Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Hồi 2: Chuẩn Bị - Chương 03: Ma Vương và chị gái – Phần hai

Khi mọi chuyện diễn ra theo đúng dự định bản thân, tôi đã cảm nhận được sự hưng phấn nhàn nhạt. Tuy nhiên, đó lại là độc tố. Mọi chuyện không thể nào lại xảy ra đúng theo suy nghĩ của bản thân, nhưng loại độc tố ngạo mạn ngọt ngào này lại khiến bản thân mang cảm giác vạn năng.

Song, hương liệu mang mùi hương ngọt ngào là thứ chỉ nên dùng lượng nhỏ. Khi dùng quá nhiều thì vị đắng cũng sẽ xen lẫn trong đó.

Tâm trạng lúc này của tôi chính là như vậy. Trước đề nghị đầy thuận lợi từ Karquas, tôi đang bắt đầu cảm nhận được vị đắng chứ không chỉ là sự ngọt ngào nữa.

Kế hoạch của tôi là lợi dụng cuộc thị sát lần này để đưa Gaulgrart… đưa lập trường của tộc Nanh Thú trở lại như cũ. Những âm mưu như ám sát hay hạ nhục sự tín nhiệm của Karquas đều đã được chuẩn bị vô số kể.

Tôi ước lượng đánh giá của em trai đối với Karquas từ xem nhẹ cho đến phóng đại, vừa xem xét tình hình vừa chuyển đổi kế hoạch nhằm đưa ra xử lý thích hợp nhất.

Thế mà khi bắt đầu thì sao chứ? Karquas đã tự mình đặt ra cơ hội để chúng tôi có thể ám sát đối phương.

Hành vi ấy hệt như đang bảo kế hoạch tôi dốc sức suy nghĩ là một thứ vô cùng chậm chạp. Đương nhiên rồi, làm gì có ai suy tính đối phương là một tên ngu tự lao vào chỗ chết chứ.

“Khu huấn luyện tốt thật đấy. Tuy được làm rẻ tiền để dễ sửa chữa, nhưng cấu trúc lại khiến tôi nhớ đến mấy cái đấu trường quy mô nhỏ.”

Sau khi đến khu huấn luyện, Karquas thích thú nhìn ngắm cấu tạo cùng bầu không khí của nơi này. Ít nhất thì đối phương không tỏ vẻ gì là sợ hãi trước nguy cơ gây hại đến tính mạng bản thân.

Sự tự tin mình sẽ không thua kém ai, hơn nữa còn có ý đồ đánh gục những kẻ phản đối để khiến chúng tôi chấp nhận… Dù vậy thì việc này cũng quá hữu dũng vô mưu rồi.

“… Karquas-sama, có thật sự ổn không ạ?”

“Có gì đâu, tôi đến đây để thị sát mà. Kiểm tra trình độ binh lính cũng là một trong các vai trò của tôi.”

Gaulgrart dường như cũng luống cuống với hành động của Karquas nên đang lộ ra thần sắc bất an. Lý do đó rất rõ ràng. Giữa người em trai chỉ thách đấu sau lời khiêu khích và những kẻ đang muốn hạ gục Karquas, hai bên sẽ có khác biệt rất rõ ràng trong suy nghĩ.

Khi Karquas yên lặng đi đến trung tâm khu huấn luyện thì ánh mắt của những đồng bào vây quanh liền đổ dồn tới.

Như đối phương mong muốn, tôi đã tập trung những người lão luyện cảm thấy bất mãn với kẻ đã đoạt đi lập trường của chủng tộc từ Gaulgrart. Hơn nữa, kể cả những người không thể chiến đấu nhưng mang lòng bất mãn vẫn sẽ cố tình chạy đến.

Tôi chỉ truyền đạt ngày hẹn cho những người ở gần, thế mà số lượng hôm nay lại lên đến gần một nghìn. Trong ánh mắt của họ không hề chất chứa cảm xúc tôn kính nào.

