“Cho tôi xin phép về trước.”
Tôi đứng dậy khỏi bàn làm việc, cúi chào và bước ra khỏi cánh cửa văn phòng.
Khi tôi nhấn nút thang máy và nhìn những con số trên cánh cửa đang tăng dần, thì có ai đó gõ vào vai của mình.
Tôi quay lại mà chẳng tốn sức tí nào cả và cảm thấy một cơn đau nhói trên má của mình.
“Mày vất vả rồi, Satou.”
“Ừ, mày cũng thế.”
Đó là Sakakibara, cậu ta là bạn đồng nghiệp của tôi, đồng thời cũng là người đang thọc ngón tay vào má của tôi và mỉm cười.
Chúng tôi vào công ty vào cùng thời điểm, và đã kề vai sát cánh cùng nhau trong suốt ba năm qua cho tới tận bây giờ.
Hắn ta khẽ lấy ngón tay vẫn đang thọc trên má tôi trong khi tôi vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, Sakibara lén nhìn tôi từ phía bên cạnh.
“Này Satou, mày có mệt không?”
“Tất nhiên là chú mày sẽ mệt sau khi làm việc cật lực cả sáng rồi.”
“Không, ý tao không phải thế. Mới có ngày thứ tư mà đôi mắt của mày gần như đã chết rồi.”
“Không phải chuyện của chú.”
Tôi là người bước vào thang máy trước, và khi liên tục nhấn nút “Đóng cửa”, Sakakibara bước vào với nỗi sợ hãi.
“Tao xin lỗi, tao xin lỗi mà, tao chỉ lo lắng về mày thôi. Nếu không có gì cả thì không sao hết.”
“Cảm ơn vì sự lo lắng của chú. Nếu có gì không ổn xảy ra, thì tao sẽ nói với mày.”
“Tốt quá, vậy lúc đó tao sẽ mua soda chanh cho mày.”
“Vậy thì nhớ mua ở cửa hàng Greffle đấy.”
Tôi đắm chìm trong cảm giác trôi nổi bồng bềnh trong thang máy, và cả hai đã bắt đầu một cuộc trò chuyện chẳng về gì cả.
Cậu ta thường cư xử dịu dàng, là một chàng trai dễ gần, nhưng cũng luôn luôn chu đáo, đó cũng là một điều tôi rất thích về cậu ta. Trong khoảng thời gian ba năm qua, anh ta đã cứu nguy cho tôi khá nhiều lần.
Cảm giác lơ lửng dừng lại và cánh cửa thang máy mở ra. Khi vừa bước ra khỏi tòa nhà, một cơn gió đông thổi vào quần áo của tôi.
“Whoa, lạnh thật đấy.”
Tôi không thể không hét lên và che miệng tôi bằng khăn choàng cổ.
Đây không hẳn là một khu vực giá rét, nhưng vào mùa đông, những cơn gió dần trở nên lạnh và xuất hiện tuyết rơi.
Trời đã không lạnh đến thế vào ngày hôm qua, nhưng dường như nó đã lạnh hơn vào nửa đêm, và kết quả là vào sáng nay, một thế giới phủ đầy sắc bạc xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
Thời tiết hôm nay thì mây cả ngày. Cũng vì trời không có ánh nắng nên tuyết đã chất thành đống vào sáng này vẫn chưa tan và phủ kín các bề mặt bê tông.
“Này Satou, coi chừng bị cảm lạnh đấy.”
Sakakibara cũng không thích trời lạnh, nên cậu ta nhanh chóng về nhà trước khi lạnh hơn nữa.
Sakakibara di chuyển bằng xe hơi, còn tôi thi đi bằng tàu hỏa. Và quảng đường đi bộ thì chắc chắn dài hơi đi xe, nên là tôi hơi ghen tị với hắn một chút.
Chuyến tàu bị gián đoạn một chút vào buổi sáng nhưng vào chiều nay thì nó đã đã được phục hồi lại nên là tôi có thể lên tàu vào giờ thường ngày.
Sau một vài phút trên tàu. Tôi xuống tàu ở ga gần nhất, không có quá nhiều người lên và xuống ở đây, và tôi đi qua cửa soát vé.
Ở văn phòng không có một giọt mưa nào, nhưng ở đây thì lại có vài hạt mưa như những viên pha lê trắng tuyết lất phất rơi xuống.
Tôi kéo khăn choàng cổ lên quá miệng một lần nữa và bước vào một bầu trời đầy tuyết.
Trên con đường về nhà quen thuộc, tôi nhìn thấy bóng dáng của mình trên một con đường quê cùng với một vài cây đèn đường. Có một vài tòa nhà ở kia nhưng nó chỉ là những căn nhà gỗ yên tĩnh. Cửa hàng tiện lợi ở ngã tư phía trước nhưng trông nó có vẻ luôn lạc lõng với nơi này.
