Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sankaku no Asterism - Ore wo Oite Otona ni Natta Osananajimi no Kawari ni, Tonari ni Iru no wa Onaidoshi ni Natta Imoutobun.

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

38 1500

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

3 8

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

238 1154

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! - Chương 41 - Kích thước ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Lâm Phong vốn chẳng định nghiêm túc, dẫu sao A Trừng giờ đây đã là một nữ tử, nhượng bộ một phen cũng là lẽ thường tình. Hơn nữa, với tính cách hiếu thắng của nàng, nếu thắng được nàng thì những ngày sau này không biết sẽ bị lôi ra vật tay bao nhiêu lần nữa. Hắn thậm chí đã nghĩ sẵn lát nữa sẽ "vô tình" thua như thế nào để khiến nàng vui.

Nhưng cổ tay vừa dùng sức, hắn đã biết mình sai rồi.

Một luồng sức mạnh vượt xa dự kiến đột ngột truyền đến từ phía đối diện, cứ như bị kìm sắt kẹp chặt, cánh tay hắn lập tức bị đè nghiêng gần chín mươi độ, chỉ còn cách mặt bàn vài centimet.

"Vãi chưởng!" Lâm Phong kinh hãi, sức lực này là sao vậy? Hoàn toàn khác xa với A Trừng yếu đuối cần người ôm ấp hồi chiều! Hắn vội vàng dẹp bỏ sự coi thường, dùng hết sức bình sinh, cơ bắp trên tay gồng cứng như đá, mặt đỏ bừng đến cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên.

Thế nhưng Đông Phương Trừng lại có vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn nhướng mày khiêu khích hắn.

"Trình này thôi sao?"

Cổ tay nàng vững như bàn thạch, mặc cho Lâm Phong dùng sức thế nào cũng không hề lay chuyển. Giằng co khoảng mười mấy giây, nàng đột nhiên gia tăng sức lực, chỉ nghe một tiếng "bốp", mu bàn tay của Lâm Phong bị ấn chặt xuống ga trải giường, tuyên bố thắng lợi của Đông Phương Trừng.

"Thắng rồi! Ta là nhà vô địch! Wuhu!" Đông Phương Trừng đột ngột buông tay, giơ cao hai cánh tay hoan hô.

Lâm Phong thất thần nhìn bàn tay vẫn còn hơi run rẩy của mình, trên đó hằn rõ mấy vệt đỏ thẫm do bị nắm chặt, vừa tê vừa mỏi. Hắn có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vì sao A Trừng lại có sức mạnh lớn đến vậy? Đây là sức mạnh của thiếu nữ ma pháp sao? Nhưng rõ ràng trên người hắn cũng có một chút sức mạnh còn sót lại của giáp Tu La gia trì mà! Lẽ ra sức lực phải hơn cả một người đàn ông trưởng thành có tập luyện, sao lại thua thảm hại như vậy?

"Nhìn gì nữa, đồ con gà, lo mà tập luyện thêm đi!" Đông Phương Trừng ghé lại vỗ vỗ vào lòng bàn tay hắn, giọng điệu đầy đắc ý, "Đấng nam nhi mà không có sức bằng một cô... ờ, một người... lùn hơn mình, mất mặt chết đi được."

Lâm Phong im lặng, bây giờ hắn nghiêm trọng nghi ngờ, lời nói của nàng rằng mình có thể tay không đánh ngất cá mập, có lẽ không phải là nói đùa.

Mặc cho Đông Phương Trừng ở bên cạnh chế nhạo "gà con, gà con", lúc thì véo cánh tay hắn bảo "toàn thịt mềm", lúc thì chọc vào bụng hắn cười "người trẻ tuổi tập tạ suông chẳng có tác dụng gì đâu", thì Lâm Phong đều không nói một lời, chỉ chống cằm nhìn nàng nhảy nhót tưng bừng. Mãi đến khi nàng nói đến khô cả họng, ngồi phịch xuống mép giường cách hắn không xa, cầm cốc nước của mình tu ừng ực, hắn mới chậm rãi lên tiếng.

"Chế nhạo xong rồi à?"

Đông Phương Trừng ngước mắt lườm hắn, hai má ửng hồng vì phấn khích ban nãy, trong mắt lập tức lóe lên một tia cảnh giác: "...Xong rồi, ngươi còn muốn làm gì."

