Mai Kitsune Waifu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN-Arc 1: Cao trung (Chap 1 --> 100) - CHƯƠNG 96: Thiết sa chưởng

Trans + Edit: Hz

=======================

CHƯƠNG 96: Thiết sa chưởng

Đây là lần đầu tiên Trịnh Tiểu Lâm đến tỉnh H.

Hồi hắn còn ở Quảng Châu, hắn toàn cắm rễ ở võ đường là chính, rất hiếm khi ra ngoài.

Ban đầu, hắn chỉ là một tên côn đồ cỏn con. Nhưng rồi, trong một trận đánh nhau, hắn lỡ tay đâm người khác.

Lúc đó, hắn rất sợ, sợ đến mức không nhận ra rằng kẻ mà hắn đâm thực ra vẫn chưa chết. Vậy nên, hắn trốn chạy khỏi quê hương của mình, chạy đến Quảng Châu.

Cuối cùng thì, nhân duyên đến, hắn bái sư học võ tại trước cửa sư phụ mình.

Dưới sự giới thiệu của sư đệ mình, hắn đến tỉnh H và được ở trong căn phòng KTV rộng lớn, sang trọng này. Trịnh Tiểu Lâm cảm thấy như một tên nhà quê lên tỉnh, mọi thứ quá mới lạ với hắn.

Nhất là hai mỹ nhân đang ở bên cạnh hắn… thân hình của họ quá nóng bỏng, bề ngoài quá xuất chúng.

Trịnh Tiểu Lâm có hơi khó tưởng tượng nổi, mặc dù hắn đã đến thăm nhiều nhà chứa ở Quảng Châu, nhưng những nữ nhân ở đó không ai sánh bằng được với những cô gái này!

Hai nữ nhân này, thật xinh đẹp…

Thấy bộ ngực mấp mé cùng với cặp đùi đầy đặn của họ, Trịnh Tiểu Lâm không khỏi nuốt nước miếng.

“Lam thiếu gia, đây là người mà tôi mạnh mẽ tiển cử đến với cậu, Trịnh Tiểu Lâm, Trịnh sư phụ.”

Mã Uy đang ngồi giữa 2 cô nàng, hường thụ cảm giác được vây quanh bởi những mỹ nữ. Hắn vừa phì phèo điếu thuốc trên miệng vừa nói với Lam Hòa ở đối diện mình.

“Nhìn đi nhìn lại thật can trường và mạnh mẽ.”

Lam Hòa cũng đang ngồi trên một chiếc sofa. Một mỹ nhân xinh đẹp trăm người có một đang ngồi trên đùi hắn, bón nho cho hắn.

Bên trong Đế Hào Ngu Nhạc Thành này, chỉ cần có tiền, là có thể hưởng thụ cảm giác được đối xử như những bậc đế vương.

Nhất là khi Đế Hào Ngu Nhạc Thành này lại là một trong những sản nghiệp của nhà họ Lam nữa, vậy nên, Lam Hòa hiển nhiên là có thể thoải mái phung phí, hưởng thụ rồi.

Một tay của Lam Hòa luồn vào bên trong quần áo của mỹ nhân đó, vừa không ngừng xoa bóp vừa cười nói.

“Chỉ có điều, võ công của cậu ấy thế nào, tôi vẫn chưa biết.”

“Nếu cậu chưa tin tôi, vậy thì Lam thiếu gia có thể tìm tên nào đó cho anh ấy thử.”

Mã Uy liền nói, “Tôi không có nói quá đâu, Trịnh sư phụ, chính là người mạnh nhất mà tôi từng gặp cho đến giờ.”

“Mặc dù tình bạn giữa tôi với anh Mã rất tốt, nhưng tình bạn là tình bạn, còn làm ăn là làm ăn.”

Lam Hòa nói, vỗ mông mỹ nhân trong vòng tay hắn.

“Đi đi, gọi Pierce đến đây.”

“Vâng, Lam thiếu gia.”

Mỹ nhân đó lập tức xoay bờ mông giòn xốp của mình, vừa đi vừa lắc mông.

“Pierce này là đội trưởng đội bảo vệ của Ngu Nhạc Thành chúng tôi.”

