Magika No Kenshi To Shoukan Maou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 418

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 244

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 4

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 20

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 6

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 3

Tập 14 - Chương cuối I

Hayasaki Kana vốn là một nữ kiếm sĩ, biệt danh "Phong Thần Tử Miêu".

Từ khi còn bé, cô đã vô số lần đến các võ đường khác "đá quán", chưa từng nếm mùi thất bại. Đuôi tóc đuôi ngựa của cô khi chiến đấu bay lượn như đuôi mèo đen trong gió, những nhát chém nhị đao lưu bằng tiểu katana không ngừng nghỉ có thể nói là "vô hạn kiếm phong".

Dáng vẻ anh dũng khi chiến đấu như vậy tuy phù hợp với danh hiệu Phong Thần, nhưng gần đây cô đang khổ não về con đường sau khi tốt nghiệp.

Mặc dù vậy, gương mặt khi ngủ của cô tựa như thiên thần.

Dù đã kéo rèm cửa, ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng mờ tối, cô vẫn như người đẹp ngủ trong rừng, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc. Mái tóc đen dài lộn xộn buông xuống gò má trắng ngần dường như có thể xuyên thấu ánh sáng, gương mặt vốn anh tuấn ngày thường cũng trở nên ngây thơ và dịu dàng.

"Này, em cũng nên dậy đi thôi. Bữa sáng đã xong rồi đấy."

Tay Hayasaki Kazuki nhẹ nhàng lay vai cô. Ngay lúc đó—

"—Anh trai, có cơ hội rồi!"

Kana, người mà cứ ngỡ vẫn đang ngủ, bỗng chốc mở choàng mắt.

"Cái gì!"

Tay chân Kana như những xúc tu từ trong chăn phi vụt ra ngoài!

Bốn chi mảnh mai quấn lấy cơ thể Kazuki, ngay lập tức kéo anh xuống giường. Kana ôm chặt lấy anh, nở một nụ cười không chút sợ hãi.

"Hehehe, anh trai… Có vẻ như dù đã trải qua bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ bị khuôn mặt ngủ đáng yêu của em gái làm cho mê mẩn mà lơ là cảnh giác. Quả không hổ danh binh pháp Hayasaki-ryu 'Dụ Trùng Hoa Chi Kế <Temptation Deathplant>'!… Ưm?"

Đối mặt với Kana đang hãnh diện, đắc ý quên mình, Kazuki dùng môi mình chặn lấy môi cô.

Nụ hôn mãnh liệt, mút lấy đôi môi, lưỡi quấn quýt.

Thoáng chốc Kana thả lỏng cơ thể, cũng chủ động đáp lại.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa, hai người quấn quýt lưỡi với lưỡi mãnh liệt đến mức phát ra tiếng nước, thậm chí mồ hôi cũng từ từ thấm ra trên cơ thể.

Kana đang mặc một chiếc áo ngủ mỏng có thể trực tiếp cảm nhận được xúc cảm của làn da. Trong khi tiếp tục hôn, lòng bàn tay Kazuki từ từ trượt lên đôi gò bồng đảo không quá nảy nở trên ngực cô. Làn da trắng ngần của Kana từ từ ửng đỏ, nụ hoa ở trung tâm ngực cũng dần sưng lên. Chỉ khẽ véo một cái, cơ thể Kana đã run rẩy dữ dội.

Lúc này Kana gần như khó thở, mũi "hít hà" phát ra tiếng, thấy vậy Kazuki cuối cùng cũng rời khỏi môi cô.

"Anh, anh trai… Anh mà đột ngột làm tới như vậy, em sẽ không chịu nổi ngay từ sáng sớm đâu…!"

"Em đừng nghĩ bây giờ còn có thể trêu chọc anh như trước nhé… Thôi nào, bữa sáng đã xong rồi đấy."

Việc bị những cám dỗ ngọt ngào của cô em gái lớn hơn mình tuổi này làm cho bối rối, cũng đã là chuyện của ngày xưa rồi.

Sau khi cả hai công nhận đối phương là người khác giới, Kana ngược lại trở nên khó thích nghi với mối quan hệ này hơn.

"Lại đây, anh giúp em thay quần áo."

Khi Kazuki vừa định cởi áo ngủ của Kana, cô liền lắc đầu lia lịa.

"Sao lại không?"

"Vì…………… vì quần lót đã ướt rồi, thật là quá xấu hổ, em tự thay là được rồi!"

"…Em đã tự 'bóc phốt' mình như vậy rồi, thì tự thay quần áo còn ý nghĩa gì nữa chứ!"

Kana loạng choạng đứng dậy khỏi giường, lấy ra bộ đồng phục từ tủ quần áo.

Trên eo bộ đồng phục đó, không có móc treo kiếm cần thiết.

—Đó không phải là đồng phục của khoa Kiếm Thuật cũng không phải của khoa Ma Thuật, mà chỉ là một bộ đồng phục kiểu vest với thiết kế cổ điển.

"Anh Kazuki, đồ ăn sắp nguội rồi đấy! Khoan đã, anh có đang làm gì đó 'màu sắc' không vậy? Cho em tham gia với!"

Vào lúc Kana thay xong quần áo, cửa phòng mở ra, Meio đang phồng má bước vào phòng.

Cô bé cũng đang mặc đồng phục kiểu vest.

"Kana, em cũng thật là, từ khi chuyển đến Dinh Thự Phù Thủy, sáng nào cũng phải diễn màn này."

Meio cảm nhận được dư âm của sự nồng nhiệt từ nét mặt của Kana, rồi thở dài một tiếng.

Mặc dù khoa Kiếm Thuật và khoa Ma Thuật đã trở thành quá khứ, nhưng cuộc sống thường ngày tại Dinh Thự Phù Thủy gần như không thay đổi.

Học Viện Kỵ Sĩ đã buộc phải tiến hành cải cách quy mô lớn.

Tất cả những thay đổi này đều là do lựa chọn của Kazuki mà ra.

"Kaguya-senpai sau khi tốt nghiệp định làm gì vậy ạ?"

Bữa sáng là bánh mì nướng, trứng chiên và xúc xích Đức. Kazuki gạt bỏ vụn bánh mì dính trên má mịn màng của Kaguya-senpai, vừa đưa vào miệng vừa hỏi.

"Dù sao thì các senpai cũng đã lên năm ba rồi, nếu muốn thi đại học thì chỉ còn một năm nữa thôi…"

Meio ở bên cạnh cũng lên tiếng tham gia vào câu chuyện.

—Đã nửa năm kể từ khi trận chiến đó kết thúc. Giờ là tháng Hai, trong mùa này, làn da mất đi sự bảo vệ của ma lực đã có thể cảm nhận được sự buốt giá của gió lạnh.

