Maiden Of The Cursed Blade.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Sakura Fubuki. - Chương 41 - Hai nữ quý tộc của Đông Quốc.

Những cung đường ảm đạm lúc bấy giờ rất lạnh lẽo, không có lấy một bóng người qua lại do dân chúng vẫn còn đang say giấc. Nói là vậy, các Samurai đều đã quân trang đầy đủ và sẵn sàng thực hiện cuộc chinh phạt.

Thường thì ai cũng đồng thuận rằng các Samurai không cần phải làm việc và họ đơn giản chỉ cần hưởng thụ cuộc sống dựa trên số thuế mà thường dân đóng nộp. Dẫu vậy, đây là thứ mà họ đạt được sau khi phải trải qua biển nước biển lửa, đặt cược mạng sống mình vào tay số phận.

Những người muốn thu lượm hoa trái do tay kẻ khác gieo, thì họ chỉ cần phải cầm vũ khí của mình lên và thử xem liệu cuộc đời chém giết có dễ dàng không.

Minamoto no Shimizu, trong bộ chiến giáp màu thiên thanh sáng bóng, chăm chú nhìn về phía trước với vẻ mặt vô cùng bình thản. Cô không hề tỏ ra lưỡng lự chút nào dẫu đây là lần đâu tiên cô ra trận, và cứ thế dẫn đầu toán quân của mình băng qua những con đường đất, vắng vẻ hiu quạnh này.

Lúc khởi hành, số quân chỉ độ khoảng hơn chục người, nhưng khi cả đoàn tiến ra dãy tường ngoài của thành phố Kamakura, số lượng đã lên tới hàng trăm! Samurai và binh lính từ các gia tộc nhánh nhà Genji đã tham gia vào đoàn diễu binh.

Số quân quyết định theo chân Minamoto no Shimizu vào trận quả là không thể tưởng tượng được! Họ đông đến độ ngay cả Minamoto no Kenki, người hội quân cùng Shimizu ở ngoài thành phố, cũng phải giật mình. Anh đến từ vùng lãnh thổ nhà Genji ở tỉnh Izu, và số quân anh quy tụ được trên đường đến đây chỉ tròn trăm người.

Có lẽ đây là khả năng tập hợp quân lực của nữ Samurai mạnh nhất của Đông Quốc mặc dù bản thân cô rất hiếm khi ra bên ngoài.

Ở sườn đồi ngoại ô thành phố, đã có nhiều toán quân đợi sẵn. Bọn họ bao gồm quân binh từ nhà Ashikaga, nhà Ikeda, nhà Imagawa, cùng nhiều gia tộc nhánh khác thuộc lực lượng của nhà Ashikaga.

Cờ của gia tộc Ashikaga được treo lên khắp nơi, và tính chung lại, số quân của họ lên đến ngàn người.

Ashikaga Makoto mặc trên mình bộ giáp bạc toàn thân, với kiểu tóc xinh đẹp đã được chỉnh thành kiểu đuôi ngựa và hiện đang cưỡi trên lưng một con chiến mã màu nâu đậm. Trong khi đó, Ashikaga Kiyoshi cũng khoác lên mình bộ giáp bạc nhưng có phần viền màu ngọc ruby, đi cặp với đó là chiếc mũ chiến lớn màu bạc có đính một chiếc sừng vàng to đến nực cười ở chính giữa. Nó khiến anh trông khá dễ sợ khi cưỡi con ngựa trắng được trang bị cầu kì đứng kế mẹ mình.

Khi họ trông thấy đoàn quân của nhà Genji đã đến, Ashikaga Makoto cùng Kiyoshi xuống ngựa để tiến ra gặp họ.

Ashikaga Makoto lúc bây giờ không tỏ ra chút gì giống một người mẹ như cái cách mà cô thể hiện ở nhà. Thay vào đấy, là một khí chất dũng mãnh đi cặp với ánh mắt dịu dàng nhưng chất đầy sự quyết tâm không thể lay chuyển.

Tuy nhiên, khi Ashikaga Kiyoshi trông thấy Lily, vốn đang tiến lại gần họ, anh cảm thấy có hơi ngượng ngùng và chẳng dám nhìn thẳng vào cô. Trong thâm tâm, anh nghĩ, “Cô Kagami trông thật xinh đẹp và can đảm… nhưng bộ giáp của cô ấy thật sự có hơi bạo dạn quá.”

Đi cùng với họ là Minamoto no Kenki, một hình mẫu Samurai của nhà Genji - cao ráo, kiên quyết, tận tâm, quyến rũ, và điển trai.

