Phần 1
Cuộc họp giáo viên đột xuất.
“Tôi mới có trên tay bản báo cáo về việc Beatrix bị Hayashizaki Kazuki hạ gục.”
Hiệu trưởng Otonashi thông báo tới tất cả giáo viên trong Khoa Ma thuật.
“Tình trạng của Beatrix không quá nguy kịch, nhưng có vẻ cô ả đã rơi vào trạng thái say ma thuật. Nhóm của Hayashizaki đã gửi yêu cầu lên Kị sĩ Đoàn rằng họ sẽ chữa trị cho Beatrix…Khi các Einherjar được thông báo, họ muốn chúng ta có lời giải thích. Sao học sinh của ta lại cản trở bọn họ chứ?”
Có vẻ như Hiệu trưởng Otonashi vừa giải thích lý do triệu tập cuộc họp giáo viên qua những thông tin vừa rồi.
Liz Liza chưa từng nghĩ ông ta sẽ triệu tập một cuộc họp khẩn cấp như thế.
“Nhóm học sinh đó tự nguyện bảo vệ Lotte trong một tai nạn không may xảy ra, chỉ có lý do đó là phù hợp nhất, phải không?”
Quả là tin không vui cho phía Đức, nhưng trong chuyện này thì đành phải vậy.
[Tai nạn chẳng may ấy không hề xảy ra.]
Đây không phải là chuyện để họ có thể lãnh trách nhiệm. Đó không phải là tai nạn không may ngay từ đầu.
Thế nhưng, Hiệu trưởng Otonashi chậm rãi lắc đầu trong khi day trán.
“Nếu là do học sinh thì ta có thể giải thích như vậy. Chúng ta sẽ không cần phải chịu trách nhiệm. Nếu là học sinh, chúng ta phải dồn hết sức lực để bảo vệ họ. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, vấn đề là tên Ngụy pháp sư được giao phó cho học viện ta mang đến sự nguy hại tới Einherjar, kẻ mà sau đó đã bắt cóc Charlotte Lieben Frau. Chính tên Ngụy pháp sư đó đã làm vậy.”
Da mặt Liz Liza tái nhợt. Phải chăng, Hayashizaki Kazuki chính là tên ngụy pháp sư đó?
“…Về Diva vô danh mà Hayashizaki Kazuki lập khế ước, rủi ro khó có thể xảy ra. Cậu ta là học sinh mà chúng ta cần bảo vệ. Chẳng có lý gì mà cậu ta là ngụy pháp sư hay liên quan đến chúng cả…”
Thực tế Hayashizaki Kazuki đã lập khế ước với Diva nằm ngoài 72 Con quỷ của Solomon…theo luật thì cậu ta là ngụy pháp sư. Tuy nhiên, vì nhiều vấn đề phát sinh, họ khó mà động vào cậu nhóc này được
Có lẽ bởi Lemegeton tự xưng danh là Quỷ Vương cai quản 72 Con quỷ của Solomon.
“Nếu sự xuất hiện của cậu ta không mấy nguy hại, chúng ta có thể giám sát cậu ta bao lâu cũng được, nhưng cậu ta lại hạ gục thành viên ưu tú nhất của Einherjar. Chúng ta không thể xem nhẹ chuyện này được nữa.”
Phòng họp xôn xao bất thường trước lời Hiệu trưởng Otonashi.
Nhưng coi cậu ta là một mối nguy hại chỉ vì cậu ta đủ sức hạ gục Beatrix―dù họ có xem xét chuyện này thế nào, thật không thể tin nổi là quyết định vội vàng ấy không hề thay đổi. Hayashizaki Kazuki không thể được coi là học sinh danh giá, cậu chỉ là một học sinh bình thường. Không có lý gì mà cậu bị nghi ngờ nhiều đến vậy.
“Thật ngu xuẩn. Sao ông có thể vội kết luận như vậy? Chúng ta chưa có đủ chứng cứ để nghi ngờ cậu ta.”
“…Theo như báo cáo vài ngày trước, về nhiệm vụ mà nhóm Hayashizaki Kazuki tiếp quản, cậu ta đã trưng dụng Thánh Vật trái phép. Vài kị sĩ ở hiện trường lúc đó, yêu cầu cậu ta giao lại Thánh Vật nhưng cậu ta kháng cự lại, nhóm kị sĩ còn bị thương khá nặng.”
“Trưng dụng Thánh Vật trái phép …? Kháng cự sao…? Thật điên rồ, Hayashizaki Kazuki không thể…”
“Tin tưởng học sinh dưới sự quản lý của mình với một cảm xúc như vậy, cao quý nhỉ?”
Hiệu trưởng Otonashi đáp trả lại lời Liz Liza bằng những lời bóng gió.
Lời bình luận ngắn ấy đã khiến không khí phòng họp lặng đi, ngoại trừ Liz Liza. Các giáo viên khác, dù họ tin tưởng Hayazhizaki Kazuki cũng chỉ giống như những học sinh bình thường khác, trở nên khiếp sợ khi nghĩ tới mặt tối của cậu .
Thật ngu xuẩn…. Không, ngay từ đầu tại sao kị sĩ lại được cử đi làm những nhiệm vụ cấp thấp như thế?
Lúc này, chẳng phải tất cả kị sĩ đều được phân chia vào các đội tiêu diệt Loki rồi sao?
Chuyện phi lý quái quỷ gì thế này?
Không đúng. Hayashizaki Kazuki và Lemegeton không thể làm những chuyện như thế được. Phải chăng có kẻ giật dây…? Có khi nào…là từ một kẻ dã tâm hiểm độc nhắm tới cậu nhóc mang trọng trách Đế Vương!?