Như mọi hôm, tôi mua bữa tối ở cửa hàng tiện lợi và tiếp tục đi bộ cùng với một cái túi nhựa trên tay.
Hôm nay tôi đã mua vài món pasta còn thừa cùng với hai ổ bánh mì. Tôi cũng nhớ ra rằng mình đã hết thức ăn đóng hộp, thế nên tôi quyết định chọn đại một vài món.
Ngay khi vừa đi qua đèn giao thông và đi qua góc phố của con đường hẹp phía trước,đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gì đó.
Có thể là do tôi tưởng tượng hoặc đó có thể là một trong những âm thanh phát ra từ những căn nhà ở đó.
Tuy vậy, vì vài lí do mà tôi ngừng lại trên con đường của mình.
Chờ đợi cho âm thanh của một chiếc xe hơi đi qua, tôi tập trung lắng nghe âm thanh ấy một cách cẩn thận.
Không cần đợi lâu, tôi lại nghe thấy âm thanh đó một lần nữa.
(Một tiếng kêu..?)
Âm thanh ấy khá nhỏ, có thể do nó đã được hấp thụ bởi tấm thảm tuyết, nhưng
nghe như tiếng một động vật đang khóc vậy.
Tin vào trực giác của bản thân, tôi di chuyển càng ngày càng ngày lại gần hơn và lắng nghe âm thanh ấy cẩn thận vài lần nữa.
“Mii..”
Tôi nghe thấy tiếng kiêu rõ hơn những lần trước. Và có lẽ, nguồn gốc của nó là từ con hẻm này.
Đối diện tôi là một khoảng trống giữa một căn nhà kho lớn và bức tường của một ngôi nhà. Tôi từ từ di chuyển cơ thể vào khoảng trống ấy, nó chỉ vừa đủ cho một người lọt qua.
Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại hành động như thế. Cơ thể tôi tự duy chuyển cứ như có một sự thôi thúc nào đó vậy.
Áo và quần của tôi quẹt và bị mắc vào tường khá nhiều lần, nhưng tôi vẫn cố gắng đi vào sâu hơn.
Cuối cùng, những gì tôi thấy là một hộp các tông nhỏ.
Tôi liếc nhìn vào bên trong và những gì đập vào tầm mắt của tôi là-
“Một con mèo…”
Ở phía dưới của chiếc hộp các tông nhỏ ấy là một cái chăn nhỏ, phía trên nó là một chú mèo trắng đang cuộn tròn.
Cơ thể yếu ớt của nó đang run rẩy nặng nề, và nó kêu lên một lần nữa như đang bám vào một thứ gì đấy.
Sau khi do dự một chút, tôi quyết định tháo đôi găng tay của mình và chạm vào chú mèo. Cơ thể ấy lạnh đến nỗi mà tôi có thể cảm nhận được nó đang run lẩy bẩy trên tay mình.
Theo dự báo thời tiết thì trời sẽ rất lạnh vào tối nay. Nếu như thế thì chú mèo chắc chắn sẽ bị kiệt sức vào thời điểm sáng mai.
Vào lúc tôi tưởng tượng và suy nghĩ đến những chuyện đó, cơ thể tôi đã bắt đầu chuyển động.
“Được rồi…”
Tôi mang đôi găng tay trở lại và nhẹ nhàng mang chú mèo lên.
Tôi phủ lấy chú mèo trong chiếc khăn choàng cổ và một cái chăn choàng người từ túi của mình và giữ em ấy gần cơ thể tôi nhất có thể để giữ ấm cho em ấy.
Do cái khăn trùm cổ đã không còn nữa, tôi rùng mình khi không khí lạnh luồng qua cổ, nhưng đó không phải là vấn đề lúc này. Tôi cần phải về nhà càng sớm càng tốt.
“Mii…”
“Đừng lo lắng. Tao sẽ sớm cho mày một nơi nào đó ấm áp ngay thôi.
Tôi gửi đi từng lời mà có lẽ chú mèo ấy sẽ không hiểu được và chạy hết tốc lực trên con đường phủ đầy tuyết.
Tôi mở cửa nhà và bước vào bên trong.
Tuy nhiên đây là một căn hộ, nhưng may mắn thay là khu chung cư này cho phép vật nuôi sinh sống.
Có lẽ tôi sẽ phải nói chuyện với chủ nhà về việc này vào sáng ngày mai thôi.
Tôi mở đèn trong phòng và bật lò sưởi ở nhiệt độ cao tiết kiệm nhất có thể.
Tôi mở máy sưởi điện, đây là thứ mà chẳng mấy khi tôi sử dụng, đặt một cái đệm hình con mèo lên trên sofa và nhẹ nhàng hạ chú mèo lên trên nó. Thế là chúng ta có mèo trên mèo.
