Make Heroine ga Oosugiru!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 9

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 15

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 492

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2943

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 20

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 35

Tập 08 - ~ Thất bại thứ hai ~ Chao đảo bởi gánh nặng trên vai

Đầu tuần. Tiết học thứ Hai đã kết thúc, chỉ còn lại giờ sinh hoạt lớp.

Cô giáo chủ nhiệm lớp 2-C, Amanatsu Konami, nhìn quanh chúng tôi rồi đập mạnh xuống bục giảng.

「Các em──Cái gọi là cô dâu tháng Sáu chỉ là cái bẫy thôi.」

...Lại bắt đầu rồi.

Sau khi lên lớp được hai tháng, các bạn cùng lớp cũng đã quen với cô Amanatsu.

Khi cô ấy đang nổi cơn thịnh nộ, tốt nhất là nên im lặng và nghĩ về chuyện thời tiết.

「Bọn họ, đang nhắm vào tiền thưởng mùa hè của cô đấy. Các em có biết không, 28 tuổi là cái tuổi mà xung quanh bắt đầu rục rịch kết hôn đấy. Ừm, nói cho dễ hiểu thì──」

Cô giáo Amanatsu bắt đầu vẽ hình bằng phấn lên bảng đen.

「Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhóm đi làm sẽ bắt đầu đợt cao điểm đầu tiên sau 2-3 năm phải không. Ừm, kiểu cô dâu trẻ trung xinh đẹp ấy mà. Còn nhóm học tiếp thì vì chuyển nhà hay gì đó mà các mối quan hệ thường được thiết lập lại, nên sau khi tốt nghiệp 5-6 năm thì cái đó bắt đầu...!」

Cô viết nguệch ngoạc thật to 'Đợt cao điểm kết hôn lần 2!' lên bảng, rồi quay lại nhìn chúng tôi.

「Nghe đây các em, từ giờ mới là địa ngục thật sự!」

Bang bang bang. Cô giáo Amanatsu đập bảng trong cơn phấn khích.

「Những người bạn chiến đấu đã cùng nhau liếm láp vết thương, không biết từ lúc nào lại trở thành kẻ thù! Bọn họ nói Konami dễ thương nên dễ tìm được đối tượng lắm, nhưng nếu dễ thì dẫn đến đây xem nào! Dễ lắm hả?!」

Amanatsu Konami, 28 tuổi. Tiếng thét từ tâm hồn.

Đáng tiếc là phản ứng của cả lớp 2-C, với tuổi trung bình 16, khá nhạt nhẽo.

Tôi vừa nghe tai này bỏ tai kia vở kịch của cô Amanatsu, vừa đưa mắt nhìn bóng lưng Sakurai.

Cảm thấy hơi ngượng nên tôi chưa nói chuyện về bầu cử.

Đột nhiên ứng cử, không biết tâm trạng cậu ấy thay đổi thế nào. Chắc là tôi nên nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy...

「Tháng Sáu cuối tuần nào cũng có đám cưới thì thật kỳ lạ phải không...? Gần đây Konuki cũng khó rủ đi chơi, năm nay ảnh xem mắt từ quê cũng không gửi đến nữa. Cô đã nói là tự tìm, nhưng hãy hiểu cho tâm trạng của đứa con gái cố tỏ ra mạnh mẽ chứ...」

Hôm nay cô ấy than thở còn dài hơn mọi khi.

Trước tháng Sáu, những cô dâu chưa từng gặp mặt đang gặm nhấm trái tim cô giáo Amanatsu.

「Các em, nếu có dòng chảy đến thì hãy cứ thuận theo dòng chảy nhé. ...À, hình như có thông báo gì đó nhỉ.」

Cô giáo Amanatsu lật lật cuốn sổ trên tay, rồi vẫy tay vẻ không có hứng thú.

「Nghe đây, các em đừng có đắm chìm vào chuyện yêu đương gì đó nhé. Vậy thì hôm nay kết thúc ở đây──」

Cô giáo Amanatsu lại đập nhẹ xuống bục giảng một lần nữa, các bạn cùng lớp đứng dậy theo hiệu lệnh đó.

Nào, tôi phải giữ Sakurai lại đã.

Nhanh hơn cả lúc tôi đứng dậy, cánh cửa lớp bật mở mạnh mẽ.

Người lao vào lớp là──Tiara Basori. Cô ấy đi thẳng đến chỗ tôi, đặt xấp giấy xuống bàn cái bịch.

「Nukumizu, chuyện hôm thứ Bảy nói tiếp nhé.」

「...Chuyện gì ấy nhỉ?」

Tôi buột miệng đáp lại, Basori ghé sát người tới.

「Chuyện ở phòng tôi đấy! Không lẽ cậu quên rồi sao? Sau khi bắt tôi mặc cái bộ dạng đó!」

「Đó là Basori tự ý──Không phải, ở đây không tiện, chúng ta đổi chỗ khác đi?!」

Cuộc nói chuyện này sẽ bị hiểu lầm. Không, không thể nói là hiểu lầm hoàn toàn mới càng tệ.

Tôi rụt rè nhìn quanh, Yanami và Komari, cả Himemiya nữa, đang nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ. Và tại sao cô giáo Amanatsu lại đang chụp ảnh tôi thế kia...?

Basori liếc nhìn Sakurai, rồi hắng giọng.

「Đúng vậy. Có vẻ nên đổi chỗ khác. Chúng ta đến nơi nào đó chỉ có hai người đi.」

Ừm, đúng vậy. Nhưng cách nói chuyện, tớ mong cậu nghĩ kỹ hơn một chút.

Trong sân trường cấp ba Tsuwabuki có một cái bàn đá rộng và những chiếc ghế.

Tôi ngồi xuống bên cạnh theo lời mời, Basori bắt đầu bày tài liệu lên bàn.

「Chúng ta bắt đầu nói về chuyện bầu cử nhé, một tuần trước ngày bỏ phiếu sẽ là ngày công bố. Cho đến lúc đó là thời gian chuẩn bị, việc lấy ý kiến học sinh được cho phép nên──」

Basori tiếp tục nói liên hồi.

Những học sinh đi qua hành lang gần đó nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ.

「...À, Basori. Ở đây có bị người khác nhìn thấy không?」

「Vì có khoảng cách nên người khác không nghe thấy đâu ạ. Với lại, xin cậu đừng gọi tôi bằng tên riêng.」

Cô ấy nói một cách tự nhiên, rồi Basori lật giấy.

「Tôi muốn làm hết sức có thể trước đó, và Nukumizu cũng cần biết về hội học sinh. Xin lỗi, nhưng cậu có thể dành thời gian sau giờ học một thời gian được không?」

「À, chờ một chút.」

「À, xin lỗi vì tôi đã nói một mình. Nukumizu, mời cậu.」

Basori nở nụ cười có vẻ ngượng ngùng.

「Ừm, chuyện bầu cử hội học sinh ấy...」

「Vâng!」

Basori nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi không hiểu sao.

Tôi vừa tránh ánh mắt cô ấy vừa tiếp tục nói.

「Thật ra tớ còn có hoạt động câu lạc bộ Văn học nữa, nên... việc tham gia quá sâu thì...」

「Nhưng ở phòng tôi thì...」

Lời nói của Basori đang nói dở tắt lịm.

Basori im lặng một lúc, rồi vừa gom tài liệu trên bàn vừa đứng dậy.

「Đúng, đúng vậy rồi. Nukumizu còn có câu lạc bộ Văn học mà.」

Với giọng nói hơi run run.

「Xin lỗi, vì tôi đã coi lời xã giao là thật. Không sao đâu, tôi sẽ tự xoay sở một mình. Từ ngày mai là thay đồng phục rồi, cậu nhớ cẩn thận nhé.」

Basori vội vàng nhét tài liệu vào cặp, định rời đi.

「──Chờ đã.」

Tôi đứng dậy nhanh hơn cả suy nghĩ, nắm lấy tay Basori.

「Nukumizu...?」

「Người giới thiệu thì tớ không làm được, nhưng... nếu là giúp đỡ cho đến khi tìm được người thay thế thì...」

Có lẽ đây là một cảm xúc không tốt, giống như sự đồng cảm và tự biện hộ.

Tôi tự nhận thức được việc mình đã đưa tay ra với một tâm trạng nửa vời──.

「Nhưng, như vậy sẽ làm phiền Nukumizu.」

「Tớ cũng được mọi người trong hội học sinh giúp đỡ nhiều mà. Lúc như thế này, tớ phải đền ơn chứ.」

Từ bàn tay Basori mà tôi đang nắm, lực dần dần buông lỏng.

「...Người ở đây là tôi, không phải hội học sinh.」

「Ý cậu là sao?」

Basori từ từ lắc đầu trước câu hỏi buột miệng của tôi.

「Không, Nukumizu cũng thân với Sakurai mà, nếu cậu thiên vị tôi thì sẽ khó xử phải không?」

「Chắc là không sao đâu. Cậu ấy có nhiều bạn bè mà, tớ nghĩ cậu ấy sẽ không bận tâm đâu.」

「Tôi cũng có bạn bè mà.」

Basori lẩm bẩm phản bác, rồi cười khúc khích như lấy lại tinh thần.

「Thật may quá. Tôi không có người quen nam nào khác cả.」

「Tớ cũng ít có người quen nam.」

「Việc có nhiều người quen khác giới hơn thì tôi không biết nói sao.」

Trước câu đùa lần nữa, khoảnh khắc không khí giữa hai người dịu đi──.

