“A!”
Hương Hương nhảy đến bàn ăn của ta và chỉ vào miếng trứng chiên bơ trên đó. Ta nhận ra rằng nó đang xin ta đồ ăn.
Ta muốn nhấn mạnh lại ở đây rằng Hương Hương thực sự rất thông minh. Nó không chỉ thông minh mà còn mà còn biết cách cư xử đúng mực.
Mặc dù nghịch ngợm, nhưng nó biết cách giữ giới hạn và không bao giờ gây ra bất kỳ rắc rối lớn nào. Giống như những chú mèo con và chó con. Nó sẽ chơi với chủ nhân một cách vui vẻ ở mức độ mà chủ nhân của nó có thể chấp nhận được.
Ví dụ, mặc dù thỉnh thoảng nó vào bếp để lấy trộm đồ ăn, nhưng nó không bao giờ cướp đồ ăn trước mặt ta, nhất là khi có một nhóm người hầu hoặc người ngoài nhìn thấy.
Bây giờ Willis đã rời đi, chỉ có tên này mới có thể khiến ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thực sự từ tận đáy lòng.
Giống như... đây là đứa con của ta và cô ấy vậy.
Ta mỉm cười, dùng đầu ngón tay đeo găng lụa lấy một phần trứng chiên rồi đưa cho Hương Hương. Nó cầm lấy miếng trứng rồi ngồi vào bàn, từ từ ăn.
Ta phải nói rằng các quy tắc và quy định của Liên hiệp Vương quốc Nhân loại thực sự rất thú vị. Nó nêu rõ rằng bất kỳ người nào, ngoại trừ người gọi là vương hậu và các thành viên của hoàng tộc, đều bị cấm ăn cùng bàn với ta, nhưng Hương Hương được miễn trừ khỏi quy tắc này.
Là thú cưng của ta, nó được coi là tài sản riêng của Nữ vương Lilia Mekellander. Ta cho nó ăn cũng giống như ném xương cho một con chó được nuôi ở nhà vào giờ ăn.
Ngoài ra, sinh vật nhỏ bé này, giống như chủ nhân thực sự của nó, đặc biệt thích các loại đồ tráng miệng, trái cây và rau quả, và đồ ăn nhẹ. Nó thậm chí còn bắt chước tính cách của "kẻ gây rối đó" luôn tạo ra sự hỗn loạn trên thế giới. Vì vậy, ta thường thấy cái bóng của Willis bên trong nó
Có lẽ xét theo góc độ nào đó, Hương Hương thực sự có thể được coi là con của Willis.
Vậy thì ta có thể được coi là mẹ nuôi không? Nói đến chuyện này, hehe...hehe…
Ôi không, suy nghĩ của mình bắt đầu đi theo hướng kỳ lạ rồi.
Ta nhanh chóng lắc đầu, cố kìm nén nụ cười “xấu xa”có thể xuất hiện ở khóe miệng.
“A?”
Xem này, ngay cả Hương Hương cũng sợ. Điều này không ổn. Ta phải làm gương cho đứa trẻ này.
Khi ta ăn xong bữa trưa, Hương Hương vừa mới ăn xong miếng trứng chiên bơ có kích thước không nhỏ hơn thân nó là bao. Điều này luôn khiến ta lại tự hỏi thức ăn vào miệng nó đã đi đâu?. Sau đó, nó chào ta bằng tiếng "ya ya ya" rồi lắc lư đi mất
Nó thường chỉ đến với ta vào bữa trưa, bữa tối và giờ nghỉ ngơi vào ban đêm. Về cơ bản, nó biến mất trước bình minh. Nó hẳn đang lang thang trong cung điện và chơi đùa. Ta không biết sinh vật nhỏ bé này làm gì cả ngày.
Mọi người đều biết rằng sinh vật trông như một loại trái cây này là Hương Hương, là thú cưng của ta. Theo một nghĩa nào đó, vì tính cách đáng yêu của nó khiến nhiều người cưng chiều nó và thậm chí đôi khi còn lén lút cho nó ăn.
