Ma thuật thư của zero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Magical Girl Tyrant Sylph

(Đang ra)

Magical Girl Tyrant Sylph

Penguin Flame; ペンギンフレーム

Ryōichi, người đã đồng ý trở thành một cô gái phép thuật trong nước mắt vì kế sinh nhai của mình, thực sự có một tài năng phi thường dẫn đến việc anh ta thức tỉnh ở dạng nâng cao trong lần biến hình đ

89 9790

SASAKI VÀ PI

(Đang ra)

SASAKI VÀ PI

Buncololi

Tác phẩm đã chính thức ra mắt dưới dạng sách bìa mềm, do MF Bunko J phát hành!

5 55

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

301 11752

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

80 8062

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

211 959

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

114 1558

Tập 1: Phù thủy và nhân thú - Chương 03

Dù sao thì, sống trong cô độc vốn chẳng khó khăn gì. Giờ đây tôi nuôi hy vọng mình gặp người phụ nữ kì lạ, người thực sự yêu tôi. Tuy nhiên, nghe nói rằng kể cả kỹ nữ cũng không muốn bầu bạn với nhân thú, nên là hy vọng nó chỉ là viễn vông mà thôi.

“Ước gì tôi sinh ra với một vẻ ngoài dễ thương hơn” tôi lẩm nhẩm, than vãn về thứ chẳng thể nào thay đổi, tôi khuấy nồi súp đang nấu dở của mình.

Cuối cùng thì con thỏ mà tôi định làm nguyên liệu, đành phải vứt di khi bị phù thủy tấn công, nên là đành xoay sở với vài thảo mộc gần đó và cùng số thịt khô nhằm dùng khi trong trường hợp khẩn cấp.

Tôi rắc thêm ít muối và mỡ động vật được gói trong miếng da nằm trong túi. Sau khi nếm thử, tôi bỏ thêm muối. Chắc là đủ rồi nhỉ. Giờ chỉ cần để nồi sôi liu riu một chút để ngấm vị, là có thể ăn được rồi

Trong lúc chờ đợi, tôi lục túi để lấy ra một cái la bàn và một tấm bản đồ, rồi trải chúng ra trên đâu gối.

Bản đồ Vương quốc Wenias ( ấn bản chỉnh sửa)

Những thương nhân dều được chào đón tại Fomicam, nơi bạn có thể thu thập những món hàng quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới.

Kinh đô Plasta, các buổi biểu diễn diễn ra tại quảng trường hàng tuần vào ngày nữ thần.

Đặc sản: Thịt lơn rừng Ebl mềm thơm và mọng nước (Một loài lợn rừng lớn bản địa tại Wenias).

Cảnh báo: Lợn rừng Ebl hoang dã sinh sống trong những khu rừng . Những hành vi săn chúng bị nghiêm ấm. Hãy luôn đi trên con đường chính.

Tôi cau mày : “Tôi đâu phải là tôi muốn đi xuyên qua rừng đâu. Hy vọng lần này hãy bỏ cho tôi” Lẩm bẩm lời biện minh với bản thân tôi. Tôi tính toán và ước lượng vị trí hiện tại bằng vị trí của các chòm sao và nơi tôi bị tấn công.

Wenias là vương quốc nằm gần trung tâm lục địa, hưng thịnh nhờ trở thành địa điểm dừng chân cho những thám hiểm giả. Là vùng biệt lập bao quanh bở những ngọn núi, vương quốc này đã xây dựng lên những tuyến đường vận chuyển sang những quốc gia lân cận bằng cách đào đường hầm thông qua những ngọn núi, nhờ đó đã thành công thu hút những thám hiểm giả và thương nhân.

Những thám hiểm ra sẵn sàng trả giá cao nếu điều đó giúp họ băng qua những ngọn núi, thay vì phải đi đường như trước kia. Giờ đây họ đi qua bằng những đường hầm to lớn hơn cả người ta có thể tưởng tượng, đến mức mà những nhà trọ đã xây dựng ở bên trong nếu có người muốn nghỉ lại. Khung cảnh những gian hàng và quán trọ thật rực rỡ bởi những ánh đèn đầy màu sắc. Nếu như tôi là một đứa nhóc hẳn là tôi sẽ rất phấn khích đến phát cuồng.

Tuy nhiên gần đây, tin tồn về một vấn đề nhỏ được truyền qua những quốc gia lân cận. Những thám hiểm giả bao gồm cả thương nhân, đêu tránh những quyên gia xung đột, tất nhiên là họ không muốn vướng phải bất kỳ rắc rối nào. Dù là mạng sống của họ chưa bị đe dọa trực tiếp, bởi một quốc gia bất ổn đồng nghĩa với việc gia tăng tình trạng cướp bóc.

Nếu chuyện này xảy ra, Vương quốc wenias. Nơi phụ thuộc vào nguồn thu đến từ những thám hiểm gia, đương nhiên chẳng thể tồn tại nếu như mất điều cốt lõi đó. Những kẻ cầm quyền chẳng ngồi yên chờ sục đổ cả nên, là họ cố gắng giải quyết vấn đề trên bằng quyền lực họ nắm giữ. Bước đầu tiên họ làm là củng cố lực lượng quân sự bằng cách thuê lính đánh thuê. Tin tức này được lan truyền rộng rãi trong và ngoài nước, dến những tên lính đánh thuê như tôi.

