Chợt bừng tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt Yuuna là trần nhà. Cô đang nằm trên giường, trong chính căn phòng của mình. Nhìn quanh, cô thấy chiếc rèm cửa yêu thích, bộ bàn học từ hồi tiểu học, những cuốn manga đặt trên giá sách, mọi thứ đều như cũ. Ngó qua đồng hồ, hiện đã là 18 giờ 25, bình thường cô phải về sớm hơn cơ. Thất bại thảm hại dưới tay phó chỉ huy “Abyss Gate” cùng với những hành động quái lạ trong khi đánh nhau với con quái nhện thực sự chả khác nào cơn ác mộng đối với cô vậy.
“Ơn trời đó chỉ là mơ.”
Nói là vậy chứ Yuuna vẫn cứ lo ngay ngáy về cơn ác mộng đó. Cớ sao cô mơ một giấc mơ kinh tởm như thế, tự dưng cái thứ ghê tởm của đàn ông không đâu lại mọc ra từ háng cô. Song khi mới bước khỏi giường, đập vào mắt Yuuna lại là quyển sổ quen thuộc đang nằm trên bàn đầu giường, thứ mà cô không muốn thấy thêm một lần nào nữa.
“Nhật ký theo dõi cu của Sumeragi Yuuna”
Dòng chữ ấy được viết trên bìa cuốn vở bài tập Japonica. Tuy vậy, có một điểm khác hẳn so với những gì cô nhớ. Nói đến vở bài tập Japonica, tức là đang nói đến những quyển vở có bìa in hình hoa hay bướm. Theo như cô còn nhớ thì chỗ này lúc trước chỉ là một khoảng trắng, nhưng giờ đây nới ấy lại có một bức ảnh nằm chính giữa. Đó là mặt Yuuna, nếu nó chỉ đơn giản là ảnh chân dung bình thường thì tốt quá. Nhưng không, nó là ảnh chụp cận cảnh mặt Yuuna vào khoảnh khắc vùng hạ bộ của cô bị hành hạ. Khuôn mặt khả ố ấy được phản chiếu trong gương, lỗ mũi thì loe ra còn dãi dớt thì đầy mồm. Trông nó kinh khủng tới mức Yuuna chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó mà chết đi cho xong. Khi cô nhìn chằm chằm vào nó, có thứ gì đó cồm cộm đang đội vạt váy trước mà nhô lên, trong vô thức, Yuuna đã nứng lên và chào cờ.
“Còn gì tệ hơn nữa đây.”
Dù có nỗ lực đến mấy thì cô vẫn không thể làm ngơ con hàng thiếu nhi trong quần lót mình được. Trong đầu cô giờ chỉ nghĩ tới cách giải quyến vấn đề to đùng này như nào. Giả như bị bắt gặp trong lúc đang thay đồ thể dục thì chắc chắn nó sẽ thành cái phốt siêu to khổng lồ. Lúc ấy thì chỉ có nước bỏ học mà thôi. Chắc chắn cô sẽ không để chuyện đó diễn ra. Cơ mà nếu cứ như này thì sẽ phải cẩn thận với mấy đứa con gái khác xung quanh mất. Chưa kể còn rất nhiều thằng con trai khác ngưỡng mộ và luôn ngắm nhìn cô, chẳng hạn như người bạn thuở nhỏ Oono Takuya, chủ lực của câu lạc bộ bóng đá. Nếu thấy cái này, chắc chắn cậu ấy sẽ ghét mình mất..
“Ahh, trời ạ… phải làm gì đây?”
Dù có suy nghĩa như thế nào đi chăng nữa, trước mắt cô vẫn chỉ là một viễn cảnh đen tối.
Tệ thật. Tất cả là do con bé tóc tím tự xưng nữ hoàng dâm dục đó.
“Cái thứ Nhật ký Theo dõi ngu ngốc. Con ả đó đang khinh thường mình!”
Trong cơn cáu giận, cô nắm lấy cuốn nhật ký và định xé nó làm đôi.
“Eh? Không thể nào!”
