Sau khi Đông Phương Thừa vất vả lắm mới tìm cách cởi bỏ bộ chiến đấu phục với độ xấu hổ ngút trời đó, khôi phục lại thân thể nam giới, năm ngày bình yên cứ thể mà trôi qua.
Năm ngày này, điều bất ngờ là, tổ chức tà ác Ouroboros lại ngoan ngoãn đến lạ, không có bất kỳ hành động nào, như thể cả lũ đều đi nghỉ phép.
Thành phố như một vũng nước đọng, yên tĩnh đến kỳ lạ. Ngay cả cuộc sống học đường ở Học viện Thánh Hoa Thánh Ái cũng vô vị như thường lệ, điều duy nhất gây xôn xao, có lẽ chỉ có thầy giáo Dan mới đến.
Sự quan tâm của các nữ sinh dành cho hắn ta tiếp tục tăng vọt, thậm chí còn phát sinh ra việc dán ảnh trên hành lang, chữ ký trên cửa nhà vệ sinh, và những tin nhắn bí mật bằng giấy nhỏ, ví dụ như “Dan ♡ Tuyển tập 101 khoảnh khắc mỉm cười” lan truyền điên cuồng trong nhóm nữ sinh, ngay cả cửa hàng tiện lợi gần trường cũng bắt đầu có người xếp hàng in ảnh chụp màn hình chất lượng cao của Dan vào giờ tan học.
Đông Phương Thừa ngược lại rất vui vẻ vì sự yên tĩnh đó.
Có lẽ vì những lần biến thân trước đó tiêu hao quá nhiều, hoặc là cái gọi là “ảnh hưởng khế ước” trong miệng con mèo ngốc kia, mấy ngày nay hắn gần như dành phần lớn thời gian trong trạng thái hôn mê, như thể đã uống một loại hồng trà thần bí nào đó.
Trạng thái này từng khiến lớp trưởng Hoàng Vũ Đồng và giáo viên chủ nhiệm Minase Kazaha có chút lo lắng, thậm chí còn thảo luận riêng xem có nên đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra không, xem tên thiếu niên hư hỏng này có phải mắc chứng ngủ rũ đột ngột gì đó không.
Tuy nhiên, điều hơi kỳ lạ là, tên Lâm Phong này, gần đây hình như cũng bớt đi sự nhiệt tình thường ngày.
Mặc dù vẫn thỉnh thoảng chia sẻ với Đông Phương Thừa những thông tin mới nhất về Ma Pháp Thiếu Nữ khi hắn hiếm hoi tỉnh táo, nhưng những bài diễn thuyết dài dòng đặc trưng của hắn, một khi đã mở miệng thì không ngừng lại được, gần đây đã được tinh giản đi rất nhiều, như thể cũng cùng Đông Phương Thừa bước vào chế độ tiết kiệm năng lượng.
Còn về những khoảng thời gian tỉnh táo ít ỏi của Đông Phương Thừa —— tất cả đều bị kịch bản của cô tiểu thư độc ác kia nuốt chửng.
《Bình minh của ngàn đóa hồng đẫm máu (Phiên bản Hoshino Kirara tự quyết V3.0)》.
Đông Phương Thừa đọc xong kịch bản, chỉ có thể tóm gọn bằng một từ:
Rác.
Mặc dù Đông Phương Thừa chưa từng xem kịch bản xuất sắc nào, nhưng hắn cũng có thể kết luận về trình độ của Hoshino Kirara rồi, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là một biên kịch giỏi.
Cái gì mà tiểu thư quý tộc sa sút bị mẹ kế độc ác hãm hại, tình cờ gặp một lãng khách bí ẩn và mạnh mẽ đến từ nước ngoài, hai người vừa gặp đã yêu, tái ngộ lại càng say đắm, rồi xuất hiện một vị hôn phu hiệp sĩ thanh mai trúc mã vẫn si mê tiểu thư không đổi, cuối cùng lãng khách và hiệp sĩ diễn ra cuộc đấu định mệnh vì tiểu thư…
Bọn họ đang quay phim chiếu vào lúc mười giờ sáng dành cho các bà nội trợ ư?
Mỗi lần Đông Phương Thừa đọc đến lời thoại của nhân vật hiệp sĩ khổ chủ của mình, kiểu như: “Ôi, tiểu thư bá tước cao quý của tôi, dù không thể có được trái tim người, tôi cũng nguyện hóa thành hạt bụi hèn mọn nhất dưới chân người, âm thầm bảo vệ hạnh phúc trọn đời của người!” gì gì đó, đều phải tự thách thức giới hạn không đánh phụ nữ của mình trong lòng.
Nhân vật này sao có thể hèn đến mức này chứ?
Nói thật, nếu không phải cô Minase Kazaha phiền phức đó dùng những lý do như “danh dự của lớp” và “mức độ tham gia hoạt động tập thể sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm cuối năm” để yêu cầu hắn hết lần này đến lần khác, thì làm sao hắn có thể đồng ý ghi nhớ những lời thoại mà chỉ đọc thầm thôi đã khiến hắn buồn nôn này.
Huống hồ, còn phải diễn cái thứ gọi là cảnh đối thủ tình địch chết tiệt với thầy giáo Dan mà hắn bản năng nhìn là đã thấy khó chịu kia nữa.
