Khi họ trở về thành, những cuộc bạo loạn mà họ chứng kiến khi Thần quốc xuất hiện về cơ bản đã lắng xuống. Điều này chủ yếu là vì sau khi Sif bị phong ấn, những kẻ xui xẻo có lẽ đã bị ký sinh bởi sức mạnh của Tàn lụi cũng đã bất tỉnh, nên họ đã không chiến mà thắng.
Vẫn là theo quy tắc cũ. Sau khi thu lại [Vĩnh Hằng Tí Hộ] vốn chỉ còn lại chức năng chiếu sáng vì sương mù chết chóc đã biến mất, để Đảo Thiên Không trở về thời gian thực của màn đêm, Willis đi thẳng về trụ sở của sứ đoàn Liên hiệp Vương quốc. Nhân tiện, cô ném con Bán Long Nhân đang bất tỉnh và có lẽ tên này sẽ không tỉnh lại trong nửa ngày, thẳng đến trước cổng chính sứ quán.
Mặc dù cô ấy đã trở về Thành Thiên Không trực tiếp từ phía nam của Vùng đất vô pháp thông qua [Cổng không gian vô hình], nhưng vì khu vực đó quá xa xôi và không thích hợp, hay đúng hơn là không có giá trị để đặt cổng, nên Willis hiện không thể quay lại theo cách cũ vào lúc này.
Tuy nhiên, sau khi tòa Ma đảo đã bị phá hủy, đám Nhuyễn Trùng Vực sâu kia đều đã bị Sigrid và những người khác đi theo xử lý sạch sẽ. Chiến trường chính đã không còn mối đe dọa nào nữa. Chỉ cần chờ tiền tuyến khép lại và tiêu diệt số ít Uyên thú còn sót lại, có lẽ mọi chuyện sẽ hoàn toàn kết thúc.
Leila, Renee và những người khác đều đang giúp đỡ ở đó, tổng cộng là bảy tên cường giả đang sống cấp Huyền Thoại, để đảm bảo rằng không có sai sót gì có thể xảy ra.
Những kẻ thù phiền phức nhất đều do tiểu thư mục sư giải quyết xong, còn những chuyện lặt vặt khác thì cô ấy lười lo, chỉ tắm rửa rồi kéo thú cưng nhà mình lên giường ngủ.
……………………………………
Có lẽ vì đã an tâm phần nào nên Willis ngủ rất ngon và không ra khỏi giường cho đến tận gần 9 giờ sáng hôm sau.
Tiểu long nương vẫn giữ nguyên tư thế ngủ thường ngày, cuộn tròn bên cạnh cô, khẽ ngáy nhỏ nhẹ. Tuy trận thần chiến tối qua không phải gánh nặng quá lớn đối với cô ấy, nhưng Long tộc luôn thích ngủ để phục hồi năng lượng sau mỗi trận chiến. Nếu thật sự muốn ngủ, chúng sẽ không đếm xỉa đến thời gian, nên việc cô rồng không tỉnh táo vào lúc này cũng là chuyện bình thường.
Bức tượng vị Thần của Bầu trời, nơi cư ngụ của Siflin, đang được đặt trên bàn. Còn tiểu thư Nữ thần Sinh mệnh mới được đăng quang đang ngồi bên cạnh như một người sống thật, cô ấy đang lật giở cuốn tiểu thuyết mà Willis vẫn chưa đọc xong. Trông cô ấy có vẻ khá hứng thú với nó.
Không cần mở miệng, cô ấy cũng cảm nhận được tiểu thư mục sư đã thức dậy. Cô ấy quay lại, mỉm cười thân thiện và chỉ tay về phía cửa phòng.
Willis hiểu ý, nhẹ nhàng di chuyển cái đuôi to trên người cô, rồi đi theo Siflin đang tự mình di chuyển về phía cửa phòng.
