[Không nghĩ tới cô lại là đại nhân thần linh thật sự. Xem ra, tôi không thể nói năng tùy tiện như vậy nữa rồi~"
Siflin không hề tức giận hay bận tâm đến lời chế giễu của tiểu thư mục sư. Tính cách của cô ấy vẫn luôn như vậy, dịu dàng và đầy bao dung.
[Cô cũng đừng trêu ghẹo ta. Ta chỉ là một tội đồ phạm phải trọng tội, bị phong ấn, giờ còn mất đi thần thể. Hơn nữa, cô còn có thể an toàn thoát khỏi Thần quốc giả tạo do Tàn lụi tạo ra. Willis, sức mạnh của cô chắc chắn đã đạt đến cảnh giới của một vị Thần trở lên rồi.]
[Ừm... có thể. Vì cô và tên kia là kẻ thù không đội trời chung, cô có thể đoán được hành động tiếp theo của tên đó không?]
[Chà, xét theo mô tả trước đó của cô thì 'Tên kia chắc hẳn vừa mới hồi phục đến cảnh giới của một vị Thần, vẫn còn rất xa mới đạt đến trạng thái đỉnh cao của Đại Địa mẫu thần.' Tuy tôi không hoàn toàn chắc chắn Minerva đã làm gì sau đó, hay cuộc xâm lược Vực sâu và những hòn đảo nổi kéo theo điều gì, nhưng thành Thiên Không mà cô nhắc đến chắc hẳn vẫn chứa đựng một mảnh vỡ thần cách hùng mạnh. Nếu không thì Minerva đã không cố ý để lại một vị tư tế tận tụy canh giữ nó.]
[Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mục tiêu chính tiếp theo của Tàn lụi rất có thể sẽ ở đây.]
Điểm này thực sự trùng hợp với ý tưởng của Willis.
Rốt cuộc, Sif trong ảo cảnh cũng đã nói rằng dẫn một cường giả như vậy đến dẫn ra đây sẽ là chiến thắng của cô ta.
Điệu hổ ly sơn... Chiến trường bên này chỉ là mồi nhử thôi sao?
Nhìn về phía không phận xa xa, nơi đang diễn ra một trận chiến ác liệt, tiểu thư mục sư đã có một kế hoạch trong đầu.
…………………………………………………….
Đảo Thiên Không, thành Thiên Không
Theresa ngồi trên ghế, nhìn ra cảnh đêm tối bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt lo lắng.
Ngay cả cô thôn nữ nhỏ bé bị giam cầm cũng đã nghe nói thảm họa phía bắc trên đảo Spree
Trong thời gian này, người dân trong thành đều hoảng loạn, ngay cả số lượng Bạch Vũ tỷ muội bảo vệ cô ấy cũng giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại chưa đến một nửa so với ban đầu.
Tiểu thư Willis đã đến gặp Theresa cách đây vài ngày và giải thích toàn bộ câu chuyện cho cô và nói rằng cô ấy sắp rời khỏi thành Thiên Không và đến chiến trường phía bắc để giải quyết thảm họa.
Cô ấy còn nói nếu có chuyện gì xảy ra, cô có thể nhờ những Dực nhân ở đây chuyển lời đến Philena Trollope ở sứ quán của Liên hiệp Vương quốc hoặc Thánh kỵ sĩ Edwina để nhờ giúp đỡ. Willis đã nhắc họ rồi.
Sau đó, tiểu thư Willis liền rời đi và không xuất hiện trong vài ngày qua. Theresa đoán chắc cô ấy sắp đến đích rồi.
Tiểu thôn nữ rất lo lắng.
Cô lo lắng cho sự an nguy của tiểu thư Willis, cũng lo lắng cho cha mẹ cô đang ở tận Đế quốc Thiết Huyết Nobos xa xôi. Cô nghe nói Uyên thú đang tiến công với tốc độ không thể ngăn cản và đã gây ra một thảm họa lớn. Quê hương của cô, Bạch Thành làng số 27, nằm ở biên giới phía nam của đế quốc, không xa Vương quốc Thiên Thanh.
"Mọi người...hãy bình an vô sự nhé."
Tuy lo lắng, nhưng Theresa chỉ là một người bình thường. Cô không thể làm gì khác ngoài việc ngồi đây và cầu nguyện thầm với thần linh.
Đúng lúc này, trên bầu trời xa xăm mà cô đang nhìn, một tia chớp màu xám đột nhiên giáng xuống, đánh trúng đỉnh tháp nguy nga cao cao chót vót giữa các tầng mây trời!
Ầm ầm!!!!
“Ê a!”
Âm thanh chói tai như tiếng trống trận vang vọng khắp bầu trời, khiến tiểu thôn nữ choáng váng, thân thể lảo đảo, suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Sau khi tỉnh táo lại, cô đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bầu trời đêm quang đãng không một gợn mây, trăng treo cao trên cao, làm sao có thể đột nhiên có sấm sét nổi lên? Hơn nữa, màu sắc của tia chớp cũng vô cùng kỳ lạ. Trên đời này, ở đâu có thể có tia chớp màu xám chứ?