「Chị Basori, mời chị uống trà.」

「「!?」」

Trước mặt Basori, một chiếc cốc từ bình giữ nhiệt được đưa ra.

Phía bên kia làn hơi bốc lên từ cốc, Shiratama mỉm cười.

「Shiratama?!」

「Ể, sao em lại ở đây?」

「Vì em nhìn thấy từ hành lang. Với lại, hai người đang nắm tay nhau, nên em nghĩ chắc là lạnh.」

「Chậc, không phải! Đây là Nukumizu ép buộc!」

Thật là khó nghe. Basori vội vàng hất tay tôi ra.

Shiratama uống một ngụm trà không còn chỗ để đưa, rồi gật đầu vẻ đã hiểu.

「Vậy là anh trưởng câu lạc bộ đã quyết định giúp đỡ chị Basori rồi nhỉ.」

「Em nghe thấy à──Khoan, ý em là sao?」

Shiratama nghiêng đầu một cách đáng yêu trước câu hỏi lại của tôi, rồi nói.

「Anh chưa nghe sao? Người giới thiệu cho anh Sakurai là chị Yanami đấy.」

Ngày hôm sau, tiết đầu tiên của thứ Ba là buổi tập cho hội thao.

Vào ngày đó sẽ có cuộc thi cổ vũ giữa các lớp, nhưng việc tham gia là tự nguyện.

Đương nhiên, tôi, người không đăng ký tham gia, đang lơ đãng nhìn cảnh tập luyện dựa vào gốc cây ở góc sân trường.

Trong số các thành viên đăng ký thi cổ vũ có Yanami, Himemiya, còn nam thì có Ayano và Sakurai.

Nghe nói vào ngày thi đấu thật, nam sẽ mặc gakuran, nữ sẽ mặc đồ cổ vũ, nhưng Himemiya mặc bộ đó có ổn không nhỉ. Còn phải nhảy nhót nữa...

Trong lúc tôi đang suy nghĩ về định luật quán tính, buổi tập có vẻ đã kết thúc.

Nhạc đang phát dừng lại, đám đội cổ vũ bắt đầu tản ra.

Tôi chợt đưa mắt nhìn, Sakurai đang nói chuyện vui vẻ với các bạn nữ trong lớp.

Tán gẫu với con gái trong giờ học, đúng là dân "yang-kyaru" (người hướng ngoại) có khác. Hơn nữa còn mượn cả khăn mặt nữa chứ.

Đúng là Sakurai được nhiều người thích thật.

「Ừm, đúng vậy. Nhưng Nukumizu cũng không kém đâu.」

Người vừa nói vừa đến chỗ tôi là Ayano Mitsuki.

Cậu ấy vừa nhìn theo ánh mắt tôi vừa nói vẻ khó hiểu.

「Cậu với Sakurai có chuyện gì à? Từ hôm qua trông cậu cứ xa cách thế.」

「Không phải vậy. Chỉ là tôi có chút chuyện bận tâm thôi.」

「...Ra vậy, tôi hiểu rồi.」

Ayano làm kính lóe sáng. Chắc chắn là cậu ấy không hiểu gì cả.

「Nukumizu cậu──Cuối cùng cũng có người trong lòng rồi nhỉ.」

「Không phải.」

Quả nhiên là cậu ấy không hiểu.

「Không phải à? Hôm qua cậu làm gì đó với Basori mà.」

「Việc tôi đi cùng Basori thì kiểu như thuận theo dòng chảy, hay là đối tác giao dịch gì đó thôi.」

Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa nhận được đồ của Chikapyon.

Chỉ riêng cảnh Basori đeo tai mèo thì sao mà đủ được.

「Nếu không phải Basori thì──」

Kính lại lóe sáng.

「Ể, gì thế?」

「...Nukumizu, cố lên nhé.」

Ayano giơ ngón cái lên vẻ đầy ẩn ý, rồi im lặng rời đi.

Rốt cuộc là sao vậy? Thôi, Ayano cũng có chút kỳ quặc mà...

Khi tôi đang tự mình hiểu ra,

「Trốn việc là không được đâu Nukumizu.」

Lần này Yanami đến trước mặt tôi, làm tư thế giơ hai tay lên với vẻ mặt cười nhếch mép.

「Này, cậu thấy bộ dạng tôi thế nào?」

「Ừm, tư thế đe dọa của con thú ăn kiến...?」

「Không phải. Ý tớ là cậu có nghĩ gì về bộ dạng cổ vũ của tôi không.」

「Yanami, cậu đang mặc đồ thể dục mà.」

Trước câu trả lời hiển nhiên của tôi, Yanami nhún vai vẻ chán nản.

「Đúng là cái kiểu của cậu đấy Nukumizu. Nghe tôi tham gia thi cổ vũ, cậu đã tưởng tượng ra bộ dạng cổ vũ rồi phải không?」

「Không hẳn.」

「Nhưng tưởng tượng cũng được mà?」

Ể... tôi mệt rồi, không muốn dùng đầu óc vào chuyện thừa thãi.

Ừm, bộ dạng cổ vũ của Yanami à. Chắc là cầm pom-pom trên tay, tóc buộc ra sau nhỉ.

Váy ngắn, phần ngực có vẻ hơi chật──.

「À, bụng cậu hơi nhô ra đấy, nên cẩn thận hơn thì tốt.」

「Cậu đang tưởng tượng cái gì thế?!」

「Của Yanami──Không, không có gì.」

Yanami vẫy tay vẻ bó tay.

「Này, vì Nukumizu cứ ủ rũ từ sáng nên tôi đang cố gắng quan tâm cậu đấy?」

Thế mà lại đối xử như thế này à. Quan tâm hơn một chút đi chứ.

「Ừm... Yanami, cậu sẽ làm người giới thiệu cho Sakurai phải không?」

「Ồ, cậu quan tâm à.」

Giọng Yanami hơi lấn át. Tôi cảm thấy như bị nhìn thấu nên tránh ánh mắt đi.

「Yanami bất ngờ lại là người dễ hồi hộp. Tôi lo không biết cậu ấy có ổn với bài phát biểu cổ vũ không.」

「tôi bây giờ khác với tôi hồi đó rồi. Với lại, tôi và Nukumizu, dù ai thắng thì câu lạc bộ Văn học cũng có phó hội trưởng, như vậy không tốt sao?」

「Yanami định làm phó hội trưởng à?」

Yanami gật đầu như điều hiển nhiên trước sự ngạc nhiên của tôi.

「Vì chị Tsukinoki đã tham gia cả hội học sinh và câu lạc bộ Văn học mà. Tớ làm được chứ.」

「Có thể làm được nhưng...」

Yanami nhanh chóng nhìn quanh, rồi hạ giọng lẩm bẩm.

「──Nói tóm lại là quyền lực đấy.」

Quyền lực? Yanami tiếp tục giải thích với vẻ mặt đắc ý trước sự ngơ ngác của tôi.

「Đừng nói những chuyện nhỏ nhặt như tủ lạnh nữa, tớ sẽ đưa cả hệ thống bếp vào câu lạc bộ Văn học. Loại có quầy đối diện ấy.」

「Hội học sinh không có quyền lực đến mức đó đâu?」

Yanami, cậu ấy thật sự có ý định vào hội học sinh...

Khi tôi im lặng không nói gì, Yanami lén lút huých vai tôi.

「Này, cậu có chuyện gì với Basori à?」

「Không có gì cả.」

「Mới hôm trước còn không có hứng thú, vậy mà hôm qua lại cứ tình tứ gì đó.」

「Không có mà?」

Yanami nhìn tôi bằng ánh mắt lườm lườm khi tôi khẳng định.

「Cậu đã đến nhà Basori rồi phải không?」

「Chưa đi──」

Không, đã đi rồi. Basori còn đeo tai mèo nữa. Thấy tôi ấp úng, Yanami nhướng một bên mày.

「Gì? Thật à? Cậu bị dính bẫy mỹ nhân kế à?」

「Không phải. Chỉ là tớ giao dịch để lấy đồ anime thôi.」

「Đồ anime...?」

Một cái bóng nhỏ tiến lại gần Yanami đang trong quá trình xử lý thông tin trong đầu.

「Ya, Yanami, sắp sửa tập luyện lại rồi đấy.」

Người lên tiếng là Komari. Cậu ấy đang xách cái máy cassette CD cũ kỹ trông nặng nề.

「À, Komari. Cậu lấy được pin rồi à.」

「Phòng giáo viên thể chất, đáng sợ quá...」

Komari gật gật đầu với đôi mắt đẫm lệ. Khoan, Komari cầm cái đó nghĩa là.

「Không lẽ Komari cũng đăng ký thi cổ vũ à?」

「Tớ, tớ phụ trách âm nhạc hay quay phim gì đó.」

Komari với vẻ mặt đắc ý không hiểu sao.

「Nếu, nếu tham gia thi cổ vũ, thì không cần tham gia các môn cá nhân khác.」

Ra vậy. Hay thật, tớ thì phải chạy mấy môn như chạy vượt chướng ngại vật mà không muốn tham gia chút nào.

「Vậy thì đi thôi Komari. Nhân tiện, cậu có muốn làm hoạt náo viên không?」

「Không, không muốn.」

Yanami đưa tay ra nắm lấy quai máy cassette, rồi cùng Komari hai người xách đi về phía sân.

