CHAP 3
Trans: Kawaii, Remilia, Vaporwave (không chính thức).
Edit: Kawaii
-----TRANS MỚI TUYỂN NÊN XIN NHẬN MỌI GẠCH ĐÁ-----
“-tức là vương quốc Alwina là nơi tộc người sinh sống và họ kì thị tộc thú như Reona và Rina và coi những người thuộc bộ tộc khác như lũ dân đen? Kairito hỏi.
“Chomp Chomp” Chính xác. Từ tên vua cho đến từng thằng lính cho rằng việc nuôi giữ chúng tôi như những con thú là điều đương nhiên vì ngoại hình cũng chả khác gì mấy con động vật… (Nom Nom Nom!) Bố tôi luôn nói chúng là những con người cổ hủ… (Nom Nom Nom!). Việc tộc thú và các cá thể khác bị áp bức, phân biệt đã kết thúc từ hàng trăm năm trước rồi.” Reona giải thích.
‘’Thế bây giờ có thay đổi gì không?”Karito hỏi.
“(Nom Nom..) Fuuh ah. Tôi có được nghe kể rằng từ ngày xưa, rất nhiều những người tộc thú bị đối xử như nô lệ đã hợp tác cùng những thành phần phản động chống lại vương quốc Alwina cùng nổi dậy lật đổ chính quyền. Sức mạnh thể chất của người thú và á nhân mạnh hơn con người lúc đấy tuy vậy trình độ khoa học của họ không được tiên tiến như loài người. Nhưng,với sự hợp tác của quân cách mạng phản đế quốc, họ biết chiến đấu một cách mạnh mẽ và thông minh hơn.” Reona giải thích thêm.
“Bây giờ thì việc thú nhân kết hôn với hoàng tộc thì cũng là điều bình thường, thậm chí ở các nước khác thú nhân còn đc lên ngôi vua và cai trị cả một quốc gia, nhưng dù sao thì tôi cũng không biết nhiều lắm về các quốc gia khác vì tất cả cũng chỉ là lời do cha tôi kể.’’
Vài giờ sau khi chúng tôi thoát ra khỏi cái ngôi làng xấu số đã bị triệt diệt. Mặt trời đã lặn hẳn xuống đường chân trời.
Cái bóng tối của màn đêm nơi đây thật sự không nơi nào trên trái đất có thể sánh được. Cứ đến đêm, Karito lại cảm giác dường như cái thế giới này đã chìm hẳn vào một khoảng không vô tận.
Tuy nhiên, trên bầu trời, những vần tinh nhiều hơn so với ở Trái Đất, nó sáng một cách lạ thường khác hẳn với những ngôi sao trong vũ trụ.
Ba chúng tôi quyết định sẽ qua đêm trong một khu rừng men con đường lớn, chúng tôi nhóm lửa bằng cách lấy một cành cây rồi đục một cái lỗ nông xong lấy cành cây khác chọc vào cái lỗ đấy rồi xoay xoay để tạo ma sát rồi lửa sẽ bắt vào đống lá khô đã được gom. Bọn tôi đã bắt đầu thấy dấu hiệu của ánh lửa và khói. Là một trong những mẹo sinh tồn mà tôi học được ở trên mạng.
“Cái này ngon thật. Mặc dù hương vị khá mạnh nhưng đây mới là lần đầu tôi được ăn kiểu thức ăn như thế này! Rina! Em nên ăn thêm đi. Em đã mất rất nhiều máu, cần ăn thật nhiều thịt vào để bồi bổ sức khỏe” Reona nói.
“Vâng, em hiểu rồi, nhưng cái bịch kia có vẻ lạ ta…” Rina nhìn vào cái bịch trên tay cô với đầy sự hoang mang và tò mò.
Chỉ một lúc sau khi Karito và Reona dựng trại, con bé đã dần lấy lại đc nhận thức khi còn đang được ẵm trên lưng của người chị. Khả năng hồi phục của em ấy thật đáng kinh ngạc.
