tôi khó chịu, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy một thứ gì đó ấm áp trên bàn tay mình. Nhìn xuống, tôi thấy bàn tay thon thả, trắng trẻo của Mashiro đang nhẹ nhàng đặt lên tay tôi. Lúc chúng tôi nắm tay ở bên ngoài, tôi đã không phản kháng gì nhiều. Nhưng khi em làm thế ở trong nhà thì tôi lại cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của bàn tay em. Điều này khiến cho tôi càng lo lắng hơn nữa.

“Sao thế Mashiro?”

“...Tay của anh Satou khiến em cảm thấy an toàn đó ạ.”

“Thật vậy sao?”

“Vâng, an toàn lắm.”

Nếu em đã nói thế rồi thì, chà… tôi chẳng còn cảm thấy quá kỳ quặc nữa. Tuy vậy, thành thật mà nói thì thật kích thích khi em chẳng do dự gì mà làm thế mà. Sức chịu đựng của tôi trong những chuyện thế này thấp lắm, nhưng đâu phải ngày nào cũng có một người khác giới muốn nắm tay tôi chứ.

Tôi đã xem Mashiro như là một thành viên quan trọng trong gia đình rồi, nhưng hiển nhiên là chúng tôi chẳng phải ruột thịt, và ai cũng có thể thấy rằng em là một cô nàng xinh đẹp và dễ thương. Không cảm thấy gì khi em hành xử thiếu phòng vệ như này quả là bất khả thi mà.

Tôi siết bàn tay em trong sự khó xử, cố gắng không để cho em biết tôi đang xấu hổ đến mức nào.