Có một sự thật mà Lemegeton chưa nói với Kazuki.
Đó là câu chuyện mà Futsunushi no Kami kể với cô trong cuộc trò chuyện riêng của hai người ở Astrum.
[Ta đã mất liên lạc với các Diva khác của Thần thoại Nhật Bản.] Futsunushi no Kami đã nói với cô như vậy.
Tâm trí của mọi người đã được kết nối với nhau. Chiều sâu của thế giới tinh thần―Astrum này nên được gọi là [không gian cấu thành từ hư vô] bởi lẽ nó luôn thay đổi theo một cách hỗn loạn theo bước sóng tinh thần của loài người.
Trong bóng tối rùng rợn đó, hình ảnh của Lemegeton và Futsunushi no Kami đang lơ lửng.
[<Khu vực> nhẽ ra phải kết nối tôi với những người khác bị “đứt cáp” trước khi tôi nhận ra và tôi cũng không liên lạc được gì với họ kể từ đó.]
Astrum cũng chia ra nhiều khu vực riêng giữa các thể loại Thần thoại. Chỉ những vị thần quen thuộc với một mối liên kết mạnh mẽ mới có thể qua lại giữa ranh giới đó. Lemegeton đã kết bạn với Futsunushi no Kami. Từ đó, cô mới có thể đặt chân lên lãnh thổ của Futsunushi no Kami. Tất nhiên ngoài Lemegeton, Futsunushi no Kami cũng có kết nối với những Diva khác của Thần thoại Nhật Bản. Đáng nhẽ là như thế.
[Không phải là ông đang bị những người khác bỏ rơi bởi vì họ ghét ông trong khi ông thì chẳng biết gì đấy chứ?]
Giống như ở thế giới loài người, khi một đứa trẻ bị bắt nạt nó sẽ bị mọi người chặn liên lạc.
―Khi Lemegeton đề cập đến nó với giọng điệu mỉa mai, Futsunushi no Kami [Guwahaha!] cười khoái trá. [Không thể đâu. Không, với mình ta thì có thể đấy, nhưng trong Thần thoại Nhật Bản một phần khác của ta cũng là <Takemikazuchi>. Lãnh thổ của chúng ta không thể tách rời. Ngoài một ngoại lệ.]
[Và, cái không thể ấy đang diễn ra đúng không? Chính xác thì ngoại lệ mà ông nói là cái gì?]
Nụ cười Futsunushi no Kami tới đây thì vụt tắt, ông ta bỗng làm ra một vẻ đầy mệt mỏi và băn khoăn.
[Anh ta có thể...đang gặp phải < Sự biến đổi của Thần hoang dã>]
Lemegeton rất băn khoăn không biết có nên nói cho Kazuki chuyện này hay không.
Những cảm xúc mạnh mẽ hướng về Kazuki trong con tim cô mách bảo cô rằng phải nói chuyện này với anh ấy càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, ở một chiều hướng khác, những suy xét cẩn thận với danh dự của <Người giám sát 72 Trụ cột của Solomon> lại không cho phép cô kể lại sự việc này. [Con người không bao giờ muốn nói gì hơn ngoài những gì họ cần] ...Lemegeton đã không còn nhớ phần lớn kí ức nhưng đó là nguyên tắc mà cô có thể nhớ lại được trước nhất.
Sau cùng thì 72 Trụ cột của Solomon vẫn còn trong thời kì khảo nghiệm với những con dân Nhật Bản.
Khi họ lâm vào tận cùng của hiểm nguy―cái tình cảnh mà họ chỉ có thể tự lực cánh sinh hoặc thậm chí là hơn thế nữa―thì họ sẽ làm thế nào để đối mặt với nó. Đó là những gì mà loài người phải thể hiện.
Ngay từ ban đầu, nếu cô kể lại nó với Kazuki thì dĩ nhiên là Hiệu trưởng Amasaki cũng sẽ nắm được tình hình, nhưng kể cả vậy thì họ cũng chỉ đành lực bất tòng tâm. Việc con đường liên lạc giữa các Diva của Thần thoại Nhật Bản trở nên mù mờ thì thật không thể nói được là rồi sẽ kéo theo những chuyện gì. Đến cả Lemegeton cũng không biết điều gì đang chờ họ ở phía trước.
Hơn nữa, nếu cô tung ra một tin như thế Cuộc tuyển cử Hội trưởng sẽ bị hoãn lại và nó sẽ là cả một vấn đề. Bởi lẽ Kazuki phải tận dụng thời cơ này để trở thành vua của học viện này và trị vì nó.
Đây là tình cảnh anh ấy phải xử lý sau đó. Có lẽ vậy.
Trước tiên, anh ấy phải tập trung vào trận chiến trước mắt đã. Nếu đó là Kazuki, người đã chinh phục được Lâu đài Phù Thủy thì chiến thắng sẽ nằm trong tầm tay thôi nhưng...À thôi thì hãy xem anh ấy có gì nào.
Khi Kazuki thân mật với Hikaru-senpai để thắt chặt tình cảm hơn nữa thì cũng là lúc Lemegeton lủi khỏi phòng và nghĩ ngợi những thứ như vậy.
◇ ◇ ◇ ◇
Ngày 22 tháng 5 cuối cùng cũng tới, ngày cho trận quyết chiến sẽ kết thúc tất cả.
