Trans: Yuuko Tomori, Edit: Ngáo
Chương 2: Giáo Sư Ma Đạo tái sinh
Tái sinh hoàn tất.
Đúng như lý thuyết, Luân Hồi Khắc Ấn hoạt động hoàn hảo đến nỗi khiến tôi không nghĩ rằng nó được tạo ra mà không hề có chuẩn bị.
Và rồi, tôi đã trải 5 cái xuân với sức khỏe dồi dào.
...Tuy nhiên, vẫn còn một điều khiến tôi ngày đêm đứng ngủ không yên.
Mặc dù được đầu thai, nhưng điều đó đã cướp đi cơ hội gặp mặt người chị, đồng thời cũng khiến tôi bị nhốt giữa thế giới khác.
Trải dài trước mắt tôi là quang cảnh tựa châu Âu thời cận đại.
Ở đây, ma thuật và ma lực phổ biến hơn thế giới của tôi, chúng có mặt khắp nơi và tràn ngập trong cuộc sống thường nhật.
Theo cảm tính thì cứ mỗi 1 trong 20 người, nghĩa là không phải ai cũng sở hữu ma lực. Một con số không quá nhiều mà cũng chẳng hề ít.
Hiện tại, tôi cùng những người ăn mặc lươm tươm đang xếp hàng trước cỗ xe ngựa.
Giới quý tộc trong cỗ xe đến đây để mua những đứa trẻ sở hữu ma lực.
Còn thương nhân là một phần thuộc biên chế nhà nước nên mua bán trẻ em đối với họ như chuyện cơm bữa.
Sự thật là những người sở hữu ma lực mạnh vượt xa người thường đều bị biến thành những công cụ để phục vụ lợi ích con người.
Sau khi người mua bỏ tiền ra để sắm những đứa trẻ này thì họ sẽ đem về tẩy não và huấn luyện chúng nhằm lắp đầy lòng trung thành. Một công cụ hữu ích và mạnh mẽ cũng theo đó mà sinh ra.
Còn các bậc cha mẹ sinh ra đứa trẻ sẽ được sống trong sung túc. Và rồi, một thế giới sinh ra mà ai cũng nở nụ cười trên môi, trừ những đứa trẻ xấu số.
Đây là một thế giới mà sinh mệnh của con người được định đoạt trên đồng tiền rẻ mạt.
Sắp đến lượt của tôi rồi.
Bên trong cỗ xe kia, họ đang đo đạt lượng ma lực của bọn trẻ.
Những tiếng khóc, giận dữ, sung sướng từ những đứa trẻ đều vang lên từ cổ xe ngựa.
Những tiếng khóc và tức giận kia chắc là buồn do chúng bị tách biệt. Tất nhiên chúng sẽ được các giới quý tộc nuôi dưỡng, nhưng còn thực tế ra sao thì có trời mới biết. Kết thúc phiên đo đạt, các bậc cha mẹ mới không thèm ngó tới những đứa trẻ vô ma lực, hoặc mua với giá thấp đối với những trẻ có ít ma lực.
Thế giới này như địa ngục trần gian, còn khu ổ chuột này chả khác gì bãi phế thải.
Và tôi là một món hàng trong cái cuộc ‘mua sắm’ này.
Dù được tái sinh trong một hoàn cảnh rối răm, nhưng khác với vẻ bề ngoài, tôi được quyền thỏa sức sử dụng ma lực theo ý muốn.
Và rồi, cũng đã đến lượt tôi.
“Cha mẹ sao rồi nhóc?”
“Con là trẻ mồ côi. Con đến để tự bán thân.”
Những người lính chợt hoang mang, bởi họ không ngờ rằng lại có một đứa không cha không mẹ lại mò đến rồi tự bán chính mình.
Sau cuộc thế chiến cuối cùng, có thể nói tôi là một ‘sản phẩm’ của một binh lính vô danh và cô gái điếm.
Mẹ của tôi đã qua đời ngay sau khi sinh ra tôi.
