Mahoutsukai no Konyakusha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3442

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 1 - Chương 03

Trans: Sleepy Rabbit

--------------

Như vậy, tôi đã trải qua những ngày mà bạn có thể nói là huy hoàng về một mặt nào đó, nhưng theo một nghĩa khác, nó cực kì vô ích. Đã bốn năm kể từ khi tôi nhớ lại 『tôi』và đó cũng là lúc tôi gặp chàng trai ấy, ngay khi gần đến ngày sinh nhật thứ bảy của mình.

Agedilus Von Lancent

Chàng trai ấy, với cái tên mà khiến người ta dễ cắn vào lưỡi như vậy chính là Pháp sư Trưởng của đất nước chúng tôi, là người bạn thuở nhỏ và cũng chính là vị hôn phu của tôi.

Đúng vậy, Pháp sư Trưởng lận đấy. Cậu ấy là người nắm giữ ma lực lớn nhất cả nước, và như đã nói trước đó, cậu ta cũng chính là một trong những đồng đội của anh hùng, là niềm hy vọng cuối cùng của quốc gia chúng tôi.

Nó nghe vớ vẩn thật đúng không, tôi cũng muốn nói vậy lắm đấy. Nhưng không may, sự thật vẫn là sự thật, tôi buộc phải đối mặt với nó mà thôi.

Hắn ta bây giờ trông cực kì cực kì cực kì đẹp luôn đấy. Vài người sẽ ý kiến tại sao lại sử dụng từ “đẹp” cho đàn ông, nhưng tôi không biết phải dùng từ nào thích hợp hơn để miêu tả hắn cả. Bạn biết không, khuôn mặt của hắn rất đẹp, đẹp đến nỗi mà hắn còn có thể sánh được với công chúa, người được xem như là một viên bảo ngọc sống của quốc gia đấy.

Mái tóc ngắn đen nhánh của hắn đẹp óng ả tự nhiên mà không có chút keo vuốt hay dầu hỏa gì trên đó. Và đôi mắt đầy vẻ bí ẩn của hắn như được đúc từ những tia nắng ban mai vậy, một sự kết hợp tuyệt đẹp giữa hai màu cam tím. Chiếc mũi cao, thon và một đôi môi mỏng màu hơi tím, xinh những cánh hoa. Làn da trắng nõn như thể nó đã quên mất cách cháy nắng. Từng phần của hắn ta đều thật hoàn hảo, hắn ta thật sự là một người đẹp với ngoại hình lưỡng tính, hắn cứ như là nhân vật chính trong những bản tình ca của những cô tiên đêm vậy.

Thật lạ là khi mỗi lần nói về hắn là tôi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Tại sao hắn lại có làn da đẹp như thế mà không cần làm gì cơ chứ? Tại sao tóc của hắn ta lại óng ả đến thế? Tôi cá chắc chắn hắn chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác bị mụn hay tóc bị hư tổn bao giờ đâu.

Bộ hắn có biết tôi đã cực khổ thế nào không- thật ra, cũng không sao đâu. À không, nó có sao đấy nhưng tôi sẽ nói về nó sau. Bởi vì trong đầu tôi luôn có một câu hỏi mà tôi không biết đã hỏi nó bao nhiêu lần và nó khiến tôi rất buồn lần mỗi lần nghĩ về nó, “Mình có cần phải ca ngợi hắn không?”, nhưng dù sao đi nữa, sự thật vẫn là sự thật.

Mấy chuyện tôi nói nãy giờ có vẻ hơi lan man nhỉ?

Cái mà tôi đang muốn nói đến ở đây là: Tại sao một người như cậu ấy lại trở thành hôn phu của tôi? À thì...tôi nên bắt đầu thế nào nhỉ. Có vài chuyện không hay đã xảy ra. Nếu tôi mà kể ra thì chắc đến sáng mai mới xong mất, và dù sao nó cũng không thú vị gì mấy đâu.

Bố tôi, người đứng đầu của gia đình Adina, là Ủy viên bộ Ma Đạo Sư và người đã trở thành bố của Agedilus, gia trưởng của gia đình Lancent, là một trong những pháp sư hoàng gia. Hai người họ đã trở thành bạn thân từ rất lâu rồi, và hai gia đình cũng rất thân thiết với từ hồi tôi vừa mới chào đời, chúng tôi cũng thường xuyên đến thăm nhà của nhau nữa.