Đứng trước khung cảnh này, tôi mong rằng Karquas có thể hiểu rằng em trai đang phải gánh vác kỳ vọng lớn đến mức____

“___ Lòng hiếu kỳ không tệ đâu, nhưng đáng tiếc là tôi lại không chuẩn bị trò nào để diễn góp vui cả. Romilaya, có thể nhanh mang ra người đầu tiên không?”

“… Được thôi.”

Tôi ra chỉ thị và dàn những người đó lên toàn phương hướng trên khán đài.

Đây không phải là một trận đấu đơn giản. Đây là một cuộc tử chiến mà chúng tôi bắt buộc phải giành chiến thắng.

Nếu tin vào lời của em trai thì Karquas sở hữu kỹ thuật siêu việt cả em ấy. Tôi cũng nghĩ tới khả năng đối phương dùng ma pháp tạo ảo ảnh của Incubus, nhưng cách đi đứng của anh ta đúng là kiểu người biết cận chiến.

Người đầu tiên chắc hẳn sẽ bại trận, thế nhưng chúng tôi sẽ dùng thất bại ấy làm bài học mà giành lấy chiến thắng.

Tôi sẽ cho toàn bộ chiến binh tộc Nanh Thú ở đây học tập chuyển động của anh ta như thân thủ, tốc độ phản ứng, thói quen và thậm chí là hơi thở.

Tộc Nanh Thú thích cách chiến đấu dựa hoàn toàn vào bản năng, nhưng chúng tôi cần phải phát huy thông tin đã đạt được trước đó. Ngược lại, nếu phối hợp với thông tin nắm được ngay trước mắt thì bản năng sẽ có thể điều chỉnh sang hành động thích hợp nhất.

Càng xem kỹ chuyển động của đối phương thì chúng tôi sẽ càng biết cách chiến đấu phù hợp với đối thủ. Vừa không cần lý thuyết vừa có thể tìm ra lời giải bằng cách nhồi nhét lý thuyết.

Năng lực ứng phó ấy mạnh đến mức khiến các Ma Tộc khác phải lập ra châm ngôn rằng “Phải nghiền nát tộc Nanh Thú ngay lần tiên.” Karquas không phải chiến đấu với từng người, anh ta đang phải chiến đấu với tất cả chúng tôi trong một lần.

Tôi hoàn thành việc bố trí rồi nhìn về phía các chiến binh nhằm chuẩn bị chọn ra người đầu tiên. Trong lúc đang suy nghĩ rằng mình nên chọn người thận trọng hơn người trẻ tuổi thì lại có một nhân vật tiến ra trước khi tôi kịp nói lên lời.

“Hãy để ta lên đi.”

“____ Chú.”

Xung quanh bỗng nhiên có chút xôn xao. Lý do là khi cả bọn đang xem xét ai sẽ được chọn đầu tiên thì người chú thuộc “Bát Nanh,” tập đoàn mạnh nhất tộc Nanh Thú lại bước ra trước nhất.

“Xin lỗi vì con đang muốn thận trọng chọn lựa, Romilaya. Tuy nhiên, ta muốn đứng trên cùng vị thế mà nếm thử sức mạnh của người đàn ông đã đánh bại Gaulgrart ngay lần đầu tiên.”

“… Không có vấn đề gì.”

Chú là một nhân vật quá lãng phí để làm con cờ thí ngay từ đầu. Dù vậy, chú là một chiến binh lão luyện và sở hữu lịch sử chiến đấu lâu hơn Gaulgrart rất nhiều. Vậy nên chú ấy là một lựa chọn không tồi để đạt được càng nhiều thông tin càng tốt.

Tại vị trí chỉ cần năm hoặc thậm chí là bốn bước là sẽ tiến vào phạm vi công kích của nhau, chú ấy rút ra thanh đại kiếm rồi chĩa mũi kiếm về phía Karquas. Dù nó có hơi nhỏ so với Hào Trảm Nha của Gaulgrart, nhưng đó vẫn là thanh kiếm với kích thước mà chiến binh thông thường không thể nào sử dụng.

