“………………………….”
“………………………….”
Tôi đang đứng trước cửa nhà mình, và thi lườm nhau như bọn côn đồ.
Đối thủ của tôi là một cô gái trạc tuổi. Giữa hai chúng tôi chả có quan hệ gì cả - hoặc ít nhất là tôi cho là như thế, nhưng thật sự là chúng tôi có quen nhau. Ừ thì, chắc tôi nên nói là chúng tôi đã từng là gì đó của nhau.
“Ông đang định đi đâu vậy hả, Mizuto?”
“Câu đó tôi nói mới đúng. Bà đang đi đâu đó, Yume?”
Chúng tôi nói mấy câu như thế, rồi lại im lặng. Lần thứ 3 trong ngày rồi đấy.
Thật ra thì, chả cần hỏi tôi cũng biết cô ta định đi đâu rồi. Là hiệu sách trước ga tàu chứ còn ở đâu nữa. Hôm nay một tác giả truyện bí ẩn cho ra mắt loạt đầu sách mới của mình, và tôi lẫn cô này đều định đi mua một quyển.
Đó là lý do chúng tôi có thể sẽ rời khỏi nhà cùng nhau, đi kề bên nhau đến hiệu sách, rồi lại đi đến cùng một dãy sách, và cuối cùng là xếp hàng cùng nhau ở quầy tính tiền.
Nếu thế thì chả phải chúng tôi trông như một cặp đôi cùng gu sách sao? Đó chính xác là cái thứ cả hai đứa chúng tôi đang muốn né tránh.
Về mặt cơ bản thì, chúng tôi đang rơi vào tình huống bế tắc.
Chúng tôi không thể rời khỏi nhà cùng nhau, nhưng mà về chuyện ai sẽ là người đi trước, hừm… Đó là lý do chúng tôi trở nên khó xử thế này đây.
Tại sao chúng tôi không giải quyết nhanh gọn chuyện này luôn ấy hả?
Vì không có cách nào để giải quyết cả. Nói chuyện với nhỏ này chả giải quyết được cái gì cả.
Người phụ nữ này chính là mẹ kế của tôi, chính xác là vào một tuần trước. Nói cách khác thì, cô ấy đã cưới bố tôi – và là mẹ của nhỏ đứng trước mặt tôi.
“À, con đang định đi ra ngoài thôi,” Tôi nói. Tôi đã định nói tiếp “Gặp lại cô sau!” để giành lợi thế, nhưng cô đã chen ngang trước khi tôi có cơ hội.
“À! Hai con đang định ra hiệu sách đúng không?”, cô ấy nói, “Bố con nói với cô là con thích đọc sách lắm đấy. Con đi cùng đường với Yume nhỉ? Con bé chỉ ra ngoài khi cần đi đến hiệu sách hay thư viện thôi.”
“Vâng…”
“Thôi nào mẹ,” Yume nói, vẻ mặt trông khá khó chịu.
“Ừ nhỉ, mẹ thật là ngốc quá đi~ Hai con định đi cùng nhau à? Cô mừng vì hai đứa có thể thân thiết với nhau đó. Để ý đến Yume giúp cô nha, Mizuto. Con bé cũng khá là ngại giao tiếp đó…”
“V-vâng.” Tôi chả thể làm gì khác ngoài gật đầu đồng ý. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được có một ánh mắt đằng đằng sát khí đang nhìn tôi.
“Ừm, giờ cô phải đi rồi. Đi cẩn thận nha hai đứa. Cứ hoà đồng như là hai anh em, được không?”
Nói xong, Yuni rời đi, khuất bóng sau cửa nhà.
Bỏ tôi lại với con gái của c- người nhà của tôi, hay nói đúng hơn, quan hệ này
“Sao ông lại gật đầu thế hở?” Yume hỏi tôi.
“Cô ấy hỏi tôi như thế thì từ chối kiểu gì?”
“Rồi còn nữa, tại sao tôi phải làm thân với người như ông?”
“Biết chết liền! Bà nghĩ tôi muốn làm thân với bà lắm hả?”
“Tôi ghét ông là vì thế này đấy,” Yume nói. “Đồ otaku chết tiệt.”
“Tôi thì ghét cái tính “coi mình là cái rốn vũ trụ” của bà đấy, đồ lập dị.”
Ba mẹ chúng tôi sẽ chả bao giờ biết được mối quan hệ thực sự của hai đứa tôi đâu, chỉ có chúng tôi biết là,
Tôi, Irido Mizuto-
và con nhỏ đó, Irido Yume-
…cho đến hai tuần trước, vẫn đang hẹn hò với nhau.
Vào năm hai và năm ba cao trung, tôi đã có một người có thể gọi là “bạn gái”. Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra, rõ ràng đó là một sai lầm tuổi trẻ.
Bạn hỏi chúng tôi gặp nhau lần đầu khi nào ý hả? Đó là một chiều hè cuối tháng Bảy, ngay lúc kỳ nghỉ bắt đầu. Chúng tôi gặp nhau ở thư viện, nhỏ thì đang đứng trên một cái ghế xếp, cố gắng chạm đến hàng cao nhất trên kệ sách.
Rõ ràng đây là một tình huống quá quen thuộc , tôi tin là bạn có thể tưởng tượng ra chuyện xảy ra sau đó, nhưng thôi tôi kể luôn cho.
Tôi lấy giúp quyển sách cho nhỏ.
Nếu tôi mượn được máy thời gian của con mèo máy xanh, tôi sẽ quay về lúc đó ngăn bản thân mình giúp nhỏ.
Nhưng mà đời thì ai biết được tương lai, và khi tôi thấy tựa của quyển sách nhỏ định đọc, tôi hỏi: “Bà cũng thích tiểu thuyết bí ẩn à?”
Tôi thì chả phải là fan bự của tiểu thuyết bí ẩn đâu. Thật ra tôi là cái loại đọc tạp, cái gì cũng đọc – từ tiểu thuyết lãng mạn, light novel cho đến các thể loại văn học thuần tuý. Tôi đọc hết, chả chần chừ kén chọn gì cả. Nên là, cuốn đó đương nhiên tôi cũng đọc rồi.