Nhưng có một tình huống đã xảy ra khiến cho trận đấu không thể bắt đầu ngay lập tức được.
Ngay cả trước đó, là phần tập trung trước các trận mở màn.
“...Nghe những lời hô hào kìa, đây chắc là trận đấu náo nhiệt nhất cho đến giờ nhỉ? Mặc dù trận này không liên quan đến chức vô địch.”
Chìm trong âm vang cuồng nhiệt ấy khi ngồi trên hàng ghế đầu, Mio cảm thấy thật ngột ngạt.
Tuy nhiên, điều đó cũng dễ hiểu thôi, không có gì phải ngạc nhiên cả. Kazuki ngồi kế bên cô cũng đã nghĩ như thế.
...Bởi vì khi các cặp đấu của giải này được công bố, đây chính trận mà mọi người mong chờ nhất. Mặc dù nó khác xa so với lý tưởng, nhưng nó đang được thực hiện hoá ở ngay đây.
Lúc này, trên sàn đấu, Kaguya-senpai và Hikaru-senpai dẫn đầu mỗi đội riêng của họ và đang đối mặt nhau.
Đội Otonashi Kaguya―Otonashi Kaguya, Hiakari Koyuki, Hayashizaki Kanae, Yamada Torazou.
Đội Hoshikaze Hikaru―Hoshikaze Hikaru, Lotte, Kamiizumi Iori, Kimura Tomomi.
Hai đội này chính là hai đội được ưa thích nhất trong giải đấu này, nhưng Kaguya-senpai đã bị đánh bại bởi Kazuki. còn Hikaru-senpai thì bị hạ dưới tay Mibu Akira. Họ đã phải rời cuộc quá sớm kể từ vòng hai của giải đấu.
Tuy nhiên, khác với trận đấu để hướng tới chức vô địch… Trận “Tranh Hạng Ba” được tổ chức bởi những đội cùng dừng lại ở một vòng.
Bởi vì chức vị Hội trưởng Hội học sinh sẽ được quyết định thông qua vòng bỏ phiếu sau, giải đấu không gì hơn một cuộc vận động. Với giải đấu mà thắng bại chỉ bằng một lượt thì những ứng cử viên đã bị đánh bại sẽ mất hết cơ hội. Nó có hơi thiếu công bằng.
Vì lý do đó, để đảm bảo các đội có một vị trí xứng đáng, một giải hồi sinh đã được mở ra cho những đội thua trận và diễn ra song song với giải chính thức. Đầu tiên là những đội dừng chân ở vòng một đánh với nhau, đội thắng đấu với đội thua ở vòng hai của giải chính, người thắng tiếp theo lại đấu với người thua ở trận bán kết―giải đấu này vì vậy mà chia làm hai bảng, hai đội cuối cùng sẽ đấu với nhau để tranh hạng ba.
Những trận tranh hạng ba này sẽ diễn ra vào buổi sáng còn những trận chính thức sẽ diễn ra sau giờ nghỉ trưa.
“Nhưng không ngoài dự đoán khi họ chiến thắng mà đi tới đây theo cái kiểu bất bại. Không có đội nào đủ “cứng” trong bảng của Hoshikaze-senpai nhưng bảng của Kaguya-senpai thì có chị em nhà Ryuutaki đúng không?”
Ở bên phải Kazuki, Mio đang nhớ lại những trận đấu cho đến giờ và lẩm bẩm.
Ngồi trên hàng ghế đầu từ phía bên phải sang là Mio, Kazuki, Kohaku và Kazuha-senpai tất cả đều ngồi cùng một hàng.
Chị em nhà Ryuutaki là thành viên của Đội Takasugi Shuusui, đội đã chạm mặt với Đội Kazuki trong trận bán kết.
Họ đúng là một đội khủng bố với cô chị Miyabi-senpai ngăn mọi cử động của đối phương bằng công kích tinh thần của <Gremory> và cô em Shinob-senpai phóng ra hàng loạt vụ nổ với “Burning Icicle” của <Marchosias> nên việc đối chọi được với là rất khó.
Nhưng đấu với đội của Kaguya-senpai là không ổn cho lắm.
Kaguya-senpai đã từng chịu đựng những đòn tấn công tinh thần của <Nyarlathotep> và giờ đã có kinh nghiệm để chống lại chúng. Một đòn tấn công tinh thần tầm thường giờ đã không còn hiệu quả đối với Kaguya-senpai.
Sự khác biệt giữa các kiếm sĩ cũng khá lớn. Hai anh em Takasugi đứng chắn đằng trước hai chị em Ryuutaki đã không thể đấu lại cặp đôi dẫn đầu Khoa Kiếm thuật, Kanae và Torazou-san.
Thế mà, Shinobu-senpai vẫn có thể chơi đánh du kích với Koyuki với một sự cố gắng phi thường. Điểm đặc biệt mâu thuẫn tới mức bản sắc của Shinobu-senpai là chị ấy có thể điều khiển cùng lúc nhiệt và nhiệt lạnh thì quả là một đối thủ không thể tồi tệ hơn cho một chỉ có thể sử dụng nguyên tố băng.