“Ta rất thích sự can đảm muốn đối đầu tất cả chúng ta ấy. Vì vậy, ta sẽ bày tỏ kính ý với cậu mà đối đầu trong thân phận chiến binh thuần tuý.”

“Đó là điều rất hân hạnh. Để ra hiệu bắt đầu trận đấu thì… đúng rồi, hãy chọn thời điểm ông giậm xuống bước đầu tiên đi. Ông cứ tiến hành công kích tuỳ ý.”

“Thời điểm giậm xuống bước đầu tiên sao, được thôi.”

Người chú đột nhiên nhảy về phía trước. Chú ấy chỉ dùng đà nhảy tại chỗ mà thu hẹp khoảng cách với Karquas.

Bước chân đó vẫn chưa tiếp đất, chú ấy vẫn chưa giậm xuống bước đầu tiên. Thế nhưng thanh đại kiếm đã bắt đầu giáng xuống.

“___ Thật là một người chú xấu tính.”

Chú ấy đang muốn giáng đường chém xuống cùng một lúc khi tiếp đất, hay còn gọi là bước chân đầu tiên giậm xuống.

Đương nhiên là Karquas né tránh hay ngăn chặn đòn tấn công cũng không thành vấn đề. Nhưng dấu hiệu bắt đầu lại là “Không cất bước cho đến khi đối phương thực hiện bước chân đầu tiên.” Có lẽ chú ấy đang muốn khiến đối phương hành động trước khi bắt đầu trận đấu.

“Ai da, thật sảng khoái.”

“___ Hự!?”

Thân thể của chú bị bắn về phía sau. Cú đấm của Karquas đã trúng vào thân mình của chú trước khi lưỡi kiếm giáng xuống.

“Ê ê, tên đó rõ ràng ra đòn trước khi giậm chân kìa.”

“Khoan đã, vừa rồi là do đối thủ hay mà thôi.”

Những chiến binh lão luyện đã nắm rõ lần giao đấu vừa rồi. Đúng là chú đã điều chỉnh để đường chém đánh trúng mục tiêu ngay khi bản thân tiếp đất. Tuy nhiên, Karquas đã chìa bao kiếm ra và khiến chân chú ấy chạm lên bao kiếm trước.

Bước chân giậm xuống thứ gì đó cũng không khác gì dấu hiệu bắt đầu. Ngay khoảnh khắc sớm hơn thời điểm tiếp đất một chút, Karquas đã tung ra cú đấm trước.

“Uhaha! Hay lắm! Bằng không thì sao có thể tận hưởng___ Ô!?”

Ngay khi chú lộn người lại chuẩn bị tiếp tục lao vào thì bỗng nhiên ngã quỵ xuống. Dù nắm đấm ấy đánh bay cơ thể khổng lồ kia, nhưng trên bộ giáp lại không hề xuất hiện tổn thương nào.

Nó là một đòn giống như là đẩy đi hơn là đấm tới. Ấy vậy mà chân của chú lại đang trở nên lảo đảo.

Chú ấy cố chống kiếm xuống để ngăn mình ngã xuống, chỉ là đôi chân lại không thể đứng vững. Nhìn biểu cảm thì có vẻ chú ấy cũng không thể đoán được mình chịu vết thương như thế nào.

“Chính nó. Em cũng bị cắt đứt gân chân bằng kỹ thuật kia. Đừng nói là bộ giáp, Karquas-sama thậm chí còn bỏ qua tấm lông và thịt của chúng ta mà làm rối loạn Cường Hoá Ma Lực đó.”

“… Ra chuyện ấy là thật sao.”

Mọi chuyện trở nên hợp lý sau câu nói gây hỗn loạn Cường Hoá Ma Lực. Sau khi chịu một đòn kia, chú ấy đã gia tăng Cường Hoá Ma Lực mà lập tức thủ thế. Và ngay khi tiếp đất trong trạng thái ấy thì chú lại chịu thương tổn ở nửa thân dưới.