“Ấm không nhóc?”
Tôi cởi đôi găng tay và vuốt ve đầu chú mèo.
“Mii.”
Đôi mắt thì vẫn nhắm và cả cơ thể của cô mèo ấy vẫn cuộn tròn, tuy nhiên, những tiếng kêu rừ rừ của em ấy giờ đây đã tràn đầy sức sống hơn ở ngoài kia.
Tôi cố gắng nhanh chóng làm những việc của mình trong suốt thời gian này, thế nên tôi vội vã ăn và tắm sớm hơn bình thường.
Thường ngày, tôi sẽ xem video trên điện thoại của mình để giết thời gian cho đến lúc đi ngủ, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy không thoải mái lắm khi phát video trong lúc chú mèo vẫn đang từ từ rơi vào giấc ngủ.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành phải lướt những trang về tin tức bên cạnh chú mèo đang cuộn tròn ấy.
Trong số các bài báo này, có một tin tức về vụ bắt cóc người phụ nữ trẻ và nó ngay lập tức lọt vào sự chú ý của tôi.
Tất nhiên, đây là chú mèo mà tôi đã nhặt được, và nó không hề liên quan đến vụ bắt cóc kia.
Tôi chỉ đang tự hỏi rằng liệu chú mèo này đã có chủ chưa.
Không có gì lạ khi những chú mèo đã được thuần hóa vẫn thường hay bị bỏ lại mà không có vòng cổ, nhưng khi nhìn nó bị bỏ lại trong chiếc hộp các tông ấy, tôi nghĩ rằng có khả năng là nó bị bỏ rơi hơn.
Tôi cảm thấy tức giận về người chủ của nó vì đã bỏ rơi chú mèo này trong cái thời tiết giá rét này, nhưng những gì tôi cần nghĩ lúc này là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tôi đã để động lực thôi thúc bản thân đi xa đến mức này, nhưng tôi không chắc rằng đây có hẳn là ý tốt không.
Nhặt những chú mèo bị bỏ rơi có lẽ không hẳn là chuyện hiếm, nhưng tôi vẫn chưa từng nuôi động vật trước đây, và tôi không đủ tự tin về khả năng hòa hợp của mình với nó.
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng tôi chẳng có nơi nào đàng hoàng để có thể cho chú mèo ấy rời đi cả, và cũng thật đáng xấu hổ khi dựa vào người khác sau khi chính tay tôi đã nhặt em ấy về.
Tuy nhiên, nếu bạn thực sự quan tâm đến chú mèo, thì nó cũng chẳng đáng khổ sở bao nhiêu.
Tuy vậy, rời bỏ chú mèo để cho người khác chăm sóc có thể không luôn luôn mang lại kết quả tốt.
Càng nghĩ về điều này và về điều kia, tôi càng không thể chắc chắn rằng tất cả những kết luận đó sẽ mang lại niềm hạnh phúc cho chú mèo, những sự phủ nhận cứ thế chất đầy và chẳng bao giờ kết thúc.
…Và cứ thế, vì vài lí do mà tôi chẳng nỡ làm thế. Bạn không đủ tự tin để tự quyết định, nhưng vì vài lí do, bạn cảm thấy một sự chống cự mạnh mẽ khi để chú mèo này ra đi.
“…Mình nên làm gì đây?”
Sau nhiều nhiều lần do dự. Tôi nhận ra mình cũng đang hỏi chú mèo câu hỏi đó.
Khi tôi dịu dàng vuốt ve đầu của nó, chú mèo giật giật đôi tai như đáp lại câu hỏi của tôi.
“Nyah”
Sau đó, cùng với đôi mắt đang nhắm, em ấy đã phát ra một tiếng kêu dễ thương và liếm những đầu ngón tay của tôi bằng cái lưỡi của ẻm.
Tôi không thể không bật cười trước âm thanh của em ấy phát ra, cứ như thể chú mèo ấy đang trả lời câu hỏi của tôi.
“Mày đang nói gì thế?”
Tôi vuốt ve đầu của chú mèo một lần nữa, miệng tôi nhếch mép.
Tôi vẫn không chắc mình muốn làm gì, nhưng tôi nghĩ rằng mình muốn ở với chú mèo này lâu hơn một chút nữa vậy.
Không có gì đảm bảo cho tương lai, nhưng đó là quyết định của tôi, có vẻ như đó là giải pháp tốt nhất.
Vì vậy… chỉ một chút thôi. Tôi mong đợi nó sẽ chấp nhận sự ích kỉ của tôi thêm một chút nữa.
“Tao mong rằng tao và mày sẽ hòa thuận với nhau nhé.”
Như thế, cuộc sống chung giữa tôi và chú mèo đã bắt đầu.