"Ta chưa thể nhận con làm đệ tử ngay được đâu," Lovellian nói một cách đầy dứt khoát.
Eward cố kìm nén sự hồi hộp khi quay sang nhìn Lovellian. Đôi mắt long lanh chứa đầy khát khao và kỳ vọng vào tương lai ở Aroth. Tuy nhiên, Lovellian không thể vô điều kiện đáp ứng mơ ước của cậu thiếu niên này được.
"Xích Tháp, nơi ta là tháp chủ, chuyên về ma thuật triệu hồi hơn tất cả các loại pháp thuật khác. Vì vậy, đầu tiên con phải đến Aroth và trải qua bài kiểm tra năng khiếu để xem liệu con có phù hợp với chuyên môn của chúng ta hay không trước đã."
"Nhưng nếu... con thật sự có thiên hướng về triệu hồi thì sao ạ?" Eward hỏi đầy hy vọng.
"Nếu vậy, đó là một khám phá đáng mừng, nhưng chỉ năng khiếu thôi thì chưa đủ để con trở thành đệ tử của ta đâu."
Lovellian thẳng thắn khoanh vùng giới hạn của mình. Eward thoáng thất vọng, nhưng cậu ta nhanh chóng thay đổi nét mặt, ý thức rõ về việc Gilead và Tanis đang ngồi cạnh Lovellian.
Eward sắp sửa rời khỏi cái gia tộc ngột ngạt này. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến đây thành khoảnh khắc đáng ăn mừng nhất của cuộc đời cậu. Ngay cả khi không thể ngay lập tức trở thành đệ tử của Lovellian, việc có thể bỏ lại gia đình sau lưng và trốn sang một đất nước khác cũng làm đầu ngón tay Eward run lên vì phấn khích.
"Bởi vì có rất nhiều pháp sư khao khát trở thành đệ tử của ta," Lovellian tiếp tục. "Ở Aroth, danh tính người thừa kế Lionheart sẽ không giúp ích gì cho con cả đâu. Trừ khi con có đủ tài năng để khiến tất cả pháp sư khác im lặng, cho nên ta không thể nhận con làm đệ tử được."
"...Con hiểu rồi ạ," Eward nói, giọng trầm hẳn xuống.
Vừa đưa ra lời cảnh báo, Lovellian bắt đầu vỗ về Eward, "...Tuy Aroth không thiên vị những kẻ mang danh Lionheart, nhưng ta vẫn là bạn cũ của Gilead trước khi trở thành Pháp sư Trưởng của Tháp Đỏ... Với khả năng của ta, ta sẽ đem đến cho con nhiều cơ hội hơn, và cũng bảo vệ con trước những tiếng nói phản đối rằng con được ưu ái. Tất cả là để tạo cho con môi trường tốt nhất rèn luyện khả năng phép thuật phù hợp với bản thân mình nhé."
Những lời hứa này khiến tim Eward đập thình thịch. Nhưng dù háo hức nhường nào, Eward cũng không vội vàng đồng ý hay phá lên cười vui sướng. Cậu ngập ngừng nhìn sang Tanis và Gilead.
"...Việc này con nên tự quyết định đi," Gilead lên tiếng trước. "Không cần bận tâm đến ta. Con muốn đi thì cứ đi."
"...Cha..." Eward lẩm bẩm.
"Eward," Tanis, người vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên gọi con trai, ánh mắt không rời khỏi cậu. "Đây là cơ hội mà cha con đã cố gắng tạo ra. Hãy biết ơn mà tiếp nhận."
"...", Eward im bặt, chịu khuất phục.
Nhận thấy sự khó chịu của con, Gilead liền tiếp lời, "Con do dự điều gì nữa chứ? Suốt bao năm qua, chẳng phải con luôn hứng thú với ma thuật hơn cả kiếm hay giáo sao?"
Eward vẫn có vẻ không chắc chắn, nhưng chẳng thể nghĩ ra điều gì để phản bác.
"Vì con, ta đã mời rất nhiều pháp sư giỏi của kinh thành đến dạy kèm, nhưng thật đáng tiếc, không ai phù hợp để trở thành thầy của con cả," Gilead thở dài thất vọng.