"Hehehe, em sẽ trở thành chính trị gia! Em sẽ làm Thủ tướng Nội các!"

Tất cả mọi người trên bàn đều không khỏi ngả người ra sau.

Nhưng nghĩ kỹ lại, xét từ khả năng lãnh đạo mà Kaguya-senpai đã thể hiện cho đến nay, cùng với tinh thần chính nghĩa muốn sửa chữa sai lầm, và sự bao dung khiến người khác muốn tin tưởng, đi theo, thì đây có lẽ cũng là một con đường tốt. Tuy nhiên, việc mọi người nghĩ vậy có lẽ chỉ là do sự thiên vị của các đàn em mà thôi.

"Làm thế nào để trở thành chính trị gia ạ?"

Sau khi Lottie hỏi, Kaguya-senpai trợn tròn mắt ngây người ra, rồi sau đó lại bật cười.

"Hehehe, em cũng không biết nữa."

…Có vẻ như cô ấy không thực sự nghiêm túc trong việc lập kế hoạch này.

"Em muốn lái xe tăng hoặc máy bay chiến đấu! Đi con đường Tự Vệ Đội thì có nhiều ưu đãi đúng không ạ?"

Hikari-senpai nói những lời thực sự giống như con trai mới nói, nhưng cô ấy lại là một mỹ nữ.

"Nhưng mà vào Tự Vệ Đội rồi thì hầu như sẽ không gặp được Kazuki nữa đâu."

"Ơ? Vậy em không làm nữa."

Ngay khi Xiaoxue ở bên cạnh chen vào châm chọc, cô ấy liền lập tức rút lại lời nói trước đó. Có vẻ như người này cũng không thực sự nghiêm túc trong việc lập kế hoạch.

"Chuyện tương lai, chị biết Meio-chan rất nghiêm túc trong việc lập kế hoạch. Chị nghe nói văn phòng của Mizuho-senpai có hỏi em có muốn làm người mẫu không phải không? Hơn nữa chị còn nghe nói em đã ra mắt với tư cách nhà thiết kế trong dự án tạp chí mà em từng làm người mẫu độc giả trước đây rồi…"

"Nói thế nào nhỉ? Có vẻ như em là hiện thân của 'nữ tính', cứ như thể chuyện gì con gái làm em đều biết hết vậy. Cứ như một nhân vật lãnh đạo vậy!"

Kaguya-senpai cảm thấy khâm phục, Hikari-senpai nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Meio đắc ý "ừm hứm" một tiếng.

"Nhưng so với những chuyện đó, em lại muốn trở thành một nhà thơ hơn!"

"Ơ, so với ngành thời trang, em lại muốn ưu tiên phát triển sự nghiệp của Christina Amasaki-sensei à…?"

"À ha ha, với khả năng hành động của Meio-chan, cứ như thể chỉ cần là việc em ấy thích thì đều có thể làm rất tốt vậy."

Nghe Meio dù có con đường rộng mở hiếm có ở ngay trước mắt nhưng lại từ bỏ không đi, định chọn một con đường khó hiểu, Kaguya-senpai không nói nên lời, còn Hikari-senpai thì thấy thú vị mà bật cười.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy nụ cười đắc ý của Misa, sự bất an trong lòng tôi chẳng hiểu sao dần biến mất. Dù sao thì cô ấy cũng sở hữu một nét tính cách tựa như tài năng, khiến người ta cảm thấy chỉ cần cô ấy sống theo ý mình, mọi chuyện sẽ đều thuận lợi như phong cách xử lý vấn đề của cô ấy.

"Tôi muốn làm seiyuu!"

Lotte nắm chặt bàn tay lại.

Thiếu nữ Bắc Âu đáng yêu, otaku chính hiệu này, có giọng nói đặc trưng, vẻ ngoài cũng rất thân thiện... thế nhưng, đằng sau nụ cười ngây thơ đó, cô ấy cũng từng đối phó với yêu ma quỷ quái trong cung điện.

"Tôi nghĩ có chút cơ hội đấy." Kazuki gật đầu.

"Anh ấy nói tôi có chút cơ hội kìa!" Lotte chẳng hiểu sao lại gật đầu theo bằng giọng Kansai.

"Người có một kỹ năng đặc biệt thật giỏi quá đi..."

Kaguya-senpai lẩm bẩm như vậy rồi rơi vào trầm tư.

"Yuki-chan, cậu có dự định gì không? Cậu chẳng phải hay nói chỉ có ma lực là ưu điểm của cậu sao?"

Misa ngậm xúc xích Đức trong miệng rồi đặt câu hỏi.

"...Tôi không muốn nói những lời tự mỉa mai như vậy nữa... nhưng trước đây khi nghĩ về tương lai, tôi chưa từng nghĩ đến khả năng nào khác ngoài Thánh Ngân Pháp Sư... Tôi nghĩ, nếu có thể làm công việc liên quan đến sách thì tốt quá... ví dụ như thủ thư chẳng hạn..."

"Mọi người, tôi có ý kiến phản đối."

Trong không gian vang lên giọng nói kiên quyết, chẳng màng đến việc nhìn sắc mặt người khác, tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn lại... người lên tiếng là Kamuya.

"Tại sao khi trả lời lại lấy công việc làm tiền đề? Chúng ta là anh hùng cứu thế giới! Cho dù cả đời không làm việc, tôi vẫn cảm thấy các cơ quan chức năng nên phát cho chúng ta tiền lương hưu anh hùng hay gì đó, để đảm bảo quyền được sống vô lo vô nghĩ cả đời của chúng ta mới phải! Tôi không muốn làm việc!"

"Cái gì mà lương hưu anh hùng chứ... nhưng tôi nghe nói em trai hình như được hưởng rất nhiều ưu đãi đấy."

Không biết nên gọi là lương hưu hay trợ cấp... bản thân tôi quả thật có thể nhận được những thứ này.

"Kazuki quả thật là anh hùng, nhưng ngay cả chúng ta cũng tự cho mình là anh hùng thì hơi vô liêm sỉ rồi."

"Đáng ghét! Kazuki thật gian xảo!" Kamuya rên rỉ.

"Nếu Kazuki không cần làm việc mà vẫn có tiền... thì tôi sẽ để Kazuki nuôi tôi vậy."

Cô ấy nhấm nháp bánh mì sandwich từng miếng nhỏ như một loài động vật bé xinh rồi nói.

Kazuki, đang ngồi ở ghế bên cạnh, bế bổng cô gái nhỏ bé đó lên, đặt cô ấy ngồi vào lòng mình.