Tuy nhiên, nếu rơi vào trạng thái bị gây rối loạn Cường Hoá Ma Lực thì cũng giống như chú ấy đang thủ thế trong trạng thái không hoàn thiện. Chú đã gây đau đớn cho cơ thịt bằng Cường Hoá Ma Lực của chính mình.

Tôi cũng không phải không hiểu được lý do em trai tán thưởng nhiệt tình như vậy. Nếu Karquas thật sự chủ động tung tuyệt kỹ ấy thì kỹ thuật của anh ta đúng là nằm ở lĩnh vực thần thánh.

“Thế nhưng không có trở ngại gì cả!”

“___!”

Một đòn chớp nhoáng bởi người chú vừa áp sát đến phạm vi tấn công. Karquas né tránh trong đường tơ kẽ tóc, nhưng anh ta đang lộ vẻ dao động không nhỏ khi người đàn ông vừa nãy còn đang chống kiếm lại lao vào như không có gì xảy ra.

Đúng thế, chuyện này không liên quan đến thực lực của Karquas có phải hàng thật không. Đây là cuộc chiến bảo vệ tương lai tộc Nanh Thú, tuyệt đối không phải một cuộc so đấu vui đùa nào cả.

“Đặc Tính à.”

Đa số Đặc Tính của tộc Nanh Thú là loại giải phóng nhân tử Thú mà tiến hành cường hoá thuần tuý. Có rất nhiều chủng loại khác biệt, chẳng hạn như gia tăng lực tay hay thể lực ở phương diện năng lực cơ thể, hoặc là tăng cường khả năng cảm nhận liên quan đến ngũ quan. Tuy nhiên, những chiến binh lão luyện sẽ sở hữu thêm cả năng lực tái sinh.

Chỉ cần không khiếm khuyết cơ thể thì năng lực tái sinh đó có thể lập tức ngăn trở mọi loại thương tổn.

“Đúng thế! Chiến trường chính là nơi bọn ta lăn lộn! Cách sống của loài thú chiến đấu theo bản năng là Đặc Tính của bọn ta! Muốn bọn ta hoàn toàn chấp nhận thì cậu cần phải đối mặt với sức mạnh toàn lực của bọn ta!”

Tộc Nanh Thú giải phóng Đặc Tính có thể liên tục chiến đấu cho đến khi ngã xuống. Gân chân bị đứt cũng chẳng khác gì những vết xước trên người.

Chú liên tục tấn công với uy thế như sóng trào. Karquas cũng phản công như tìm kiếm sơ hở, nhưng vì có thể lập tức hồi phục nên chúng sẽ không thể nào tạo ra vết thương.

“Karquas-sama…”

Đồng bào đang rống lên. Mọi người đều đang cao hứng khi nhìn cuộc chiến của chú. Trong đó lại có một mình Gaulgrart đang lộ vẻ mặt bất an.

“Gaulgrart, em đã được cho phép dùng Đặc Tính nhưng lại thừa nhận thất bại. Đặc Tính của em có thể dễ dàng đạt được sức mạnh vượt trội chú. Chính sức mạnh đó là thứ khiến mọi người công nhận em là đỉnh điểm của Nanh Thú đấy.”

“…”

“Thực lực của Karquas là thật. Không chừng chú cũng sẽ thất bại. Thế nhưng điều đó không thành vấn đề, bởi vì răng nanh của thú không chỉ có mỗi một cái.”

Nếu chỉ xét kỹ thuật thì có lẽ Karquas cũng nắm giữ cơ hội chiến thắng. Tộc Nanh Thú sử dụng Đặc Tính cũng không phải những kẻ không thể giết chết.

Tuy nhiên, lúc đó sẽ lại xuất hiện kẻ ghi nhớ kỹ thuật ấy mà tiếp tục khiêu chiến. Khi kỹ thuật tạo bất ngờ bị biết rõ thì nó cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Cứ khiến đối phương dùng cạn thể lực và số lượng kỹ thuật là được. Như thế thì Karquas sẽ không thể nào đánh bại___

“Chị thật nông cạn. Chị còn chẳng cố suy nghĩ xem lý do em không dùng Đặc Tính mà chấp nhận thất bại nhỉ.”