“Thêm cả việc [đánh bại Beatrix], Kị sĩ Đoàn yêu cầu học viện ta phải chịu trách nhiệm. Nhóm học sinh hành động như vậy để tự vệ…ta không thể nói thế được nữa. Chúng ta phải bắt giữ Hayashizaki Kazuki và Charlotte, giao nộp Charlotte cho phía Đức. Sau đó, chúng ta sẽ thực hiện phong ấn tạm thời cho Hayashizaki Kazuki và tống cậu ta vào Khoa kiếm thuật.”
Tình thế tuyệt nhiên bị đẩy đến mức tệ hại nhất.
―Kết cục, Hayashizaki Kazuki và Lotte rơi vào tình thế không thể cứu vãn.
“…Lemegeton là Diva có khả năng liên kết với 72 Con Quỷ của Solomon. Nếu ta thiếu thận trọng mà can thiệp vào mối liên kết khế ước, mối quan hệ giữa chúng ta với 72 Con Quỷ sẽ chỉ còn là dĩ vãng.”
Vẻ mặt Hiệu trưởng Otonashi thay đổi khi lần đầu nghe về điều Liz Liza chỉ ra, “Fu, fufufu” đôi vai ông run rẩy.
“Một thằng nhóc 15 tuổi là một Đế Vương, chẳng có lý do gì ta phải tin vào điều đó. Diva giả danh Lemegeton đó, gieo rắc những lời ngon ngọt vào tai một đứa nhóc 15 tuổi, cái tuổi đầy những mơ ước viển vông, rằng tên nhóc đó sẽ trở thành Vua. Trò lừa gạt ngu xuẩn. …Nhưng vào lúc này, chúng ta vẫn được phép giám sát. Đó là lý do vì sao, khi chuyện này vẫn còn là vấn đề nội bộ của học viện, chúng ta có thể dễ dàng đối phó bằng việc trục xuất kẻ gây rối tới Khoa Kiếm thuật. Sau đó, chúng ta sẽ thực hiện <Chuyển Dịch Thánh Tích> từ từ để chuyển Thánh tích cho một người đáng tin cậy hơn Hayashizaki Kazuki, nhờ đó ta có thể điều tra danh tính Diva đó tốt hơn.”
Chuyển Dịch Thánh Tích sao…? Nhưng kỹ thuật đó có nguy cơ phá hủy tâm trí của người bị lấy đi Thánh tích. Những nghiên cứu vô nhân đạo như thế cần phải bị ngừng ngay lại. Vì Thánh tích có liên kết tới từng phần tử trong tâm trí của người lập khế ước, thế nên không có một cách thức nào thuận lợi để đưa Thánh tích ra cả.
Đứng kế bên Liz Liza, ông chủ tịch Amasaki phát biểu như thể ông tự thuyết phục phần sâu thẳm nhất của bản thân.
“Nếu đã vậy, chúng ta chỉ cần tống cổ Hayashizaki Kazuki sang Khoa Kiếm thuật là xong. Chỉ là, về Charlotte Lieben Frau, …cô bé không phải học sinh trong học viện này…”
Theo luật, Hayashizaki Kazuki là một tên tội phạm. Dù có bao nhiêu lời phản đối cũng chẳng thay đổi được gì.
Liz Liza im lặng. Cô ấy phải làm gì đây?
Hiệu trưởng Otonashi đưa ra lời phán quyết.
“Không còn ai nghi ngờ gì nữa nhỉ…vậy nghĩa là các vị đồng tình. Từ bây giờ, ngay tức khắc, tôi ra lệnh cho Thánh tích Pháp sư mạnh nhất học viện ―Otonashi Kaguya nhận nhiệm vụ bắt giữ Hayashizaki Kazuki và Charlotte Lieben Frau.”
Hành động ngu xuẩn này…đầu óc Liz Liza trống rỗng.
Cho dù Otonashi Kaguya rất có tình ý với Hayashizaki Kazuki.
Nhưng với mệnh lệnh từ chính người cha của Otonashi Kaguya thì….
Phần 2
“Ma pháp anh có thể sử dụng dựa vào sự tăng mức độ tình cảm và khi anh hôn ai đó, anh có thể tạm thời sử dụng ma pháp cấp 10 của người đó trong một lần sao…?”
Mio và Lotte sững sờ trước lời giải thích của Kazuki.
“Nhưng anh không có ý hôn Lotte chỉ vì muốn có sức mạnh đâu nhé? Anh làm vậy bởi đó là quyết định đúng đắn…”
“Không sao đâu desu, em hiểu mà desu, Onii-san.”
Cô gái với khả năng tâm thức. Cô hiểu ý định thực sự của Kazuki.
“Với lại, em cũng không ghét việc được hôn…”
Mio lộ rõ vẻ bất mãn khi nhìn vào khuôn mặt đỏ như gấc của Lotte.
“Để bảo vệ cho Lotte, việc hôn cô ấy cũng chỉ vì mục đích đó…khi anh có khả năng đó thì chắc chắn là thế, trong tình thế cấp bách như vậy thì đúng là chỉ còn cách hôn cô ấy, nhưng, thực tình, sao phải là hôn cơ chứ…”
Mio “Uuuuu” bĩu môi rên rỉ.
“Vậy nếu em ở tình thế tương tự, Kazu-nii chắc chắn sẽ bảo vệ em phải không? Và, và rồi Kazu-nii cũng sẽ…hôn em chứ?”
“Tất nhiên là anh sẽ phải bảo vệ Mio rồi. Nhắc mới nhớ…anh đã, em có biết là anh đã hôn em rồi không?”