"Em không làm gì để anh nuôi, có nghĩa là em sẽ thuộc về anh, để anh muốn gì được nấy mà không được than vãn nửa lời. Anh có thể sẽ làm những chuyện rất ghê gớm với em đấy."

Kazuki ôm chặt lấy cô ấy, xoa đầu cô ấy rồi nhẹ giọng nói.

Kamya đỏ bừng cả mặt, như thể đã tưởng tượng ra điều gì đó, rồi "Awawa..." run rẩy cả người.

"...Đó chẳng phải là đang ban thưởng cho cô ấy sao?"

Yuki-chan, người dù Kazuki đối xử với mình thế nào cũng đều vui vẻ, lộ ra ánh mắt ghen tị lấp lánh.

"Câu nói 'Chăm chỉ làm việc là thua cuộc' chính là dành cho trường hợp này!"

Hikari-senpai bày ra vẻ mặt tự hào như thể "Không ngờ người như mình cũng nói ra được câu nói nổi tiếng này".

Nhưng Kamuya lại run rẩy.

"...Để người khác muốn gì được nấy mà không được than vãn nửa lời... vậy nếu là thụt rửa, dụng cụ giãn nở... thậ, thậm chí là nhét tay đến khuỷu tay... Ưi, hoa cúc không được phép tùy tiện đùa giỡn... Thứ chảy ra có thể dùng để uống hoặc cho người khác uống... Cửa hàng chúng tôi áp dụng phong cách ẩm thực Edo, nên cách xử lý cá ngừ là..."

Cô ấy run rẩy lẩm bẩm trong miệng, như thể đang nói điều gì đó khiến người ta không thể hiểu nổi. Đây nào phải là ban thưởng gì... So với suy đoán của Yuki-chan, Kamuya e rằng đã phát huy sức tưởng tượng biến thái vượt xa rất nhiều.

"Kazuki! Cho dù anh yêu cầu tôi biến thành thân thể hình hộp, tôi cũng không tự tin làm được đâu..."

"Cái gì mà thân thể hình hộp chứ... tôi làm gì có yêu cầu đó... Mà nói thật, tôi không hiểu em đang nói gì cả..."

Giới hạn sức tưởng tượng của cô ấy khi nghe thấy "muốn gì được nấy" thực sự cao ngang tháp Babylon, tôi thực sự cảm thấy tội lỗi nặng nề.

Dù sao thì chuyện đó ngay cả khi còn có thể dùng phép thuật cũng không làm được.

"...Nếu không thì anh muốn làm gì tôi?"

"Tôi vừa rồi chỉ dọa em thôi, chưa nghĩ kỹ sẽ làm gì... nhưng Kamuya em có nét đáng yêu như một con vật nhỏ, tôi sẽ cưng chiều em như một con thú cưng vậy."

Kazuki bây giờ cũng như đang ôm chó mèo, vừa vuốt ve vừa cưng nựng nói chuyện.

Nếu là thú cưng thật, với cách cưng chiều này chắc giữa chừng sẽ cảm thấy chán, thấy ngấy mà bỏ chạy mất.

"Ơ? Anh đang nói kiểu chơi mà thú cưng phải trần truồng đi dạo ngoài tự nhiên, rồi đại tiện luôn sao?"

"...Bây giờ là giờ ăn cơm." Kaguya-senpai nhíu mày "Khụ" một tiếng hắng giọng.

"...Đầu tiên là tôi lấy việc bản thân sẽ vui vẻ làm tiền đề, nên cũng chỉ nghĩ đến những chuyện như chạm, cọ xát, hôn thôi."

"Thế thì quá bình thường rồi còn gì? Làm chút chuyện đó là anh sẽ nuôi tôi sao?"

Kamya cười phá lên rồi nhún vai.

"...Dù sao thì Kazuki cũng là người bình thường sống nghiêm túc đến tận bây giờ mà, những yêu cầu đó thật sự quá nhạt nhẽo, hừ."

"Em đang coi thường tôi đấy à?"

"Kazuki-niisan, anh đừng để ý cô ấy nữa, đừng để cô ấy dụ dỗ làm bậy, em thấy anh cũng khá dễ bị dụ dỗ đấy."

Kazuki vừa rồi quả thật đang nghĩ "Nếu có thể tìm hiểu sâu hơn về khía cạnh đó..." Misa lập tức nhìn anh ấy bằng ánh mắt lo lắng. Amasaka Misa, đại diện cho kiểu con gái bình thường tháo vát, không phải là không có tình cảm với Kamuya, chỉ là có quan điểm khác biệt trong một số chuyện.

"Từ hôm nay tôi sẽ cố gắng... đặt mục tiêu trở lại thành người phụng sự thần linh vậy..."

Kamya lẩm bẩm một mình. Âm lượng tuy nhỏ, nhưng nhớ lại quá khứ của cô ấy, khiến người ta cảm thấy cô ấy nói ra những lời này, trong lòng chắc chắn cũng rất nặng trĩu.

"Kamuya-chan chắc chắn rất hợp mặc trang phục Miko!"

Kaguya-senpai dùng cách nói đó để tươi cười động viên cô ấy. Học tỷ này là một mỹ nhân tóc đen, cảm giác cũng rất hợp mặc trang phục Miko.

"Kanae-chan, cậu định làm gì?" Kaguya-senpai chuyển hướng nhìn Kanae. Kanae cúi đầu nói nhỏ.

"Ưm ưm... mở võ đường kiếm thuật Hayashizaki-ryu... nhưng bây giờ hình như không còn thịnh hành cái này nữa rồi... Nếu đã vậy tôi cũng muốn để Onii-chan nuôi! Hai người chúng tôi mỗi ngày không làm việc gì, cứ dính lấy nhau tình tứ!"

"Khoan đã, tôi thấy mình phải tìm gì đó để làm, vậy thì đành nhờ em và Kamuya hai người trông nhà vậy."

Kanae dùng sức trợn tròn mắt.

Nếu là trông cậy vào việc "có thể nhận được một ít tiền" để sống, thì cách sống như vậy cũng không thể gọi là ổn định được nhỉ.

Hơn nữa với bản thân tôi mà nói, hiện tại cũng hoàn toàn không hiểu... rốt cuộc cần bao nhiêu tiền tiết kiệm, tương lai mới có thể sống an nhàn.

Dù sao thì tôi căn bản không thể tưởng tượng được bản thân sẽ lập một gia đình lớn đến mức nào, có bao nhiêu thành viên.

Kazuki và mọi người, trước khi đến lớp học, đã ghé qua "Nhà trẻ Thần Ma" được xây dựng trên khuôn viên trường học cạnh Học viện. Mặc dù tên cơ sở này nghe có vẻ phi lý, nhưng thực chất lại rất đúng với tên gọi của nó.

