Hửm? Những người này...
Mặc dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng nếu Willis nhớ không nhầm thì anh ta thực sự là một trong những mạo hiểm giả đã đi cùng ba người bị thương.
Quả nhiên họ thực sự ở bên trong?
"Chờ đã, tiểu thư Mật Nhi, [Tai hoạ] là gì?"
Willis thấy rõ ràng rằng mặc dù những mạo hiểm giả kia đã hét lên rồi vội vã chạy vào sảnh trong, nhưng không hiểu sao, rất nhiều người trong Hội Mạo hiểm giả lại bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy. Những người không bỏ chạy thì ngừng việc đang làm, rút vũ khí ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Mục tiêu cảnh giác của bọn họ rõ ràng là sảnh trong, nhưng bọn họ lại không chủ động tiến vào, tựa hồ rất cẩn thận.
Cô mèo nhỏ đã chạy khỏi quầy và đang định phối hợp với nhân viên di tản đám đông, nghe vậy thì sững sờ. Thấy Willis và những người khác không có ý định di chuyển, cô bé vội vàng dùng tay và đuôi ra hiệu cho tiểu thư mục sư với vẻ hoảng hốt.
“Ôi! Giờ không phải lúc nói chuyện này đâu, tiểu thư Willis! Thứ đó không phải trò đùa đâu. Dù cô có là cấp Huyền Thoại đi nữa, nếu bị dính vào thì cũng phiền phức lắm! Không bằng cô tránh xa nó ra trước đi!”
Mật Nhi nóng lòng muốn chạy ra ngoài, nhưng lần này Willis không để tình hình phát triển theo tự nhiên. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cái đuôi lông lá của cô mèo với cấp độ chưa đến cấp 10. Cô mèo liền "meo" một tiếng rồi toàn thân mềm nhũn ngay lập tức.
"Đừng hoảng hốt. Bên ngoài rất hỗn loạn. Nếu chạy ra ngoài và bị ai đó xô ngã thì rất nguy hiểm. Tốt hơn hết là cô nên ở lại đây. Ở lại với tôi. Ít nhất thì sự an toàn của cô cũng được đảm bảo, đúng không?"
"Không, không! Tiểu thư Willis chưa từng chứng kiến tai hoạ tàn phá, nên không biết nó mạnh đến mức nào! Chỉ có các thần quan được nữ thần đại nhân ban phước mới có thể đối phó với những người bị ảnh hưởng bởi tai họa. Đại ca Edgar đã đến Thần điện để cầu xin sự giúp đỡ trước rồi. Chúng ta hãy..."
Bùm!
Giữa lúc hỗn loạn, bức tường đại sảnh đột nhiên bị một lực mạnh nào đó đập vào từ bên trong, tạo thành một lỗ hổng lớn đường kính vài mét. Một màn sương xám nhạt, chết chóc, tựa như vạn vật đều đang tàn lụi, lan ra, bao phủ toàn bộ Đại sảnh của Hội Mạo hiểm giả.
“Là tai hoạ! Chạy mau! Chạy mau!!”
“Aaaaaaa!! Nó, nó đang chui vào người tôi! Cứu tôi với! Cứu tôi với!!!”
Đối với những người bị sương mù xám bao phủ, những mạo hiểm giả mạnh hơn thì không sao, nhưng sắc mặt của họ chỉ trở nên có chút khó coi và không có thay đổi rõ ràng nào.
Nhưng những người bình thường cấp thấp không kịp rời đi liền ngã xuống đất, giãy dụa, hét lên sợ hãi. Sau đó họ bắt đầu phát ra những tiếng gầm gừ vô nghĩa, gân xanh nổi lên, mắt chuyển sang màu xám xịt chết chóc, bắt đầu điên cuồng chiến đấu với người và vật xung quanh mà không có mục đích hay quy luật nào!
Đây chính là tai hoạ ?
Sương mù xám xịt kia...