Tuy nhiên khi anh em nhà Takasugi phải dừng cuộc chơi và trận đấu chuyển sang hai chọi bốn, Shinobu-senpai đã chịu những đòn tấn công dồn dập và không thể nào niệm được ra một câu thần chú hoàn chỉnh. Thắng bại ngày một rõ ràng.
Như vậy thì có lẽ, [Tôi đã nghe qua mấy lời đồn nhưng chị em nhà Ryuutaki thực sự mạnh đến mức quái thai như vậy hả?] -- họ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các học sinh đến thế đấy. Và trận đấu này là một cách rất tốt để chứng minh điều đó.
“Fuufu, với lịch thi đấu dày đặc như thế này thì ngay cả Otonashi Kaguya cũng không thể lành lặn sau khi đấu với bọn mình được. Hoshikaze Hikaru, người luôn đứng thứ hai và đã theo đuổi khát khao của mình để tiến tới được màn đấu này, không biết cô ta có cơ hội thắng nào không nhỉ?
Nghe thấy cái giọng đấy từ bên cạnh, Mio quay sang lườm nguýt .
"...Miyabi-senpai, sao chị lại ở ngay kế tụi em thế?"
Bên cạnh đội của Kazuki, những người đang quan sát trận đấu, và chính xác là bên cạnh Mio, chị em nhà Ryuutaki đang ngồi chễm chệ ở đó.
"Có sao đâu nhỉ, hãy cùng hòa thuận với nhau nào. Fufufu."
Mái tóc gợn sóng màu bạc đặc trưng của Elf đung đưa, Miyabi-senpai cười nắc nẻ.
"...Onee-sama, em cũng thấy khó chịu như thế này. Tại sao chúng ta phải chịu đựng đám này chứ?"
Shinobu-senpai nhíu mày và thì thầm. Cô là hình mẫu của một Miyabi-senpai nhưng lỗi nặng. Ngược lại hoàn toàn với Miyabi-senpai điềm đạm, tóc của cô lại có màu đen cùng với đó là bộ mặt như bà la sát.
"Có sao đâu nhỉ, hãy cùng hòa thuận với nhau nào. Fufufu."
Ngay cả khi phản đối câu ca thán của cô em gái, Miyabi-senpai vẫn hóa giải với một cái mỉm cười thân thiết. Bà chị này cứng thật đấy.
Mio cũng tương tự, cô từ bỏ việc đá Miyabi-senpai đi kẻ đang mặt dày tiếp cận Kazuki lần nữa.
“Nè, Kazuki đang mong ai thắng nhỉ? Cậu sẽ cổ vũ cho ai?”
“…Ờm.” Đang bối rối không biết làm gì, Kazuki hướng mắt về phía trận đấu.
Trên sàn đấu, Kaguya-senpai và Hikaru-senpai đang dán mắt vào một chỗ...không, vào Kazuki mà họ vừa mới bắt đầu ‘jiiii’
Anh ấy bị nhìn bởi những cặp mắt ấm áp theo kiểu “Sao anh chưa cổ vũ? Thôi nào, cổ vũ cho em này”
Hikaru-senpai mang đôi mắt tỏa nắng và ngập tràn lòng mong đợi, Kaguya-senpai thì chỉ đơn giản nở một nụ cười nhưng mắt thì không.
Không quá lâu để họ phát giác ra cử chỉ của đối phương và bắt đầu cung đấu, những cái nhìn mà họ gửi cho Kazuki dần càng...
“Anh cổ vũ cho em hay cho cô ta?” Bầu không khí xung quanh họ như đang biết nói vậy.
Kazuki nảy ra một ý định rồi lấy một hơi dài.
“... Cố lên Kanae! Hãy cho họ biết sức mạnh của kiếm kĩ nhà Hayashizaki đi!”
“Cậu đi đến kết luận đó ư!?” Mio, người đang hồi hộp theo dõi cậu, cất giọng từ bên cạnh.
“Nii-sama!”Kanae đang ở trên sân quay lại đằng này và nhảy nháo lên từng nhịp.
“Ánh nhìn sắc lẹm của nii-sama đang hướng về phía em! Nó đến… Nó đến rồi kìa… Sức mạnh của ánh nhìn ấy thật là… !! Fuoooooh!
Chứng kiến Kanae hạnh phúc kiểu ‘nyaa nyaa’... Kaguya-senpai và Hikaru-senpai cũng đành cười gượng như rằng không thể cứu vãn được nữa.
“Tình yêu giữa anh em và tình yêu đối với kiếm thuật… Cậu ta chọn cái mà không ai có thể bắt lỗi được nhỉ, quả là Kazuki mà.”
Cạnh anh, Kohaku đang cười ngoác cả mồm ra. Kohaku cũng có một tình yêu nồng nàn không thua kém gì Kazuki với kiếm đạo.
“À thì, việc sắp xếp thứ tự ưu tiên đối với những người đồng đội bạn thân thiết thật sự là không dễ chịu gì cho cam, liệu cách này có ổn không?”