Lâm Phong nhún vai, giọng điệu bình thản: "Chỉ là nãy giờ không tìm được cơ hội chen vào, định nhắc nhở cậu thôi, lúc nãy cậu ném điện thoại ra không khóa màn hình, cho nên—"

Hai chữ "cho nên" còn chưa nói xong, Đông Phương Trừng đã như một con mèo bị dẫm phải đuôi mà lao ra. Nàng hành động nhanh như một bóng đen, quỳ xuống tấm thảm bên kia giường, luống cuống chộp lấy điện thoại của mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy màn hình chưa khóa sáng lên, mặt nàng trắng bệch.

"Ngươi ngươi ngươi... ngươi không xem đó chứ!" Nàng đột ngột quay đầu lại, mái tóc vì hành động quá vội mà dựng lên một cách lộn xộn, ánh mắt đầy hoảng hốt, giống hệt một tên trộm bị bắt quả tang, thậm chí còn không nhận ra số trang truyện tranh trên màn hình đã không còn là trang mà mình đang xem nữa.

Lâm Phong nhướng mày, vẻ trêu chọc trong mắt không thể che giấu. Câu hỏi này đúng là thừa thãi. Nếu không xem, làm sao hắn biết nàng quên khóa màn hình chứ?

Đông Phương Trừng cũng nhận ra, các khớp ngón tay đang nắm chặt điện thoại của nàng trắng bệch, hai má đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, lắp bắp giải thích: "Ta, ta ta... cái này là Hoshino Kirara gửi cho ta! Thật đấy! Tuyệt đối không phải ta tự tìm xem đâu! Ta chỉ nghĩ lúc ngươi đi tắm thì giết thời gian, tiện tay chọn một đại cuốn để xem, ai ngờ cô ấy lại gửi thứ này..."

"Ồ," Lâm Phong kéo dài giọng, khóe miệng nở nụ cười, "Hai người thân nhau thật đấy, đã có thể giới thiệu truyện Hentai cho nhau rồi."

"Gì mà truyện Hentai!" Đông Phương Trừng bị nụ cười của hắn làm cho càng thêm chột dạ, gân cổ lên cãi, "Với lại, không phải ta cũng bảo ngươi gửi cho ta chút 'hàng ngon' sao? Là do ngươi không gửi đấy chứ!"

Lúc đầu Hoshino Kirara giới thiệu bộ truyện này cho nàng, nàng còn cứng miệng nói "thứ dành cho con gái này ai thèm xem", kết quả là bị nghiện luôn. Bây giờ bị Lâm Phong bắt quả tang, chỉ có thể cứng đầu đổ tội cho người khác.

"Cậu đừng vội, tớ gửi ngay đây." Lâm Phong vừa nói, vừa ung dung mở điện thoại của mình, nhấn vào các ứng dụng màu hồng, cam và xanh lam.

"Nhanh lên! Không gửi thì ngươi không phải nam nhân!" Đông Phương Trừng miệng thì hối thúc, nhưng trong lòng lại có chút hoang mang, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại của mình.

Lâm Phong lướt ngón tay trên màn hình, rất nhanh đã chọn một cuốn rồi nhấn chia sẻ. Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Đông Phương Trừng kêu "ting" một tiếng, nàng hít sâu một hơi, mở tin nhắn đó ra.

Trên màn hình hiện ra bìa của một bộ truyện tranh, nam chính đeo túi vải bạt đứng trên con đường quê, dáng vẻ như từ thành phố trở về nông thôn. Đối diện hắn là một cô gái tóc ngắn, đuôi tóc vểnh lên lung tung, mặc áo ba lỗ bạc màu phối với quần short bò, tay còn cầm một cây cuốc.

Cánh tay rám nắng màu lúa mạch có đường cơ bắp gọn gàng, nàng đang ngẩng đầu cười toe toét với nam chính, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, đường cong trước ngực lấp ló sau lớp áo ba lỗ rộng rãi. Phông nền là hàng rào gỗ leo đầy hoa bìm bịp và cây hòe già nghiêng ngả, tiếng ve kêu dường như có thể tràn ra từ trong tranh.

"Nét vẽ trông cũng sạch sẽ đấy chứ." Đông Phương Trừng nhướng mày lướt màn hình, đầu ngón tay vô thức lướt qua khuôn mặt cười của cô nàng tomboy, "Nội dung thì sao? Kể về cái gì?"

"Nói về nam chính nghỉ việc về quê tĩnh dưỡng, gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ hay bắt nạt mình, phát hiện ra đối phương lại là con gái, sau đó..." Lâm Phong cố ý kéo dài giọng, đuôi mắt ánh lên ý cười không giấu được.

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?" Đông Phương Trừng quả nhiên quay đầu lại hỏi dồn, chóp mũi hơi ửng đỏ vì uống rượu.

"Sau đó hai người họ lên bờ xuống ruộng, mây mưa triền miên đến quên cả lối về."