Cuốn sách đó thật ra tôi cũng chả thích thú mấy, nhưng mà – à, cái này cũng có thể là do tôi là một con mọt sách chính hiệu – tôi không thể kìm nén sự hào hứng của mình khi có người chọn đọc một cuốn sách tôi đã từng đọc qua. Kiểu như là con bò tót thấy một tấm vải màu đỏ vậy. hay là bản năng không thể kiểm soát,… và cũng có thể là trò đùa của Đấng Toàn năng.
Nói cách khác thì, là định mệnh đó.
Và qua cuộc gặp gỡ định mệnh ấy, hai chúng tôi tìm được những điểm đồng điệu trong tâm hồn. Chúng tôi thường gặp nhau ở thư viện trong suốt kỳ nghỉ; vì thường thì chả có ai ở đó cả. Vào một ngày cuối hạ, khi tháng Tám gần trôi qua thì nhỏ đã tỏ tình.
Và đó là cách tôi có một cô “bạn gái”, lần đầu tiên trong đời.Tên của nhỏ là Ayai Yume.
Ừa thì, ít nhất là vào lúc đó.
Quay trở về với thực tại…. chắc có lẽ tôi chả cần nói ra đâu, nhưng mà đó là nguồn cơn của vấn đề.
Thật ra, xác suất để một mối tình thời trung học kết thúc mà không có drama chỉ rơi vào khoảng 5%, thậm chí còn thấp hơn thế. Hiếm khi thấy một đôi yêu nhau từ thời còn đi học mà sống với nhau tới đầu bạc răng long lắm.
Nhưng hai đứa tụi tôi lúc đó khá là chắc kèo tụi tui sẽ bên nhau trọn đời.
Cả Ayai lẫn tôi đều không quá nổi bật ở trường, nên mối quan hệ của chúng tôi cứ diễn tiến như thế mà không có điều gì cản trở. Chúng tôi đóng vai người dưng khi ở ngoài, nhưng lại hẹn hò ở một góc thư viện trường hay hiệu sách, và vào những buổi cuối tuần chúng tôi lại cùng nhau ngồi cà phê hay đến thư viện. Tình yêu của chúng tôi cứ dần dần lớn lên, cùng với sở thích của cả hai đứa.
Đương nhiên là chúng tôi cũng chim chuột nhau như mấy cặp yêu nhau khác.
Ayai không nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp vì chứng ngại giao tiếp xã hội. Có người nói cô ấy trông trưởng thành, người thì nói cô trông ảm đạm. Thế nên là dù không đốt cháy giai đoạn quá mức, chúng tôi vẫn đi hẹn hò, vẫn nắm tay, và vẫn trao nhau những nụ hôn vụng về.
Không có gì bất thường xảy ra, và chúng tôi yêu nhau như bao cặp đôi khác.
Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi là ở ngã ba trên đường từ trường về nhà, dưới ánh tà dương vàng rực. Nụ cười của Ayai và đôi gò má ửng hồng ấy, ngay sau khi chúng tôi hôn nhau – đúng hơn là hai bờ môi sượt qua nhau – vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi như mới hôm qua.
Giờ thì, những kỷ niệm ấy chỉ khiến tôi muốn nói duy nhất một điều.
Mẹ kiếp.
Gửi tới cô ấy, hay tới tôi vào cái khoảnh khắc đó.
… Dù sao đi nữa thì, đó cũng là cách mà mối quan hệ giữa hai chúng tôi dần tiến triển. Lên năm ba, có một sự việc đã làm thay đổi mọi thứ, tạo ra bước ngoặt trong quan hệ. Ayai không còn mắc chứng ngại giao tiếp nữa.
Suốt khoảng thời gian quen tôi, Ayai ít lo sợ dần, và nhỏ bắt đầu kết thân được với nhiều đứa trong lớp. So với hồi năm hai thì nhỏ khác xa, bằng chứng là trong giờ thể dục.
Đương nhiên, Ayai cảm thấy cực kỳ vui vẻ với sự thay đổi này, và tôi cũng tỏ ra mừng cho nhỏ...
Đúng rồi đấy, ngoài mặt thì tôi như thế thôi.
Nhưng bên trong tôi thì... tôi hơi tiếc vì chuyện đó. Dù là tôi có chúc mừng nhỏ vì nhỏ đang dần trưởng thành, nhưng cái tôi muốn nhỏ là của riêng mình lại đang lớn dần trong tôi.
Nhỏ đáng yêu thế nào, cười duyên ra sao, lúc nhỏ vui vẻ trông thế nào, tôi vẫn nghĩ những điều đó chỉ có mình tôi được biết mà thôi. Còn đủ thứ đáng yêu về nhỏ mà tôi muốn chiếm lấy cho riêng mình nữa, nhưng nhiều quá không kể hết được.
Nhưng tôi sai rồi. Thật sự sai.
Cái cảm xúc đó dần len lỏi vào sâu trong tôi, và từ lúc nào không hay lời nói và hành động của tôi đã bộc lộ hết tôi đang nghĩ gì. Và chả biết vì lý do gì, Ayai bắt đầu an ủi tôi. Điều đó càng làm cho tôi cảm thấy bất an hơn.
Đương nhiên là tôi biết điều đó chứ. Dù là tôi có thể đổ lỗi cho việc Ayai thay đổi 180 độ khi dần trưởng thành nhưng sâu trong thâm tâm tôi biết là do cái tôi ích kỷ của tôi muốn giữ nhỏ cho riêng mình.
Nhỏ chả làm gì sai cả, tất cả là lỗi của tôi.
Nhưng mà, để tôi nói cho mà nghe.
Khi mà tôi nhận ra tôi đã hành xử ngu ngốc thế nào, tôi xin lỗi nhỏ, kiểu, anh xin lỗi vì anh đã cư xử như một thằng trẻ trâu, đã ganh tị như nào. Anh sẽ làm mọi thứ để bù đắp, hãy cho anh thêm một cơ hội nhé, này nọ lọ chai, các thứ các kiểu.
Và ròi, các bạn biết cô ấy nói gì không?
Trách ai bây giờ đây, khi cô ấy trả lời thế?