Và rồi tôi được các cô gái điếm nuôi dưỡng cho đến năm 3 tuổi, sau đó tự lực cánh sinh trên con đường của riêng mình.
Tôi thật lòng đội ơn và cũng như đã bày tỏ lòng cảm tạ đến họ rồi.
Khi những người lính nhìn lấy tôi, họ liền thì thầm tai nhau.
Dường như là tôi khá nổi tiếng.
“Nhìn đi …… màu tóc đen, khuôn mặt thanh tú, chưa kể cái dáng vẻ đó. Không lẽ ……. mày là Hắc Ma Lang sao?”
“Đúng vậy.”
2 năm kể từ khi lên 3 tuổi, mọi người đã biết đến tôi qua nhiều câu truyện quả cảm khác nhau.
Với sức lực này, tôi đã làm vô số điều tưởng chừng không thể, khiến những kẻ từng khinh thường giờ đây phải phục tùng dưới tôi, tất cả là để sinh tồn cho đến tận ngày này. Và thế là, câu truyện tuổi trẻ tài cao của một đứa trẻ mới lên 5 đã được số đông người biết đến.
Để rồi… Họ lại đặt cho tôi cái biệt danh khác và cũng không kém phần ức chế.
“Tại sao Hắc Ma Lang lại ở đây?”
Bầu không khí quanh bọn lính kia lập tức thay đổi.
Họ từ bỏ ý định khinh rẻ tôi như đứa trẻ nhi đồng, thay vào đó là đối xử như một người ngang tầm.
“Con nghe nói rằng sau khi mua những đứa trẻ về thì người ta sẽ chúng cho học hành đàng hoàng, sau đó được nhận làm con nuôi nhà quý tộc nếu có thành tích tốt. Nếu thật sự là vậy thì con muốn thoát khỏi cuộc sống này.” – Tôi thành tâm nói.
Tuy nhiên, mục đích chính của tôi còn viễn vông hơn việc được quý tộc nhận làm con nuôi. Đó là quay lại thế giới ban đầu.
Bởi nếu chỉ dùng những kiến thức và thiết bị hiện có thì tôi không thể băng qua thế giới khác được.
Để triển khai thuật chú cấp cao, tôi cần có thiết bị và chất xúc tác, nhưng chung quy lại tiền và nhân lực sẽ giải quyết được vấn đề đó. Cho nên tôi cần một môi trường để có thể nạp thêm kiến thức và rèn luyện kĩ năng.
"Nhóc làm ta hứng thú rồi đấy nhé. Dù thân hình lùn tịt, nhưng lại được con mắt biết nhìn, cái miệng biết nói, cái đầu biết nghĩ. Được rồi, bên ta sẽ mua. Nhưng trước hết phải xem nhóc có ma lực hay không đã, truyền chúng vào pha lê đi."
Nếu bây giờ đánh giá cái thân hình này, ắt hẳn điểm số cho ra sẽ cao ngất ngưỡng.
Đầu óc sắc bén, ngoài hình thuận mắt, khả năng vận đồng không chê đi đâu được.
Ngay cả các cô gái điếm khi nhìn thấy, họ đều đồn rằng tôi chính là hạt giống của giới quý tộc.
Kể từ năm 3 tuổi, tôi đã biết tận dụng những kiến thức từ kiếp trước. Và để sử dụng được cái cơ thể bé bỏng này, tôi phải hấp thụ các loại dưỡng chất phù hợp nhất, rèn luyện một cách thích hợp nhất, hơn nữa tôi đã phải tinh chỉnh lại cấu trúc cơ thể này bằng ma thuật, và rồi tiếp tục lớn lên một cách lý tưởng.
…Nhưng rốt cuộc, ma lực vẫn thấp đến thảm thương.
Bởi lẽ ma lực là do linh hồn truyền vào cơ thể, nên một người thường cấp trung-yếu như tôi vẫn giống hệt như kiếp trước.
Nếu đo đạt trạng thái này, thì số điểm trả lại cũng chỉ từng đó mà thôi. Nhiêu đó liệu có đủ để được nhận vào một nền giáo dục tươm tất và có thể kết giao với quý tộc? Con số đó sẽ quyết định cả vận mệnh của tôi.