Trong câu nói có chút mỉa mai. Các pháp sư được mời từ kinh thành về dạy Eward đều nổi danh, hoàn toàn có thể vươn lên vị trí cao trong pháp tháp nếu chọn ở lại Aroth.
Không ai trong số họ trở thành thầy của Eward cũng đơn giản bởi cậu ta không thể toàn tâm toàn ý với việc học phép thuật. Gia tộc ngột ngạt này đã kìm hãm cả đam mê lẫn ý chí tự do của Eward.
"Eward," Tanis nói, ánh mắt sắc lại.
Eward không dám đối diện với mẹ. Cậu cực kỳ sợ người phụ nữ lúc nào cũng kề bên giám sát từng hành động của mình, hơn cả vị tộc trưởng quyền lực này.
Tanis bắt đầu bài thuyết giáo quen thuộc, "Con không được quên. Con là Trưởng tử của dòng tộc Lionheart. Là con trai ta, con sinh ra đã định sẵn là người kế vị gia tộc."
Eward ghét cay ghét đắng những lời này. Chúng chất chứa nỗi sợ hãi, nặng trĩu đè nặng lên vai cậu mỗi lần nghe thấy. Không thốt lên được câu nào, Eward cúi gằm nhìn xuống sàn.
"Ngay cả khi ở Aroth, con cũng không được phép quên sự thật này," Tanis khép lại bằng giọng kiên quyết.
"...Tanis," Gilead khẽ trách vợ mình.
Tanis phản biện lại, "Là mẹ, thiếp chỉ đang cổ vũ con trai mình thôi."
Gilead chỉ định giúp bà bình tĩnh lại, nhưng Tanis đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng. Từ đầu, bà đã không hoàn toàn tán thành kế hoạch của chồng. Bà căm ghét ý tưởng một kẻ xa lạ như Eugene bước vào gia tộc chính. Nhận nuôi ư? Thật lố bịch! Gilead đã có vợ kế, sinh được cả cặp song sinh, thế còn chưa đủ hay sao?
Bà cũng không muốn gửi Eward đến Aroth. Nếu Trưởng tử Eward đi rồi, ả Ancilla khốn kiếp kia chắc sẽ sướng lên đến tận mây mất.
Nhưng Tanis không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Eward đi. Dù đứa con đáng ghét này sinh ra đã là Trưởng tử của gia tộc chính, nó chẳng thừa hưởng phẩm chất nào tương xứng. Tệ hơn, nó lại yếu đuối và ngây thơ mức. Dù muốn giữ con bên mình, Tanis cũng không thể kỳ vọng gì vào sự cải thiện, dù chỉ là sự thay đổi nhỏ nhất, trong năng lực của Eward.
"...Eward," Tanis nhẹ giọng hơn, nắm lấy tay Eward.
Bà chỉ nhìn thẳng vào mặt con, chờ đợi một phản hồi mà không nói thêm gì nữa. Eward cố gắng ngước mắt lên, đối diện với Tanis.
Đêm đó, Tanis trò chuyện rất lâu với Eward trong phòng của cậu.
Ngày mai, Eward sẽ theo Lovellian đến Aroth. Tanis hy vọng con trai có thể trở thành đệ tử của Lovellian. Nhưng nếu không được, thì ít nhất cậu cũng có cơ hội mở rộng con đường kế vị khi giao lưu với các pháp sư khác ở Aroth.
Bà mong con trai xây dựng được các mối quan hệ sau này có lợi, từ đó giành được sự ủng hộ trên con đường trở thành tộc trưởng; đây là cơ hội mà Eward sẽ không có nếu chỉ ở lại lãnh địa.
"Con là người thừa kế dòng họ Lionheart nhớ chứ.", Tanis nhắc đi nhắc lại câu này suốt đêm.
"V-vâng, thưa mẹ," không dám ngẩng đầu, Eward cũng lặp lại câu trả lời giống hệt mỗi lần nghe thấy.
***
Ngày hôm sau buổi tiệc mừng, nhiều người bắt đầu rời khỏi lãnh địa chính. Lovellian đi Aroth cùng với Eward, Gargith và Dezra thì theo bố mẹ về nhà.
Ngay cả những kẻ rớt bài kiểm tra, mà không ai buồn nhớ tên, cũng đã rời đi. Vậy nên khu biệt thự phụ vốn phải vắng hoe. Thế mà từ sáng sớm nay đầy gia nhân đang hối hả làm việc.