Sáng sớm tinh mơ, sân chơi vẫn vắng vẻ, gió lạnh se sắt, nhưng đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào truyền ra từ khu nhà trẻ. Nghe thì đúng là ầm ĩ hỗn loạn đến cực điểm.

Kazuki đi xuyên qua khuôn viên, mở cánh cửa của tòa nhà.

Tiếng la hét tức thì xuyên thấu màng nhĩ.

"Waaaaaahhhhhh! Đồ chơi của con bị Loki giật mất rồi waaaahhhhh!"

Cảm giác như tiếng khóc gào hết sức lực, nước mắt nước mũi lẫn lộn.

"Hee hee hee hee! Đúng là đồ chơi thì phải giành giật mới vui! Chạy đi, Fenrir!"

"Gâu gâu! Gâu gâu!"

Đó là tiếng la lối của lũ nhóc con, và cả tiếng kêu của một đứa trẻ bắt chước chó.

Cảnh tượng trước mắt đúng là bức tranh chân thực nhất của sự ầm ĩ hỗn loạn.

Có một đứa trẻ đang cõng một đứa trẻ tóc bạc trên lưng, bò lồm cồm trên sàn với tốc độ khó tin, phía sau là một đứa trẻ nước mắt nước mũi giàn giụa không ngừng đuổi theo.

Minh họa p187

"Này— hai đứa kia! Đừng có bắt nạt bạn chứ!"

Ichihane-senpai, đang mặc tạp dề, vội vàng chạy tới. Cô ấy trông rất ra dáng một bảo mẫu.

Món đồ chơi trên tay đứa trẻ tóc bạc là robot "Pallas Anchovy" xuất hiện trong "Mobile Suit Z Galbang", Ichihane-senpai lấy món đồ chơi đi rồi "cốc" nhẹ vào đầu cậu bé.

"Loki, con cũng có đồ chơi của riêng mình mà, phải không?"

"Vì con chơi chán đồ chơi của mình rồi, nên con mới phải giật của người khác chứ."

"Odin, của con đây."

Ichihane-senpai trả lại món đồ chơi cho đứa trẻ nước mắt nước mũi đầy mặt.

"Ư ư ư... Ichihane-mama... Hành vi trộm cắp là tội danh được quy định tại điều 235 Bộ luật hình sự, nếu cứ buông lỏng sẽ ảnh hưởng đến an ninh trật tự xã hội, nên con nghĩ không thể dễ dàng tha thứ được..."

"Ừm ừm, con nói đúng, Odin-kun thật là thông minh, sau này nhất định sẽ trở thành hiền giả."

"Hừ, chỉ được cái mồm thôi."

Sau khi Ichihane-senpai nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ mà cô ấy gọi là Odin, những đứa trẻ khác đột nhiên đều tụ tập lại bên cạnh Ichihane-senpai.

"...Con yêu Ichihane-mama..."

Có một đứa trẻ vén váy của Ichihane lên, chuẩn bị chui đầu vào.

"À, Zeus, không được làm thế! Con đừng có lần nào cũng giả vờ làm nũng rồi lại muốn chui vào váy của cô! Hơn nữa, cô có mặc quần bảo hộ bên trong mà, con chui vào cũng chẳng thấy gì đâu!"

"Ư ư ư, Zeus-nii-chan là tên biến thái lớn, đến con cũng thấy xấu hổ nữa..."

"Đừng bận tâm, mama biết rất rõ Poseidon con là một đứa bé ngoan mà."

Ngay khi Kazuki vừa bước vào trong, Ichihane-senpai lập tức nhận ra và cất tiếng gọi.

"Kazuki!"

"Senpai, lũ trẻ vẫn thích chị như vậy... Chị cũng làm thêm bảo mẫu buổi sáng sao?"

"Chị chỉ muốn đến thăm bọn nhóc trước khi đến trường thôi, chỉ có ca sau giờ học mới là làm thêm được trả lương thôi... Nhưng sao lũ trẻ lại thích chị đến thế nhỉ? Với lại, rốt cuộc tại sao chúng lại gọi chị là mama chứ? Thôi kệ, dù sao chị làm cũng rất vui, mà bọn trẻ lại đáng yêu nữa."

Tuy nhiên, Kazuki luôn cảm thấy mình có thể hiểu được vì sao Ichihane-senpai lại được lũ trẻ yêu thích đến vậy.

"Chị đúng là một người ngây thơ tự nhiên vừa phải, khiến người ta dễ dàng gần gũi, người lại tốt không có gì để chê, dù có chuyện gì xảy ra cũng không trách móc đối phương đến mức khiến họ suy sụp tinh thần, tóm lại, chị là người thấu hiểu lòng người nên lũ trẻ mới thích chị đến thế, phải không?"

"Tôi là người ngây thơ tự nhiên vừa phải!"

"Cái vẻ ngoài thường xuyên tự để lộ khuyết điểm, có nhiều sơ hở của chị, rất có sức hút đấy."

"Ư ự ự, nghĩ lại quá trình quan hệ với Kazuki trở nên tốt đẹp thì có quá nhiều ví dụ về việc tự để lộ khuyết điểm!"

"Nếu chị không có những sơ hở đó thì sẽ đáng sợ đến mức không ai dám lại gần đâu. Như tôi ban đầu còn bị chị ghét nữa cơ."

"Ưmm—..."

Ichihane-senpai bĩu môi dưới, vẻ mặt đầy cảm xúc lẫn lộn.

Kaguya-senpai, Mio và Lottie đã chơi đùa cùng lũ trẻ. Ba người họ cũng rất được yêu thích.

Hikari-senpai thì là người được các bé trai yêu thích nhất, chơi đùa hòa mình cùng chúng với cùng một lối tư duy.

Koyuki và Kamimura thì đứng sững ở gần lối vào, dù sao hai người này cũng có vấn đề về giao tiếp.

"...Nhưng thật không ngờ họ lại biến thành những đứa trẻ con."

Sau khi Kazuki không kìm được mà lầm bầm như vậy, có một đứa trẻ da nâu vô cùng quen thuộc—chập chững bước lại từ nhóm những đứa trẻ kia.

Cô bé xuất hiện trong hình dáng một bé gái nhỏ, thực ra cũng không hề quá xa lạ.

"Đương nhiên phải như vậy rồi, nếu không trải nghiệm lại từ đầu thì tổn thất lớn lắm."

Đứa trẻ này là Reme, giờ đây đã mang dáng vẻ của một đứa bé sơ sinh, thậm chí còn nhỏ hơn cả một bé gái.