Ngài Lancent có một mái tóc mượt, màu xám tro cùng đôi mắt xanh biếc- không hề lòe loẹt hay điển trai, nhưng ngài ấy luôn tạo ra ấn tượng về một người với nụ cười hiền dịu...Tôi thường hay gọi ngài ấy là “chú Lancent”. Và ngài ấy vừa khít với những chuẩn mực về người đàn ông lý tưởng của tôi, cực kì hoàn hảo luôn, đúng gu của tôi.

Nếu phải nói thật, thì dù cho bố tôi có đẹp trai hơn đi chăng nữa thì tôi vẫn thích tính cách của chú Lancent hơn. Mỗi khi mà chú ấy đến thăm tôi, là tôi sẽ sử dụng tất cả những quyền lợi khi là một cô bé nhỏ nhắn và ngồi vào lòng của chú. Bố toàn thở dài mỗi khi thấy cảnh đó, nhưng bố ơi, bố nên biết rằng đây mới thực sự là phụ nữ. Đừng nghĩ tất cả phụ nữ trên thế gian này đều ân cần, hiền dịu, ngây thơ như mẹ nhé.

Vợ của chú Lancent đã không may mắn qua đời, tôi nghe nói cô ấy là một người rất tài giỏi, là phó đội trưởng đội hiệp sĩ- nghe chả nữ tính gì cả đúng không. Nhưng vì chú Lancent đã chọn cô ấy, nên hẳn cô ấy phải rất xinh đẹp nhỉ, tiếc thay tôi lại không có cơ hội để gặp cô.

Một ngày, chú Lancent đột nhiên mang một cậu bé đến nhà tôi, tên cậu ấy là Agedilus.

Khi tôi hỏi thì tôi được nói rằng cha mẹ của cậu đã cách ly cậu khi họ nhìn thấy ma lực của cậu, và chú Lancent là người đã cứu cậu ra khỏi cuộc sống ngục tù đó. Tôi không biết chi tiết câu chuyện thế nào, tôi đoán đó là chuyện trẻ con không nên biết.

Tôi tự hỏi liệu mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra chăng. Mà dù sao, mọi chuyện bây giờ cũng sẽ không thay đổi dù cho có ai đó kể cho tôi, thế nên tôi cũng chẳng quan tâm gì đến nó nữa. Tôi không có thời gian để mà mè nheo vì không được nghe hết đầu đuôi một thứ gì đó mà tôi sẽ được nói cho nếu như nó thực sự quan trọng.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chàng trai ấy...à không, bây giờ phải là cậu bé ấy chứ. Ngày mà cậu bé ấy đến cùng chú Lancent, tôi được kể rằng cậu ấy bằng tuổi tôi, nhưng trông cậu nhìn thậm chí còn trẻ hơn cả tôi. Giờ nhìn lại khi đó, tôi chợt nhận ra rằng trước khi được chú Lancent cứu, cậu không hề được ăn uống đàng hoàng, cậu trông rất gầy và thiếu dinh dưỡng trầm trọng.

Nhưng khi ấy, tôi không hề nghĩ vậy. Tôi chỉ để ý rằng cái áo choàng mà cậu ấy mặc nhìn cứ như nó đang mặc cậu ấy thì đúng hơn. Cậu khi đó toàn trùm hết cả cái đầu, nên tôi chả thấy được mặt cậu. Tôi nhớ rằng lúc đó tôi sử dụng giác quan của mình mà so sánh cậu ta với một con búp bê bằng giấy mà bọn trẻ hay chơi.

「Cởi nó ra đi Agedilus, mọi thứ giờ đã ổn rồi,」Chú Lancent lo lắng khuyên cậu bé đang lặng lẽ trốn, người sẽ không bao giờ cởi chiếc áo đó ra dù cậu đang ở bên trong.

Bố mẹ tôi cũng ở cùng tôi khi đó, cùng với em trai và người vú nuôi của tôi. Agedilus vẫn cứ kiên quyết nắm chặt lấy mép áo của chú Lancent bằng bàn tay trắng, thon của cậu khi cảm nhận được cái nhìn từ 5 người chúng tôi và nhất quyết không chịu cởi áo choàng ra.