Lam Hòa giải thích. “Là một võ sĩ quyền anh. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã từng tham dự rất nhiều trận đấu quốc tế, và có cả thứ bậc nữa. Anh ấy là đấu sĩ dày dặn nhất ở đây. Sao chúng ta không thử để Trịnh sư phụ trao đổi chút võ nghệ để luyện tập kỹ năng nhỉ?”

“Trịnh sư phụ, cậu thấy thế nào?”

Mã Uy không dám thờ ơ vị võ sư mà hắn đã mời đến.

Tên này là cây kiếm tiền của hắn mà!

“Không vấn đề.”

Tên Trịnh Tiểu Lâm đó vừa nhai trái nho vừa liên tục gật đầu.

Đánh nhau là thứ mà hắn giỏi nhất.

Hơn nữa, qua đó, hắn còn có thể biểu diễn chút năng lực của mình trước những mỹ nhân này nữa.

“Vậy Trịnh sư phụ phải vất vả rồi.”

“Không phải khách sáo.”

Trịnh Tiểu Lâm vẫy vẫy tay rồi đứng lên.

Vào lúc này, cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông da trắng cao to diện bộ vét đen, vừa kêu lên vừa bước qua cánh cửa.

“Lam thiếu gia, cậu muốn tôi sao?”

Nghe được những lời này của người đàn ông da trắng này, mặt mọi người trong căn phòng riêng đều trông rất lạ, cùng nhìn vào Lam Hòa, nghĩ.

Lẽ nào, cậu Lam thiếu gia này và người đàn ông này lại có sở thích đặc biệt sao?

“Cái đệch! Làm tôi tìm anh đấy!”

Lam Hòa lập tức quát, “Pierce, nếu tiếng phổ thông của anh không được tốt thì đừng có mà nói chuyện! Tôi đang tìm anh, chứ không phải muốn anh, HIỂU CHỨ?”

“Oh, hiểu rồi, là cậu tìm tôi. Vậy, giờ cậu chưa muốn tôi sao?”

Người đàn ông da trắng Pierce này nhìn Lam Hòa như thể đang phải chịu oan ức.

“Muốn con em ông! 2 từ đó khác nghĩa nhau đấy, hiểu không!”

Lam Hòa muốn điên lên.

“Cái này…. Oh, NO, tiếng Trung thật phức tạp.”

Pierce nói nửa giọng nước ngoài.

“Lam thiếu gia, vậy sao cậu lại muốn tôi…. ờm, tìm tôi? Giống với lần trước sao, cho tôi nếm hoa cúc của cậu?”

Những lời đó khiến sắc mặt của mọi người càng lạ hơn.

“DM, đấy là hồi bổn thiếu gia cho anh nếm trà hoa cúc! Đừng có mà ăn nói nhập nhằng như thế, được chứ!”

Lam Hòa nổi trận lôi đình.

“Sao cậu lại nói vậy?”

Pierce lại càng kỳ quái thêm, “Chẳng lẽ hoa cúc không phải là hoa sao?”

Những mỹ nhân ở đó đều không nhịn được cười, té ra cười.

Mã Uy còn đập của đùi, cười nói.

“Hahaha, Lam thiếu gia, người này thú vị đó, anh ấy nghĩ rằng hoa cúc rất ngon, hahaha!”

“Anh đang cười tôi?”

Thật không ngờ rằng, Pierce trông có vẻ ngu ngốc một phút trước lại đột nhiên quay đầu. Sát khí bùng ra khỏi mắt hắn khi hắn nhìn vào Mã Uy.

Mã Uy lập tức ngưng cười.

“Yo…. Xem ra anh chàng này nổi giận rồi.”

“Pierce, tôi tìm anh không phải để uống trà hoa cúc, mà là để đánh nhau.”

Nói xong, Lam Hòa chỉ vào Trịnh Tiểu Lâm đang đứng đối diện.

“Đối thủ của anh là hắn. Nếu thắng, phần thưởng 10 000 tệ sẽ thuộc về anh.”

“10 000 sao? Quá ít!”

Pierce không nhịn được mà bĩu môi, “Còn chả đủ để chơi ở đây 1 đêm nữa.”

“DM, khẩu vị của anh đang ngày càng lớn hơn rồi đấy!”

Miệng Lam Hòa méo xệch.

“Đánh hắn đi rồi tôi cho anh 50 000!”

“Tuyệt! Lam thiếu gia, xem Pierce này đây!”

