Luân hồi khốn khiếp

Truyện tương tự

Câu Lạc Bộ Truyện Ma

(Đang ra)

Câu Lạc Bộ Truyện Ma

오직재미

Thế giới nằm trong tay bạn.』

2 4

The Girl I Saved on the Train Turned Out to be My Childhood Friend

(Đang ra)

The Girl I Saved on the Train Turned Out to be My Childhood Friend

Kennoji

Takamori Ryou là một nam sinh năm hai cao trung ưa thích lối sống như một kẻ cô độc. Cho đến lúc vào một buổi sáng đầu tiên của năm hai, Ryou đã ra tay giúp đỡ một nữ sinh cùng trường khỏi việc bị quấ

27 1344

Kiếm sống bằng trò chơi sinh tử

(Đang ra)

Kiếm sống bằng trò chơi sinh tử

Yuji Ukai

Đây chính là thể loại con gái bám víu vào các trò chơi sinh tử để sinh tồn trong cuộc sống này đấy.

1 3

Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

(Đang ra)

Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Kobayashi Kotei

Câu chuyện của hai tiểu thư cải nam trang mang trong mình tâm nguyện thay đổi thế giới, xin được bắt đầu!

7 9

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

24 570

Web novel - Chương 05 Gia tộc Lionheart (3)

Cyan không phải một kẻ ngốc. Tất nhiên là cậu biết Eugene đang vung thương để rèn luyện thể chất.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến cái kiểu luyện tập này. Mặc trên mình chiếc áo xích to quá cỡ, đeo bao cát lên cả hai bắp tay, và vung một cây thương cũng được treo những bao cát tương tự; ai có thể thật sự gọi cái đó là tập luyện cơ chứ?

Ít nhất từ quan điểm của Cyan, luyện tập kiểu như vậy chẳng có nghĩa gì cả. Nó quá man rợ và tàn khốc. Cậu ta chỉ liều lĩnh vung và đâm thương, không có chút phương pháp hay kĩ thuật nhất định nào cả, và cậu ta thậm chí còn chẳng thể kiểm soát cơ thể mình hẳn hoi; làm sao một thứ như thế có thể gọi là luyện tập?

‘Cái thằng đầu đất này. Hắn thực sự đang cố gắng tập luyện chỉ để thu hút sự chú ý.’

Trông chiếc áo xích thì có vẻ rất lớn, nhưng nhìn qua tình trạng bề mặt, chắc chắn nó được làm từ sắt vụn. Điều đó có nghĩa nó có thể không nặng như vẻ bề ngoài.

Còn với đống túi tập, trông khi chúng có vẻ nặng nhưng nhìn cách nó nảy lên mỗi lần di chuyển, có thể chắc rằng dù làm từ túi da nhưng chúng đều hầu hết trống trơn.

‘Thèm được chú ý tới cỡ nào thì cũng phải ngu có mức độ thôi chứ. Hắn lấy đâu ra can đảm mà tới đây dở trò thế này...?’

Thực ra cậu có thể hiểu được. Đây là một gã khờ đến từ nơi vô danh tiểu dốt, và kể cả là trong dõi chi nhánh, Eugene cũng là kẻ đứng đáy. Có lẽ cậu quyết định làm trò như vậy sau khi nhận được vài lời khen từ cha mẹ.

Nếu không thực hiện được thủ thuật này, không đời nào cậu sẽ được chú ý tới. Dẫu sự thật rằng nỗ lực giả tạo của cậu thực hiện công khai khiến nó trông khá buồn cười.

Tuy nhiên, không thay, cái gã khờ mà dám gọi Cyan đần cũng không vui tí nào, thực ra cậu đang rất tức giận.

Cố giữ bình tĩnh bằng cách hít lấy một hơi thật sâu, Cyan bỗng dưng chỉ thẳng tay vào mặt Eugene.

“Xin lỗi mau.”

“Tại sao?” Eugene hỏi.

“Mày dám giả ngu sao? Xin lỗi vì đã xúc phạm trí khôn của tao.”

“Xin lỗi nhé.” Eugene đáp lại ngay lập tức.

Cơ mà Cyan không hề hài lòng với lời xin lỗi này. Cậu nheo mắt lại và tự mãn hếch cằm.

“Cúi đầu xuống và xin lỗi trịnh trọng hơn mau!” Cyan ra lệnh.