Không ngờ là Kazuha-senpai cũng có những biểu cảm dịu dàng như thế. Nếu là trước đây, cô ấy sẽ là người đầu tiên thốt ra mấy câu như “Tên có harem nhu nhược”... nhưng sau khi công nhận Kazuki ở trong [Thế giới gương], cử chỉ và biểu cảm của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Amasaki Mio―150
Lotte―122
Hiakari Koyuki―120
Otonashi Kaguya―103
Hoshikaze Hikaru―94
Tsukahara Kazuha―56
Ryuutaki Miyabi―41
Ryuutaki Shinobu―2
Không phải là cậu muốn đánh giá chúng hay gì nhưng...Kazuki đã hiểu được tình cảm của mọi người.
“Dù gì thì người yêu Kazuki nhất quả đất này vẫn là mình thôi. Ehehe.”
Mio ra vẻ ‘goronyaaa’ và chạy tới ôm lấy cánh tay của Kazuki.
“K-Kể cả chuyện này tôi cũng không chịu thua đâu!”Kohaku nhéo tay áo Kazuki vẻ vồn vã.
“Thật là lố lăng mà.” Kazuha-senpai khoanh tay lại và quay mặt đi.
“Kana-shishou, hãy sẵn sàng đi ạ. Ngay khi bắt đầu trận đấu, Kamiizumi-senpai đã khiêu chiến Kanae.
“Đối đầu với tôi, người đã nhận được sức mạnh từ nii-sama, thứ yếu kém như cậu không thể nào thắng được đâu!”
Kanae cũng đứng chặn lại ngay từ chính diện. Những lưỡi kiếm trắng cứ chém vào nhau, từng mảnh ma thuật xanh rờn cứ thế vương vãi khắp nơi.
“Chắc chắn lần này mình cũng sẽ sẽ thể hiện được sự ngầu lòi của mình! Ngay lúc này chắc chắn sẽ chết...TORAZOU SMASH!!”
“Đừng hòng tôi để cái loại đanh đá như cô tiếp cận hoàng tử!”
Torazou-san và Kimura-senpai lại giao đấu lần nữa. Sự khác biệt của sức mạnh giữa những kiếm sĩ...thì Kanae và Torazou-san của Đội Kaguya-senpai vẫn mạnh mẽ hơn hẳn. Thế nhưng-,
“Vang lên! Nền văn minh kéo đến sự tận diệt của nhân loại! Tiếng kêu của sự ranh mãnh đốt mòn thân xác ngươi, phá bỏ xiềng xích đi, hỡi đấng tối cao vẫn đang ngủ say dưới đống tro tàn!! Mitrailleuse!”
Từ phía sau, bằng khả niệm chú cực nhanh tới Possession Summoning Drive, Lotte tạo ra một khẩu súng máy ma thuật. Thân súng bắt đầu quay với tiếng động cơ và nhanh chóng xả một loạt đạn ra khắp nơi.
Những viên đạn thành công cản trở cuộc tấn công của Kanae và Torazou-san đang lao tới và canh thời gian đúng lúc “Bây giờ là lượt của chị đấy!” cho Kamiizumi-senpai và Kimura-senpai. Quả là một pha phối hợp ăn ý.
Lotte đã có thể đọc được tình huống của trận chiến này bằng <Telepathy> phi thường của cô ấy.
“Hỡi ước nguyện của Thần thống trị thiên đàng, hãy tập hợp lại tại đôi tay này và ban cho ta quyền năng phán xét! Hỡi ánh sáng từ phước lành của đấng tối cao, trở thành cây cung tạc ra từ ánh hào quang rực rỡ.Lôi Ấn!”
Ngay phía sau, Hikaru-senpai tạo ra cây cung sét và ngắm vào Koyuki. Tương tự khi Kazuki chiến đấu với đội của Kaguya-senpai, họ có vẻ đã có ý định nhắm vào Koyuki trước.
“Hỡi sự lạnh lẽo của độ không tuyệt đối, hãy trở thành bộ giáp tuyệt lập và bảo vệ thân thể ta! Băng Bích!”
Không ngần ngại, Koyuki tạo ra một bức tường chắn bằng khí lạnh.
“Nhỏ Koyuki đó! Cô ta đã biết trước rằng mình sẽ bị tấn công!”
Mio bật ra tông giọng không khỏi khó chịu trước đối thủ của mình.
“Nhưng mà để đối chọi được với mũi tên sấm thì một bức băng phong là không đủ đâu.”
Chính vì Kazuki có thể dùng cả [Lôi Ấn] và [Băng Bích], nên cậu hoàn toàn hiểu được sự khắc chế của các nguyên tố. Mũi tên băng chắc chắn sẽ băng qua bức băng phong kia và đánh vào Koyuki.
“...Nhưng mà con bé đó chắc chắn sẽ hiểu cái sự thật này hơn cả tưởng tượng của tôi đấy- Xem kìa, nó điều khiển băng rất tinh tế. Không ngoài mong đợi từ một elf như tôi.”
Miyabi-senpai nhìn nhận bằng tông giọng đầy đồng cảm.
Lời nhận xét đó cũng không phải là tâng bốc.
Một vệt sét từ bàn tay của Hikaru-senpai bắn ra. Đối mặt với đòn tấn công, Koyuki tập hợp từng khối nước và băng trước mặt một lớp màng nước cách người cô chỉ hai mét bằng Psychikinesis.
Vào khoảnh khắc mũi tên sét xuyên qua tầng khí cách điện và lao vào màng nước thì lại không thể đi tiếp được nữa. Tất cả năng lượng đều bị dòng nước chuyển vào mặt đất.