"...Hết rồi?"

"Hết rồi." Lâm Phong thành thật nhún vai, nhìn vẻ mặt xìu xuống thấy rõ của nàng mà suýt nữa bật cười thành tiếng.

"...Xì, chán ngắt." Đông Phương Trừng miệng thì chê bai, nhưng ngón tay lại thành thật lướt xuống trang tiếp theo. "Không phải là thuần ái à? Thế này mà gọi là thuần ái sao."

"Thuần túy XXX sao lại không phải là thuần ái... khụ khụ." Đối diện với ánh mắt ghê tởm như nhìn kẻ biến thái của Đông Phương Trừng, Lâm Phong không nhịn được mà hắng giọng, vành tai có chút nóng lên.

"Mà này, gu của ngươi không phải là kiểu chị gái tóc dài dịu dàng như Azure Tide sao?" Nàng nhấn mạnh âm ở chữ "chị", "Sao lại đổi thành cô nàng tomboy 'hàng khủng' rồi?"

Nói đến đây, Đông Phương Trừng chợt nhớ ra mình vừa mới cắt tóc ngắn, một ý tưởng tinh quái nảy ra.

"Chẳng lẽ là vì thấy ta cắt tóc ngắn à?" Đầu ngón tay nàng chọc vào cổ mình, nụ cười khiến Lâm Phong liên tưởng đến một loại sinh vật bí ẩn nào đó tên là "tiểu quỷ cái" hay phát ra tiếng "ô hô hô".

Dưới sự thúc đẩy kép của men rượu và con quỷ trong lòng, đầu óc Lâm Phong nóng lên, liều mạng nói: "Cậu á? Cắt tóc thì cùng lắm chỉ là tomboy thôi, chứ 'hàng khủng' thì chưa đủ tầm đâu?"

"Sao ta lại không phải 'hàng khủng'?" Đông Phương Trừng cũng đang lâng lâng vì men rượu và niềm vui chiến thắng cuộc vật tay ban nãy, liền ưỡn ngực thật cao, khoe hết vốn liếng của mình với Lâm Phong đang cười nhạo.

"Cậu đo bao giờ chưa mà biết?" Lâm Phong nhướng mày.

"Ta đương nhiên—" Đông Phương Trừng nghẹn lời, nàng đúng là chưa đo bao giờ, ngay cả nội y hàng ngày hay mặc cũng là do nhân viên tặng lúc đi mua đồ nữ lần trước, nàng còn chẳng biết mình nên mặc size nào.

"Nhìn bằng mắt thấy to là được rồi chứ sao? Ít nhất... ít nhất cũng to hơn Hoshino Kirara mà?" Nàng không phục cãi lại, nhưng giọng điệu có chút thiếu tự tin.

"Đại tiểu thư là kiểu tsundere tóc vàng phẳng lì tiêu chuẩn, cậu không thể so với cô ấy được." Lâm Phong giơ ngón trỏ lên lắc lắc, đầu óc quay cuồng trong cơn say, "Giống như việc nói mình khỏe thì không thể đi so với một đứa trẻ con được."

"Ngươi— Không phải ta vừa thắng ngươi vật tay sao?" Câu nói này làm Đông Phương Trừng tức đến ngứa răng, nhìn bộ dạng đáng đòn của hắn chỉ muốn lao lên đấm cho vài phát.

"Khoan đã, quân tử động khẩu không động thủ." Lâm Phong giơ tay chắn trước mặt Đông Phương Trừng, bị nàng gạt ra một cách mất kiên nhẫn: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Chúng ta đo một chút là được chứ gì?" Giọng nói của thiếu niên mang theo chút bạo dạn và khàn khàn do men rượu đốt cháy.

"Đo— ngươi có thước à?" Đông Phương Trừng trợn tròn mắt, rõ ràng không ngờ hắn lại dám đáp lời.

"Tớ đi mua là được, đợi đấy."

Đông Phương Trừng bị dụ dỗ đo kích thước ngực vẫn còn ngơ ngác ngồi trên giường, Lâm Phong đã xuống giường lao ra ngoài như một cơn gió.

Khoan đã, sao cứ có cảm giác bị tên nhà giàu này lừa vậy? Cứ thấy sai sai ở đâu nhỉ?

Thứ rượu mạnh hỗn hợp uống vào mười mấy phút trước đã làm tê liệt suy nghĩ của nàng, Đông Phương Trừng gãi đầu, trong đầu như bị nhét một cục bông, rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nghĩ ra.

Lâm Phong chạy ra khỏi phòng, lao thẳng đến cuối hành lang, nơi có một cửa sổ mở hé. Hắn nhanh chóng tháo chốt an toàn vốn chỉ cho phép mở một góc nhỏ, rồi nhảy xuống từ độ cao mấy chục tầng.

