Misuno Saki POV
Gần trăm con người ở phía bên kia màn hình đang chờ đợi buổi stream của tôi được bắt đầu.
Trong căn phòng tối ấy, ánh sáng phản ra từ màn hình máy tính tôi trông hệt như cánh cửa dẫn đến thế giới khác vậy. Hiển thị trên đó là phần mềm cho việc stream mà tôi đã quá đỗi thân quen, bao gồm một loạt danh sách các cảnh, các nguồn, bộ phối âm thanh cùng màn ảnh chính của buổi stream.
Bộ đếm số hiển thị trên màn hình đang dần đếm ngược từng giây. Còn tầm hai phút nữa trước khi buổi stream của tôi bắt đầu diễn ra.
“...Phew.”
Nhìn vào lượng thời gian dần trôi trên màn hình, tôi hít vào một hơi thật sâu.
Vậy là… đã nửa năm rồi, kể từ khi tôi bắt đầu stream nhỉ?
Tôi đã từng là kiểu người cố tránh giao tiếp với kẻ khác, nhưng tôi đã dần thay đổi trong nửa năm qua bằng việc giao tiếp với mọi người trên mạng xã hội.
Nhờ đó, tôi dần trở nên quen hơn trong việc giao tiếp. Chẳng còn đâu một tôi tiếng được tiếng không trong các buổi stream thời đầu, và thậm chí hiện tại tôi bắt đầu có một lượng thính giả quen thuộc luôn đợi stream của tôi.
Dẫu vậy… Thứ lo lắng mà tôi luôn cảm nhận ngay lúc phút chót thế này, nó chẳng thể bay biến hoàn toàn đi được. Bởi vậy—
“... Được rồi.”
—Như thường lệ, tôi lại bắt đầu “thói quen” trước mỗi buổi stream của mình. Dọn dẹp sạch sẽ cái bàn trước mắt, tiện thể để luôn từng đồ vật một về đúng vị trí vốn có; và khoảnh khắc nhìn thấy toàn bộ trang thiết bị cho việc stream trở về vị trí vốn có của nó, tôi cảm tưởng như đang nhìn thấy những hộ vệ bao quanh, trấn an phần nào tinh thần tôi.
Xong xuôi, tôi bắt đầu màn kiểm tra cuối cùng bằng phương pháp “Chỉ-Gọi”.
“... Mic OK, tai nghe OK, trang thiết bị OK, trà OK. Hmm… Giọng cũng OK nữa.”
—Và thế là, khâu chuẩn bị trước stream của tôi đã hoàn thành.
Nhìn lại lên màn hình, tôi nhận ra chỉ còn dưới chục giây nữa trước khi mọi thứ thật sự bắt đầu. Số người chờ hiện tại đã lên tới con số 150.
Bắt đầu thôi.
“Được rồi…”
Tôi với tay chạm tới con chuột, hít thêm một hơi thật sâu nữa. Sau đó—
“... Bắt đầu nào.”
Tôi nhấp chuột xuống, chính thức bắt đầu buổi stream hôm nay.
—Giờ thì, hãy cùng lắng nghe “câu chuyện tình yêu” được kể từ tôi nào.
Pointing and Calling: Đây là một kĩ thuật rất nổi tiếng bên Nhật Bản, tạm gọi là Văn hóa chỉ trỏ. Người làm sẽ chỉ vào một điểm và gọi tên thật to vật đó lên - bạn sẽ bắt gặp cảnh tượng này rất nhiều bên các tuyến đường tàu điện của Nhật. Mình sẽ giải thích tại phần comment nhé, có gì sai mọi người góp ý chỉnh giùm mình.