“…Eh?”
“Lúc trước, khi đòn tấn công của Loki đánh trúng em, nên để bảo vệ Mio…”
“Đợi đã! Em không nhớ chuyện đó! Em không nhớ tí gì về chuyện đó cả!?”
“Đó là vì…Mio đã chết vào lúc đó rồi.”
Mio mím chặt môi, mặt cô nàng đỏ bừng lên khi nghĩ đến sự thật cô đã được hôn, nhưng rồi mặt cô tái nhợt trong vô vọng khi cô nhận ra tất cả những điều đó xảy ra khi cô ấy vô thức. Vẻ mặt cô nàng vừa pha chút xấu hổ, vừa mang sự thất vọng.
“Em, em nhớ là mình được hôn trong giấc mơ, nhưng…điều đó…điều đó đã thực sự xảy ra sao…? Nhưng, tiếc thay, em không bằng lòng với điều đó!! Em muốn làm cho ra nhẽ, nếu Kazu-nii nói sẽ bảo vệ em, thì em muốn anh hãy thực hiện lời thề đó ngay tại đây và ngay lúc này!”
“Nhưng mà ở đây…thì có hơi…”
Thấy Kazuki bị lép vế, Lotte thốt lên “Puh”.
“Đúng đấy Onii-san…việc anh đưa ra lời thề nguyền với một người khi người đó không ý thức được là không thể chấp nhận desu.”
Lotte nói những lời ủng hộ Mio.
Mio đòi hỏi thêm lần nữa khi nhìn Kazuki với ánh mắt giận dỗi.
“Ngay lúc này và ngay tại đây…em muốn anh hôn em. Nếu anh không chịu, thì dù Kazu-nii có nói em là người đặc biệt thế nào trong anh, em cũng chẳng tin đâu. …Ý em là, nếu anh đã từng làm thế rồi thì làm lại lần nữa cũng chẳng vấn đề gì nhỉ!?”
Hôn Mio lần nữa…. Với cậu, hành động sâu sắc và ý nghĩa ấy khó có thể thực hiện lại được. Nó đã đạt tới cảnh giới mà mọi sự bào chữa đều không được lắng nghe nữa….
Nhưng dù vậy, nagy lúc này, không chỉ lời nài nỉ của Mio thúc giục Kazuki, mà cả đôi môi đầy ma lực ấy cũng khiến Kazuki phải say đắm.
“Onii-san…em không phiền đâu desu. Em sẽ luôn tin tưởng Onii-san dù có chuyện gì xảy ra, nên em thấy hài lòng desu.”
Những lời của Lotte cũng khiến cảm xúc cậu ta trào dâng, Kazuki đưa tay lên cằm Mio. Mio giật mình ngạc nhiên rồi nhắm mắt lại.
Kazuki bỏ qua mọi sự yếu đuối của bản thân và hôn Mio. Đó là một cảm giác mềm mại và ấm áp độc nhất vô nhị so với những điều cậu từng trải qua trước đây. Khi hai đôi môi tách rời, Mio sững sờ nhìn Kazuki, và cuối cùng “hehehe” cô nàng cười và trở lại với chính mình.
“Kazu-niii!”
Rồi Mio ôm Kazuki đầy hạnh phúc―sau đó cô ấy cũng tặng lại Kazuki một nụ hôn.
“E, em, nụ hôn vừa rồi…”
“Anh biết đấy, không phải chỉ Kazu-nii bảo vệ em thôi đâu. Bời vì em cũng sẽ bảo vệ Kazu-nii! Vì vậy…em cũng xin thề với nụ hôn này…”
Một trái tim bay lên từ Mio. Khi thấy mãn nguyện, cô ấy nhẹ nhàng tách ra khỏi Kazuki.
“Vậy em sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ Kazuki-oniisan!”
Ngay tức khắc Lotte lao ngay tới Kazuki và hôn cậu.
Đo, đợi đã nào, chuyện gì vậy giời!? Sao chỉ trong thời gian ngắn cậu có thể nhận được hàng tá nụ hôn từ hai cô gái vậy…! Điều này cứ như là…!
{Kazuki…anh ý, vào cái lúc này, lộ rõ vẻ mặt của Vua harem rồi đó!}
Mio ôm lấy tay phải Kazuki với vẻ mặt hờn dỗi. Còn Lotte ôm lấy tay trái cậu. Mức độ tình cảm của cả hai bỗng hiện lên trước mắt Kazuki.
Amasaki Mio―132 Lotte―100
“Giờ thì…sau tất cả chúng ta là một nhóm luôn tương trợ lẫn nhau. …Ch, cho tới giờ chúng ta vẫn chưa được coi là người tình của nhau được.”
“Vậy thì em cũng sẽ hôn Mio-oneesan.”
“Eh!? Chị, chị hổng muốn. Cho dù chị đã có được nụ hôn từ Kazu-nii…Đợi đã, chị bảo đợi đã nào!”
Lotte chạy lòng vòng đuổi theo Mio, trong khi Mio đang cố chạy trốn.
“…Sau cùng, Kị sĩ Đoàn vẫn chưa đến nhỉ.”
Kazuki đổi chủ đề khi liếc mắt sang nhìn cô nàng Beatrix vẫn đang trong tình trạng ngất xỉu.
Nếu Kị sĩ Đoàn không tới để đưa cô ta đi nhanh, họ sẽ không thể về Ngôi nhà của Phù thủy được. Khi cậu nghĩ đến chuyện Beatrix đột ngột tỉnh dậy như zombie, cậu thấy rợn người.