Khi con bé tỉnh dậy, con bé không nhớ được những gì đã xảy ra trước khi ý thức dần biết mất (ngôi làng của em bị bọn lính vương quốc Alwina tàn phá, em cũng bị đâm một phát chí mạng) chỉ sau một lúc, con bé đã hoảng hết lên, Reona đã giúp cô bình tĩnh lại. Cô ôm em gái của mình người mà đã hét lên rồi đạp liên tục vào ngực của mình, vuốt ve âu yếm em cho đến khi cơn hoảng loan lắng dần xuống
Khi Rina bình thường trở lại, Karito giới thiệu bản thân mình với Rina. Anh có một vẻ bề ngoài khá khác thường (tóc và mắt đều đen), trên mình đeo một bộ giáp đặc biệt và cả vũ khí của anh mang theo cũng khá là lạ nữa (khẩu M14EBR). Rina cũng phải ngạc nhiên khi biết được đến sự hiện diện của Karito dù chỉ là một cô gái đến từ một ngôi làng hẻo lánh. Nhưng nhờ có sức thuyết phục của cô chị gái, anh đã không gây ác cảm gì cho con bé.
Lời thuyết phục chân thành nhất mà em nghe được là “Anh ta là vị cứu tinh của chúng ta”
Đó là lúc 2 chị em may mắn thoát khỏi cuộc tàn sát.
“―GRowwlll” Tiếng kêu lên của một cái dạ dày trống rỗng nghe giống như con thú nào đó đang khóc vậy.
Người thì ngại ngùng đỏ mặt trong khi người thì lại kiếm cớ biện hộ [khi ta cảm thấy an tâm thì thường hay đói]. Anh ta chả phải hỏi cũng biết là ai.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao anh lại nhặt củi khô lên mà nhóm lửa, 3 người họ cùng nhau quây quầy bên đốm lửa trại để ăn tối.
Reona và Rina chẳng có gì ngoài một bộ quần áo để che thân. Họ không kịp mang theo bất cứ cái gì khi đang cố gắng chạy thoát ngôi làng đó kể cả một chút lương thực cũng không. Thôi thì đành vậy biết sao được, nhà của họ thì bị thiêu trụi, họ phải chạy trong sự kinh hoàng, luôn phải cảnh giác với tên sát nhân tìm ra mình.
Karito đưa cho họ các khẩu phần ăn dành cho quân đội. (MRE-Meal Ready to Eat)
Ban đầu họ cảm thấy hơi bối rối một chút khi nhìn vào cái bịch đó,nhưng cuối cùng họ cũng ăn, ăn liên tục không ngừng nghỉ. Trông họ có vẻ rất hài lòng với nó nhất là miếng thịt hambergur.
“Cho tôi xin thêm nữa” Reona yêu cầu.
“Onee-chan! Anh ấy đã giúp chúng ta rất nhiều và chia sẻ lương thực với ta, chị đừng làm thế chứ.” Reona chủ động xin thêm đồ ăn nữa nhưng bị Rina ngăn lại.
Bị cô em gái nhắc nhở, cô bắt đầu cảm thấy ngại ngùng hổ thẹn, đôi tai và cái đuôi của cô rủ xuống để thấy rằng cô đang xin lỗi.
“Tôi xin lỗi Karito vì đã vô duyên xin thêm những thứ đồ ăn sang chảnh đó…” Reona xin lỗi.
“Cô không phải lo lắng đến thế đâu, tôi còn rất nhiều mà, cứ ăn bao nhiêu cô thích đi” Anh cười nhẹ.
Dù sao thì anh ấy cũng cho chúng tôi ăn một cách thoải mái Karito quả thật rất lịch thiệp và khoáng đãng.
...Không biết hành tây có hợp khẩu vị với thú nhân tộc sói không? Nếu như ta bỏ qua tai và đuôi thú thì họ cũng chẳng khác gì tộc người cả, nên chắc là ổn thôi nhưng nếu nó không ngon, thì anh sẽ phải cúi đầu mà xin lỗi. Mà nếu như không lầm thì họ cũng không ưa gì mấy thanh socola.
Tâm trạng vui mừng của Reona khi được lấy thêm một phần ăn nữa, chiếc đuôi cứ liên tục vẫy trái vẫy phải. Thấy vậy, Karito nhún vai cười trong khi anh múc thêm một thìa thịt hầm khoai tây rồi cho vào miệng. Trước khi anh nhận ra thì khuôn mặt của Rina đã mặt đối mặt anh rồi, anh giật mình nghiêng người ra sau.
Nước dãi chảy ròng ròng từ miệng và ánh mắt cô cứ tập trung vào chỗ thịt hầm. Vận tốc của chiếc đuôi đã tăng lên đáng kể cứ như một chiếc quạt điện vậy.
Nhìn là đủ biết cô muốn ăn tới chết ra được ấy.
“...Cô muốn thử một miếng không?” Karito thở dài.