...Cuối cùng cũng lấp liếm được.

Tất nhiên, không phải là có chuyện gì cần lấp liếm cả.

Không có, nhưng chuyện đã vui vẻ với trò tai mèo ở phòng Basori, hay chuyện bị cảm động mà quyết định giúp đỡ, dù nói thật cũng chỉ gây hiểu lầm mà thôi.

Khi tôi đang biện minh trong đầu, không hiểu sao Yanami và Komari dừng lại, nhìn tôi qua vai.

「...Gì thế?」

997fff76-7e17-4073-afb3-14d39e4adfa3.jpg

Hai người nói với giọng điệu khiêu khích trước câu hỏi rụt rè của tôi.

「Chúng ta hãy chơi công bằng đi, Nukumizu.」

「Đồ, đồ lăng nhăng.」

...Thật là khó nghe quá đi mất.

Tôi ngước nhìn bầu trời xanh như muốn trốn tránh ánh mắt tò mò của các bạn cùng lớp đang đi ngang qua.

Hai ngày sau, giờ tan học. Cuộc chiến bầu cử cuối cùng đã bắt đầu.

Tôi vừa đi bộ dọc hành lang song song với Basori, vừa lật tờ giấy trên tay.

「Ừm, tiếp theo là đến thăm câu lạc bộ Mỹ thuật. Chúng ta có hẹn với câu lạc bộ Bóng mềm sau 30 phút nữa, nên tính cả thời gian di chuyển, chúng ta sẽ kết thúc trong 20 phút.」

「Tôi hiểu rồi. Câu lạc bộ Mỹ thuật có phó chủ nhiệm là người quen của tôi, nên tôi đã lấy ý kiến trước rồi.」

Tôi theo sau Basori đang bước nhanh lên cầu thang.

...Tôi đã hoàn toàn xem nhẹ việc chuẩn bị cho cuộc bầu cử hội trưởng hội học sinh.

Tôi cứ nghĩ chỉ là chuẩn bị tờ rơi thôi, vậy mà lại phải đi vận động cử tri như bầu cử thật vậy.

「Này, đây không phải là vi phạm bầu cử sao? Kiểu như nhờ cử tri bỏ phiếu ấy.」

「Việc lấy ý kiến của cử tri được cho phép. Tôi cũng đã xác nhận với giáo viên rồi.」

Basori vừa leo hết cầu thang, vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

「Có vẻ chúng ta sẽ đến đúng giờ.」

「Không, hành lang này bất ngờ lại dài đấy. Nếu không nhanh hơn một chút, chúng ta sẽ không đến kịp giờ hẹn đâu.」

「Sao anh lại biết rõ thế?」

Không cần phải nói. Đó là kết quả của việc tôi đã dày công nghiên cứu cách giết thời gian nghỉ giải lao.

Tôi mỉm cười không nói gì, rồi tăng tốc bước chân vượt qua Basori.

Trên đường về sau khi kết thúc buổi gặp mặt với câu lạc bộ Bóng mềm. Basori dừng lại trước nhà thi đấu.

「Sao thế, lịch trình hôm nay kết thúc rồi mà.」

「Không, tôi nghĩ câu lạc bộ Bóng rổ nam đang tập luyện. Vì tôi không thể hẹn gặp trưởng CLB được, nên tôi định đến nhờ trực tiếp.」

Tôi vừa cởi giày bên cạnh Basori, vừa nói ra một câu hỏi đơn giản.

「Không hẹn gặp được à, câu lạc bộ Bóng rổ nam bận rộn đến thế sao.」

「Tôi bị quản lý chặn lại, không cho gặp trưởng CLB. Có vẻ như họ nghĩ tôi chỉ nhắm vào các bạn nam...」

Basori thở dài. Các câu lạc bộ nam thì Bóng rổ và Bóng đá là hai môn được nữ sinh yêu thích nhất. Tôi đã từng lén nghe các bạn nữ trong lớp nói vậy.

「Câu lạc bộ nổi tiếng thật vất vả nhỉ. Câu lạc bộ Văn học không có chuyện yêu đương gì nên đỡ thật.」

「…………」

Basori nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói điều gì đó.

Có chuyện gì vậy. Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi.

「Tôi có nhiều điều muốn nói, nhưng trước hết việc hẹn gặp là ưu tiên hàng đầu.」

Basori đặt tay lên cánh cửa nặng nề của nhà thi đấu.

Tôi đặt tay vào giúp mở cửa, một luồng âm thanh ồn ào tràn ra từ bên trong.

Một bên là câu lạc bộ Bóng rổ nam, bên kia là câu lạc bộ Bóng chuyền nữ đang tập luyện.

Tôi để Basori đang tiến lại gần quản lý ở góc mắt, rồi quan sát câu lạc bộ Bóng rổ nam.

Tôi không hiểu lòng con gái, nhưng chắc chắn là những chàng trai cao ráo, tươi tắn trông rất bắt mắt.

À, cầu thủ số 10 vừa ném bóng vào rổ trông ngầu thật đấy...

Khi tôi đang lơ đãng nhìn, tôi nhận ra đám người trong câu lạc bộ Bóng rổ đang liếc nhìn tôi.

Gì thế, dân "in-kyaru" (người hướng nội) hiếm đến vậy sao.

Khi tôi đang chuẩn bị đóng cửa lòng, tôi nhận ra không chỉ mình tôi bị đám Bóng rổ liếc nhìn.

Ở phía cuối ánh mắt đó, câu lạc bộ Bóng chuyền nữ đang tập luyện... Khoan? Lẫn trong số các thành viên đang đấu tập, có những học sinh quen mặt.

──Là Yanami Anna và Sakurai Hiroto.

Vẫn mặc đồng phục, họ đang cười đùa, đánh trả những quả bóng bay cao.

...Cái cảm giác "kya kya ufu ufu" (vui vẻ, tình tứ) đó là sao vậy.

Thật đáng buồn khi con trai lại cứ chơi bời lêu lổng giữa đám con gái thế kia.

Trong lúc tôi đang buồn bã, có lẽ thời gian chơi bời đã kết thúc. Để lại Yanami đang nói chuyện với người có vẻ là trưởng CLB, Sakurai chạy lại chỗ tôi.

「Nukumizu cũng đến à. Đi chào hỏi cùng Basori à?」

「Ừm... đại loại vậy.」

Tôi trả lời ấp úng, Sakurai khẽ cúi đầu như ngại ánh mắt người khác.

「...Xin lỗi cậu nhé.」

「Ể, có gì đâu mà phải xin lỗi──」

Sakurai nở nụ cười bối rối thường thấy trước lời nói dở của tôi.

「tôi đã nói là sẽ rút lui, vậy mà lại thành ra cản trở Basori. Kết quả là tớ cũng đã nói dối Nukumizu nữa.」

「tôi thì không sao nhưng...」

Tôi liếc nhìn, Basori có vẻ đang tranh cãi gì đó với quản lý đội Bóng rổ nam.

Sakurai cười gượng.

「Ở phòng hội học sinh cũng hơi khó xử.」

Ừm, chắc chắn là vậy rồi.

Basori là người tốt, nhưng hơi kém trong việc che giấu cảm xúc của mình.

「Nhưng việc cậu nhắm đến chức hội trưởng hội học sinh, chắc là cậu có nhiều điều bận tâm phải không.」

「Không biết nữa. Cảm xúc ấy mà, có những lúc chính bản thân mình cũng không hiểu rõ nhất.」

Sakurai cười một cách buồn bã không rõ lý do.

「──Chính tớ cũng không nghĩ mình lại khó bỏ cuộc đến thế.」

Tôi bất giác nhìn mặt Sakurai trước giọng điệu như nói một mình của cậu ấy.

Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi đó, một giọng nói vô tư xen vào.

「Ơ, Nukumizu cũng đến à.」

Yanami vừa lau mồ hôi bằng khăn tay vừa tiến lại gần chúng tôi.

「À, tớ có chút việc với đội Bóng rổ nam.」

「Cái đó phải không? Cậu đi phát cái gọi là bánh bao độc phải không.」

「Bánh bao độc?」

Tôi bất giác hỏi lại trước từ ngữ đáng sợ, Yanami khoanh tay với vẻ mặt đắc ý.

「tôi từng nghe nói khi bầu cử người ta đi phát bánh bao độc. Chắc chắn là loại bánh bao ngon đến chết người đấy.」

Có chuyện đó à. Nếu là Yanami thì chắc cậu ấy sẽ ăn bất kể có độc hay không.

「Xin lỗi đã để cậu chờ Nukumizu. Chiều mai, trước buổi tập, xin cậu dành chút thời gian──」

Basori vừa ghi chép vào sổ tay vừa quay lại, ngẩng mặt lên.

「Ồ, Sakurai cũng đến à.」

「Ừm. Cậu hẹn gặp được đội Bóng rổ nam à. Giỏi thật, tớ thì bị từ chối.」

Sakurai liếc nhìn Yanami một cách đầy ẩn ý.

Nhắc mới nhớ, Yanami đã từ chối cựu hội trưởng đội Bóng rổ nam nhỉ...

Không biết có nhận ra ánh mắt đó hay không, Yanami vỗ vỗ vai tôi.

「Này Nukumizu, cậu ấy đang làm gì thế nhỉ.」

「Hửm?」

Ở phía cuối ánh mắt của Yanami, có một bạn nữ đang cầm máy ảnh DSLR đứng ngoài cửa nhà thi đấu.