……
Mỗi lần tổng duyệt kịch nói, đều có thể gọi là hiện trường xử tử công khai của Đông Phương Thừa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Thầy giáo điệu chảy nước kia chỉ cần mặc chiếc áo sơ mi đơn giản nhất cùng quần dài, tùy ý đứng đó, đọc một câu thoại, thậm chí chỉ là một nụ cười, một ánh mắt, là có thể lập tức thu hút đám fan cuồng tự phát đến vây xem ở xung quanh địa điểm tập luyện phát ra tiếng hét và tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, ồn ào đến mức Đông Phương Thừa muốn đấm cho mỗi đứa một phát.
Còn đến lượt hắn lên sân khấu, không khí sẽ lập tức giảm xuống mức đóng băng.
Màn trình diễn của hắn thường chỉ nhận được những tiếng gầm thét như:
“Đồ ngốc, cậu là robot à!”
“Diễn có cảm xúc chút đi! Đang bày tỏ tình yêu, không phải đang đọc điếu văn!”
Những lời lẽ ấy đều là của nữ chính kiêm đạo diễn, Hoshino Kirara, cùng với những ánh mắt chán ghét kiểu “Tên này là ai thế nhìn chướng mắt quá”, “Mau bị thầy Dan giết chết đi” của đám fan cuồng xung quanh.
Hắn trên sân khấu, gần như chỉ là một phông nền không quan trọng, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, sau khi đọc xong câu thoại cuối cùng của mình, đạo diễn Hoshino vẫy tay ra hiệu cho hắn tạm nghỉ. Đông Phương Thừa như được đại xá, chuẩn bị tìm một góc tiếp tục ngủ bù.
“Thầy Dang.” Đông Phương Thừa khi đi ngang qua Dan, đột nhiên dừng bước.
“Ừm? Có chuyện gì vậy Đông Phương? Em có thắc mắc gì về kịch bản sao?” Người đàn ông quay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện hoàn hảo, không tì vết quen thuộc đó, như thể người vừa được mọi người tung hô không phải là hắn ta.
“Thầy thật sự rất may mắn.” Đông Phương Thừa khẽ ngẩng mắt, ánh mắt dưới vành mũ bình tĩnh không chút gợn sóng, “Nếu đổi lại mấy tháng trước, thầy bây giờ có lẽ đã bị tôi đánh vào bệnh viện rồi.”
Nói xong, Đông Phương Thừa cũng không quan tâm Dan phản ứng thế nào, tự mình đi về phía khu vực nghỉ ngơi ở rìa sân khấu, bỏ lại Dan một mình đứng tại chỗ.
Nụ cười ôn hòa đó cuối cùng cũng dừng lại vài giây.
Mặc dù giây tiếp theo lại hiện lên như thường lệ —— nhưng sâu trong mắt hắn ta, một tia lạnh lẽo gần như hữu hình lặng lẽ lướt qua.
Hắn ta nhìn bóng lưng gầy gò nhưng ngạo nghễ của Đông Phương Thừa, ý nghĩ trong lòng càng kiên định hơn một phần.
Tên này… nhất định phải xử lý.
Hoàn toàn, sạch sẽ, biến mất khỏi thế giới.
……
Đối với 「Lover」 Dan, trên thế giới này, ngoài bản thân hắn ta ra, tất cả các sinh vật đực đều có thể chia làm hai loại:
Đối thủ cạnh tranh tiềm năng, và “chướng ngại vật phải bị loại bỏ”.
Hắn thích cảm giác được vô số phụ nữ sùng bái, mê đắm, đó là bằng chứng tốt nhất cho sức mạnh và sự quyến rũ của hắn.
Hắn đam mê việc dệt nên lưới tình, thao túng lòng người, nhìn những người phụ nữ hoặc trong sáng, hoặc kiêu ngạo, hoặc trưởng thành phát điên vì hắn, điều này mang lại cho Dan niềm vui và cảm giác chinh phục vô song.
Dan vẫn nhớ có lần mình rời khỏi một nơi nào đó, cảnh tượng những người phụ nữ ngu ngốc tự xưng là fan mặc váy cưới đến tiễn biệt hắn.
Vì vậy, bất kỳ sinh vật đực nào có thể làm phân tán sự chú ý của giống cái, thách thức vị trí “tiêu điểm duy nhất” của hắn, đều là cái gai trong mắt「Lover」Dan, là những kẻ mà hắn chỉ muốn triệt tiêu hoàn toàn về mặt vật lý, để trên thế giới này chỉ còn lại một mình hắn ta là sinh vật đực hoàn hảo.
Và lớp 2-4 mà hắn ta đang dạy, không nhiều không ít, vừa hay chỉ có hai tên đáng ghét là Đông Phương Thừa và Lâm Phong.
Lâm Phong cái tên nghiên cứu viên đó, tuy cũng là giống đực, và đôi khi trông cũng khá chướng mắt, nhưng dù sao cũng là người thân tín của「Nữ Vương」bệ hạ, sống cũng có chút giá trị đối với tổ chức, động đến hắn ta trực tiếp khó tránh khỏi làm mất mặt「Nữ Vương」bệ hạ, gây ra rắc rối không cần thiết.
Vì vậy, Dan đã sớm quyết định, trước tiên phải triệt để giải quyết tên Đông Phương Thừa không biết trời cao đất rộng, đã nhiều lần khiêu khích mình này.
Còn về lời đe dọa của Lâm Phong? Hừ, hắn ta một tên nghiên cứu viên thì làm được gì, giết mình sao?