“Được chứ?!” Reona phấn khích la lên.
“Onee-chan!” Rina nghiêm khắc nhắc nhở.
Anh ta không thể phản bội sự mong đợi của cô sai khi đã nhìn những cảnh tượng như vậy. Những biểu hiện của Rina có vẻ như không hợp so với độ tuổi của con bé, cách con bé cư xử có vẻ trưởng thành hơn so với người chị của mình.
Reona nghiêng mình vào Karito với đôi mắt tràn đầy sự kỳ vọng. Bộ ngực đồ sộ rung chuyển nhẹ nhàng qua những chuyển động của cô. Không biết có phải là cô cố tình làm vậy, nhưng đó là một cảnh tượng cực kỳ bổ mắt.
Ngực cô áp sát vào tay anh. Nhưng Karito không cảm nhận được sự mềm mại và ấp áp của cô do bên ngoài là một lớp giáp dày đủ khả năng làm chệch hướng của một viên đạn.
Gía như mà nó mỏng hơn...Karito nghĩ.
Karito cũng có những ham muốn riêng của đàn ông mặc dù của anh thì thảm hại đến không ngờ.
[Trans: thg này gay mẹ nó r còn đâu]
Anh cố không để lộ ra sự nuối tiếc qua những biểu cảm và lời nói và đưa chiếc thìa vào miệng Reona. Reona không do dự mà nếm thử.
Đó là một nụ hôn gián tiếp, suy nghĩ đó lóe sáng trong đầu anh. Mặc dù anh được ôm bởi một cô gái xinh đẹp với bo đì nuột hơn castrol nhưng điều đấy chưa đủ để khiến anh lung lay. Bởi ngay từ ban đầu việc giao tiếp một cách bình thường với con gái anh đã mếu làm đc rồi.
“Ngon quéeeee! Nữa đi!” Reona reo lên.
“Sao nhìn như cô đang đóng quảng cáo nước rau má thế.”
Reona nghiêng đầu sang một phía như thể cô muốn hỏi “quảng cáo” là gì. Tôi cười nhẹ rồi bón cho cô thêm một thìa nữa. Đôi tai cô cứ cụp lên cụp xuống một cách hạnh phúc, diễn tả nên tâm trạng vui vẻ, hưng phấn của cô.
“Onee-chan đúng là không biết xấu hổ...” Rina thở dài.
“Chị đâu thể cưỡng lại một thứ ngon như vậy được! Rina cũng thử một miếng đi.” Reona đề nghị.
“Fue... A-An ~ ” Rina há miệng.
Rina cũng có chút đắn đo nhưng có vẻ em ấy cũng muốn ăn lắm.
Reona quay lưng lại rồi chống người xuống ở tư thế bò và chìa ra chiếc thìa cho cô em gái. Karito chăm chú nhìn họ, nhưng…
Vào lúc đó, Karito nhận ra.
Vòng eo của Reona hoàn toàn lộ liễu đễn nỗi tấm vải không thể che đi được. Trong tư thế bò trườn, cái bộ phận quan trọng nhất của người phụ nữ đáng lẽ phải được che đậy kín đáo thì từng đường cong cứ lộ ra.
(“ĐÙ, BỔ MẮT VLER! Cô đang cố trêu tôi đấy ah?!)
Phần vải che các khu vực nhạy cảm ấy cũng chẳng hơn gì so với phần mà cô dùng để che ngực.
...Gah, phần vải dùng để che đi chỗ nhạy cảm thì đã mỏng lại còn bị ép sâu vào phía trong (trong đâu thì các bạn tự tưởng tượng nhé). Chính vì như vậy, hình tượng một cô gái gợi cảm đã tiến lên một cảnh giới gợi tình gợi dục. Từng kẽ hở lộ ra, có khi đến đương kim vô địch Next Top Model còn phải cúi đầu chào thua.
Chiếc đuôi của cô vẫn liên tục vẫy như mấy cái đồng hồ thôi miên. As he was looking at it, Karito’s reason felt like it was being snatched away little by little.
Cô đang muốn dụ dỗ tôi đấy ah?
Reona lấy đi chiếc thìa từ tay phải Karito và bàn tay anh đã gần chạm vào mông của Reona.
Khoảng cách đến thánh địa chỉ vỏn ven 5cm. Vào chính lúc đó, Reona quay mặt về phía Karito và bắt gặp tư thế vươn tay của Karito về phía cô.