Lý do thì đơn giản thôi: từ giờ, khu phụ sẽ chỉ phục vụ cho Eugene và Gerhard. Gilead từng mời hai người về dinh thự chính, nhưng Eugene đã từ chối. Vì lợi ích của Gerhard, bố cậu. Nếu vô cớ dọn lên dinh thự, chẳng phải Gerhard hẳn sẽ lo ngay ngáy với người nhà chính sao. Thà ở riêng thoải mái hơn nhiều.
"Mong là từ giờ chúng ta hợp tác vui vẻ nhé," Eugene cười nói.
Nina gật đầu đáp. Nhiệm vụ hầu cận cậu sau Lễ Kế Tục Huyết Mạch vẫn tiếp diễn. Theo yêu cầu của Eugene, Nina sẽ ở lại làm hầu cận riêng cho cậu.
Nina biết đây là sự tín nhiệm của Eugene.
"Có gì muốn ta mang về từ Gidol không con trai?" Gerhard hỏi khi chuẩn bị lên đường.
"Không cần gì đâu ạ, cha cứ lo cho hành lý của mình trước đi," Eugene đáp.
Dù đang vật lộn với cơn đau đầu do say rượu, Gerhard vẫn chẳng thể nghỉ ngơi để hồi phục cho kịp. Ông ta phải đến Gidol ngay, theo sau lưng ông là một vài người làm phụ trách đất đai của nhà chính. Vì giờ sẽ ở khu phụ cùng Eugene, biệt thự của ông ở Gidol cần được đóng lại.
Tất cả hiệp sĩ lâu nay phục vụ Gerhard cùng vô số người hầu, người làm vườn hiện đang chờ ông ở Gidol. Dù không thể đón hết về dinh thự, một nhóm nhỏ được chọn sẽ theo Gerhard quay lại. Số còn ở lại sẽ nhận trọng trách quản lý căn biệt thự giờ không có chủ. Có lẽ vì số lương hậu hĩnh nên gia nhân nào cũng sẵn sàng ở lại đây hết.
"Vì đồ ở khu phụ tốt hơn nhiều so với biệt thự mình, cha đừng ráng mang mấy thứ lỉnh kỉnh đi nhé," Eugene khuyên.
"Ta vẫn chưa… quen được… Chúng ta… Thật sự… Sẽ sống ở đây từ giờ sao?" Gerhard ngập ngừng hỏi.
Gerhard bật cười khó tin, quay sang chiêm ngưỡng khu biệt thự phụ. Dù cố hết sức để chấp nhận tình huống, nhiều lúc sự thật vẫn cứ như mơ.
'...Nhưng đây rõ ràng chính xác là hiện thực rồi,' ông tự nhắc mình một lần nữa.
Gerhard lòng tràn đầy tự hào, nhìn thằng con trai rồi cười rạng rỡ. Ôm con thêm lần nữa rồi ông lên xe ngựa mà các quản gia đã chuẩn bị sẵn.
"Cha đi cẩn thận nhé, và nhớ khoe khoang vận may của nhà mình đấy," Eugene cười, tiễn Gerhard đi.
Buổi sáng của ngày đầu tiên làm con nuôi cứ thế trôi qua. Bình thường thì giờ này có khi cậu đang tập luyện, nhưng hiện tại Eugene chỉ lảng vảng trong phòng tập.
Đây là ngày trọng đại đối với Eugene theo nhiều cách. Không chỉ là ngày đầu trong cuộc đời mới với thân phận của dòng tộc Lionheart, mà còn là ngày cậu được khai thông mana lần đầu tiên kể từ hồi tái sinh.
Tất cả kinh điển rèn luyện mana đều bắt đầu bằng việc dạy cách cảm nhận mana. Dù mana luôn hiện diện khắp nơi, bạn chẳng thể nào thấy bằng mắt thường. Chỉ khi tinh luyện bản thân và giác quan đúng theo quy tắc được đề ra, bạn mới bắt đầu cảm nhận được mana.
Sự 'tinh luyện' có thể chia thành hai loại chính: Kỹ thuật Hơi thở và Kỹ thuật Thân thể.