Với sức cô, đáng ra quyển vở phải rách làm đôi rồi, nhưng nó vẫn lành lặn, không một vết rách nào cả. Cảm giác trên tay cô đúng là giấy, song khi dùng sức kéo thì đột nhiên nó lại cứng như thép.
“Cái thứ ma thuật gì nữa đây?”
Chắc hẳn phải có loại ma thuật nào đó ngăn không cho cuốn vở bị phá hủy. Nhìn kỹ lại thì có thể thấy ánh sáng lờ mờ bao bọc xung quanh.
“Thật sự, cái cuốn sổ này bệnh không chịu được.”
Dứt lời, cô ném nó lên bàn học.
“Mà tại sao lại là Nhật ký Quan sát cơ chứ?”
Ngồi trên ghế, Yuuna lật mở vở.
“Không đời nào có chuyện mình viết mấy thứ đó.”
Vừa nói, cô cầm bút đưa lên trước cuốn sổ.
“Còn lâu mình mới làm theo những gì con ả đó nói.”
Yuuna vừa nói vừa viết.
*Tháng XX Ngày XX, Thứ hai, Cỡ hàng 6,2 cm
Ngày hôm qua, lúc vừa mới tan học, tôi đã chiến đấu với môt con quái vật từ “Abyss Gate”. Sau khi giết được con quái nhện, tôi đã bị một con nhóc ăn mặc khiếm nhã đánh bại và đưa đến hang ổ.
Con bé Dark Disaster tự xưng mình là phó chỉ huy thứ hai của “Abyss Gate”. Con bé đã gắn cái con hàng thiếu nhi này lên người tôi rồi ép tôi phải viết nhật ký theo dõi. Nhưng làm gì có chuyện tôi nghe lời.
Lúc Dark Disaster chạm vào nó, một cảm giác lạ kỳ chưa từng thấy dâng trào trong tôi.
Chẳng lẽ mình đang thỏa mãn với nó sao? Thật kỳ quặc.
Con bé kẹp nó giữa hai ngón tay rồi kéo trước kéo sau lớp da ở phần đầu. Tôi cứ ngỡ là sẽ đau một chút cơ, nhưng hóa ra nó lại cứng dần. Rồi cái đó căng đét lại, cảm giác lúc đó thật sự kỳ quặc. Dù vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện tôi viết cái này vào Nhật ký Theo dõi. Tuyệt đối không đầu hàng và để con nhóc dị đời đó được hả hê.
“………………..”
Nhìn những dòng chữ mình viết trong cuốn sổ, cô cạn lời toàn tập. Cứ như thể lý trí của cô bị tước mất và cô đã viết trong vô thức. Dường như có thứ bùa mê mạnh mẽ nào đó trên cuốn sổ này, chính nó đã cưỡng chế cô phải viết ra những dòng chữ đáng xấu hổ đó. Yuuna cảm thấy muốn chết đi cho xong.
Dường như khi Dark Disaster bảo rằng ‘không phải lo về mấy cái hình minh họa’ là có lý do hết cả. Cô chẳng cần vẽ gì cả, cứ thế mà viết thôi, thậm chí cô còn viết kín hết các dòng, thậm chí còn tràn sang khoảng trống vốn dùng để vẽ. Mà nói thêm, gọi là vẽ tay thì cũng không đúng cho lắm, bởi có một tấm ảnh chụp sẵn kia luôn rồi. Ngay ở trang bìa cuốn nhật ký đã có một tấm rồi. Đó là ảnh hàng họ của Yuuna bị con bé kia chơi đùa trong hang ổ “Abyss Gate”. Một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường lớn trong khi bị một bé loli mân mê vùng háng của mình. Không chỉ thế, ở chỗ kín của thiếu nữ kia lại là một con hàng trẻ em dựng thẳng tắp với lớp da đang bị kéo căng. Loại ma thuật này vẫn còn là điều bí ẩn với Yuuna, bằng cách nào đó nó giúp cuốn sổ tái hiện lại những gì đã được viết vào trong. Đã thế, nó còn có chức năng phát lại đoạn băng ấy mỗi khi ấn vào ảnh và đọc những gì được viết bằng chính giọng của Yuuna.