Nhân tiện, mặc dù Siflin vẫn còn phụ thuộc vào bức tượng đá như cũ, nhưng cơ thể hiện tại của cô ấy có thể đi lại và chạm vào mọi thứ như một sinh vật bình thường. Vì vậy cảnh tượng này trông giống như... một người đang kéo đuôi của một bức tượng màu xanh lá cây phía sau, nhìn qua điều này hết sức kỳ quái.
Ngay khi cô ấy rời khỏi phòng, tiểu thư mục sư liền nhịn không được chửi bậy.
"Tôi hỏi này, khi nào thì cô mới thoát khỏi thứ đó? Cô có nghiện ở trong nó không?"
Siflin dựa lưng vào tường theo cách rất con người, hai tay ôm ngực và mỉm cười.
“Đừng có lo. Thật ra phong ấn giờ chỉ là thứ không cần thiết với tôi thôi. Tôi có thể thoát khỏi nó bất cứ lúc nào. Chỉ là tôi cần chút thời gian để tái tạo lại cơ thể thôi. Còn đây là một trong số ít thứ Minerva đã để lại... Thôi kệ đi, còn nhớ chuyện tôi nói hôm qua không? Tôi đang có một ý tưởng này. Cô còn giữ lại phong ấn của Tàn lụi không?"
"Cái này tất nhiên rồi. Cô lại nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc nào nữa vậy?"
Willis tiện thò tay vào kho đồ, lấy ra viên pha lê phong ấn đã được thu nhỏ và cất đi, rồi vẫy nó trước mặt Siflin.
Không có câu trả lời ngay lập tức. Nữ thần Sinh mệnh tò mò. Nhìn thấy thiếu nữ tóc đen đưa tay vào khoảng không để lấy thứ gì đó, cô ấy trầm ngâm hỏi.
"Đây là loại ma pháp không gian gì vậy? Làm sao nó có thể lưu trữ vật phẩm trực tiếp mà không cần vật trung gian? Ngay cả không gian đặc biệt riêng tư của một vị thần cũng chỉ có thể lưu trữ những vật phẩm có liên quan mật thiết đến họ thôi mới đúng chứ?"
"Ừm?"
Willis dừng lại một lúc sau khi rút tay lại.
"Vậy ra phương pháp này thực sự hiếm đến vậy sao? Tôi cứ tưởng các vị thần có thể dễ dàng làm được những điều tương tự chứ."
Giống như một giáo viên kiên nhẫn, Siflin giải thích nhẹ nhàng.
"Tất nhiên là có thể, nhưng như tôi đã nói trước đó, cần phải có vật trung gian. Nếu không, dị không gian bên ngoài quá hỗn loạn và rộng lớn đến nỗi ngay cả một vị thần cũng không thể ngay lập tức xác định được vị trí của kho vật phẩm của mình, đúng không? Tóm lại là chúng ta cũng không phải là Thần của Không gian."
"Hả? Thật sự có Thần của Không gian sao. Đó là vị thần nào? Trình độ của tên đó ở cấp bậc nào của một vị thần?"
Như thể đã quen với cách chuyển đổi những chủ đề liên tục của Willis, tiểu thư nữ thần chống cằm và suy nghĩ một lúc.
"Phải... Đúng là có, Thần của Không gian quả thực rất mạnh, đó là một tồn tại đứng phe trung lập ở cấp Chủ Thần. Nhưng đúng như danh hiệu, tung tích vị thần này rất khó nắm bắt. Tên kia đã biến mất hàng chục ngàn năm trước mà không rõ lý do. Ngay cả nhiều vị thần cũng không biết đến sự tồn tại của hắn ta."
"Bí ẩn quá nhỉ...?"
Tiểu thư Nữ thần Sinh mệnh thản nhiên mỉm cười và liếc nhìn viên pha lê phong ấn màu vàng trong tay Willis.
