Trên đường đến đây, cô quả thực không tìm thấy bất kỳ khí tức hay hình dáng nào giống Sylvester. Nhưng Huyễn giới này là nơi rộng lớn, khó dò, đầy rẫy hiểm nguy. Willis không thể nào cứ cố gắng tìm kiếm một hai cá thể nhỏ bé như mò kim đáy bể. Như vậy thì hiệu suất tìm được chúng sẽ quá thấp.
Dựa trên bí mật quan trọng mà Tiyelu đã nói cho cô, nữ mục sư về cơ bản đã có thể đoán được mục đích của Hoán Ma giả. Thay vì cố chấp đi tìm kiếm hắn, tốt hơn là cô nên chạy đến vị trí then chốt đầu tiền, rồi ngồi chờ đối phương tự mình tìm đến chỗ của cô.
Đúng vậy, đây chính là kế hoạch của Willis. Có Tuyết Dực ở đây, cô tin rằng dưới tình huống bình thường, dù đối phương có đến sớm hơn cũng không thể nào nhanh hơn cô được. Cho dù chúng có dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó để đến trước, thì việc nữ mục sư đến chỗ đó càng nhanh càng tốt chắc chắn là lựa chọn đúng đắn nhất.
"Chúng ta đang đến gần... Trái tim của Huyễn giới, Thung lũng của Ma lực... Hãy để ta xem ngươi đang ở nơi như thế nào."
"Quạ, quạ."
"Tuyết Dực, em cũng cảm thấy vậy sao? Vậy thì chúng ta đi thôi."
"Quạ!"
Willis gật đầu, con chim trắng đã cảm nhận được điều gì đó liền ngẩng đầu lên, kêu lớn, dang rộng đôi cánh, lao xuống một nơi nào đó trên mặt đất!
……………………………………………
“?!”
Trong biển sao tối tăm nhưng mênh mông và vô tận, một bóng người đeo mặt nạ vừa định bước lên cầu thang dài trước mặt, nơi dường như có hàng chục triệu bậc thang dẫn lên bầu trời và đỉnh Thần tọa ở trên cùng. Nhưng hắn ta đột nhiên giật mình và quay lại nhìn phía sau với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhanh quá... là ai vậy?"
"Có chuyện gì vậy, Syl? Ngươi lo lắng à?"
Cô gái bên cạnh hắn — Eileen, nắm lấy bàn tay có hình xăm con rắn màu xanh lục của hắn với vẻ lo lắng, nhưng Hoán Ma Luyện kim sư Sylvester Bulwer chỉ lắc đầu và nói nhẹ nhàng.
"Có thứ gì đó đang tiến lại gần bên ngoài. Không phải là sinh vật nguyên tố. Ta sợ rằng có kẻ nào đó đang đuổi theo chúng ta. Chúng ta phải nhanh lên."
"Hả? Nhanh vậy sao? Nhưng chúng ta mới chỉ ở đây hơn một ngày thôi, mà bọn chúng lại không có điểm neo dịch chuyển tức thời. Làm sao chúng có thể đến được trung tâm Huyễn giới vào lúc này cơ chứ? Ngay cả tổ tiên chúng ta, những tồn tại mạnh mẽ như vậy, cũng mất gần ba tháng mới làm được điều này... Chẳng lẽ ngươi nhầm sao?"
Dường như cảm thấy lời Eileen nói rất có lý. Sylvester tập trung suy nghĩ một lúc, nhưng hắn chỉ có thể lắc đầu bất lực.
"Không được, đạo cụ giám sát bên ngoài đã bị phá hủy. Hành động của đối phương rất có chủ đích. Chúng đã lập tức phóng năng lượng phá vỡ dòng chảy lưu thông của các nguyên tố từ bên ngoài. Đáng tiếc là [Hư vô chi kính] lần trước đã bị một cao thủ bí ẩn và rất mạnh mẽ thông thạo thao túng linh hồn, phá hủy. Nếu không, ít nhất thì ta cũng có thể nhìn rõ diện mạo của kẻ mới đến."
“Nghĩ đến chuyện như vậy lại xảy ra…”
So với Sylvester, Eileen trông có vẻ hơi bối rối, nhưng Sylvester nhanh chóng bắt tay cô thật chặt và mỉm cười nghiêm túc, tự tin.
"Không sao. Tuy có chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng tình hình chung vẫn trong tầm kiểm soát của chúng ta. Nếu không có thần khí như [Ma Thần phù], đối phương cũng không thể nào đột nhập nhanh như vậy được. Chỉ cần chúng ta hoàn thành nghi thức, đạt được Thần cách và Thần vị của Ma Thần, thì dù đối phương có năng lực lớn đến đâu cũng không có gì phải sợ."
Sau khi được hắn an ủi, Eileen cuối cùng cũng có vẻ bình tĩnh lại và gật đầu một cách do dự, nhưng biểu cảm của cô vẫn có vẻ hơi bất an.
"Syl, không hiểu sao ta luôn cảm thấy bất an. Bao gồm cả cái tên mạnh mẽ đã bảo vệ thị trấn Clovis lần trước, giờ lại thêm kẻ địch không rõ thủ đoạn xuất hiện bên ngoài. Ta luôn cảm thấy sau khi vươn tay vào cảnh giới tối cao này, những thứ ta phải đối mặt bỗng trở nên vô cùng bí ẩn và đáng sợ. Nói cho ta biết, liệu chúng ta có thực sự..."