Bạn nữ sành điệu với váy ngắn đó, khi nhận ra ánh mắt của chúng tôi thì nhanh chóng biến mất.

「Là tàn dư của hội ngắm chim đấy. Bây giờ thì thành câu lạc bộ Báo chí rồi.」

Basori nói vẻ không vui. Đó là câu lạc bộ Báo chí trong lời đồn à.

Nhìn thì thấy là một bạn nữ váy ngắn đáng yêu, nhưng đúng là con người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được...

「Nukumizu, mặt tớ có dính gì à?」

「À, không, không có gì.」

Chết rồi, vô thức tôi lại nhìn Yanami mất rồi.

Trước khi Yanami kịp mở miệng lần nữa, Basori chen vào giữa tôi và cậu ấy.

「Vậy thì Nukumizu, chúng ta đi tiếp thôi.」

「Lịch trình hôm nay kết thúc rồi mà phải không?」

「Công việc vẫn còn chất đống. Nào, chúng ta đang làm phiền hoạt động câu lạc bộ đấy.」

Basori dùng vai đẩy tôi đi.

Khi tôi đang bối rối trước áp lực kỳ lạ, Yanami kéo áo Sakurai.

「Vậy thì, Sakurai. Chúng ta cũng họp bàn chiến lược đi.」

「Đúng vậy. Vậy thì hai người, chúng tớ cũng đi đây.」

「Ể? À...」

Yanami liếc nhìn tôi, rồi khoác tay Sakurai.

「À đúng rồi. Tớ có hai cái bánh mì nhân đậu đỏ hạt óc chó, tớ cho Sakurai một cái.」

「Không phải cả hai đều là phần của Yanami sao?」

「Trong lúc ăn kiêng, tớ quyết định chỉ ăn một cái thôi.」

Vừa liếc mắt nhìn theo bóng dáng hai người, tôi vừa hỏi Basori.

「Vậy sau đó, chúng ta có việc gì nữa?」

「À, không biết nữa.」

Khoan, không phải cô ấy nói công việc còn chất đống sao.

Thấy tôi vẻ mặt nghi ngờ, Basori bĩu môi quay mặt đi vẻ hơi khó chịu.

Ngày hôm sau, chiều thứ Sáu.

Tôi lê tấm thân mệt mỏi đến chỗ để xe đạp.

Đúng vậy, việc đi thăm các câu lạc bộ liên tục cuối cùng cũng kết thúc.

Hơn nữa, Basori cuối cùng cũng không còn cãi nhau nữa. Giỏi thật.

...Nhân tiện, người giới thiệu đã được quyết định chưa nhỉ.

Nếu cậu ấy đang nhắm đến việc tôi sẽ nhận lời một cách tự nhiên như thế này, thì tôi không thể đáp ứng kỳ vọng đó được đâu.

Nhìn vậy thôi chứ tôi sẽ không bị cảm động mà thuận theo dòng chảy đâu──.

Khi tôi đang kiên quyết như vậy, tôi nhận ra Komari đang đứng trước xe đạp của tôi.

「Komari, cậu làm gì ở đây thế.」

「tôi, tôi đợi cậu.」

...Đúng vậy rồi. Tôi gãi má vì ngại.

「Xin lỗi, tôi không đến câu lạc bộ Văn học được một thời gian. Yanami có đến không?」

「Thỉnh thoảng cậu ấy đến, rồi cho tớ ăn bánh mì kẹp thịt chiên xù.」

Yanami có vẻ đang làm chiến dịch bầu cử theo cách của cậu ấy. Sẽ béo lên đấy.

「Tuần sau tôi cũng sẽ đến câu lạc bộ Văn học. Basori cũng sẽ bận rộn với công việc hội thao.」

「Lần, lần này là thật à?」

「Ừ. Chỉ còn lại bản thảo tuyên bố chính kiến và chụp ảnh poster thôi. Sau đó thì không thể hoạt động công khai cho đến bài phát biểu vào ngày bỏ phiếu... Thật đấy?」

Komari nhìn tôi bằng ánh mắt lườm lườm không nói gì.

「tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không vào hội học sinh đâu.」

「Nhưng, nhưng cậu đang giúp phó hội trưởng mà.」

「Vâng.」

Tôi lại tránh ánh mắt đi.

「Nư, Nukumizu, đến lúc cần thì cậu dễ dàng bị cuốn theo lắm.」

「Không, tôi không dễ dãi đến thế đâu.」

Komari lườm tôi qua mái tóc trước trán khi tôi phản đối một cách dè dặt.

「Cậu, cậu quên câu lạc bộ về nhà rồi à.」

「Vâng.」

Tôi không còn lời nào để đáp lại. Khi tôi đang cúi đầu như ngồi trên đống gai, Komari bắt đầu nói một cách ngập ngừng.

「À, ngày mai, cậu có kế hoạch gì không?」

「Nếu là thứ Bảy thì tôi không có kế hoạch gì đặc biệt.」

「Vậy, vậy thì để trống đi. tôi, tôi có chuyện muốn nói.」

Komari nói một cách cộc lốc rồi lật váy chạy đi.

Gì thế nhỉ. Lời mời hẹn hò──không đời nào. Cậu ấy có vẻ giận, đáng sợ quá...

Tôi thở dài thật sâu, rồi ném cặp vào giỏ xe đạp.

Sáng thứ Bảy. Ngước nhìn lên, bầu trời trong xanh đến ngỡ ngàng.

Tôi đi xe buýt khoảng hơn 10 phút từ ga Toyohashi. Tôi đang đứng trước một cửa hàng giảm giá lớn.

Vừa nhìn tấm biển quảng cáo hình chim cánh cụt đội mũ Santa, tôi bất giác lẩm bẩm một mình.

「...Sẽ bị mắng.」

Lời mời đột ngột từ Komari. Ý nghĩa của nó chắc chắn là──giờ giáo huấn.

Điều này càng rõ ràng hơn khi địa điểm hẹn gặp được đổi từ Thư viện Trung tâm sang đây ngay trước giờ.

Dù sao thì cửa hàng giảm giá này là một trong những điểm tụ tập nổi tiếng của dân "yang-kyaru" trong thành phố. Chắc chắn cậu ấy sẽ dồn tôi vào thế yếu. ...Mặc dù tôi cảm thấy Komari cũng sẽ yếu đi tương tự.

Ối, nếu vậy thì để lấy lòng Komari, tôi phải chuẩn bị một món quà cống nạp nào đó.

Nếu là Yanami thì cho cậu ấy củ khoai nướng là xong, nhưng với Komari thì chắc là đồ BL hay gì đó nhỉ.

Nhưng BL thì tùy người thích, thẻ thư viện──không, hay là tiền mặt luôn nhỉ?

Khi tôi đang kiểm tra ví tiền, tôi nhận ra Komari đang nhìn tôi.

Komari mặc áo phông cotton tay ngắn đơn giản, váy và áo gile màu nâu. Cái vẻ hơi quê mùa đó thật đáng yêu, nhưng nói ra sẽ bị mắng nên tôi im lặng.

Komari cúi mắt vẻ ngại ngùng, rồi lẩm bẩm.

「Nu, Nukumizu, đã để cậu chờ.」

「Ơ, mấy đứa bé đó là...」

Đúng vậy, Susumu và Hina, tức là hai em nhỏ, đang đứng kẹp giữa Komari.

Ước tính 4 tuổi, là sinh vật đáng yêu đáng tự hào của Toyohashi.

「Ừm, ừm, bố mẹ đột nhiên có việc... nên tớ, tớ dẫn mấy đứa nhỏ theo.」

Komari vừa nghịch mái tóc bằng đầu ngón tay.

Thấy chị mình như vậy, Susumu cúi đầu chào.

「Anh ơi, hôm nay nhờ anh giúp đỡ ạ.」

「À, anh cũng nhờ em nhé.」

Susumu, hình như em ấy học lớp 4 nhỉ. Trông em ấy chững chạc hơn cả tôi và chị em ấy nữa. Hồi tôi bằng tuổi đó, trong đầu chỉ có mỗi chuyện game thôi.

Và người đang nhìn về phía này như ẩn mình sau Komari là Komari Hina.

「...Bạn của chị.」

「Lâu rồi không gặp nhỉ. Anh tên là Nukumizu đấy.」

Tôi nhìn thẳng vào mắt em ấy và mỉm cười, Hina từ từ bước ra từ sau lưng Komari.

「...Nukumizu.」

「Đúng, Nukumizu.」

Hina gật đầu cái cốc, rồi lại trốn sau lưng Komari. Đáng yêu quá.

Komari nhìn cảnh đó, thở phào nhẹ nhõm.

「Ơ, ơ ổn hả?」

「Hoàn toàn ổn. Không, thậm chí đi cùng nhau còn tốt hơn.」

Đi cùng hai em nhỏ nghĩa là tôi sẽ không bị mắng nặng. Cơ hội này, không thể bỏ lỡ.

Tôi ngồi xổm xuống và mỉm cười với Hina.

「Được rồi, Hina. Hôm nay em muốn đi đâu nào?」

Vẫn nắm váy chị, Hina trả lời bằng giọng nhỏ.