"Đúng vậy, năng lực lấy đồ vật từ khoảng không
của cô có chút giống với vị thần kia, nhưng thần cách của cô là ánh sáng, rõ ràng không phải là không gian... Thôi, quay lại vấn đề chính thôi. Về Tàn lụi, tôi định thay đổi phương pháp trước đây. Thay vì chia nó thành nhiều phần, tôi sẽ trực tiếp dùng một sinh vật mạnh mẽ nào đó để áp chế nó, đồng thời giám sát chặt chẽ để đảm bảo không có sai sót nào xảy ra.”
"Một sinh vật mạnh mẽ?"
Vừa nghiêng đầu tò mò, Willis vừa hỏi.
"Sao không để tôi trực tiếp giữ nó lại? Cô không tin được tôi sao, Siflin? Giờ cô đã trở lại thành Nữ thần rồi, cô lại trở mặt không quen biết với tôi đúng không? Đồ vô tâm! Hu hu........”
“Đừng đùa nữa, nghiêm túc đi nào…”
Tiểu thư Nữ thần khẽ búng vầng trán mịn màng của thiếu nữ tóc đen khiến cô phải kêu lên một tiếng "Ai ui!" rồi nghiêm túc nói.
"Cũng không phải do tôi không tin tưởng cô, nhưng phong ấn dễ gặp phải nhiều vấn đề do môi trường thay đổi, nên nó không thích hợp để mang theo bên mình. Hơn nữa, đây là một loại phong ấn một phần thần cách hoàn chỉnh, ngay cả phong ấn cấp cấm chú cũng không thể duy trìi vĩnh viễn. Vì vậy, cần phải có một phong ấn sống có thể sinh trưởng và áp chế nó để đảm bảo an toàn. Cô thấy sao?"
"Nếu cô đã nói vậy thì cứ vậy đi..."
Trên thực tế, đúng như Siflin dự đoán, tuy tên của ma pháp cấp 10 [Trấn Ngục · Vĩnh tù quang lao] có chữ "Vĩnh", nhưng trên thực tế nó không thể hấp thụ ma lực bên ngoài để duy trì bản thân như [Vĩnh Hằng Tí Hộ Chi Quang]. Sức mạnh của kỹ năng này chủ yếu thể hiện ở khả năng phong ấn và áp chế mạnh mẽ.
Nếu không bổ sung, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị phá vỡ. Mặc dù có thể mất hàng trăm năm, nhưng nó vẫn sẽ là một vấn đề nan giải.
"Còn một điều nữa. Mặc dù chúng ta không biết Minerva đã phong ấn lối đi giữa Vực sâu và thế giới này bằng cách nào, nhưng rõ ràng là nó chưa hoàn chỉnh. Nó đã bị hư hại qua hàng thiên niên kỷ. Việc [Pháo Tận Thế] có thể vượt qua lối đi và đến được thế giới này đã chứng minh điều đó."
"Mặc dù thế giới này hiện tại đã ngăn cản được các sinh vật tới từ thế giới Abs và không cho chúng tự do ra vào, nhưng xét đến thảm họa do Thần tạo thú gây ra và các sự việc trước đó, tôi tin rằng vẫn cần phải phong ấn hoàn toàn lối đi giữa hai bên. Điều này cũng có thể thực hiện được bằng phong ấn trên cơ thể sống đã nói ở trên, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích."
"Vậy...Siflin, phong ấn trên cơ thể sống mà cô vẫn nói đến thực chất là gì?"
Nghe vậy, tiểu thư nữ thần mỉm cười nhẹ, lộ ra vẻ mặt háo hức.
"Câu hỏi này hay đấy. Cô còn nhớ hạt giống tôi từng đưa cho cô không?"
Note: chữ “hắn ta” ở đây cũng giống như “cô ta” trong trường hợp của Sif Tàn lụi nên cũng mình không rõ giới tính cụ thể Note ở câu “Đồ vô tâm” này có nguyên văn là Đồ chồng bộc bạc - kiểu như đóng kịch