Quỷ núi, đa phần bọn chúng được xếp vào loại yêu quái cấp thấp – ngay cả những con mạnh nhất cũng chỉ nhỉnh hơn một chút. Xét theo sức mạnh, chúng có thể đánh ngang cơ với một Samurai trung cấp. Dẫu vậy, trong khi các Samurai có kiếm và nhiều vật dụng khác, thì bọn Quỷ núi không có gì cả - chẳng có ma pháp hay khả năng đặc biệt nào. Cho nên thực chất chúng không mạnh đến thế.
Tuy nhiên, điều khiến cho lũ quái vật này đáng sợ là tập tính bầy đàn của chúng. Khi ấy số lượng quỷ núi có thể lên tới con số hàng chục thậm chí là cả trăm con. Phải nói rằng điều này quá hãi hùng, ngay cả khi có là một Samurai thượng đẳng, được ông trời ban cho chín cái mạng đi nữa, thì cũng không tài nào chống lại được cả một đạo quân đang muốn xâu xé mình như thế.
Vào lúc này, tại con đường mòn dẫn tới núi Ise, mặt trời đã lặn xuống và bóng tối một lần nữa chế ngự khắp trần gian.
“Bốp—!” Một tiệng đập rõ mạnh chợt vang lên.
Với cây chuỳ gai nặng 72 kí của mình, Daidouji Akira vừa biến con quỷ núi trước mặt thành một đống thịt bầy nhầy!
“Hmph! Ta đến đây chỉ để tìm con nhỏ Lily đó, nhưng sao mà lắm quỷ núi thế không biết! Lần cuối Akira này đến đây cũng chỉ mới có vài năm chứ mấy, thế mà quân số của chúng đã tăng lên nhiều thế này rồi sao!” Daidouji Akira nói, vẻ mặt hơi mất bình tĩnh.
Akira là một Võ tăng thượng đẳng, tức tương đương với một Samurai cùng cấp. Tuy nhiên, nếu xét riêng về sức mạnh không thôi thì lão ta rõ ràng là hơn hẳn một cấp so với người đồng nghiệp dùng kiếm bên kia.
Lẽ tất nhiên, lý do ông ta có thể đạt đước cái ghế nhị lão trong nhà Hojo đa phần không phải do sức mạnh của mình, nhưng là vì danh thế của lão trong điện thờ. Với địa vị cao trọng, ông ta tự do giao thương với những gia tộc nổi tiếng trong tất cả các vùng miền, bao gồm cả những vụ làm ăn phi pháp – vốn là điều mà các Phật tử không bao giờ được phép đụng tới.
Nguồn ngân quỹ dồi dào của nhà Daidouji chính là thứ gắn kết dòng tộc Hojo lại với nhau. Nhiều thành viên chủ chốt của gia tộc này đã thành hôn với phụ nữ của nhà Daidouji. Chẳng cần phải nói, dòng dõi của nhà Daidouji đều toàn là mấy người cao to bụng bự, vẻ ngoài thì xấu xí chỉ được cái khoẻ như voi – đương nhiên đàn bà con gái ở đấy cũng không phải ngoại lệ….Tuy nhiên lòng tham của nhà Hojo là quá lớn nên để có thể khiến cho gia tộc mình lớn mạnh, họ sẵn sàng chấp nhận mọi thứ kể cả việc phải cưới một người phụ nữ xấu ma chê quỷ hờn về làm vợ.
“Cha!” Takano nói, “Mặc dù Núi Ise được cho là một trong những ngọn núi nhỏ nhất trong tỉnh Kanagawa, nhưng nó vẫn có diện tích gần năm mươi kilomet, làm sao chúng ta có thể tìm ra một con nhỏ trong cái vùng rộng lớn thế này được.”
Đi theo Akira và Takano là một vài võ tăng trung đẳng khác. Thậm chí chúng còn thuê hẳn cả một Âm Dương Sư theo sau hỗ trợ nữa, thành ra xét theo thực lực bọn người này chả khác gì một đạo quân cả.
