Sau sự kiện không ngờ đấy, làn khói trong xưởng dần dần tan đi..
Lily và Ehiro không bị xây xát gì nhưng giờ đây trên mái nhà là một lổ thủng to tướng.
Ánh trăng trên trời cao rọi chiếu xuống qua lỗ hổng đó, để lại hình ảnh phản chiều của nó trên mặt nước trong bể, vốn đã hao đi vài mức. Ở trong đó, lưỡi kiếm mới được làm nguội đang tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ và tinh tế, cứ như thể nó đang chiết xuất tinh túy của ánh trăng từ cả vầng sáng trên kia lẫn bóng dáng mờ ảo kia của nó trên mặt nước.
Tuy nhiên, vào lúc này, khung trời lộ ra trên mái nhà hiện lên ánh sáng trắng như cẩm thạch của bình minh.
Mặt trời đang mọc.
Tia sáng yếu ớt đầu tiên của ngày mới chiếu qua phần mái bị hỏng, rọi xuống lưỡi kiếm và mặt nước rồi hợp cùng ảnh phản chiếu của mặt trăng trước đó, tạo nên khung cảnh Nhật Nguyệt dung hòa.
Trọn một ngày đã qua đi kể từ thời điểm cả hai bắt đầu lao vào dập thép cho đến công đoạn làm nguội nhanh.
Vòng một ướt sũng mồ hôi của Ehiro nhấp nhô khi cô cuối cùng cũng có thể thở phảo nhẹ nhõm.
“Xong rồi. Làm nguội nhanh thành công!” Ehiro nói.
Cô rút lưỡi kiếm ra khỏi bể nước lấp lánh ánh trăng và giơ cao nó lên trong không trung, với một bên lưỡi hướng về phía mặt trời trong khi bên kia đối diện với mặt trăng. Trên bề mặt thanh kiếm, vẫn còn đó vài giọt nước trong như pha lê đang chảy dọc, phơi bày ra trước mắt người xem một vẻ đẹp thuần khiết vừa cứng cáp lại duyên dáng dịu dàng.
Công đoạn làm nguội nhanh đáng kinh ngạc đó đã làm cho lưỡi kiếm uốn thành một đường cong gần như tuyệt mĩ, nhìn không khác gì vòng cùng của vầng trăng khuyết.
Ehiro xoay xoay bàn tay cầm lưỡi kiếm, nhìn từng chi tiết trên đó trước khi cất tiếng: “Hoàn hảo! Đây là thành phẩm đáng tự hào nhất của tôi từ đó tới giờ! Tuy vẫn cần phải mài bén lưỡi kiếm cũng như xỏ chuôi vào, chuyện đó chẳng có gì là khó khăn cả. Thanh kiếm này đã được trời định sẵn là có chất lượng Ngũ phẩm hàng đầu rồi ! Kagami Lily, hãy đặt cho thanh kiếm yêu quý của cô một cái tên đi.”
“Hả? Có phải cô vừa nói là chất lượng hàng đầu sao?!” Lily cũng tiến về phía trước để nhìn ngắm lưỡi kiếm tuyệt đẹp và mê hoặc này, thứ nằm giữ vân kiếm kết nối với ấn kiếm của riêng cô. Một bên thì sáng bóng như gương, bên còn lại thì mờ ảo như sương. Và thứ ánh sáng nó tỏa ra làm cho tim Lily đập rộn ràng khi cô nhẹ nhàng lắc đầu. “Tôi muốn bậc thầy đây đặt tên cho nó.”
“Có lẽ vào một ngày nào đó, thanh kiếm này, chủ nhân nó lẫn người thợ đã rèn ra nó sẽ vang danh thiên hạ. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được khí chất, vẻ đẹp và tâm hồn cô - tất cả đều hợp nhất trong thanh kiếm này. Mọi chuyện Ehiro này làm chỉ là biến lòng mong ước của cô thành sự thật, không hơn không kém. Bởi thế, chỉ có cô mới xứng đáng đặt tên cho nó!” Ehiro trịnh trọng nói và giao kiếm cho Lily.