Pierce liền cười vài cái, nắm chặt nắm tay và đứng trước mặt Trịnh Tiểu Lâm.

Trịnh Tiểu Lâm không thấp, hắn cao gần 1m8.

Nhưng, đứng trước Pierce cao gần 1m9, người đầy cơ bắp, hắn đột nhiên trông thật nhỏ bé.

“Ê, ê…. 50 000 của ta, chuẩn bị khóc đi!”

Nói xong, hắn tung một cú đấm mạnh mẽ vào Trịnh Tiểu Lâm ở đối diện.

Cú đấm này xé gió, mang theo tiếng rít của không khí, nghe rất đáng sợ. Chỉ nhìn vào thôi cũng thấy sức mạnh và tốc độ của cú đấm này đáng sợ đến thế nào rồi.

Nhưng Trịnh Tiểu Lâm chỉ với một bước chân đã có thể dễ dành tránh cú đấm móc trái tàn bạo này.

“Phụt!”

Cú đấm này đánh thẳng vào mặt của tên đàn em của Mã Uy. Tên đàn em này ngay lập tức rên rỉ. Người hắn bay từ sau sofa lên trước sofa, ngã vào sofa.

Thấy cảnh này, Mã Uy không ngậm được mồm, nghĩ, tên Pierce này quá mạnh!

“Tứ chi phát triển.”

Trịnh Tiểu Lâm đứng ở bên cạnh lại chế nhạo.

“Nếu ngươi là đàn ông, thì đừng có chạy!”

Pierce hét lên và lao đến cùng với nắm đấm của mình.

Lần này, Trịnh Tiểu Lâm không tránh nắm đấm hung bạo của Pierce thật. Bàn tay trái của hắn đưa lên, đón lấy nắm đấm hung bạo đang đến của Pierce.

“Rắc!”

“Aaa!”

Tay phải của Pierce vặn vẹo một cách kỳ lạ. Thật không ngờ rằng hắn lại bị Trịnh Tiểu Lâm đánh cho gãy tay!

Thiết Sa Chưởng của Trịnh Tiểu Lâm thuộc ngạnh khí công, cương đấu với cương, Pierce hiển nhiên không phải đối thủ của hắn.

Trịnh Tiểu Lâm vung vẩy tay nói.

“Có sức mà không biết dùng. Vậy ngươi còn giữ tay làm gì nữa?”

Nói xong, hắn bỗng đến gần trước mặt Pierce , tàn độc tung chưởng vào cánh tay trái của Pierce .

Tiếng xương vỡ vang lên, Pierce đau đến mức ngất đi.

Đấu sĩ quyền anh vốn là cấp 7 – 8 này lại không thể đánh thắng Trịnh Tiểu Lâm trong một trận mặt đối mặt và lập tức bị đo ván.

Lam Hòa lập tức thấy hưng phấn.

“Đánh hay lắm!”

Mã Uy cũng không nhịn được mà vỗ tay, khen thưởng.

“Để chê cười rồi.”

Trịnh Tiểu Lâm cụm tay với Mã Uy, rồi, không thèm nhìn Pierce lấy một cái, ngồi lại lên sofa. Rồi hắn quành tay lên hai mỹ nhân, và học theo hành động của Lam Hòa, bắt đầu âu yếm họ.

Lam Hòa gọi 2 người đàn ông mặc vét đen khác đến, kéo Pierce đi.

Về thương thế của Pierce thì, hắn quá lười để mà quan tâm.

Hiện hắn đang rất hưng phấn.

“Trịnh sư phụ, quả không hổ là truyền nhân của Thiết Sa Chưởng, đúng là lợi hại mà!”

“Lam thiếu gia lại chê cười tôi rồi, đây chỉ là chút trò vặt thôi, không thể sánh được với sư phụ tôi.”

Trịnh Tiểu Lâm có chút đắc ý trong tim.

Quả nhiên, quyết định xuống núi lần này của mình là đúng đắn. Cái tên được sư đệ mình giới thiệu dễ dàng cho mình 50 000 tệ.

Chỉ mỗi việc đánh một kẻ thôi mà mình đã được đối đãi tốt đến thế này rồi.

Lòng dạ Trịnh Tiểu Lâm dao động. Hắn muốn ở mãi trong thành phố Bắc Long này, không muốn quay về.