Kỹ thuật Hơi thở dùng hô hấp để tích lũy mana hòa tan trong khí quyển; Kỹ thuật Thân thể thì tích lũy mana qua vận động cơ thể. Cả hai đều rất khó học, nhưng nếu phải so sánh, Eugene cho rằng Kỹ thuật Hơi thở ưu việt hơn hẳn. Khi đã hoàn toàn thuần thục, mỗi động tác đều thu nạp mana, trong khi Kỹ thuật Thân thể khó đạt được điều tương tự hơn.
Kiếp trước, Hamel rèn luyện mana bằng Kỹ thuật Thân thể. Về sau, với lời khuyên của Sienna và Vermouth, cậu ta đã chuyển thành Kỹ thuật Hơi thở.
'Kinh điển rèn mana của Lionheart là Kỹ thuật Hơi thở thì phải,' Eugene nhớ lại.
Dù nghe có vẻ hiển nhiên, rèn luyện mana đâu phải chỉ hít thở bình thường thôi đâu. Kỹ thuật Hơi thở cũng cần một loại bí quyết, phần nào giống như niệm chú khi thi triển phép thuật.
"Cháu đến sớm thế," một giọng nói vang lên.
Đó là Gion Lionheart. Anh đến gần Eugene, dắt theo hai con ngựa. Không hề ngạc nhiên tí nào, Eugene cúi đầu chào Gion.
***
Đêm hôm trước, ngay sau khi yến tiệc kết thúc, Gilead đã triệu tập Eugene. Khi Nghi lễ Huyết Kế hoàn tất, và cậu được nhận làm con nuôi, đã đến lúc Eugene chính thức bắt đầu tu luyện mana. Vì vậy, Gilead dành thời gian giải thích cặn kẽ lộ trình tập luyện của cậu như thế nào.
Quá trình sẽ diễn ra ở long mạch, một nơi mana hội tụ đậm đặc.
Sâu trong khu rừng thuộc lãnh địa chính có một long mạch mà chỉ thành viên của dòng chính mới được lui tới. Long mạch này không phải tự nhiên hình thành, mà do chính Vermouth Vĩ Đại đã tạo nên hơn ba trăm năm về trước.
Thông thường, chỉ con cái trong dòng chính mới được phép sử dụng sức mạnh của long mạch. Dù tài năng thiên bẩm đóng vai trò quan trọng. Nhưng chắc chắn một điều rằng long mạch là thứ đã góp phần công lao to lớn vào thành công của Cyan trong việc sớm hiện thực được kiếm quang.
'Hắn ta thực sự đã tạo ra một thứ như long mạch nhân tạo sao. Thằng Vermouth đúng là quái vật mà,' dù cậu ta đã mang kinh nghiệm từ tiền kiếp rồi, Eugene vẫn khó mà tưởng tượng nổi.
Vậy Vermouth đã bằng cách nào đó cưỡng ép dòng chảy mana sâu trong lòng đất để tạo ra nơi này sao? Và nó có thể tồn tại hơn ba trăm năm nữa chứ?
'Đúng là thằng khốn điên rồ mà,' Eugene âm thầm chửi thề.
Nói đến Vermouth thì chuyện này có vẻ khả thi thật đấy chứ. Thế mà... thay vì ngưỡng mộ những thành tựu to lớn của Vermouth, trong Eugene lại dâng lên cảm giác xa lạ quái đản. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với đầu óc Vermouth vào những năm cuối đời để hắn ta nghĩ ra việc đảm bảo vinh quang cho hậu duệ hắn bằng cách tạo ra một long mạch như vậy chứ?
'Nạp phát hơn chục vợ, có hàng tá con cái, phân thành dòng chính dòng thứ, còn rao giảng tầm quan trọng của huyết thống chính thống, thậm chí tạo ra Lễ Kế Tục Huyết Mạch...' Khoảng cách giữa Vermouth mà Eugene biết và vị khai tổ Lionheart thật sự quá lớn rồi.
"Căng thẳng không cháu?" Gion đột nhiên hỏi, chợt kéo Eugene khỏi dòng suy nghĩ.
"Háo hức thì đúng hơn ạ," Eugene cười đáp.