「Hina, đi mua sắm ạ.」

「Được rồi, anh sẽ mua bất cứ thứ gì──」

「Này, này, đừng nói lung tung.」

Bị mắng ngay lập tức. Đúng là chị gái nghiêm khắc thật.

「Vậy thì đi ngay thôi. Em mua gì thế?」

「Cho, cho Hina──Này, này, không được chạy.」

Komari đuổi theo hai em nhỏ đang nắm tay nhau chạy vào cửa hàng.

Vừa nhìn cảnh đó với tâm trạng hoài niệm không rõ lý do, tôi cũng bước qua cửa tự động theo sau.

Bên trong cửa hàng nhộn nhịp, hàng hóa được bày biện chật kín, những tấm bảng giá màu sắc rực rỡ khiến tôi chóng mặt.

Khi tôi đang đi bộ song song với Komari phía sau mấy đứa nhỏ đang chạy loanh quanh, mắt tôi dừng lại ở khu khuyến mãi bột giặt.

Cái này rẻ thật. Tôi bất giác dừng lại, Komari kéo kéo áo tôi.

「Nu, Nukumizu, cậu sẽ bị lạc đấy.」

「Không, nhìn này, cái này ít khi được giảm giá lắm.」

「Hôm, hôm nay nhịn đi.」

Vâng, tôi sẽ nhịn.

Nhìn thì thấy mấy đứa nhỏ đang ngắm nhìn những hộp quà bánh ở khu quà tặng mùa hè.

「Vừa nãy Hina nói muốn đi mua sắm, không lẽ em ấy định tặng quà mùa hè à?」

「Không, không đời nào. Tớ, tớ đến mua đồ ngủ mới vì em ấy có buổi cắm trại ở nhà trẻ.」

Ra vậy, không có đứa trẻ 4 tuổi nào tặng quà mùa hè nhỉ.

Komari đang trông chừng hai em nhỏ chạy lung tung, chạy bước nhỏ đuổi kịp rồi nắm tay hai đứa.

「À, nếu đi xa quá, các em sẽ bị lạc như Nukumizu đấy.」

Komari bắt trẻ con giỏi thật. Komari nhìn tôi bằng ánh mắt lườm lườm khi tôi đang quan sát một cách ấm áp.

「Sao, sao thế, mặt cậu trông ghê quá.」

「Tôi nghĩ Komari sau này sẽ là một người mẹ tốt đấy.」

「Ưn!? Chết, chết──」

Komari đang nói dở, nhận ra ánh mắt của Hina đang nhìn mình, liền hắng giọng.

「Nu, Nukumizu, đúng là cái kiểu của cậu đấy.」

Thấy Komari nói lại, Hina mắt sáng lên.

「! Nukumizu, đúng là cái kiểu của anh đấy!」

「Ừm, đúng vậy. Anh, có lẽ có cái kiểu đó thật.」

Hina bắt chước đáng yêu quá. Còn Komari, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như nhìn rác thế chứ.

Được Komari thúc giục, tôi lên thang cuốn, đó là khu đồ chơi.

Komari thở dài nhìn mấy đứa nhỏ mắt sáng lên chạy đi.

「Cậu, cậu chuẩn bị tinh thần đi. Đến nước này thì phiền phức lắm đấy.」

Thấy Komari đuổi theo Hina, tôi đi về phía Susumu.

Susumu vẫn đứng yên, liếc nhìn chiếc thắt lưng biến hình của siêu anh hùng.

...Đồ chơi dạo này cầu kỳ thật đấy nhỉ. Tôi cầm lấy chiếc thắt lưng mẫu.

「Ơ? Cái này làm thế nào thế nhỉ.」

「Không phải cắm thẻ vào rồi để yên, mà phải trượt để đọc đấy ạ.」

Hê, ra vậy. Tôi làm theo lời em ấy, cho thẻ vào đọc, chiếc thắt lưng phát sáng, siêu anh hùng hét tên chiêu cuối.

「À, ra là làm thế này. Cái này mỗi thẻ lại có âm thanh khác nhau à? Tuyệt vời thật đấy nhỉ?」

「Không chỉ có thế đâu ạ. Nếu cho cả hai cái này vào cùng lúc, có thể kích hoạt kết hợp đấy ạ.」

Cái gì thế, tuyệt vời thật.

Tôi đã thử hết một lượt dưới sự hướng dẫn của Susumu, đồ chơi dạo này thật sự tuyệt vời.

「Lần tới Susumu cũng thử nhé?」

「Em không cần đâu ạ. Gần đây em đã qua tuổi chơi mấy thứ này rồi.」

Ra vậy. Thế mà tôi lại chơi hết mình luôn.

「Vậy ở trường hay gì đó, cái gì đang thịnh hành thế?」

「Chắc là game ạ. Anh có biết Montre không?」

Hình như là cái game hợp tác với bạn bè để săn quái vật khổng lồ phải không nhỉ.

Phiên bản mới nhất của series được đánh giá là kiệt tác, thật ra tôi cũng hơi tò mò.

「Anh biết, nhưng cái đó là chơi hợp tác là chính mà phải không. Chơi một mình không buồn sao?」

「Đương nhiên là chơi với bạn rồi ạ. Chắc chắn là vậy.」

Ra vậy, chắc chắn là chơi với bạn rồi à. Ra vậy...

Ở khu bán game mà tôi đi qua sau khu đồ đặc biệt, Susumu cầm lấy một hộp game.

「Chỉ có em là chưa có, nên lúc nào cũng chỉ nhìn thôi ạ. Nhưng tháng sau nhận tiền tiêu vặt là em mua được rồi.」

「Giỏi thật đấy. Em đã tiết kiệm tốt nhỉ.」

「Đúng không ạ. Gần đây em không tiêu gì cả.」

Susumu cười ngượng vẻ đắc ý. Chị cậu ấy cũng nên học hỏi một chút thì hơn.

Khi tôi đang cảm thán, Susumu hỏi bằng giọng thì thầm.

「...Này, hôm nay anh đi hẹn hò với chị à?」

「Không phải.」

Tôi bất giác trả lời thật, Susumu vẻ mặt khó hiểu.

「Hai người đi chơi cùng nhau, khác gì với hẹn hò ạ?」

Đúng là khác gì nhỉ.

Kinh nghiệm hẹn hò thì chỉ có một lần đi với Yakishio thôi...

「Sự khác nhau giữa hẹn hò và đi chơi, đó là...」

「Khác nhau là gì ạ?」

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của Susumu.

「Nắm tay──chắc vậy.」

「Tay ạ? Tay thì em cũng nắm tay Hina và chị mà.」

「Anh cũng hay nắm tay em gái, nhưng đáng tiếc là gia đình không tính. Con trai và con gái vốn là người ngoài, hai người đi chơi cùng nhau và nắm tay──đây mới chính là hẹn hò.」

Tôi nói dứt khoát với vẻ mặt đắc ý, Susumu vẻ mặt hơi tiếc nuối.

「Chị, từ hôm qua chị cứ chọn quần áo mãi, em cứ tưởng là đi hẹn hò.」

Hừm, Komari cũng bắt đầu chú ý đến chuyện ăn mặc rồi à.

Khi tôi đang cảm thán về sự trưởng thành của Komari, Susumu nhìn quanh quất.

「À mà Hina đâu rồi?」

「Em ấy đi cùng chị rồi. Ừm, hình như là ở phía kia.」

Tôi cùng Susumu đi tìm Komari và Hina, thấy hai người ở một góc khu đồ chơi.

Đó là series nổi tiếng từ xưa, cho những con búp bê hình động vật nhỏ sống trong ngôi nhà thu nhỏ.

Hina thấy tôi, liền đưa búp bê thỏ và gấu ra cho xem.

「Cái này, chị và anh!」

「À, ra vậy, đây là chị và anh à.」

Ừm, ý là sao nhỉ.

Tôi đưa mắt nhìn Komari như cầu cứu, Komari vừa xoa đầu Hina vừa trả lời.

「Em, em ấy đặt tên tớ và Susumu cho những con búp bê giống nhau, rồi chơi suốt.」

Hừm, ra vậy. Chị em thỏ và gấu, có vẻ có chuyện phức tạp gì đó nhỉ...

Khi tôi đang suy nghĩ về ý nghĩa của gia đình, Hina cầm lấy con búp bê rái cá.

「Cái này, Nukumizu──!」

Tôi à? Tức là tôi sẽ trở thành anh trai của Hina──không, là bố à.

Điều đó cũng không tệ. Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào con rái cá vừa nhận,

「À!」

Hina đưa tay ra, lấy cái hộp nhỏ trên kệ. Đó là mô hình giường tầng 3 tầng đáng yêu.

「Cái này! Cái mà không bán ở đâu cả!」

「Này, này, không mua đâu.」

Khi Komari định lấy đi, Hina ôm chặt hộp vào ngực.

「Hina, em đã tìm cái này mãi mà.」

「Không, không mua đâu. Nào, nào, Susumu cũng đi thôi.」

Komari dẫn Susumu rời khỏi chỗ đó──như thể, rồi ẩn mình vào kệ hàng gần đó.

...Lộ hết rồi. Không chỉ cái đầu nhấp nhô, mà cả mặt cũng nhìn thấy nữa.

Tôi lại gần, Komari vội vàng lắc đầu.

「Nu, Nukumizu, việc tớ đang trốn, sẽ bị lộ đấy.」

「Lộ hoàn toàn rồi đấy. Hina có tôi trông chừng rồi, hai người cứ đi trước đi.」

Komari nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi lẩm bẩm.