Hikaru-senpai thể hiện rõ thái độ không thể tin được.Và cứ vậy, cô tiếp tục bắn thêm những mũi tên sét mà Koyuki thì lại tạo ra nhưng lớp nước mỏng khác với những khối nước và băng tạo ra với Psychokinesis và hóa giải những đòn tấn công.
Kĩ năng điều khiển ma thuật, hiểu biết và độ lanh lợi của cô nàng đã hoàn toàn vượt qua Hikaru-senpai.
Sự bế tắc về cả tấn công và phòng thủ này đã đi ngược lại với phán đoán của Kazuki - và để cho Kaguya-senpai một mình.
“Hỡi ảo ảnh vô hình vô thanh, hãy trở thành loài cá bơi trong vực thẳm của ý nghĩ bế tắc! Hỡi ngọn nguồn của ác mộng, hãy thay đổi vật chất, đáp lại những niềm kinh hãi, hy vọng và cả đau đớn..! Vực ảo mộng!”
Kaguya-senpai đang ở ngoài trận bình tĩnh hoàn thành ma pháp cấp 5 của mình.
“Mọi người, đội hình bóng tối !”
Điệu cười của Asmodeus vang vọng cả một khoảng không- từ cái bóng của Kimura-senpai, một con quái vật đen thùi lùi trồi lên. Kamiizumi-senpai chạy tới giúp đỡ ; cô chặn cái hàm to nhấp nhô thêm vài cái răng nanh đen như nhai trầu bằng cây katana của mình.
Lợi dụng khoảng cách khi Kamiizumi-senpai và Kimura-senpai đang bận xử lí con quái vật, Kanae và Torazou-senpai lập tức rời khỏi đó và lao lên chém Lotte và Hikaru-senpai.
Một trong những con bài của đội Kaguya-senpai, <Đội hình Bóng tối> là kế hoạch tạo ra lượng lớn quái vật bóng tối và tạo cơ hội cho Kanae và Torazou-senpai đột kích kẻ thù ở hàng cuối cùng.
Bình thường khi một pháp sư Stigma bị tấn công giữa lúc niệm chú thì họ tất sẽ bị phân tâm và ma thuật của họ cũng thất bại theo.
Nhưng...Lotte và Hikaru-senpai lại là những pháp sư Stigma đặc biệt giỏi cận chiến.
“Ta chạm tới đỉnh Babel và trở thành kẻ thống trị! Với cả cuộc đời này, Hỡi sấm sét, hãy cùng chúng ta vang lên khúc ca hô vang sự liều lĩnh của loài người! Blitzkrieg!!”
Cây thương sét được tạo ra xuất hiện trên tay trái của Lotte, she nâng mũi thương và đâm tới Torazou-senpai. Torazou-senpai vốn tự tin vào sức mạnh của mình, nhưng nếu cố chọi với cái thương đó anh chắc chắn sẽ bị giật cho điên người chứ đừng nói là còn thời gian để mà đọ sức.
“Hỡi luồng khí vô hạn, tuôn ra từ bàn tay ta, trở thành ngọn giáo đè bẹp kẻ uất ức! Những gì còn lại trong bàn tay này chính là mắt bão!! Ayamur!!”
Ngọn giáo gió trong tay Hikaru-senpai vung lên và nhắm thẳng vào Kanae.
Giáo--một loại vũ khí có thể chém hoặc đâm với con dao hai lưỡi được gắn vào một cây gậy dài.
Mặt khác nó lại có tầm đánh lớn, khi tấn công dễ dàng tạo ra một cú quét mạnh tạo ra khoảng trống trong hàng phòng thủ. Giáo xuất hiện từ thời cổ đại và là một quan những vũ khí quan trọng nhất thời bấy giờ. Rồi theo thời gian [thương] xuất hiện chuyên dụng cho đâm và cũng dễ sử dụng hơn ngay cả trong đội hình hẹp của binh sĩ đã làm cho giáo dần lu mờ khỏi lịch sử.Vậy nên để mà nhìn lại thì nó cũng chỉ là một thứ vũ khí khiếm khuyết.
Nhưng đây là ngọn giáo của thần thoại, [Ayamur] có khả năng đặc biệt là tạo ra những cơn cuồng phong cho mỗi đòn đánh.
Lúc mà nó được vung lên kèm theo luồng gió gia tốc thêm cho đòn đánh. Khi tạo ra va chạm, cơn bão tạo ra từ mũi giáo bắt đầu tỏa ra sức mạnh hủy diệt. Kể cả khi có tránh được thì cơn bão cũng sẽ phá hoại hết đội hình và ngăn cản mọi cố gắng phản công. Vì thế mà nó không tạo ra bất cứ khoảng trống nào dẫu cho có đánh hụt đi nữa thì nó vẫn có thể quấy nhiễu kẻ thù theo kiểu một chiều nhờ tầm đánh vượt trội. Kể cả là một sản phẩm lỗi nhưng nếu đã được tái tạo lại bởi thần thoại thì cũng sẽ trở thành món vũ khí đột phá cho những trận quyết chiến.
Những thứ như đòn vung giáo của Hikaru-senpai, Kanae nhắm mắt cũng có thể tránh được. Thế nhưng, kể cả có tránh được thì thân mình nhỏ nhắn của cô vẫn bị cơn gió tiếp theo đánh lùi và đòn phản công của cô cũng bị đình trệ và vô dụng.