Bởi vì cô bé đã chuyển thế trọng sinh.

Sau khi Kazuki và mọi người trở về Ma Nữ Chi Quán từ Atlantis, lại có hàng chục đứa trẻ con không biết từ đâu xuất hiện, đang ồn ào vui đùa trong Ma Nữ Chi Quán.

Chúng trông có vẻ đã từng gặp ở đâu đó—trực giác ngay lập tức mách bảo rằng đây chính là những thần ma trước kia.

Chuyển thế trọng sinh. Nghĩ kỹ mà xem, những thần ma cấp bậc lão gia như Odin hay Zeus, cho dù có chuyển thế thành một ông lão con người, thì đúng là cũng chỉ cảm thấy trống rỗng vô ích mà thôi. Nếu không bắt đầu lại từ đầu thì thực sự chẳng có ý nghĩa gì.

Nói vậy thì nói vậy... Mặc dù chúng sinh ra đến nay chắc chỉ mới nửa năm, nhưng lại có thể cảm nhận được tốc độ phát triển trí tuệ của chúng nhanh hơn trẻ em loài người bình thường. Chúng quả nhiên không phải người phàm, ngay cả Fenrir về khả năng vận động cũng như một con thú hoang. Có vẻ vẫn còn giữ lại những đặc tính của thời kỳ thần ma.

Tóm lại, chính phủ để tập trung những thần ma trẻ con đã hóa thành người vào một nơi để quản lý thống nhất nên đã xây dựng cơ sở này, đây chính là Nhà trẻ Thần Ma. Còn việc đặt nó ngay cạnh Học viện Kỵ sĩ chắc là do cân nhắc muốn Kazuki và mọi người giám sát gần gũi, mặc dù Kazuki và những người khác giờ đây cũng không còn bất kỳ khả năng đối phó nào nữa.

Dù sao thì Kazuki và những người là nhân vật trung tâm của sự việc cũng đang gánh vác một thứ gì đó giống như trách nhiệm.

Nhưng khi những thần ma trẻ con này chuẩn bị vào tiểu học thì phải làm sao? Nghe nói trong nội bộ chính phủ hiện đang có ý kiến bất đồng, không biết là có nên cho phép chúng đi học tiểu học bình thường không? Hay là thành lập trường tiểu học Thần Ma, tiếp tục thực hiện chính sách cách ly... Dù sao thì, những tiếng nói lo sợ và e ngại về việc chúng từng là thần ma vẫn không hề suy giảm.

Kazuki và mọi người thông qua Tham mưu trưởng Yamagata và Hiệu trưởng Amasaki cùng các nhà chức trách khác đã chủ trương rằng phải coi những đứa trẻ này là "con người bình đẳng".

Ichihane-senpai thì lại rất được nhóm thần ma trẻ con đó yêu thích, nên đã làm thêm ở đây với tư cách bảo mẫu, coi như là tình cờ phát hiện ra mình có tố chất này.

"A ha ha ha, con là của lão phu nhé."

Đứa trẻ có thân hình đặc biệt to lớn cười sảng khoái, đó là Takemikazuchi.

"Cái thằng nhóc mặt già này, tôi không phải của con đâu!"

Ichihane-senpai cười và nhẹ nhàng vỗ vào má Takemikazuchi-kun.

"Kamimura-chan!"

Có một đứa trẻ bò về phía Kamimura, người đang đứng ngẩn ngơ ở lối vào.

"Amaterasu Omikami!" Kamiya chỉ thể hiện thái độ thân thiết với đứa trẻ đó.

Dù sao thì hai người cũng đã hợp tác với nhau nhiều năm rồi.

"Kamiya-san, cậu có mua số mới nhất của 'Thần Vui Vẻ' không? Nếu có thì cho tớ mượn xem với."

Amaterasu Omikami muốn xem truyện tranh người lớn. "Em ấy xem được không?" Kazuki liếc nhìn Ichiha-mama, mẹ lập tức bế Amaterasu Omikami lên và nói: "Đương nhiên không được xem thứ đó rồi."

Amaterasu Omikami dù hy vọng tan biến, nhưng khi được bế lên vẫn "ưm ưm" phát ra tiếng say sưa, và thoải mái nheo mắt lại.

"Em ấy mà lại biến thành sinh vật má phúng phính thế này, đúng là đáng yêu thật."

Kamiya từ bên cạnh không ngừng chọc vào má Amaterasu Omikami.

Ngoài ra, bạn của Kazuki cũng đi đến bên cạnh Kazuki.

"Khà khà khà, Kazuki! Mười năm nữa, đợi tớ lớn rồi sẽ đến so tài nhé!"

Loki (ra đời được nửa năm) tuyên chiến với Kazuki.

"Hô hô hô, Kazuki! Mười năm nữa, đợi Remei lớn rồi sẽ đến quấn quýt nhé!"

Remei (ra đời được nửa năm) tỏ tình với Kazuki.

"Được được được," Kazuki nói qua loa rồi nhẹ nhàng xoa đầu hai người.

Cả nhóm tiếp tục đi học. Vừa vào trường, Kazuki nhìn thấy khung cảnh lớp học mà dù đã bao lâu vẫn chưa quen.

Các bạn cùng lớp hoàn toàn thay đổi vì lịch học được sửa đổi và những học sinh chuyển trường kỳ lạ.

"Be——a——tri——x—— Cứ thấy mỗi sáng đến trường tôi lại nói vậy, nhưng những ngày tháng bình yên này thật sự quá vô vị. Mà tiết đầu là môn gì ấy nhỉ?"

"Là toán, Roswitha-sama."

"Tôi không học đâu!"

Roswitha nằm bò ra bàn, hai chân vung vẩy đá loạn xạ.

"Nói gì mà không học... Dù ngài có ghét đến mấy thì vẫn phải chăm chỉ học hành, nếu không sau này sẽ không thể sống sót trên đời đâu. Roswitha-sama chỉ cần có lòng, làm gì cũng sẽ làm rất tốt, nên xin ngài hãy cố gắng..."

"Tôi ghét cái thế giới sau này——!"

Beatrix đó đang thuyết giáo những người khác. Trước mặt còn có Roswitha, nhìn bộ dạng cô ấy bây giờ, thật sự khiến người ta phải giật mình khi thấy người này sau khi thoát khỏi chiến tranh lại trở nên vô dụng đến vậy.

Cô ấy vốn là Vương giả của Đức, một mình thách thức trận chiến tuyệt vọng, đáng lẽ đã chết.

Thế mà giờ lại là bạn cùng lớp.

"Những môn như toán học, chỉ cần suy luận logic là rất đơn giản."

Cô gái toàn thân trắng bạc xen lời từ bên cạnh.