Sương mù tự nhiên lan đến chỗ Willis và nhóm của cô. Mặc dù cô mèo nhỏ hét lên "Aaaa! Cứu với!" và muốn chạy trốn, nhưng tiểu thư mục sư đã kéo cô mèo lại bên mình trước, rồi thản nhiên mở một vòng tròn bảo hộ màu vàng chỉ che phủ được vài mét xung quanh họ.
Mặc dù sương mù xám mang tên [Tai hoạ] gần như hiện hữu ở khắp mọi nơi, nhưng nó không thể gây bất kỳ thiệt hại nào trước hàng phòng ngự của người chơi cấp 110 và hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài.
"Chết rồi, chết rồi! Lần này chết thật rồi... Hả? Chuyện gì thế này?"
Cô gái mèo nhắm mắt lại, như đang tự lừa dối bản thân, chờ đợi cái chết. Cô ấy sợ hãi hồi lâu mới phát hiện cơ thể mình dường như không có biến đổi gì. Cô mở mắt, vẫn còn sợ hãi, nhìn chằm chằm vào bức tường phòng ngự vàng rực rỡ xung quanh, với vẻ mặt đờ đẫn, như thể não mèo của cô đã bị hỏng.
Tuy Willis đã cứu Mật Nhi, nhưng cô ấy lại không giúp được ít nhất hàng trăm người bình thường khác trong hội. Tiểu long nương và hai chị em dực nhân có lẽ không nghĩ đó là chuyện gì to tát, nhưng một vị Thánh Kỵ Sĩ không nỡ nhìn người khác bị thương thì lại trở nên lo lắng ngay tại chỗ.
"Tiểu thư Willis! Còn rất nhiều người vô tội khác nữa. Xin hãy để tôi đi giúp!"
"Ừm?"
Thiếu nữ tóc đen, người đang định tiếp tục hỏi cô gái mèo về chủ đề [Tai hoạ], nghiêng đầu nhìn vào sảnh chính của hội, nơi vẫn chưa được sơ tán hoàn toàn và đã trở lên hỗn loạn.
Thành thật mà nói, nếu Edwina không nhắc nhở cô, Willis, người đang bận tâm đến những vấn đề liên quan đến [Tai hoạ], sẽ không để ý đến những người dân thường bị ảnh hưởng.
Vấn đề không phải là có nên hành động hay không, mà là mình chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Lại là.... Loại tình huống kia nữa sao?
Tuy nhiên, vì tiểu thư Thánh Kỵ Sĩ đã sẵn sàng hành động nên Willis đương nhiên không có lý do gì để ngăn cản cô ấy.
“Cô muốn giúp thì liền giúp, nhưng hãy cẩn thận."
Suy cho cùng, Edwina cũng là một trong số chúng ta. Tiểu thư mục sư vẫn chưa hiểu rõ bản chất của chuyện này. Đối với những thứ không thể hiểu được 100%, Willis luôn xử lý chúng với sự thận trọng tối đa.
"Tốt! Vậy tôi đi đây!"
Mặc dù vị tiểu thư thánh kỵ sĩ lo lắng cho những người vô tội bị ảnh hưởng, nhưng cô ấy sẽ không liều lĩnh đến mức đùa giỡn với sự an toàn của chính mình. Đặc biệt là khi Willis đã nhắc nhở cô.
Đầu tiên, cô ấy niệm một ma pháp phòng ngự dựa trên tín ngưỡng lên bản thân bên trong kết giới do Willis thiết lập. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, cô ấy lao ra khỏi kết giới [Quang Hữu Chi Hộ] chỉ có tác dụng phòng ngự ở bên ngoài chứ không phải bên trong, và lao vào đám đông hỗn loạn.
Sương mù xám xịt trong không khí ngay lập tức bao trùm lấy cô.
Lý do Willis yêu cầu Edwina cứu người thực chất là để cô ấy thử sức mạnh của [Tai họa].