Họ đấu với nhau từ lúc 4 giờ, buổi tối trôi qua như thể Ragnarok vậy, và khi họ để ý, màn đêm đã buông xuống tự bao giờ. Ánh đèn chiếu xuống khu trung tâm trống vắng.
“Kị sĩ Đoàn sẽ không tới đâu…nên chúng ta sẽ tới chỗ họ.”
“…Kaguya-senpai? Sao chị ở đây?”
Hình bóng xuất hiện ở cửa ra vào khu mua sắm là Kaguya-senpai trong bộ chiến bào và Torazou-senpai. …Chẳng lẽ senpai tới theo lệnh của Kị sĩ Đoàn để đưa Beatrix về sao?
“Mình đã được giao phó nhiệm vụ rồi, Otouto-kun.”
Cô ấy nói từ phía đối diện dưới bầu trời đêm. Cái [nhiệm vụ] mà senpai nói là gì vậy? Bây giờ chẳng có vấn đề gì ở đây cả. Vùng đất Hắc ám đã được giải phóng rồi, Beatrix cũng đã bị hạ….
Kaguya-senpai được giao phó nhiệm vụ gì vậy?
Trước mặt một Kazuki đầy ngơ ngác―Torazou-senpai rút kiếm ra và Kaguya-senpai bắt đầu huy động ma pháp.
“Kazuki…sao cậu có thể làm vậy chư!? Chẳng lẽ tôi đã tin lầm cậu sao!?”
Torazou-senpai…anh ta đang nói gì vậy!?
“Bóng đêm tĩnh lặng và bất khả xâm phạm, hóa thân, tà ngư bơi trong dòng ảo vọng! Cội nguồn của ác mộng, chu kỳ thực thể hóa, mang tới nó nỗi sợ hãi và nuốt chửng nó ……! Twilight SpectreVực thẳm hắc ám!”
Phép triệu hồi của Kaguya-senpai ―rõ ràng―đang nhằm tới Kazuki.
“Senpai! Tại sao chứ!?”
“Mình xin lỗi nhưng mà…chỉ đau chút thôi.”
Cùng lúc với lời phán xét của senpai, từ dưới chân Kazuki―một con quỷ bóng đêm khổng lồ hiện ra. Kazuki cảm nhận được dòng chảy ma thuật của con quỷ được tạo ra từ lượng lớn pháp lực, cậu Phỏng đoán chuyển động của nó và tránh được, rồi cậu bạt đao thủ thế Iai.
Cậu đánh tan con quái vật thành từng mảnh chỉ với vài nhát chém.
“Ch, chuyện quái quỷ gì thế này!?”
“…Prophet, Tấn công!”
Mio hoảng loạn khi thấy Kazuki và Kaguya-senpai đối đầu nhau trong đau khổ, Lotte nhanh chóng nắm bắt tình hình và xé xác con quái vật bằng loạt đạn súng liên thanh.
Thế nhưng, Torazou-senpai lao ra trước mặt Lotte và tấn công cô. Cô ấy không thể ngăn cản đòn tấn công liên hoàn của Torazou-senpai bằng khẩu súng liên thanh của mình. Trong lúc ấy, Kaguya-senpai hoàn thành thần chú một cách thần tốc.
“Tâm trí ta đầy lời nguyền hiểm độc, mang đến sự khổ đau......Đừng hổ thẹn vì những suy nghĩ độc địa! Chịu đựng đau đớn Hoa Tàn Phục Hận !”
Ma pháp gieo rắc ảo giác đau đớn tới đối phương!
Viên đạn phép ấy không hướng tới Kazuki mà tới Lotte.
“Aa, UAAAAAAAAAAAAAA!”
Cái ảo giác đau đớn chưa một ai dám mường tượng tới đang―tấn công Lotte cho đến khi cô ấy không thể tiến lên được nữa, cô ấy hét lên, toàn thân run bần bật. Chớp lấy thời cơ đó, Torazou-senpai lao lên đuổi theo cô.
“..Barrett!”
Torazou-senpai trúng một nhát Barrett chớp nhoáng của Mio và bay lên.
“Senpai…tại sao chứ!”
Kazuki hét lên trong giận dữ vì sự đau đớn của Lotte.
“Bọn mình phải bắt giữ Lotte-chan và…cô ấy sẽ về cõi cực lạc dưới tay người Đức. Vì thế mình sẽ để Lotte-chan trốn thoát. Chị sẽ để em sống. Nhưng nếu em cản trở việc bắt giữ Otouto-kun, chị sẽ để em nếm trải chút đau đớn.”
Kaguya-senpai lạnh lùng cảnh báo Lotte. Lotte quằn quại trong đau đớn, nhưng rồi cô ngẩng đầu lên đầy cứng rắn dù cho hai hàng lệ tuôn dài.
“Không desu! Em cũng sẽ giúp Onii-san!!”
Kaguya sẽ bắt giữ mình sao…?
“Mình phải…Mình phải thực hiện nhiệm vụ này! Không ai khác ngoài mình!!”
Kaguya-senpai thông báo cho Kazuki với vẻ dày vò nhưng cũng đầy trách nhiệm.
{Leme! Ngay cả ma pháp của Asmodeus cũng sẽ chống lại anh sao!?}
{Khế ước là khế ước. Kể từ khi được lập khế ước, Diva đó sẽ ban sức mạnh cho người lập khế ước mà không quan tâm đến mục đích của người lập khế ước là gì. Nhưng nếu họ sử dụng sức mạnh được ban cho vào những hành động ngu xuẩn, 72 Con Quỷ của Solomon sẽ dừng ngay việc lập khế ước với bất cứ một người Nhật nào.}
Giọng Leme ngập tràn sự thất vọng.
