Bầu trời thật sự mang một màu xanh tuyệt đẹp.
Cảm giác thư thái khi khung cảnh của thị trấn trước mặt có thể được đôi mắt mình bắt lấy rõ ràng khiến Darya ôm niềm vui sướng đến mức muốn hét lên trong lòng.
Hiện tại, cô đang mặt chiếc quần dài màu xanh oliu cùng với áo khoác màu trắng đã mua ở cửa hàng phục trang, kết hợp với biểu cảm tươi tắn hiện tại của cô tạo nên một vẻ đẹp và sức hút kỳ lạ mà trước nay chưa từng có.
Darya đã rời khỏi nhà đi đến Thần điện từ sớm bằng xe ngựa, xác nhận xem mình có thể khôi phục thị lực và từ đây về sau không cần dùng tới mắt kính hay không.
Thần điện nằm ở phía đông bắc của Vương đô, nó được dây dựng khá gần với Vương Thành.
Cấu trúc thì khá giống với những nhà thờ ở thế giới trước. Một toà nhà đẹp đẽ được xây dựng bằng chất liệu gần giống như thuỷ tinh màu trắng, khiến ánh sáng phản chiếu khắp xung quanh.
Về những việc liên quan đến trị liệu, không phải cần phải vào trong Thần điện thì được tiến hành ở toà nhà được xây dựng cạnh bên, nó được mọi người gọi là ‘Trị liệu quán’.
Bên trong được thiết kế hình vuông màu trắng khiến cô bất giác nhớ đến bệnh viện ở thế giới cũ, tuỳ vào tình trạng của vết thương hay bệnh lí mà sẽ được hướng dẫn đến những địa điểm khác nhau.
Về tiền quyên góp, cô đã được nói ngay từ đầu rằng chữa trị 2 mắt sẽ tốn 1 đồng vàng nên cô chỉ đem đúng 1 đồng vàng và vài đồng bạc dự phòng, cô thật sự lo lắng và mong rằng với số tiền đó có thể đủ.
Dù cô đã khá căng thẳng nhưng người hướng dẫn lại nói rằng việc hồi phục thị lực rất dễ dàng bằng một gương mặt cười thân thiện.
Thực tế thì thời gian chờ đợi dài đến 2 tiếng rưỡi đồng hồ nhưng mấy Thần quan thao tác chữa trị cho cô chỉ tốn 5 phút là xong.
Sau khi mở mắt ra, tầm nhìn của cô trong trẻo y như lúc bản thân còn là một đứa trẻ.
Vì thế cô quyết định mình sẽ không đi xe ngựa quay về mà quyết định tản bộ đến khu vực trung tâm, chậm rãi tậm hưởng khung cảnh của Vương đô.
‘Hôm nay là kỉ niệm thành lập Thương hội Rosseti, vì chỉ có một mình nên tha hồ tìm những món ăn ngon thôi’―Darya quyết định như thế trong đầu.
Mới mấy ngày trước, bị huỷ bỏ hôn ước, gặp gỡ một hiệp sĩ cơ thể đầy máu trong rừng, rồi hôm nay là ngày thành lập Thương hội. Darya cảm giác cuộc sống bình yên thường ngày của mình đang sụp đổ.
`Hôm nay mình trước hết phải ăn vài món thật ngon, sau đó đến hiệu sách mua vài cuốn về ma đạo cụ, tiện thể mua thêm rượu vang đỏ rồi hẵn về nhà. Sau đó thì…Hmm, tắm rửa xong mình sẽ dành thời gian đọc sách và từ ngày mai mình sẽ dồn toàn bộ sức lực tiến hành chế tác ma đạo cụ…‘―Darya đang vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo trong tim mình.
Cô không chắc mình có nên bước vào cửa hàng này hay không. Đây là cửa hàng được Gabriella giới thiệu ngày hôm qua cho cô, nằm ở đường chính và là một cửa hàng mang một chút phong cách thời trang.
Đây là lần đầu tiên cô vào cửa hàng như thế này nên cô có chút lo lắng, cuối cùng cô cũng quyết tâm bước vào.
Người nhân viên chào đón Darya với thái độ thân thiện, nhiệt tình hướng dẫn cô đến chỗ ngồi phía trước quán.