——Là Ilia Aliyah Muromets.

Cô ấy vốn là Vương giả của Nga, trước đây đã từng thi triển ma pháp đánh cược cả sinh mệnh với Kazuki, đáng lẽ đã không còn trên đời.

Giờ cũng là bạn cùng lớp.

"Một người giỏi giang như cô mà mỗi lần thi Quốc văn hiện đại đều trượt, chẳng có lần nào trả lời đúng tâm trạng của những nhân vật trọng tâm được gạch chân trong sách giáo khoa, rõ ràng là một kẻ hoàn toàn không hiểu lòng người."

"Đó là vì đề bài quá kỳ lạ."

Bất kể là Beatrix, Roswitha hay Ilia Aliyah, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục kiểu vest.

Lớn lên ở những quốc gia có tín ngưỡng nghiêm khắc, dù tất cả đều lớn hơn Kazuki, nhưng vì muốn trải nghiệm nền giáo dục đại học của Nhật Bản nên họ đã đến Nhật du học.

"...Hề hề hề, một lũ bà cô ngu ngốc đang rên rỉ, thật đáng thương nha... Pặc khặc khặc! Thật đáng thương quá mà~~ Cái tuổi đó mà thi ra cái điểm như vậy, đúng là nỗi ô nhục sống sờ sờ chứ gì nữa~~"

Chống khuỷu tay lên bàn, người đang cười nhạo cuộc cãi vã của ba người đó là——Puzi.

Tuổi của người này lại nhỏ hơn Kazuki rất nhiều, nhưng nền giáo dục lệch lạc mà cô bé nhận được cho đến nay đã không trở thành trở ngại, hơn nữa còn nhờ trí thông minh đáng kinh ngạc mà nhảy vọt lên học ở khối lớp này.

Hiện giờ cũng là bạn cùng lớp.

"Cái con nhóc thối tha đó, tôi sẽ nhét Tuyệt Thương Ma Đoạt vào lỗ đít nó..."

Roswitha toát ra sát khí đặc trưng của chiến binh, đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Beatrix vội vàng giữ chặt vai cô.

"Roswitha-sama, xin hãy bình tĩnh! Thứ trên tay ngài chỉ là bút chì kim thông thường thôi! Nhưng như vậy đã rất nguy hiểm rồi!"

"Đừng cản tôi, Beatrix. Không cho con nhóc đó một bài học tử tế thì chẳng tốt cho cả đôi bên đâu. Đến đánh cuộc đối kháng thần thoại lần thứ ba đi... Vào trại giáo dưỡng cũng chẳng sao đâu mà..."

"Cái giọng Kansai kỳ lạ của cô học ở đâu vậy?"

Đây là một cuộc cãi vã ồn ào và kém văn minh bùng lên trong phòng học yên bình.

"...Đủ rồi! Im miệng đi, lũ táo thối các người! Chỉ cần các người cãi nhau trong cùng một lớp học, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình sắp thối rữa!"

Tại hiện trường vang lên một tiếng quát sắc bén.

Chủ nhân của giọng nói đó là một cô gái tóc vàng đeo kính gọng dày——Regina.

"Cái lũ dã man đáng xấu hổ các người, đến quấy rầy ở đất nước người khác mà còn không thể yên tĩnh mà học hành sao?"

"Lớp trưởng lại bắt đầu sủa rồi, giọng của cô rõ ràng còn to hơn chúng tôi nữa. Ăn nhờ ở đậu lại còn chạy ra tranh cử lớp trưởng, cô không thấy mình mặt dày quá sao? Beatrix, cô có biết không? Cái kính của cô ta hình như không có độ đâu, chỉ là dùng để làm màu thôi đấy."

"Nghe nói mục tiêu của cô ta là Todai đấy, Roswitha-sama, xin ngài cũng học hỏi người ta một chút đi."

"Ai mà thèm học cô ta chứ. Rõ ràng nửa năm trước vẫn còn đấu kiếm đấu ma pháp, giờ mục tiêu lại đặt Todai cái gì đó, loanh quanh một hồi không phải chỉ là đồ ngốc thôi sao."

Khi từ Todai vừa xuất hiện, Regina đẩy kính lên rồi đột nhiên bật cười.

"Vận hành thời đại hòa bình dựa vào sức mạnh của tri thức! Vì vậy thứ cần không phải thần thoại mà là Todai! Dù tôi đã thất bại trong cuộc chiến ma pháp, nhưng giờ tôi sẽ ngay lập tức leo lên đỉnh cao của xã hội học thuật đất nước này, nắm giữ trung tâm quyền lực!"

"Quả không hổ là Regina-sama! Chỉ trong chớp mắt đã thấu hiểu bản chất của đất nước Nhật Bản này, kiến giải như vậy đúng là có con mắt tinh tường! Đơn giản là thiên tài! Đại thiên tài! Hoàn hảo! Quá hoàn hảo!" Một cô gái đeo kính có vẻ rất phục tùng——Bella Garbaruji đứng bên cạnh như đang cổ vũ, không ngừng vỗ tay tâng bốc.

"Hừ, sở dĩ tôi có thể trở lại, hoàn hảo lần nữa cũng là vì có em ở bên cạnh."

Regina nhẹ nhàng khoác vai Bella, trêu chọc vào phần ngực bộ đồng phục kiểu vest của cô bé.

"A, Regina-sama không được... Đây là lớp học..."

"Hô hô hô hô, không sao đâu. Ánh mắt của lũ táo thối chẳng khác nào không tồn tại trên đời..."

"A... Regina-sama đúng là ngài mà...♥"

Thấy bầu không khí của hai người đột nhiên nhuốm màu hồng phấn, trong lớp học bỗng nổi lên một trận xôn xao.

"...Cái bà lớp trưởng và trợ lý đó, lại đang làm rối loạn nghiêm trọng kỷ luật trong lớp rồi. Quả nhiên phải khiến mấy người Ý đó đổ máu mới được..."

"Roswitha-sama xin ngài hãy bình tĩnh, làm loạn trong lớp học sẽ bị Kazuki mắng đấy."

"Kazuki là cái thá gì chứ! Bà đây là dựa vào nắm đấm!"

Lúc này, Illya-Aria như không bận tâm đến lớp học ồn ào, nhận thấy Kazuki đã mở cửa lớp và đang quan sát sự náo động bên trong.

"…Kazuki, chào buổi sáng."

Illya-Aria nở một nụ cười nhạt.

"Chào buổi sáng." Kazuki cũng lên tiếng đáp lại, và cảm thấy vô cùng vui sướng vì sự thay đổi khó tin này – Illya-Aria lại đang mỉm cười với mình.