[Biến thân một bộ phận, động cơ đẩy]

Động cơ đẩy hiện ra sau lưng Lâm Phong ngay trước khi hắn sắp tan thành thịt nát trên mặt đất, luồng sáng màu tím vàng hóa giải tốc độ rơi, hắn nhẹ nhàng đáp xuống, lao đến cửa tiệm gần nhất mua một cuộn thước dây, rồi lại bay về theo đường cũ.

"Mua về rồi đây!"

Đông Phương Trừng đang ngửa mặt nằm trên giường, dùng cánh tay che mắt, cố gắng làm dịu cơn chóng mặt nhẹ do rượu. Nghe thấy tiếng động, nàng bỏ tay ra, nheo mắt nhìn bóng người ở cửa, bộ xử lý của não bộ chậm đi nửa nhịp vì rượu, mới có thể khớp người trước mắt với kẻ đã lao ra ngoài vài phút trước.

"Vãi chưởng, ngươi là họ hàng của Barry Allen à!?" Nàng bật người ngồi dậy, chiếc áo phông đen rộng thùng thình tuột xuống theo động tác ngồi đậy, để lộ một mảng xương quai xanh tinh xảo.

Nàng cảm thấy nhận thức về thời gian của mình đã bị rối loạn, tên này không phải mới ra ngoài ba phút thôi sao? Đây không phải là tầng ba mươi à! Chạy một vòng từ cửa tiệm ở cổng khách sạn, tính cả thời gian đợi thang máy, sao có thể nhanh như vậy được?

Lâm Phong cười bước lại gần, bước chân không vội không hoãn, nhưng mỗi bước đều như giẫm lên nhịp tim của Đông Phương Trừng. Hắn vỗ nhẹ cuộn thước mềm trong lòng bàn tay. Dưới ánh đèn, tia sáng trong đôi mắt màu hạt dẻ không còn trong trẻo như thường ngày, mà đã nhuốm một lớp màu đậm đặc, nóng rực như kẻ săn mồi đã khóa chặt con mồi.

"Nói nhảm ít thôi," tiếng cười của Lâm Phong vang vọng trong phòng, "Đo hay không đo?" Hắn dừng lại bên giường, nhìn nàng từ trên cao xuống, cái bóng của hắn bao phủ một nửa thân hình nhỏ nhắn của Đông Phương Thừa: "Hay là... cậu chỉ dọa xuông, bây giờ thấy sợ rồi?"

"Mẹ kiếp, đo thì đo, lại đây!" Bị kích thích tính hiếu thắng, Đông Phương Trừng ngẩng đầu đối diện, đôi mắt hoa đào say khướt bùng lên hai đốm lửa không chịu thua, hai má ửng hồng quyến rũ vì men rượu và cơn giận.

Nhìn Lâm Phong từng bước đến gần, Đông Phương Trừng nuốt nước bọt, nói không căng thẳng là nói dối, nhưng nàng đã tự đặt mình vào tình thế này, không có lý do gì để lùi bước.

"Đo... đo thế nào?"

"Để ta nghĩ xem... hình như là số đo vòng ngực lớn nhất trừ đi số đo chân ngực?"

Ánh mắt hắn lướt qua ngực nàng một cách bâng quơ, nhưng ánh nhìn ấy dường như mang theo nhiệt độ và thực thể, dù cách một lớp vải cũng khiến Đông Phương Trừng cảm thấy da thịt nóng ran.

"Sao nghe quen thế," nàng nheo mắt buông lời châm chọc không khách khí, cố gắng dùng công kích để che giấu sự bối rối của mình, "Biến thái."

"Thì sao!" Giọng Lâm Phong mang theo một tia tức giận vì bị nói trúng tim đen, vành tai cũng hơi đỏ lên. Hắn hắng giọng, cố gắng kéo chủ đề về đúng quỹ đạo, giọng điệu mang theo mệnh lệnh không cho phép chối cãi, "Quay người lại, đo chân ngực trước."

"Xì." Đông Phương Trừng hừ một tiếng từ trong mũi, miệng lẩm bẩm mấy câu phiền phức, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn chậm rãi quay người lại. Gió điều hòa thổi xuống, lướt qua cơ thể nàng, nàng cảm thấy lưng mình như hoàn toàn không phòng bị mà phơi bày trước tầm nhìn của kẻ địch.

Nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực từ phía sau, từng tấc từng tấc quét qua sống lưng. Để che giấu sự căng thẳng bất chợt này, Đông Phương Trừng cố ý ưỡn thẳng lưng, cố tỏ ra một tư thế cứng rắn kiểu "ta không quan tâm".

