Thôi kệ, chuyện đã đến nước này rồi, Willis cũng không có ý định giấu diếm nữa. Hoặc có lẽ cuốn sổ bút ký mà người xuyên không kia để lại mà cô vô tình phát hiện trước đó đã khiến tiểu thư mục sư kia ngứa ngáy khó chịu, cô không muốn chơi cái trò truy nã này với Trấn Ma thành nữa.
Cô quyết định giải quyết chuyện ở đây càng nhanh càng tốt, sau đó cô sẽ trực tiếp đến Dãy núi Vạn Ma để tìm kiếm thêm dấu vết mà những người chơi khác có thể để lại.
Thật trùng hợp là các công tác chuẩn bị liên quan đã hoàn tất.
Vì vậy, không chút do dự, thiếu nữ tóc đen đưa tay gỡ chiếc mặt nạ trong suốt khó có thể phân biệt bằng mắt thường trên khuôn mặt ra, rồi mỉm cười.
"Là ta đây. Chẳng phải điều này sẽ giúp ông nhớ ra sao?"
"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy... Đợi đã! Cô, cô không phải là...!"
Sau một thoáng bối rối khi hiệu quả của chiếc mặt nạ đã biến mất, ông chú thần quan đột nhiên giật mình. Dường như ông ấy đã nhớ lại những ký ức tương ứng với khuôn mặt này và thân phận của một "tội phạm bị truy nã" mà nó đại diện.
Gần như vô thức, ông chú này đột nhiên quay người sang một bên, che khuất thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt đang lộ ra của tiểu thư mục sư, vội vàng nói nhỏ trong cơn hoảng loạn.
"Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi! Hãy đi nhanh lên, chỗ này không chỉ có mỗi người của [Hắc kỵ sĩ] đâu! Nơi này không có đoàn trưởng, tôi không chắc có thể bảo vệ được cô đâu!"
"Haha, không sao đâu, không sao đâu..."
Tuy có chút buồn cười, nhưng Willis vẫn cảm thấy ấm áp từ hành động của ông chú xa lạ này. Ông ấy cũng vậy, chú Leicester cũng vậy. Tóc cắt ngang trán cũng được tính là một nửa rồi. Dù sao thì giữa những con người khác nhau cũng có người tốt mà.
Hay đây là điều mà người ta thường gọi là “Nhân Dĩ Loại Tụ, Vật Dĩ Quần Phân”sao?
Cô dùng chút sức, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ông chú đang chắn đường ra, mỉm cười trấn an ông ta rằng không cần phải lo lắng. Sau đó, Willis đi thẳng đến bên Tóc cắt ngang trán, tiểu long nương cũng bám sát phía sau.
Tuy ông chú thần quan kia nói rằng ở đây không chỉ có người của [Hắc kỵ sĩ dong binh đoàn], nhưng ít nhất mười mấy người trước mặt ông ấy hẳn đều là cấp dưới của chú Leicester.
Nhìn thấy tiểu thư mục sư lộ rõ bộ mặt thật đang tiến về phía mình, bọn họ sững sờ một lúc, tuy lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, nhưng... cuối cùng bọn họ cũng không làm gì cả. Thay vào đó, họ nhìn nhau và chọn cách tránh đường.
Đúng vậy, điều đó thực sự rất sáng suốt.
Nói đến chuyện này, tại sao [Hắc kỵ sĩ dong binh đoàn] lại tham gia mà không có lý do rõ ràng? Nếu đây là một hành động có chủ đích thì chú Leicester đã không giữ bí mật, phải không?
Nhưng nếu đây chỉ là dấu hiệu tạm thời, thì cần gì phải huy động nhiều mạo hiểm giả như vậy, bao gồm cả [Hắc Kỵ Sĩ] cùng hành động nữa? Dựa theo những gì cô thấy trên đường đi, chắc hẳn đây ở phải là hơn một nửa lực lượng chính quy của Hội mạo hiểm giả tới từ Trấn Ma thành, ít nhất cũng gần mười nghìn người.
Với những nghi ngờ như vậy, Willis đi đến bên cạnh Tóc cắt ngang trán, người đang đứng im lặng tại chỗ như một bức tượng, kiễng chân lên một chút và vỗ nhẹ vào vai anh ta.