Hiểu theo ý của cô ấy thì, tôi đã cắm sừng nhỏ, hẹn hò với đứa khác trong thư viện trường nơi tôi với nhỏ gặp nhau lần đầu - ô, vụ này mới à nha. Tôi nói với cô ấy là, đây chắc là hiểu lầm gì thôi, có thể lúc đó tôi đang nói chuyện với thành viên tổ thư viện hay gì đó, nhưng Ayai vẫn khăng khăng là tôi cắm sừng cô ấy mà chẳng thèm lắng nghe lý do.
Rốt cuộc thì tôi vẫn cố xin lỗi.
Ủa gì vậy? Chi vậy? Tôi còn chả hiểu cái quái gì đã xảy ra lúc đó cả.
Ừ, tôi thừa nhận lúc đó tôi có nhây quá mức. Đó là lý do tôi cúi đầu xin lỗi, còn tha thứ hay không còn tùy vào cô ấy nữa mà. Tôi hiểu chứ.
Nhưng tại sao tôi lại bị mắng nặng nề thế chỉ vì một cái hiểu lầm vô căn cứ của Ayai?
Okay, chờ tí nào. Tôi biết là trong cái tình huống dầu sôi lửa bỏng thế thì kiểu gì tôi cũng nói mấy cái thứ linh tinh khiến tôi hối hận về sau. Nói cho cùng thì, cũng lỗi của tôi, nên tôi mới xin lỗi. Trong trường hợp đó thì chẳng phải nhỏ cũng nên làm tương tự sao? Sao tôi lại là người duy nhất phải xin lỗi vì những thứ vô lý tôi làm trong khi nhỏ lại thong thả như chả có lỗi gì? Sai quá sai rồi.
… và cứ như thế, chúng tôi hàn gắn vết nứt, nối lại tình xưa và tiếp tục quen nhau thêm vài tháng.
Nhưng mà, một cái ly đã vỡ rồi thì chẳng thể nào lành lại như trước.
Những thứ chúng tôi từng yêu nơi nhau, giờ lại là thứ khiến chúng tôi khó chịu. Chúng tôi cũng bắt đầu móc mỉa nhau, và giờ trả lời tin nhắn cũng là một cực hình. Điều này rõ ràng chỉ làm cho đôi bên càng bực hơn, và trái tim của cả hai đứa càng ngày càng xa cách nhau.
Chúng tôi yêu nhau, mà lòng nghĩ về những ký ức tươi đẹp của những ngày xưa, để mà tránh đi cái kết cục xấu nhất.
Nhưng rồi Valentine tới, và chúng tôi thậm chí còn chẳng nói với nhau nửa lời. Đến nước này rồi thì sự việc đã quá rõ ràng - nước đã tràn ly, tình đã cạn, và cả hai đứa đã nhận ra điều này trước cả khi thực sự nói ra.
Ngay sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mạnh dạn nói lên luôn điều này.
“Mình chia tay đi.”
“Ừm.”
Thế thôi, mối tình đầu của tôi đã kết thúc như vậy đấy. Chả có nước mắt, hay giận dỗi gì cả. Thậm chí nhỏ còn có phần hồ hởi với quyết định này, và có lẽ là tôi cũng vậy.
Nhỏ từng là tất cả của tôi, là thứ tôi trân quý nhất trong cuộc đời này...
Nhưng giờ khi tình thương đã hoá thù hận, với tôi nhỏ chả khác gì kẻ thù cả. Như một con rắn độc.
… phải nói là, tình yêu chỉ là một sự ngu ngốc nhất thời của tuổi trẻ. Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra được cái cú lừa to bự đó...
Và như thế, tôi tốt nghiệp cấp hai với một cái đầu nhẹ nhõm, không còn nặng lòng nữa.
Rồi đến buổi tối định mệnh hôm đó.
Bố tôi, mặt hình sự, mở đâu câu chuyện thế này.
“Mizuto à, bố chuẩn bị tái hôn đấy.”
Úp xi.
Phàm là con người thì sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng luẩn quẩn lo lắng, dù già hay trẻ. Tôi cảm thấy thương bố lắm, gà trống nuôi con một mình như thế, nên tôi chả phản đối làm gì. Thay vào đó tôi còn ủng hộ nữa kìa, nên là ổn thôi, bố cứ làm những gì bố thích đi.
Dù gì thì tôi cũng mới hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc, và tôi đang cảm thấy khá thoải mái. Nên tôi cũng khá là cởi mở trước những gì bố tôi nói tiếp.
“Nhưng cô ấy đã có một đứa con gái rồi. Con thấy ổn không?”
Gì nữa đây, tôi sẽ có thêm đứa em gái ở tuổi này sao? Nghe cứ như kiểu tôi là nhân vật chính trong light novel vậy, haha.
Thật tình thì việc này càng làm tôi hứng hơn. Giờ nghĩ lại thì có lẽ tôi hơi hưng phấn quá đà.
Rồi cũng đến cái lúc người phụ nữ sắp-làm-mẹ-kế của tôi đến ra mắt. Cảm giác lúc đó như có nguyên gáo nước lạnh ụp xuống đầu vậy.
“.......”
“.......”
Bởi vì con gái của cô ấy, không ai khác, chính là Ayai Yume.
Không, hơi sai rồi.
Lúc đó, nhỏ đã thành Irido Yume rồi.
Chúng tôi đứng chết trân, hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau, mồm há hốc ra và chắc chắn cả hai chúng tôi đều đang gào lên trong lòng cùng một câu:
“Đm cuộc đời! Đcm cuộc đời!”
Và như thế đó, bạn gái cũ của tôi trở thành em gái tôi.
“...Bữa tối ngon miệng lắm ạ.”
Ayai- à không, Yume nói cộc lốc thế và bắt đầu dọn chén bát, sau đó hướng về phía nhà bếp.
Căn thời gian tệ quá, trời ơi. Tôi cũng vừa mới ăn xong bữa tối, và nếu tôi cứ ngồi đây tiếp thì kỳ lắm.
“Bữa tối hôm nay ăn ngon lắm ạ.”
Tôi cũng dọn chén bát của tôi và mang xuống bếp - nơi Yume đang rửa chén.
Mái tóc đen nhánh và dài đến mức khó chịu của nhỏ được chải chuốt rất cẩn thận.
Nhỏ liếc mắt nhìn tôi, nhưng chẳng nói lời nào, rồi lại tiếp tục rửa chén.
Tôi đứng cạnh nhỏ, và cũng im lặng rửa chén.