“Cái thứ tính năng vô dụng gì thế này!”
Cảm thấy nhục nhã và bất lực, Yuuna bơ phờ gục xuống bàn.
***
Tháng XX Ngày XX, Thứ ba, Cỡ hàng 6.5cm
Bằng mọi giá, tôi sẽ không viết cái thứ nhật ký bệnh hoạn ngu ngốc này. Với tâm trạng u sầu, tôi chỉ nghĩ xem liệu mọi chuyện còn có thể tệ đến mức nào cho đến gần nửa đêm. Trong vô thức, tôi tụt quần lót ra rồi bắt đầu chạm vào chỗ đó. May mà tôi vẫn đang ở trong phòng. Chỉ tưởng tượng đến cảnh mình vô tình làm vậy ở ngoài thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi.
Hôm qua Dark Disaster đã dễ dàng làm nó cứng lên, thế nên tôi không chắc làm thế nào mới phải. Lúc đầu tôi thử mát xa bằng cách kéo lớp da như những gì con bé đã làm, nhưng có vẻ là không thành công. Sau một hồi mày mò thì tôi nhận ra sẽ rất phê nếu dùng ngón trỏ với ngón cái tạo thành hình tròn rồi sục nó.
Tôi đo cái ấy lúc nó đã cương lên hoàn toàn. Hình như to hơn một chút rồi thì phải. Ôi thật bất ngờ. Tuy nhiên, dù có trải qua bao lần đi chăng nữa, cái cảm giác ngứa ngáy khó hiểu rạo rực lên mỗi khi cương cứng vẫn khiến tôi cảm thấy lạ lẫm. Liệu tôi có quen dần với nó nếu cứ tiếp tục như vậy không nhỉ?
*Tháng XX Ngày XX, Thứ tư, Cỡ hàng 6.9 cm
Hôm nay có tiết thể dục nên tôi vô cùng lo sợ. Khi thay đồ, tim tôi chỉ chực nhảy ra ngoài, nhưng vì đã mặc quần spat dưới váy rồi nên mọi chuyện vẫn ổn. Cũng hên là không ai để ý đến chỗ cộm lên đôi chút. Không biết nếu tôi mặc quần spat cỡ lớn hơn thì có che được không nhỉ?
Cứ mỗi khi về đến nhà là cảm giác bứt rứt buộc tôi phải vuốt ve con hàng mỗi khi về đến nhà, mà bởi đằng nào cũng phải đo kích thước nên tôi cời hết cả váy lẫn quần lót rồi làm luôn cho tiện. Lặp lại những động tác đã làm ngày hôm trước, nó bự lên nhanh trông thấy.
Chắc chắn nó đã to hơn so với ngày hôm qua. Sẽ ra sao nếu nó cứ tiếp tục lớn lên như này? Chiếc thước kẻ đi kèm với cuốn nhật ký chỉ dài có 25cm, chắc nó sẽ không đến mức đó đâu ha? Nếu vậy thì thật đáng sợ, cuộc sống thường ngày của tôi chắc chắn sẽ bị quẳng thẳng vào thùng rác. Ấy vậy mà mỗi khi nghĩ đến việc chà xát một con họa mi to bự như thế, phía dưới tôi cảm thấy ngứa ran lên còn con hàng kia lại cứng hơn bao giờ hết.
***
“Này, Yuuna, cậu sao thế?”
Hôm nay là sáng thứ năm, Yuuna đang trên đường tới trường. Đi bên cạnh là cô bạn cùng lớp của Sumeragi Yuuna. Cô ấy có mái tóc vàng hoa buộc hai bím, nhan sắc của cô luôn thu hút mọi ánh nhìn khi xuống phố. Song, thiếu nữ ấy lại chính là người đã ban cho Yuuna sức mạnh. Tên thật của cô là Dagura Mina Mary, công chúa của thế giới đã thất thủ trước “Abyss Gate”. Cô đóng giả làm học sinh trao đổi quốc tế đến từ pháp. Ban đầu, cô gặp khó khăn do thiếu kiến thức về Nhật Bản vì cô đến từ thế giới khác. Tuy nhiên, nhờ trò truyện với Yuuna, cùng lúc xem phim và đọc vô số truyện tranh nên giờ cô đã quen dần với thường thức nơi đây . Cơ mà, điều quan trọng nhất ở đây là thân phận của cô, Shiny Princess, đồng minh của Yuuna trong cuộc chiến chống lại “Abyss Gate”.