「Không sao đâu Agedilus.」, bằng lời nói dịu dàng của chú Lancent, cậu cuối cùng cũng chịu cởi mũ trùm ra. Nhìn thấy khuôn mặt cậu, người nhà Adina chúng tôi như nín thở.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là mái tóc đen tuyền của cậu. Đó là lần đầu tiên mà tôi được nhìn thấy màu sắc ấy từ khi tôi được tái sinh vào thế giới này cho đến giờ. Và rồi, bên dưới hàng lông mi dài và tối ấy, là một đôi mắt to cùng đôi đồng tử màu sáng tựa bình minh. Tôi không nhớ khi ấy mình đã cảm động đến nhường nào, nhưng lúc được nhìn thấy mái tóc đen ấy, tôi chợt như vỡ òa trong hạnh phúc, đôi mắt ấy thật rực rỡ làm sao.

「Đẹp tuyệt」tôi vô thức lẩm bẩm

Tất cả mọi người đều cực kì ngạc nhiên nhìn tôi, từ chú Lancent cho đến các thành viên trong gia đình tôi. Nhưng tôi nghĩ người ngạc nhiên nhất hẳn là cậu bé ấy, đôi mắt mang màu bình minh của cậu mở to ra, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thề là khi đó tôi không có ý nói gì tầm bậy đâu.

Dù cho tôi rất không thích cái dáng vẻ gầy gò của cậu, nhưng cậu ấy trông cực kì đẹp luôn đấy. Dù cậu vẫn còn nhỏ, nhưng cậu lại khoác lên mình một vẻ xinh đẹp khác thường, Nếu như tôi phải tả về cậu ấy thì, đúng vậy, cậu ấy là một thiên thần, là một tiểu tiên. Và là một con thú chưa từng tiếp xúc với người khác.

Khi tôi tiến tới một bước, thì cậu cũng lùi lại một bước, giữ đúng bằng với khoảng cách ban đầu của chúng tôi. Người duy nhất mà cậu ấy không cảnh giác chính là bố nuôi của cậu, chú Lancent, và cậu tin rằng tất cả mọi người đều là mối đe dọa với cậu.

3.png?w=661&ssl=1

「Tớ là Filmina Veer Adina, rất vui được gặp cậu!」không chịu thua, tôi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ, gầy gò của cậu và giới thiệu bản thân mình, nhưng cậu lập tức giật tay ra.

...À, tôi hiểu rồi, cậu ấy vẫn còn cảnh giác tôi. Hãy hiểu cho khi tôi nói đây là việc này là tự nhiên khi mà tôi bỏ cuộc lúc này. Dù cho cậu ấy có dễ thương hay xinh đẹp đến thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn chẳng chịu nói chuyện với ai cả. Họ thường nói điều đầu tiên khi giao tiếp là phải mỉm cười và chào hỏi đối phương, nhưng tôi phải làm gì trong trường hợp bước đầu tiên bị thất bại đây?

Tôi toàn vùi đầu vào công việc riêng của mình mỗi khi chúng tôi ra vườn chơi và cậu ấy chưa bao giờ tiếp cận tôi hết.

Khi tôi nhìn vào những cử chỉ của chú Lancent và của bố mẹ khi ở xung quanh cậu ấy, bọn họ toàn làm quá lên thôi. Tôi tự hỏi hành động của họ có hơi quá vô lý không vậy. Tôi đã được nuôi lớn trong một môi trường thích hợp dành cho trẻ con, nhưng cậu ấy thì khác. Nếu như mà cậu làm gì sai, thì chắc chắn kết quả xảy ra sẽ rất nguy hiểm cho cậu ấy. Tôi nghĩ chú Lancent cũng như bố mẹ tôi đang chơi một ván bạc với cậu ấy.

Mỗi khi chúng tôi ra ngoài vườn, thì y như rằng, cả hai đứa đều im lặng. Em trai tôi từng lúc nào cũng dính lấy tôi, nhưng ngay khi nhìn thấy Agedilus, em ấy liền hoảng sợ và chạy đến núp sau lưng mẹ. Và cuối cùng, chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi. Cậu ta hoàn toàn chẳng thèm để ý đến tôi khi tôi liếc nhìn cậu, cậu vẫn đứng đó như không có gì xảy ra.

Việc này cực kì khó xử luôn đấy. Cậu ấy bất động đến nỗi tôi còn tự hỏi liệu cậu ta có đang đứng đó quang hợp không, thậm chí đến cả một cử động nhỏ nhất cũng không thấy đâu. Khuôn mặt xinh đẹp đấy của cậu, rất trẻ và rất nghiêm túc, nó cũng hoàn toàn vô cảm luôn. Lần duy nhất mà tôi thấy cậu ấy biểu hiện cảm xúc đó là khi được tôi khen “Đẹp quá” và khi được tôi nắm tay. Còn sau đó hả, nó lại quay về trạng thái ban đầu rồi giữ nguyên từ đó đến giờ.