“Cậu định làm gì thế?” Reona hỏi.
“Waa?! Tôi đâu có ý định làm gì đâu?!” Karito lúng túng.
Karito cố biện minh cho bản thân nhưng đã quá muộn.
Dựa vào vị trí của bàn tay và hình ảnh tư thế lúc nãy của mình, cô cười tự mãn sau khi đoán được ý đồ của Karito.
Nụ cười đó không phải là biểu cảm niềm hạnh phúc trong sáng thuần khiết khi cô được nếm một món ăn từ thế giới khác mà lại giống một con succubus đang cố dụ dỗ một chàng trai trẻ
“Kukuku, nếu ân nhân của tôi muốn thì tôi sẽ để anh thỏa mãn dục tính một hoặc hai hoặc bao nhiêu lần tùy ý, nhưng để lúc hai ta riêng tư đã nhé?” Reona tiếp tục cười.
“...Thứ lỗi cho tôi. Nhưng cô hứa rồi đấy nhé.” Karito xin lỗi.
“Tôi mong lắm đấy.” Reona cười.
“Ah, Onee-chan hư hỏng thật đấy...” Rina đỏ mặt.
Đúng là không nên làm mấy cái trò quấy rối tình dục công khai trước mặt một cô bé nên Karito phải kìm nén lại ham muốn. Nhưng anh cũng đã hứa nên nếu có cơ hội thì anh sẽ chụp lấy thôi.
Nhắc đến Reona thì Karito lại liên tưởng đến những nhân vật Onee-san sành điệu lúc nào cũng trêu chọc nhân vật chính trong mấy bộ Eroge
Cái hình ảnh Karito thể hiện cái ham muốn dục vọng đã tan tành mây khói.
“Karito, anh đúng là lạ lùng thật đấy.” Reona nói.
Khoảng khắc mà anh thu tay về sau khi tay gần chạm được vào mông Reona, anh cố tránh mắt khỏi sự bối rối. Thính giác của anh trở nên nhạy bén hơn thường để tiện mà quay sang soi mông của Reona thêm vài lần.
Và những gì Karito chứng kiến là sự trêu trọc ngọt ngào trên một chàng trai ngây thơ, khuôn mặt của cô mang một nét đẹp quyến rũ dễ dàng hút hồn bạn tình nhưng trong một khoảng khắc, khuôn mặt ấy đã bao trùm trong nỗi u sầu.
Khi Reona nhận thấy Karito quay sang nhìn mình, khuôn mặt tươi cười của cô trở lại. .
Karito không đủ can đảm để tìm hiểu về nỗi u ảm đạm bao kín khuôn mặt cô nên chỉ có thể hòa chung với tiếng cười đó, trước khi nhìn xuống món hầm anh còn đang đặt trong tay.
“Nhắc mới nhớ, cô bao nhiêu tuổi vậy Reona?” Karito hỏi.
“Năm nay tôi tròn 15.” Reona trả lời
“Cô trẻ hơn tôi ah?! Với độ tuổi như vậy thì ko nên làm mấy trò khiêu dâm đâu! Mà tôi cứ tưởng cô già hơn tôi chứ!” Karito phàn nàn.
“Erm, thế anh bao tuổi vậy?” Reona hỏi.
“19...Ah không, đã một năm trôi qua kể từ khi tôi đến đây nên tôi đã 20 rồi.” Karito trả lời.
“Eh, thật vậy ư, trông cũng không giống… ...Nn?” Reona ngưởng mặt lên.
Đôi tai thú giao động như để đang tìm kiếm môtj thứ gì đó.
“Có chuyện gì ah?” Karito hỏi.
“Onee-chan?” Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Rina.
“Một thứ gì đó. Tiếng khóc của một thú nhân... và hình như nghe được cả tiếng con ngươời!”
“Ta đã bị bám đuôi!” Karito cau mày.
Karito lập tức dập đi ngọn lửa trại. Màn đêm bao phủ cả 3 người. Ánh trăng không soi được tới họ qua được những cành cây và kẽ lá do chúng quá dày.
Karito lắng nghe cẩn thận trong khi trang bị khẩu M14EBR. Cái lặng im lan tỏa tựa như thời gian đã ngừng trôi. Âm thanh duy nhất hiện hữu trong không gian là tiếng xào xạc của những kẽ lá đung đưa trong gió.