Với sức mạnh từ cấp Huyền Thoại của Edwina. Cô không chỉ là một cá nhân trong những tồn tại đỉnh cao của loài người mà còn là một Thánh kỵ sĩ chân chính.
Nếu ngay cả cô ấy cũng không thể chống lại sự ăn mòn của [Tai họa], thì Willis có thể phải đánh giá lại mức độ của loại sức mạnh này và chủ nhân của nó [Nam tai].
"Vẫn còn... trong mức có thể chấp nhận được chứ?"
Tiểu thư mục sư nhìn thấy rõ ràng rằng sau khi phá vỡ kết giới do cô dựng lên, lớp màng ánh sáng phòng thủ màu vàng trên cơ thể Edwina ngay lập tức bị phủ một lớp vỏ mỏng màu xám, lớp vỏ này đang ăn mòn vào bên trong với tốc độ rất chậm.
Dù kết giới bị ăn mòn rất chậm. Ngay cả khi không có ma lực để duy trì, nó cũng phải mất ít nhất một giờ để bị ăn mòn hoàn toàn.
Xem ra đúng như Mật Nhi đã nói, sức mạnh của tín đồ Thần điện có khả năng chống lại [Tai họa] rất tốt. Nếu chỉ đến mức này, hẳn là không thể làm gì được Edwina.
Kiểm tra thế là đủ rồi.
Tiểu thư Thánh kỵ sĩ đang hợp tác với những mạo hiểm giả mạnh mẽ khác để khống chế từng người một trong những kẻ đã phát điên vì [Tai họa] và tạm thời trói họ lại.
Sự lan rộng của [Tai họa] này dường như đã có giới hạn nhất định. Càng lan rộng, nó càng yếu dần, và việc bao phủ toàn bộ Hội mạo hiểm giả đã là một điều quá sức với nó.
Do sơ tán sớm nên nhiều người đã bỏ chạy. Chỉ cần không có tai nạn nào xảy ra, tình trạng hỗn loạn này sẽ sớm được dập tắt.
Chuyện nhỏ này cứ để Edwina xử lý. Willis quan tâm hơn đến sảnh trong, nơi đám người kia vừa chạy ra. Đó hẳn là nguồn gốc thực sự của [Tai họa] đang bao trùm nơi này.
Ngay phía sau cái lỗ lớn đó.
“Đi thôi, chúng ta cùng tham gia náo nhiệt nào."
"Vâng, thưa Chủ nhân. /Vâng, thưa đại nhân Willis."
Không chút nghi ngờ, Hiểu Quang và Leina, Renee lập tức đi theo. Cô mèo lễ tân, tiểu thư Mật Nhi, có lẽ không muốn vào, nhưng cô ấy bị sương mù xám bao phủ, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của kết giới vàng của Willis. Vậy cô mèo đành phải gượng cười mà di chuyển theo nhóm.
"Tiểu thư Willis, chẳng lẽ ngài muốn..."
Willis không giải thích gì với Mật Nhi, mặc dù cô ấy muốn tìm hiểu thêm thông tin về [Tai họa], nhưng phải nhìn mới biết, chẳng phải tự mình trải nghiệm sẽ tiện hơn là chỉ nói về nó trong một thời gian dài sao?
Dưới sự thao túng tinh tế của tiểu thư mục sư, kết giới xung quanh các cô gái, vốn được cho là không thể di chuyển, đã tiếp tục mở rộng và di chuyển theo các cô gái khi họ tiến về phía trước. Nó luôn duy trì kích thước ban đầu.
Willis không muốn tỏ ra quá lộ liễu ở đây. Cảm giác vừa rồi đã khiến cô thấy bất an.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến được lối vào của một hố khổng lồ vừa mới nổ tung.
"Tiểu thư Mật Nhi, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng cách tôi quá xa, hiểu chưa? Còn nữa, đừng ôm chặt eo tôi quá, cử động hơi khó khăn..."
"Tôi rất xin lỗi!"