Lâm Phong vòng ra sau lưng nàng, mùi hương đặc trưng trên người hắn, hỗn hợp giữa mùi sữa tắm thanh mát và mùi cồn thoang thoảng, càng bao bọc lấy Đông Phương Thừa một cách rõ rệt hơn. Mỗi hơi thở của hắn đều như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua vùng da nhạy cảm sau gáy nàng, gây ra một trận rùng mình khe khẽ.

Một đoạn thước dây mềm mại, mát lạnh được đưa từ bên hông nàng qua, phần cuối có miếng kim loại bọc.

"Tự cầm bên này đi." Giọng hắn vang lên ngay sau tai, trầm và rõ ràng.

"Ừm..."

Đông Phương Trừng nhận lấy đầu thước, hít sâu một hơi, rồi có chút vụng về, đặt nó ngay dưới bầu ngực đầy đặn bên trái, áp sát vào đường cong của lồng ngực. Chiếc áo phông cotton màu đen rất rộng, nhưng vẫn không thể che giấu hoàn toàn sức nặng ấy, ngược lại vì chất vải mềm mại ôm sát càng làm nổi bật đường viền căng tròn phía dưới.

Nàng có thể cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn, mỗi nhịp đập như muốn phá tung lồng ngực.

"Xong chưa?" Nàng thúc giục, giọng nói có chút khô khốc mà chính nàng cũng không nhận ra, như thể làm vậy có thể xua tan đi sự mập mờ ngày càng đặc quánh trong không khí.

"Đừng động đậy." Giọng thiếu niên lại vang lên, gần hơn lúc nãy, và cũng khàn hơn. Hắn dường như cũng có chút căng thẳng vì khoảng cách gần chưa từng có này, Đông Phương Trừng thậm chí còn nghe thấy tiếng yết hầu hắn chuyển động khi nuốt nước bọt.

Hắn vòng đầu kia của thước dây qua lưng nàng, ngón tay cố tình giữ khoảng cách tránh chạm vào cơ thể A Trừng, nhưng sự cẩn thận đó lại càng làm nổi bật bầu không khí khác thường lúc này. Thước dây như một con rắn lạnh lẽo, áp sát vào da thịt, vòng từ sau lưng qua, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của hắn, gặp nhau ở trước người nàng.

"Bao nhiêu?"

"Không thấy." Đông Phương Trừng trả lời. Nàng cúi đầu, tầm mắt chỉ thấy lớp vải đen bị cặp ngực kiêu hãnh của mình chống lên cao, tạo thành một chiếc lều mềm mại. Đường cong đó đã hoàn toàn che khuất tầm nhìn của nàng, đừng nói là vạch số trên thước, nàng còn khó mà nhìn thấy mép của thước dây.

"Đồ ngốc này," tiếng cười của Lâm Phong truyền đến, nhưng trong tiếng cười đó lại bớt đi vài phần sắc bén thường ngày, thêm một chút khàn khàn bị đè nén, "Buông tay ra, để tớ xem cho."

Má Đông Phương Trừng nóng bừng lên. Nàng "ờ" một tiếng, cảm thấy mình như một quả cà chua chín mọng, làm theo lời buông ngón tay đang cầm thước ra, mặc cho hắn rút đoạn thước đó từ trước ngực mình đi, rồi chỉnh lại hai đầu ở bên hông.

Trong quá trình đó, các khớp ngón tay của hắn không thể tránh khỏi, qua lớp vải cotton mỏng, đã lướt qua phần ngoài mềm mại trên ngực nàng.

Dưới lớp vải là sự mềm mại và ấm áp tột cùng, như thể chạm vào một khối lụa hảo hạng được thân nhiệt thiếu nữ ủ ấm cẩn thận, mang theo độ đàn hồi và sức sống đáng kinh ngạc. Cảm giác tinh tế đó truyền qua da ở khớp ngón tay hắn, hóa thành một tín hiệu điện mạnh mẽ, với thế không thể cản phá mà lan khắp tứ chi, cuối cùng hội tụ ở bụng dưới của hắn.

"Ưm..." Sống lưng thiếu nữ lập tức căng cứng như một đường thẳng, một tiếng hít vào ngắn ngủi và bị đè nén thoát ra từ môi nàng, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi.

Cảm giác đó quá kỳ lạ, sự ma sát qua lớp vải, giống như bị đầu mềm nhất của chiếc lông vũ nhúng vào dòng điện, mạnh mẽ lướt qua dây thần kinh nhạy cảm nhất của nàng. Cảm giác ngứa ngáy khó tả và một sự tê dại lạ lẫm, như thủy triều ập thẳng vào não, khiến toàn thân nàng nổi da gà.