Thật tuyệt vời, nó giống như chủ nhân của nó vậy.
Giống như một chú chim bay tự do, cô ấy không thể đoán trước, nhưng lại sở hữu sức quyến rũ thu hút sự chú ý của mọi người, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người về phía cô ấy.
Tiếp theo là thời gian rảnh rỗi của ta, nhưng tất nhiên chỉ trong cung điện thôi.
Không phải là ta không thể ra ngoài, nhưng nếu ta thật sự muốn ra ngoài, trừ khi ta lẻn ra ngoài. Nếu ta phải theo trình tự bình thường, tất nhiên sẽ kéo theo rất nhiều người, phía trước và phía sau đều có rất nhiều thị vệ đi theo, thậm chí toàn bộ cung điện đều sẽ trở nên náo loạn.
Trừ khi thực sự cần thiết, ta không nên làm phiền mọi người.
Thường thì vào buổi chiều, ta sẽ đọc sách, bù đắp cho việc thiếu ngủ, hoặc chăm sóc những loài hoa và cây mà ta đã trồng từ nhỏ được chuyển từ Minh Loan điện về. Ta cũng có thể gọi một số người mà ta muốn gặp để giải quyết những công việc triều chính chưa hoàn thành vào buổi sáng.
Nhưng hôm nay, ta chọn luyện kiếm.
Thầy dạy kiếm thuật của ta là một kiếm sĩ tên là Nicholas, người từng được mệnh danh là "Hung Lang" từng là một kiếm khác bị cả vương quốc truy nã.
Nicholas đã từng sống ở thủ đô một thời gian, nhưng sau đó đã trốn đến một nơi khác vì một tội ác. Người ta nói rằng chính vì Willis tình cờ gặp hắn trong tình trạng khốn khổ và “thuyết phục” hắn bằng những lời tốt đẹp mà khiến hắn quyết định phục vụ dưới quyền của ta.
Với tư cách là ứng cử viên mà cô ấy đã chọn, năng lực và thực lực của Nicholas quả thực không thể nghi ngờ. Thành tích của hắn cho đến nay đã bù đắp cho những tội ác trước đây. Theo ta, bản chất tên này không phải là người xấu, thậm chí có thể nói là hơi ngây thơ. Lúc đó, hắn quá cố chấp, không để lại cho mình đường lui, nên mới bị ép buộc đến mức đó.
Nếu không, ngay cả khi đó là người do Willis mang tới, ta cũng sẽ cân nhắc xem có nên giao cho tên này một nhiệm vụ quan trọng hay không.
Nhân tiện, Nicholas hiện là đội trưởng đội hộ vệ cung điện, phụ trách đảm bảo an ninh nơi này. Với sức mạnh đã đột phá đến cấp độ Huyền Thoại, không thể coi đây là sự thiên vị vì Willis đã chọn được.
Đến hai giờ chiều, ta thay bộ đồ tập rộng rãi, buộc mái tóc dài màu xanh da trời tượng trưng cho dòng dõi của hoàng tộc, rồi bước vào võ đường của cung điện.
Nicholas đã ở đó chờ ta rồi.
So với vẻ ngoài luộm thuộm khi chúng ta mới gặp, bây giờ trông hắn có vẻ đàng hoàng hơn nhiều. Không chỉ có bộ râu được cạo sạch sẽ, mà mái tóc cũng dài, được cắt tỉa gọn gàng, và thả sau lưng. Hắn mặc một bộ giáp màu đỏ nhạt tượng trưng cho thủ lĩnh của đội cận vệ cung điện, với một thanh kiếm treo ở thắt lưng. Thành thật mà nói, hắn ta trông khá đẹp trai.