72 Con Quỷ của Solomon vẫn muốn xét xem liệu có đáng để hợp tác với đất nước này hay không. Đây cũng chỉ là một trong những [thử thách] mà thôi.
“Senpai! Chuyện này thật khó hiểu!! Sao tình thế có thể trở nên hỗn độn như vậy!?”
“Kazuki! …Hãy tự giao nộp mình đi! Đó là điều duy nhất cậu có thể làm đó!!”
Torazou-senpai la lên đầy phẫn nộ và tấn công Kazuki.
Kazuki làm đảo hướng đòn kiếm bằng Dịch chuyển Tức thời―ở đó cậu cũng cảm nhận được con quái vật bóng đêm sau lưng cậu đang há to miệng ra.
..Khỉ thật! Cậu ta không thể tránh được nó!
Nửa thân Kazuki―phần bên trái dã bị con quái vật cắn vào, chút pháp lực tồn đọng của Kazuki sau trận đấu với Beatrix đã bị phá tan.
Chẳng còn cách nào khác ngoài việc làm Senpai hao mòn sức mạnh!
Kazuki lao tới chỗ senpai, xuất kiếm Iai.
“Oi…Người lúc này đang đấu với một pháp sư có thể sử dụng thuần thục sức mạnh của Asmodeus đó…chuyện này chẳng tốt đẹp gì đâu!”
Lời cảnh báo của Leme bị bỏ lửng. Nó không thể thâm nhập vào tâm trí cậu.
“Nguyền rủa ngươi dù cho thân xác này bị giày xéo....cùng chịu đau đớn với ngươi là thú vui của ta. Hãy khóc lóc kêu gào trong tấm gương phản chiếu! Hắc Huyền Sát Thân!”
Lúc Kazuki chém Kaguya-senpai, thân thể Kaguya-senpai được che phủ bởi làn sương đen―có lẽ là một dạng ma pháp phòng ngự. Khi mũi kiếm khoét sâu vào trong màn sương, một cơn đau đốt cháy từ lồng ngực Kazuki cho đến khắp cơ thể. Cơn đau ấy như thể chính cậu bị thanh katana của mình chém vào người vậy!
“GUAAAAAAAAAAAA!”
Cậu ta bị chém sao!? Khi nhìn vào cơ thể mình, không có một vết thương nào xuất hiện cả.
…Một cơn đau ảo sao? Không hề bị tổn thương, tuy nhiên ma pháp phòng thủ đó…một dạng ma pháp phòng thủ phản lại chính xác cơn đau cho đối phương sao!?
Khoảnh khắc Kazuki bị cơn đau kìm chân, Kaguya-senpai thoát ra và niệm thêm nhiều thần chú nữa. Niệm chú thần tốc. Kazuki cố gắng đuổi theo cô, nhưng Torazou-senpai chắn ngang.
“Barrett!”
Phát Barrett của Mio lại làm Torazou-senpai bay thêm lần nữa. Nhưng vì sự cản trở của Torazou-senpai, Kazuki không thể tới gần Kaguya-senpai―phép triệu hồi của cô ấy đã xong từ lâu.
“Hỡi lời thì thầm từ tên tử thần nôn nóng đợi chờ khách viếng thăm, vang lên rộng khắp và sâu thẳm, để giấc mộng nhuốm đẫm màu thống khổ! Để những âm thanh tàn ác quỷ quyệt vang vọng khắp cõi này! Nhân đôi sự đau đớnĐớn đau Tột cùng!!”
Thời khắc phép triệu hồi hoàn thành, Kaguya-senpai tạo ra một thứ gì đó như là sóng âm, một âm thanh như tiếng nhân ngư vang vọng trong đầu Kazuki.
Âm thanh đó làm [cơn đau] trong Kazuki tăng lên gấp đôi.
“―!!”
Tiếng thét của cậu dường như thất thanh, không chỉ mỗi Kazuki chịu cảm giác cắt xé đau đớn từ [Hắc Huyền Sát Thân], Lotte cũng chịu đựng và quằn quại trên nền đất khi phải chịu đựng một cơn đau ảo của [Hoa Tàn Phục Hận].
Vậy senpai là…một kẻ chuyên sử dụng ma pháp kiểu này…!
“…Kazuki-oniisan…! Xuất thần Hãy dùng tâm thức liên kết lại đi, cơn đau này có thể thuyên giảm nếu anh thắt chặt bức tường trái tim lại!”
Lotte thét những lời đó tới Kazuki cho dù chính cô cũng phải chịu đau đớn.
Thế nhưng…Kazuki không cùng đẳng cấp khi sử dụng tâm thức so với Lotte. Đó là phần mà cậu ta kém nhất.
“Ham muốn lẩn sâu trong trái tim biển cả, vượt qua mọi tội lỗi và dang rộng vòng tay! Hiện thân của sự xâm phạm, cuộn lấy những ham muốn ấy! Xúc tu Dục vọng!”
Nền đất vỡ tung vì ma pháp của Kaguya-senpai, hàng tá xúc tu khổng lồ ngoi lên từ dưới đất. Những chiếc xúc tu cuốn chặt lấy tay và chân của cô nàng Mio bối rối, cả Lotte và Kazuki dù quằn quại trong cơn đau cũng bị cuốn vào. Senpai niệm thêm một câu thần chú nữa trong khi nhìn Kazuki và những người khác bất động với một ánh mắt lạnh lùng.
Kiểu chiến đấu của senpai…kiểu chiến đấu của Kẻ gieo rắc ác mộng….