Đây là... khoái cảm của phụ nữ sao? Đông Phương Trừng không thể không nhớ lại đêm trước khi đến thành phố Peikuode, niềm vui mà nàng tận hưởng khi tự thỏa mãn trên giường.

"Sao, sao vậy?" Giọng Lâm Phong khàn đặc, hắn nhanh chóng rút tay về như bị bỏng, nhưng mắt lại không thể rời khỏi bóng lưng đang khẽ run rẩy trước mặt. Hắn vừa giả vờ bình tĩnh hỏi, vừa gắng sức nuốt nước bọt một lần nữa, cố gắng dùng nước bọt để làm dịu cổ họng đang như bốc lửa của mình.

Trời mới biết, đứng ở vị trí này sau lưng A Trừng, là một thử thách lớn đến mức nào đối với ý chí của một nam nhân bình thường.

Ánh sáng trong phòng khách sạn xuyên qua lớp áo phông cotton mỏng màu đen, tuy không thể nhìn thấy màu sắc và chi tiết thật bên trong, nhưng lại mơ hồ phác họa ra đường nét nửa trên của bộ ngực thiếu nữ. Vòng cung tròn trịa, đầy đặn được tạo hình vừa vặn bởi trọng lực, cùng với cảm giác mềm mại lan sang hai bên do tư thế giơ tay của nàng, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng và bóng tối.

"...Không sao chứ." Giọng Đông Phương Trừng lí nhí truyền đến, qua vài giây, nàng mới miễn cưỡng hồi phục sau cơn rùng mình đột ngột. Nàng để cơ bắp đang căng cứng của mình thả lỏng, nhưng vành tai đã đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu, "Đo được bao nhiêu?"

"69, tự nhớ đi nhé." Lâm Phong định thần lại, cố gắng xua đi những hình ảnh dâm dục trong đầu.

Nói xong, hắn di chuyển thước dây, men theo đường cong cơ thể nàng, từ từ lên trên.

Thước dây mềm bằng da giống như một con rắn, từ chân ngực nàng leo lên. Nơi nó đi qua, chiếc áo phông đen mềm mại bị ép xuống một chút, tạo thành một vết lõm nông, và khi thước dây lướt qua, lớp vải lại lập tức bật lên, càng ôm sát vào cơ thể mềm mại nhấp nhô.

Đông Phương Trừng có thể cảm nhận rõ ràng dải băng mát lạnh đó đang lướt qua từng tấc da thịt trên ngực mình, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, ngược lại càng khiến cặp ngực đầy đặn tiếp xúc với thước dây càng thêm chặt chẽ, càng thêm giày vò.

Khi thước dây cuối cùng vượt qua vòng cung căng tròn, đến vị trí đỉnh cao nhất, nàng bất giác nín thở.

"Bao, bao nhiêu?" Giọng nàng đã mang theo tiếng rên không thể che giấu, cơ thể cũng bất giác hơi nghiêng về phía trước, dường như muốn trốn thoát khỏi cảm giác áp bức sắp thiêu đốt nàng.

"Cậu không đưa thiếu dây thước cho tớ đấy chứ?" Lâm Phong có vẻ không tin vào con số mình nhìn thấy, để xác nhận, hắn bất giác siết chặt thước dây trong tay.

Lực không lớn, chỉ đủ để dải thước mềm căng ra, áp sát hơn vào đường cong trước ngực nàng.

Thế nhưng, chính cái siết nhẹ không đáng kể này, một chút áp lực vừa phải này, qua lớp vải cotton mỏng đã thấm chút mồ hôi, đã tác động một cách chính xác, toàn bộ lên đầu nhũ hoa đã lặng lẽ cương cứng vì căng thẳng và ma sát của nàng.

"Ư—!"

Một tiếng rên rỉ không thể kìm nén tràn ra từ cổ họng Đông Phương Trừng, mang theo sự run rẩ và cả một tia khoái cảm mà chính nàng cũng không nhận ra.

"Làm... làm gì vậy!" Lâm Phong bị tiếng kêu của nàng dọa cho tim hẫng một nhịp, tay đang cầm thước buông lỏng, cả người cũng lùi lại nửa bước, "Sao tự nhiên lại phát ra, phát ra cái giọng... phụ nữ thế!"

"...Không làm gì cả, với lại... chạm vào ta rồi!" Cơ thể thiếu nữ mất thăng bằng trong cơn run rẩy dữ dội ban nãy, cả người không kiểm soát được mà ngã ra sau một chút, và hành động vô thức này đã khiến tấm lưng mềm mại ấm áp của nàng, va vào cơ thể đang hưng phấn vì nàng ở phía sau một cách hoàn hảo, không một kẽ hở.