Ta nghe nói Nicholas hiện đang hẹn hò với con gái của một nam tước, người làm hầu gái trong cung điện. Ta chỉ có thể nói rằng ta hy vọng hắn sẽ thành công. Dù sao thì tên này cũng là một trong những cánh tay phải của ta.
"Bệ hạ."
Khi nhìn thấy ta, người đàn ông lập tức hơi khom người. Thực ra, theo nghi thức, xét đến sự khác biệt về địa vị giữa chúng ta, tên này chắc hẳn phải quỳ một chân xuống. Nhưng nghĩ đến việc mỗi lần làm như vậy sẽ rất phiền phức, ta cho phép Nicholas làm lễ đơn giản hơn khi chúng ta gặp nhau một mình.
Đúng vậy, để tránh bị nghi ngờ, bình thường khi luyện kiếm, ta cũng không mang theo quá nhiều người theo, hiện tại người theo ta chỉ có Emily.
Tất nhiên, phải có những Ảnh vệ bí mật ẩn núp gần đó. Họ là sự sắp xếp cần thiết sẽ theo ta bất cứ nơi nào ta đến. Điều đó không quan trọng. Họ đều là tử sĩ (lính chết thay vua)của ta và sẽ không bao giờ tiết lộ bất kỳ bí mật nào.
"Chúng ta bắt đầu thôi."
Không nói quá nhiều lời vô nghĩa, ta từ từ rút thanh kiếm gỗ ở thắt lưng ra, và Nicholas cũng làm như vậy.
Cách luyện kiếm của chúng ta rất đơn giản, chúng ta chiến đấu trực tiếp và dùng hành động để lĩnh hội bí ẩn của kiếm kỹ.
Tật Phong lưu của Nicholas là một bí thuật không thể truyền lại cho người khác nếu không được phép. Nhưng vì ta có sức mạnh ma pháp học được từ Willis, nên không cần phải tham gia môn phái đó. Tất cả những gì ta cần luyện tập là kiểm soát kiếm và kỹ năng chiến đấu.
Ban đầu, ta không thể chiến đấu.
Mặc dù sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, giống như cô em gái Mona. Bản thân ta không có năng khiếu học ma pháp và từ khi sinh ra cơ thể ta vốn đã yếu ớt, vì vậy ta được cho là sẽ khó có thể luyện tập được võ thuật.
Vì vậy, ta đã chọn dành nhiều thời gian để đọc sách, học hỏi nhiều kiến thức và chiến lược khác nhau, nghiên cứu các nghi lễ hoàng gia, các vấn đề quản lý nhân sự và cách xử lý với tình hình thế giới. Ta đã chọn con đường trí tuệ trở thành vũ khí của mình.
Tuy nhiên, nỗi mặc cảm về sự bất tài về cả ma pháp lẫn võ thuật vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí ta. Bên cạnh đó, thực sự đã có những lời bàn tán sau lưng ta.
Ta biết những điều này và những gì họ nói đều là sự thật, khiến ta không còn cách nào phản bác.
Tuy nhiên, chính Willis là người đã thay đổi tất cả.
Cô ấy đã đáp lại lời cầu xin của ta và trao cho ta một báu vật kỳ diệu mà ta không thể diễn tả thành lời. Đó là [Hộp Phi Thăng], giá trị của nó không thể đo lường được.Nó đã biến đổi thể chất của ta, thông qua một cách nào đó mà cho đến giờ ta vẫn không hiểu. Cô ấy đã ban cho ta một sức mạnh dường như hoàn toàn nằm ngoài thế giới này và ta chưa từng được nghe đến.
Đây hẳn là một bí mật rất quan trọng đối với cô ấy, nhưng Willis vẫn chọn chia sẻ với ta. Khi ta nghĩ đến sự tin tưởng này, trái tim ta lại tràn ngập sự ngọt ngào và ấm áp vô hạn.