“Chẳng phải chúng ta cùng tuổi sao?” Eugene hỏi mà chẳng buồn nhích đầu tẹo nào. “Cậu mười ba. Tôi cùng mười ba. Đó nghĩa là chúng ta là bạn đồng trang lứa, nên sao tôi phải hạ thấp đầu mình?”

“Không đời nào tao và mày có thể là bạn được!”

“Chúng ta không phải bạn? Thế thì tại sao cậu lại tùy tiện trò chuyện với tôi như không kể từ lúc tới đây?”

Eugene cố che đi sự xấu hổ ẩn bên trong bằng một tiếng tặc lưỡi. Bản thân cậu cũng đang thôi thúc tự hỏi, ‘Eugene, mày nghĩ mày đang làm trò quái gì đây?’

Cộng thêm những năm từ kiếp trước với độ tuổi hiện tại, cậu đã quá năm mươi. Chênh lệch tuổi tác cao như vậy, sẽ thật đáng thất vọng nếu cậu dây vào cuộc đấu đá với một thằng nhãi mười ba tuổi ranh, nhất là khi thằng nhãi đó còn là một trong các hậu duệ của đối thủ cũ của cậu.

‘Thì sao? Kiếp trước của mình là kiếp trước rồi. Hiện tại, mình cũng mười ba.’

Thấy Cyan câm nín, Eugene hỏi đè cậu ta, “Như tôi đã nói, cậu ăn nói kiểu gì đấy hả? Ra cậu không chỉ mù tịt về thương đao mà còn cả xã giao nữa à?”

“Cái này...” Đôi mắt Cyan mở to không nói lên lời.

Với tư cách là một thiếu gia đã luôn được cưng chiều từ A đến Z, cậu lớn lên hư hỏng và không quen với kiểu cãi lộn trẻ trâu này.

“Cái này... Cái tên táo tợn này...”

Ưu điểm lớn nhất của một đứa trẻ là có thể hành động theo cảm xúc bất cứ khi nào nó muốn mà không cần kiềm chế. Nên mặc dù không quen với kiểu cãi lộn này, Cyan vẫn có thể dựa vào một thứ mà cậu thân quen –Trút bỏ cảm xúc của mình lên đầu người khác. Với từng bước sải chân dài, cậu đi về về phía trước, tới khi đứng mặt đối mặt với Eugene.

“Mày thật sự không biết vị trí của mình...! Chỉ bởi vì họ của mày là Lionheart, mày thật sự nghĩ mày thuộc cùng đẳng cấp Lionheart bọn tao?”

“Không. Tôi biết khá rõ sự khác biệt. Tôi từ chi nhánh, và cậu từ chi chính.” Eugene nâng ngón tay lên và chỉ vào tóa dinh thự chính tộc. “Nhà cậu đằng đó. Nhà tôi ở... hướng ngược lại à? Dù sao thì, nó cách đây khá xa.”

“Biết thế rồi, mày còn dám đứng trước mặt tao làm càn?” Cyan lên án.

“Tôi làm càn cái gì đâu. Tôi chỉ đang nói ra vài thứ mà cậu có vẻ không biết. Đầu tiên cậu nhìn rồi hỏi tôi đang làm gì, thì tôi trả lời. Rồi cậu bảo tôi xin lỗi, tôi cũng xin lỗi rồi.”

“Mày đúng là thứ trơ trẽn,” Cyan khịt mũi chửi. “Ngoài ra người mày còn rất thối. Là mùi phân bò trộn lẫn mồ hôi của mày! Thật sự tởm vãi cả nồi.”

“Sống 13 năm trên đời tôi chưa biết mùi phân bò là gì, sao thằng ranh như cậu lại biết?” Eugene tò mò hỏi.

“Nếu là thế chắc là mùi cứt của mày rồi...! Dù là gì thì vấn đề là mày vẫn quá thối.”

“Tôi sẽ đi tắm chút vậy.”

“Không, mày đi thì đi luôn đi. Xong rồi nhớ rửa cả cỗ xe ngựa chở mày tới!”

“Xe ngựa?”

“Bởi mùi cơ thể mày chắc chắn đã bám vào chỗ ngồi! Nên tao đang bảo mày đi dọn!”

“Và sao tôi lại phải làm thế?”

“Bởi vì mày là đứa đã làm thối xe ngựa!” Cyan cao giọng hét.

Bởi khoảng cách của cả hai rất gần nên hễ lần nào Cyan hét lại phỉ cả đống nước bọt về phía Eugene. Eugene khó chịu cau mày và lùi lại một bước. Dù cậu chỉ lùi lại để không bị dính nước bọt, Cyan vẫn khinh thường cười tự mãn vì tưởng đã thành công khiến cậu nhún nhường.