"Này, Tóc cắt ngang trán, đừng tạo dáng nữa, không có ai chụp hình anh đâu. Đã có chuyện gì thế? Eileen đi đâu rồi?"
"Tóc cắt ngang trán?"
Thấy người đàn ông kia hồi lâu không phản ứng, tiểu thư mục sư kinh ngạc nghiêng đầu, sau đó quay đầu lại nhìn thẳng mặt tên kia. Cô phát hiện người đàn ông này đang có sắc mặt tái nhợt, đã hôn mê bất tỉnh, với cơ thể đang nhắm mắt lại mà dựa vào thanh kiếm.
"Hả……..?"
À, đúng rồi.
Dạo này do cô tiếp xúc với quá nhiều thứ hỗn loạn, nên gần như cô đã mất hết khái niệm logic về sinh lý bình thường. Tóc cắt ngang trán chỉ là một mạo hiểm giả cấp Tinh Kim bình thường. Với lượng máu chảy nhiều như vậy, lại còn chiến đấu hết sức như thế, thì việc anh ta ngất xỉu cũng là chuyện bình thường nếu xét theo tiêu chuẩn thể chất chung của loài người.
Nhưng dáng đứng ngất xỉu này nhìn hơi phô trương quá. Nếu không biết cái tên này, cô có thể nghĩ tên này là nhân vật chính thiếu niên nhiệt huyết nào đó trong một bộ truyện tranh manga.
Cứ coi như vậy đi. Vết thương nhỏ như thế này, cô rất dễ chữa lành.
Cũng không rút vũ khí ra, Willis thản nhiên phóng ra một luồng sáng vàng từ dưới cơ thể đã che tay lại, nhắm thẳng vào mái tóc cắt ngang trán. Ánh sáng lập tức xuyên qua làn da và hòa vào cơ thể tên này. Chẳng mấy chốc, những vết thương lớn nhỏ của người đàn ông đã bắt đầu lành lại nhanh chóng và làn da nhợt nhạt vì mất máu cũng đã dần cải thiện.
"Đây thật sự là... không thể tin được, tiểu cô nương, cô..."
Tuy rằng đại đa số người đều không nhìn thấy động tác này, nhưng ông chú thần quan vốn vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại do dự mấy lần, lại nhìn thấy hết thảy. Bởi vì Willis có ấn tượng tốt với ông ta, nên cô cũng không cố ý che giấu.
Ông chú thần quan không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Tuy chỉ là một nhân viên ngoài biên chế bình thường của Thần điện, giữa vô số thánh chức giả rải rác khắp nơi, ông ấy cũng không được coi là có thực lực gì, nhưng với tư cách là một người chữa trị, ông vẫn có mắt nhìn rất tốt.
Với ma pháp chữa lành hệ Thánh Quang mạnh mẽ như vậy, cô bé này chắc hẳn là một tín đồ rất thành tín. Xem ra lệnh truy nã trong thành đối với mấy cô gái này quả thực rất quái lạ. Chẳng trách đoàn trưởng lại không tiếc công sức giúp đỡ những đứa trẻ này...
Willis đương nhiên không biết đối phương đang nghĩ gì, cô sớm cũng đã quen với những phản ứng tương tự. Cô chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, xoay người kéo tay áo Tóc cắt ngang trán lắc vài cái.
“Trời sáng rồi, nhanh chóng rời giường đê!”
"Không! Eileen!!!"
Toàn thân Tóc cắt ngang trán run lên, giống như một người đang mơ vừa tỉnh dậy, đột nhiên mở mắt ra với một tiếng hét thảm thiết.
Rồi anh ta bắt gặp đôi mắt xanh bạc hơi tinh nghịch của thiếu nữ tóc đen. Anh ta có vẻ sững sờ, như thể vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có phải... là cô không...? Eileen đâu rồi?"
"Hả? Này, này, chẳng phải ta mới là người hỏi vấn đề này sao? Từ đầu đến cuối, chẳng phải anh mới là người luôn đi cạnh cô ta sao?"