"Ồ! Kazuki, chào buổi sáng!"

Beatrice cũng nhanh chóng buông tay khỏi vai Rosé-Witt mà cô ấy vẫn nắm chặt, rồi quay đầu nhìn Kazuki.

"…Hả, dạo này Beatrice thể hiện rất thẳng thắn."

"Rosé-Witt-sama, tình yêu có thể khiến thế giới yên bình không còn buồn tẻ đâu, tình yêu đó."

"Cậu vừa thấy Kazuki là đã vui không kìm được, bắt đầu nói linh tinh rồi. Mà này, Beatrice, cậu làm mình rất bực khi trưng ra cái vẻ mặt như thể là tiền bối tình yêu với mình đấy… Guten Morgen, Kazuki."

Rosé-Witt lộ ra vẻ mặt không chút khí thế, ý chí sa sút khi đối diện Kazuki. Kazuki nhìn thấy sự thay đổi này của cô ấy không khỏi cười khổ, và cảm thấy bất lực.

"Chào cậu, Kazuki. Sáng nay cũng là Trẫm chủ động chào hỏi cậu, đây là vinh dự tối cao của cậu đấy."

Puzi cũng lộ ra ánh mắt không vui, nhưng không phớt lờ Kazuki, vẫn lên tiếng chào.

Nhưng cũng như đang tìm kiếm một cơ hội để rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

"Hừ, chào buổi sáng, Vua." "Chào buổi sáng, Bệ hạ!"

Regina và Bella cũng đồng thanh chào buổi sáng.

Ngày nay ở Nhật Bản đã không còn địa vị Vua nữa rồi. Nhưng Regina vẫn tự tiện gọi Kazuki – người thắng cuộc trong trận chiến đó – là Vua. Tôi vẫn luôn bảo cô ấy đừng gọi như vậy nữa.

Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy đã công nhận mình.

"Chào Kazuki!"

Đột nhiên có người từ phía sau lao tới Kazuki, và dùng hai tay vòng qua cổ cậu.

Chỉ vừa quay mặt lại xem xét, tôi phát hiện đó là Arisa.

Arisa Sadocliffe — người phụ nữ từng tự xưng là Arthur Vasilion.

Bây giờ cô ấy cũng là bạn cùng lớp.

Cô ấy dường như cũng vừa mới đến trường. Arisa trực tiếp ghé mặt lại gần, "chụt" một cái lên má Kazuki rồi bước đi nhẹ nhàng về chỗ của mình.

Cô ấy, người đã từ bỏ đạo hiệp sĩ, trở thành một cô gái vừa hoạt bát vừa phóng khoáng.

Đây tuy cũng là một thay đổi đáng kinh ngạc — nhưng có lẽ dáng vẻ không che đậy nhất của cô ấy trước đây là khi say rượu, điều đó cũng cho thấy cô ấy có thể mang tính cách như hiện tại.

Kino, người phụ trách giám sát cô ấy, nhún vai đi theo sau.

"Tôi mỗi sáng đều nghĩ… đây đã trở thành một lớp học không thể tin nổi."

"Tuy nhiên, chỉ hơn một tháng nữa là sẽ được phân lại lớp rồi."

"Nhưng chắc chắn chúng ta lại sẽ được xếp vào cùng một lớp với những người này, nhất định sẽ là như vậy."

Mio và Koyuki thở dài ở hai bên Kazuki.

Trong những trận chiến với các vị Vua trước đây — không ít người đã mất mạng.

Nhưng trong trận quyết chiến cuối cùng, linh hồn của những người đã khuất dường như đã kịp thời đến tiếp viện, bám chặt, liên kết vào "Thần ma" – những thực thể tinh thần đã ký kết khế ước cộng sinh lâu dài.

Và vào thời điểm tất cả các Thần ma chuyển sinh thành con người — những linh hồn này cũng nhân tiện lấy lại thân xác, sống lại từ cõi chết. Rosé-Witt trước đây đã hiến dâng thị lực cho Thần ma Odin để đổi lấy trí tuệ của hiền giả, nhưng khi sống lại, thị lực của cô ấy cũng đã phục hồi.

Ảo ảnh tối thượng được tạo nên từ tất cả ma pháp trên thế gian này, ẩn chứa năng lượng dồi dào đến mức ngoài việc biến ước nguyện của Kazuki và Remi là biến Thần ma thành người trở thành hiện thực, nó còn khiến những người đã khuất bám vào Thần ma biến thành thực thể.

Điều này tuy là một kỳ tích, nhưng trước khi gọi đây là kỳ tích, bản thân sức mạnh ma pháp vốn dĩ đã là một kỳ tích rồi.

"Chào buổi sáng, lũ phế vật! Các ngươi đã điền xong phiếu khảo sát định hướng tốt nghiệp chưa? Nếu tuần này chưa nộp, thì ta sẽ giúp các ngươi quyết định tương lai!"

Lizlisa-sensei vừa xuất hiện trong buổi họp lớp buổi sáng, lập tức mắng mỏ học sinh như mọi khi.

Có cảm giác như nửa năm nay cô ấy đã cao lên đáng kể, vẻ ngoài trông có chút dáng dấp người lớn, và các câu chửi thề cũng trở nên kiềm chế, nhẹ nhàng hơn. Có lẽ trước đây cô ấy bị học sinh coi thường vì vẻ ngoài của mình… giờ đây cô ấy hẳn đã dần thoát khỏi nỗi bất an đó. Hơn nữa, tất cả mọi người trong lớp đều đã biết rằng Lizlisa-sensei là một người lớn đáng kính trọng.

"Nghe đây, như các ngươi đã biết, Hiệp sĩ đoàn sẽ trực tiếp được tổ chức lại thành Lực lượng Tự vệ. Học viện Hiệp sĩ này cũng sẽ theo đó mà tái xuất với diện mạo mới là một trường đào tạo của Lực lượng Tự vệ."

Trong trường cũng không còn phân biệt Khoa Ma thuật và Khoa Kiếm thuật nữa… Mặc dù nói vậy, nhưng các khu nhà vẫn tách biệt, và lớp hiện tại chỉ có các nữ sinh từ Khoa Ma thuật cũ.

Từ năm học tới sẽ trở thành lớp học chung nam nữ.

"Nhưng các ngươi không phải vì muốn gia nhập Lực lượng Tự vệ mà vào học viện này. Vì vậy, nhà trường đã chuẩn bị các biện pháp đặc biệt cho những học sinh đang theo học, học sinh khối hai và ba của năm học tới sẽ được chia thành lớp đào tạo sĩ quan Tự vệ và lớp học nâng cao thông thường!"