Cậu gạt mọi nghi hoặc và ác cảm với Vermouth sang một bên. Dù gì đi nữa, nhờ ơn đức của Gilead, cậu ta lại được nhận làm con nuôi, truy cập long mạch. Gion cũng đích thân phụ đạo khai thông mana, không nên để cảm nhận về Vermouth làm ảnh hưởng đến dòng tộc nữa, nhất là khi họ đang trên đường đến long mạch.
"Sẽ không dễ dàng đâu đấy," Gion cảnh báo. "Vì mana là thứ... luôn ở xung quanh, mà ban đầu lại khó mà cảm nhận được. Dù ta sẽ giúp đỡ, nhưng một người mới khai thông mana vẫn sẽ phải trải qua không ít gian nan đó."
"Vậy sao ạ?" Eugene hỏi lại.
"Ừm. Càng nhỏ tuổi thì càng dễ cảm nhận. Lớn lên một chút... độ nhạy của ta với mana sẽ giảm bớt. Lý do là cơ thể dần quen với việc không cảm nhận được mana nữa rồi," Gion tiếp tục giải thích.
Eugene biết rõ điều này. Giống như bất kỳ giác quan nào không được sử dụng thường xuyên sẽ trở nên trì trệ, khả năng cảm nhận mana cũng chịu ảnh hưởng tương tự.
"Cyan và Ciel đều khai thông mana ngay từ lúc sáu tuổi rồi. Còn Eward thì... chị dâu ta hơi sốt sắng nên nó mới năm tuổi đã được khai thông," nói đến đây, Gion nhìn Eugene với nụ cười gượng gạo. "Dù rất nhỏ như vậy, bọn trẻ cũng phải mất tầm ba ngày để cảm nhận được mana đó. Eward thì... hmm... mất một tuần thì phải?"
"Anh ấy lâu vậy sao ạ?" Eugene thắc mắc.
"Không, thuộc hàng nhanh rồi đấy chứ. Hậu duệ dòng thứ thường tầm tuổi cháu mới bắt đầu, nghe nói mất tầm một tháng mới 'cảm' được chút ít mana đó. Rồi từ từ hấp thụ những dấu vết mana vào cơ thể, mất thêm mấy tháng nữa mới có thể cảm nhận mana một cách toàn diện," Gion giải thích, ánh mắt thoáng chút cảm thông.
Eugene chậm rãi gật đầu.
Liếc nhìn Eugene, Gion nhanh chóng nói thêm, "À nhưng... không đến nỗi lâu vậy đâu. Vì chúng ta có long mạch, thứ sẽ giúp cháu nhanh chóng và dễ dàng cảm nhận mana hơn nhiều. Hơn nữa, ta cũng sẽ hỗ trợ nữa."
"Chú nghĩ cháu sẽ mất bao lâu ạ?" Eugene hỏi.
"Ừm... Tầm mười ngày... chăng?" Gion đáp với nụ cười gượng.
Gion đang nói dối. Theo anh, mười ngày đã là siêu tốc. Dù mười ba tuổi để khai thông tuy không phải quá muộn, nhưng cũng chẳng phải sớm sủa gì cho cam.
'Với cả có long mạch cũng chưa chắc cảm nhận được mana ngay nữa...' Anh thầm nghĩ, nhưng Gion giữ kín nghi hoặc trong lòng.
Chẳng phải anh ở đây chính là để đảm bảo thành công cho Eugene hay sao? Nên trước mắt, cần ở bên cạnh cậu ta đã.
"Trước hết... quan trọng là cháu cảm nhận được mana. Dù long mạch vốn chứa mana đậm đặc, nhưng ta còn trực tiếp truyền thêm mana vào cơ thể cháu nữa mới ổn," Gion vạch ra kế hoạch.
"Vậy cháu sẽ cảm nhận dễ hơn ạ?" Eugene hỏi lại.
"Đúng vậy," Gion xác nhận.
Được một cao thủ như Gion đích thân phụ đạo khai thông mana là một đặc ân to lớn.
'Họ thực sự chăm lo cho mình chu đáo đấy chứ,' Eugene thầm nhận xét.
Ban đầu, cậu nghĩ được phát vài viên đá mana đã tốt lắm rồi; không ngờ còn được vào hẳn khu huấn luyện trên long mạch, lại có thêm chuyên gia bên cạnh hướng dẫn nữa.