Karito nhìn xung quanh, cố tìm một bóng người nhưng anh không phát hiện được bất cứ thứ gì...Đó là những gì mà Karito muốn nói, nhưng khi phải thận trọng như vậy thì đến cả những bóng cây và bụi cây cũng đáng ngờ. Đặc biệt, Rina đang rất sợ hãi. Dủ Karito không thể thấy rõ mặt con bé trong bóng tối nhưng anh hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi sợ đó.
Do anh không thẻ hiểu được tình cảnh bất thường này, anh hạ thấp giọng hỏi Reona, người phát hiện được sự chuyển biến này.
“Có thực sự là giọng của con người không?”
“Đừng đánh giá thấp thính giác của tộc Garm...Tuy nhiên, hướng mà giọng nói vọng lại có vẻ như từ trên không...” Reona tường tận giải thích.
“...Trên không?” Karito tự vấn.
Reona và Karito đều ngước nhìn lên bầu trời đêm. Thoạt đầu, chẳng có gì thay đổi ngoài một không gian tối mịt. Bầu trời đêm in dấu của những vần tinh.
Nhưng anh đâu có thời gian để ngưỡng mộ chuyện đó. Karito trang bị kính bảo hộ rồi chuyển sang chế độ hồng ngoại. Khung cảnh anh nhìn thấy từ một màn đêm đen kịt bỗng chuyển thành các sắc đỏ, tím, xanh dương và đen. Bằng cách căn cứ vào nhiệt độ của các vật thể khiến anh có thể nhìn trong bóng tối.
Trên bầu trời, các ánh sao chàm biến mất như thể đã bị màn đêm nuốt chửng và một bóng hồng nổi lên.
Dựa trên hình dáng thì có vẻ như một người đang ngồi trên lưng của một con thú bốn chân, với một đôi cánh dang rộng từ lưng của nó. Cái bóng đó lướt về phía Karito và nhóm của cậu. Anh nhận ra rằng đó là do cái tên đang cưỡi con thú đó đã thả tay phải khỏi dây cương rồi giương tay về phía họ.
“Kẻ địch tấn công!!” Karito hét.
Lời cảnh bảo của Karito và tay của tên cưỡi thú đều hành động cùng môt lúc. Một quả cầu phóng bay qua ngọn cây rồi đáp xuống đất khoảng vài mét sau hướng Karito rồi một vụ nổ xảy ra. Cả ba người bay mỗi người một hướng rồi ngã xuống.
A wild shierk resounded.
“Hoatchaa!?”
Không may rằng, nơi mà Karito đáp xuống từ chấn động vụ nổ lại là chỗ lửa mà nhóm anh dùng để sưởi ấm. Đám lửa cũng mới được dập tắt không lâu nên vẫn còn rất nóng. Chiếc áo giáp mà anh trang bị không phải thuộc hàng chống lửa nên anh đã bị bỏng.
Karito ngồi dậy ngay lập tức, vỗ nhẹ vào khu vực quanh bụng để làm dịu đi vùng bị bỏng. Vào lúc đó, một chiếc bóng lớn đã ngay trên đầu họ. Reona, người tộc Garm không chỉ có một thính giác vô cùng nhạy bén mà còn có cả một đôi mắt nhìn xuyên màn đêm nên cô có thể thấy rõ ràng.
“Một con Griffon! Chúng là những kẻ theo đuôi từ vương quốc Alwina” Reona kêu lên.
“Khó có thể tin được chúng lại đuổi theo ta bằng không quân..! Cô có biết đòn tấn công vừa rồi là gì không?” Karito gấp gáp hỏi.
“Đó là Pháo Ma Thuật! Cẩn thận nếu như anh không muốn người mình nát như cám” Nữ thú nhân cảnh báo.
Cậu nhìn vào nơi mà quả bom nổ. Xét theo độ lớn của vụ nổ và vết lỏm ở trên mặt đất thì nó có sức công phá bằng với một khẩu pháo cỡ nhỏ hoặc một khẩu RPG (tên lửa chống tăng)
Không giống như đạn đại bác thông thường, nó không vỡ thành từng mảnh khi nổ. Kể cả khi cậu không cần lo đến việc bị thương do mảnh vỡ thì nó vẫn rất nguy hiểm. Với sức công phá như vậy thì việc nấp sau các cây cối xung quanh có vẻ là một ý kiến tồi. Họ sẽ bị bốc hơi cùng với những cái cây hoặc bị các mảnh gỗ xé nát da thịt.
Con Griffon vừa mới bỏ đi quay lại và bắt đầu tấn công một lần nữa.
