Vào lúc này, hai cô gái có chiều cao sấp xỉ, mặc trên người cùng một bộ võ phục đang đứng đối diện nhau trong võ đường lờ mờ sáng. Sự khác biệt rõ nhất giữa hai người chắc hẳn là về phần ngoại hình – cụ thể là vòng một và vòng ba, trong khi vòng eo của cả hai đều thon gọn không kém gì nhau.
“BÙM!” – Nguồn Xích linh tràn ra từ Lily và quy tụ lại trên mũi kiếm gỗ, đồng thời lượng linh lực đó cũng hóa thân thành vô số cánh hoa anh đào trôi nổi trong không gian xung quanh.
“Ý cảnh!?” Khung cảnh này làm Minamoto no Shimizu bất ngờ, “Có vẻ như cô cũng có chút tài nghệ trong lĩnh vực này đấy.”
Mọi người nên biết rằng bản thân Shimizu chỉ mới lĩnh hội được Ý cảnh của bản thân cách đây một năm.
“Ha!” Lily hét lên một tiếng rồi xông đến chỗ Shimizu với toàn bộ sức lực làm cho mặt sàn gỗ kêu lên răng rắc theo từng nhịp chân nhỏ nhắn của cô.
Ánh mắt Shimizu lóe lên một tia sáng. Cô mỉm cười nhìn Lily rồi bất ngờ lao đến đối đầu trực diện, để lại sau lưng mình một dư ảnh mờ nhạt.
Đang lúc phóng tới, Lily không thể nhìn ra được vị trí của Shimizu do tốc độ của cô ấy quá nhanh. Vì lẽ đó, Lily không thể đoán được cô ấy sẽ tấn công cô cách nào và hướng nào, thế nhưng Lily vào lúc ấy đã vung kiếm sẵn rồi.
Tuy không thể bắt kịp chuyển động của Shimizu, cô vẫn có thể cảm nhận được hướng di chuyển của linh lực phía đối thủ rồi từ đó dựa vào trực giác mà dự đoán cách Shimizu sẽ ra đòn. Trước đó, cô đã cố tình để hở chút sơ hở trong thế phòng ngự của mình. Nếu là một bậc thầy, đối thủ chắc chắn sẽ không bỏ qua điểm này. Lẽ đương nhiên, ngay cả khi không có kẽ hở ấy, họ vẫn có thể áp đảo được cô, nhưng phần lớn những người cao tay sẽ không ngó lơ điểm yếu đang lồ lộ trước mặt và tung đòn kết thúc trận.
Lily muốn đánh cược vào khả năng này.
Tỉ lệ đánh trúng Shimizu với các đòn bình thường là rất thấp, thành thử Lily đành dựa vào trực giác để ra đòn bất ngờ với cô ấy.
“Rắc!” Thanh kiếm của Lily bằng một cách thần kì nào đó đã đáng trúng bờ vai mảnh khanh của Shimizu và vỡ vụn ra từng mảnh.
“Ùynh!” - Theo sau đó là một luồng sáng xanh chói mắt. Kết cục, Lily bị thanh kiếm của Shimizu đánh bay đi và ngã rầm xuống cuối sàn võ cách đó vài mét. Cả cơ thể cô trong một lúc đều hóa tê bại, không tài nào có thể đứng dậy nổi.
Shimizu cũng đứng đó ngẩn người một hồi trước khi phủ đi đống vụn gỗ trên vai mình. Thôi Xán Thủy linh giáp mạnh mẽ của cô đã dễ dàng phá hủy thanh kiếm gỗ Tam phẩm của võ đường. Cô cũng không dính phải bất kì thương tích nào ngoại trừ vết cắt trên lớp áo ở phần bả vai, để lộ làn da hồng nhạt của cô. Về phần Lily, cú vung kiếm đơn thuần vừa rồi đã đánh văng cô ra xa.
Nhưng ánh mắt của Shimizu chứa đầy sự sửng sốt khi cô nhìn về phía đối thủ của mình.
Bởi vì tuy chênh lệch sức mạnh giữa họ là rất lớn, nhưng cô mới là người trúng đòn đầu tiên.