Ta có thể cảm nhận được sự mong đợi từ Willis. Cô ấy giúp ta vì cô ấy muốn xác minh điều gì đó thông qua ta. Ngay cả khi chỉ là để đền đáp lại cô ấy, ta cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh của ta được gọi là [Ma pháp Khí Lưu], một dạng phép thuật rất giống với Tật Phong lưu, nhưng hoàn toàn khác biệt.
Ta luôn cảm thấy hơi ấm chảy qua cơ thể, mang lại cảm giác nhẹ nhõm mà tôi chưa bao giờ có thể trải nghiệm được.
Những thanh kiếm liên tục va vào nhau, và ta bắt chước, học hỏi, hiểu biết và sáng tạo trong trận chiến.
Tạo ra một con đường hoàn toàn mới chỉ dành riêng cho ta và cô ấy.
Giống như trong buổi lên triều buổi sáng, bất cứ khi nào ta tập trung vào điều gì đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh và trong chớp mắt, trời sẽ dần tối.
Ta tra kiếm vào vỏ trong mồ hôi, liếc nhìn huấn luyện viên kiếm thuật của mình, người cũng chẳng khá hơn là bao, rồi mỉm cười hài lòng.
"Nicholas, giờ ta có thể theo kịp tốc độ kiếm thuật của ngươi rồi. Lần tới, ngươi sẽ phải tăng tốc độ, hoặc có lẽ sớm thôi, ngươi sẽ cần một bạn tập mới."
Anh chàng này cũng thở hổn hển và mỉm cười cam chịu.
"Ha... Thưa Bệ hạ, kỳ thật, về thể chất, ngài đã sớm hơn ta, nhưng năng lực khống chế loại sức mạnh này của ngài còn quá non nớt. Không thể không nói, trong khoảng thời gian này, tiến triển của ngài thực sự rất nhanh. Xem ra, theo thời gian sắp tới, quốc gia chúng ta sẽ chứng kiến sự ra đời của một huyền thoại mới.”
"Có lẽ vậy."
Ta không giải thích quá nhiều với anh ấy. Sự tồn tại của [Phi Thăng chi hạp] là một bí mật chỉ một số ít người biết. Tác dụng thực sự của nó chỉ có ta và Willis biết. Ta sẽ không nói với bất kỳ ai.
Sau khi thay đồ tập, ta tắm nhanh. Với cái bụng đói sau một buổi chiều tập luyện căng thẳng, ta dùng bữa tối tại phòng ăn "chuyên dụng dành cho Nữ vương bệ hạ" với Hương Hương, sinh vật từ đâu đó nhảy ra.
Tiếp theo là thời điểm ta mong đợi nhất...
Tắm thuốc
Nó không chỉ giúp ta giải tỏa những mệt mỏi về mặt tinh thần và thể chất sau một ngày làm việc vất vả. Quan trọng hơn là ta có thể sử dụng thời gian rảnh rỗi này để gặp mặt với phái đoàn đang tới Bích Không chi quốc.
Nói cách khác, ta có thể biết tin tức về Willis.
Nằm trong làn nước ấm khiến toàn thân ta cảm thấy thoải mái và thư giãn, ta dựa vào chiếc đệm tắm hoàng gia sang trọng và đàn hồi rồi lấy đá giao tiếp ra khỏi chiếc nhẫn không gian.
Đây là một vật phẩm ma thuật được chế tạo từ tinh thể ma thuật đặc biệt cấp cao, cho phép hai bên cách xa nhau hàng ngàn dặm có thể giao tiếp trực tiếp. Tuy nhiên, do quặng nguyên liệu này cực kỳ khan hiếm, và cần phải điều chỉnh tần số giao tiếp và nạp năng lượng cho các loại đá giao tiếp khác nhau, nên nó đòi hỏi các pháp sư chuyên về lĩnh vực này. Vì vậy ứng dụng của nó không được sử dụng rộng rãi.
Nhưng tất nhiên là ta không có vấn đề gì với điều đó.