Sau khi nói vài câu cười đùa với Minamoto no Kenki, Ashikaga Makoto tiến về phía Shimizu và Lily.

“Tôi không ngờ sẽ có nhiều người theo chân cô đến vậy đấy, tiểu thư Shimizu,” Ashikaga Makoto gật đầu tán dương Shimizu khi nhìn quân số đông đảo đằng sau cô.

“Không phải vậy đâu, chừng này thì có là gì khi so với lực lượng của gia tộc Ashikaga,” Shimizu đáp.

Kế đó, Ashikaga Makoto nhìn Lily với ánh mắt có đôi chút ngạc nhiên, “Cô Kagami cũng thế, vẫn năng nổ như thường nhỉ.”

Bởi họ đang ở trước mặt quân lính, Ashikaga Makoto quyết định xưng hô trang trọng với Lily.

“Mẹ Makoto, đừng chọc con nữa mà…” Lily ngượng ngùng kéo gấu chiếc váy ngắn của mình xuống.

Thế nhưng, Ashikaga Makoto liền cau mày lại rồi cất giọng nói, “Khi ở trên chiến trường, thì gọi ta là ‘Chủ tướng,’ còn nếu không, ta sẽ phạt roi đấy.”

“Ểểể? Vâng… Đã rõ, Chủ tướng!” Lily xấu hổ trả lời.

“Do đã tập hợp đông đủ rồi, chúng ta lên đường thôi. Trước hết, chúng ta sẽ tiến về phía Bắc để hội quân với nhà Takeda và Uesugi ở chân núi Aoame,” Ashikaga Makoto ra lệnh.

Tuy hai nhà Takeda và Uesugi chưa bao giờ đứng chung một chiến tuyến từ thời cổ chí kim và thậm chí còn từng giao tranh với nhau nhiều lần, nhưng dưới sắc lệnh của Kubo Kamakura, họ đành tạm thời dẹp mối ân oán giữa hai gia tộc qua một bên và sai quân của mình đi thực hiện nhiệm vụ.

Và giờ đây, cách nơi gặp mặt giữa nhà Ashikaga và Genji vài trăm ki-lô-mét, trên một tuyến đường nằm ở xứ Kai, đội kỵ binh của Uesugi và Takeda đang hành quân bên cạnh nhau lần đầu tiên.

Ở tuyến đầu đạo quân là một gương mặt xinh đẹp đang cưỡi trên lưng con chiến mã to lớn, cực kì dễ nhận ra với nước da đen chết chóc trông không khác gì một con ma thú. Và bên cạnh cô là một người đàn ông đội mũ chiến sừng vàng, trong bộ giáp mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm người khác thấy ớn lạnh, Itagaki Nobuyoshi, với thú cưỡi là một con hổ có thân hình đồ sộ được trang trí bắt mắt. Tuy nhiên, ông ấy vẫn thua kém một chút khi đem so với người đang đồng hành cùng mình.

Uesugi Rei mặc trên mình một bộ giáp làm từ kim loại và vải lụa có kết cấu phức tạp, và đang cưỡi trên lưng con Nioh hùng dũng như núi với cả hai chân để sang một bên.

Mái tóc bạc của cô bay phấp phới trong gió hệt như những đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm, nối với đó là một dải băng kim loại màu đen trên trán. Cùng với đó, nằm yên vị ở một bên tóc Uesugi là chiếc mặt nạ Tỳ sà môn Thiên Vương (Bishamonten) có đồng tử màu tím – thứ màu sắc trùng với màu mắt đang ánh lên sự hung tợn lẫn một chút quyến rũ thoáng quá của cô.

“Ông anh Itagaki, ông có chắc rằng đây là đường đúng không?” Uesugi Rei hỏi.

“… Tiểu thư Uesugi, đây là tuyến đường duy nhất nối giữa tỉnh Kai và thành phố Kamakura. Miễn là chúng ta không đi giật lùi, thì chả đời nào lại không tới điểm hội quân được cả. Xin cứ yên tâm,” – mồ hôi lạnh toát ra trên trán của Itagaki.

“Ừm…”

Phía sau họ, bện cạnh Uesugi Rei, là đội nữ kỵ trăm người trong trang phục là giáp chiến bó sát màu xanh, còn về phần Itagaki là vài đơn vị kỵ binh trăm quân hùng mạnh đang đồng loạt tiến bước cùng với những lá cờ hiệu của gia tộc Takeda.

Nếu những đội kỵ binh này xông thẳng về trước, họ có thể dễ dàng nghiền nát hàng ngàn quân bộ binh bình thường của địch!