Chính xác hơn, là bờ mông của thiếu nữ đã đè lên con rồng thần nào đó đã tỉnh giấc từ lúc nào, tồn tại mạnh mẽ đến mức như muốn xé rách lớp vải.

Khoảnh khắc đó, không khí trong cả căn phòng như ngưng đọng, chỉ có dục vọng đang bùng cháy.

Qua hai lớp vải mỏng, hình dáng, nhiệt độ và sự cứng rắn của thứ đó, đều đã khắc sâu vào ký ức của Đông Phương Trừng. Cảm giác đó, giống như ngồi phải một thanh sắt nung, nóng đến mức toàn thân nàng cứng đờ, khoảng trống trong não vừa bị khoái cảm quét qua, lập tức bị một sự trống rỗng khác mãnh liệt hơn lấp đầy.

"Oái!"

Thiếu nữ tìm lại được một chút lý trí sau cú sốc kép, vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lên rồi lao về phía trước, bò cả tay lẫn chân đi mấy bước, giữ một khoảng cách tuyệt đối an toàn với hắn.

"Đó là phản ứng sinh lý! Cái này tớ không kiểm soát được!" Mặt Lâm Phong đã đỏ đến mức có thể so sánh với nàng, hắn gần như gầm lên để tự bào chữa, giọng nói đầy vẻ bối rối muốn che giấu.

"Ồ? Tức là ngươi có phản ứng sinh lý với một cơ thể mà ngươi không công nhận sao?" Đông Phương Trừng quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt đỏ bừng có một vẻ đẹp của sự bất cần.

"Cậu... cậu còn dám nói à? Chính cậu không phải cũng có phản ứng rồi sao!" Lâm Phong chỉ vào ngực nàng. Đông Phương Trừng bất giác cúi đầu, nhũ hoa bên trong áo phông quả thực đã cứng lên vì ma sát ban nãy.

Lâm Phong nhìn bộ dạng đó của nàng, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cái nóng do rượu mang lại vẫn chưa tan, nhìn mái tóc rối bù và vành tai ửng đỏ của nàng, hắn không nhịn được mà đưa tay lên xoa một cái.

"Ê! Chơi không đẹp, đánh lén à?" Đông Phương Trừng giật mình nghiêng đầu như bị bỏng, giơ tay gạt tay hắn ra, "Thua vật tay không phục đúng không!"

Nàng lật người lao tới, khuỷu tay thúc vào eo Lâm Phong, hai người lập tức lăn vào nhau thành một cục. Ga giường bị vò nhàu nát, gối rơi xuống đất phát ra tiếng bịch. Lâm Phong định đánh trả, nhưng trước sức mạnh của A Trừng, hắn hoàn toàn không chiếm được lợi thế gì—chỉ vài chiêu đã bị nàng đè xuống giường, hai tay bị bẻ quặt ra sau đầu, cổ tay bị nàng nắm chặt.

"Nhận thua không!" Đông Phương Trừng ngồi trên eo hắn, đắc ý hất cằm, nếu bỏ qua cái thứ vừa cứng vừa nóng giữa hai chân khiến nàng cũng không nhịn được mà run rẩy, thì bây giờ tuyệt đối là lợi thế của nàng!

"Không nhận!" Lâm Phong gân cổ giãy giụa, hông hất lên một cái, suýt nữa đã hất văng kẻ đang ngồi trên người mình diễu võ dương oai xuống đất.

Hai người cứ thế qua lại, tiếng cười đùa va vào tường rồi dội lại, như thể quay về những ngày còn bé đánh nhau. Họ đùa giỡn quá nhập tâm, đến nỗi tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng thẻ từ quẹt mở cửa phòng, đều bị họ bỏ ngoài tai.

Mãi đến khi một tiếng "loảng xoảng" vang lên, như có thứ gì đó rơi xuống đất, Lâm Phong mới bất giác quay đầu lại nhìn, Đông Phương Trừng cũng đột ngột dừng tay quay lại.

Ngoài cửa có hai người đang đứng, bình giữ nhiệt trong tay Hoàng Vũ Đồng rơi xuống đất, nàng cứng đờ tại chỗ, mắt trợn tròn, miệng hơi há mở với kích cỡ có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Còn Hoshino Kirara bên cạnh nàng, trên mặt nào còn vẻ lạnh lùng thường ngày, đôi mắt màu xanh băng sáng rực như gắn hai cái đèn pha, khóe miệng cong lên một đường gần như chạm đến mang tai, tay còn lén giơ điện thoại lên.