Sau khi kích hoạt viên đá giao tiếp đã được sạc đầy trong tay, cùng với một tiếng động nhỏ, giọng nói của Philina Trollope, đại diện của phái đoàn mà ta chỉ định, vang lên từ bên trong.
Cô ấy là một người phụ nữ rất có năng lực, chỉ hơn ta vài tuổi, là người trung thành, giỏi cả văn và võ, gia cảnh tuyệt vời. Khuyết điểm duy nhất của cô ấy là quá cứng nhắc, điều này cũng liên quan đến hoàn cảnh gia đình của Philina.
Nhưng điều đó không quan trọng, nó không ảnh hưởng đến công suất làm việc của cô ấy.
"Chào buổi tối, Bệ hạ. Philina Trollope diện kiến Người."
"Ồ, mọi chuyện thế nào rồi?"
Mặc dù ta thực sự muốn biết ngay về tình hình gần đây của Willis, nhưng ta không thể thể hiện quá rõ ràng. Ta phải để Philina nghĩ rằng ta quan tâm đến phái đoàn hơn, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ cằn nhằn rất lâu.
"Mọi chuyện rất thuận lợi thưa bệ hạ. Đêm nay chúng tôi đã đến một địa điểm cách biên giới phía nam của Đế chế Thiết huyết Nobos chưa đầy 500 km. Tôi tin rằng trong nửa tháng nữa, chúng ta có thể tiến vào Đảo Spree ở biên giới của Thanh Thiên Vũ quốc, nhưng mà..."
Philina giải thích với tôi rằng họ, hay chính xác hơn là Willis và những người khác đã tự tiện ra ngoài. Họ đã chạm trán với [Uyên thú] ở gần đó và chiến đấu với nó.
"Nghĩ đến chuyện như thế này lại xảy ra..."
Mặc dù ta thầm cau mày trước bản chất đáng sợ của [Uyên thú] mà cô ấy mô tả, nhưng cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng tôi thực ra là...
Có vẻ như cô gái này, Willis, không thể ngồi yên một phút nào.
Hiển nhiên, cách đây không lâu, Vương quốc Bolt đã xảy ra một vụ náo động lớn, thu hút sự chú ý của toàn thế giới. Ngay cả ở Thành Dũng Khí, gần đây cũng đã nghe thấy nhiều lời đồn đại về "Thần tích". Những người đứng đầu của Thánh quốc dường như đã kinh động và phái người đi điều tra.
Điều này làm ta vẫn chịu thiệt thòi khi cố gắng giữ bí mật với cô ấy. Đây là chuyện thật là khiến người ta bó tay toàn tập.
Nhưng... đây chính xác là dáng vẻ mà Willis nên có. Đây cũng là điều khiến cô ấy khiến người khác ghen tị, ngưỡng mộ và thậm chí là đố kỵ nhất.
Sự tự do và không bị ràng buộc...
"Được rồi, chuyện này ta biết rõ. Chuyện này không nên xem nhẹ. Quốc gia chúng ta sẽ tìm cơ hội thăm dò thái độ của Bích Không chi quốc, tìm kiếm khả năng hợp tác tiếp theo từ họ. Hiện tại, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được."
"Vâng, thưa Bệ hạ."
Sau khi trò chuyện thêm một số điều, đặc biệt là sau khi ta biết được rất nhiều điều về Willis gián tiếp từ Philena, ta dập máy trong sự hài lòng.
“Uyên thú… và Vực sâu sao.…?”
Nằm trong bồn tắm nước ấm, điều hiện lên trong tâm trí ta là "Đại thảm họa" mà Mona đã nhắc đến với ta cách đây một thời gian.
Con bé kia đột nhiên đến gặp ta và nói với ta rằng con bé ấy là một [Khải Kỳ giả]. Con bé đó cũng nói rất nhiều từ ngữ khó hiểu, chẳng hạn như tương lai ban đầu, hiện tại và Hàng Lâm giả....