Cả hai gia tộc đều có giàn kỵ binh xuất xắc và đã luôn bất hòa với nhau từ rất lâu rồi. Chỉ vì dịp này mà hai bên mới buộc phải tạm thời hợp tác với nhau.

Lúc bấy giờ, quân binh của nhà Ashikaga và nhà Genji đều đã đóng trại tại bờ sông nối với núi Aoame. Họ dự đoán rằng lực lượng của hai nhà Uesugi và Takeda sẽ đến ngã ba đường này vào lúc đêm xuống và sẽ gặp mặt cả đoàn.

Từng gia tộc Samurai đều có xẹ ngựa chở đầy quân trang của riêng mình, bao gồm những thứ mà họ phải dùng để dựng trại. Về phần Lily, cô đã nhập trại mà Sakiko đã ra lệnh cho các Samurai chư hầu của võ đường dựng lên cho Shimizu.

Mọi người bắt đầu đóng trại vào lúc chiều tà và đốt lửa để chuẩn bị cho bữa ăn. Trong một khoảng, khung cảnh ở nơi này khá là hỗn loạn, và do không ai bận tâm đến Lily, thành thử cô chẳng có việc gì để làm.

Trong lúc ấy, có vài toán lính đến từ nhiều gia tộc Samurai nhỏ dưới trướng nhà Ashikaga đang ở bên cạnh khu trại Lily đang trú, túm tụm lại thành những nhóm nhỏ lẻ từ bảy đến tám người. Điều này làm Lily nhớ đến gia tộc Matsuda, cũng như thầy Matsuda - người mà cho tới giờ cô vẫn không có chút tin tức gì. Lily dự định sẽ ghé qua nhà Matsuda để thăm ông ấy nếu cô có dịp.

Lily nhận thấy vài Samurai trong những bộ giáp sờn cũ với vẻ mặt nhăn nheo, khô khốc đang ngồi trên một gò đất bùn mà nhấm nháp phần ăn khô khốc, kém hấp dẫn . Thỉnh thoảng, những người đó lại múc nước từ con sông bên cạnh để nuốt trôi đi thứ lương thực không mấy ngon miệng đó.

Cơm trắng rõ ràng đã được nấu ở chỗ khác, thành thử Lily không khỏi thắc mắc mà tiến đến chỗ họ mà hỏi rằng, “Các vị, sao các vị không ăn những thứ nóng hổi đằng kia mà lại lấy những món khô và nguội ngắc như vầy?”

Thũ lĩnh của nhóm Samurai này là một người đàn ông trung niên, có chiều cao chỉ tới mét rưỡi. Ông ấy đứng dậy từ gõ đất và ngước mắt nhìn Lily hồi lâu, dọc theo cặp chân dài miên man, hồng nhạt của cô, rồi dừng lại ở đôi gò bồng đảo đầy đặn và mềm mại phía trên. Ông chăm chú nhìn một hồi, nhưng vẻ sáng ngời trong ánh mắt ông ngay lập tức lụi tàn. Đây là ví dụ điển hình cho câu nói— Giàu rồi nghĩ gì cũng được — Thật khó để một người đang chết đói cảm thấy hưng phấn trước một người phụ nữ xinh đẹp.

Người đàn ông trung niên ấy sau đó mở cái miệng với hàm răng mọc không mấy ngay ngắn và quai hàm lởm chởm râu hoa râm mà cất chất giọng có tuổi của mình để trả lời cô, “Món nóng ấy hả? Đó rõ ràng là khẩu phần dành cho quân của nhà Ashikaga, nên sao bọn tôi lại lấy được? Chúng tôi nhận lệnh đi chinh phạt, nhưng tất cả bọn tôi đều tự mang quân lương theo. Dĩ nhiên, thức ăn do quân Ashikaga mang theo được làm ở trong lãnh thổ của họ, nên chúng tôi không có phàn nàn gì về chuyện này. Mọi thứ luôn như thế mà.”

Lily hỏi tiếp, “Nếu đã như thế, sao các vị lại ra trận chứ?”