“Reona, đưa Rina qua phía bên kia. Cúi người xuống và rút khỏi đây” Karito yêu cầu.
“Anh định làm gì vậy, Karito” Reona hỏi.
“Phản công” Anh nói.
Cậu bắn lại với khẩu M14 trong khi đang tránh xa khỏi hai chị em. Cậu định thu hút sự chú ý của tên Griffon Rider. Bằng cách tháo bộ phận giảm thanh, đốm lửa bắn lên từ một khẩu súng có đường kính lớn sáng lên trong màn đêm. Đúng như dự đoán, người kỵ binh hướng đầu con griffon về hướng Karito người hiện rõ do đốm lửa bắn lên.
Điều đó cũng ổn thôi. Karito hạ một gối xuống rồi chuyển về tư thế quỳ bắn. Cậu cho khẩu M14EBR của mình vào chế độ tự động, ngắm thẳng đến hình bóng của con điểu sư đang từ từ lớn dần.
Cậu dừng lại lấy hơi một lúc thì cậu bắn một phát. Cậu cố giữ khẩu súng đang giật mạnh do bắn liên tục lại. Cậu chỉnh lại cho trúng mục tiêu bằng tay mình mỗi lần bắn, và nhanh chóng bắn hết một băng đạn.
Trong số những viên đạn vừa mới bắn thì hơn mười viên đã xé bay thịt của con điểu sư cùng với kỵ sĩ của nó, giã nát đầu của hắn cũng với toàn bộ phần nội tạng.
Nhờ có kinh nghiệm bắn máy bay có vận tốc cao, anh đã hạ ngục tên kỵ binh bất cẩn, lao thẳng vào họ mà không thể thực hiện được bất kì chuyển động nào để né để cuối cùng chết như một tấm bia đỡ đạn.
“Thật nguy hiểm” Karito thở một cách nặng nề.
Hai giây sau, Karito rời khỏi vị trí và lăn qua bên cạnh. Con điểu sư và người cưỡi của nó rơi xuống nơi mà Karito vừa đứng. *Gusha* Karito nhăn mặt khi nghe cái âm thanh đau đớn khó chịu khi họ va chạm với mặt đất gần đó.
“Vẫn còn nhiều viện binh nữa! khoản bốn kỵ binh sẽ đến sớm thôi và ở trong đó có một con rồng”
“Đúng như mong đợi từ một thế giới viễn tưởng! Rồng có thể phun ra lửa phải không?” Karito hỏi.
“Đương nhiên!” Reona gật đầu.
“Hơi thở của con rồng có thể đến được bao xa?” Karito hỏi.
“Có thể là khoảng 50 mét? Đó là những gì ba tôi nói với tôi trước đây nhưng tôi chưa từng được tận mắt thấy một con rồng phun lửa. Dù sao thì hãy chạy trốn thôi. Đối thủ lần này rất khó để tiêu diệt!” Nữ thú nhân hối.
Karito mở thiết bị hỗ trợ cá nhân ra trong khi cả hai đang chạy, thay thế trang bị của cậu thành một bộ khác ở trong tú đồ. Hơi thở của cậu nặng nề, tim của cậu cũng đập liên hồi. Tuy nhiên, thứ cho phép cậu có thể đưa ra những quyết định đúng đắn là <WBGO(game)> thứ cho chúng ta kinh nghiệm thực chiến siêu việt trên chiến trường.
Nếu là một cuộc chiến phòng không như thế này thì điểm quan trọng là phải có sức công phá lớn đủ để vượt qua kẻ thù của cậu, Karito nghĩ vậy. Một đòn giả hay thứ gì đó tương tự thì nó sẽ có hiệu quả tốt. Nếu chúng ta cho chúng thấy hỏa lực lớn thì chúng sẽ không tiếp cận chúng ta một cách thiếu thận trọng.
Vũ khí Karito chọn cho kế hoạch này là súng máy hạng nhẹ M46 được làm bởi công ti Fabrique Nationale. Nó là dạng cải tiến của súng máy MINIMI mà lực lượng tự vệ Nhật Bản trang bị cho quân đội của họ. Nó có thể dùng đạn của súng trường M16/M4 ở phần lưng.
Nếu nó sử dụng đạn Nato 5.56 mm thì sức công phá của nó bị giảm nhưng bắn được xa hơn đạn M14.