Nói một cách cơ bản là tôi đang trên đường đến plasta, thủ đô của Wenias, để tìm việc làm. Khi tôi nói chuyện với lính canh ở biên giới, thì họ đưa tôi một lời mời viết tay và mời tôi đi đến thủ đô. Họ biết rằng Nhân thú là vũ khí lợi hại trong chiến đấu.

Tuy là vậy, cũng khá phiền toái. Để tránh những khu vực sống của loài bản địa tại Wenias, tôi buộc phải đi đường vòng, việc giữ một bản đồ với tôi là điều không thể thiếu. Tôi lần ngón tay lướt trên tấm da dễ cũ kỹ, bề mặt của nó bị trầy xươc và bị bài mòn sau vô số lần sửa chửa.

Ban đầu là tôi quyệt định làm trại ở đây, sau đó rồi băng qua rừng, và giờ tôi ở đây. Điều đó có nghĩa rằng Plasta là…..

“Ở đằng kia”

Khi tôi ngẩn đầu để xác nhận hướng mình phải đi thì, cả người bỗng nhiên khựng lại. Trong ánh lửa bật bùng hiện ra, một bóng người đội mũ trùm đâu hiện ra, đang thong thả húp canh với một chiếc muôi gỗ.

0cf0ccc9-1f50-4202-918f-46f0e46496fe.jpg

Tôi hét lên. Với nửa bản năng của loài vật, các giác quan tôi rất nhạy bén. Hiếm khi có người hay bất kì thứ gì lại gần tôi mà tôi chẳng phát hiển ra. Nhưng lúc này, tôi hoàn toàn khộng nhận ra sự hiện diện của người lạ trước mặt này. Điều đáng ngạc nhiên hơn là, người phụ nữ tuyệt đẹp lúc trước- Phù thủy- và cô ấy đang ăn bữa tối của tôi. Tôi thậm chí không chắc tại sao tôi lại hét lên nữa.

“Này, đừng ăn súp của tôi nữa!” những lời lẽ thốt ra, tôi đang hét lên bởi vì là một người đang ăn bữa tối của tối.

Phù thủy thở dài thất vọng khi tôi giật cả nồi “T-Trả lại đây!” cô hét lên “Đó là của tôi!”

“Nằm mơ à? Nó là của tôi!”

“Ngươi đã làm đổ nồi súp của ta lúc trúc ngươi không nhớ sao! Nấu lại cho ta nồi khác mới là việc làm danh dự!”

“Môt phù thủy lại nói về danh dự ư? Thật nực cười”

“Được thôi, thế thì! Không còn lựa nào khác, Ta sẽ dùng…Phép thuật”

cô thốt ra lời cuối cùng bằng giọng điệu trầm khàn, đầy đe dọa khiến nghẹn lại. Tôi suýt nữa quên rằng. Cô ta là phù thủy. Tôi đánh lẽ nên quên chuyến món súp đó đi, chộp lấy thanh kiếm, và rồi rời khỏi nơi chết tiệt này.

“Nghe kỹ này” cô nói. “Nếu ngươi không đưa nồi súp lại cho ta thì ta sẽ, gieo một trận nạn đói tại phương bắc, gieo dịch bệnh tại phương tây, thả lũ chuột bao phủ cả phương tây, và gieo hạn hán làm mất sạch lúa mỳ ở phương đông! Chính sự ích kỷ của ngươi sẽ huỷ diệt cả thế giới, trừ khi ngươi đưa món súp đó cho ta ngay bây giờ!”

Nghe y hệt một phù thủy thực sự. Vài lý do nào đó, tôi không cảm thấy bị đe dọa gì cả. Tôi đã quen với cảm giác ác ý, thù định và sát khí đến mức khi chúng xuất hiện, tôi có thể lật tức cảm nhận được. Thậm chí khi tôi không cảm nhận được gì cả, tôi cũng vô thức nắm chuôi kiếm. Tôi giờ mới nhận ra lời đe dọa của cô ấy sáo rỗng đến mức nào. Khoảng một lúc, tôi băn khoăn giữa sự lựa chọn của bản thân.

“Muốn làm gì thì làm”, tôi nói. Rốt cuộc thì tôi chọn bữa tối của mình hơn. Miễn là tôi còn sống, thế giới này có ra sao cũng mặc kệ . Nếu như tôi chết, tôi sẽ đem cả thế giới đi cùng tôi. Tôi giật lấy cái muôi gỗ từ phù thủy đang ngẩn người ra và tiếp tục khuấy nồi súp.

Phù thủy kêu lên “N-ngươi có biết ngươi vừa nói gì không? Kể cả bọn quỷ cũng dành biết dành sự quan tâm với thế giới đấy! Mà này, chừa cho ta một ít!” Cô ấy bám chặt vào lưng tôi.