Nhìn cảnh này mà sao nó đau đớn quá đi, nó đau cực kì luôn đấy. Dù cho tôi đã hơn ba mươi tuổi bên trong, nhưng trước một cậu bé bảy tuổi dễ thương, đáng yêu thì ai cầm lòng được chứ. Kiếp trước tôi không có kinh nghiệm trong việc chơi với trẻ con, nên tôi cũng chẳng biết cách làm thế nào để an ủi một cậu bé đau khổ hết.

Và sau đó, nếu như bạn hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thì đơn giản thôi: tôi bỏ cuộc.

Tôi có thể đọc những cuốn ma đạo thư nào mà có chữ cái bình thường cùng ma ngữ ghi chung trong đấy. Thế nên tôi lựa lấy một vị trí trên chiếc ghế dài ở sân vườn và bắt đầu đọc một cuốn sách mà tôi mang theo.

Dù tôi có thể đọc được nó, nhưng ứng dụng được vào thực tế hay không lại là chuyện khác. Nhưng không còn lựa chọn nào khác cho tôi bởi không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ phải bị gả vào một nhà quý tộc nào đó, thế nên tôi nghĩ rằng, nếu tôi, con gái nhà Adina, sẽ tiếp thu được bất cứ thông tin nào mà sau này có thể mang lại những quyền lợi về luật pháp cho tôi. Thông minh lắm phải không...Nói đúng hơn, tôi phải cố gắng vì tương lai của mình.

Nếu như tên đó muốn đứng quang hợp thì cứ đi mà làm đi. Nếu như cậu có thể tự tạo ra chất dinh dưỡng cho cái cơ thể gầy gò đó thì chẳng phải rất tốt sao.

Bỏ qua chuyện tôi đang nghĩ gì đi, ngồi dưới những tia nắng ấm áp như thế này,cậu ta cũng chỉ như một linh hồn nào đó vô tình lạc vào đây mà thôi- tôi sẽ bơ hắn đi và tập trung toàn phần vào sở thích của mình.

Chẳng sao hết nếu như các bạn nói tôi trẻ con. Nhưng tôi đã là người lớn rồi đấy, đôi tai đã dần già đi mất rồi nên tôi nghe gì hết đâu nhé.

Tôi đôi khi cảm thấy vài ánh nhìn từ ai đó hướng đến đây, nhưng hiện tôi đang bận tập trung vào cuốn ma đạo thư này nên cũng chẳng để ý lắm. Ma ngữ vẫn luôn rất khó hiểu, nên tôi luôn gặp rắc rối mỗi khi đọc và tôi phải cố lắm mới đọc được một từ. Nhưng nó không hẳn là rắc rối đâu, trái lại nó còn vui nữa là đằng khác.

Một ngày nọ, khi tôi đang đọc một quyển ma đạo thư bằng tâm trí 7 tuổi của mình, một bóng người bỗng xuất hiện trên trang giấy. Em trai tôi đến đọc sách với tôi rồi sao? Tôi tự hỏi vậy, nhưng khi tôi ngước lên, tôi phải nháy mắt vài lần để xem tôi có nhìn nhầm không. Phản ứng đó cũng bình thường thôi các bạn biết chứ, bởi thứ đang nhìn tôi chính là một đôi mắt to rực rỡ như màu bình minh.

Cậu ta đứng đó hồi nào sao mình không biết vậy ta? Tôi cảm thấy khó xử và ngạc nhiên, còn cậu ta thì vẫn nhìn tôi chằm chằm, vô cảm. Cậu ấy nhìn cuốn sách mà tôi đang đọc rồi bắt đầu quay lưng bỏ đi.

Vào lúc đó, trang mà tôi đang đọc không được viết bằng ma ngữ mà bằng ngôn ngữ bình thường, tựa đề của nó là: Mối quan hệ giữa ma lực và ngoại hình thể chất.

Theo cuốn sách nói, sắc đen của mái tóc biểu hiện lượng ma lực của bạn. Người có tóc càng đen, thì ma lực của họ càng mạnh. Nói cách khác, với mái tóc đen tuyền của cậu ấy, ma lực của cậu ta là vô tận.

Nhưng với tôi, tóc đen là thứ rất phổ biến ở thế giới 『cũ』của tôi, chứ không hiếm đến mức độ này...Không, không phải như vậy, mái tóc đen của cậu ấy là thứ mà không ai có được. Lần đầu nhìn thấy nó tôi cũng cảm thấy sợ lắm chứ, nhưng rồi tôi lại bỗng thấy nó thật quen thuộc và hoài niệm, đó là lí do duy nhất khiến tôi vẫn bình thản với cậu ấy.