“Hỡi sự bảo hộ thần thánh của nàng tiên cá, hãy ngăn lại bước chân của kẻ uất ức, thúc đẩy bước chân của người được chọn ...Hỡi kiếm băng, chạy đi! Hãy bước vào chiến trường nào!”
Không có chuyện đứng xem không trận chiến của những nữ kiếm sĩ kia, Koyuki đóng băng mặt đất. Hikaru-senpai và Lotte trượt một đường. Ngay lúc đó Koyuki đã chuẩn bị những chiếc dao băng vào chân mình và lao vào trận hỗn chiến.
“Lôi Ấn!”
Hikaru-senpai bắn mấy tên sét vào dưới chân đồng đội ngay tức thì. Một khoảng nhỏ đã đóng băng bị những mũi tên đâm vào không chịu được lượng nhiệt độ của điện mà phải tan ra; từ đó mặt đất đã trở lại bình thường để mở đầu cho đòn phản công của họ.
“Năm vì sao lấp lánh nơi giao thoa của sự sống và cái chết, từng bước từng bước biến mất trong dòng cảm xúc bất chợt của Thần Chết, hòa vào với những hình nhân bẩn thỉu, khốn cùng và câm lặng.Vòng quay Tử thần!!”
Đến Kaguya-senpai cũng đã niệm xong ma pháp chuyên cho cận chiến và siết đôi tay vào lưỡi hái tử thần và chém tới Kamiizumi-senpai và Kimura-senpai. Cũng không phải là long trời lở đất gì nhưng không ai ngờ rằng cả tám người đều bị quăng vào chơi xáp lá cà.
Những âm thanh cổ vũ cứ thế trào ra từ khán đài cho những diễn biến đặc sắc của trận đấu.
“Cứ đà này thì Lotte và Hoshikaze-senpai vẫn sẽ hỗ trợ bằng ma thuật cường hóa cho tới khi Kaguya-senpai đánh gục hai đối thủ của chị ấy, trận chiến cứ như vậy là xong à…”
Mio lẩm bẩm. Kazuki cũng có ý nghĩ như cô. Cây lưỡi hái mà Kaguya-senpai đang dùng có thể tước đi một trong năm giác quan mỗi lần bị trúng và đến đòn thứ sáu thì nó sẽ triệt tiêu toàn bộ sức mạnh ma thuật của đối phương. Nếu những nữ kiếm sĩ lại bị tấn công trong lúc phải mắc kẹt với Vực ảo mộng thì Kamiizumi-senpai và Kimura-senpai cũng sẽ chẳng chịu được bao lâu.
Lotte thì niệm chú với một tốc độ chóng mặt dù bình thường cô đã nhanh lắm rồi.
“Hỡi đôi cánh rộng dài bay lên, cặp mắt cao quý, cuộc xâm lăng tận thế―Hãy cho ta thấy quyền năng một vị thần tại đây, như kẻ mang văn minh ngày một chìm sâu theo từng bước chân của ta!Deep Striker!!”
Ma thuật level 5 mạnh nhất mà Lotte có thể sử dụng. Một bộ phản lực cỡ lớn đã xuất hiện trên tấm lưng nhỏ bé của Lotte, lực đẩy của nhiệt lượng đã đẩy cô bay lên giữa không trung.
Lotte chuẩn bị cây thương điện trên không trung của cố định mục tiêu như đại bàng đã xác định con mồi trên mặt đất. Và rồi phóng thẳng xuống cùng cái tốc độ nhanh đến táo tợn.
Người phải nhận đòn là Torazou-san. Anh bị đánh bật đi bởi mũi thương không thể cản phá của Lotte, nguồn năng lượng ma thuật của anh cũng đã rơi vào trạng thái báo động rồi.
“Yamada Torazou, tới đây thôi!” Trọng tài đã đưa ra quyết định cho anh rời sân.
Lotte nhanh chóng quay lại bầu trời; lần này, cô nhắm đến Koyuki và tạo ra một mũi thương khác.
Koyuki vẫn đứng đó. Cô duỗi hai tay về phía trước, sẵn sàng đối chọi lại một kích kia của Lotte.
“Ôi hàng trăm vụ đắm tàu, Hỡi kẻ mang theo nỗi khiếp sợ ẩn mình nơi biển sâu! Hãy hiện thân theo lời ca của ta...Cho chúng thấy câu truyện chân thực nhất!...Với đôi năng sắc nhọn của ngươi! Ice Buster!!’’
Một đòn ma thuật tấn công được căn thời gian không thể chuẩn xác hơn để phản công.
Khi cây thương của Lotte lao vào Koyuki thì những tảng băng khổng lồ cũng trồi lên từ mặt đất mà hướng tới Lotte. Cả hai cùng đâm vào nhau rồi bật ra bởi phản lực.
Thế nhưng Lotte vẫn bị thương nặng hơn vì đã bị phản công ngay từ đầu.
Hơn lại, ma thuật mà Koyuki sử dụng thuộc level 6 có sức tấn công trong một đòn khá cao.