"Mười ngày, huh... Vậy tức là cháu sẽ ở nguyên long mạch suốt thời gian đó cùng chú Gion ạ?" Eugene xác nhận lại chi tiết.
"Long mạch dù nằm giữa rừng, nhưng tiện nghi cũng khá đầy đủ đó. Có một ngôi nhà nhỏ... Toàn bộ nhu yếu phẩm và thức ăn cũng sẽ được người hầu cung cấp nữa," Gion trả lời cẩn thận.
"Wow, nghe có vẻ thích thật ạ," Eugene cười ngây thơ.
'Đúng là sẽ mất đến mười ngày đối với tụi khác thật,' Eugene chế giễu sau nụ cười non nớt. 'Nhưng một phút đối với mình còn chưa chắc đã cần tới đâu.'
Trước kia, cậu ta chỉ cần tránh mọi loại huấn luyện mana là đủ để kiềm chế hấp thụ nó vào cơ thể rồi. Nói cách khác, cậu không hề bỏ bê hay làm thui chột khả năng cảm nhận mana của mình gì cả.
'Dù vậy... cảm nhận mana và chủ động hấp thu vào cơ thể vốn là hai chuyện khác nhau cơ mà,' Eugene thừa nhận.
Có chút gì đó háo hức dâng lên trong cậu. Cái thân thể hack game này có mạnh trong việc hấp thu mana không nhỉ?
Xa tít tắp khỏi khu dinh thự chính, có một căn lều cô đơn nằm khuất trong rừng. Dù Vermouth đã lập ra long mạch ba trăm năm về trước, căn nhà trông vẫn rất tốt, như thể có người chăm sóc thường xuyên suốt bao năm qua vậy.
Gion dặn dò, "Cháu đứng đây đợi một lát nhé, việc mở khóa an ninh hơi lâu đấy. Đáng tiếc là chẳng có gì để xem trong lúc chờ đợi đâu."
"Vâng, thưa chú," Eugene đáp lại.
Gion xuống ngựa trước. Anh rút chùm chìa từ trong áo vest rồi tỉ mẩn mở từng ổ khóa của căn nhà gỗ. Đây không phải là khóa sắt đơn thuần. Nếu không có sự cho phép của Tộc Trưởng, cho dù có đúng chìa cũng không thể mở khóa để mở cửa.
Trong khoảng thời gian ấy, Eugene cũng xuống ngựa, quan sát xung quanh. Dù đã vào rừng hai hôm trước, nhưng cậu vẫn chưa đi sâu vào khu vực này lắm.
Eugene ngắm nhìn rừng cây rậm rạp. Cậu trông thấy mấy loài thú nhỏ và côn trùng, nhưng không có con quái vật nào cả. Toàn bộ khu rừng khổng lồ này được quản lý nghiêm ngặt như một phần của khu lãnh địa chính.
'Mà thôi, nhìn cái bầu không khí tự nhiên này, cảm giác nếu có yêu tinh xuất hiện cũng không lạ lắm,' Eugene nghĩ.
Ba trăm năm trước, khi mà Quỷ Vương của Helmuth bắt đầu hoành hành, chủng tộc chịu ảnh hưởng nặng nề nhất lại không phải loài người, mà là bọn yêu tinh và lũ rồng. Cứ mỗi lần sức mạnh hắc ám của Helmuth trỗi dậy, là thêm vô số yêu tinh bỏ mạng, còn lũ rồng đương đầu với Quỷ Vương cũng tử nạn liên tiếp.
... Thậm chí đến hiện tại, khi chỉ còn lại hai trong số năm Quỷ Vương, cả hai chủng tộc vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau trận đại thảm kịch khi xưa.
"Vào được rồi, đi thôi," Gion gọi Eugene.
Đang chìm trong những cảm xúc phức tạp, Eugene mất một lúc lấy lại bình tĩnh rồi quay lại.
"Sạch sẽ quá vậy ạ," Eugene nhận xét khi nhìn bên trong nhà gỗ.
"Vì có cả đống phép thuật đang được gia trì ở đây mà," Gion giải thích, vừa dẫn Eugene vào trong.
Họ đi thẳng xuống tầng hầm.