Chắc mình phải ăn gian lần này để được điểm cao, vì nền giáo dục xịn xò.
Người ta có câu ‘tích tiểu thành đại’, cho nên tôi sẽ dùng hàng trăm bàn tay ‘tiểu’ ma lực này để tạo ra một ‘đại’ ma lực.
Đúng là tôi có mặc cảm về lượng ma lực ít ỏi này từ tiền kiếp, lúc đó tôi đã phải cắm đầu học thêm kiến thức và mài giũa kĩ năng đến ngày được gán mác Giáo Sư Ma Đạo chỉ để vượt qua nổi mặc cảm đó.
Thông thường, mọi người sẽ truyền vào viên pha lê mà không có chuẩn bị, còn tôi sẽ tự tăng lượng ma lực cho riêng mình.
Bằng cách để nó luân chuyển trên bề mặt cơ thể và càng lúc lượng ma lực sẽ càng tăng lên.
Lượng ma lực ở thời điểm trước sẽ cộng dồn với lượng ma lực hiện tại, rồi cứ thế mà nối tiếp với nhau.
Sau cùng, tôi sẽ nén toàn bộ lại và giải phóng trong một hơi.
“G…Ghê thật, lần đầu tiên tôi thấy lượng ma lực khủng khiếp đến vậy. Không lầm đi đâu được, cậu trai này thuộc cấp đặc biệt rồi.”
Tôi vừa gật đầu vừa cười.
Nó hoạt động như quả bom vậy, nếu một quả có uy lực yếu, thì tôi chỉ cần thu thập thêm, quăng vào một chỗ, và để nó bộc phát cùng thời điểm.
Mánh khóe vô hình này nó hoàn hảo đến nỗi ngay cả tôi còn chẳng thể nhìn thấy.
Kết quả đã rõ như ban ngày, người đàn ông trước mắt tôi không nghi ngờ gì nữa, và đã xác nhận tôi là một đứa trẻ sở hữu ma lực khổng lồ.
Đúng như mong đợi, tôi được mua với giá cao và sẽ đi đến cơ sở xịn xò.
Trong khi còn mãi mê mộng mơ về tương lai, bỗng, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay và liền lập tức quay sang đó.
Từ phía sau xe ngựa, một người con trai ăn mặc chỉnh tề, đeo kính một mắt xuất hiện.
“Heeh, tôi hứng thú với cậu rồi đấy. Tuyệt thật, rất chi là tuyệt vời, khả năng kiểm soát ma lực của cậu trai quá đỉnh luôn.”
Một khuôn mặt lạnh lùng với vô số sự bất ngờ.
Ban nãy, anh ấy không nói về ‘lượng ma lực’ mà là ‘kiểm soát ma lực’?
Thế có nghĩa là chiêu trò của tôi đã lọt vào mắt của anh ta, nguy rồi.
“Thiệt tình, không cần tỏ cái mặt lo sợ thế kia chứ. Tôi thích cậu trai rồi đấy. Hãy đưa cậu trai này về cơ sở của tôi, còn ‘hãy đưa’ ở đây là mệnh lệnh đấy. Cấp trên có hỏi thì cứ báo rằng do tôi quyết định.”
“Nhưng Bá tước Leonir, cậu trai này …….”
“Hình như cậu vừa đánh giá cao mà phải không. Vậy cậu đã bị con mắt đánh lừa rồi. Giả dụ cậu trai không sử dụng tài năng tuyệt hảo vừa rồi thì tôi cũng chả có hứng để mở miệng. Nếu nghiên cứu của tôi thành công nó sẽ biến cậu trai thành ma thuật sư tối thượng đấy. Dù công trình nghiên cứu có hoàn mĩ đến cỡ nào, nhưng thiếu đi những ‘tài liệu’ chất lượng thì nó cũng như quăng sọt rác mà thôi.”