“Cô à, trông cô có vẻ đã trưởng thành, nhưng sao cô lại không biết câu trả lời cho một câu hỏi đơn giản như thế vậy? Chúng tôi tham gia trận chiến dĩ nhiên là vì công trạng rồi! Miễn là có đủ công trạng, chúng tôi có thể được nhận những phần thưởng đáng kể, và thứ tốt nhất khỏi cần nói cũng biết chính là đất đai. Mặc dù quân số ít, nhưng miễn là giết được một số lượng quân thù nhất định hoặc hoàn thành nhiều nhiệm vụ, bọn tôi sẽ được cấp cho một chút đất làm lãnh thổ khi trận chiến kết thúc. Dù chỉ có một chút, thì đó vẫn là đất; không có nó, chúng tôi chẳng thể trồng trọt được gì nói chi huấn luyện binh lính hoặc nuôi ngựa. Mà ngay cả khi không nhận được đất đi nữa, bọn tôi vẫn có thể nhận được vàng hoặc bạc làm phần thưởng hay được ban cho vũ khí thu giữ từ kẻ thù. Kế sinh nhai của Samurai đẳng thấp chúng tôi nằm cả ở những thứ đó!”

Lily điểm tĩnh gật đầu, và không thấy quân binh nhà Ashikaga là một đám người vô cảm chút nào. Trong thế giới hỗn loạn này, chỉ có những cá thể mạnh mẽ nhất mới có thể sinh tồn là điều đã được in sâu vào tâm trí tất cả mọi người. Để sống một cuộc đời dễ chịu và đầy đủ, người đó không có cách nào khác ngoài tăng cường sức mạnh bản thân và chiến đấu vì nó.

“Cô à!” Đôi bàn tay của một Samurai trẻ tuổi đột nhiên chạm vào váy chiến của Lily – điều này làm cho cô trở nên cảnh giác. Tuy nhiên, khi trông thấy vẻ ngoài suy nhược, thiếu dinh dưỡng của người đó, cô chẳng thể nào tức giận được. Trông anh ta yếu ớt đến độ có thể mất mạng như chơi khi bước vào trận chiến.

Vị Samurai này, người có chiều cao tầm mét sáu, lên tiếng hỏi, “T-Thưa cô, xin đừng hiểu lầm. Tôi không có định nhìn lén hay gì đâu. Tôi đây chỉ muốn chạm vào bộ giáp này bởi vật liệu làm ra nó trông tốt quá ấy mà. Liệu tôi có thể hỏi phẩm của bộ giáp này là gì không? Có lẽ nào nó là hàng Nhị phẩm trong truyền thuyết?”

“Không, nó là áo giáp Tứ phẩm,” Lily lãnh đạm đáp lại.

“Tứ phẩm!?” Vị Samurai trẻ tuổi hét lên, “Ôi, thần linh ơi! Mình thật sự được chạm vào giáp chiến Tứ phẩm! Thật may mắn làm sao! Đây là khoảng khắc may mắn nhất trong đời mình! Hahahaha!”

Kế đó, Samurai trẻ tuổi ấy đột nhiên bật dậy, hứng khởi nhảy múa trong sự vui sướng.

Mặc dù bọn họ nghèo khổ, thiếu cái ăn, và ốm yếu, nhưng những Samurai này của Đông quốc đều mang trong mình bản tính thật thà chất phác.

Lời nhận xét phấn chấn của chàng Samurai đó đã đánh động đến các Samurai đẳng thấp cũng như lính tráng gần đó quây quần lại và nhìn Lily như thể cô là một nữ thần. Họ không dám tiến lại quá gần cô, cứ như thể họ sợ rằng bản thân mình sẽ bị vầng hảo quang rực rỡ tỏa ra từ nơi cô làm tan biến thành những đốm sáng nho nhoi như hạt bụi.

Dù họ nhìn cô với vẻ tôn kính từ đàng xa, nhưng ánh nhìn của những con người này cũng chất chứa khao khát. Tuy nhiên, đó là sự ngưỡng mộ thuần túy của đàn ông dành cho phụ nữ, một niềm khao khát đáng tôn trọng không vương chút suy nghĩ gian tà, tội lỗi.

Thực chất phần lớn bọn họ đều đang xem xét trang bị của Lily.

“N-Núm chuôi kiếm của thanh Tachi dường như cũng phát sáng này, lấp lánh sao vàng luôn.”

“Loại Tachi gì thế này? Nó đẹp quá!”

“Bộ giáp này trông rất cứng. Không chừng mấy thanh Katana của chúng ta sẽ gãy đôi nếu chém vào nó đấy.”

Lily nhìn bọn họ, những người mang trên mình bộ giáp chắp vá, đã được sửa đi sửa lại nhiều lần, sỡ hữu vô số vết tích của chốn chiến trường nơi họ từng trải qua. Với cặp mắt tinh tế của mình, Lily suy ra rằng phần lớn giáp chiến của họ đều là hàng Nhất phẩm hoặc không được xếp phẩm. Chúng chỉ đáng giá có vài kwan tiền, nhưng đấy đều là kho báu của những Samurai ấy.