Đó là một vị trí ngoài trước quán, một cái ô to màu nâu nhạt được đặt cạnh bên cái bàn tròn.
Bên dưới chiếc ô che đi ánh sáng nhè nhẹ, một làn gió nhẹ qua mang cảm giác đầu mùa hè khiến tâm trạng cô cực kì thoải mái.
Trong khi xem thực đơn với cảm giác vui vẻ lạ thường được người nhân viên trao cho, đang phân vân không biết phải chọn món nào, cô cảm nhận xung quang có một chút kỳ lạ.
Tầm nhìn của những người cùng bàn lại không hướng về nhau mà điều hướng về cùng một hướng. Cảm giác như như ánh mắt họ bị thứ gì đó kéo ra phía con đường, rồi đồng loạt bị khoá chặt lại.
Với cảm giác bí ẩn đó, Darya cũng hướng mắt mình đến phía con đường, ở đó là một thanh niên cao lớn đang từ từ tiếng lại phía cô.
『…Aa』
Chuyện trùng hợp như thế này, rốt cuộc xác xuất của nó là bao nhiêu Darya đang cực kì muốn biết.
Darya đang cầu nguyện trong đầu rằng cậu ta sẽ không để ý đến mình, rồi ngay lập tức đảo mắt đi chỗ khác để không tỏ ra thất lễ.
Nhưng cậu trai kia, rõ ràng không phải là đang lạc đường hay sao đó mà rõ ràng đang tiến về phía cô.
Khuôn mặt đẹp đẽ kia không hề để tâm đến sự chú ý của mọi người, cậu đang mặc một áo sơ mi trắng bằng lụa taffeta, cùng với chiếc quần tây đen vô cùng hợp với cậu mà không tạo một cảm giác khó chịu nào.
『Thật là thất lễ khi cô đang thư giản như thế này nhưng phải chăng…Cô là người nhà của Dari-san…Không phải…Lẽ nào là…Đương sự?』
『…Vâng』
Cậu ta là chàng hiệp sĩ cô gặp gỡ mấy ngày trước trong rừng, Wolf.
Không những vậy, đối phương còn chào hỏi cô và thi lễ rất lịch sự.
『Anou…anh đã biết…ở trong rừng rồi ạ?』
『Thật sự tôi không biết gì cả. Từ âm giọng thì hoàn toàn là con trai. Nhưng trên đường về bằng xe ngựa, tôi lại cảm thấy mùi hương của phụ nữ』
Mùi hương――Đây chắc chắn là tác dụng cường hoá khứu giác của Ma pháp cường hoá cơ thể. Darya đang cố gắn chịu đựng để không hỏi điều đó vào lúc này.
『Âm thanh trong rừng đã được biến đổi bằng ma đạo cụ. Nhưng tại đây anh lại biết rõ nhỉ. Tôi ấy』
『Cảm giác dáng người cô lúc ở trong rừng hơi bất tự nhiên. Thêm nữa là mắt cô và bầu không khí xung quanh. Dù lúc đó mắt tôi không thấy rõ nhưng rõ ràng ánh mắt màu ngọc bích lúc đó và bây giờ là một. Vì thếnên tôi thử đến gần xem và rõ ràng mùi hương trên cơ thể là cùng một người』
『Khứu giác anh tốt thật…』
Dù Darya không sử dụng nước hoa và cô tắm rửa thường xuyên hằng ngày nhưng việc bản thân cô lại có mùi. Cô đang thật sự lo lắm về vấn đề này.
『Nhưng mà nếu Dari-san là nữ giới thì có lẽ lại là chuyện tốt』
『Tại sao ạ?』
『Lúc nhớ lại dáng vẻ của cô trong rừng, tôi bỗng cảm thấy có chút ‘đáng yêu’…Tôi thật sự lo sợ bản thân mình đang đi sang một hướng nào đó khác với lẽ thường…』
『Là hướng như nào ạ?!』
Darya lỡ miệng tsukkomi một câu khiến Wolf nở nụ cười tươi rối.
『Vì tôi đang đứng nói chuyện nên khá là nổi bật nên có thể cho phép tôi ngồi nói chuyện với cô được không. Nhưng nếu cô đang có hẹn với người yêu thì tôi xin phép thay đổi vào ngày khác được không?』
Darya đang khá đau đớn bởi mấy ánh nhìn châm chít của nữ giới xung quanh.