Họ nói rằng nó nhẹ hơn bản gốc nhưng vẫn nặng hơn khẩu M14BR 1kg. Karito chạy thẳng đến trung tâm khu rừng trong khi nạp 200 viên đạn vào phần lưng và cảm nhận độ nặng của một khẩu súng máy hạng nhẹ. Chỉ cần xiên tới phía trước là đến được nơi hai người họ đã đến trước, với Reona đang bế Rina người không có sức chịu đựng tốt và không nhanh bằng hai người họ.
Thế giới đột nhiên hồi phục ánh sáng của nó. Khi cậu cởi kính của mình ra và quay đầu để tìm nguyên nhân, một quả cầu ánh sáng lấp lánh đang trôi nổi giữa bầu trời đêm. Có vẻ đó là một dạng pháo sáng được làm bằng phép thuật.
Cậu nghe được một tiếng hống nghe như của một con bò và một con sư tử ở trên trời.
“Con rồng chuẩn bị phun lửa!” Reona cảnh báo.
Cùng lúc với lời cảnh báo của Reona, Karito nhảy qua một bên rồi quay người lại, hướng họng súng máy về khu vực mà cậu nghe được tiếng rống.
Con rồng đã bị khóa mục tiêu lao đến một cách nhanh chóng từ khoảng cách 100m. nó cao khoảng 20m, bằng kích cỡ của với một chiếc máy bay hạng nhẹ. Cơ thể hiện lên bởi pháo sáng của nó có màu xám và được bao bọc bởi một lớp cơ dày mà nhìn như nó có thể nhảy múa trên bầu trời. Nhìn giống như đang tích tụ gì đó, con rồng nâng cổ lên, mặt và họng của nó phồng lên.
Đoán được đó là hơi thở của rồng, hỏa lực từ khẩu MK46 bắt đầu bắn ra. Một khẩu sung máy hạng nhẹ bắn ra từ họng súng viên đạn 5.56mm với vận tốc 940 m/s và bắn ra 12 viên mỗi giây.Băng tracer được nạp vào phần lưng với 5 viên mỗi băng, nó cho ta thấy được đường bay của đạn như một tia la de màu đỏ. Cậu thay đổi quỹ đạo của đạn cùng với vật cản.
*Thud Thud!* Karito có thể nghe được tiếng đạn súng trường đâm sâu vào bên trong cơ thể của con rồng giữa những quãng nghỉ trong lúc bắn súng. Những viên đạn trúng vào khu vực ngực và cái cổ dài khi karito nhìn vào nó.
Quên đi sự hiện diện của người cưỡi nó quằn quại trong đau đớn và hấp hối như chuẩn bị mất thăng bằng.
Giống như con griffon lúc nãy, con rồng rơi xuống và đâm đầu về hướng ba người họ. Lần này, nó rơi vào khoảng trống giữa Karito và Reona, người đang bế Rina, làm đổ một vài cái cây trước khi nó dừng lại.
Không may cho cả ba là tên kỵ binh gần như không bị thương. Thêm vào đó việc viên đạn 5.56mm không thể xuyên qua cơ thể con rồng đã làm nó trở thành một tấm nệm lúc rơi.
“Chết đi! Kẻ phản bội tộc người” tên kỵ binh hét.
“Đúng là một thằng khốn ngu ngốc!”Karito thở dài.
Cậu bắn mà không hỏi thêm gì cả. Một lổ hổng hiện lên ở trên giữa bộ áo giáp dày khoác lên một lớp áo khoác mùa đông của người kỵ binh trong khi anh ta buộc phải thực hiện vũ điệu tử thần.
Viên đạn bay xuyên phần lưng và đâm vào trong cơ thể của con rồng nằm ở bên cạnh. Con rồng kêu lên một cách đau đớn và nâng đầu lên; Nó vẫn chưa chết. Có vẻ đạn 5.56mm không đủ mạnh để giết một mục tiêu lớn, cậu phân tích một cách bình tính khi đang bắn vào đầu của nó, lần này nó hoàn toàn ngừng thở.
“Thật đáng kinh ngạc, để có thể giết một con rồng dễ như vậy...” Reona nể phục.
Không qua tâm đến sự ngưỡng mộ của Reona, Karito vẫn còn cảnh giác. Nhưng không hề có dấu hiệu tấn công từ những tên còn lại. Chúng đang bay vòng trên không trung. Mọi thứ dường như đi đúng theo như kế hoạch của Karito. Chúng đã cảnh giác với đòn tấn công của Karito và vẫn giữ khoảng cách với họ.