“Hơn nữa, mày phải cúi đầu xin lỗi tao. Tao vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi khi mày gọi tao là đần đâu, cả lúc mày nói tao không biết phép lịch sự, và dù chỉ thuộc dõi chi nhánh mà đòi xếp ngang hàng tao. Tất cả đề--- “

Không chờ Cyan nói xong, Eugene quay về phía Nina nói, “Nina”

“V-Vâng.”

“Chị là hầu gái của riêng ta đúng chứ?”

“Vâng... Dù bản thôi tôi không xứng với vị trí này, nhưng tôi tạm thời được chỉ định là hầu gái riêng của thiếu gia Eugene.”

“Nếu là thế, thay vì đứng chết cháy ở đó, đi dọn cỗ xe ngựa đưa ta tới đi.”

“...Dạ?”

Nina đã định rằng sau khi Cyan và Ciel chơi chán rồi rời đi, thì chị tất nhiên sẽ đi tự mình dọn cỗ xe ngựa. Nhưng chị không ngờ được rằng Eugene sẽ lệnh mình làm vậy, dù đằng nào cũng phải dọn dù sớm hay muộn.

Cơ mà Nina không hiểu được tại sao Eugene lại ra lệnh cho mình trong tình huống hiện tại. Phải chăng cậu không nhận thức được về cặp song sinh quỷ quyệt trước mặt cậu? Hành động của Eugene chẳng khác đang phỉ báng Cyan.

“Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì vậy hả?” Cyan thét.

“Tôi đang dọn cỗ xe ngựa rồi đây,” Eugene giải thích.

“Tao bảo mày tự đi mà làm lấy!”

“Sao tôi phải thể trong khi có người khác làm cho rồi?”

“Tao đang lệnh cho mày dọn cỗ xe ngựa!”

“Và cậu là ai mà ra lệnh cho tôi?”

“Tao...Tao là Cyan Lionheart.”

“Được rồi, còn tôi là Eugene Lionheart. Rất vui được gặp cậu.” Với vẻ chán chường trên gương mặt, Eugene vẫy vẫy tay.

Đáp lại, Ciel lấy hai tay mình lại cố che đi nụ cười toe toét, cười đùa tinh nghịch còn về phần Cyan thì hàm của cậu lại há to đầy ngây ngốc.

“Còn tôi là Ciel Lionheart,” Ciel giới thiệu bản thân, trong khi cười không ngớt.

Thoáng nhìn lướt qua con em gái táo tợn trước mặt mình, Cyan hít lấy một hơi thật sâu.

“Mày...không đời nào tao thân với loại mày được.”

“Nghe buồn thật đấy,” Eugene nhận xét với vẻ mặt ‘làm như bố mày quan tâm’.

Mặc kệ lời Eugene, Cyan tiếp tục, “Bởi vì mày cứ không nghe lệnh của tao.”

“Bởi tôi đâu có nhiệm vụ gì mà phải nghe lệnh cậu.”

“Và hơn nữa...đây sẽ là lần cuối cùng mày mạo phạm tao ,” Cyan mãi mới nói dứt điểm.

“Quào ghê quá,” Eugene châm chọc đáp lại.

Từng câu từng chữ một thốt ra từ miệng Eugene, như tiếp thêm dầu vào ngọn lửa thịnh nộ trong lồng ngực Cyan.

Sao cậu lại đứng đây trò chuyện với tên khốn này? Đây đâu phải lý do hai người họ ra đây bắt chuyện thằng nhà quê này.

Thân là thiếu gia dòng dõi chi chính, một khi cậu ra lệnh, người khác buộc đều buộc phải nghe theo không ý kiến. Do đó mà giờ đây phần đại não của Cyan đang chuẩn bị nổ tung trong tự kiêu và ương nghạnh.

‘Vậy, anh hai, anh định bỏ qua cho hắn sao?’ Ciel nghiêng người lại gần Cyan, chớp chớp mắt trong mong đợi.

“Đấu tay đôi,” Cyan đáp lại câu hỏi ngầm của Ciel.

Đây không phải để đáp lại lòng mong chờ từ em gái cậu, mà bởi Cyan không chịu được cảm giác bị coi thường thêm nữa. Bị một thằng nhà quê khinh miệt mà cậu không đáp trả lại điều gì, thì cậu chắc chắn sẽ sống trong chuỗi ngày bị em gái trêu chọc.