Nếu bị mấy người quen bắt gặp rồi xuất hiện mấy tin đồn nữa thì thật là phiền phức. Nhưng kể từ thời điểm nơi cô đang ngồi là chỗ tập trung nhiều ánh mắt nhất lúc này, có lẽ mọi thứ đã quá muộn.
『…Xin mời anh, hôm nay tôi đến đây một mình』
Darya từ bỏ nhiều thứ trong lòng rồi gật đầu mời cậu.
『Cám ơn cô. Vì tôi vừa định đến Hội thương nghiệp nên thật sự tốt quá』
『Mua đồ cho Kị sĩ đoàn ạ?』
『Iya, là đi tìm Dari-san』
『Tôi á?』
『Tôi định hỏi thử xem có ai đó giống Dari-san trong Hội thương nghiệp không. Trước tiên là nói lời cảm ơn, sao đó là trả tiền gói portion, thêm nữa là trả lại áo khoác. Tôi cũng nhận được thư giới thiệu từ đội trưởng nữa nên sẽ dễ dàng hơn』
Thật sự quá nguy hiểm.
Có lẽ sẽ Darya sẽ bị hỏi bắt đầu từ việc tại sao cô lại đi vào rừng một mình, tiếp theo sẽ là tại sao cô lại sửdụng tên giả.
Nhưng hơn cả mấy việc đó, có khả năng rất cao mấy cô nữ nhân viên của Hội sẽ bám theo cô dai dẳng hỏi những vấn đề liên quan đến Wolf.
『đầu tiên là lời cảm ơn cô chuyện hôm trước. Bữa ăn hôm nay xin cho phép tôi được trả, với lại tiếp theo tôi muốn trả tiền gói portion』
『Eto…』
『Aa, không phải là tán tỉnh đâu, cô cứ yên tâm. Không phải là đã hứa ‘Nếu sau này có gặp nhau ngoài đường thì hãy gọi tên. Rồi sao đó khao 1 chầu là được‘ rồi sao? Tôi chỉ muốn trả lễ thôi, với lại nếu có thể, tôi muốn tiếp tục câu chuyện lúc trước. Nếu có thể trò chuyện về ma đạo cụ và ma kiếm với nhau thật sự tôi sẽrất vui』
『…Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép không khách khí, bữa ăn hôm nay nhờ anh trả』
『Unn, cứ thế đi』
Một Hiệp sĩ chắc là có ý thức nghĩa vụ rất cao về công việc. Darya vừa nghĩ như thế rồi chọn món soup cà chua lạnh và mì Spaghetti hải sản.
Wolf thì gọi món gà nướng thảo mộc, một dĩa phô mai và thịt hun khói thêm một chén súp Vichyssoise và 2 ly rượu vang trắng đắt tiền.
『Vang trắng đó được không?nếu không được thì tôi xin đổi lại vang đỏ nhé』
『Không sao, tôi cũng rất thích vang trắng』
Khá may mắn khi vương đô được ban cho nền ẩm thực rất phong phú.
Đến mức ở nước ngoài thường gọi nơi đây là ‘Đô thị của thức ăn’. Vì thế, đây là một địa điểm tập trung rất nhiều thức ăn ngon trên thế giới này.
Kể từ khi còn nhỏ, cứ mỗi tháng 2 lần, Darya đã rất mong chờ những lần được cha cô dẫn lên Vương đô đểăn uống.
Hai người họ thường xuyên thử những món ăn mới. Sau khi ‘thất bại’ họ quay về nhà với cái bụng khó chịu và đành ăn cơm nhà để chữa trị vết thương.
Khi cô bắt đầu để ý, từ khi cha cô mất cô chẳng còn tâm trạng ra ngoài ăn uống, việc tìm kiếm một nhà hàng mới cũng không còn nữa.
Hôm nay có lẽ vừa đúng là một cơ hội tốt.
Từ đây về sau cô sẽ không ngại ngần tìm kiếm cửa hàng mới nữa, ăn những món ăn ngon, uống những loại rượu tốt.
