Darya hướng tới xe ngựa, chuẩn bị nước và mấy quả nho tím.
Con Slepnir là động vật ăn tạp. Cô được bảo là buổi trưa thì chỉ cần cho nó uống nước thôi là đủ, nhưng nó sẽ làm việc tốt hơn nếu nó được cho một bữa ăn nhẹ.
Lúc cô hỏi xem cho nó thứ gì thì tốt, cô được bảo rằng ‘đứa trẻ này đặc biệt thích nho tím’. Vì thế nên trước đó cô đã ghé qua cửa hàng mà mua khá nhiều nho tím mang theo.
Chỉ cần nhìn thấy nho tím, đòng tử màu đen của nó mở to ra, nó cứ nhìn chầm chầm mấy quả nho trong khá là dễ thương.
Hôm nay ngoài việc được chú ngựa này chăm sóc, nó còn giúp cô cứu một mạng người. Bởi thế mà cô cho nó hết nho mà cô mang theo.
Khi cô đặt mấy quả nho với nước trước mặt nó, nó hí lên một tiếng cực kì vui mừng.
Cô lại quay vào xe lấy hành lí ra rồi tiến đến nhóm lửa ở một vị trí cạnh bờ sông một chút.
Sau khi chất một ít củi khô, vì cô có mang theo ma đạo cụ nhóm lửa nên không tốn nhiều thời gian.
Cô xác định hướng gió, rồi dọn dẹp chỗ hơi xéo với bếp lửa để lát nữa cô và Wolf ngồi.
Ở phía đối diện cách xa ngọn lửa một chút, Darya cố định 2 thanh gỗ vào đất rồi buộc một sợi dây từ bên này đến bên kia. Cô làm một cái xào phơi quần áo khá đơn giản cho Wolf.
Vừa nghe âm thanh nước chảy của dòng sông và tiếng hót líu lo của lũ chim, Darya bắt đầu nấu bữa trưa.
Cô xé ổ bánh mì hình tròn khá cứng mình mang theo, quét lên một ít phô mai từ sữa dê, rồi đặt lần ngọn lửa. Mấy cây xúc xích cứ để nguyên vậy mà ăn cũng không vấn đề, cô xiên chúng vào nhành cây và đặt cạnh bên.
Vì không mang theo hộp đựng thức ăn, Darya tìm mấy cái lá to ở xung xanh, rửa sạch chúng rồi đổ hạt ngũ cốc với hoa quả sấy khô vào.
Tiếc là đồ ăn hay rượu cô mang theo bên mình không có nhiều. Darya xếp thức ăn vô mấy cái lá dành cho mình, còn phần của Wolf thì cô đặt biệt để nhiều một chút.
Ngay cả vào mùa xuân, tắm bên ngoài như thế này cũng khá là lạnh. Với suy nghĩ đó, cô pha một chút mật ong vào rượu vang đỏ, rồi bỏ vào một cái nồi nhỏ làm ấm nó lên.
Vừa lúc phần rượu trong nồi sôi lên một chút, thì Wolf đang quay lại từphía dòng sông.
Darya nghe xác nhận âm thanh di chuyển của cậu, cô nói mà không quay đầu nhìn lại.
『Quần áo anh thì hãy hơi nó ở đằng kia. Đợi đến lúc nó khô thì anh cứ xài cái áo khoác này, nó là đồ của cha tôi nên có thể hơi nhỏ một chút』
Một lát sau, cô cảm giác được có sự hiện diện phía sau lưng mình, ở đó Wolf đã mặc áo khoác và ngối 1 hương đối diện đống lửa.
Vì cậu khá cao nên vạt áo không đủ che người, nhưng vì đây là trường hợp đặt biệt nên cô thầm xin lỗi cậu trong bụng.
『Cái gì cũng được cậu giúp đỡ, tôi thật sự xin lỗi』
『Chẳng phải thứ gì to tát đâu, đừng để ý』
Darya đưa cho cậu câu xúc xích và bánh mì, rồi sau đó là một cốc rượu vang đỏ đã được làm ấm.
『Mấy thứ này là đồ có sẵn thôi, nên nếu ổn thì xin mời 』
『Xin cám ơn』
Nếu cô không đưa vào chúng vào tay cậu, chắc gã thanh niên quý tộc này cũng chẳng động tới. Với mới suy nghĩ đó, Darya bắt đầu ăn trưa, cô cố tình không nhìn về phía Wolf.
Khi cắn vào bánh mì, phô mai bên trên chảy ra, nó khá là thích hợp để ăn cùng với rượu nóng. Dù phô mai vị có hơi lạ một chút, nhưng nó khá hợp với bánh mì.
Xúc xích thì không cần tách ra, nó dính chặt vào cành cây tạo kết cấu khá giòn khi ăn. Nước thịt trào ra từ trong cũng khá ngọt, cảm giác như mấy gí vị đã trộn vào phần thịt xúc xích sẽ thay đổi mỗi khi nhai. Một sự kết hợp hoàn hảo. Cảm giác muốn uống bia dậy lên trong lòng Darya.
Khi cô chuyển hướng nhìn đến Wolf, cậu đang im lặng mà ăn với một nụ cười khá tốt. Có lẽ khá may mắn khi nó hợp khẩu vị cậu.
Chẳng mấy chốc đã hết thức ăn, nhưng trông cậu có cảm giác đã thoả mãn.
『Bữa ăn ngon đến như này, chắc có lẽ đã lâu lắm rồi…』
Sau khi ăn hết và thở một hơi nhẹ nhàng, Woft nói.
Vì bữa ăn gần nhất của cậu ta là vào 2 ngày trước, nên nó khá là hợp lí.