"Hai... hai cậu—!" Giọng Hoàng Vũ Đồng vừa thốt ra hai chữ đã bị Hoshino Kirara nhanh tay bịt miệng lại.

"Suỵt! Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi, chúng tớ đi ngay..." Hoshino Kirara nháy mắt với hai người trên giường, cười gian xảo rồi kéo Hoàng Vũ Đồng vẫn đang giãy giụa lùi lại, "Để trao đổi, Lâm Phong, phòng của cậu cho chúng tớ mượn nhé!"

Dứt lời, hai người đã biến mất như một cơn gió cuối hành lang, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.

"Ờ, hình như họ hiểu lầm gì đó rồi." Lâm Phong nhìn cánh cửa đã đóng chặt, khóe miệng giật giật.

"Hiểu lầm gì?" Đông Phương Trừng vẫn chưa hiểu ra, vừa mở miệng hỏi đã bị Lâm Phong chớp lấy cơ hội lật người lại.

"Một nam một nữ ở chung một phòng còn quấn lấy nhau trên giường, cậu nghĩ là hiểu lầm gì?"

"Bịch" một tiếng, lần này đến lượt Đông Phương Trừng bị đè xuống giường, cổ tay bị Lâm Phong nắm chặt ấn xuống gối. Nàng tức đến trợn tròn mắt, ra sức giãy giụa: "Đánh lén! Lại là đánh lén!"

"Binh bất yếm trá!" Lâm Phong cười như một con mèo vừa ăn vụng, định nói thêm vài câu trêu chọc nàng thì bị Đông Phương Trừng dùng đầu gối thúc mạnh vào eo.

"Á!" Hắn đau đến mức buông tay, Đông Phương Trừng lập tức lật người lại lao tới, hai người lại một trận gà bay chó sủa. Gối bị ném vào tường, chăn quấn thành một cục, cuối cùng cả hai cùng lăn xuống thảm.

Thiếu niên và thiếu nữ cười toe toét, thở hổn hển, nhìn nhau. Mãi đến lúc này, họ mới nhận ra, mặt của hai người đang gần nhau đến mức chưa từng có, cách nhau chỉ vài centimet. Họ thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, hơi thở ấm nóng, mang theo chút men rượu của đối phương, đang nhẹ nhàng phả lên má mình.

Tay phải của Đông Phương Trừng vẫn đang giữ sau gáy Lâm Phong, chuẩn bị dùng sức lần nữa, còn tay trái của Lâm Phong đang ôm lấy vòng eo thon của nàng, cũng đang sẵn sàng. Tay còn lại của hai người, lúc này, đang đan chặt vào nhau giữa không trung, kèn cựa nhau. Và tất cả những điều đó, vào khoảnh khắc này, đã bị nhấn nút tạm dừng.

Trong không khí thoang thoảng mùi rượu, và một sự mập mờ không thể nói thành lời. Mái tóc ngắn của Đông Phương Trừng rối bời dính vào vầng trán lấm tấm mồ hôi, áo phông của Lâm Phong cũng bị kéo lệch sang một bên. Hai người nhìn bộ dạng thảm hại của nhau, đột nhiên bật cười một tiếng.

"Này," Đông Phương Trừng từ trong lòng hắn đứng dậy, dùng chân huých vào vai hắn, "Phòng ngươi bị chiếm rồi, tối nay ngủ đâu?"

Lâm Phong lúc này mới nhớ ra câu cuối cùng của Hoshino Kirara, rên rỉ một tiếng: "Toi rồi, quên mất cô ấy nói mượn phòng của tớ..."

Hắn ngẩng đầu nhìn Đông Phương Trừng, ánh mắt có chút dò xét: "Hay là... tối nay cho tớ ngủ ở đây nhé?"

"Ngủ thì ngủ." Câu trả lời của Đông Phương Trừng, dứt khoát đến bất ngờ, "Ta cũng mệt rồi, ngủ ngon."

...

Nửa đêm, Đông Phương Trừng mơ màng tỉnh giấc, đầu đau nhức sau cơn say, lờ mờ mở mắt, láng máng cảm thấy Lâm Phong đang loay hoay làm gì đó ở bên kia.

"...Tên chó nhà giàu kia?"

Những tiếng sột soạt bên đó dừng lại, vài giây sau, giọng nói có chút khàn khàn của Lâm Phong vang lên, như thể bị nàng đánh thức.

"Có chuyện gì?"

"...Không có gì, ngươi đừng có ngáy nữa, không thì ta bóp mũi cho ngươi ngạt chết đấy."