“Con Lily đó vốn không thông thạo địa hình xung quanh đây, do vậy nó chỉ có thể chọn con đường này để lên núi. Hơn nữa, đây cũng là lối duy nhất trở về Takeshita nên nếu cứ men theo thì ắt có lúc chúng ta sẽ bắt gặp nó. Mà ngay cả khi không bắt kịp đi nữa, thì ta vẫn hoàn toàn có thể tập kích lúc nó về!” Akira tự tin nói.
“Tuyệt quá!” Takano cảm thấy vui mừng khôn siết. Để chuẩn bị cho việc đuổi bắt này, hắn ta đã trang bị cho mình một cặp Daisho. Tuy xuất thân từ một dòng tộc làm võ tăng, nhưng Takano lại dồn hết tâm chí theo đuổi tinh thần võ sĩ đạo của Samurai, cho nên gã này rất thích dùng Katana. Nhưng thành thực mà nói, đây không phải là vũ khí thích hợp nhất cho hắn.
Bỗng nhiên, vào lúc này, ở rừng thông cách nhóm Akira không xa, Takano trông thấy một bóng đen khổng lồ đang lững thưỡng bước đi.
“Cha ơi, nhìn kìa…” Takano chỉ về bóng đen mập mờ trong màn sương.
Bóng đen đó là một thầy tu không lồ, khoác lên mình một bộ độ rách rưới. Tuy nhiên, ông ta không có vẻ gì là đang đi săn thú hay quái vật cả, mà chỉ vô hồn tiến bước với một con dao rựa gỉ sét.
Dõi theo hướng chỉ của Takano, Akira và những người khác cũng chuyển sự chú ý của mình về bóng người sừng sững đó. Đột nhiên, đôi mắt của Akira nhuốm đầy sự giận dữ, các tia máu nổi đầy trên võng mạc.
“Đ-Đó là….” Giọng của ông ta thốt ra vẽ sững sờ lẫn phẫn nộ..
Thầy tu ấy chỉ vô tình xuất hiện, nhưng lại đụng mặt với nhóm người không mong muốn nhất.
“Noboru!!!” Akira hét lên.
“Sao cơ?! Đó là Noboru sao?!” Takano và những võ tăng khác cũng đã nhận ra vị thầy tu không lồ vốn cao hơn Akira cả một cái đầu đó là ai.
Noboru, nhìn bề ngoài không khác gì một thầy tu nhưng thực chất lại là một con quái vật. Người ta kể rằng, vào khoảng hơn hai mươi năm về trước, ông ta đã giết trưởng tộc nhà Daidouji và bỏ trốn cùng với vật gia truyền của họ. Ngay sau đó, nhà Daidouji đã tức tốc đuổi theo bằng tất cả quân lực và khiến cho Noboru bị thương nghiêm trọng, tuy nhiên họ không bao giờ bắt giữ được ông. Và kể từ đó không còn ai nghe thấy bất kì tin tức nào về Noboru nữa.
Cho đến vài năm trước, Noboru lại xuất hiện, nhưng lần này dưới hình dáng của một con quái vật chuyên đi săn lùng người của dòng tộc Daidouji và hàng hoá của họ. Akira đã từng có lần chạm chán với Noboru, tuy nhiên kết quả lại không nghiêng về bên nào cả.
“Hahaha! Hôm nay quả là một ngày may mắn! Hôm nay chúng tao có Thầy Kyuso, người chuyên giam cầm mấy con yêu quái như mày đấy, Noboru. Để xem mày trốn bằng cách nào! Mày đã giết ông nội tao rồi trộm luôn vật gia truyền của dòng họ Daidouji này, nhưng vận may của mày đã hết rồi khi đụng phải tao hôm nay! Bay đâu, giết hắn!” Akira đã gặp lại kẻ thù không đội trời chung, tại sao phải quan tâm đến chuyện trả thù một con nhãi cơ chứ? Hắn ta dốc toàn lực xông đến Noboru như một con trâu mộng, không quên kêu trợ giúp từ Âm Dương Sư lão thành, “Ngài Kyuso!”
“Cha…. Còn Lily…” Takano bối rối hỏi. Do hăn chỉ mới nghe qua về Noboru chứ không hề tận mắt chứng kiến chuyện gì đã xảy ra vào thời gian đó, nên trong lòng Takano không có mối thù sâu nặng với bóng người khổng lồ trước mặt mình đây..
