Đêm khuya hôm đó, Dezra và Gargith xông thẳng vào phòng Eugene cùng với một lời đề nghị:
"Chúng ta cần phải hợp tác."
Ngay khi Eugene vừa leo lên giường. Cậu vừa tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ bông mềm mại vào người và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ với cảm giác trọn vẹn của một ngày năng suất.
"Các người quấy rầy giấc ngủ của tôi chỉ để nói vầy thôi à?" Eugene không thèm ngồi dậy, đáp lời thẳng từ trên giường.
"Tôi muốn nghe những suy nghĩ của cậu về chuyện này." Gargith tuyên bố đầy bướng bỉnh.
Đứng kế Gargith, Dezra mang vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Dù đã thừa nhận tài năng của Eugene, nhưng dư âm của việc không thể chạm đến cậu ta dù chỉ một sợi tóc trong buổi "luyện tập" vẫn làm cô bứt rứt khó quên.
"Hợp sức như thế nào chứ? Các người cũng nghe Gia chủ giải thích nghi thức Huyết Kế năm nay rồi còn gì. Nhớ không? Chúng ta phải đi vào mê cung từ những cánh cửa khác nhau và cố gắng tìm đường vào trong trung tâm."
"Nhưng mục tiêu cuối của chúng ta chẳng phải giống nhau sao? Trung tâm mê cung và con quái vật boss hung ác."
Thằng nhóc to xác mà nói chuyện ngây thơ đến lạ ‘quái vật boss hung ác’. Eugene thầm phì cười.
"Con boss đó chắc chắn phải rất mạnh." Gargith tiếp tục phân tích.
"Có thể lắm chứ." Eugene lười nhác tán thành.
“Tộc trưởng và Chủ tháp đã nói trong mê cung sẽ có rất nhiều cạm bẫy và quái vật. Tuy vậy, nếu là ba người chúng ta, vượt qua mê cung chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ.”
“Cái đó phải thử mới biết,” Eugene cẩn trọng lên tiếng.
“Tôi chưa từng thua bất kỳ con quái vật nào hết!” Gargith tự hào ưỡn ngực.
“Hơn nữa, họ nói những thứ trong mê cung đều là ảo ảnh thôi, chẳng phải thực đâu. Có gì mà sợ cơ chứ.”
“Ủa vậy hợp tác để giết trùm cuối làm gì?”
“Để an toàn thôi. Chẳng phải họ bảo dù là ảo ảnh nhưng bị đánh trúng vẫn đau à?”
“Nhưng cậu vừa bảo chưa từng thua quái vật mà.”
“Với một con xứng danh trùm cuối thì nó phải rất mạnh.” Gargith đáp tỉnh bơ. “Cho nên chúng ta cần phải hợp sức. Cặp sinh đôi thuộc dòng chính cũng tham gia chung, chẳng nhẽ mình cũng không xáp vô nhau sao.”
“Vậy mấy cậu muốn tôi cùng tụ họp ở trung tâm rồi chiến đấu với con trùm à?”
“Đúng vậy.”
“Có khi tôi chấp được nó một mình luôn đấy.” Eugene cười đểu.
“Thật phiền phức.” Dezra lầm bầm trong miệng.
Trong khi đó, Gargith lại gật gù đồng tình với Eugene.
“Vậy thế này đi. Nếu cậu đấu không lại thì chúng tôi sẽ tiếp sức.” Gargith thoải mái đề nghị.
“Còn nếu mấy cậu không có mặt?”
“Cậu cứ chạy trốn và đợi chúng tôi đến là được.”
“Cần chi cực đến vậy hả? Không phải cậu đã là một cặp rồi sao? Hai kẻ các cậu tự hợp tác đi, khỏi cần lôi tôi vào là được rồi.” Eugene bực bội.
“Còn tùy tình hình nữa.” Lần này, Dezra đáp lời.
“Dù gì thì ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Cậu tuy đáng ghét nhưng lại… mạnh hơn tôi. Có cậu giúp đỡ chắc chắn việc đánh bại con đó nắm chắc trong tầm tay.”
“Sao hai đứa cậu có hứng thú với con boss dữ vậy?” Eugene chất vấn.
“Cậu không muốn đạp vô mặt tụi tông gia à?” Dezra nhướng mày. "Tuy cậu đã đánh bại Cyan trong một trận đấu tay đôi, nhưng nếu thắng luôn trong Nghi Thức Truyền Thừa, Gia chủ sẽ ban thưởng nữa đó…”
“Trong các kỳ Huyết Kế thì việc đọ sức giữa tông gia và phân gia, chưa từng có phân gia nào chiến thắng cả.” Gargith góp lời.
“Nhưng lần này chúng ta lại có một cơ hội ngay trước mặt. Có tôi, Dezra và cậu – người thậm chí đã đánh bại Cyan.”
“Phân gia cũng sẽ thắng nếu tôi tự lực đấm chết con boss. Không phải đó cũng là điều hiển nhiên à” Eugene nói.
“Nếu một mình cậu đấu lại được nó, tôi chẳng những phục sát đất mà còn sướng như lên tiên đấy. Có một kẻ xuất thân phân gia lại mạnh đến nỗi hạ sát con quái vật trùm một mình chẳng phải ấn tượng hơn ư?" Gargith đáp kèm cái gật đầu khẳng định.
Dù cái thân hình đồ sộ làm Eugene liên tưởng đến Molon khờ khạo, nhưng nghe hắn ta phân tích xong mới thấy rõ được rằng tên này đầu óc cũng khôn lanh ra phết, lại mang trong mình một tư tưởng rất phóng khoáng.