Những ngón tay mảnh khanh của Lily nhẹ nhàng chạm vào lưỡi thép lạnh lẽo và rực rỡ, như thể bản thân cô có thể nghe thấy tiếng vọng của những ấn kiếm đang kêu gọi mình vậy.
Kế đó, Lily ngẩng đầu lên và trông về hai vầng sáng làm chủ ngày đêm trước khi cúi mặt xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của mặt trăng trên làn nước.
“Mikazuki.” Bình thản và nhẹ nhàng, Lily thốt ra lời ấy.
“Thanh kiếm này đều được ánh trăng lẫn mặt trời rọi chiếu trong công đoạn cuối cùng, kết tinh trong mình tinh túy của bầu trời ban mai và màn đêm u tối. Và trong làn nước, nó hoàn toàn đắm chìm trong ảo ảnh phản chiếu của vầng trăng, thứ đã bao phủ nó trong ánh sáng rực rỡ như mơ. Vì thế, tôi quyết định gọi nó là… Mikazuki.”
Đôi mắt của Lily cũng hiện lên hình bóng của lưỡi kiếm. Tâm hồn cô vốn thuộc về một người con trai, nhưng lại nắm giữ thân xác của Rin, người đàn chị khóa trên dịu dàng và kiều diễm. Đồng thời, trên vai Lily cũng là trách nhiệm đánh thức linh hồn cô ấy. Chẳng phải như thế là một dương hai âm sao? Vậy thì, hãy để Mikazuki theo cô trên cuộc hành trình dài dằng đạc này và tiến về phía trước với tâm tư như vậy!
Bước kế tiếp là mài sắc, lắp chuôi cầm, và làm bao kiếm phù hợp.
Tuy độ khó của những công đoạn này không cao, chúng cũng khá tốn sức. Lẽ dĩ nhiên, Lily cũng ra tay giúp.
Ehiro khắc tên cô trên chuôi lưỡi kiếm và tra nó vào tay cầm. Sau một khoảng thời gian lắp ghép, điều chỉnh và, gia công làm đẹp, thanh kiếm cuối cùng cũng đã hoàn thành. Nó tốn rất nhiều công sức và Lily thậm chí còn phải đánh liều mạng sống thì mới lấy được những nguyên vật liệu cần thiết để làm nên thanh kiếm này!
Là thành phẩm tốt nhất của mình —sau khi được Ehiro rèn sắc, cũng như thêm vỏ, tra chuôi— thanh kiếm này cũng có thể được coi là một cực phẩm. Có thể nói rằng, bản thân cô đã chọn ra loại gỗ và những vật liệu phụ tốt nhất trong kho đồ của mình để tạo ra tuyệt tác này bằng mọi giá.
Khi người làm kiếm trao thanh kiếm vào tay Lily, cô có thể cảm thấy sống mũi mình cay cay trước niềm vui sướng vô bờ bến. Trọng lượng của nó khoảng hơn 120 cân (tương đương với 60 kí). Dẫu là công sức của bản thân cô hay cùng với bậc thầy Ehiro, cô đã phải trả quá nhiều rồi! Bên trong đó còn có Nanako – người đã tự mình hiến thân giúp đỡ trong lúc luyện tập vẽ vân kiếm, đấy là con chưa nói đến lòng mong mỏi của Lily với tiền bối Rin nữa!
Tên kiếm: Mikazuki.
Chiều dài: Ba thước chín (Trong khoảng từ 130 cm đến 160 cm, chiếu theo thước cổ).
Trọng lượng: 127 cân (~63 kí).
Bao kiếm làm từ gỗ sơn bóng có màu tối, tỏa ra phong thái lạnh lẽo như ánh trăng. Trên đó được khắc những bông hoa mẫu đơn vàng và bạc, có thiết kế kiểu cách, được trang trí thêm bằng hình bóng của vài hạt đậu đỏ sáng màu tạo cảm giác u sầu, buồn bã.
Miếng Tsuba được làm từ vàng đen và vài mảnh còn sót lại của thỏi Tamahagane Ngũ phẩm. Nó cực kì cứng và được khắc đúc thành hình cỏ bốn lá với phần rãnh tra lưỡi kiếm đơn giản mà thanh lịch.