Nếu có thể thì tôi muốn đứng chỗ khác, không phải kế bên nhỏ. Nhưng mà kiểu gì cũng có chuyện nếu chúng tôi cố tránh mặt nhau, thế nên là...
“Thế mà anh còn lo là hai đứa nó khó làm anh em ở tuổi này đấy!” – giọng bố tôi vang ra từ phòng khách. “Tạ ơn trời, có vẻ như hai đứa nó khá hợp nhau đó.”
“Em cũng thấy thế! Lúc nãy em còn thấy Yume và Mizuto đi đến hiệu sách cùng nhau nữa. Có cùng sở thích rõ ràng là giúp tụi nó gắn kết hơn nhỉ.” – Yuni nói.
“Anh cứ lo về hai đứa nó, nhưng mà giờ thì ổn thoả hết rồi nhỉ.”
Hai người họ ngồi nói chuyện ngoài đó vui vẻ thế nhỉ.
Cặp vợ chồng tái hôn này thì ngày nào cũng tràn ngập hạnh phúc rồi – khác một trời một vực so với hai đứa con của họ.
“…Giờ hiểu chưa?”
Yume nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng đến mức cảm giác như dòng nước chảy ra từ vòi cũng có thể nhấn chìm nhỏ vậy.
“Hiểu cái gì cơ?” tôi hỏi lại, “Đừng có làm hai người đó hối hận vì đã tái hôn đấy.”
“Biết rồi, khổ lắm. Tôi cũng định là chôn vùi ký ức vào dĩ vãng rồi, yên tâm đi.”
“Hợp lý.”
“…mọi thứ bà làm đều khiến tôi cảm thấy cực khó chịu. Chả hiểu kiểu gì tự dưng bà thành ra thế này.”
“Nếu mà trước đây tôi là con người khác ý, thì tôi trở nên khó chịu như thế là lỗi của ông trăm phần trăm.” – Yume nói.
“Cái gì cơ?”
“Bộ khó lắm hay sao?”
“Nè! Hai đứa đang nói chuyện gì đó?” – bố gọi chúng tôi từ phòng khách.
Chúng tôi bắt đầu diễn ngay.
“Chả có gì đâu bố,” – tôi nói – “bọn con đang bàn về cuốn sách mới mua ý mà, bố hiểu hong…”
“Đúng rồi ạ, bọn con chỉ đang bàn về sách thôi.” – Yume nói với giọng vui vẻ, cùng lúc đó nhỏ đá mạnh vào cẳng chân tôi.
“-Ui da.”
“Cái “hiểu hong” là sao vậy hả? Bộ ông chưa bao giờ được dạy cách ăn nói hả?” Yume lầm bầm.
“Khỏi lo. Đằng nào tôi cũng đứng top 100 toàn quốc trong bài thi mà.” – tôi bật lại.
“…Grrrrr, không thể tin được là hồi trước tôi đã khen ông hết lời vì cái đó.”
“Chứ bà nghĩ tôi thấy thế nào? Tôi cũng từng thấy hạnh phúc trước mấy lời đó chứ bộ.”
Ở ngoài, chúng tôi diễn tròn vai cặp anh em hoà đồng.
Chúng tôi tuyệt đối không thể nào để bố hay cô Yuni biết được chuyện chúng tôi từng là một đôi, và làm họ thấy khó xử.
Đó là điều duy nhất mà tôi với Yume đồng lòng.
Nhưng mà nói ngược lại thì chúng tôi chả còn cái gì khác mà cả hai đều đồng tình cả.
Sau khi quay trở về phòng mình, tôi bắt đầu đọc cuốn sách tôi mới mua, cho đến khi có người gõ cửa phòng mình.
“Có chuyện gì không bố?”
Không trả lời.
Thật sự là khó chịu kinh khủng khi có người làm phiền mình lúc đang đọc sách, nhưng mà tôi thì không muốn phá cái bầu không khí vợ-chồng-mới-cưới của hai người, nên tôi đánh dấu trang sách đang đọc rồi ra mở cửa.
Người đứng trước cửa không phải là bố, mà là người con gái đáng ghét nhất trên cõi đời này.
Nói cách khác, là Yume đó.
“…Muốn gì đây?” – Tôi nói với cái giọng lạnh lùng vô tình gấp trăm lần lúc nãy.
“Hứ.” – Yume khịt mũi, ra vẻ không quan tâm.
Nói thẳng ra là ngay bây giờ tôi chỉ muốn đấm nhỏ một phát.
“Tôi có chuyện muốn bàn với ông. Rảnh không?” – Yume nói.
“Đương nhiên là không rồi. Bà biết tôi mới mua sách còn gì.”
“Biết chứ, vì thế tôi mới tới đây này. Tôi đọc xong rồi.”
“Chậc.”
Có vẻ như nhỏ này cố tình đến để làm phiền tôi lúc tôi đang đọc sách đấy.
Lúc nào cũng vậy, nhỏ luôn luôn đọc nhanh hơn tôi. Mỗi khi hai đứa cùng nhau mua một quyển sách và đọc cùng một lúc, thì nhỏ luôn đọc xong cả quyển lúc tôi đang đọc đến cao trào.
Nham hiểm thực sự, cái con nhỏ này.
Tôi ghét cay ghét đắng nó cũng vì thế.
Tạ ơn trời, bọn tôi chia tay rồi.
“…Nói toẹt ra luôn đi, bà muốn gì?”
“Cho tôi vào trong đã,” – Yume nói – “tôi không muốn bố mẹ nghe thấy đâu.”
“Chậc.”
“Có thể bớt chặc lưỡi đi được không?”
“Được thôi, nhưng đi khuất mắt tôi đã.”
“Chậc.” – lần này thì đến Yume cũng chặc lưỡi.
Tôi cẩn thận ngó quanh hành lang để chắc rằng cả bố tôi và cô Yuni đều không ở quanh đó trước khi để nhỏ vào phòng mình.
Yume nhìn xuống và vào phòng tôi.
“Phòng ốc kiểu gì mà bẩn thỉu với toàn sách là sách thế,” – Yume nói – “Đứng đây thôi cũng đủ thấy dơ rồi.”