Lily cảm thấy thương cảm cho những Samurai đã đánh liều cả tính mạng của mình nhưng vẫn chưa có được cơm nóng nệm ấm, nhưng cô không định cung cấp viện trợ họ. Bởi nếu làm thế, hành động của cô sẽ bị coi là đang nhục mạ bọn họ. Dẫu có nghèo khổ và phải vào sinh ra tử, họ vẫn muốn được lập công trạng bằng chính đôi tay của mình. Tuy rằng đói, nhưng những Samurai này không phải ăn xin.

Dù sao đi nữa, bộ giáp này của Lily thực sự đã kích thích sĩ khí quân đội…

Sau khi nói lời tạm biệt với nhóm Samurai ấy, Lily trở về lều trại của mình vốn nằm trên một gò đất cao.

Hầu gái của Shimizu đã kêu những chư hầu chuyển một chiếc bàn gỗ đen đến chỗ này, cùng với đó là những món ngon được sắp sẵn ở trên cùng muỗng, đũa đầy đủ. Các món bao gồm Sashimi, Sushi, và củ cải được nấu tới mức hoàn hảo trông không khác gì đá quý, được dùng cùng nước súp đậm đà béo ngậy, cơm bóng như ngọc và rượu Sake ấm.

Những người lính đang nhấm nháp đống lương khô gần đó nhìn các món ăn trên bàn Shimizu với ánh mắt nồng nhiệt.

Lily do dự một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn ngồi xuống cạnh Shimizu. Do không thấy thèm ăn, thành thử Shimizu chỉ dùng bữa một chút. Tuy nhiên, Lily thì cầm cả miếng Sushi và ăn trọn trong một hơi bằng đôi môi ngọt ngào, khêu gợi của mình, rồi ung dung lấy tay che miệng.

Những người lính lúc này thì chảy cả nước miếng khi trông thấy khung cảnh ấy.

Mặc dù không giống với bản tính của cô, Lily vẫn không có ý định san sẻ phần ăn của mình cho họ. Dù gì thì cô cũng phải hành xử cho đúng với danh thế của mình.

Sự khác biệt giai cấp nó chính là như vậy.

Lily là một Kensei Trung đẳng với lực chém khoảng 20,000 kwan, còn những người này chỉ là Samurai đẳng thấp cùng lính bộ binh có nhiệm vụ vận chuyện đồ tiếp tế nẳng khoảng năm mươi kí.

Nếu cô chia sẻ những thức ăn ngon, sang trọng lạ thường này với họ, thì nó chỉ tổ làm hại họ mà thôi.

Nếu ai đó muốn có những thứ tốt hơn, thì họ cần phải thể hiện sự dũng cảm và dựa vào chính sức mình để đoạt lấy chúng thông qua những trận chiến sinh tử.

Đế quốc Heian không có lòng thường hại cho những kẻ yếu đuối.

Tuy nhiên, ngay cả Lily cùng những người khác cũng không quan tâm đến thứ quy ước kiểu vậy một khi chiến tranh thực sự bắt đầu. Bản thân bọn họ rồi cũng sẽ phải ăn cơm trắng nhạt nhẽo với mận khô rắc bên trên thôi.

***

Khi đêm dần lên, Lily vẫn chưa hề nhấp một ngụm Sake nào, bởi cô biết mình sẽ hành động khác thường khi đã có chút men vào người.

Hầu gái của Shimizu đi trước để chuẩn bị những đồ dùng cần thiết bên trong lều, trong khi Lily và Shimizu thì đứng bên cạnh nhau ở khoảng đất thoáng đãng bên ngoài và cùng nhìn lên bầu trời đầy sao.

Sự im lặng thống trị trong một khoảng thời gian, nhưng lại nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng hí hùng dũng phát ra từ những con chiến mã đang rầm rầm tiến đến từ phía thung lũng. Tiếng võ ngựa ầm ầm như sấm động trên mặt đất vang lên ngay sau đó khi cả đoàn kỵ binh vội vã tiến về khu trại.

Và ở đâu đó, họ có thể nghe thấy những tiếng reo hò của quân lính nói rằng, “Đó là nhà Uesugi và Takeda đấy! Họ đã đến rồi!” - “Nhìn kìa, là đoàn nữ kỵ của gia tộc Uesugi! Còn bên cạnh họ là kỵ binh hạng nặng của nhà Takeda!”

P/S: Kinh nghiệm chơi Total War Shogun 2 nhà Oda của t bảo: "Đám kỵ binh là đbdr, Yari Ashigaru: "YARI WALL".