“Cô làm tôi phát bực rồi đấy! Cút đi!” Tôi hất cô ta ra. Một tiếng rên thoát ra từ môi cô khi cô ấy lăn lộn trên mặt đất.

Sự im lặng đến mức không thoải mái. Tôi ngừng khuấy nồi súp và liếc nhìn cô. Cô nằm dán chặt xuống đất, bất động. Thật là cảnh tượng kì quái.

Cô ấy không thể chết đúng không nhỉ? Không phải là tôi sẽ phiền lòng nếu một phù thủy bị ngỏm đâu. Thật ra, còn đáng để mở tiệc ăn mừng còn hơn nữa là. Nhưng mà nếu cô ấy chết thật thì tôi lại cảm thấy áy náy. Tôi thực sự không muốn giết cô ấy.

“xin chào?” Tôi cẩn trọng gọi cô ấy.

“Tôi…” cô ấy lẫm bẩm. Ồ, cô ta còn sống. Không chỉ thế, toan thân cô ta tỏa ra một luồng khí,đen tối.

Chẳng lẽ tôi vừa phạm sai lầm nghiêm trọng? Cô ấy còn chả phải là một mối đe dọa. Tuy nhên cô ấy vẫn là một phù thủy. Ai biết được tôi sẽ bị gì nếu cô ấy bị chọc? Tôi run rẫy trong sợ hãi, tôi lùi lại.

“Tôi cũng muốn ăn một bát….” giọng cô run rẩy, gần như là cầu xin,

Tất cả những căng thẳng tôi tan biến. Cô ấy hoàn toàn không giận chút nào. Thật hết nói nổi. Tại sao cô lại hành xử như thể mình là người phụ nữ bất hạnh, bị ngược đãi. Với chiếc áo choàng tả tơi đó cô ấy quả thực rất đáng thương. Nó làm tôi như là người tệ bạc vậy.

“Tôi đói…” cô lẩm bẩm, cào đất như quằn quại trong đau đớn “Tôi dành cả ngày để làm món úp, làm việc cật lực từ sáng giờ…. Tôi thực sự muốn thưởng thức nó…”

792aa87d-d878-4c7e-8d67-94c2062f9028.jpg

Lời nói của cô như là nhát dao giáng thẳng vào tim, khiến tôi vô cùng áy náy. Việc tôi bị tấn công không làm thay đổi sự thật là tôi đã làm đổ nồi súp của cô ấy. Cô ấy cũng là ân nhân tôi nữa, về măt cơ sở là nói vậy. Cô ấy có là phù thủy hay không, nếu ngay cả việc nhường cho cô ấy một bát súp cũng không làm được thì tôi đúng là thứ cặn bã.

“Và món súp đó thật ngon tuyệt,” Cô nói thêm, “ Tôi cũng muốn ăn một bát….”

Ngon tuyệt, hả? Được thôi. Coi như là lời khen vậy. Với món súp mà tôi làm qua loa lúc vội, tôi thực sự rất tự hào về nó. Tôi bĩu môi, múc một bát cho tôi. Thôi thì tôi chịu thua.

Tôi có thể thấy mặt cô rạng rỡ ngay cả bị che đi bởi mũ trùm đầu của cô, lúc cô ấy giật lấy bát súp từ tay tôi và bắt đầu húp ừng ực.

“Anh thật sự biết trêu người mà. Nếu ngay từ đầu đưa cho người ta thì tốt hơn không”

Cái thái độ đó. Đó là vì sao tôi ghét phụ nữ xinh đẹp. Giờ là một phù thủy xinh? Điều đó còn tồi tệ hơn.

Không mất bao lâu, phù thủy đã ăn hết súp. Sau đó cô ấy nhặt lấy miếng thịt khô còn lại trong bát và bỏ vào miệng.

“Thêm nữa” cô nói khi chìa cái bát ra, như thể là yêu cầu của cô chắc chắn được đáp ứng vậy.

Thật trơ tráo. Tôi cau mày. Khỏi phải nói là, tôi không lấy bát của cô.

“Dù sao thì ngươi vì sao ở dây?” tôi hỏi. “Ngươi muốn gì ở ta?”

“Dù là tôi rất muốn trả lời của bạn, tôi quá đói để làm đó”

Sao một người có thể mặt dày đến thế? Tôi trừng mắt nhìn cô ta, nhưng dường không lay chuyển được gi.

Tôi quý trọng mạng sống của mình. Tôi không có lý do gì mà đối đầu một phù thủy trực diện còn không nằm trong kế hoạch. Nếu đe dọa không có tác dụng, tôi đành phải nhượng bộ. Nhưng mà để cô ta muốn gì được nấy thật khó chịu.

“Tôi sẽ đưa cho cô thêm một bát nữa nếu như trả lời câu hỏi của tôi”

Phù thủy liếc qua lại giữa tôi và cái bát, rồi chìa nó về phía tôi như là ngầm bảo tôi là “Tôi sẽ nói, hãy đưa bát súp cho tôi”

“Ta đang trong chuyến hành trình” giọng cô cất lên đều đều “Ta đang tìm một kẻ mang tên là Thirteenth”