Nếu họ, không nhanh chóng thoát khỏi đống xúc tu này, tiếp nhận Phép triệu hồi cấp cao một cách tàn khốc từ Kaguya Senpai có thể chết ngay tức khắc, Ngọn lửa từ địa ngụcGuernica sao…!
“Ngũ vì tinh tú soi sáng vòng xoáy sinh tử, quay đều, quay đều trước khát vọng tước đoạt của thần chết, hóa thân hình nhân đất sét lặng im trong nỗi thống khổ! …Vòng xoáy địa ngục cận kềVòng Xoáy Tử thần!!”
Pháp thuật được hoàn thành sau một hồi niệm chú ngữ lại không phải là ma pháp tấn công.
Ma pháp kiến tạo vũ khí―trên hai tay Kaguya-senpai, cô ấy cầm chiếc lưỡi hái hai đầu.
Nhưng đó chắc chắn không phải là một chiếc lưỡi hái thông thường!
Kaguya-senpai tiến gần lại như tử thần, cô xoay chiếc lưỡi hái rồi chém Lotte và Mio. Nhát chém thứ hai―cả hai người hoàn toàn bị tác động.
“Ca, cái gì vậy!? Cảm giác này, giống như bị tê liệt vậy…!”
“!? Em không nhìn thấy gì cả! Kazuki-oniisan!! Anh ở đâu rồi!?”
Mio và Lotte hét lên vì hiện tượng bí ẩn ấy.
Kaguya-senpai cũng nhắm chiếc lưỡi hái tới Kazuki.
“Tự phát hỏa!”
Tức tốc, Kazuki hỏa thiêu đám xúc tu đang trói cậu bằng bộ hỏa giáp bao quanh mình.
…Nhưng pháp lực đã gần cực hạn mà cậu vẫn sử dụng phép triệu hồi cấp 3, ý thức cậu mờ nhạt dần và cậu suýt chìm vào Astrum.
Kazuki ngưng sử dụng ma pháp khi đạt tới giới hạn, rồi cậu chém đứt hết chỗ xúc tu đang trói Mio và Lotte.
Tuy nhiên, mắt Lotte không thể nhìn thấy gì nữa, cô ấy không còn đủ điều kiện chiến đấu nữa. Mio cũng vậy, cơ thể cô ấy bao bọc bởi những cảm giác khó chịu.
“Thứ mình lấy đi từ Mio-chan là xúc giác. Chỉ nhiêu đấy thôi là đủ để ngừng sự kháng cự của cô ấy rồi, vì thế mình sẽ chém cô ấy liên tục cho đến khi cô ấy không thể chiến đấu nữa…!”
Kaguya-senpai dùng lưỡi hái chém Mio dã man hơn.
“Kazu-nii…Em không thấy gì cả…Em chẳng cảm nhận được gì hết…!”
Lúc này tầm nhìn của Mio cũng bị bóng tối lấp đầy, cô ấy co rúm lại trong sợ hãi.
“DỪNG LẠI ĐI!”
“Ototou-kun…mỗi lần chiếc lưỡi hái này chém xuống, nó sẽ ngẫu nhiên lấy đi một trong năm giác quan của con người, nhát chém thứ sáu sẽ tách biệt họ khỏi dòng pháp lực. Ngay cả Otouto-kun là đối thủ, nếu mình chịu dính đòn chỉ để tấn công cậu, chẳng phải chiếc lưỡi hái này đã không ở đây rồi sao?”
Kaguya-senpai cố tình giải thích khả năng của mình như thể muốn đe dọa Kazuki.
Không còn nghi ngờ gì nữa lời của cô ấy mang đầy hàm ý ngăn chặn cậu. Cái lưỡi hái và làn sương đen của senpai là để ngăn chặn lối đánh cận chiến.
Nhưng cậu chẳng có cơ chiến thắng senpai nếu sử dụng Phép triệu hồi tầm xa, vì thế…cách duy nhất để sống còn là nhờ chiến đấu cận chiến!
Kazuki lao nhanh tới vị trí của Kaguya-senpai bằng toàn bộ sức lực và chém thanh katana. Kaguya-senpai thậm chí không hề né tránh mà chịu các đòn tấn công y như bù nhìn. Cậu chắc tay kiếm cố gắng phá vỡ pháp lực của cô ấy.
Nhưng giống như Beatrix, senpai cũng giảm khả năng gây sát thương bằng cách điều khiển pháp lực.
―Và rồi tách rời khỏi đó, cơn đau bật ngược trở lại Kazuki.
“GUUUUU!”
Không chút ngưng nghỉ, chiếc lưỡi hái mà senpai luôn tự hào sẽ luôn đánh gục cậu ta chừng nào cô ấy chưa trúng đòn, vung trước mắt Kazuki.
Kazuki gần như không thể sử dụng Phỏng đoán để xác định quỹ đạo lưỡi hái. Cái đầu gần như vỡ tung bởi cơn đau ảo, cậu buộc phải né đòn bằng cách nhào lộn. Kaguya-senpai lạnh lùng nhìn Kazuki đang lăn lộn trên nền đất.
“…Đớn đau Tột cùng.”
Âm thanh quái ác làm nhân đôi nỗi đau đớn lại vang lên, Kazuki tránh được đòn tầm gần của Kaguya-senpai nhưng cậu gần như điên loạn vì cơn đau. Vì lẽ đó, cậu từ bỏ ý niệm sống còn và cơ hội hành động, và cả bản thân mình.
“…Mình muốn chơi đùa nhiều hơn với Otouto-kun, tăng mức độ tình cảm lên cao hơn, rồi khi cậu trở nên mạnh mẽ hơn mình muốn đấu với cậu. Từ khi hạ gục Hikaru-chan, đã từ rất lâu rồi...chưa ai trở thành đối thủ của mình. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?”