「Đừng, đừng mua đấy nhé.」

...Ừm, tôi sẽ cố gắng.

Komari và Susumu rời khỏi chỗ đó, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Hina.

「Cái đó, em muốn đến thế sao?」

Hina im lặng, khẽ gật đầu.

「Nhà em có cái khác rồi. Chỉ có hai cái giường thôi.」

...Ra, vậy à? Cái đang có là giường 2 tầng, còn cái này là 3 tầng nhỉ.

Những điều tỉ mỉ mà người khác không hiểu, đối với người trong cuộc lại là vấn đề lớn.

Tôi đã được một tiền bối đeo kính dạy về sự quan trọng của điều đó. Chủ yếu là lấy ví dụ về bên phải và bên trái.

「Ra vậy, đúng là trông ngầu thật nhỉ. Hina thích điểm nào của cái đó?」

Hina lại im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm.

「Vì có thể ngủ cùng chị và anh, 3 người.」

À, ra vậy. Đây là trường hợp mà nếu bị nói không được thì Hina sẽ bị tổn thương.

Nhưng nếu tự ý mua thì sẽ bị Komari mắng...

「Nhưng mà, nếu mỗi người một giường khác nhau thì sẽ buồn lắm đấy.」

「Buồn à?」

Tôi gật đầu với Hina đang nói vẻ ngạc nhiên.

「Ừm, anh Susumu và chị Chika, anh nghĩ vẫn muốn ngủ cùng Hina đấy. Nên em có thể ngủ cùng giường thêm một chút nữa được không?」

Hina đứng yên một lúc, rồi chỉ khẽ gật đầu, đặt hộp trở lại kệ.

「Giỏi quá. Vậy thì chúng ta đi tìm chị nhé.」

Tôi nắm tay Hina, bắt đầu đi về phía Komari đã đi.

Cảm nhận cảm giác nhỏ bé và ấm áp trong lòng bàn tay, tôi nhớ lại lúc mình còn nhỏ.

Thật bực bội khi cảm xúc của mình không được truyền đạt.

Nhưng ngay cả bản thân mình cũng không hiểu rõ điều đó──.

「Hina cũng người lớn thật đấy nhỉ.」

Khoảnh khắc tôi bất giác lẩm bẩm, suýt chút nữa thì va phải Komari đang ngồi xổm trong bóng râm của kệ.

「Ưếch!? Ừm, ừm.」

「À, Komari ở đó à.」

Hina buông tay tôi ra, ôm chầm lấy Komari.

「Chị, ở đây!」

「Chị, chị ở đây. Đi mua sắm nhé.」

「Vâng!」

Hina như quên mất tôi, bám lấy Komari và bắt đầu đi.

Cảm thấy hơi buồn một chút, tôi bước nhanh hơn để đi ngang hàng.

「Chúng ta đến mua đồ ngủ cho Hina phải không nhỉ.」

「Đúng, đúng vậy. Khu, khu quần áo trẻ em.」

Hình như em ấy có buổi cắm trại ở nhà trẻ nhỉ.

Khi tôi đang lơ đãng nhớ lại thời đi nhà trẻ của mình, Komari nói tiếp như nói một mình.

「H-Hina, vì toàn mặc đồ cũ của tôi và Susumu, nên lần này tôi muốn mua cho em ấy đồ mới.」

Đồ cũ à. Tôi là con trai cả, còn Kaju thì ngược lại, cứ đòi đồ cũ của tôi, làm bố mẹ khó xử.

Khi tôi đang suy ngẫm về câu chuyện hơi khó đồng cảm, Komari nhìn quanh như nhận ra điều gì đó.

「Nu, Nukumizu, Susumu đi đâu rồi?」

「Ơ, không phải em ấy đi cùng Komari sao?」

「tôi, tôi đi xem một chút.」

Komari đi về phía khu đồ chơi, Susumu xuất hiện ngược lại.

Susumu đưa cái túi ni lông màu vàng trên tay cho Hina.

「Hina, này.」

「Anh, cái này là gì?」

「Chỉ lần này thôi đấy.」

Susumu nói một cách cộc lốc, rồi quay mặt đi.

Hina vẻ mặt khó hiểu lấy đồ trong túi ra, rồi mặt em ấy sáng bừng lên.

Từ trong túi lấy ra là chiếc giường tầng 3 tầng thu nhỏ mà Hina vừa nãy rất muốn.

「Anh! Cái này của Hina à?」

「Thế nên, cất đi để chị không biết đấy.」

「Vâng!」

Susumu đã đi mua cái này cho Hina à.

Khi tôi đang cảm thán, Komari thở hổn hển quay lại.

「Su, Susumu... đừng đi lung tung... nữa.」

Susumu tránh ánh mắt khỏi chị mình đang thở hổn hển.

「Em chỉ đi mua sắm một chút thôi.」

Komari nhìn cái túi Hina đang ôm trong ngực, chắc là đã hiểu hết mọi chuyện.

Vừa cười gượng, Komari vừa xoa đầu mấy đứa nhỏ.

「Hina, em đã cảm ơn đàng hoàng chưa?」

「Nói──chưa! Anh, cảm ơn!」

「Không có gì, anh cũng chỉ muốn mua thôi mà. Nào, đi mua sắm thôi.」

Một kiểu tsundere tốt, tràn đầy tình anh em.

「Này, này Susumu, đừng chạy.」

「Anh, chờ em──」

Chị em Komari đuổi theo Susumu đang chạy đi vì ngại.

Tôi bắt đầu đi chậm rãi phía sau họ, để hoàn thành vai trò của một người quan sát.

Sau khi mua sắm xong, chúng tôi ngồi quanh bàn ở khu ẩm thực.

Ngồi trên chiếc ghế thấp ở khu vui chơi trẻ em và ăn mì Ý sốt sệt, cảm giác thật kỳ lạ.

Khi tôi đang nhìn Komari chăm sóc Hina, một ánh mắt nghi ngờ quay lại.

「Sao, sao thế. Không ăn à?」

「Komari, tôi đổi chỗ cho. Cậu, cậu chưa ăn gì cả phải không.」

「Không, không sao. Cậu trông Susumu giúp tôi.」

「Chị, em tự ăn được rồi.」

Susumu, với vẻ mặt phụng phịu, cho miếng kem croquette lên trên vào miệng.

Món chúng tôi đang ăn là mì Ý sốt sệt của quán nổi tiếng Chao ở Toyohashi.

Ăn ở khu ẩm thực thì tiện thật, nhưng mì Ý của quán này lượng nhiều kinh khủng.

Komari và Susumu đang chia nhau ăn, còn Hina thì suất trẻ em.

Một mình tôi ăn hết một suất thì khó quá, không biết Yanami có đi ngang qua không nhỉ...

Khi tôi đang mải miết đưa mì Ý sốt sệt vào miệng, Hina đột ngột định lấy đồ trong túi ni lông ra.

「À này, cái đồ ngủ này, cái có ngôi sao giống của chị.」

「Này, này, ăn trước đi đã. Này, dính ở miệng rồi kìa.」

Vừa nhìn Komari lau miệng cho Hina, tôi vừa cuộn miếng mì Ý hơi cháy trên đĩa gang vào dĩa.

Sao cái này, cảm giác như đây là một buổi đi chơi gia đình vào cuối tuần vậy. Tại sao tôi lại ở trong này...?

Tôi cứ giữ mãi cảm giác kỳ lạ đó cho đến cuối cùng, nhét mì Ý vào miệng.

Mua sắm xong, ăn trưa cũng xong.

Chúng tôi, sau khi mọi việc đã xong xuôi──đang ở trung tâm trò chơi điện tử bên cạnh.

Vừa nhìn mấy đứa nhỏ chạy loanh quanh giữa các máy gắp thú, tôi vừa xoa bụng no căng.

「Mấy đứa nhỏ, năng động thật đấy nhỉ.」

「Hôm, hôm nay có cậu ở đây, nên hơi ngoan hơn một chút.」

Thật à. Komari, cậu vất vả thật đấy.

Nhìn cảnh mấy đứa nhỏ nô đùa, Komari nở nụ cười dịu dàng.

「Nhưng, nhưng mấy đứa nhỏ trông vui vẻ là tốt rồi.」

「Ít nhất thì, chắc là chúng nó cũng vui nhỉ.」

Komari gật đầu cái cốc.

「Bố, bố tôi đột nhiên có việc, nên lời hứa đi chơi bị hủy, Hina còn khóc nữa cơ.」

「Ra vậy, vậy hôm nay tôi là bố à.」

「Ưn?!」

Khi tôi đang chuẩn bị tinh thần bị mắng vì câu nói đùa vô ý, Komari mặt đỏ bừng, run rẩy không nói nên lời.

「Ừm, không có ý gì kỳ lạ đâu nhé?」

「...Đồ, đồ ngốc.」

Komari quay mặt đi. À, cái này là tôi làm hỏng rồi...

Khi tôi đang suy nghĩ sâu sắc, mấy đứa nhỏ chạy lại trước mặt chúng tôi.

「Chị, chơi cái kia đi! Vừa đủ 4 người.」

「Ưế... chỉ, chỉ một lần thôi đấy.」

「Cái đó là gì thế?」

「Bên này!」

「Nukumizu, bên này──!」

Tôi bị mấy đứa nhỏ kéo đi, đến chỗ máy khúc côn cầu trên không.