『Lúc gặp nhau trong rừng, tôi thật không nghĩ em là một người phụ nữ đẹp đến thế này』
『Em xin cám ơn ngài về lời chào hỏi lần đầu gặp mặt ạ. Đó là khuôn mặt tự nhiên lúc ở trong rừng, hiện tại đã có chút trang điểm ạ』
Vì bố cô là một Nam tước, nên cô đã được nghe từ trước.
Nam giới giới quý tộc, theo nguyên tắc khi lần đầu tiên gặp gỡ nói chuyện với các phụ nữ, họ phải ít nhất một lần đưa ra một lời khen ngợi đối phương trước khi cả hai bước vào một cuộc trò chuyện mang tính chính thức.
Nhân tiện thì cha cô thường xuyên bị đau bụng, dạ dày hoặc một cơ quan nào đó trước mấy bữa tụ tập liên quan đến giới quý tộc nên ông thường không tham dự.
『…Lẽ nào, Dari-san cũng là quý tộc?』
『Không, chỉ là dân thường thôi ạ. Vì cha tôi là một quý tộc danh dự nên tôi đã được nghe một số câu chào hỏi mang tính hình thức. Phải khen ngợi những người phụ nữ mình không biết trước khi nói chuyện thật là mệt mỏi nhỉ』
『Đúng vậy nhỉ. Lỡ mà quên, hay câu khen ngợi không được hay ho thì cũng mệt mỏi lắm đó』
Bằng cách nào đó, Darya có thể tưởng tượng ra hình ảnh Wolf đang nói lắp bắp mang bầu không khí khi đó.
Chắc chỉ vì dáng vẻ bề ngoài của cậu, mà cậu bị dính vào mấy vụ như thế từ 10 đến 20 lần rồi.
Khi Darya cố gắng thay đổi câu chuyện, Wolf đẩy dĩa thịt hun khói và phô mai đến gần cô.
『Xin lỗi nhưng mà chúng ta nên cạn ly nhỉ. Sau đó hãy chia dĩa phô mai này ra』
Cô nhận ly rượu từ Wolf. Một ly vang trắng có chút màu vàng kim nhạt.
『Vậy thì, cầu chúc cho cuộc tái ngộ này』
『Cầu chúc cho cuộc tái ngộ này』
Hai cái ly chạm vào nhau tạo nên âm thanh *katsu.
Ở thế giới trước, khi cạn ly với nhau thì không cần phải cụn ly vào nhau. Nhưng ở thế giới này có câu nói ‘Trả tiền cho quỷ’ nên việc cụn ly vào nhau là một chuyện nhất thiết. Dù là rượu vang, bia hay các loại rượu khác cũng vậy.
Trường hợp chỉ có một người uống, họ phải tự cụn ly rượu và chai rượu vào nhau. Đây như là một kiểu văn hoá của dị giới.
Có nhiều người nghĩ rằng đây là một câu chuyện lừa đảo của mấy cửa hàng thuỷ tinh, nhưng rốt cuộc gia đình nông dân thì cụn ly với nhau bằng ly làm bằng gỗ, còn nhà quý tộc thì lại làm với mấy cái ly bằng bạc.
『Như thế nào?』
『Khá ngon』
Ly rượu vang trắng cô đã uống có chút vị cay, nhưng nó không chát và vị nho rất đậm đà. Đây là hương vịDarya yêu thích.
『Thật tốt quá, lúc ở trong rừng, trông như cô chỉ thích mỗi rượu vang đỏ』
『Bình thường thì là rượu vang đỏ. Vì tôi thích vị ngọt của nó』
『Vậy, tiếp theo tôi sẽ gọi một ly rượu vang đỏ』
Chỉ mới bắt đầu buổi trưa, mà vừa xong ly thứ nhất họ đã nói đến ly thứ hai.
Trái ngược với suy nghĩ ‘không phải đã quá nhanh rồi sao’ trong đầu của Darya, cô đã đã uống ly thứ 2 với một tâm trạng thoải mái lúc nào không hay.
Vừa đúng lúc thức ăn được mang đến bàn ăn nên 2 người quyết định vừa ăn vừa nói chuyện.