Ở trong nước, mặc dù vai trò của Hiệp sĩ đoàn và Lực lượng Tự vệ có vẻ tương đồng, nhưng công việc thực tế mà họ phụ trách lại hoàn toàn khác nhau, và năng lực mà các thành viên cần có cũng khác biệt rõ rệt.

Hơn nữa, quan điểm của người đời về những học sinh này cũng đã thay đổi. Hiệp sĩ đoàn trước đây là một sự tồn tại giống như thần tượng, được thế giới chú ý. Chính vì vậy, dù Vết thánh tự động xuất hiện bất chấp ý muốn của bản thân và còn tước đi tự do tương lai của người đó, nhưng những người tuyên bố bất mãn vì điều này vẫn rất hiếm.

Tạm thời không bàn đến tốt xấu, từ nay về sau, số phận của những cô gái lẽ ra phải trở thành thần tượng của thế giới này quả thật đã khác xa một trời một vực. Kẻ gây ra tất cả những điều này không ai khác — chính là Kazuki.

Vì vậy, khi Lizlisa-sensei nói những lời này với học sinh, Kazuki cảm thấy vô cùng áy náy.

"Nếu là lớp đào tạo sĩ quan Tự vệ, thông qua việc huấn luyện không ngừng, học sinh sau khi tốt nghiệp có thể lập tức đảm nhiệm công việc của sĩ quan Tự vệ, đồng thời lấy Đại học Phòng vệ làm mục tiêu học lên cao. Về cơ bản, học sinh của lớp này sẽ được ưu tiên làm cán bộ dự bị. Mặc dù vậy, bản thân học sinh phải tự mình quyết tâm theo con đường này. Trong thời gian học, nếu thay đổi chí hướng, tuy cũng có thể từ chối nhận nhiệm vụ, nhưng làm như vậy chẳng khác nào đi một vòng lớn rồi lại quay về điểm xuất phát."

Những cô gái này từ trước đến nay chỉ nghĩ rằng mình sẽ trở thành Pháp sư Vết thánh.

Việc yêu cầu họ kiên định quyết tâm trở thành sĩ quan Tự vệ cả đời trong vòng nửa năm chắc hẳn là vô cùng khó khăn.

"Tương ứng với điều này, lớp học nâng cao thông thường sẽ có nhiều lựa chọn tương lai đa dạng hơn. Mặc dù nói vậy, nhưng thành tích học tập của các ngươi không được tốt cho lắm. Dù sao trước đây các ngươi đã không chú ý đến việc học, chỉ tập trung vào huấn luyện đặc biệt ma pháp và chiến đấu tập thể. Tuy nhiên… quốc gia và những người lớn có trách nhiệm, không thể để các ngươi trở thành nạn nhân của xã hội."

Nghe nói trong một thời đại nào đó trong quá khứ, đã từng xuất hiện tình trạng lính giải ngũ không tìm được việc làm, từ đó phát sinh thành vấn đề xã hội. Tình hình hiện tại cũng tương tự như vậy, nhưng tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm cũ.

"Nhiều trường đại học đã dang tay giúp đỡ, thiết lập các suất tiến cử ưu tiên nhập học cho trường chúng ta.

Nói thì là vậy, nhưng dù dựa vào mối quan hệ này mà vào được đại học không hợp với mình, điểm số quá cao,

cũng phải cố gắng rất nhiều mới theo kịp trình độ của bạn bè cùng khóa.

Vì vậy nhà trường dự định sau giờ học sẽ mở các lớp phụ đạo đặc biệt miễn phí, mong mọi người tích cực tận dụng…

Gì chứ, mấy đứa đang có vẻ mặt gì thế kia."

Các học sinh lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Tuy nhiên, dù giáo viên nói có thể miễn phí củng cố kiến thức, họ đương nhiên vẫn sẽ lộ ra vẻ mặt đó.

"Ngoài các môn học dùng để thi cử, nhà trường cũng dự định mời giảng viên hoặc người nổi tiếng từ mọi lĩnh vực

để tổ chức các buổi giảng dạy đặc biệt. Dù không cần học hành thi cử cũng không sao,

muốn phát triển lĩnh vực nào cũng được, nhà trường chỉ mong mọi người có thể tìm thấy điều mình muốn làm trong tương lai.

Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ hết mình phía sau lưng mọi người rồi."

Từng học sinh đều lộ vẻ mặt lắng nghe nhập tâm, thầm nghĩ Liz Lisa-sensei đã nói đến mức này rồi

thì nên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai thôi.

Đằng sau việc nhà trường chân thành hỗ trợ những học sinh bị buộc phải rẽ ngang cuộc đời này,

thực chất là Yamagata Sanbouhonbuchou và Amasaki Kouchou đã dốc hết sức để chạy vạy khắp nơi.

Khoảnh khắc Kazuki đưa ra quyết định đó, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề liên quan đến tương lai của bản thân

và bạn bè cùng lớp.

Có những người lớn biết nghĩ cho học sinh, thật sự rất hạnh phúc.

Giờ đây khi suy nghĩ mình muốn trở thành người lớn thế nào, tôi không khỏi kính phục Liz Lisa-sensei,

Yamagata Sanbouhonbuchou và Amasaki Kouchou.

"Tuy nhiên… các em cũng có thể nói là đã giành lại được cuộc đời tự do.

Mặc dù từ trước đến nay thế gian vẫn luôn ra sức tâng bốc các Thánh Ngân Ma Pháp Sư như thần tượng để che đậy sự thật,

nhưng rốt cuộc tôi vẫn cho rằng ép buộc những đứa trẻ ở tuổi các em phải sống một cuộc đời cụ thể,

vốn dĩ không phải là chuyện tốt. Suy cho cùng, cuộc đời của mỗi người chỉ có thể sống một lần mà thôi.

Cô mong các em có thể mở rộng tầm mắt, suy nghĩ lại.

Nếu thực sự không nghĩ ra đáp án, thì cứ thi đại học, vào đại học là đúng rồi.

Đừng nghĩ tương lai đều vô vị nhé, bởi vì thú vị hay không thú vị đều do chính các em làm."

Nhìn lại kỹ, cuộc sống thực tế mà những người như tôi đã trải qua cho đến nay có lẽ đều không chân thực.

Rõ ràng là cuộc sống thực tế nhưng lại không chân thực, nói vậy tuy cũng rất kỳ lạ…

Nhưng giờ đây tôi cảm thấy cuộc đời mình đột ngột thay đổi, đột nhiên trở nên thật sống động, thật chân thực.

Cứ thế, tất cả ảo tưởng đều tan biến.

Kiếm sĩ khoa Ma Kỹ đã trở thành học sinh trung học bình thường.