“Mày đã coi thường và xúc phạm tao. Do đó, chúng ta phải đấu tay đôi,” Cyan tuyên bố.

“Logic quá cơ.”Eugene cười mỉa mai cái tư duy lố bịch của Cyan.

Cậu chưa từng nghĩ rằng từ ‘đấu tay đôi’ sẽ thốt ra từ miệng của một thằng nhãi mười ba tuổi ranh.

“Bạn êi, chuyện đấu tay đôi không phải thứ anh bạn thích nói thì nói đâu đấy.” Eugene khuyên nhủ.

“Ai là bạn mày?” Cyan dữ dội vặn lại.

“Chú không muốn làm bạn thì thôi vậy. Dù sao đi nữa, đứng ăn nói bừa bãi để rồi hối hận, phắn đi. Đừng có làm phiền tôi nữa.”

“Mày sợ rồi chứ gì?” Cyan nói. Ngạo nghễ hếch cằm trước Eugene như thể cậu biết Eugene sẽ phản ứng lại như vậy.

Rõ ràng đó là một hành động khiêu khích. Eugene nheo mắt lại lườm Cyan và cậu nói lại, “Sợ?”

“Đúng. Rõ ràng là mày sợ rồi. Nếu mày quá sợ đối đầu tao, thì mau mau xin lỗi coi.”

“Và tôi nên làm gì nếu tôi không sợ, không muốn đấu, và cũng không muốn xin lỗi?”

“Mày không biết danh dự là gì à?”

“Tôi biết đó không phải từ cậu dễ dàng nói ra thế.”

“Mày...mày lại dám xúc phạm tao?”

Vì lý do gì đó, Cyan cảm thấy xúc phạm sâu sắc mỗi lần Eugene mở lời nói. Cuối cùng không thể nhịn được lâu hơn, Cyan đưa tay vào túi áo trước ngực.

“Đừng,” Eugene cau mày nhấn mạnh. “Một trận đấy tay đôi không phải thứ cậu thích thì làm.”

‘Con chó này. Hắn nghĩ hắn là ai mà đòi dạy đời mình?’ Cyan nghĩ rồi cáu kỉnh nhìn Eugene và rút ra khăn tay của mình.

“Nếu mày sợ thì thừa nhận luôn đi! Đừng cố phủ nhận rồi trốn chạy! Bố mẹ mày không dạy mày danh dự là gì à?!”

“Ồ,” Eugene nói, nghiêng đầu đáp những câu từ xúc phạm này.

Trong khi Eugene nhìn Cyan bằng ánh mắt thương hại cho một linh hồn ngu ngốc. Cyan lại vui mừng tưởng rằng cuối cùng cậu ta đã rơi vào cái bẫy khiêu khích của mình. Nên cậu giơ chiếc khăn tay và xoè rộng nó, cho Eugene sáng mắt ra nhìn.

“Đây là lần cuối tao cảnh cáo. Cầu xin tao tha thứ, thì---“

“Tung nó lên,” Eugene vừa nói vừa cởi bỏ chỗ bao cát buộc trên người mình. “Cậu muốn đấu, thì tung nó lên luôn đi.”

“...Hả?” Cyan ngây ngốc đáp lại.

“Tôi nói là tung nó lên.”

Bịch!

Trước tiên, chỗ bao cát buộc trên tay trái cậu rơi xuống đất. Biểu cảm của Cyan ngơ ngác và rồi đông cứng tại chỗ trước tác động của chỗ bụi mù tung bay trong không khí.

“...Mày...”

“Cái khăn tay, cậu có định tung hay không đây?” Eugene thúc giục.

Bịch!

Rồi chỗ bao cát trên tay phải cậu cũng rơi xuống. Cuối cùng Eugene cởi bỏ chiếc áo xích và ném nó ra sau lưng cậu. Chiếc áo bay một đoạn khá xa trước khi rơi xuống đất tạo một thứ tiếng chói tai. Miệng Cyan há hốc trước cảnh tượng trước mắt.

“Uwah,” Ciel đã tận hưởng show như thể cô chỉ là một người qua đường, nhưng giờ đến cô cũng phải thốt lên một tiếng đầy phấn khích.

Eugene ngồi xuống và bắt đầu cởi nốt chỗ bao cát buộc ở chân mình.

“...Mày...Mày chắc chắn đã qua huấn luyện mana...!” Cyan--người đã ngây ngốc tại chỗ với cái miệng há hốc hét lên trong phẫn nộ.