Leonir đang giữ chức bá tước, ấy vậy mà cử chỉ lẫn giọng nói cứ như trẻ mới lớn.
“Nhưng cho đến nay, anh có biết anh đã lãng phí bao nhiêu thiên tài rồi không? Quả nhiên, giao cậu trai này cho Hầu tước Fallance là điều tốt nhất.”
“Lãng phí? Cậu đang xúc phạm cả tôi và anh ta đấy. Nghiên cứu nghĩa là phép thử và biến cố, mỗi thất bại là một bài học, cũng như kinh nghiệm cho lần cải tiến tiếp theo. Vì vậy cho đến bây giờ, công trình nghiên cứu của tôi vẫn chưa có cái nào gọi là lãng phí cả ….. với lại anh ta cũng đã quyết định giao cho tôi rồi. Thêm một điều, cậu cũng chẳng thể ý kiến ý cò gì đến tôi được đâu, hiểu danh phận của mình đi. Tí nữa, không còn món hời nào khác ở đây đâu, nên cậu muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, Bá tước Leonir quay lại về phía cỗ xe ngựa.
Nhưng trước đó, anh ta một lần nữa liếc nhìn mặt tôi.
“Hmmm. Mái tóc đen óng và ánh mắt đó, mình đã gặp ở đâu rồi thì phải. Mà thôi kệ vậy, đi nằm một giấc đã.”
Và rồi, Bá tước Leonir khuất khỏi tầm mắt của tôi.
Người đàn ông đứng dậy, thả lòng đôi vai và nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ trắc ẩn.
“Xin lỗi, tôi muốn làm điều gì đó, nhưng có vẻ không thành rồi. Tôi chỉ có thể chúc cậu trai may mắn thôi.”
Trong mắt của Bá tước Leonir là cả tá công trình thất bại liên quan đến ma thuật.
Nếu đi theo anh ta, ắt hẳn tôi sẽ bị biến thành chuột bạch của thứ công trình mang tên ‘nghiên cứu’ kia.
“THÚ VỊ.”
Ở thế giới của tôi, họ cấm chỉ toàn bộ các cuộc thí nghiệm trên cơ thể người.
Và rồi ma thuật hiện đại vẫn là cái bóng của ma thuật cổ đại, bởi mặc cho thí nghiệm đó có tỉ lệ thành công cao đến mấy nhờ vào sự trợ giúp của các ngành khoa học, nó chỉ là những tờ giấy bị xiềng xích bởi vòng pháp luật nhân quyền và đạo đức.
Với lại, ma thuật dù có phát triển đến đỉnh điểm đi chăng nữa, họ vẫn cần cả con người và các ma thuật làm mẫu thử thì mới có kết quả như mong muốn.
Sự thật là tôi luôn muốn cái kết quả của những cuộc thí nghiệm đó mặc cho có phải đấu tranh với pháp luật.
“Thú vị? Nhóc có hiểu cái quái gì không. Anh ta là … mà thôi, quên đi.”
Nói chưa hết câu, người đàn ông im bặt.
Chắc do cái miệng đã bị ra lệnh không được hé lộ 1 chữ.
“Con đã được mua rồi. Còn mọi người muốn sử dụng con thế nào cũng không phàn nàn gì đâu. À mà, hãy cho con biết giá với.”
“Thường thì tôi sẽ trao đổi với bố mẹ. Vậy, cậu trai định làm gì với số tiền đó?”
“Tất nhiên là sử dụng rồi. Với nó, con có thể đi bất cứ nơi đâu.”
“Được rồi, xem đi.”
Đúng vậy, ‘bất cứ nơi đâu’.
Theo một nghĩa nào đó, đồng tiền lại là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất có khả năng chi phối cả thế giới này.
Họ đưa cho tôi chiếc túi làm bằng da vác nặng cả vai, bên trong là số tiền tương xứng với người sở hữu ma lực cấp đặc biệt.
Bây giờ, có rất nhiều điều mà tôi phải làm với số tiền trên, như sắm cho mình một thanh kiếm hay chiếc khiên chẳng hạn.