“Lần trước bà đến đây tôi nhớ là bà không nói thế đâu nhé. Đợt bố tôi đi công tác ấy. “Oa! Tủ sách nhà ông nhiều ghê đó!”…đúng không ta?”
“Chuyện quá khứ rồi. Giờ tôi chỉ thấy cực kỳ khó chịu khi thấy cả bộ Sherlock Holmes nằm kia thôi.”
“Đi chết đi. Tốt nhất là nhảy xuống thác nước ý, nhớ gửi lời chào tới giáo sư Moriaty hộ tôi luôn nhé.” – tôi thở dài, ngồi xuống cái giường mà sách chiếm hết một nửa chỗ.
“Rồi, giờ bà muốn nói chuyện gì?”
“Tôi sắp hết kiên nhẫn rồi,” – Yume lạnh lùng nói, vẫn đứng yên như thế. “Thực sự là không thể chịu nổi mà. Ông còn gọi tôi bằng tên đến bao giờ nữa đây?”
Tôi nhíu lông mày lại. Chả cần phải giấu sự khó chịu của mình trước nhỏ này đâu.
“Nhưng chẳng phải bà cũng đang gọi tôi bằng tên sao? Tưởng tôi không thấy khó chịu à?”
“Gọi ông bằng tên thì tôi chịu được,” – Yume nói – “Nhưng mà thằng như ông gọi tôi bằng tên thì không nhé. Tôi còn không cho ông làm thế ngay cả khi chúng ta còn đang hẹn h- còn đang học cấp hai cơ mà.”
À, ra là nhỏ này còn không muốn nhắc tới cái hồi bọn tôi quen nhau. Hiểu rồi.
“Nhưng giờ chúng ta mang cùng họ rồi, nên chúng ta đâu còn lựa chọn khác đâu, đúng chứ?”
“Vẫn còn mà, đâu phải hết?” – Yume nói.
“Là sao?”
“Onee-san.”
… Hả, cái gì cơ?
“Chúng ta giờ đã là người nhà rồi, nên gọi tôi là “Onee-san” cũng đâu có kỳ lạ gì nhỉ?”
“Khoan khoan, từ từ nào,” – tôi phải lấy cả hai tay ôm đầu. “Gọi bà là “chị hai” ý hả? Bớt đùa đi, chẳng phải gọi ngược lại thì hợp lý hơn sao?”
“Ông nói cái gì cơ?”
“Bà phải gọi tôi là “Onii-chan” mới đúng chứ. Rõ ràng tôi là đứa lớn hơn mà.”
“Trời ạ. Xem em trai tôi kìa, hình như em ấy mơ ngủ luôn rồi.”
Cái con nhỏ này đang nói lảm nhảm gì vậy?
“Sao bà không đi ngủ luôn đi? Và đừng có quay lại đây nữa?”
“Không hiểu à? Hay là để tôi, xếp hạng trong top 100 quốc gia môn Toán, giải thích rõ ràng cho ông nhé? Nghe cho kỹ đây.”
Nhỏ này, khác với cái bọn mọt sách khác, giỏi về Toán hơn là ngôn ngữ.
Thật là không thể tha thứ được mà.
Nhỏ giơ ngon cái lên, trông cái dáng cứ như thể nhỏ là một bà cô vậy.
“Đứa nào sinh ra trước thì đó là đứa lớn, đó là giả thiết thứ nhất. Giả thiết thứ hai, tôi sinh ra trước ông. Từ đó kết luận tôi là chị hai. Thỏa mãn yêu cầu đề bài. Hợp lý chưa?”
Rõ là nhỏ này giỏi về tư duy logic hơn là về số học, nhưng mà vẫn có một vấn đề tôi không thể làm ngơ được.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì bà với tôi sinh cùng ngày đấy.”
Đúng rồi đấy, lại một cái bẫy khác do ông trời sắp đặt.
Sinh nhật của nhỏ này trùng với sinh nhật tôi.
Nói ra cái này không phải để cho thấy rằng định mệnh đã sắp đặt để chúng tôi dành cho nhau, nhưng mà chúng tôi đã từng đồng ý với cái quan niệm đáng ghét đó là cùng tổ chức sinh nhật, và tôi không thể nói rằng tôi không nhớ mình đã trao đổi quà với con nhỏ đó trong cái buổi lễ quái quỷ đó. Dù gì đi nữa thì tất cả đã đi vào dĩ vãng rồi.
“Thế nên là, hai đứa mình không ai lớn hơn ai đâu.” – Tôi nói.
“Tôi nhớ rõ là đã nói thẳng với ông tôi là đứa lớn hơn mà.”
Nếu mà hỏi tôi ý, thì tôi thích có em gái hơn là chị gái. Không có ý nghĩa gì sâu xa đâu.
“Dù sao đi nữa thì đây cũng là sự thật không thể chối bỏ được. Chỉ có ngày tháng trùng nhau thôi chứ thời điểm sinh ra thì không thể giống nhau được.”
“Giờ sinh á hả?”
“Tôi đã kiểm tra rồi.”
Nhỏ nói cứ như thể thám tử nói chuyện với nghi phạm vậy. Lấy smartphone ra, nhỏ dí sát màn hình vào mặt tôi. “Nhìn đi.”
Trên màn hình là bức ảnh của một đứa bé. Dưới bức hình có vài dòng chú thích.
“Ông sinh vào lúc 11 giờ 34 phút sáng.” – Yume nói.
Nhỏ trượt ngón tay trên màn hình, cho tôi xem một bức ảnh khác. Cũng là một đứa bé, và nhỏ chỉ tay vào cái đồng hồ trong ảnh.
“Ông có thể thấy trong ảnh này, tôi được sinh ra vào khoảng 11 giờ 04 phút, có thể sớm hơn nữa. Vì thế, tôi chắc chắn là đứa lớn hơn, ít nhất là 30 phút. Giờ ông hiểu chưa?”
…nhỏ này, nghiêm túc đó hả?
Việc cỏn con thế này mà nhỏ cũng lục hết mấy cái album ảnh để tìm giờ sinh.
“Bà làm tôi sởn cả da gà đấy.” Khi tôi nói thẳng suy nghĩ của mình, mặt nhỏ ngay lập tức đỏ ửng như gấc.
“T-tại sao chứ!? Suy luận mượt mà cần bằng chứng hoàn hảo chứ, đúng không??”