“… Hả?”

Tôi vừa cố lý giải ý nghĩa trong lời Gaulgrart vừa nhìn sang. Ở đó là khuôn mặt của người em trai đang lộ vẻ mặt man mác buồn.

Nó khác với những lời đâm thọc không chút cố ý như mọi khi. Gaulgrart vừa rồi đã thực sự cảm thấy xin lỗi mà buông lời xem thường tôi.

Trước khi kịp tung nắm đấm về phía em trai thì cơ thể tôi đã phản ứng với tiếng xôn xao mãnh liệt xung quanh.

“__!?”

Khi quay đầu lại nhìn thì tôi trông thấy Karquas đã rút kiếm khỏi bao cùng người chú bị chặt đứt tay phải.

Tôi bất ngờ vì cánh tay của chú bị chặt đứt, nhưng tiếng xôn xao vừa rồi phải sở hữu nguyên nhân khác.

“Để em giải thích thứ chị vừa bỏ lỡ. Không ai trong đây có thể nhìn thấy Karquas-sama rút kiếm. Tiếng xôn xao chính là vì lý do đó.”

“Không nhìn thấy đối phương rút kiếm? Không một ai? Tại sao em lại biết chuyện đó?”

“Vì biết rõ thực lực của Karquas-sama nên em luôn tập trung nhìn mà không rời mắt một khoảnh khắc nào. Thế mà em lại không thể nhìn thấy thì kẻ khác sao có thể trông thấy được.”

Phản ứng từ những người xung quanh đang củng cố sự thật trong lời của em trai. Hơn hết là chuyện người chú đang sử dụng Đặc Tính lại giãn cự ly đã nói lên sự dị thường trong lần giao đấu vừa rồi.

Karquas tra kiếm vào bao, nhặt cánh tay đang nằm trên mặt đất, nhìn qua nhìn lại giữa vết thương của chú với cánh tay mà quan sát.

“Hừm, cánh tay không tái sinh được à? Vậy là thương tổn quá mức sẽ khiến bộ phận không thể tái sinh nhỉ. Nếu nối lại thì có chữa được không?”

Karquas nói vậy rồi ném cánh tay vừa nhặt được về phía chú.

Chú ấy không rời mắt khỏi Karquas, nhận lấy cánh tay rồi lắp vào mặt cắt. Chỉ trong vài giây sau, cánh tay ấy đã gắn chặt vào và trở lại như cũ. Karquas nhìn thấy tình trạng ấy liền lộ vẻ vui mừng.

“Ồ! Tuyệt thật nha, chữa trị trong phút chốc luôn!”

“… Thật là một kẻ khó hiểu. Cậu đang cố tình kéo dài con đường kết liễu ta sao?”

“Cho dù hai tay hay một tay thì cũng đâu khác gì phải không? Với lại tại sao tôi cần phải nhanh chóng chấm dứt trận chiến chứ?”

“… Cái gì?”

“Khi so đấu với Gaulgrart thì tên đó đầu hàng sớm lắm luôn. Anh ta không chịu dùng Đặc Tính cũng chẳng chịu quyết tử chiến đấu. Tuy đó là hành động chính xác đối với một Lãnh Chúa, nhưng với tôi thì có hơi không đủ lắm.”

Tôi có thể nhận ra cơ thể của em trai run rẩy bên cạnh. Người em trai mạnh nhất tộc Nanh Thú, kẻ không ngừng lộ biểu cảm ôn hoà dù bị tôi mắng chửi hay đấm đá lại đang sợ hãi trước một gã đàn ông.

“Nhưng hôm nay thì may quá đi! Dĩ nhiên rồi phải không!? Các ông sẽ không ngại ngần mà phát huy Đặc Tính, sẽ chiến đấu đến cuối cùng cho dù phải đánh cược tính mạng! Thế thì tôi có thể chiến đấu thoải mái rồi!?”