Hậu duệ của dõi chi nhánh không được phép huấn luyện mana tới hết Lễ Kế Thừa Huyết Tục. Đây đã là truyền thống lâu đời của gia tộc Lionheart. Chỉ có hậu duệ từ chi chính mới được huấn luyện mana và cầm vũ khí từ sớm.

Truyền thống này giờ đang bị chà đạp ngay trước mặt Cyan. Đây không còn là vấn đề cậu có thể đơn giản đáp trả bằng phẫn nộ và điên tiết nữa rồi.

“Mà tôi đã huấn luyện bao giờ đâu?” Eugene đáp lại bằng vẻ mặt bối rối.

Eugene không nói dối. Cậu đã có thể bắt đầu huấn luyện mana của mình khi vừa biết bò, nhưng cậu không làm vậy.

Đó là bởi cậu không muốn cha cậu –Gerhard, gặp rắc rối vì chuyện đâu đâu; và với lại vì cậu đã được tái sinh thành hậu duệ của Vermouth, cậu muốn sử dụng chính phương pháp huấn luyện của Vermouth.

“Rõ ràng là nói dối...! Không cần huấn luyện mana. Sao mày nâng được ngần ấy kg?!”

“Thành quả của luyện tập từ lúc tôi lên bảy đấy.”

“Đừng bịp tao!”

“Cậu chưa thử qua thì đừng cho rằng tôi nói dối. Nếu còn nghi ngờ thì đấu đi rồi cậu sẽ hiểu.”

Eugene ngồi xuống và bắt đầu tháo chỗ bao cát cột trên cây thương, Cyan chứng kiến chuyện này với đôi mắt mở to rồi cậu nhận thấy ánh mắt mong chờ của con em gái dán vào cậu. Cả cái nhìn sợ sệt từ phía Nina— trông chị ấy như không biết phải làm gì nữa. Những người hầu khác của dãy dinh thự chi nhánh cũng tỏ ra hứng thú trước sự náo động trong khu huấn luyện và tụ tập quanh cửa sổ các phòng.

Cyan là người khai chiến. Cậu cũng là người rút ra tấm khăn tay, quấy rầy Eugene bất chấp cậu ta cố từ chối, và cuối cùng là chà đạp danh dự của Eugene. Tổng kết lại, cậu không còn đường lui nữa. Trên hết, cậu cần phải định tội một hậu duệ thuộc dõi chi nhánh khi dám huấn luyện mana trước Lễ Kế Thừa Huyết Tục.

Nếu như đúng là Eugene đã huấn luyện mana, thì cậu sẽ bị trừng phạt. Nhưng nếu ở thời điểm này Cyan giữ im lặng và rút lui thì rõ ràng em gái cậu sẽ không chỉ trêu chọc cậu vài ba hôm mà là cả đời mất. Nên trước khi làm gì khác, Cyan cầm một thanh kiếm gỗ bị bỏ lại gần đó lên. Thanh kiếm mà Eugene đã dùng trước đó.

“...Tao thách đấu mày một trận đánh tay đôi!” Cyan sợ hãi hét lớn rồi cậu ném chiếc khăn tay về phía Eugene.

Chiếc khăn tay phấp phới rơi ngay trúng bả vai Eugene. Đúng lúc Eugene đang dỡ nốt chỗ bao cát trên cây thương giữa chừng.

“Tôi chấp nhận,” Eugene gật đầu, nói rồi cậu đứng dậy.

Cyan bất giác hồi hộp trước trận đấu tay đôi đầu tiên trong đời mình. Khoảnh khắc cậu ném chiếc khăn tay đi, trái tim Cyan bắt đầu đập liên hồi trong phấn khích. Tên ngốc ngạo nghễ này là một tội đồ dám ngó lơ truyền thống gia tộc. Cyan nên trừng phạt hắn ta sao cho phải? Cậu nên dạy hắn một bài học như nào để em gái cũng phải thừa nhận sự đỉnh kout của cậu?

Dòng suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng ngay tại thời điểm đó.

Khi Eugene vừa đứng dậy, cậu đâm cây thương tới.

Nhận ra mình chỉ cầm một thanh kiếm gỗ bên tay phải, Cyan bật lùi lại vài bước để giữ lấy khoảng cách, nhưng cậu vẫn không thể tránh được hoàn toàn chuyển động của cây thương.

Bịch!

Mũi giáo đâm thẳng vào bụng Cyan.

“Kuargh!”

Cùng với tiếng hét, Cyan đã bị đánh nằm lại trên nề đất.