Nhưng phải có lí do để mà cậu ấy lại gần tôi chứ. Trước đó tôi đã tiếp cận cậu ấy, nắm lấy tay cậu, đôi tay của một con vật nhỏ đang bị thương. Có lẽ nếu tôi không làm vậy, cậu ấy cũng sẽ chẳng bao giờ dám lại gần tôi.

「Um, Agedilus này? Cậu có muốn đọc sách cùng mình không?」

「……!」

Phát âm đúng tên của cậu thực sự là cả một kì công đối với một đứa trẻ bảy tuổi đấy. Cậu quay lại và nhìn tôi bằng một khuôn mặt cực kì bất ngờ. Khuôn mặt đó cứ như sắp khóc vậy, đến giờ tôi vẫn không biết lí do vì sao. Cậu ấy lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, đó là chuyện xảy ra tiếp theo.

Dù cho cậu ta có thể đọc được hầu hết các chữ bình thường, nhưng còn với ma ngữ thì vẫn còn kém lắm, thế nên chúng tôi cùng đọc với nhau để tôi có thể dạy thêm cho cậu ấy. Tôi cá chắc chắn rằng đó chính là khởi đầu của mọi chuyện đã xảy ra cho tới hôm nay.

Và từ hôm đó, tôi đã luôn từng ngày quan sát cậu ấy bên cạnh tôi như đang nhìn một con vật nhỏ dần được thuần phục.

Cứ mỗi lần cậu ấy đến, là tôi sẽ đến thư viện của bố và lựa một cuốn ma đạo thư mà tôi thích rồi cùng đọc với cậu ấy. Vào những ngày nắng đẹp, chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi trên băng ghế ở sân vườn, còn vào ngày mưa, sẽ là ở trong phòng của tôi.

.Cứ mỗi lần cậu ấy đến, là em trai tôi toàn trốn đi đâu mất. Em ấy luôn tỏ vẻ chống đối cậu ta, tôi nhớ có lần em ấy còn vừa hét 「Bộ hắn ta còn quan trọng hơn cả em sao!」rồi vùng vẫy gào khóc. Tất nhiên là không phải vậy rồi, nhưng em tôi lại chẳng chịu nghe tôi nói gì cả.

Em ấy sẽ khóc, rồi với đôi mắt ướt đẫm đó trèo lên ôm chặt cứng lấy tôi trong khi lườm Agedilus, còn với cậu ta thì lại chẳng mảy may quan tâm đến chuyện đó và cứ nhìn chằm chằm vô cảm vào thằng bé. Bầu không khí nó không như mấy cuộc cãi nhau của trẻ con đâu, mà chính xác hơn như đang ở trên chiến trường vậy.

Tiện nói thêm, sau đó hình như họ đã tạo nên một mối quan hệ địch thủ nào đó- cứ mỗi lần bắt hai người đó gặp nhau, là họ đều cười và xổ ra cả đống lời lăng mạ. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trước khi tôi kịp nhận ra thì đã muộn rồi. Mà, tôi sẽ kể chuyện đó sau.

Cả hai người chúng tôi sẽ cứ ngồi trên băng ghế như vậy, cùng một cuốn ma đạo thư trước mặt, từ từ chậm rãi lật sang từng trang. Tôi thực sự yêu thích khoảng thời gian đó.

Lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến ma thuật của cậu ấy là vào ngày hôm đó, khi chúng tôi vẫn đang cùng ngồi trên hàng băng ghế dưới bầu trời xanh, cùng nhau đọc sách như thường lệ. Trong thời gian đó, cậu ấy đã bắt đầu có biểu hiện tốt hơn, cậu bắt đầu nói nhiều hơn cũng như bộc lộ cảm xúc của mình thường xuyên hơn.