Mặc dù lúc đó ta cảm thấy bối rối, nhưng khi bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều đó, dường như những lời con bé nói thực sự khớp với sự thật, Có một số nghi ngờ mà ta chưa thể lý giải đã trở nên sáng tỏ.
Câu nói của Mona khiến ta nhớ đến một loại người may mắn trên thế giới này được gọi là các "Thần Quyến giả. Sự xuất hiện của họ không có dấu hiệu hay nhận biết, hoàn toàn là ngẫu nhiên. Đó là một hiện tượng đặc biệt mà cho đến nay nguyên lý của nó vẫn chưa được giải thích.
Ví dụ, đó là trường hợp của Vernal Stephens. Liệu có thể giống với em gái mình là Mona không?
Nói cách khác, những gì ta nghĩ là cuộc gặp gỡ định mệnh với Willis chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên do các thế lực bên ngoài thúc đẩy. Điều này thực sự gây cho ta sự bực bội...
Tuy nhiên, ta vẫn rất biết ơn những gì Mona đã làm. Việc gặp Willis thực sự đã thay đổi cuộc đời ta. Chưa bao giờ ta cảm thấy may mắn như vậy khi có cơ hội gặp gỡ ai đó trong cuộc đời này.
Nhưng…….
Nếu tất cả những điều này là sự thật thì lời tiên tri về "Đại thảm họa"...
Có phải quyết định của ta là sai lầm khi đề xuất Willis đi về phía nam không?
Vốn dĩ ta chỉ muốn tìm một cái cớ để biết tung tích của cô ấy, nhưng không ngờ thứ đáng sợ như vậy lại xuất hiện ở vực sâu, Willis có ổn không?
Ôi, dạ dày mình đau quá
Ngày mai, ta sẽ gọi mấy lão già kia đến để bàn bạc, nhân tiện, tìm cơ hội gặp Mona. Từ khi ta lên ngôi, hai chị em ta ít giao tiếp hơn.
Lúc này, ta không muốn tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm nữa nên gọi hầu gái đang đợi ngoài cửa và kết thúc việc tắm thuốc trong đêm.
Khi đi ngang qua phòng thay đồ, ta liếc nhìn vào một góc nào đó.
Ở đó, trước khi rời đi, Willis đã thiết lập một loại ma pháp kỳ lạ gọi là [Ẩn Hình Không Gian Truyền Tống môn], dường như nó cho phép cô ấy quay lại đây trực tiếp từ những nơi khác. Nhưng từ đó đến nay, ta vẫn chưa thấy thứ này thực sự có người nào đi qua.
Xem ra đêm nay cô ấy sẽ không xuất hiện. Thật sự, ta đang mong đợi điều gì? Trước khi cô ấy rời đi, Willis đã nói rõ ràng rằng cô ấy không có ý định sử dụng nó trong tương lai gần.
Khi ta trở về phòng ngủ thì đã gần chín giờ tối.
Mặc đồ ngủ, ta dành hơn một giờ để xử lý đống tài liệu đã tích tụ hôm nay. Ta uống hết cốc sữa ấm mà Emily mang đến. Khi ta quay lại, ta thấy Hương Hương đã quay lại đây từ lúc nào đó và nó đang ngáy một cách thoải mái trên chiếc giường nhỏ của nó.
Tên này thực sự bí ẩn giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi
Đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.
Ta ra lệnh cho đám hầu gái đang chờ ở hai bên kéo rèm lại rồi rời khỏi phòng. Ta cũng nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại được phủ bằng ga trải giường mới.
Căn phòng trống rỗng, không có một ai.
Ta nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Hiện tại, Lilia là Nữ vương, là người phụ nữ ầu tiên đăng quang thành quốc vương của vương quốc. Không như các quốc vương đời trước là nam. Tóm lại vương hậu ở đây là chỉ Hoàng hậu hay là Nữ hoàng/Queen Các chữ in nghiêng đa số là độc thoại nội tâm của nhân vật