"Chúng ta bắt đầu luôn được chứ ạ?" Eugene hào hứng hỏi.
"...Hm?" Gion ngạc nhiên, nhìn sang cậu nhóc.
Đoạn anh chớp mắt vài cái, rồi cười khổ, gật đầu.
"Nếu cháu muốn thì được thôi," Gion đồng ý.
Eugene có tham vọng là chuyện tốt. Tuy nhiên Gion không khỏi có chút lo lắng.
Cậu bé này, Eugene Lionheart, thực sự rất phi thường. Ngay cả Gion cũng thừa nhận điều đó. Tuy anh không tận mắt chứng kiến trận đấu với Cyan hoặc phần thể hiện trong Lễ Kế Tục Huyết Mạch, nhưng những gì anh nghe được đã đủ để nhận ra sự thật rồi. Thêm nữa, cách vận động cơ thể của cậu bé thật sự quá linh hoạt, khó tin rằng đây là đứa trẻ chưa từng luyện tập mana nữa chứ.
'... Mà dù vậy thì vận động tốt cũng đâu có nghĩa cậu bé sẽ giỏi điều khiển mana đâu,' Gion suy ngẫm.
Gion ý thức rất rõ điều này. Ngược dòng thời gian về trước, anh cũng là người từng được vô số lời tán dương là thiên tài đấy. Nhưng dù tài năng võ thuật của anh ta dù đáng kinh ngạc, anh đã phải mất rất nhiều thời gian để làm quen với mana của chính mình.
'Hy vọng cậu bé sẽ không thất vọng sau khi kỳ vọng tràn trề đến như vậy...' Gion thầm lo.
Càng nhận thức được bản thân tài năng, càng tự hào về điều đó, thì đau đớn và tuyệt vọng đến từ thất bại liên tục sẽ càng lớn hơn.
Tớ chắc chắn là tớ thiên tài cơ mà, tại sao lại không làm được điều đó cơ chứ?
Khi còn nhỏ, Gion thật sự đã tốn rất nhiều thời gian để vượt qua sự chán nản do thất bại. Dù cuối cùng cũng vượt rào cản, nhưng lúc khai thông mana lần đầu và thành thạo sử dụng vẫn cực kỳ gian nan với anh.
'... Giờ là lúc cậu nhóc dễ gặp chuyện này nhất, vì đang tự tin đến đỉnh điểm nữa chứ,' Gion thở dài trong lòng.
Thành tích của Eugene thật sự chưa từng có tiền lệ trong lịch sử gia tộc Lionheart. Đây là lần đầu tiên một đứa bé từ nhánh phụ đánh bại con cháu trực hệ để chiến thắng Lễ Kế Tục Huyết Mạch. Cũng là lần đầu tiên một đứa trẻ được nhận nuôi vào gia tộc chính. Cậu nhóc còn đòi được Wynnyd từ kho báu, rồi được phép vào long mạch nữa chứ.
Ngay cả người lớn cũng bị chuỗi thành tựu này làm choáng ngợp, thì một đứa trẻ mười ba tuổi như Eugene hẳn phải tự hào và mãn nguyện đến cỡ nào hơn nữa đây.
Mỗi lần ý nghĩ này lóe lên, nét mặt Gion lại hòa nhã hơn vì lo lắng. Dù biết mình quá vội, nhưng Gion sợ rằng Eugene sẽ trở nên chán nản khi đối mặt với hiện thực khắc nghiệt mất.
Nếu Eugene đọc được suy nghĩ của Gion, cậu ta sẽ cười té ghế là cái chắc. Hụt hẫng vì không phải thiên tài ư? Ba trăm năm trước cậu đã phải trải qua chuyện tương tự rồi.
Đứng cạnh Vermouth Vĩ Đại, cái sự thật phũ phàng về "thiên tài" đã tát vào mặt Hamel ngày này qua ngày khác. So với Vermouth, chẳng kẻ nào trên đời đủ kiêu ngạo để xưng mình là thiên tài. Thì chỉ có Vermouth xứng đáng với danh hiệu đó, và tựa như từ thiên tài chỉ tồn tại dành riêng cho một mình Vermouth vậy.
Là Hamel, Eugene hoàn toàn chấp nhận những sự thật này mà không hề chối bỏ nó.
