Mai Kitsune Waifu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN-Arc 1: Cao trung (Chap 1 --> 100) - CHƯƠNG 82: Con lừa con, chạy nhanh!

CHƯƠNG 82: Con lừa con, chạy nhanh!

Mộ Dung Điệp thấy cô đang đứng một mình trên một con đường dài. Có nhiều tên bặm trợn ở trên đường.

Những tên đó đang cố đuổi theo cô. Cô hoảng sợ, vừa điên cuồng chạy vừa tìm kiếm chú Vương của cô.

Chỉ cần có chú Vương… Mọi chuyện đều sẽ ổn cả…

Điều này vẫn luôn đúng.

Nhưng sau khi chạy được một hồi lâu, Mộ Dung Điệp tuyệt vọng.

Chú Vương đâu rồi….

Trên con đường này, ngoài cô ra thì chỉ còn lũ người xấu kia đang đuổi theo cô thôi.

Không có nơi nào để cô trốn hết….

“Ai đó cứu tôi với…”

Mộ Dung Điệp không kiềm được mà khóc. Cô đang rất sợ hãi.

“Nếu có ai đó có thể cứu tôi, tôi sẽ cưới người đó…”

Cô cầu nguyện.

Ngay vào lúc đó, một chàng trai cưỡi trên một con tuấn mã cao lớn, chạy từng bước, đến từ một bên đường.

“Công chúa của ta, ta đến cứu em đây.”

Nói xong, chàng trai đưa tay đến cô.

Mộ Dung Điệp ngẩng đầu nhìn chàng trai đó.

Tận sâu trong tim, cô có chút ngạc nhiên.

Anh ấy…. Không phải là Lưu Dịch sao…

Chẳng lẽ Lưu Dịch là chàng bạch mã hoàng tử của mình sao…

Nhưng tại sao anh ấy lại không mặc bộ đồ của hoàng tử mà lại…. Là một bộ đồng phục cũ nát chứ?

“Nhanh lên ngựa đi, công cháu của ta, chúng sẽ sớm bắt kịp chúng ta mất!”

Giọng Lưu Dịch cũng trở nên rất quấn hút, thúc giục cô.

“V,vâng …”

Mộ Dung Điệp gật đầu.

Cô nhắc nhở bản thân về lời cầu nguyện sẽ cưới người cứu cô…

Khuôn mặt dễ thương của cô bỗng trở nên đỏ chót.

Chuyện này… có hơi xấu hổ.

“Nhanh lên! Công chúa của ta, đừng do dự nữa! Hãy trở về lâu đài cùng ta! Và trở thành hoàng hậu của ta!”

Nghe được những lời của Lưu Dịch, Mộ Dung Điệp vô cùng bồn chồn.

Nhưng trốn thoát quan trọng hơn. Vậy nên cô đưa tay ra và nắm lấy bàn tay của Lưu Dịch.

Ngay lúc đó, một mũi tên đột nhiên bay ra, xuyên qua ngực Lưu Dịch.

“Phụt!”

Máu bắn lên mặt Mộ Dung Điệp, lập tức khiến cô hoảng hốt tỉnh dậy.

“A!”

Mộ Dung Điệp hét lên, mở mắt ra.

Máu và những tên người xấu kia đều đã đi mất.

Bầu trời tối đen, nhưng có một biển quảng cáo khổng lồ ở trước mặt cô, tỏa ra ánh sáng neon.

Cảm thấy xung quanh cô có chút lạnh lẽo, cô không khỏi sợ hãi rùng mình.

Nhưng bên dưới mình lại mềm mềm…

Mộ Dung Điệp không kiềm được mà nhìn xuống, nhận ra rằng cô đang ở trên chân của Lưu Dịch. Toàn thân cô đang ở trong một tư thế rất mờ ám, người thì nằm trên người cậu còn măt thì đặt trên vai trái của cậu.

Trời ơi…

Sao lại thành ra là mình nằm trên người Lưu Dịch được cơ chứ…

Nhưng rồi cô nhanh chóng nhờ lại rằng họ đang bị một lũ găng-xtơ bao vây và Lưu Dịch đã đưa cô chạy trốn.