“Quan tâm con Lily đó làm gì! Muc tiêu tiên quyết của chúng ta là phải giết tên phản bội đã lấy mất vật gia bảo! Ngay cả khi nó đã chết, thì ta đây cũng sẽ ném nó xuống địa ngục lần nữa!”
Những kẻ đi cùng không có sự lựa chọn nào khác ngoài nghe theo mệnh lệnh của Akira, thành ra tất cả đều bắt dầu tấn công Noboru.
***
Trong khi đó, cách đấy khoảng vài dặm, Lily đang tiếp tục lần theo dấu vết của những con quỷ núi.
Kể từ khi bị tấn công bất ngờ, Lily đã nâng cao cảnh giác hơn bao giờ hết. Cô thậm chí còn toả ra sóng linh lực để do thám khu vực xung quanh và nhanh chóng phát hiện thêm vài con quỷ núi khác.
“Bốn con cả thảy! Một đang lén lút tiếp cận từ đằng sau, đám còn lại thì ở trên cây,” Lily tính toán trong đầu.
Nhưng cô vẫn giả vờ mình không biết gì và tiếp tục bình thản bước đi.
Khi đối mặt với một Samurai, lũ quỷ núi thường tấn công bất ngờ từ đằng sau hay đồng loạt đổ ra từ tứ phía thay vì đánh trực diện.
Con quỷ núi đang lén lút đằng sau cô ngày càng tiến gần hơn. Đôi chân của nó to lớn và nặng nề, nhưng kì lạ thay lại không gây ra bất cứ tiếng động nào.
“Bộp!” Con quái vật ấy đặt bàn tay dơ bẩn của mình lên vai Lily lần nữa.
Tuy nhiên, lần này cô không quay đầu lại do đã chuẩn bị cho tình huống này. Lily lập tức tóm lấy cánh tay lông lá ấy rồi vật nó lên đằng trước. Con quỷ núi ngã rầm xuống đất, tâm lý vô cùng hoang mang. Định tấn công bât ngờ mà lại bị phản đòn, nó hoàn toàn không tài nào lường trước được chuyện này.
Hoang mang là phải, vì xét cho cùng động tác này không phải ai cũng làm được, và hơn nữa Lily là một cô gái -không phải dạng Samurai lực lưỡng gì. Tuy nhiên nó không biết rằng, dù phận là con gái chân yếu tay mềm nhưng cơ thể cô vẫn có một lượng sức mạnh cực kì khủng khiếp do được linh lực tăng cường.
Lily lấy đôi chân thon dài của mình mà đạp lên ngực con quỷ núi, dáng vẻ uy quyền không khác gì một nữ vương. Nó khạc ra một tiếng vừa nhìn đôi chân mỹ miều của Lily với ánh mắt khiếp sợ. Đó là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời con yêu quái này.
Lily nhẹ nhàng rút cây Tachi ra và đâm thẳng vào cổ họng nó. Lưỡi kiếm sắc bén của thanh Seiwa Tamashi ngay lập tức cắt đứt động mạch chủ cùng với khí quản trước khi con quỷ núi kịp phản kháng.
Cùng lúc đó, những con khác nhận thấy sự bất thường liền nhất tề xông vào.
Lily tức tốc bỏ chạy, trên tay vẫn nắm chặt thanh Tachi trong khi bọn quỷ núi nhảy thoăn thoắt từ cành này sang cành kia mà đuổi theo cô!
Một trong số chúng nhảy phốc từ trên cao, lao mình xuống mà vồ lấy Lily.
Nhưng di chuyển của Lily bỗng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, đẹp đẽ và cực kì khó đoán. Đó là cách di chuyển mà cô vô tình học được trong đêm bách quỷ dạ hành. Chỉ trong một khắc, Lily mau mắn nhảy sang một bên, tránh được cú vồ đầy ác ý của con quỷ núi. Rồi tận dụng thời cơ lúc con quỷ vẫn còn đang ở trên không, cô nghiêng mình và chém một nhát từ dưới lên.
“Pfff—!” Dòng máu đỏ thẫm tuôn xối xả từ vết thương ở lưng con quỷ núi.