“Rồi đó, bà nghiện tiểu thuyết trinh thám lắm rồi. Nếu bà thích giải đố thế thì sao bà không tự tìm mà giải đi?”
“Ứ! Ông mới nói cái gì đó! Ông mới bảo tiểu thuyết trinh thám thế nào cơ, cái tên này!?” – Yume nói.
“Thế này nhé, trước khi ta quyết định suy luận của bà có đúng hay không, tôi rất tiếc phải nói với bà là có lỗ hổng trong lập luận của bà.”
“Lỗ hổng gì cơ? Lỗ hổng như cái hốc mắt ông ý hả?”
Tôi bắt đầu phản bác lại lập luận của con nhỏ nghiện truyện trinh thám (loại bỏ qua hoàn toàn thử thách dành cho độc giả) này, người mà bây giờ đã cáu tiết lên vì tôi đụng trúng tim đen.
“Bà nói là “đứa sinh ra trước làm anh chị” – nhưng bà sai rồi.” – tôi nói. “Từ xưa ở Nhật Bản, với một cặp song sinh thì đứa sinh ra trước sẽ làm em.”
“Ể? Tại sao?” – Yume khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Có nhiều cách giải thích cho chuyện này, như là đứa đầu tiên sinh ra làm sứ giả cho đứa lớn hơn,” – tôi tiếp tục – “hoặc đứa sinh ra sau đã dành nhiều thời gian hơn trong tử cung. Nhưng mà tóm lại, hai đứa mình không phải là anh em ruột, nhưng sinh cùng ngày, thì cũng tính là sinh đôi. Nghĩa là nếu bà sinh ra trước thì bà là em tôi. Có ý kiến gì không?”
“N-nhưng mà chúng ta… có phải sinh đôi đâu.”
“Nếu bà nói thế thì chúng ta cũng có phải anh em đâu, chỉ là con riêng thôi.”
“Ư…..” - Nhỏ bực tức lầm bầm trong lúc lườm tôi. Hahaha.
Hãy làm hết sức để trở nên trưởng thành như anh nha em gái.
“…chờ chút đã.” – Yume nói.
“Không chờ đợi gì cả. Đi ra khỏi phòng anh, nhanh lên.”
“Những gì ông vừa nói chỉ áp dụng cho mấy cặp sinh đôi hồi xưa thôi đúng không? Nhưng mà thời buổi này đứa sinh ra trước là đứa lớn chứ, sao lại…”
“Chậc. Sao bà không để bị dụ luôn như thế đi?”
“Á à! Hóa ra ông định lừa tôi chứ gì?”
“Sao cũng được, từ giờ trở đi tôi làm anh hai. Rồi xong, “điều phải chứng minh”. Thế thôi.”
“Tôi phải là chị chứ! Nghĩ tới việc tôi làm em gái ông thôi là tôi đã muốn nôn hết ra ngoài rồi.”
Hai đứa thành ra đọ mắt với nhau, đủ căng để tưởng tượng ra vài tia sét xẹt qua giữa hai con ngươi. Ánh mắt chúng tôi trở nên sắc lẹm như những đường kiếm của Yamada Fuutarou, sẵn sàng nhuốm máu địch thủ.
Nhác thấy ánh mắt hình viên đạn của cô ấy đang dần mạnh hơn, như thể thấm nhuần tinh thần của Amakusa Shirou, tôi cũng lén thở ra để xốc lại tinh thần mình.
“…Chúng ta không thể cứ đứng lườm nhau thế này mãi mà chả giải quyết được cái gì. Chi bằng mình giải quyết như những người có học đi, thi thố gì đó chẳng hạn?”
“Nghe ông nói câu này làm tôi cáu thực sự, nhưng mà tôi cũng phải đồng tình.” – Yume nói.
“Giờ sao? Oẳn tù tì, rút thăm hay tung đồng xu?”
“Chờ tí.”
“Không chờ đợi gì cả, đi ra ngoài.”
“Đừng có suốt ngày đuổi tôi ra ngoài thế nhé!”
Úp xi, quên tắt tự động trả lời.
Yume đặt tay lên cằm, ra vẻ đang cân nhắc cẩn thận. “Để xem nào.”
“Từng tế bào, bộ phận của tôi đều muốn giải quyết dứt khoát chuyện này, nhưng mà may cho bà tôi cũng là người đàng hoàng. Để nghe thử xem ý tưởng của bà thế nào nào.”
“Bộ ông không thể không chọc điên tôi được hả?” – Yume nói. “Giờ cứ tạm giấu kín chuyện trước đây, rồi giả vờ như hai đứa mình hòa thuận với nhau đi, ít nhất là ở bên ngoài thôi, được chứ?”
“Có thể là giờ chúng ta đang làm ổn, nhưng cây kim trong bọc thì có ngày cũng lòi ra – một trong hai chúng ta sẽ làm lộ hết, kiểu như là cư xử hay ăn nói không giống anh em trong nhà ý. Đứa nào làm vậy trước thì đứa đó làm em, chơi không?”
“Hừm…. Bà chắc chưa?”
“Tại sao?”
“Nếu luật chơi là thế thì tôi thắng chắc, khỏi bàn.”
“Ông đang giỡn với tôi đó hả?”
Thật ra thì, đó chỉ là tôi đánh giá tình hình dựa trên những điều kiện hiện tại thôi.
“Thôi thì sao cũng được, tôi ổn. Cũng chẳng phải là chúng ta chưa làm chuyện này.” – tôi nói – “À còn nữa, luật này có áp dụng khi bố hay cô Yuni không có mặt không?”
“Đương nhiên. Bắt đầu rồi đấy nhé.”
“Hiểu rồi. Người hành xử không giống anh chị em trong nhà là thua đúng không?”
“Lỡ một lần coi như thua luôn đó nha. Chúng ta sẽ quyết định luật để trở thành em gái hay em trai khi có người thua.”
“Đúng là không có nghĩa lý gì nếu trò chơi không có mấy cái bẫy thế này mà. Okay, chơi thì chơi thôi.”
“Thế thì, bắt đầu từ thời điểm này- trò chơi bắt đầu!”
Chúng tôi đập tay nhau, và rồi-
Yume bỗng dưng đi lại chỗ kệ sách của tôi và bắt đầu lục lọi như đây là phòng của nhỏ vậy.