Karquas rõ ràng đang trong trạng thái tinh thần hưng phấn và đảo mắt nhìn một vòng. Cuối tầm mắt đó là các thuộc hạ do tôi bố trí, một số người còn lộ phản ứng kinh ngạc khi chạm mắt với anh ta.

Mọi người đều lộ vẻ bối rối trước sự thay đổi của Karquas. Trong tộc Nanh Thú tồn tại không ít kẻ thích chiến đấu. Kể cả tôi cũng không ghét việc này. Tuy nhiên, không có bao nhiêu kẻ yêu thích đến mức tính cách biến đổi như thế.

“Kẻ cuồng chiến à… Được thôi! Răng nanh của tộc Nanh Thú không chỉ có một mình ta. Tất cả sẽ khiến cậu thoả mãn thôi!”

“___! Cảm ơn nhé! Tôi thật sự rất vui đó! Vậy nên tôi hứa sẽ nghiêm túc dùng toàn lực đáp lại mọi người mà kéo dài trận chiến lâu nhất có thể!”

“…? Kéo dài___”

Tôi không hề rời mắt khỏi Karquas cùng chú. Thế mà cơ thể tôi không thể phản ứng trước chuyện Karquas di chuyển như trượt chân đến chính diện chú, và bản thân cũng không thể biết thanh kiếm chém phăng đầu chú ấy được rút ra lúc nào.

“Chú___”

Và sự kinh ngạc ấy còn bị thay thế bởi kinh ngạc lớn hơn. Karquas nắm lấy chiếc đầu bay lên của chú mà đè về chỗ cũ.

“__!?”

“Nào, gắn lại đi! Ông làm được mà phải không!?”

Tộc Nanh Thú bị chém đầu vẫn có thể gặp phải nguy cơ mất đi tính mạng. Huống chi đây là chiếc đầu bị chém đứt hoàn toàn nên bản năng của chú đang dốc toàn lực phát động Đặc Tính để tái sinh vết thương.

Sau khi xác nhận đầu của chú được gắn lại, Karquas liền đá chú ấy bay đi nhằm miễn cưỡng tạo ra khoảng cách.

“Ngon lành! Tiếp theo!”

“Cái__!?”

Karquas một lần nữa thu hẹp khoảng cách với người chú vẫn chưa hiểu rõ tình hình, và lần này thì anh ta lại chém xéo xuống từ vai xuống bụng chú ấy.

Karquas buông kiếm rồi dùng hai tay ôm chặt cơ thể đang ngã xuống của chú. Và sau khi xác nhận cơ thể tái sinh, anh ta lại một lần nữa nhặt kiếm rồi giãn khoảng cách.

“__ Hự… Ô!?”

Cơ thể của chú đã được tái sinh hoàn toàn. Thứ đang bị hỏng chỉ là bộ giáp bị dính phải một đường chém. Dù vậy, sau khi chịu vết thương chí mạng hai lần và ảnh hưởng bởi chuyện bị cưỡng ép đứng dậy nên cả con tim lẫn thăng bằng của thân thể chú ấy đang trở nên vặn vẹo.

“Sao vậy, chỉ bị chém thì đâu có gì thú vị phải không? Ngay sau khi tái sinh thì phản ứng bị chậm đi à? Hay là tôi nới khoảng trống ra thêm một chút nhé? Mà phiền quá đi! Ông tự lao lên đi nào!”

Đến đây thì người xung quanh đang nắm bắt tình huống một cách khách quan đã bắt đầu hiểu được sự dị thường đó. Karquas hiện đã giết chú ấy hai lần, hơn nữa còn giữ lại tính mạng đó cả hai lần.

Người đàn ông nói rằng mình sẽ đối đầu với tất cả mọi người ở đây lại đang cố kéo dài trận chiến với một chiến binh lâu nhất có thể.

Chú rống lên nhằm điều chỉnh hô hấp rồi lao tới chém Karquas. Thông thường thì đó là tiếng rống nâng cao sĩ khí, nhưng hiện nó cũng tạo cảm giác giống như tiếng gào thét cuối cùng của con thú bị dồn vào đường cùng.