「4 người chơi cái này à?」

「Sợ, sợ rồi à?」

Komari nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích, cười nhếch mép.

Hừm, vậy là có thể coi đó là lời tuyên chiến rồi nhỉ. Susumu đứng cạnh tôi đang duỗi người.

Vậy là Komari sẽ cặp với Hina à.

「Không cần chấp à?」

「Chấp, chấp Nukumizu à?」

Komari đáp lại một cách thách thức, rồi bỏ xu vào.

「...Chị, mạnh lắm đấy.」

Susumu vẻ mặt nghiêm túc. Nhắc mới nhớ, chính em ấy cũng nói vậy...

Dù sao thì, mạnh cũng chỉ là nói khi chơi với em nhỏ thôi.

Từ bên cạnh, một quả bóng màu đỏ trượt ra.

Nào, bắt đầu thôi. Khoảnh khắc quả bóng từ từ di chuyển đến trước mặt Komari──.

Skank!

Với âm thanh vui tai, quả bóng biến mất vào khung thành trước mặt tôi.

「!? Chờ đã, tớ không nhìn thấy gì cả!?」

「Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà! Lại đến nữa đấy!」

Ể, lần này đến lượt bên này chứ.

Khi tôi đang thắc mắc, vô số quả bóng nhỏ bắt đầu tràn ra sân.

Khúc côn cầu trên không dạo này, còn có cả chức năng đó nữa sao?!

Trong lúc tôi đang bối rối, bóng liên tục bay vào khung thành bên tôi.

「Nukumizu, phòng thủ đàng hoàng đi!」

「Không, dù cậu nói vậy nhưng tớ hoàn toàn không nhìn thấy gì cả!?」

Và, điểm số cuối cùng của trận đấu là──870 đấu 120. Có thể nói là một cuộc thảm sát một chiều.

Trước hai chị em Komari đang đập tay nhau, Susumu vỗ nhẹ vai tôi.

「Đừng bận tâm, anh Nukumizu.」

Bị một học sinh lớp 4 động viên. Susumu, tốt bụng thật.

Và vẻ mặt đắc ý của Komari, cứ khoét sâu vào vết thương của tôi.

7a2647d3-40b4-406b-a14d-c856f2e46b9d.jpg

「...Komari, máy đổi tiền ở đâu?」

Khi tôi lấy tờ 1000 yên ra, Komari cười khẩy bằng mũi.

「Thế, thế có đủ không?」

「Đừng lo, Shibusawa Eiichi cũng đang chờ đấy?」

Tôi cố tình không ghi lại kết quả trận đấu ở đây. Nếu phải viết một điều duy nhất──thì đó là ông Shibusawa trong ví tôi đã biến thành vài tờ tiền có hình thầy Kitasato.

Có một giả thuyết cho rằng sức lực của trẻ 4 tuổi là vô hạn. Bất kể giả thuyết đó đúng hay sai, thì vẫn có công tắc.

Khoảnh khắc công tắc đó tắt, đứa trẻ 4 tuổi sẽ chìm vào giấc ngủ sâu──.

Chuyến xe buýt tuyến đi về hướng khu công nghiệp. Trên hàng ghế dài phía sau, có bóng dáng 4 người chúng tôi.

Hina được tôi bế đang ngủ say, Susumu ngồi đối diện kẹp giữa tôi và Komari cũng nhắm mắt, thả mình theo nhịp lắc lư của xe buýt.

「Nặng, nặng không?」

「À. Tớ lúc nào cũng để Kaju ngồi trên đùi, nên Hina nhẹ như lông vậy.」

「Trả, trả Hina đây.」

Sao thế.

Khi tôi đang nhẹ nhàng vỗ lưng Hina, Komari lẩm bẩm.

「Hôm, hôm nay cảm ơn cậu.」

「Khúc côn cầu trên không là tớ muốn chơi mà.」

「Cậu, cậu đã đi cùng cả ngày mà.」

À, là ý đó à. Tớ không làm gì đáng để được cảm ơn cả, nhưng cứ nhận lấy vậy.

Bên trong xe buýt yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhịp lắc lư dễ chịu khiến tôi buồn ngủ.

Komari dùng đầu ngón tay chỉnh lại mái tóc của Susumu đang ngủ.

「Su, Susumu cứ chiều Hina mãi, phiền phức thật.」

Nở nụ cười dịu dàng, trái ngược với lời nói.

Tôi cảm nhận sức nặng của Hina trên đùi, rồi mở miệng.

「Susumu, em ấy nói để dành tiền mua game mà có sao không? Đồ chơi của Hina, tốn kha khá đấy nhỉ.」

「Mọi, mọi người đều chiều Hina nên──」

Komari nhìn tôi với nụ cười như muốn nói đừng lo.

「Ít, ít nhất thì tớ cũng phải chiều Susumu chứ.」

Ở trường Komari là linh vật, nhưng ở đây cậu ấy là chị gái.

Vừa nhìn tấm biển hình con cua lướt qua ngoài cửa sổ, tôi lặng lẽ bắt đầu nói.

「...Nhắc mới nhớ, hôm nay cậu có chuyện gì muốn nói với tớ phải không?」

Chiều hôm qua. Komari chắc chắn đã nói vậy──với ánh mắt hơi suy tư.

Tôi chỉ lo mình sẽ bị mắng, nhưng không thể không nghe chuyện của cậu ấy.

Komari nhìn trộm khuôn mặt Susumu đang ngủ, rồi mở miệng.

「Tôi, tôi định nói, nhưng không sao nữa rồi.」

「Chuyện bầu cử hội học sinh phải không.」

Khi tôi ngược lại bắt đầu nói, Komari khẽ lắc đầu.

「tôi, tôi không tin, nhưng tôi tin.」

Komari nở nụ cười dịu dàng, vừa xoa đầu Susumu vừa lẩm bẩm.

「Vì, vì cậu đã nói sẽ ở bên tôi.」

──Cạch.

Xe buýt rung lắc, sự im lặng lại bao trùm chúng tôi.

Có thông báo trong xe, chắc là không có ai xuống. Xe buýt không dừng ở trạm, cứ thế đi qua.

「tôi không đáng tin đến thế sao nhỉ.」

Khi tôi nói đùa như vậy, Komari trở lại vẻ mặt láu lỉnh thường ngày.

「Cậu, cậu cũng dễ dãi lắm.」

Ở trạm xe buýt tiếp theo có một hành khách xuống, trong xe chỉ còn lại tài xế và chúng tôi.

Xe buýt lại chạy, trạm tiếp theo là trạm chúng tôi xuống.

Bất chợt, Komari mở miệng.

「Cậu, cậu có đến nhà Basori... không?」

Sao cậu ấy biết──À, lần trước Basori đã nói ra ở lớp nhỉ.

「Đó là tôi chỉ đi lấy đồ Chikapyon thôi, với lại... em trai cậu ấy cũng ở đó mà.」

Tớ không nói dối. Dù chưa nhận được đồ.

「Cậu, cậu ấy đã đến nhà Nukumizu chưa?」

「Hả? Basori chưa bao giờ đến nhà tôi──」

...Không, có rồi. Chính xác là khách của Kaju.

Vừa tránh ánh mắt lườm lườm của Komari, tôi vừa tìm lời biện minh.

「À, nhưng chỉ có cậu là ngâm bồn thôi đấy nhé? Yakishio chỉ dùng vòi sen thôi.」

「...Chết, chết đi.」

Cậu ấy nghĩ hai em đang ngủ nên nói gì cũng được.

Và, Hina cựa quậy mở mắt.

「...Nukumizu? Chị đâu?」

「Chị, chị ở đây.」

Hina mắt ngái ngủ, đưa hai tay về phía Komari.

Komari nhận Hina từ tôi trong lúc xe buýt dừng chờ đèn đỏ, rồi ôm lại em ấy vẻ nặng nề.

「Cậu có sao không?」

「Không, không sao. Susumu, sắp xuống rồi, dậy đi.」

Susumu dụi mắt vẻ buồn ngủ.

「...Giữa đường, em đã tỉnh rồi.」

Susumu là người đầu tiên đứng dậy khi xe buýt dừng lại.

Không hiểu sao hơi cộc lốc, nhưng trong ngày hôm nay tôi đã thân hơn với Susumu rất nhiều.

Dù chênh lệch tuổi tác, chắc là giữa con trai với nhau có điểm chung nào đó.

Xuống xe buýt, khi tôi định cùng đi bộ,

Bốp. Đột nhiên, Susumu đấm vào lưng tôi.

「Ơ, sao thế?」

「Nukumizu đồ ngốc!」

「?!」

Susumu lại đấm tôi thêm phát nữa, rồi chạy trốn khỏi chỗ đó.

「Này, này Susumu!」

Komari mắng, Susumu quay lại, lè lưỡi với tôi.

「Nukumizu đồ ngốc! Đồ đần!」

Susumu cứ thế chạy về nhà.

Ể... Có chuyện gì xảy ra trong đầu em ấy vậy nhỉ.

Komari vẻ mặt ngại ngùng nhìn tôi đang ngơ ngác.

「Xin, xin lỗi. Về nhà, tôi sẽ mắng em ấy.」

「Không cần mắng cũng được mà. Nhưng vừa nãy Susumu bị sao thế nhỉ?」

Komari nhìn tôi vẻ muốn nói điều gì đó khi tôi đang nghiêng đầu.