“Ê nè, bà nghĩ bà đang làm cái quỷ gì vậy?”
“Ể? Có gì đâu, chúng ta là anh em cơ mà nhỉ.”
Nhìn thấy con nhỏ này cười mỉm, mắt ánh lên một tia hiểm độc, tôi mới nhận ra mình đã không nhìn thấu được ý nghĩa của trò chơi này.
Để mà nói về những thứ bình thường giữa anh em khác cha khác mẹ thì sẽ là quấy rối, nhưng không phải là vô lý. Đó là ý nghĩa của việc không hành xử như một anh em kế đúng đắn.
Nói cách khác thì, luật chơi của trò này cho phép chúng tôi phá rồi đối phương thoải mái.
C-cái con nhỏ này? Nó ra luật chơi như thế chỉ để phá tôi thôi à!? Nhân cách của con này rách nát lắm rồi!
Thằng con trai nào mà thích được nhỏ này chắc cũng phải tàn tệ cỡ nó!
…chuyện này tệ thật!
Trong lúc tôi lườm nhỏ, cái người mà đang lục hết cái kệ sách của tôi trong lúc cứ luôn mồm “hmm” hay là “hể” rồi lại “uwaa”, đại loại thế, thì tôi cảm giác được một điểm báo không lành trong lồng ngực mình.
Mặc dù hơi khó chịu một tí khi mà nhỏ cứ đảo mắt quanh kệ sách của tôi như đang cố nhìn thấu tâm can tôi vậy, nhưng mà nhỏ sẽ chẳng tìm thấy gì gây phiền phức cho tôi đâu. Có chăng là vài cuốn light novel hơi người lớn tí.
Vấn đề thực sự nằm kế bên cái kệ sách, trong ngăn kéo bàn học của tôi cơ….
Đó là chiếc hộp Pandora, là gót chân A-sín của tôi! Trong đó có cuốn vở mà tôi từng dùng để viết mấy cái tiểu thuyết tự sáng tác, “cái-gì-đó-không-tiện-nói” mua ở hiệu thuốc, và hơn hết- là món quà của nhỏ tặng tôi hồi hai đứa còn quen nhau!
Nếu nhỏ mở cái hộp đó ra-
“Ủa, ông còn giữ cái này hả ta? Trời đất ơi, có phải là ông còn vương vấn tôi không? Bớt đi cha nội, gớm ghiếc quá, thật đó!” – nhỏ sẽ nói thế đấy, chắc luôn.
Xin thề, không đời nào tôi để nhỏ thấy cái hộp đó đâu! Tuyệt đối không!
Nếu nhỏ cứ tiếp tục thế này, thì chả mấy chốc nhỏ cũng lục tới cái bàn học của tôi. Ngay bây giờ tôi cần tìm một cách nào đó để “chuyển hướng tấn công” của nhỏ, và phải hành xử giống anh em trong nhà nhất!
Tôi vắt óc, dốn toàn bộ chất xám vào để tìm câu trả lời cho bài toán nan giải này. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi vặn óc suy nghĩ thế này kể từ bài thi đầu vào cấp 3.
Và rốt cuộc tôi cũng tìm ra cách để tận dụng cái luật chơi này.
“…Tha cho tôi đi.”
Yume quay lại khi nghe cái giọng yếu ớt của tôi.
Tôi đứng dậy, bước lại gần nhỏ. Nhỏ ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt tràn ngập bất ngờ.
“Tôi không muốn cứ cãi nhau vặt với bà nữa.” – Tôi nói.
“Ể…” – Yume hơi mở to mắt ra, đủ để tôi thấy hình bóng của mình trong con ngươi của nhỏ.
“Tôi sẽ xin lỗi nếu tôi làm bà giận, tôi sẽ đi cho khuất mắt bà, nên là… thôi đừng làm mấy chuyện này nữa, được không?” – Tôi đặt tay mình lên bờ vai mỏng manh của cô ấy, trong khi làm cho lời nói của mình nghiêm trọng.
Nhỏ đảo mắt một vòng, trước khi lại nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt to tròn của nhỏ khẽ trở nên long lanh. Khi nhỏ nhìn thẳng vào mặt tôi, sự do dự trong biểu cảm đã đi đâu mất.
Và cuối cùng thì đôi mắt của chúng tôi cũng chạm nhau…
“…Irido…”
“Tèn ten. Xong, thua rồi đó.”
“Hả?”
Tôi cười mỉm với nhỏ, cái đứa mới-thua-cuộc đang đứng đó há hốc miệng ra vì bất ngờ.
“Anh em trong nhà có ai gọi nhau bằng họ đâu.”
Mặt của nhỏ từ từ đỏ ửng lên, như một tách nước nóng được nhúng túi trà vào vậy.
Tôi cố ý nhắc nhỏ nhớ về mối quan hệ của chúng tôi hồi trước – có vẻ như cuối cùng nhỏ cũng nhận ra đây là cách chơi chắc ăn của trò này.
“K-không…n-nếu ông nói thế thì…ông cũng thua rồi.”
“Ơ tại sao cơ? Tôi nói là tôi không muốn cãi nhau vặt nữa, thế thì bình thường mà nhỉ? Chúng ta là người một nhà kia mà.”
“Aaaaaaaaaaaaa! Ư….”
Tôi cúi đầu xuống nhìn đứa em gái của mình, trong lòng đầy thoả mãn khi nhỏ lấy hai tay ôm chặt lấy đầu mình trong sự xấu hổ tột cùng.
“Giờ thì, như đã thoả thuận, bà sẽ là em gái tôi.”
“Ô-ông định làm gì tôi?”
“Tại sao bà phải làm quá lên như thế nhỉ? Bà nghĩ làm em gái là như thế nào?”
Từ trong thâm tâm tôi muốn làm nhục con nhỏ này, nhưng tôi cũng biết điểm dừng. Có lẽ là tôi sẽ bắt nhỏ cosplay hầu gái đeo tai mèo sau vậy.
(lmao nekopara reference)
“Hãy bắt đầu bằng việc đơn giản nhất nhé. Chúng ra đổi cách xưng hô đi.”
“L-là sao?”
“Một cách nhẹ nhàng, và phải đáng yêu nữa.”