“Cô gái này điên rồi!” Kế đó, Minamoto no Shimizu hướng sự chú ý của mình về phần vai bị đánh trúng, nơi mà bản thân cô đang cảm thấy chút tê tê. Giả sử kỹ năng của họ ngang nhau và trận đấu vừa rồi là dùng kiếm thật, thì Shimizu chắc hẳn đã bỏ mạng dưới nhát kiếm vừa nãy. Trong thực chiến, một khoảnh khắc nhất thời cũng có thể thay đổi cục diện trận đấu rất nhiều. Trận đánh vừa rồi đã cho thấy Lily sở hữu trực giác chiến đấu rất phi thường, một thứ mà ngay bản thân Shimizu cũng không có! Một thứ trực giác dễ khiến người khác phải cảm thấy ghen tị!
“Mình bắt đầu hiểu được tại sao lời đồn thổi về cô ấy và Uesugi Rei lại vang xa đến thế rồi.”
Minamoto no Shimizu bước những bước dài về phía trước rồi lấy thanh kiếm gỗ đẩy vào ngực Lily và kéo dọc nó xuống xuôi theo cơ thể của cô mà dừng ngay trước tam giác địa đàng.
Kế đó cô cúi người xuống và nắm lấy tay Lily để kéo cô dậy.
Mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người Lily do vận động mạnh khiến tâm trí Shimizu thấy có hơi ngây ngất.
Tại sao vậy nhỉ? Sao lại khác biệt đến thế dẫu cho hai chúng ta đều là phái nữ? Không cần biết mình đã luyện tập hay chiến đấu nhiều đến cỡ nào, mình cũng chẳng đổ mồ hôi, người mình cũng không có mùi hương.
Dù hai ta đều có vòng eo thon gọn, nhưng nhan sắc của mình lại thiếu đi vẻ quyến rũ và không nữ tính bằng cô ấy.
Shimizu dìu Lily dậy và giúp cô tựa người vào bức tường gỗ vì cơn tê bại vẫn chưa hết.
“Cô ổn chứ?” Shimizu hỏi, lòng thật tâm lo lắng.
Lily cuối cùng cũng hết choáng váng mà lên tiếng trả lời, “Tôi… tôi ổn.”
“Xin lỗi! Tôi đã mạnh tay quá… Ừm, nó còn đau không? Mông của cô ấy.”
“Hử?” Lily nhanh chóng lấy lại tỉnh tảo rồi đỏ mặt nghĩ bụng. ‘Mới vừa rồi cô chính là người đã thẳng tay quất nó mà! Sao giờ lại hỏi han thế này?! Mà… đúng là vẫn còn đau một tẹo’.
Dẫu nghĩ vậy, Lily vẫn ương bướng lắc đầu.
Shimizu nhìn Lily và mở miệng định nói gì đó, nhưng ở ngoài cổng võ đường bỗng vang lên tiếng ồn ào của những môn sinh nam. Có vẻ như giờ hướng dẫn đã gần đến, nên các môn sinh đang nối tiếp nhau đến đây
Shimizu do dự một lúc rồi quyết định rời đi, để lại Lily vẫn còn tê người ở lại một mình.
“Cô gái vừa rồi là ai vậy? Mạnh quá…”
Do Shimizu đã tung đòn rất mạnh, Lily dần dần cảm thấy mông mình lại thấy đau rát lần nữa. Suốt cả buổi tập, cô đứng không được, ngồi cũng chả xong, tâm trí thì cứ lảng vảng đi chơi, chẳng tài nào có thể tập trung vào đống bài học.
Buổi học kết thúc với Lily vẫn còn đang mơ màng, thế nên Lily âm thầm trở về nhà của mình và tính dùng khăn trườm ấm để điều trị cơn đau này. Dẫu sao đi nữa, có một vết lằn trên bờ mông trắng nõn của mình cũng chẳng phải chuyện dễ chịu gì. Lily yêu cái đẹp nhiều nhất, nên tuy cô sẽ không để cho ai thấy chỗ đó của mình, cô cũng không thể nói ra được khi nó liên quan đến sự tự tin của bản thân với tư cách là một người nữ.
“Kagami Lily!”
Khi tâm trí còn đang quan tâm đến cái mông của mình, Lily vô thức băng qua một rừng tre âm u trên đường quay về nhà và bị một nhóm người nào đó cản đường.
Kẻ dẫn đầu là một thanh niên mập mạp, lớn xác– Tokugawa Shigetsugu.
Với chiều cao lên đến mét chín, đôi mắt híp của hắn chẳng lúc nào rời khỏi vòng một và gương mặt của Lily.
Lily dừng lại và vào thế cảnh giác.
Tuy nơi này trông vắng vẻ, nhưng vẫn trong khuôn viên võ đường chính nhà Genji. Bọn này tốt nhất là phải tự kìm hãm bản thân.