Bóng người mảnh khảnh đeo mặt nạ lắc đầu nhẹ, ngắt lời cô gái sắp nói ra thành lời.
"Không có gì phải sợ cả, Eileen. Ngươi đã thấy tận mắt tồn tại như vậy rồi đó. Ngươi thấy đấy, ngay cả bọn chúng cũng bất lực trước nhiều thứ, chẳng hạn như rào cản của thế giới này và bọn chúng phải dựa vào chúng ta, những người phàm trần để đạt được mục tiêu của bọn chúng. Suy cho cùng, các vị thần không phải là một tồn tại toàn năng. Chỉ cần chúng ta sở hữu sức mạnh tương tự, chúng ta có thể không sợ hãi và thậm chí đánh bại chúng. Ngươi hiểu chứ?"
"Ừm………."
Sau khi trả lời trong im lặng, Eileen mỉm cười bất lực.
"Những lời ngươi nói thật sự rất là phạm thượng. Nếu đám tín đồ của Nữ thần giáo kia nghe được, bọn họ có thể sẽ kết tội ngươi là dị giáo và vô lễ với thần linh đó..."
"Ha ha, Nữ Thần Giáo ư? Bọn chúng chỉ là những kẻ đạo đức giả lợi dụng sức mạnh của người khác để ức hiếp người khác, mưu cầu danh lợi mà thôi. Ta đã từng thấy rất nhiều người bề ngoài tỏ ra sùng bái, cao thượng, nhưng thực chất lại lén lút làm đủ mọi trò bẩn thỉu sau lưng. Bọn chúng không đáng để nhắc đến. Ta chưa bao giờ thờ phụng bất kỳ vị thần linh nào cả."
Silvester khịt mũi khinh thường một tiếng, nắm lấy tay Eileen, cả hai bước lên những bậc thang dài tối tăm không phải bằng vàng, bằng ngọc hay bằng đá đen, rồi từng bước một hướng về đỉnh thần tọa ở trên cùng.
…………………………………………………
Sau khi đáp xuống mặt đất từ trên không, Willis mới nhận thức rõ hơn về sự khắc nghiệt của môi trường sâu thẳm trong Huyễn giới này. Tuy trước đây cô đã dùng SP để thăm dò, nhưng khi được tận mắt chứng kiến nó lại mang đến cho cô một cảm giác hoàn toàn khác.
Nếu khu vực cổng nơi [Thánh địa] tọa lạc chỉ là nơi hoang vắng và không có người ở thì bên trong Hỏa nguyên tố giới vực này có thể được gọi là địa ngục trần gian.
Nhìn xung quanh, nữ mục sư chỉ có thể nhìn thấy ba thứ - mặt đất nứt nẻ, dòng nham thạch phun trào và các thể nguyên tố lửa lang thang.
Bầu trời đỏ thẫm, khói đặc bốc lên nghi ngút. Dung nham nơi đây gần như tạo thành một đại dương, xen lẫn những vùng đất rải rác như đảo. Tuyết Dực mang theo cô bay lượn ở độ cao thấp vài vòng, cuối cùng cũng tìm được một nơi thích hợp để hạ xuống dừng chân.
Suy cho cùng, mặc dù không cẩn thận dính vào dung nham thì bọn họ cũng chưa chắc không có cách nào ngăn cản, nhưng ngoại trừ những sinh vật hay sống ở trong dòng dung nham thì cũng không có ai thích tắm rửa trong dòng dung nham, đúng không?
"Quạ! Quạ!"
Con chim khổng lồ ngẩng đầu kêu lớn mấy tiếng, như thể đang bất mãn với hoàn cảnh khắc nghiệt xung quanh. Tuyết Dực liền dùng thiên phú phát ra ánh sáng mạnh mẽ, giết chết hàng loạt sinh vật hệ lửa đang vây quanh như bầy sói đói ngửi thấy mùi máu. Cô bé cúi đầu, cọ cọ vào Wilis vừa nhảy xuống khỏi lưng, như thể đang cầu xin lời khen ngợi.
"Ai, ngứa quá nha, haha, được rồi đừng làm loạn! Rất tuyệt rất tuyệt, như vậy được chưa?"
"Quạ~"
Sau khi vuốt ve bộ lông mềm mại và mượt mà nhất trên đầu con chim trắng vài lần, nữ mục sư quay đầu lại và nhìn bốn phía, lại tiếp tục quan sát môi trường xung quanh.
Nơi bọn họ vừa đáp xuống là một vùng đất tương đối rộng lớn trong biển dung nham, ước chừng hai đến ba kilomet vuông. Mặc dù phần lớn mặt đất đã nứt ra thành các dòng chảy như suối, nhưng dòng chảy dung nham bị xói mòn vẫn liên tục sủi bọt với sức nóng thiêu đốt. Nhiệt độ không khí xung quanh đã lên tới gần 100 độ C. Ngay cả những viên đá cũng chuyển sang màu đỏ sẫm kỳ lạ, xèo xèo khi cô dẫm lên...
Nhưng mà người ta luôn có thể ở lại đó một thời gian, ít nhất là đối với những kẻ thực sự mạnh mẽ.
“Hửm? Đây là…”
Thông qua quá trình quét quy mô lớn khi sử dụng SP và thị giác, Willis sớm tìm thấy một số dấu vết của bột phấn màu bạc trên mặt đất gần đó, chúng không phù hợp với hoàn cảnh của nơi này.
Không có nhầm lẫn gì cả. Có vẻ như có người vừa mới đến đây.