Tất cả trang bị trên người Lotte đều đã hư hại và đang bắn ra những tia điện khắp nơi *bachi bachi*. Dẫu thế Lotte vẫn dùng bộ phản lực quay lại bầu trời chuẩn bị một đòn quyết định vào Koyuki đã đứng không vững dưới kia.
Nó giống như một đòn tấn công từ một kẻ ngốc chỉ biết mỗi chiêu đó nhưng Koyuki lại không thể nào niệm một phép kịp thời với nó được.
Lần này thì một mũi thương dứt điểm đúng nghĩa tiến tới..!
-Nhưng chỉ ngay trước khi cả hai kịp va vào nhau thì một bóng đen đứng chắn trước mặt Koyuki.
“Song kiếm phái Hayashizaki, Tự Tức Phong Thần!!”
Bóng người đó bắt chéo hai thanh kiếm và cản lại đầu mũi thương, dải tóc đuôi ngựa khéo léo lượn vòng tạo một cung tròn bắt mắt. Đòn tấn công đã bị đỡ lại bằng
Tốc độ từ cây thương của Lotte thậm chí đã vượt qua dự liệu Beatrix. Nhưng để cản được nó một cách xuất sắc mà lại không nhận bất kì sát thương nào, hành động xuất thần này của Kanae thật sự đã khiến cho Kazuki, vốn cùng một trường phái với cô cũng phải ná thở.
Đòn tấn công bằng thương của Lotte lao vào mặt đất *ZUDON!*. Cây thương giữ chặt trong tay trái của cô đã hoàn toàn ghim vào sân, điều đó làm cho Lotte phải giậm chân từng hồi *batabata* một cách vô ích. Dễ thương đấy. Nhưng cũng chỉ là dáng vẻ của cô thôi.
“HAAAAAAAAAAAAAAA!”
Giọng Koyuki vang lên mà đầy tinh thần quyết chiến đến nỗi mà hoàn toàn khác bọt so với những gì ngày thường cô thể hiện. Cô chuyển sang phản công với niềm tin rằng với tốc độ đó thì Kanae sẽ không thể thất bại.
Với lưỡi dao băng đã trang bị sẵn ở chân phải, Koyuki đạp vào bộ phản lực trên lưng Lotte và phá hủy trong một đòn duy nhất.
Lại lấy chân phải làm trụ Koyuki xoay một vòng trên lưng Lotte. Rồi cô dùng lưỡi dao ở chân trái tung một cú đá xoáy thật chính xác vào vết nứt giữa bộ giáp và chém toạc nó luôn. Tiếp tục theo đà đó, cô xoay lần một, lần hai, rồi lần ba trong khi như biểu diễn trượt băng mà tấn công Lotte từng đợt.
Đến lúc vòng xoay phải kết thúc Koyuki nhẹ nhàng đạp không mà đi để kết thúc chuỗi tấn công của mình.
“Hỡi tiếng ca của nàng tiên ca, hãy rã đông những tâm tư còn chìm trong băng giá. Để nỗi buồn hóa thành hoa băng, cô đơn hóa thành tuyết nhẹ, để cho thế giới trở về với băng hà...White Album!”
Như một nàng tiên băng, cô mang một thế giới bàng bạc trải rộng xung quanh những bước chân của mình. Cái bóng của Koyuki và Lotte cứ thế ẩn hiện trong màn sương mờ đục, rồi chỉ giây tiếp theo, mọi thứ lại chuyển sang màu xanh vì ánh sáng từ ma thuật phòng ngự của Lotte khi nó nhận sát thương từ cái lạnh.
“Charlotte Liebenfrau, tới đây thôi!”
Tuy nhiên―vì Kanae đã tới giúp Koyuki mà người đó trở lại hoàn toàn tự do để tấn công.
“Sấm sét tuôn trào trong cơ thể ta và ta ngày càng cảm nhận được tốc độ chạm đến những kẻ tại vị trên cao...thức tỉnh kẻ hùng mạnh đang say ngủ! Ride Lighting!”
Sấm sét ngay đằng sau Kanae. Đó là Hikaru-senpai đang tản mát ra những tia điện với sức mạnh vật lí của cô ấy cũng đã được tăng cường nhờ dòng điện và cô tiến tới phần điểm mù sau lưng Kanae với Ayamur trên tay.
“...Chết tiệt! Không, tôi biết kiểu gì cũng có chuyện này nhưng thật chết tiệt mà!!”
Nếu mà cô ta xuất hiện ở phía trước thì có lẽ Kanae vẫn có thể xoay sở được. Nhưng chỉ trong chốc lát, *DOSU DOSU DOSU!* Kanae bị đâm không biết bao nhiêu nhát. Hikaru-senpai đá Kanae sang một bên, rồi kết thúc Koyuki bằng một đòn nữa. Cả hai đều bị đánh gục gần như cùng một lúc.
“Hayashizaki Kanae, Hiakari Koyuki, tới đây thôi!”
Nhưng, để mà nói rằng đội của Hikaru-senpai đang thắng thế thì chưa chắc.
Trong khi những việc vừa rồi xảy ra ―Kaguya-senpai cũng đã “đá” Kamiizumi-senpai và Kimura-senpai ra khỏi sân đấu bằng [Vòng quay Tử thần]. Và thế là trận đấu chuyển về đấu một chọi một giữa những đội trưởng.