『Mắt anh, đã ổn chưa?』
『Cũng nhờ ơn trời mà nó đã khỏi hẳn. Đáng tiếc là, tôi bị buộc phải hạn chế hành động trong một thời gian』
『Anou, chẳng lẽ là do phải viết bản kiểm điểm…』
『Iya, Đơn giản là nghỉ ngơi thôi. Thật là may khi không cần phải viết bản kiểm điểm』
『Điều đó thật tốt quá』
『Nhưng mà mấy đồng đội trong đội đã tìm kiếm tôi suốt 2 ngày liền, sau khi quay về tôi nghĩ nên đãi họ một ít rượu』
『Quả nhiên là phần ăn này chúng ta chia ra trả nhé』
『Liên quan chuyện này tôi hết sức phản đối đó ! Lương của hiệp sĩ đội thảo phạt cũng khá cao đó nên ổn mà』
Darya vừa nói chuyện vừa đưa sợi mì Spaghetti vào miệng, Hải sản đã được ướp gia vị và muối được cắt nhỏ tạo hương vị đậm đà, cảm giác vị món này sẽ rất thích hợp khi được ăn vào lúc ra nhiều mồ hôi.
Vì vị trí vương đô nằm gần biển, nên các loại cá được đánh bắt rất nhiều.
Chỉ là, khác với thế giới cũ. Mặc dù cùng một loại cá nhưng kích thước của chúng lại khác nhau rất nhiều. Một số con mực dài đến 2 mét đã được đánh bắt, Một con tôm to bằng nắm tay hay một con sò kích thước khoảng 30cm. Chính vì chúng như thế nên khi đặt hàng cần phải cẩn thận chú ý phân biệt thật giả.
Món súp cà chua thì ngọt hơn cô đã nghĩ. Tuy nhiên đặc biệt là hương vị rau húng quế lại mang lại cảm giác rất dễ chịu. Đâu đâu cũng là những hương vị phù hợp với thời tiết mùa hè.
Wolf thì cắt nhỏ những miếng thịt gà ra trông rất chuyên nghiệp. Cậu vừa ăn vừa uống cùng với rượu vang. Chỉ có thể thấy cảm giác thoã mãn trên gương mặt cậu lúc này. Trông chúng cũng rất ngon.
『Nếu được thì xin mời』
『Xin cám ơn anh』
Wolf mời cô một nửa dĩa phô mai và thịt hun khói, cả 2 ăn và kết hợp cùng với một chút rượu.
Trên dĩa là 2 lát cắt phô mai màu đỏ rực đến kỳ lạ. Bề mặt lát cắt cũng có màu đỏ như thế, cảm giác nhưđây không phải cửa tiệm cố tình trám lên một lớp kem hay gì đó. Darya chưa từng nhìn thấy phô mai màu đỏnhư thế này dù cho ở kiếp trước của mình.
『Miếng phô mai màu đỏ này, là lần đầu tôi được thấy』
『Là của một con ‘Hồng ngưu’』
『Hồng ngưu ạ?』
『Aa, ở đất nước cạnh bên, họ thuần hoá một giống bò ma vật, nó là một con bò có đốm màu trắng và đỏ, sữa của nó nghe nói có màu hồng. Dạo gần đây loại phô mai làm từ sữa của nó khá được ưa thích』
『Tôi sẽ thử một miếng ạ』
Sau khi ăn thử nó, nó cứng hơn cô nghĩ, vị nó khá giống với phô mai mimolette nhưng ngọt và đậm đà hơn nhiều.
Thứ này trông hợp với rượu vang đỏ hơn là vang trắng hai người đang uống hiện giờ.
『Nếu chúng ta kêu thêm thứ phô mai này, quả nhiên phải là rượu vang đỏ nhỉ…』
Không biết bằng cách nào mà Wolf cũng đồng tình với suy nghĩ của cô, cô bất giác nở nụ cười.