Willis đứng chống nạnh, không nói nên lời. Tóc cắt ngang trán dường như cuối cùng cũng trở lại bình thường. Anh ta im lặng mà mở miệng, vẻ mặt buồn bã.
"À... Phải, cô nói đúng. Giờ tôi nhớ ra rồi. Tôi không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra. Tôi đúng là đồ ngốc..."
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô hồn của người đàn ông hồi lâu, Willis cuối cùng cũng không nhịn được tò mò, cô che miệng lại, nhỏ giọng hỏi.
“………..Ta nói nè huynh đệ à, anh có bị ai dắt mũi không?”
"Bị dắt mũi...? Bị dắt mũi là cái gì?"
"Ờ, bị dắt mũi chính là... thì... ờ! Giờ thì ta đang hỏi anh một câu hỏi đây?! Thế, chuyện gì đã xảy ra với anh và Eileen khi chúng ta rời đi vậy?"
Khi được Willis hỏi như vậy, dường như Tóc cắt ngang trán chẳng quan tâm đến ý nghĩa của từ "bị dắt mũi". Anh ta chỉ há to miệng, vẻ mặt lại trở nên ảm đạm. Một lúc sau, cuối cùng anh ta cũng mở miệng nói được, dù trông có vẻ hơi khó khăn.
"Eileen...là thành viên của Quỷ Đạo đoàn."
"Một thành viên của Quỷ Đạo đoàn à? Tôi biết, nếu không thì tại sao chúng ta lại đi tìm cô ta làm gì... Khoan đã, ý của anh là..."
Tiểu thư mục sư rất thông minh, chỉ cần nghe lời Tóc cắt ngang trán nói, kết hợp với những gì cô thấy trong căn phòng bí ẩn dưới lòng đất trước đó, Willis đã mơ hồ đoán được đối phương thực sự muốn biểu đạt điều gì.
"Phải, Eileen là thành viên cấp cao của Quỷ Đạo đoàn, chứ không chỉ là một nhân viên phụ trách công tác tình báo bên ngoài như cô và tôi đã biết trước đây. Cô ta thậm chí... ngay cả vụ việc đó, dường như cô ta cũng trực tiếp tham gia. Hay nói cách khác… đó gọi là Kẻ cầm đầu."
Bởi vì có người khác ở đây nên Tóc cắt ngang trán không nói rõ đó là gì, nhưng Willis cũng không khó để hiểu anh ta đang ám chỉ điều gì.
Trước khi tiểu thư mục sư kịp hỏi tiếp, người đàn ông lại bắt đầu lẩm bẩm trong sự thất vọng.
"Tại sao... tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Mới chỉ hơn một năm thôi mà. Sao Eileen có thể... rõ ràng trước đó cô ấy luôn bảo tôi đừng tiếp tục..."
Có vẻ như Tóc cắt ngang trán đang rất sốc, nhưng xét đến tình hình hiện tại, anh ấy không có thời gian để buồn.
"Vậy ra là vì Eileen rời xa anh và đến với tên tóc vàng kia nên cô ấy dần trở nên xấu xa, mà từ hoàn cảnh mà anh đã biết trước đó, cô ấy dần trở nên như ngày hôm nay sao?"
"...Tóc vàng? Tóc vàng nào cơ? Ờ, cô đang nói đến Bryce à?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn gã đàn ông tóc vàng bị thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên qua và đã chết, nhưng đôi mắt hắn vẫn mở to. Tóc cắt ngang trán mang vẻ kinh ngạc và xấu hổ đột nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
"Thật nực cười! Làm sao Eileen có thể cặp kè với một gã như thế?! Cô ấy hoàn toàn trong sạch! Nhìn cô giống như một cô bé thật trong sáng và ngây thơ nhưng sao cô lại có thể có những suy nghĩ đen tối như vậy?!"
“???”
Nhân Dĩ Loại Tụ, Vật Dĩ Quần Phân = người nhóm theo loài, vật tụ theo bầy - Câu này hàm nghĩa những sự vật có cùng một tính chất sẽ thu hút lẫn nhau, hoặc nói rộng hơn là phân chia sự vật theo tính chất đặc trưng của chúng.