Hơn nữa, hình như là Lưu Dịch đã bị chém!

Mộ Dung Điệp vội quay qua xem, đúng thật là, trên vai phải Lưu Dich có một vết thương thấy mà kinh.

Bộ quần áo bò mới mua đã bị cắt, bên trong be bét máu.

Thực ra, máu chảy ra từ vết thương đã bị chặn lại, nên vết thương của Lưu Dịch đã được điều trị rất tốt.

Khả năng trị thương của yêu tộc luôn rất cao. Mặc dù Lưu Dịch là một con người, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà cậu lại trời thành một người tu yêu.

Bởi vậy mà cậu cũng có được khả năng đặc trưng của yêu tộc.

Khi Mộ Dung Điệp nhìn vào vết thương của Lưu Dịch, tim cô bỗng thắt lại như thể cô đang thấy rất đau.

Lưu Dịch… bị thương là vì mình.

Cô gái này vẫn nghĩ rằng mục tiêu của những tên găng-xtơ đó là cô.

Thế nhưng, mối bất hòa giữa Lưu Dịch và Lam Hòa quả thật thì một phần nguyên nhân là cô. Nên có thể nói rằng, Mộ Dung Điệp cũng có một phần trách nhiệm trong đó.

Lúc này, Lưu Dịch đang yên lặng nằm đó. Hơi thở nhẹ nhàng của cậu khiến ngực cậu hơi nhấp nhô.

Dường như là cậu đang ngủ ngon lành.

Mộ Dung Điệp nhìn Lưu Dịch đang ngủ, bỗng nhiên thấy rằng cậu đáng yêu nhất là vào lúc này.

Lưu Dịch lúc bình thường thật muốn làm người khác tức chết đi mà.

Cái tên này…

Bổn tiểu thư luôn đối xử tốt với hắn, nhưng tại sao hắn lại luôn đối xử với mình như đối với bạn bè vậy.

Chẳng lẽ bổn tiểu thư lại không thu hút hắn sao?

Là bởi thái độ bình thường của mình quá cứng rắn sao?

Nếu thế thì mình có thể thay đổi….

Nhưng nếu mình thay đổi, liệu mình sẽ thu hút được hắn chứ?

Thế nhưng, tình khí này thì sao chứ, những tên con trai khác vẫn bu xung quanh mình và coi mình như công chúa, vậy thì có sao chứ?

Ngày Valetine, mình luôn nhận được cả đống hoa và sô cô la…

Vậy thì rốt cuộc thì lý do là gì cơ chứ…

Lẽ nào là do ngực mình nhỏ quá sao?

Mộ Dung Điệp nhìn vào bộ ngực của mình, rồi nhớ lại hai quả bưởi quyền lực của Vương Lạc Lạc; cô không khỏi thở dài.

Ai, đây là do bẩm sinh rồi, bổn tiểu thư đâu có làm gì được đâu….

Sử dụng silicon thì sao nhỉ?

Hừm, không đời nào, tự nhiên là nhất! (Hz: chuẩn, tự nhiên iz da best)

Lưu Dịch đáng ghét, anh không thể tỉnh dậy rồi nói cho bổn tiểu thư tại sao anh lại không thích ta sao?

Nếu bổn tiểu thư thay đổi được, vậy thì ta sẽ đổi!

Mộ Dung Điệp có chút chán nản và vô thức đập vào ngực Lưu Dịch bằng nằm tay cô.

“Khụ khụ….”

Đột nhiên bị Mộ Dung Điệp đập, Lưu Dịch ho vài cái rồi mở mắt ra.

Cậu và Mộ Dung Điệp lập tức ngẩn tò te nhìn nhau.

“A!”

Mộ Dung Điệp đột nhiên kêu lên, nhớ ra rằng cô vẫn còn đang ngồi trên người Lưu Dịch, cô lập tức đỏ mặt, cuống quýt bò ra khỏi Lưu Dịch.

“Ahem…ừm… chào buổi tối…”

Mộ Dung Điệp đột nhiên không biết phải nói gì nữa.