「Nhưng, nhưng Nukumizu cũng có lỗi đấy nhé.」

Ra vậy, tôi cũng có lỗi à... Ra vậy...

「Khoan, tại sao? tôi làm gì sai à?」

「Tự, tự nghĩ đi.」

Komari nói xong, quay lưng lại với tôi.

Đầu tuần, chiều thứ Hai.

Tôi đang họp định kỳ với Basori ở bàn đá trong sân trường.

Việc phục vụ gia đình cuối tuần──không phải, chuyến đi chơi với gia đình Komari, chắc chắn là đã trải qua thời gian rất bình yên. Thế nhưng, phản ứng của Susumu trên đường về là sao nhỉ.

Cái từ 'Touhenboku' (đồ đần) mà Susumu nói có nghĩa là người không tinh ý, nhưng không lẽ gia đình Komari có phong tục nói lời thô lỗ lúc chia tay...?

Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, Basori hắng giọng.

「Nukumizu, cậu có rảnh không?」

「À, xin lỗi. Gì thế nhỉ?」

「Lịch trình sắp tới. Một tuần nữa là ngày công bố cương lĩnh và dán poster bầu cử, rồi tuần sau nữa là──」

「Ngày bỏ phiếu nhỉ.」

Basori gật đầu.

「Vâng. Sẽ có bài phát biểu của ứng cử viên và bài phát biểu ủng hộ của người giới thiệu, ngay sau đó là bỏ phiếu. Không khó để tưởng tượng rằng kết quả bài phát biểu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả bỏ phiếu. Chúng ta cần thống nhất nội dung bài phát biểu của nhau.」

「tôi chỉ giúp thôi chứ không phải người giới thiệu.」

「Vâng, tôi biết rồi ạ.」

Basori gật đầu vẻ mặt nghiêm túc.

「Tôi đã nghe chị Shikiya nói Nukumizu là người có thể thuyết phục được, nên tôi định dùng tình cảm để thuyết phục.」

Tôi, bị dùng tình cảm để thuyết phục à...

「tôi sẽ không dễ dàng bị cuốn theo đâu nhé? Nào, trước hết phải chuẩn bị cho bài phát biểu cương lĩnh đã.」

「Về chuyện đó, tôi đã soạn bản nháp rồi.」

Basori đưa cho tôi vài tờ giấy.

Trên tờ giấy nhận được, liệt kê đầy đủ các yêu cầu của học sinh dựa trên việc lấy ý kiến, trích dẫn các quy định của trường và quy định của thành phố có liên quan. ...Nặng thật.

「Hội học sinh làm đến mức này sao?」

「Đương nhiên là không có quyền hạn hay ngân sách như vậy, nhưng chúng tôi có thể đưa yêu cầu lên giáo viên. Việc chia sẻ ý kiến của học sinh là rất quan trọng.」

Basori tự ý lật bản nháp tôi đang cầm.

「Có vẻ như văn bản tôi viết thì cứng nhắc và khó truyền đạt. Nếu có người giỏi văn chương ở gần thì tốt, nhưng tôi không có ai quen biết.」

Ra vậy. Nhân tiện, người đang ngồi cạnh cậu là thành viên câu lạc bộ Văn học đấy.

「Ừm, các tiền bối trong hội học sinh thì sao?」

Tôi nói lại sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt Basori trở nên cứng lại.

「Tôi không có ý định nhờ các tiền bối giúp đỡ. Đây là cuộc chiến của tôi.」

Basori nhận ra giọng điệu mạnh mẽ của mình, hắng giọng và nói lại.

「...Sakurai cũng ứng cử, nên tôi không muốn làm phiền cậu ấy.」

Đối với hội trưởng và chị Shikiya, cả Basori và Sakurai đều là hậu bối đáng yêu.

Thiên vị ai đó, hay bị nhờ vả mà từ chối, chắc chắn đều khó xử.

「Chắc chắn cậu ấy được nhiều người yêu mến hơn. Chính vì thế, việc đặt câu hỏi cho mọi người về cách trường học sẽ như thế nào trong tương lai──」

「Chờ một chút được không?」

Khi tôi ngắt lời, Basori thẳng lưng lên.

「Vâng, Nukumizu, mời cậu.」

「Ở đây, nhìn này... có thể nhìn thấy từ các lớp học khác và phòng giáo viên, nên nói chuyện trong nhà thì sao nhỉ?」

Trước đề nghị của tôi, Basori chớp mắt vẻ bất ngờ.

「Trước đây tôi cũng đã nói rồi, ở đây có khoảng cách với hành lang và tòa nhà trường nên không lo bị nghe thấy cuộc nói chuyện. Tôi nghĩ đây là nơi rất thích hợp để bàn chiến lược bầu cử.」

Nhắc mới nhớ, lần trước nhận khăn quàng cổ cũng bị gọi ra giữa hồ nhỉ.

Tôi hiểu điều Basori nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu với ánh mắt của các học sinh đi ngang qua.

「Vậy tiếp tục nhé. Trước hết là thu hút người ủng hộ bằng bài phát biểu cương lĩnh, rồi đưa ý kiến lên bảng thông báo──」

「Chờ một chút, có tin nhắn đến.」

Tôi lấy điện thoại ra như vớ được cọc, bất giác dừng lại.

Hiển thị trên đó là tin nhắn từ Komari.

──Đến hành lang lớp 2 ngay.

Xung quanh bảng thông báo ở hành lang có khoảng hơn chục người tụ tập.

Thường thì sau giờ học, xung quanh lớp học ít người, nhưng không biết có chuyện gì.

Khi tôi đang đứng ngần ngại, Basori mạnh mẽ chen vào đám đông.

「Xin lỗi, cho tôi đi qua được không ạ.」

Vừa cảm thán Basori mạnh mẽ, tôi vừa đi theo con đường cô ấy mở ra.

Ừm, trên bảng thông báo dán gì thế nhỉ.

「Nu, Nukumizu!」

「Gức!?」

Đốp. Từ góc khuất, có cái gì đó đâm vào bụng tôi.

Vừa chịu đựng cơn đau vừa nhìn xuống, thấy bóng dáng Komari.

「Sao, sao thế...」

「Tớ, tớ nhận ra bị vây quanh, rồi, rồi không ra được.」

Komari run rẩy nắm lấy cà vạt của tôi.

Khi tôi đang giằng co cà vạt với Komari, lần này Basori lại kéo mạnh áo tôi.

「Nukumizu, nhìn cái kia kìa!」

Ở phía Basori chỉ, trên bảng thông báo dán một tờ giấy to bằng báo.

「Báo Tsuwabuki, số đặc biệt về bầu cử hội học sinh...?」

Dù bảo nhìn, thì cũng chỉ là bài báo về bầu cử hội học sinh thôi mà...

Tôi đưa mắt nhìn tiêu đề báo, bất giác mắt mở to.

『Bầu cử hội học sinh là cuộc chiến tình yêu thay thế?!』

...Cái gì thế này. Thật sự là cái gì thế này.

Ừm, ừm, cuộc bầu cử lần này bắt nguồn từ mâu thuẫn tình cảm liên quan đến một nữ sinh xinh đẹp năm 2, một trong những người liên quan là kẻ thù của phụ nữ, gieo rắc tai tiếng với nhiều nữ sinh...?

À à, chắc là Sakurai rồi. Cậu ấy được nhiều người thích mà.

Vậy người được viết ở đây, ứng cử viên chủ tịch dùng ghế phó chủ tịch làm mồi nhử để thu hút sự chú ý của con trai, chẳng lẽ là...?

Run rẩy run rẩy run rẩy. Basori mặt đỏ bừng đến tận cổ, run rẩy.

「...Không, không phải vậy! Tôi không có ý định gọi cậu với mục đích đó đâu?!」

「Đương nhiên là tôi biết mà. Ừm, biết biết mà.」

「Cậu hoàn toàn không hiểu gì cả phải không?! Hơn nữa, Nukumizu mới là người có lỗi?! Cậu lúc nào cũng nói những lời mập mờ, làm tôi bối rối──」

Ể, sao đột nhiên lại chỉ trích tôi thế. Komari cũng đang gật đầu lia lịa trong khi vẫn nắm cà vạt của tôi.

「Biết rồi! Ở đây đông người, nói nhỏ thôi?」

Ôi, ánh mắt xung quanh thật khó chịu...

Vừa cố gắng xoa dịu Basori, tôi vừa đọc tiếp báo trường.

Ừm, ừm, nam sinh là kẻ thù của phụ nữ đó đã cướp A-ko, nữ sinh xinh đẹp nổi tiếng trong trường, từ cựu đội trưởng đội bóng rổ đã tốt nghiệp, rồi trêu đùa và bỏ rơi à.

Hơn nữa, vừa bắt cá hai tay với nữ sinh trong hội học sinh, vừa nhắm đến nữ sinh năm nhất nữa à.

Sakurai, bị viết tệ thật đấy nhỉ...

Vừa đồng cảm vừa đọc tiếp, bài báo kết thúc ở đoạn nửa vời.

Và dòng chữ đỏ viết phía dưới là──.

Đọc tiếp trên WEB! Mua trên trang chủ câu lạc bộ Báo chí!

Tôi nhìn dòng chữ đỏ in đậm, nói ra câu cảm thán lần thứ mấy trong ngày.

「...Cái gì thế này.」