Tuy nhiên, Lily lúc này không có bất kì món vũ khí nào, trong khi băng của Tokugawa thì đều có kiếm gỗ.
‘Bất cẩn quá. Bộ chúng đến đây để trả thù cho anh em mình, Hachiya sao?’
Có chuyện gì vậy?” Lily bình tĩnh lại và cẩn trọng hỏi.
Một Samurai vạm vỡ đội mũ Eboshi rời khỏi chỗ đứng kế bên Tokugawa Shigetsugu và tiến về phía Lily, “Cô có biết bọn ta là ai không?”
Lily lắc đầu.
“Hừm! Đây là Đại nhân Tokugawa Shigetsugu, con trai của Tokugawa Shigemori thuộc nhóm Furinkazan. Ta là Tsunemoto Torayasu, còn người kia là Kashima Hajime. Bọn ta được biết tới với cái tên Tam Hổ xứ Mikawa, những bậc thầy của thế hệ trẻ Đông quốc.” Một thoáng đe dọa hiện lên cùng với vẻ mặt kiêu hãnh của Tsunemoto Torayasu khi gã nói những lời này.
“Ồ… Vậy thì xin chào các tiền bối.” Lily nói.
“Hừm! Coi bộ cô cũng biết điều, ta sẽ nói vào trọng tâm luôn. Nếu cô vẫn muốn ở lại võ đường này, cô phải đưa cho bọn ta phân nử số vụn Magatama lấy được mỗi tháng. Bằng không, bọn ta có vài cách để tống khứ con đàn bà như cô ra khỏi đây.” Torayasu đe dọa.
Thâm tâm Lily bật cười chế diễu. Chẳng cần nói đến tầm quan trọng của vụn ngọc Magatama đối với tôi, ngay cả khi chúng không có ích gì cả, tôi cũng không có lý do gì để đưa cho mấy người
“Mấy tiền bối đang tính thu tiền bảo kê từ Lily sao?” Cô lạnh lùng đáp lại.
Vào lúc này, Tokugawa Shigetsugu tiến lên trước và giải phóng chút linh lực cấp thấp nhưng lại mạnh mẽ lạ thường.
“Một Kensei Trung đẳng!” Trong lòng Lily sững sốt. Có vẻ như tên Tokugawa này là người mạnh nhất trong số chúng. Sức mạnh của hắn hoàn toàn áp đảo mình!
Mặc dù vậy, trông Tokugawa Shigetsugu không có ý định đe đọa Lily. Hắn lên tiếng với tông giọng tương đối thân thiện, “Tiểu thư Kagami, tôi sẽ không nói nhiều. Luật này định rằng những người mới đến phải dâng lễ phẩm lên cho chúng tôi. Tuy tôi là chủ, tôi cũng không thể phá luật được bởi nếu làm thế tôi không biết phải ăn nói sao với anh em mình ở đây. Nhưng, nếu cô trở thành hôn thê của tôi, cô sẽ được miễn, và các anh em của tôi đây cũng sẽ không phản đối gì. Phải không, các anh em?”
Các môn sinh đứng xung quanh Lily lần lượt thể hiện sự đồng tình.
“Thấy thế nào? Cô có hứa trở thành hôn thê của tôi không?”
“Hả?” Lily chết sững. ‘C-Cái kiểu thổ lộ lạc quẻ gì thế này?’- Lẽ đương nhiên, không cần biết người đàn ông thể hiện tình cảm với cô kiểu nào, Lily cũng sẽ không chấp nhận. Mặc dù vậy, tuy cách thức này khiến Lily thấy chán ghét, cô cũng không thấy nó kỳ lạ.
Dù gì đi nữa, dẫu linh hồn Lily có là con trai, nhưng người khác chỉ thấy cô là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp. Nếu có ai đó không đổ trước nhan sắc và dáng người của Lily, thì đúng là chuyện lạ.
Tuy hợp lý đến thế, nhưng với ngoại hình thô kệch, mềm nhão của Tokugawa cùng với cách hành xử thô bạo bạo trước khiến hắn xếp chung mâm với Hojo Dijon, gã này hoàn toàn không có cửa. Không cần phải nói nhiều đến lý do làm gì.
“Xin thứ lỗi, nhưng chuyện đó tôi không hứa được,” Lily hờ hững đáp lại.
“Cô nói gì cơ?” Tokugawa Shigetsugu cau mày, bản chất xấu xa hiện lên hết cả khuôn mặt.
P/S: Chương thứ 300 trên Hako.