Khi tia sét xám đánh vào sườn tháp, một vòng bảo vệ màu trắng đột nhiên sáng lên, chặn lại và hấp thụ hoàn toàn sát thương. Tuy nhiên, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.
Vô số sương mù màu xám bắt đầu lan tỏa từ bầu trời. Tuy có một luồng sáng xanh lục khác từ đỉnh tháp phóng lên, đâm thẳng vào một vị trí nhất định trên bầu trời, làm gián đoạn quá trình này. Kết giới bao phủ toàn bộ thành phố phát ra ánh sáng để ngăn cản, nhưng trước đó, rất nhiều sương mù màu xám vẫn tản ra và dần dần trôi dạt vào các khu vực khác nhau trong thành phố.
Một phần của nó tình cờ rơi vào khu vực của cô ngay trước mắt Theresa.
Một giây, hai giây, ba giây...
Giống như đột nhiên bước vào một chiến trường tăm tối. Màn đêm vốn đang yên tĩnh bỗng chốc tràn ngập tiếng gào thét chói tai!
Tiếng bước chân, tiếng va chạm, tiếng vật gì đó rơi xuống đất, thậm chí cả tiếng kêu của những sinh vật hấp hối đều biến thành những âm thanh sợ hãi và bất an, tràn thẳng vào tai Theresa, khiến cô ấy hoảng sợ và bối rối.
Ngay cả luồng không khí xám xịt cũng đã xuyên qua cửa ra vào, cửa sổ và tràn thẳng vào nhà cô.
Như thể đang sợ hãi, tiểu thôn nữ đưa tay ra, vô thức chạm vào người đối diện, rồi cảm thấy đầu ngón tay đau nhói như bị thiêu đốt và cắt đứt!
“A a a a a!!!!”
Sương mù màu xám, mỏng đến mức mắt thường gần như không thể nhìn thấy, bám chặt vào tay Theresa như một vật thể sống và nhanh chóng ăn mòn toàn bộ cơ thể cô dọc theo làn da!
Hỏng bét hỏng bét hỏng bét hỏng bét hỏng bét hỏng bét!!!!
Mặc dù không hiểu đó là gì, nhưng lời cảnh báo mà cơn đau mang đến cho cô gái ngay lập tức thúc giục cô vung tay một cách tuyệt vọng, cố gắng xua đi thứ kỳ lạ và đáng sợ đó, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Mình sắp phải chết sao?
Tiếng la hét ngày càng dồn dập từ thế giới bên ngoài, cùng với cơn đau nhức trên cánh tay Theresa, như bị đóng dấu sắt nung khiến cô đau muốn bất tỉnh. Chúng làm cô nhớ lại nỗi tuyệt vọng khi một mình đối mặt với con quái vật trong làng. Lúc này ý thức cô ấy gần như rơi vào trạng thái mơ hồ.
Bịch, thiếu nữ nặng nề ngã trên mặt đất.
Cơ thể cô hơi co quắp như cá mắc cạn. Trong cơn mê, tâm trí Theresa hiện lên hình ảnh khuôn mặt cao quý và thánh thiện của một thiếu nữ tóc đen, mùi hương ngọt ngào và tươi mát như hoa lan và xạ hương tỏa ra từ cơ thể nàng, cùng nụ cười hiền hậu khiến cô say đắm.
"Tiểu thư... Willis..."
Thì ra trong lòng mình, người quan trọng nhất lại là cô gái cao quý này sao?
Mình không cam lòng.
Mình đã không thể chờ đợi tiểu thư Willis trở về, dựa vào cô ấy. Lắng nghe cô ấy kể về những trải nghiệm và khó khăn trong chuyến đi này với nụ cười ngọt ngào. Mình vẫn chưa thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề hạt giống...
Mình rất muốn... nhìn thấy nụ cười của cô ấy một lần nữa, được cô ấy chạm vào đầu mình và lắng nghe giọng nói như thiên nhiên của cô ấy.
Mình.. vẫn chưa muốn chết...
Vù!
áng vàng chiếu rọi, cuối cùng dừng lại ở một quả cầu vàng to bằng lòng bàn tay trước mặt.
"Mình...mình sống sao?"
Nó có thân hình cầu được làm hoàn toàn bằng ánh sáng, với một tinh thể hình cầu nhỏ trong suốt hình đa giác ở trung tâm, liên tục xoay tròn. Nó lơ lửng trên không trung, ánh sáng co lại như hơi thở, trông giống như một tiểu tinh linh được miêu tả trong các câu chuyện thần thoại xưa.
“Là ngươi đã cứu ta phải không? Xin hỏi ngươi là.......?”
Tiểu tinh linh dường như không có bộ phận hay khả năng nói. Ánh sáng nó phát ra thay đổi đôi chút và nhanh chóng tạo thành nhiều chuỗi ký tự trước mặt Theresa.
[Chủ nhân Willis]
[Để lại]
[Bảo vệ]
[Đừng sợ]
ở đây ghi: thần chi vị giai = 神之位阶