“Ừm… chào buổi tối…”

Lưu Dịch cũng có hơi đờ đẫn, nghĩ bụng.

Kiểu chào hỏi gì đây?

“Sao chúng ta lại ở đây…?”

Mộ Dung Điệp cũng nghĩ rằng kiểu chào hỏi này có hơi kỳ quặc, nên nhanh chóng đổi chủ đề.

“Hình như là chúng ta đã trốn thoát đến đây…”

Lưu Dịch cũng chẳng nhớ rõ.

Khi mình thấy choáng váng, hình như là mình đã ngất đi…

Chắc đây là do nhân cách kia của mình rồi…

Mong rằng cậu ta không dùng biện pháp mạnh quá…

Giờ không phải lúc để hỏi Lâm Đồng. Mình sẽ hỏi tỷ ấy về chuyện nà sau.

“Cậu… có đau không…”

Sau khi Lưu Dịch đã ngồi dậy, Mộ Dung Điệp thấy được vết thương trên vai phải cậu, không nhịn được mà hỏi.

“Không còn đau nữa. Ổn cả rồi.”

Lưu Dịch mỉm cười.

Giờ cậu như một con quái vật nhỏ vậy. Năng lực tự trị thương quá mạnh.

Cậu vẫn còn là con người chứ…

Điều này lúc này vẫn còn khó nói được.

“Đừng nói dối! Ngươi thật giỏi khoác lác!”

Mộ Dung Điệp không nhịn được mà quát, “Bị một con dao chém, máu phun ra, vậy mà ngươi vẫn còn nói là không sao sao? Ngươi nghĩ mình là ultraman chắc?!”

“Tôi không sao thật mà… khả năng tự hồi phục của tôi đã rất tốt kể từ bé rồi…”

Lưu Dịch chỉ vào vết thương của mình, nói , “Không tin thì chạm thử vào xem!”

“T,ta không muốn chạm vào nó!”

Mộ Dung Điệp sợ hãi, nghĩ.

Mình sẽ không động vào!

Dọa mình sợ chết mà…

Hình như cô có hơi sợ máu…

“Vậy giờ thì sao…. Ta không dám đi ra ngoài…”

Nghĩ lại về khung cảnh máu me hồi chiều, Mộ Dung Điệp không khỏi thấy rùng mình.

“Gọi điện xem…”

Lưu Dịch nói, “Bảo người nhà cậu gọi ai đó đến đón cậu.”

“Điện thoại của ta… Lạc Lạc cầm rồi…”

Mộ Dung Điệp nhớ lại lúc cô thay đồ, cô đã đưa điện thoại của mình cho Vương Lạc Lạc.

“Dùng của tôi đi.”

Lưu Dịch rút điện thoại ra, nhưng lại bị sốc vì biết được rằng điện thoại cậu đã bị vỡ ra thành từng mảnh.

“Đệch… nó biến thành kim cương rồi…”

Lưu Dịch sờ vào những mẩu linh kiện đó, muốn khóc mà chẳng ra giọt nước mắt nào.

Trận chiến hồi chiều quá căng, khiến cho chiếc điện thoại này bị vỡ vụn… 

M* nó… mua nó mất mấy trăm!

Bố bị lừa rồi, buồn quá…

“Thế chúng ta làm gì giờ…”

Mộ Dung Điệp có chút tuyệt vọng… lần này, hỏng thật rồi…

“Tôi sẽ đưa cậu về…”

Lưu Dịch sờ túi, nói, “Tôi có khoảng 20 tệ.”

“Chẳng đủ…”

Mộ Dung Điệp lườm Lưu Dịch, “Nhà ta ở Sơn Thủy trang viên… chừng này tiền còn chẳng đủ để qua cổng ấy…”

“Oh, ở ngoại ô Giang Bắc sao…”

Lưu Dịch biết Sơn Thủy trang viên này.

Hình như nó là khu biệt thự rất lớn…

Cậu nghe nói rằng nó cũng là một trong những sản nghiệp của nhà Mộ Dung.