「Umm...Tinh linh thuật, nghĩa là sử dụng năng lượng của tinh linh, nó là thứ rất phổ biến với mọi người bởi ma thuật sinh ra từ độ tương thích với những tinh linh, mặc cho lượng ma năng của người đó là bao nhiêu...」

「...Nó nói là ma năng luôn tồn tại trong cơ thể con người và lượng ma năng có được sẽ khác nhau tùy theo từng người, nhưng không phải là chỉ cần có ma năng là cũng sẽ dùng được ma thuật. Nhưng với Tinh linh thuật, nếu như cậu được tinh linh yêu thích, thì ít nhất cậu sẽ sử dụng được linh lực, và từ đó có thể sử dụng được ma thuật. 」

「Thật ư?」

「Thật. Sách bố nuôi của tôi viết vậy mà.」

Cậu ấy trả lời ngay tắp tự, điều đó khiến tôi cảm thấy rùng mình. Dù biết là khi bị ảnh hưởng bởi cậu ấy đồng nghĩa với việc tôi sẽ học nhanh hơn, nhưng tôi lại một lần nữa phải nhìn nhận cậu ấy không chỉ đẹp ở vẻ bề ngoài mà bộ não cũng lớn chả khác gì.

Lúc đấy, có thể kiến thức về ma ngữ của tôi vẫn còn hơn cậu, nhưng trong tương lai, nếu tôi mà bất cẩn một phát là cậu ta chắc chắn sẽ vượt qua tôi luôn cho xem. Vì tương lai không bị chế nhạo, tôi đã ích kỉ lật sang trang khác ngay lập tức. Và quả báo đã đến.

「Đau!」

Tôi vô ý để giấy cắt trúng tay khi lật trang. Bị giấy cắt nó đau thật đấy. Khi tôi đang nhìn ngón tay đang chảy máu của mình và rên rỉ, cậu ấy liền nắm lấy tay tôi

「..?」

So với lần đầu gặp, bàn tay cậu ấy đã mập mạp hơn và giống trẻ con hơn rồi. Cậu nhẹ nhàng nhấn vào ngón tay đang bị thương của tôi.

「」

Cậu ấy lẩm bẩm một cổ ngữ nào đó, hoàn toàn lờ tôi đang nháy mắt bối rối kia. Và bỗng nhiên một dòng nước từ đâu xuất hiện, bao bọc lấy ngón tay tôi và biến mất. Tôi ngây người nhìn cảnh tượng đó mà không nói được lời nào, vết thương đã hoàn toàn biến mất cùng dòng nước.

「…….Đó là Tinh linh thuật sao?」

「Ừ. Tôi chỉ đơn thuần mượn sức mạnh của tinh linh nước thôi.」

「……」

Ngay đến tôi, người vẫn còn nửa ngờ vực về ma thuật mặc cho số lượng sách mà tôi đã đọc, cũng biết rằng, đột nhiên sử dụng ma thuật và lập tức thành công ngay trong thời điểm quyết định thế này là điều mà không phải bất cứ ai cũng làm được cả đâu. Mình hiểu rồi, thế đây là ma thuật à. Được trực tiếp nhìn thấy nó không làm tôi phấn khích như tôi tưởng- mà đúng hơn, nó làm tôi cảm thấy bất ngờ vì tại sao nó giống hệt như mấy nghi thức bí ẩn của bên phật giáo thế này.

Khi tôi nhìn lại ngón tay tôi, không một vết cắt hay vết sẹo nào còn sót lại, tôi bỗng cảm nhận được ánh nhìn từ ai đó, khi tôi ngước lên, tôi liền bắt gặp ngay ánh mắt màu bình minh của cậu. Mặc cho ánh mắt cậu vẫn cứ vô cảm, thiếu sức sống như bình thường, nhưng tôi lại thấy nó trông tệ hơn mọi khi.

Tại sao cậu lại trông sợ sệt, lo lắng như vậy? Có phải cậu ấy lo lắng vì tôi đôt nhiên giữ im lặng sau khi được cậu chữa thương không? Mọi đứa trẻ bình thường sẽ đều cảm thấy hãnh diện về điều này, nhưng cậu ấy lại trông rất lo lắng. Ánh mắt đó thật buồn làm sao. Có lẽ đó là lí do vì sao cậu ấy lại giũ tay ra khi tôi nắm tay cậu. Cậu chớp mắt sợ hãi, tôi liền mỉm cười.

「Cảm ơn cậu nhé Agedilus.」

Đó là tất cả những gì tôi có thể làm khi đó. Và các bạn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Cậu ấy lặng lẽ gật đầu, đôi mắt cậu có chút gì đó tươi sáng hơn. Đó là lí do vì sao tôi không nghĩ hành động của mình lúc đó là sai.

「K-không có gì đâu...」

Tôi là người duy nhất để ý thấy tai cậu đỏ chót hết cả lên khi cậu quay mặt đi chỗ khác. Tôi rất muốn nói không, thật sự cám ơn cậu, nhưng tôi đoán tôi sẽ giữ im lặng vậy.