Vừa lắng nghe âm thâm của ngọt lửa và dòng sông, họ chìm vào cảm giác thoải mái được cơn gió nhẹ từ con sông thổi tới. Darya đưa cho Wolf cốc rượu thứ hai.
Cậu thanh nhiên nhận lấy rồi tạ lễ, vừa uống vừa chớp mắt liên tục.
『Mắt anh, nó như thế nào rồi』
『Nó đã hết đau rồi. Nhưng cảm giác tầm nhìn 2 bên bị mờ vẫn còn đó』
『Sau khi về lâu đài, anh nên đến nhờ bác sĩ kiểm tra』
『Vâng, tôi sẽ làm thế』
Khi làn khói được gió đổi hướng, Darya hướng mắt về xào đồ. May mắn là khói không hướng đến nơi đó. Bộ quần áo màu xám của cậu phấp phới trong gió.
Nếu có thể sử dụng ‘Phong ma pháp’, cô thật sự muốn làm cho bộ đồ nhanh khô hơn, Tiếc là Darya không có thiên phú về phong ma pháp.
Lúc ánh nhìn cô đang quay lại chỗ bếp, bất giác cô nhìn vào hướng bộgiáp tơi tả đang nằm trên mặt đất. Phần giáp vai cả 2 bên không còn nữa, nhưng phần giáp ngực thì có một chút màu đỏ đậm. Đó chắc chắn không phải là màu máu.
『…Có lẽ nào, Wolf-san là một ‘Xích khải’?』
『Vâng』
Cậu trả lời và gật đầu nhẹ nhàng.
Cô nghe nói rằng những chiến sĩ ‘Xích khải’ mặt bộ giáp đỏ này của Đội thảo phạt ma vật là những người đầu tiên tấn công vào ma vật.
Vì bộ giáp màu đỏ này là thứ khá bắt mắt, chúng dễ dàng thu hút sự chú ý của ma vật nên thường họ được coi là ‘mồi nhử’ lũ ma vật . Vào những lúc mà đội thảo phạt không thể hạ được chúng và quyết định rút lui, họ dĩ nhiên là mục tiêu sẽ bị nhắm tới.
Vì thế, dù là một trong những hiệp sĩ của đơn vị thường xuyên đương đầu với nguy hiểm, họ là những người có tỉ lệ mất mạng cực kì cao.
『Nhìn tôi như thế chứ tôi không mạnh lắm đâu. Tôi chỉ tự tin vào tốc độ của mình thôi, đặc biệt là mấy việc thoát khỏi ánh mắt lũ ma vật』
『Cái đó…』
Nhìn vào khuôn mặt cậu trai đang mỉm cười im lặng mà chẳng tỏ ra cảm giác bi quan nào.
Từ ngữ của Darya bất giác mắc kẹt ở cổ họng.
Đột nhiên, cô nhớ lại lúc cha cô qua đời.
Năm ngoái, lúc màu xanh vẫn còn chói lọi hơn bây giờ một chút, Sau khi cả hai cùng ăn trưa, cha cô đi đến Hội thương nghiệp một mình.
Khi cô được thông báo rằng đột nhiên ông ngã xuống trước hành lang Hội thương nghiệp, cô đã hoảng loạn chạy đến đó. Chỉ là khi đến nơi ông đã qua đời mà chẳng để lại lời nào.
Hai người vẫn còn nói chuyện với nhau đến trưa, rồi ông đột ngột từ trần mà không lường trước được.
‘Tại sao mấy kí ức đó lại ùa về lúc này chứ?‘―Cô nhớ lại mấy kí ức đau khổ, vừa tự hỏi bản thân, vừa nhìn chằm chằm vào cốc rượu đỏ trên tay.
『…Chiếc áo khoác màu đen này, tôi nhớ nó là trào lưu của năm ngoái』
『….Trào lưu?』
Nghe mấy tiếng lầm bầm của Wolf, Darya hỏi lại một cách máy móc và đưa rượu lên miệng mình.
『Ee, Có mấy thứ mà tôi không quên được, lúc tôi thử đồ bên đường, tôi vô ý cởi đồ trước mặt một người phụ nữ…. Giờ nghĩ lại không biết lúc đó tôi có bị xem là một gã biến thái hay mấy cảnh vệ có được gọi đến bắt tôi không nữa…』
『Fuu!』
Darya phụt ra ngoài hết ngụm rượu đã uống một cách đẹp đẽ.
『Khi người ta đang uống rượu, mà anh lại đi nói chuyện như thế….!』
Darya buộc miệng phát ra một tiếng lớn.
『Ể, tôi xin lỗi, tại vì tôi chực nhớ ra, nên…』
Gã thanh niên trước mặt cô cười bằng một giọng điệu quá tươi rối.
Hình ảnh về Wolf, một quý tộc và là một Hiệp sĩ xem nguy hiểm như trò trẻ con hoàn toàn sụp đổ.
『Anh lo lắng cho những chiến sĩ xích khải như tôi tôi thật sự rất cảm kích. Nó thiệt không nguy hiểm như mấy lời đồn đâu. Không biết vì sao anh lại buồn như thế, tôi không biết nói gì thì tốt nên….. bất giác… xin lỗi, tôi đã nói mấy điều ngu ngốc』
『Tôi cũng xin lỗi…』
『Cách tôi nói chuyện hơi không được lịch sự lắm ... không biết như vậy có được không? Tôi sẽ rất vui nếu Dari-san có thể nói chuyện thoải mái như vậy với tôi』
『… Tôi hiểu rồi』
Darya đổi sang cách nói chuyện cộc lốc không dùng kính ngữ.
Có vẻ như câu chuyện đùa tệ hại lúc nãy mà Wolf nói là vì lo lắm cho cô.