“Tiếng rống vang vọng đến trái tim! Đã thế thì tôi cũng sẽ phối hợp theo cách của loài thú vậy!”

Karquas di chuyển như trượt trên đường chém của chú, giãn khoảng cách rồi hít sâu mà hơi mà rống lên.

Anh ta không phải tộc Nanh Thú. Song, tiếng rống phát ra từ thân thể nhỏ bé ấy lại rung chuyển khu huấn luyện và vang vọng đến cả đồng bào xung quanh.

Không, độ lớn không phải vấn đề. Ý chí bao hàm trong đó mới là thứ dị thường. Karquas đang dùng tiếng rống để truyền đạt cảm xúc run rẩy vì vui mừng trong tình huống này.

Tiếng rống mạnh mẽ của đồng minh sẽ nâng cao sĩ khí, nhưng tiếng rống của kẻ địch lại là đòn công kích vào tinh thần. Có kẻ thì bị áp đảo, có kẻ thì run rẩy vì trạng thái khác với cao hứng.

“Chị gái, đây chính là Karquas-sama. Cho dù không phải tộc Nanh Thú, trong nội tâm ngài ấy vẫn đang nuôi dưỡng thú tính hung ác hơn xa chúng ta. Đó là một con thú tận hưởng và truy cầu chiến đấu thuần tuý hơn bất cứ ai.”

“___ Thế thì sao chứ!? Nếu đối phương cho chúng ta thời gian thì đó là cơ hội tuyệt hảo! Tất cả chúng ta đang chiến đấu với gã đàn ông kia đó!”

Đúng vậy, chú đang liên tục bị chặt chém từ một chiều, nhưng dù chịu vết thương chí mạng thì đối phương vẫn đang giữ mạng lại cho chú ấy.

Trong lúc đó, chúng tôi lại đang học tập kiếm kỹ của Karquas. Cả cú rút kiếm không thể thấy kia cũng đã bị tôi khám phá rằng nó đến từ cơ cấu của thanh kiếm ấy.

Tôi đang nắm rõ từng thứ của đối phương như cách hô hấp khi bước tới trước, tốc độ di chuyển, hoặc là thời điểm phòng ngự công kích.

Lý do chú không thể ứng phó kịp là vì mất đi thăng bằng trong tâm và thân dưới trạng thái dị thường này. Dù vậy, bản năng của chúng tôi vẫn đang ghi nhớ chuyển động của Karquas.

Kể cả khi người thứ hai hay người thứ ba không thể nắm bắt hoàn toàn, chúng tôi cuối cùng vẫn sẽ chèn ép đối phương nên không có gì đáng lo cả!

“Vậy sao. Thế thì chị nên sớm quyết định xem ai sẽ chiến đấu tiếp theo đi. Có lẽ không còn ai tự đứng ra xưng tên như chú nữa đâu.”

“Làm gì mà không còn ai___!”

Tôi nhìn biểu cảm của những chiến binh đang quan sát trận chiến ở xung quanh. Bọn họ vẫn chưa từ bỏ vai trò của mình. Họ vẫn đang hạn chế chớp mắt tới mức tối thiểu mà dán mắt vào cuộc chiến.

Đúng vậy, họ đang dán mắt vào khung cảnh người chú mạnh hơn bản thân bị chém giết không biết bao lần.

Bọn họ đang cùng chú chiến đấu. Họ tưởng tượng kẻ đứng đó là mình mà đối mặt Karquas. Họ đang cảm thụ rõ rệt rằng bản thân ở nơi đó cũng sẽ liên tục bị chém giết giống như chú.

Nếu tôi chỉ đích danh thì chắc hẳn họ sẽ dâng lên mạng sống mà chiến đấu. Và họ cũng sẽ chấp nhận việc tiếp tục chiến đấu với Karquas giống như người chú hiện tại.

Song, liệu có ai tự mình đứng ra gánh vai trò đó hay không? Liệu có ai sẽ muốn đối đầu với con thú tận hưởng trận chiến dùng hết sức lực bản thân như thế?