Hóa ra là Mộ Dung Điệp sống ở đó…

Nơi đấy khá xa. Đi bằng taxi chắc cũng phải mất khoảng 100 tệ!

“Chúng ta làm gì giờ…chúng ta xong rồi…”

“Để tôi cõng cậu về…”

Lưu Dịch đề nghị.

Cậu thấy rằng thể lực của cậu cũng gần như hồi phục hoàn toàn. Vậy nên cõng Mộ Dung Điệp về chắc cũng không sao hết.

“Ngươi đùa ta đấy à?”

Mộ Dung Điệp ngạc nhiên nhìn cậu, “Từ khi nào mà ngươi trở nên hài hước vậy?”

“Không… tôi nói thật đấy.”

“Thôi đi, đi taxi cũng cũng phải mất khoảng 100 tệ (Hz: Hơn 300k VNĐ chút) đấy, ngươi định cõng ta sao?”

Mộ Dung Điệp không tin lời Lưu Dịch.

“Nếu ngươi định chạy trên đường, ngươi sẽ kiệt sức và ngã xuống đấy.”

“Không cần lo… thể lực của tôi thực ra rất tốt đấy.”

Lưu Dịch đứng lên, vỗ ngực nói, “Cho tôi chạy từ Đông sang Tây thành phố Bắc Long này cũng không sao hết.”

“Ngươi nói dối…”

“Không tin sao, vậy thì cá cược đi!”

Lưu Dịch nói, “Nếu tôi không chạy được, tôi hứa sẽ làm một việc cậu bảo. Nếu chạy được vậy thì cậu sẽ làm 1 việc mà tôi nói!”

“Oh? Thật sao?”

Mắt Mộ Dung Điệp sáng lên.

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy thì ngươi còn đợi gì nữa? Đi! Nhanh ngồi xuống đi!”

“Ừm… nếu cậu thắng, cậu định bảo tôi làm gì…”

Lưu Dịch ngờ ngợ có gì đó sai sai.

“Hehe… ta không nói đâu…”

Mộ Dung Điệp đột nhiên khúc khích.

Lưu Dịch chẳng nghĩ ra gì hết.

Ông nội đã nói. Tâm trí phụ nữ là thứ khó đoán nhất.

Mộ Dung Điệp, nhìn Lưu Dịch, người đang ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nghĩ bụng.

Hừm, hừm, khi nào ngươi thua, bổn tiểu thư muốn ngươi theo đuổi ta!

Đến lúc đó, ta sẽ tàn nhẫn xỉ nhục ngươi!

Ai bảo ngươi kiêu ngạo thế!

“Nào!”

Lưu Dịch ngồi xổm, vỗ vỗ lưng.

“Người ngươi nhỏ quá, có thật là ngươi làm được không vậy?”

“Đừng coi thường người khác, được chứ! Tôi còn cõng Vương Lạc Lạc vừa chạy trên sân được mà!”

“Ý ngươi là ngực bổn tiểu thư nhỏ quá, đúng không?”

“Hả? Tôi chỉ muốn bảo cậu cứ lên đi mà…”

Lưu Dịch muốn khóc, nghĩ.

Sao cô gái này cứ luôn quá nhạy cảm với ngực cổ vậy…

“Hm, …tốt hơn là vậy đi!”

Mộ Dung Điệp nói, trèo lên lưng cậu rồi kiêu ngạo nói vào tai cậu.

“Nhưng ngươi vừa nói là Vương Lạc Lạc béo… bổn tiểu thư sẽ nói với em ấy việc này. Ngươi gặp đen rồi!”

“Ông nội tôi nói… chúng ta phải có nghĩa khí…”

“Bổn tiểu thư không biết ông nội người! Đi, đi, con lừa con! Nhanh đã đường đi!”

Đệch!

Sao bé này lại nghĩ y như Vương Lạc Lạc vậy? Cả 2 đều gọi mình là con lừa con…

Thật không công bằng!

Mặc dù Lưu Dịch càu nhàu trong tim, nhưng cậu vẫn đứng dậy, chuẩn bị đi.