Hắn chẳng mảy may có chút suy nghĩ về việc quay về võ đường.

Ở đây, hắn có thể đánh người khác để kiếm tiền, còn cả vui vẻ với phụ nữ và được hạnh phúc nữa!

“Lam thiếu gia, người mà tôi, Mã Uy này tìm cho cậu, không hề yếu kém, đúng chứ?”

Mã Uy khoái trá vừa nói vừa hít điếu thuốc.

“Vì nơi này là lãnh địa của Lam thiếu gia, sao chúng ta không để Trịnh sư phụ của chúng ta được hưởng thụ sự đối đãi của bậc đế vương nhỉ? Chúng ta cũng có thể bàn riêng công chuyện của chúng ta nữa, cậu nghĩ sao?”

“Tốt, tốt, Trịnh sư phụ, mời hưởng thụ ở đây đi. Carry, Lisa, 2 người phục vụ Trịnh sư phụ cho tốt đó, hiểu chưa? Nếu các người mà phục vụ không tốt, thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Ài, Lam thiếu gia đừng lo, xin cứ để cho chúng tôi!”

“Vâng, vâng, Trịnh sư phụ, người anh thật rắn chắc đó!”

Hai mỹ nhân đó lập tức quấn quýt vào người Trịnh Tiểu Lâm.

Trịnh Tiểu Lâm chìm đắm trong cơ thể mềm mại và êm ái của họ. Nhưng còn Lam Hòa và Mã Uy thì đi ra khỏi phòng cùng nhau, vào trong một căn phòng nhỏ nhưng yên tĩnh hơn.

“Lam thiếu gia, cậu nghĩ sao, người này đã đủ thỏa mãn cậu chưa?”

“Không tồi, trông đáng tin đấy.”

Lam Hòa gật đầu, “Miễn hắn khử được Lưu Dịch, vậy thì tôi sẽ có 90% tán đổ được Mộ Dung Điệp.”

“Nhưng anh gọi tôi ra đây, là vì cái gì?”

“Lam thiếu gia, mời.”

Mã Uy mời một điếu thuốc cao cấp.

“Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”

Lam Hòa mỉm cười, “Tôi là người tốt. Tôi không hút thuốc, không uống rượu. Nếu anh, anh Mã, có điều gì muốn nói, vậy thì cứ nói ra đi.”

“Vậy được rồi.... thực ra, tôi chỉ muốn biết tại sao cấp trên dạo gần đây lại nghiêm ngặt với chúng tôi quá thôi? Hắc Long Bang dạo gần đây phải giảm hoạt động lại.... điều này, không tốt cho sự phát triển của địa bàn chúng tôi.”

Lam Hòa có một người cậu là quan chức cấp cao của cảnh sát, vậy nên, Mã Uy mới muốn thăm dò tin tức từ Lam Hòa.

“Vấn đề lần trước, khi chúng ta bao vây Lưu Dịch, quá lớn.”

Lam Hòa nói, “Hơn nữa, tên thủ phạm trong vụ thảm án 531 đã lần trốn trong thành phố Bắc Long của chúng ta. Vậy nên, an ninh đã được thắt chặt hơn!”

Tim Mã Uy lập tức đập thình thịch.

Tên thủ phạm của vụ án 531.... tên tâm thần bắt cóc giết người hàng loạt, kẻ đã bắt cóc, hãm hiếp những nữ sinh và rồi giết họ diệt khẩu sao?

Bảo sao.... dạo gần đây thành phố Bắc Long lại nghiêm ngặt đến thế.

“Nói tóm lại, anh phải hoạt động ít đi một thời gian. Anh chỉ cần trừ khử Lưu Dịch thôi. Khi nào thì Trịnh Tiểu Lâm định bắt đầu đấy?”

“Vì cậu đã muốn chuyện này im lặng, vậy nên nếu xử nó ở quanh trường thì không hay.... Đợi đến 1 tháng 10 đi , tôi sẽ gửi người theo dõi nó. Đợi khi nào có cơ hội, tôi sẽ cho Trịnh Tiểu Lâm giết nó!”

(Hz: khoảng gần 33 triệu) (Hz: khoảng hơn 164 triệu chút) (Hz: Quốc khánh, ngày mà trường của Mã Viện Viện tổ chức cuộc thi thể thao mùa thu)