『Chiếc áo khoác mà cô cho tôi mượn, chắc cha cô đã nổi giận lắm hả?』
『Không sao đâu. Cha tôi ông ấy đã mất rồi』
『Thật sự xin lỗi cô, đến nỗi phải phải để cô cho tôi mượn kỉ vật như thế…』
『Không đâu. Chiếc áo tôi cũng chỉ sử dụng thỉnh thoảng vào lúc mưa thôi. Bình thường thì chỉ treo nó ở một góc nhà』
『Sau khi tôi nhờ người rửa lại nó thật sạch sẽ tôi sẽ trả lại cho cô. Cái đó, không chỉ là da thằn lằn cát, tôi còn không nghĩ rằng mặt sau lại được làm từ da Wyvern』
『Nếu là giặc giũ thì tôi đem về nhà làm cũng được mà, xin anh đừng để tâm. Với lại, tôi chỉ dán vật liệu thừa của Wyvern lại rồi sửa nó một chút thôi. Vì cha tôi thường treo nó lên tường nên tôi chỉ dán gia cố lại thôi』
『Gia cố bằng tài liệu của Wyvern..』
『Vâng, dù là Wyvern đi nữa thì hầu hết tài liệu thừa chẳng khác gì phế liệu cả. Phần khuỷu tay sau của nó cấu trúc không được cố định vững chắc, trước đó còn rách te tua nữa chứ』
『Dari-san hình như công việc của cô liên quan đến phân loại vật liệu hay là thợ may phục trang à?』
『Aa, xin lỗi anh. Tôi vẫn chưa đàng hoàng giới thiệu bản thân mình. Tôi là Darya Rosseti, một ma đạo cụ sưmới vào nghề ạ』
『Ma đạo cụ sư à. Quả nhiên là lí thuyết và những thứ liên quan đến ma đạo cụ cô biết rất rõ nhỉ. Tôi đã lỡ‘múa rìu qua mắt thợ’ chuyện về vải chống thấm nước rồi…. Thật là xấu hổ』
Cậu thanh niên lấy một tay che mặt mình đi. Darya ấn tượng khi mấy hành động nhỏ đó của cậu cũng có thểtạo thành một bức tranh thể hiện từng tính cách khác nhau của cậu.
『Tôi thật sự rất vui khi có thể nghe được câu chuyện thực tế các anh sử dụng nó như thế nào đó ạ. Thật ra thì vải chống thấm nước là sản phẩm do tôi chế tạo ra.』
『Vải chống thấm nước, là do Darya-san tạo ra….』
『Vâng, cũng nhờ câu chuyện của anh mà tôi mới có ý tưởng tạo ra sản phẩm tiếp theo có độ thoáng cao hơn cũng như ưu tiên độ nhẹ của vật liệu ạ』
『Tôi thật lòng biết ơn ạ, nếu như thế thì việc dựng trại có thể dễ dàng hơn… Ôi Thần linh ơi, con được phép gặp gỡ Darya Rosseti, con xin cảm tạ người từ tận con tim mình』
『Dừng lại đi!!!』
Đột nhiên Wolf bắt đầu nhắm mắt và chắp hai tay lại cầu nguyện, Darya trong vô thức hét lên cản cậu lại.
Đây là lần thứ 2 trong ngày hôm nay rồi.
Cậu trai trước mặt cô cười rộ lên như một đứa trẻ đã thành công trong trò nghịch ngợm của mình. Vẻ bềngoài và hành động của cậu thật sự chẳng hợp nhau tí nào.
Cô không viết vì 2 người đang ở cùng nên nhịp độ của nhau bị xáo trộn hay dính vào nhau. Hay là do vì có một chút rượu trong người mà suy nghĩ cả 2 đang xoay mòng mòng.
『Ly rượu cũng đã trống không rồi, để tôi kêu thêm』
Có lẽ bên trong cửa hàng khá đông nên nhân viên không để ý phía ngoài cửa hàng.
『Để tôi đi vào trong đó nhờ họ trực tiếp』
Trước khi Darya định nói rằng bản thân cô sẽ đi, Wolf đã đứng dậy trước và tiến vào bên trong tiệm.
Cô quyết định không nghĩ đến mấy suy nghĩ như bản thân cậu đang có mối quan hệ cấp trên cấp dưới với hiệp sĩ đoàn hay mối quan hệ liên quan đến phụ nữ của cậu.
Cậu đơn giản là một người bạn có thể trò chuyện, cùng nhau thưởng thức thức ăn và rượu.
Cơn gió đang thổi qua nhẹ nhàng mang một cảm giác thoải mái khó diễn tả bằng lời.