Kaguya-senpai một tay cầm cây lưỡi hái, như một tử thần, chậm rãi lao tới.
Nếu cậu bị cây lưỡi hái đó chém vào…mọi chuyện sẽ chấm hết.
“······Mỹ nhân ngư bảo vệ Thánh thần, ngăn chặn bước đi của kẻ thù, khiến người được chọn mạnh mẽ hơn······.Di chuyển đi hỡi lưỡi kiếm băng! Khiêu vũ trên băng!”
Đột nhiên một giọng nói điềm đạm và trong trẻo như tảng băng trong suốt vang lên.
Ma pháp vừa rồi―đông cứng bước chân của Kaguya-senpai, cô ấy không thể di chuyển nữa.
Và rồi Koyuki trượt tới bồng Lotte lên trong khi Lotte vẫn nằm trên nền đất với tình trạng không thể chiến đấu.
“Kazuki, hãy bế Amasaki-san lên đi!”
Lúc Koyuki nói vậy, cô tạo ra một đôi giày trượt với lưỡi dao băng giống với của mình cho Kazuki.
“…Hiakari-san!? Cậu đến để giúp bọn mình sao!?”
“Kazuki, chạy thôi! …Chúng ta chắc chắn không thắng được người này đâu!!”
Koyuki trượt nhanh tới lối vào khu mua sắm, mau lẹ như một nghệ sĩ trượt băng, ngay cả Kaguya-senpai hay cả Torazou-san cũng khó mà chạy được trên băng như vậy.
Kazuki bám theo và hỏi cô ấy.
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”
“Họ nghi ngờ hành động của Kazuki trong nhiệm vụ vừa rồi, vì thế mà cậu bị buộc tội là ngụy pháp sư. Vì mối nghi ngờ đã ngày một tăng dần lên Diva vô danh của cậu…họ sẽ tiến hành chuyển dịch trên thánh tích của cậu, rồi cậu sẽ bị tống cổ vào Khoa Kiếm thuật để họ tiếp tục giám sát. Kaguya-senpai được giao phó nhiệm vụ đó.”
Thánh tích sẽ bị dời đi…! Thế chẳng phải khế ước với Leme cũng sẽ bị tước đoạt sao!?
“Tuy nhiên thay vì quyết định thuyên chuyển cậu sang Khoa Kiếm thuật, Kaguya-senpai đột ngột tới đây và tấn công chúng ta.”
Có lẽ nếu ngay từ đầu cô ấy nói với họ đây là quyết định của học viện …Kazuki có lẽ đã bình thản tự nộp mình ngay từ đầu.
“Nhiệm vụ được giao cho Kaguya-senpai là [bắt giữ Hayashizaki Kazuki và Charlotte].”
“!”
..Bắt Lotte và giao nộp cô ấy cho phía Đức có nghĩa là cuộc sống cô ấy đang bị đe dọa.
“Đó là lý do vì sao Kaguya-senpai nghĩ ra lời báo cáo thế này, [Vì Hayashizaki Kazuki chống đối, Hayashizaki Kazuki bị bắt nhưng Charlotte đã trốn thoát]. Đó là lý do tại sao chị ta tấn công Kazuki để khiến cậu kháng cự. Đó là kịch bản mà senpai muốn dàn dựng.”
“Koyuki-chan…đúng như chị nghĩ, em đã nghe lén nhiệm vụ của chị. Nhưng chị chưa từng nghĩ rằng Koyuki-chan đáng mến sẽ làm một chuyện thiếu thận trọng thế này….”
Cho dù không thể đuổi theo bọn họ vì nền đất đã bị băng hóa―nhưng giọng Kaguya-senpai vẫn vọng lên từ phía sau.
“Dù mình đã định kết thúc chuyện này mà không cần phải lôi Hikaru-chan, Koyuki-chan và Kana-chan vào cuộc.”
Khi họ đưa mắt nhìn qua vai tới nơi có giọng nói đầy quả quyết đó, Kaguya-senpai và Torazou-san đang cưỡi trên đỉnh những chiếc xúc tu và đuổi theo họ. Thấy những chiếc xúc tu không thể ngoi lên khỏi lớp băng, Kaguya-senpai lập tức niệm phép [Xúc tu Dục vọng], và rồi cô ấy nhảy lên đám xúc tu tiếp theo ngoi lên từ lớp băng, cuộc rượt đuổi này y như chạy tiếp sức.
“Sau cùng thì đây chẳng phải là giải pháp tốt nhất sao? Nếu ta chỉ coi nó như vấn đề nội bộ trong trường, mọi chuyện sẽ kết thúc bằng việc Otouto-kun bị tước đi Thánh tích và được chuyển sang Khoa Kiếm thuật! Nếu mìn không làm thế…Otouto-kun sẽ thực sự bị coi là tội phạm!!”
Nhưng nếu họ bị bắt như vậy―Lotte sẽ lại đơn độc một lần nữa!
Nó cũng sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của 72 Con Quỷ Solomon trong quá trình thẩm định nước Nhật!
Tuy nhiên nếu họ cứ chạy mãi với Hiakari-san thế này…vậy họ sẽ chạy đi đâu?
“Tôi từ chối! Phải có giải pháp khác tốt hơn thế này… Ngọn Giáo Băng!”
Vừa trượt, Koyuki vừa niệm phép triệu hồi cấp 6 của Vepar.