Tác dụng pháo sáng đã hết và bóng tối lại bao trùm cả khu rừng một lần nữa. Đây là thời điểm thích hợp nhất.
“Bằng mọi cách, hãy chạy đi. Chúng ta cần phải tìm được nơi để trốn” Karito chỉ dẫn.
“Tôi nghe nói có một pháo đài dành cho các mạo hiểm giả nghỉ chân ngay sau khi chúng ta ra khỏi khu rừng này! Nếu tôi không nhầm thì nó ở hướng này” Reona đáp lại.
Ngay sau khi nói như vậy, Reona bắt đầu chạy. Karito cũng chạy theo cô ấy. Những kẻ truy đuổi lại bắn pháo sáng một lần nữa nhưng họ vẫn cứ chạy mà không để ý đến điều đó. ở trong một khu rừng có địa hình trơn trượt và rễ cây mọc ra khỏi mặt đất, họ vẫn cứ chạy với tốc độ giống như một người đang chạy hết sức trên địa hình thẳng tắp.
Sau khi họ chạy ra khỏi khu rừng, họ thấy một cái bóng của một tòa nhà. Nó được vây quanh bởi các bức tường cao trong bóng tối; Đó là một pháo đài bằng đá.
“Ở đó!” Reona hét lên.
Họ chạy với toàn bộ sức lực của mình. Bởi vì không còn nơi nào để trốn, họ chạy với vận tốc mà có thể đuổi kịp một chiếc ô tô, họ đi qua cổng chính và tiến vào bên trong pháo đài.
Có vẻ đây không phải là một nơi không nổi tiếng cho lắm vì nó nhìn như đã bị bỏ hoang nơi mà không có ai sử dụng nó trong một thời gian dài. Sau cùng thì tại thời điểm mà tin vương quốc Aruwina sẽ xâm lăng được phát ra, những người sử dụng nơi này như các nhà buôn rong hay các mạo hiểm giả sẽ thường tránh đi về hướng của làng Reona.
Cậu kiểm tra xung quanh cho chắc nhưng đúng như mong đợi, ở đây không còn dấu hiệu của bất kì sự sống nào khác. Bên trong tòa nhà ba tầng này là bao phủ bởi màu đen trong khi một số cửa và cửa sổ bị khóa, Karito lấy ra một cây đèn hóa học (Khi bạn uốn cong nó thì dung dịch bên trong sẽ phản ứng và phát sáng) từ trong túi đồ của mình và thắp sáng xung quang họ. Nhìn qua thì tầng đầu tiên có vẻ là phòng ăn.
Họ tìm thấy một cái đèn ở trên cái tủ trang trí ở góc phòng và thắp nó lên để chiếu sáng cho tầng một.
Cậu để Reona và Rina ở lại và tìm cầu thang để đi lên tầng trên. Khi cậu lên được mái nhà, cậu tìm một nơi mà khó bị phát hiện nhất.
Chẳng mấy chốc, những kẻ truy đuổi bay vòng quanh pháo đài. Họ đã biết được rõ ràng rằng Karito đã chạy trốn vào bên trong lâu đài. Chắc chắn, họ sẽ canh chừng pháo đài nơi mà Karito đã tự cô lập mình.
Chắc chắn họ sẽ lại bị đuổi theo nếu họ thử chạy trốn khỏi cái pháo đài này. Kể cả khi họ tự nhốt mình ở bên trong pháo đài thì khả năng Karito có thể chống lại được nếu họ tấn công liên tục là rất thấp.
Nếu họ bị những kẻ truy đuổi bắt được thì liệu Reona và Rina sẽ phải trải qua những điều gì? Suy nghĩ đó chiếm lấy tâm trí của Karito còn hơn sự an toàn của mình. Điều này thực sự rất tệ.
“Thay vì nói là chúng ta thành công trong việc chạy thoát khỏi bọn chúng thì đung hơn là chúng ta đã tự nhốt mình vào trong lồng, huh?” Karito thở dài
Câu nên làm gì đây? Đầu óc của Karito hoàn toàn suy sụp.
ánh sáng từ miệng súng *Gốc là “dance of death Chủ yếu là máy bay trực thăng của kẻ địch, tùy thuộc vào loại thì 1 khẩu lục cũng có thể bắn hạ google 青汁のCM để biết thêm thông tin chi tiết gốc là Gravure Idol, 1 thuật ngữ của nhật bản nói đến người mẫu