'Hamel Ngu Ngốc', khi lần đầu trông thấy cái tên này trong một cuốn sách thiếu nhi, Eugene chỉ muốn xé xác thằng tác giả nặc danh nào đó. Nhưng nghĩ lại thì, tên đó cũng chẳng sai cho lắm đâu.
Xét cho cùng, Hamel đúng là có ngu ngốc thiệt, không như Sienna, Anise, Molon - những người chưa từng coi Vermouth là đối thủ. Đối với họ, Vermouth chỉ đơn giản là bạn, là một người đồng đội cùng vào sinh ra tử mà thôi.
Mặc dù Hamel cũng có chung thứ cảm giác này, nhưng cậu ta lại là người duy nhất luôn muốn vượt mặt Vermouth. Bởi vậy, cậu cũng là người chẳng ngại tranh luận với những quyết định của Vermouth.
"Ngồi vào giữa kia đi." Mặc dù tầng hầm hoàn toàn trống trải, Gion vẫn chỉ vào trung tâm căn phòng. "Bước đầu tiên, hãy cố gắng làm đầu óc thật thư thái khi cháu hít thở. Vì muốn bắt đầu, cháu cần phải cảm nhận được mana xung quanh mình đã."
"Vâng, thưa ngài." Eugene tuân lệnh.
Mana luôn hiện hữu nhưng rất khó để cảm nhận. Và nếu muốn hội tụ mana bên trong cơ thể, trước hết ta cần phải cảm nhận được nó. Việc "luyện tập" thực thụ chỉ có thể bắt đầu sau công đoạn đó mà thôi.
"Bí kíp tu luyện mana được truyền thừa trong dòng dõi trực hệ của chúng ta là do bậc tổ tiên, Vermouth Vĩ Đại, để lại." Gion bắt đầu bài học của mình.
'Ồ,' Eugene chợt tập trung. Cậu đã luôn mong chờ được nghe những thứ kiến thức này.
"Dù ban đầu có thể giống với những bí kíp được dùng bởi các nhánh phụ, nhưng đến nay, nó đã hoàn toàn khác biệt rồi. Rốt cuộc, rất nhiều thời gian đã trôi qua mà... và các nhánh phụ thì không được phép truyền lại bí kíp nguyên bản đâu." Gion tiếp tục.
Vermouth Vĩ Đại đã vạch ra giới hạn rõ ràng giữa tông gia và các phân gia. Tất cả nhánh phụ đều có chung nguồn gốc với dòng chính. Kể cả tổ tiên của Eugene cũng từng là một thành viên của dòng chính trong quá khứ xa xôi, nhưng đã bị đẩy ra khỏi gia tộc khi họ không thể trở thành Tộc trưởng. Sau khi bị trục xuất như vậy, một ràng buộc không thể bị phá vỡ đã được đặt lên tất cả tổ tiên của các nhánh phụ.
Ràng buộc này khiến họ không thể truyền lại bí kíp tu luyện mana nguyên bản cho con cháu. Thứ duy nhất có thể được truyền lại cho thế hệ sau của các nhánh phụ là một phiên bản nhái kém cỏi do chính tay Vermouth tạo nên mà thôi. Mặc dù cũng là bí quyết tu luyện, song dĩ nhiên nó kém hiệu quả hơn phiên bản gốc rất nhiều.
"Bạch Hỏa Thức hay còn là Công thức Ngọn Lửa Trắng," Gion thốt lên tên của bí kíp gia truyền khi vận chuyển mana trong người anh ta.
Mana phát ra ánh sáng trắng thuần khiết lập tức bao quanh cơ thể Gion, trông như ngọn lửa vừa bùng lên thiêu đốt toàn thân anh.
Eugene không hề biết tên của bí kíp là Bạch Hỏa Thức, nhưng cậu nhớ rất rõ hình dạng đặc biệt của mana được tạo ra bởi bí kíp này đấy.
Lượng mana có phẩm chất cực cao mà Vermouth đã sử dụng luôn được thể hiện dưới dạng ngọn lửa trắng tinh khiết như của Gion lúc này. Mỗi khi Vermouth lao tới với thứ mana tựa như bạch diễm vây quanh thân hình hắn, những tia lửa bắn ra xung quanh trông hệt như bờm sư tử đang tung bay vậy.