Ngọn núi băng đâm thẳng vào đám xúc tu mà Kaguya-senpai đang cưỡi để đuổi theo Kazuki và các bạn một cách tàn khốc. Không chút nhân nhượng. Tất cả sự đau đớn ấy―phản ngược lại Koyuki.
“Kuu…! …Tôi từ chối…Tôi đã, không muốn tham gia…! Ngay cả khi mọi người có phản bội lại tôi…dù cho tôi là một con quái vật, tôi sẽ không bao giờ phản bội đâu!!”
Dù phải chịu đau đớn, Koyuki vẫn đâm từng tảng núi băng một vào người Kaguya-senpai.
“…Koyuki-chan…nếu em yêu quý Otouto-kun đến vậy…thì sẽ thật tốt nếu em chân thành hơn từ đầu. Vu vơ trốn chạy, đấu tranh đầy khó coi dưới đất...chẳng phải đây là những điều mà Koyuki-chan ghét cay ghét đắng sao?”
Giọng Kaguya-senpai vọng ra từ phía bên kia màn sương và ma pháp phòng ngự.
“Senpai cũng thế cả thôi…chẳng phải chị đã khóc lóc sướt mướt khi nhận được nhiệm vụ qua điện thoại sao! Đừng diễn kịch nữa!!”
Vẻ mặt Kaguya-senpai hiện lên ở phía kia màn sương nhuốm màu đau khổ.
“…Đớn đau Tột cùng!”
“aAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Koyuki ngã nhào ra bề mặt phủ băng. Lotte cũng ngã xuống và lăn lông lốc. “Hiakari-san!” Trông thấy thế, Kazuki không thể tiếp tục chạy một mình và dừng lại.
Kaguya-senpai dù bị núi băng tấn công, cuối cùng tiếp cận họ đầy dễ dàng khi cưỡi trên những chiếc xúc tu.
“Chị không có ngây thơ thế đâu? Mộng đẹp đã hết rồi. Otouto-kun, dừng cái trò tăng mức độ tình cảm cùng với Diva đó ngay đi.”
…Cho dù em rất muốn tự giao nộp bản thân.
Tiếng thầm thì khẽ khàng ấy tan vào làn gió đêm, khó mà nghe rõ được.
{Đây chẳng phải là tình thế tệ hết chỗ nói sao, đừng làm bộ đáng thương nữa, Kaguya. Vì tuân theo khế ước, ta sẽ luôn cho sức mạnh của mình mỗi khi cô yêu cầu, nhưng…cô thừa biết nếu phải xuống tay thì mộng đẹp vĩnh viễn là mộng đẹp thôi, phải không?}
Đột nhiên Asmodeus thực thể hóa ngay cạnh Kaguya-senpai cho dù không được triệu hồi.
“Câm miệng. …Sự thực là ta không hề có thứ gì gọi là mong muốn cả.”
{Hee, các vị gọi đây là con người sao?} Asmodeus tan biến sau khi để lại một lời nhiếc móc.
“Xin lỗi nhé…Otouto-kun.”
“Dừng tay lại, Mụ Pháp sư độc ác kia! Chừng nào cô nương đây còn sống, ta sẽ không cho phép bất cứ hành động tàn bạo nào như vậy!!”
…Một giọng nói phá tan bầu không khí quanh đó.
Từ con hẻm tối của khu giải trí, xuất hiện một người quá ư đặc biệt.
“…Kohaku? Hikita Kohaku!? Sao giờ này cô còn ở đây!?”
“Kazuki…em tới để cứu anh đây! Torazou đâu, đừng có làm càn!!”
“Kohaku…con nhãi ranh!” Torazou-senpai tức tối la lên.
“…Cô là ai? Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho một kẻ vô danh cợt nhả với chuyện này và cản đường ta đâu.”
Kaguya-senpai tức tối trước thái độ bất cần của Kohaku ― Cùng lúc, Kohaku xuất kiếm.
“Khép lại rung chuyển, Thôn Vũ <Murasame>! Bạt đao Xuất hồn ―Bạch Dạ Mạch Mộc!!”
Tí tách, những giọt nước đọng lại trên thanh Katana của Kohaku. Ngay tức thì, dòng nước đó bao phủ toàn bộ bề mặt xung quanh chỉ trong nháy mắt, biến thành màn sương dày đặc.
Thánh vật sao!? …Chẳng lẽ cả thảy 7 thanh katana của Kohaku đều là Thánh vật!”
Vẻ ngỡ ngàng của Kaguya-senpai cũng dần biến mất trong màn sương. Kohaku kéo lấy tay Kazuki.
“Đi nào, mình đưa nhau đi trốn thôi Kazuki! Uwah, sao chỗ này trơn vậy! Ai làm chuyện này thế, wawawah!”
“Hiakari-san, hãy cho cô ấy đôi dày trượt!”
“…Người này, người này là ai vậy?”
Koyuki hồi phục lại sau cơn đau, kiến tạo đôi giày trượt trên chân Kohaku.
“Muu…cái này …vui quá đi!”
Kohaku sung sướng vô tư lự.
Kohaku nhiệt tình dẫn đường, Kazuki cùng những người khác trượt theo sau. Họ lượn trái lượn phải theo con đường trong trung tâm mua sắm để lẩn tránh Kaguya-senpai, và trốn thoát.
“Nhưng mà…chúng ta sẽ trốn đi đâu?”
“Tất nhiên là…Khoa Kiếm thuật của bổn cô nương rồi!”
“Otouto-kun…”
Đơn độc trong màn sương, cô nhận ra chẳng một ai để ý tới mình nữa,
Kaguya vẫn kiên định đứng đó, rồi khóc nấc lên tuyệt vọng.