“Ah, Mary. Chỉ là dạo này tớ ngủ không đủ giấc thôi mà.”
“Ồ, ra vậy? Thiếu ngủ là kẻ thù thực sự của làn da đẹp đó, cẩn thận đi chứ. Nếu muốn tớ có thể chia cho cậu chút trà thảo mộc. Uống trước khi ngủ sẽ dễ vào giấc hơn đấy.”
“Vậy sao, chắc tớ sẽ lấy một ít vậy. Hôm nay tớ qua nhà cậu nhé?”
“Tất nhiên là được rồi! Cùng nhau thưởng thức những tách trà ngon tuyệt nào!.”
“Cảm ơn.”
Thấy cô bạn nhìn mình lo lắng, Yuuna nở nụ cười để trấn an. Mary vẫn không hay biết về tình hình hiện tại của cô. Cô chưa kể, hay đúng hơn không thể kể. Đêm đầu tiên, Yuuna đã tính đến việc cầu cứu Mary. Dĩ nhiên, bảo bạn mình rằng “Cứu với, tớ bị mọc cu” chẳng khác nào tự hủy cả, nhưng trở lại bình thường vẫn quan trọng hơn. Có điều, trong lúc cô kiếm điện thoại thông minh để gọi Mary thì lại quên sạch những gì đang làm. Dường như có một sức mạnh nào đó cưỡng chế Yuuna không được kể với ai khác về những gì xảy đến với bản thân. Dù có thử cách nào đi chăng nữa, thư điện tử, thư tay, thậm chí là cả ma pháp thần giao cách cảm, cô đều quên sạch ý định của mình. Do vậy, dù Shiny Princess có là chuyên gia ma pháp, cô cũng không có cách nào để trông chờ vào người cộng sự đáng tin của mình được.
“Vậy gặp nhau sau giờ học nhé.”
“Chắc chắn rồi!”
Mary, người cực kỳ quan tâm tới sức khỏe bạn thân mình, nở nụ cười rạng rỡ với Yuuna rồi về lớp. Nhìn nụ cười ấy mà lòng có chút trĩu nặng, Yuuna cũng về lớp của mình.
***
*Tháng XX Ngày XX, Chủ nhật, Kích cỡ hàng 9.7~9.9 cm.
Hôm nay là ngày thứ bảy tôi làm chuyện này, con hàng của tôi bự lên trông thấy mà cũng không mất bao lâu để lên. Ban đầu thì còn thấy khó chịu nhưng giờ mà không được vần nó là trong người cứ bứt rứt sao sao ấy.
Vừa về tới nhà là phải đo nó ngay. Tôi lên phòng, khóa cửa, kéo rèm, cởi váy, tụt quần lót, nằm ngửa trên giường rồi lấy thước đo em nó. Nó thành thói quen luôn rồi.
Hôm nay không phải đến trường nên tôi đo em nó tới ba lần lận. Cứ mỗi lần em nó lại nhớn hơn 1 xíu và lần đo cuối cùng trong ngày thì tôi thấy một hiện tượng lạ. Phần bao quy đầu đã tụt xuống quá nửa, để lộ cục thịt màu hồng trông là lạ có vết xẻ ở giữa. Khi chạm thử vào nó, tôi hoang mang trước xúc cảm lạ lùng này và lập tức thôi không sờ mó vào nữa. Liệu vầy có ổn không vậy ta?
Chắc do tưởng tượng hay sao ấy, mà tôi cảm thấy có gì đó trong bụng chỉ trực tuôn trào lúc thứ đó căng cứng nhất. Hôm qua là lần đầu tiên nó xuất hiện. Cảm giác như thể tôi sắp tiểu ra vậy, nhưng hình như thứ phun ra lại khác hoàn toàn. Không biết là cái gì ta?