Phần chuôi kiếm với chất liệu là gỗ mun được bọc trong lớp vải đen quấn chặt hai phần đầu - cách nhau bằng một khoảng không bọc vải ở giữa, tạo thành tổng cộng mười bảy hình thoi có để lộ ra một chút màu vàng giống như sao trên trời. Số hình thoi lại vô tình trùng khớp với độ tuổi của Lily.
Nhìn một thanh kiếm được chế tác tinh xảo đến vậy, thật khó để Lily có thể giữ cho nhịp tim mình ổn định lẫn sắc mặt đang dần dà nóng lên và chuyển đỏ.
Những ngón tay thon thả của cô lướt theo phần vỏ kiếm mịn và chạm nhẹ vào tấm bảo hộ tay. Kế đó cô cầm lấy chuôi kiếm được thiết kế cho phù hợp với đôi tay nhỏ nhắn của Lily.
“Vung nó thử đi và xem coi có thuận tay không,” Ehiro đứng bên cạnh nói.
“Ừm.” Lily tiến ra chỗ thoáng và hít thở sâu.
“Shing—!” với một ánh chớp sáng rực giữa mặt trời mặt trăng, thanh kiếm sáng bóng đã được tuốt ra khỏi vỏ.
Lily cầm thanh kiếm lên cao. Trong lượng là vừa đủ. Không quá nhẹ đến mức kìm hãm Lily bộc lộ hết sức mạnh, mà cũng chẳng nặng đến độ làm ảnh hưởng đến tốc độ của cô. Kỹ năng rèn kiếm của bậc thầy Ehiro quả hoàn mỹ!
Trong căn phòng, Lily chẳng dám vung kiếm lung tung. Dù gì thì, họ cũng đã làm hỏng mái nhà rồi. Vô tình thay, một một bông hoa lê nhỏ nhắn bị gió ngoài trời thổi vào đang từ lỗ hổng trên hiên từ từ rơi xuống.
Lily di chuyển thanh kiếm lên trên, theo hướng rơi của đóa hoa lê. Cánh hoa ấy chầm chậm đu đưa và chạm vào lưỡi kiếm. Âm thầm và lặng lẽ, nó ngay lập tức bị cắt ra làm đôi nhưng vẫn giữ nguyên quỹ đạo bay .
“Cắt ngọt thật,” Ehiro nhỏ giọng nói, thể hiện sự hài lòng với độ sắc bén của thanh kiếm.
Kế đó, Lily vung nó nhè nhẹ, và trong không gian vang lên tiếng kim loại êm tai như thể không khí cũng không thể giữ nguyên hiện trạng khi lưỡi kiếm lướt qua. Cảm giác vừa vặn lúc vung kiếm hoàn toàn phù hợp với Lily.
Đến lúc này, Lily chuyền vào trong lưỡi kiếm một phần linh lực Nguyền Kiếm Cơ của mình. Vân kiếm cùng ấn kiếm do chính tay cô vẽ dần dần tích tụ đầy thứ xích linh kia, và ngay cả không gian xung quanh cũng bị sự chuyển dời của dòng năng lượng ảnh hưởng tạo thành hình dáng giống những đóa hoa bỉ ngạn, làm tăng thêm chút nét đẹp mê hồn cho thanh kiếm vốn đã rất tinh xảo và sỡ hữu độ sắc bén kinh hoàng.
“Đúng nó rồi!” Lily mừng rỡ thốt lên.
“Dù chỉ mới được rèn, nhưng tôi thấy lại nó như đã đợi tôi từ rất lâu rồi!
“Vẻ đẹp say đắm cùng sự mong mỏi ấy như là một phần mở rộng khác của mình vậy! Nó như một phần của tôi vậy!”
“Đây là— thanh Nguyền kiếm đầu tiên của Lily này, Mikazuki!”
P/S: Seiwa Tamashi không thích điều này.
Nặng còn hơn Phương Thiên Hỏa Kích của Lã Bố nữa. Miếng bảo vệ tay nằm giữa chuôi và lưỡi kiếm.