Tôi sẽ biến con nhỏ này trở thành đứa em gái trong mộng của tôi! Hố hố hố! Việc này thực sự làm tôi cảm thấy sướng quá đê! (Tôi vừa nói, vừa nhấp một ngụm vang đỏ).
Yume càu nhàu, “Ư….” và rồi nhỏ lấy tay ôm chặt ngực mình, mắt đảo xung quanh. Và rồi, nhỏ ngước khuôn mặt đỏ ửng như gấc của mình lên nhìn tôi.
Giọng nói run run, nhẹ nhàng của nhỏ dội lại trong màng nhĩ tôi:
“Onii-chan yêu quý của em…”
“….”
Tôi quay người lại.
“N-nè! Phản ứng kiểu đó là thua rồi nha! Chả có thằng anh nào mà ngượng khi nghe em gái mình gọi cả!”
“…tôi đâu có ngượng.”
“Ông nghĩ ông đang lừa ai vậy? Tôi với ông quen nhau bao lâu rồi ông biết không?”
“Ai mà nhớ được? Bà có nhầm người không đó, chứ tôi và bà mới gặp nhau cách đây mấy ngày mà?”
“Đồ tồi! Đồ ăn gian! Ăn gian ăn gian ăn gian ăn gian!”
Tôi cố gắng tránh ánh mắt của Yume, cái đứa đang đứng giậm chân ầm ầm vì tức giận như một đứa trẻ con vậy. Chắc chắn là không phải mặt tôi đang nóng lên như cái lò nung và tim tôi đang đập thình thịch, hay là tôi muốn nghe nhỏ gọi tôi lại như thế đâu. Nói gì thì nói, tôi chỉ đang tránh ánh mắt của nhỏ thôi.
Nhỏ vẫn cứ càu nhàu và làm om sòm hết lên.
“Yume? Có chuyện gì mà ồn dữ vậy con?”
Cả hai chúng tôi đều nghe tiếng cô Yuni ở tầng dưới. Đúng là cứu tinh mà. Môi tôi nở một nụ cười khi tôi tuyên bố chiến thắng về phần mình.
“Hết giờ.”
“G-grrrrrr…!”
“Giờ thì, nếu bà đã biết điều rồi thì đừng có cố chõ mũi vào chuyện của tôi nữa. Đừng có tự suy diễn linh tinh chỉ vì bà đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám. Rõ ràng tôi và bà khác nhau một trời một vực ở đây này.” Khi tôi nói “ở đây”, tôi chỉ vào cái đầu mình.
Không biết là vì tức giận hay gì, nhưng khuôn mặt của Yume càng ngày càng đỏ lên, nước mắt giàn giụa.
“…Hồi trước ông đâu có mất nết thế này!”
…Nè con ngốc, đừng có khóc ở đây chứ.
Tôi gãi đầu, tìm cách giải quyết cái bầu không khí khó xử này.
…Hình như tôi làm hơi quá đà rồi thì phải? Với cái bọn mọt sách như chúng tôi, lấy một thể loại truyện ra xúc phạm chả khác gì công kích cá nhân cả. Lục lọi tủ sách hay là chỉ trích cuốn sách chúng tôi chọn như cách bọn truyền thông làm chắc chắn là quá đà rồi….
Tôi thở dài, và bằng một cách không thể miễn cưỡng hơn, tôi giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ.
“Rồi rồi, em xin lỗi. Lỗi của em hết, được chưa Onee-san?”
Bằng cách nào đó, điều này khiến tôi có đôi chút hoài niệm. Hồi trước, mỗi lần có chuyện gì không hay xảy ra, tôi lúc nào cũng thấy cái biểu cảm rụt rè bẽn lẽn này của Ayai-
Nhưng mà, cái con nhỏ Yume này không có bẽn lẽn gì cả đâu.
Cả người nhỏ run lên, như là núi lửa chuẩn bị phun trào…
“C-cái…”
“Cái gì?”
“Cái mặt đó của ông đó! Tôi ghét cái kiểu làm mấy việc như thế mà vẫn bình tĩnh được lắm! Đồ Onii-chan thúi!”
Sau khi nhỏ chửi tôi bằng những lời chua cay nhưng hoa mỹ ấy, nhỏ chạy ngay ra khỏi phòng, hất đổ một vài chồng sách.
Tôi đứng như trời trồng, vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
…chưa bao giờ tôi thấy mặt đó của nhỏ lúc hai đứa còn tay trong tay.
“Trời ạ…”
…nếu bà nói như thế ý.
Thì cái mặt đó của bà… cái mặt lúc nào cũng tỏ ra kín đáo, nhưng lại háo thắng, vừa trưởng thành lại vừa trẻ con… rồi bà còn làm cái vẻ mặt tôi chưa từng được thấy bao giờ….
…mặt đó ấy, là thứ tôi ghét ở bà.
“…Chào buổi sáng, Mizuto”
“…Chào buổi sáng, Yume”
Rốt cục thì hai đứa cũng chả thèm thay đổi cách xưng hô.
Ngay từ đầu, trong luật chơi cũng đã có một lỗ hổng. Nếu chúng tôi quyết định ai là anh trai, ai là em gái bằng cái trò chơi đó thì cuối cùng chúng tôi cũng chỉ làm được một lần, rồi cuối cùng chúng tôi sẽ rơi vào cái cảnh cả hai đứa lần lượt làm anh trai và chị gái, thế thì kỳ cục lắm.
Nhưng mà cũng không phải là không có thay đổi gì…
“Mizuto, đưa tôi chai nước tương được không?”
“Ừm, của bà đây, Yume.”
Trong lúc tôi đưa chai nước tương cho nhỏ, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau trong vài giây.
…Không đời nào tôi chịu làm em gái ông.
…Trùng hợp ghê, tôi có chết cũng không chịu làm em trai bà.
Như có thần giao cách cảm, chúng tôi truyền đạt suy nghĩ của nhau mà không cần phải nói câu nào.
Tôi không thể hoà đồng với con nhỏ này được. Hồi cấp hai chắc chắn đã có chuyện quái quỷ gì đó xảy ra khiến chúng tôi tạm thời trở nên điên khùng. Đó là điều duy nhất tôi rút ra được sau hôm qua.