“Được rồi, hiểu rồi, đi ra đi. Tôi muốn ngủ.” Eugene xua tay đuổi khách, trong khi vẫn ở tư thế nằm dài.
Dezra bĩu môi hằn học, nhưng Gargith thì lại rất nghe lời, gật đầu rồi nắm lấy cổ tay cô ả kéo ra khỏi phòng.
“Hôm nay tôi cũng chỉ ngủ có năm tiếng thôi đấy.” Gargith tuyên bố trước khi rời đi.
“Tôi sẽ ngủ tận sáu tiếng.” Eugene cố tình đáp trả.
Đúng là cái thằng ngốc. Dù không ngốc như vẻ bề ngoài, nhưng tư duy của cậu ta xem ra vẫn có vấn đề.
“Đồ đần, tưởng bớt ngủ tí xíu đi thì có khác biệt gì sao?” Dezra khinh bỉ nói với theo.
"Chim dậy sớm mới có sâu ăn đó thôi." Gargith vui vẻ đáp.
"Sáng mai cậu dậy tính đi bắt sâu ăn à?"
"Hai năm chưa biết ý nghĩa câu đó thì cậu đúng là đồ hậu bối rồi..."
"Ra ngoài mau!" Eugene hét lớn tay thì tặng kèm một cái gối bay thẳng vào cặp đôi lắm lời.
***
Nỗi lo lắng dằn vặt Ancilla suốt cả đêm.
Tất cả là tại vì Nghi lễ Huyết Kế. Cô ta chỉ nghĩ đây sẽ là cuộc đấu tập thông thường giữa người tham gia là những đứa trẻ. Ấy vậy mà nó bất ngờ thay đổi thành một thử thách mê cung.
'Hơn nữa, còn đích thân mời Pháp sư Trưởng từ Aroth Xích Tháp tham dự nữa chứ?'
Hiền giả Sienna đã khắc một dấu ấn không thể phai mờ trong giới ma thuật Aroth. Là hậu duệ của Vermouth Vĩ Đại, một người bạn đồng hành thân thiết của Sienna, dòng chính gia tộc Lionheart luôn gìn giữ mối quan hệ mật thiết với các Pháp sư Trưởng bên phía Aroth.
Đặc biệt, Pháp sư Trưởng đương nhiệm của Tháp Đỏ, Lovellian, người luôn tự nhận là môn đệ của Hiền giả Sienna, đã tham dự một vài sự kiện do tông gia tổ chức.
'Dù vậy, cậu ta thậm chí còn chưa từng xuất hiện lấy một lần trong ngày sinh nhật của con mình.’
Ancilla cắn chặt môi. Tất nhiên, Nghi Lễ Huyết Kế là truyền thống lâu đời của nhà Lionheart, nhưng... dù suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, cô cũng chẳng thể cho rằng vị nhân vật kia lại đến đây chỉ vì lễ nghi đơn thuần.
Trong tâm trí, Ancilla thoáng thấy nụ cười đắc thắng của người vợ cả, Tanis.
'...Có khả năng ngài ấy đến đây để nhận Eward làm môn đồ.'
Ý nghĩ đó là hoàn toàn có cơ sở. Từ thuở nhỏ, Eward luôn thích vùi đầu vào sách hơn là vận động cơ thể. Cậu ta dường như đặc biệt hứng thú với ma thuật, thậm chí còn tự mài dũa các pháp thuật khác nhau trong một thời gian dài. Tuy nhiên, cậu lại chưa bao giờ chấp nhận một người thầy nào hết.
Một trong những danh hiệu của Vermouth Vĩ Đại là ‘Kẻ Toàn Diện’. Vermouth nhận biệt hiệu này nhờ tài năng xuất chúng, không chỉ nhờ võ thuật mà còn có cả phép thuật.
Nhưng sau Vermouth, không có nhiều người của dòng chính Lionheart chọn dấn thân vào con đường ma thuật, đơn giản là vì những bước tiến trên con đường này vốn vô cùng cam go. Cuộc đua tranh giành quyền thừa kế trực hệ luôn bắt đầu từ rất sớm. Vì vậy, những ai mải mê theo đuổi niềm đam mê ma thuật sẽ khó có thể lĩnh hội đầy đủ thứ ma lực. Để có thể tạo ra đủ sức mạnh giúp họ vươn lên tranh đoạt tước vị gia chủ Lionheart một khi đã đến hạn.
'Eward đã mười lăm... Dù đã bắt đầu học phép thuật từ nhỏ... nhưng rốt cuộc nó có thể lĩnh hội được bao nhiêu chỉ thông qua việc tự học chứ?'
Liệu kỹ năng của Eward có thể đột phá chỉ nhờ vào việc Pháp sư Trưởng đến nhận cậu làm đệ tử không? Ancilla áp tay lên má cố nén nụ cười bật ra thành tiếng.
'Sự thật là...họ đã từ bỏ hy vọng trao thằng nhóc dó danh hiệu Tộc trưởng. Nếu Eward thực sự trở thành đồ đệ của Pháp sư Trưởng bên Xích Tháp, nó bắt buộc phải rời khỏi điền trang gia tộc. Trong khoảng thời gian ấy, Cyan và Ciel sẽ có cơ hội trưởng thành và…'
Xa mặt cách lòng. Một khi Eward đến được Aroth, Ancilla tin chắc rằng cô ta sẽ toàn quyền kiểm soát sự nghiệp của cả gia tộc.