Hikaru-senpai, người đã vượt qua giới hạn của người thường và Kaguya-senpai người đang cầm cây lưỡi hái thần chết vây quanh là vài con quái vật bóng tối được tạo ra từ Vực ảo mộng.
“Lần này sẽ là chiến thắng của tôi, chống mắt lên mà xem!”
Trong khi tỏa những luồng sét vàng rực, cô trịnh trọng tuyên bố.
“...Gan dạ đấy. Để xem cậu còn nói như thế được bao lâu!” Kaguya-senpai cười nham hiểm.
Những tiếng hò reo từ khán đài ngày càng mãnh liệt ―Hikaru-senpai đâm ngọn giáo về phía Kaguya-senpai.
“Không còn gì phải lưỡng lự khi nguyền rủa ngươi cho dù ai ai cũng sẽ đau đớn…nỗi thống khổ mà ngươi cảm nhận mang cho ta hoan lạc! Hãy khóc và hét lên trong sự phản chiếu của chính mình! Suicide Black!”
Khỏi cần tránh né, Kaguya-senpai triển khai ma thuật phòng thủ phản chiếu lại tất cả [sự đau đớn từ đòn tấn công của đối thủ]. Cơ thể Kaguya-senpai bị bao bọc trong làn khói đen nom không mấy tốt đẹp.
Hikaru-senpai hít một hơi thật sâu như thể củng cố quyết tâm―cô đâm cây giáo vào làn khói đen đó.
Cô cứ đâm cây giáo mà không mảy may giảm lực trong khi nghiến răng chịu đựng đau đớn.
“Hỡi những lời thì thầm của thần chết mong ngóng những kẻ viếng thăm, nghe sao ngày một vang vọng. Hãy cùng chúng ta vẽ nốt giấc mơ của thống khổ! Vang lên âm thanh điên rồ của sự tàn bạo! Ultra Violence!!”
Kaguya-senpai cất giọng nói tàn nhẫn tăng cơn đau lên gấp bội.
Vào lúc đó cơn đau đớn không rõ ràng cứ thế trỗi dậy bên trong Hikaru-senpai. Vậy là trong khi cái đau làm cô phải nhăn nhó hết cả đi cô lại hét lên khẳng định ý chí của mình mà điềm nhiên tiếp tục vung vũ khí. Nhìn vào dáng điệu đó, đến cả fan của cô ngồi trên khán đài cũng phải hò hét theo.
Kagaya-senpai cũng theo đó mà vung cây lưỡi hái xuống. Lưỡi hái có thể cắt đứt cả những cảm quan của con người đó được Hikaru-senpai né nó trong khi chật vật giữ lấy ý thức của mình trong cơn đau đớn rồi phản công thêm một lần nữa.
“Otonashi Kaguya cũng từng có một đoạn thời gian khó khăn, em biết không? Bởi vì cái phép phòng thủ đó chỉ là chiếu lại được nỗi đau ảo giác thôi.”
Miyabi-senpai hào hứng chỉ ra điều đó. [Suicide Black] vẫn không giảm bớt chút sát thương nào.
Ngay bây giờ, Kaguya-senpai đang sử dụng <Chống trả> mà không mượn tới sức mạnh của Diva của cô ấy mà đang dùng sức mạnh phép thuật của chính mình,
Cô không thể chặn lại đòn tấn công chỉ với ngần ấy, ma lực của Kaguya-senpai cứ ngày một bay dần đi. Thế là trận đấu trở thành xem tinh thần của Hikaru-senpai hay ma thuật của Kaguya-senpai lớn hơn.
Vực ảo mộng vẫn được triệu hồi, chúng lao vào một bên Hikaru-senpai để tấn công nhưng cô chỉ đơn giản hất băng chúng đi không khác gì hàng thừa.
Khoảnh khắc mà Hikaru-senpai quay sang mấy con quái vật bóng đêm cũng là cơ hội của Kaguya-senpai.
“Hỡi dục vọng đã chìm vào lòng biển, chảy qua xác thịt bần cùng để chạm tới bàn tay đó! Hỡi hiện thân của tội lỗi, mâu thuẫn của ngươi cũng là khao khát của ngươi!Desire Tentacle!”
Một chùm xúc tu trồi lên từ mặt đất cuốn vào tay chân Hikaru-senpai. Cô dùng hết sức bình sinh để bứt chúng ra và cô đâm. Đâm tiếp. Không màng tất cả mà lao vào Kaguya-senpai.
Tuy nhiên Kaguya-senpai cũng dùng lưỡi hái phản công bằng những đòn mạnh nhất. Một nhát. Hai nhát. Rồi ba nhát.
Mất đi thính giác và thị giác, Hikaru-senpai vẫn tiếp tục vung giáo như một cỗ máy. Nhưng tay chân cô lại bị trói chặt bởi mấy cái xúc tu. Cuối cùng toàn bộ cử động của cô đều bị khóa chặt, Kaguya-senpai tiếp tục nhát thứ tư, nhát thứ năm―
Đến nhát thứ sáu. Mọi giác quan và toàn bộ ma lực của Hikaru-senpai bị rút sạch, cô gục xuống ngay tại chỗ.
Làn sương đen đã nuốt trọn tia chớp vàng, Kaguya-senai trở thành người chiến thắng của trận đấu.